Chương 7: Gọi một tiếng mẹ
Tg Mể Mể
04/02/2024
Bảo Khuyên đưa bà Hà Lý đi xuống cầu thang, Ngạn Thanh cũng lên giúp một tay, hai người dìu hai bên cánh tay cho bà, ánh mắt của bà Hà Lý rất hạnh phúc vì gia đình hôm nay cuối cùng cũng đã được xung hợp, cả cuộc đời của bà chỉ mong muốn có được những điều nhỏ nhặt như thế này.
"Hôm nay mẹ vui lắm."
"Bảo Khuyên." - bà ân cần nói với cô.
Bảo Khuyên gật đầu tỏ ý muốn nghe.
"Con nghe đây bác."
"Nếu hai đứa kết hôn bác rất mong muốn con quay về đây sống cùng bác, còn nếu không..."
Bà vẫn chưa nói xong Ngạn Thanh đã cắt ngang lời của mẹ.
"Đương nhiên là cô ấy sẽ đến đây sống cùng mẹ rồi, Bảo Khuyên sẽ chăm sóc cho mẹ thay con."
Cô nghe những lời Ngạn Thanh nói mà hoang mang tột cùng.
"Anh..."
Ngạn Thanh nhướng mày nhìn Bảo Khuyên với thái độ thách thức, cô thật sự muốn kết thúc vở diễn này tại đây ngay lập tức, nhưng nhìn người mẹ rất vui khi nhận được sự lừa dối của con trai cô lại không nỡ.
"Anh à! chúng ta cần bàn lại chuyện này đã."
Ba người đi đến bàn ăn, Ngạn Thanh kéo ghế ra cho mẹ của mình, còn Bảo Khuyên thì tự lực mà làm, cô ngồi xuống nhìn đồ ăn trên bàn mà nước bọt cuộn trào trong khoang miệng, mấy hôm nay vì lấy tiền sinh hoạt trả nợ cho ba nên cô cũng chẳng còn nhiều tiền chỉ ăn mì gói cho qua ngày.
Bảo Khuyên cầm đũa lên rồi quay sang mời mẹ của Ngạn Thanh.
"Con mời bác."
Bà vẫn không động vào đũa Bảo Khuyên định gắp miếng thịt lại bị Ngạn Thanh đá vào chân, Bảo Khuyên không hiểu ý của hắn, Ngạn Thanh cứ nhướng mày ra hiệu với cô, Bảo Khuyên mới nhớ ra là bản thân cũng phải mời Ngạn Thanh một tiếng.
"Em mời anh."
Ba người bắt đầu ăn uống vui vẻ, suốt buổi Bảo Khuyên chỉ chuyên tâm cho vấn đề ăn uống của mình, thật sự cô đang rất đói, bà Hà Lý nhìn con dâu tương lai ăn uống ngon miệng cũng rất vui.
"Ăn nhiều đi con."
Bảo Khuyên dù ăn vẫn liếc nhìn Ngạn Thanh, hắn cũng chỉ ăn vài miếng rồi ngồi đó nhìn Bảo Khuyên cặm cụi chuyên môn, cô ăn xong cũng rất thỏa mãn đưa tay xoa bụng, môi mỉm cười nói.
"Con cảm ơn gia đình mình đã tạo điều kiện cho con có một bữa ăn ngon và đầy đủ đến như thế."
Ngạn Thanh đưa mẹ ra phòng khách, Bảo Khuyên cũng đi theo phía sau, hắn và cô ngồi cùng một dãy ghế, đối diện với bà Hà Lý, ánh mắt của bà nghiêm túc lại bắt đầu bàn chuyện.
"Nói cho mẹ biết dự định của hai đứa đi, mẹ còn biết mà cho người chuẩn bị nữa, chỉ nghĩ thôi mà lòng mẹ đã háo hức đến như thế rồi."
Ngạn Thanh chủ động nắm lấy bàn tay của Bảo Khuyên, cô cố gắng rút tay về nhưng lại bị hắn kéo mạnh kẹp tay cô lại vào cánh tay của mình.
"Chúng con dự định tháng sau đấy mẹ à, Bảo Khuyên rất muốn tổ chức hôn lễ, cô ấy muốn về chung một nhà với con lắm đấy mẹ."
Cô ngồi đó mà khóe môi giật giật với dòng suy nghĩ trong đầu ( tên này có căn bệnh tự luyến đáng sợ quá đi mất).
Bảo Khuyên đánh vào tay của Ngạn Thanh nói.
"Chẳng phải anh là người muốn kết hôn sớm sau, ngày thường anh rất trăng hoa kết hôn với em để bỏ bớt thói xấu đó có đúng không."
Bà Hà Lý nghe xong quay sang quở trách con trai.
"Con đã có Bảo Khuyên rồi mà còn trăng hoa sao Thanh?"
Ngạn Thanh vội vàng lên tiếng phân bày.
"Không có đâu mẹ, cô ấy chỉ chọc con cho vui thôi mẹ à."
Bảo Khuyên không muốn dừng lại, cô muốn tên chết bầm này hôm nay phải khâm phục mình vì hắn đã động đến nhầm người.
"Anh quên rồi à, cách đây vài ngày anh đi ăn cùng em thì lại có số lạ gọi đến, giọng cô gái đó cứ văng vẳng mời gọi anh cùng đi khách sạn anh không nhớ hay sao."
Bà Hà Lý bị đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
"Con lại đổ đốn như thế sao?"
Ngạn Thanh nhéo mạnh vào mu bàn tay của Bảo Khuyên, ý muốn cô nên dừng lại hành động của mình, Bảo Khuyên lại la lên.
"Ai da, sao anh lại làm em đau."
Cô nhìn bà Hà Lý ấm ức nói.
"Bác xem anh ấy đấy, chưa gì đã muốn hành hung con."
Bà Hà Lý sợ mất đi đứa con dâu này, liền lên tiếng chỉ trích Ngạn Thanh.
"Con sao càng ngàng càng hư hỏng thế hả, Bảo Khuyên xinh đẹp dịu dàng như thế mà con lại đối xử với con bé như thế, có muốn mẹ không nói chuyện với con không."
Ngạn Thanh liền lên tiếng giải thích.
"Không phải như thế đâu mẹ à, con và cô ấy đang trêu nhau thôi."
Hắn quay sang nhìn Bảo Khuyên gằn giọng nói, như đang muốn hăm dọa cô.
"Có đúng không em."
Bảo Khuyên biết mình đã đi quá trớn đành đính chính cho Ngạn Thanh.
"Dạ bọn con hay trêu nhau như vậy lắm bác."
Lúc này cơ mặt của bà Hà Lý mới giãn ra, bà mỉm cười nói.
"Vậy thì tốt rồi sao này Thanh có ức hiếp con cứ nói với bác, bác sẽ làm chứng cho con."
Ngạn Thanh bức xúc lên tiếng.
"Mẹ chưa gì đã bênh vực người ngoài rồi."
Bà Hà Lý lại tiếp tục trách con trai.
"Còn là người ngoài nữa sao, bây giờ Bảo Khuyên đã sắp là con dâu của mẹ rồi, đừng nói như thế nữa có biết chưa."
Bà nhìn Bảo Khuyên mỉm cười đề nghị.
"Gọi bác một tiếng mẹ đi, sau này cũng sẽ gọi như thế mà có đúng không."
Bảo Khuyên khó xử nhìn Ngạn Thanh, hắn vẫn im lặng cô đành thực hiện mong cầu của bà Hà Lý.
"M...ẹ."
Bà thật sự rất vui cười tít cả mắt.
"Tốt lắm."
Bảo Khuyên lại cảm thấy có lỗi vô cùng, cô không muốn lừa dối bà nhưng tất cả đều do Ngạn Thanh, hắn đã dồn ép cô đi đến bước đường này.
Đọc và like truyện ủng hộ mình nhé!
"Hôm nay mẹ vui lắm."
"Bảo Khuyên." - bà ân cần nói với cô.
Bảo Khuyên gật đầu tỏ ý muốn nghe.
"Con nghe đây bác."
"Nếu hai đứa kết hôn bác rất mong muốn con quay về đây sống cùng bác, còn nếu không..."
Bà vẫn chưa nói xong Ngạn Thanh đã cắt ngang lời của mẹ.
"Đương nhiên là cô ấy sẽ đến đây sống cùng mẹ rồi, Bảo Khuyên sẽ chăm sóc cho mẹ thay con."
Cô nghe những lời Ngạn Thanh nói mà hoang mang tột cùng.
"Anh..."
Ngạn Thanh nhướng mày nhìn Bảo Khuyên với thái độ thách thức, cô thật sự muốn kết thúc vở diễn này tại đây ngay lập tức, nhưng nhìn người mẹ rất vui khi nhận được sự lừa dối của con trai cô lại không nỡ.
"Anh à! chúng ta cần bàn lại chuyện này đã."
Ba người đi đến bàn ăn, Ngạn Thanh kéo ghế ra cho mẹ của mình, còn Bảo Khuyên thì tự lực mà làm, cô ngồi xuống nhìn đồ ăn trên bàn mà nước bọt cuộn trào trong khoang miệng, mấy hôm nay vì lấy tiền sinh hoạt trả nợ cho ba nên cô cũng chẳng còn nhiều tiền chỉ ăn mì gói cho qua ngày.
Bảo Khuyên cầm đũa lên rồi quay sang mời mẹ của Ngạn Thanh.
"Con mời bác."
Bà vẫn không động vào đũa Bảo Khuyên định gắp miếng thịt lại bị Ngạn Thanh đá vào chân, Bảo Khuyên không hiểu ý của hắn, Ngạn Thanh cứ nhướng mày ra hiệu với cô, Bảo Khuyên mới nhớ ra là bản thân cũng phải mời Ngạn Thanh một tiếng.
"Em mời anh."
Ba người bắt đầu ăn uống vui vẻ, suốt buổi Bảo Khuyên chỉ chuyên tâm cho vấn đề ăn uống của mình, thật sự cô đang rất đói, bà Hà Lý nhìn con dâu tương lai ăn uống ngon miệng cũng rất vui.
"Ăn nhiều đi con."
Bảo Khuyên dù ăn vẫn liếc nhìn Ngạn Thanh, hắn cũng chỉ ăn vài miếng rồi ngồi đó nhìn Bảo Khuyên cặm cụi chuyên môn, cô ăn xong cũng rất thỏa mãn đưa tay xoa bụng, môi mỉm cười nói.
"Con cảm ơn gia đình mình đã tạo điều kiện cho con có một bữa ăn ngon và đầy đủ đến như thế."
Ngạn Thanh đưa mẹ ra phòng khách, Bảo Khuyên cũng đi theo phía sau, hắn và cô ngồi cùng một dãy ghế, đối diện với bà Hà Lý, ánh mắt của bà nghiêm túc lại bắt đầu bàn chuyện.
"Nói cho mẹ biết dự định của hai đứa đi, mẹ còn biết mà cho người chuẩn bị nữa, chỉ nghĩ thôi mà lòng mẹ đã háo hức đến như thế rồi."
Ngạn Thanh chủ động nắm lấy bàn tay của Bảo Khuyên, cô cố gắng rút tay về nhưng lại bị hắn kéo mạnh kẹp tay cô lại vào cánh tay của mình.
"Chúng con dự định tháng sau đấy mẹ à, Bảo Khuyên rất muốn tổ chức hôn lễ, cô ấy muốn về chung một nhà với con lắm đấy mẹ."
Cô ngồi đó mà khóe môi giật giật với dòng suy nghĩ trong đầu ( tên này có căn bệnh tự luyến đáng sợ quá đi mất).
Bảo Khuyên đánh vào tay của Ngạn Thanh nói.
"Chẳng phải anh là người muốn kết hôn sớm sau, ngày thường anh rất trăng hoa kết hôn với em để bỏ bớt thói xấu đó có đúng không."
Bà Hà Lý nghe xong quay sang quở trách con trai.
"Con đã có Bảo Khuyên rồi mà còn trăng hoa sao Thanh?"
Ngạn Thanh vội vàng lên tiếng phân bày.
"Không có đâu mẹ, cô ấy chỉ chọc con cho vui thôi mẹ à."
Bảo Khuyên không muốn dừng lại, cô muốn tên chết bầm này hôm nay phải khâm phục mình vì hắn đã động đến nhầm người.
"Anh quên rồi à, cách đây vài ngày anh đi ăn cùng em thì lại có số lạ gọi đến, giọng cô gái đó cứ văng vẳng mời gọi anh cùng đi khách sạn anh không nhớ hay sao."
Bà Hà Lý bị đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
"Con lại đổ đốn như thế sao?"
Ngạn Thanh nhéo mạnh vào mu bàn tay của Bảo Khuyên, ý muốn cô nên dừng lại hành động của mình, Bảo Khuyên lại la lên.
"Ai da, sao anh lại làm em đau."
Cô nhìn bà Hà Lý ấm ức nói.
"Bác xem anh ấy đấy, chưa gì đã muốn hành hung con."
Bà Hà Lý sợ mất đi đứa con dâu này, liền lên tiếng chỉ trích Ngạn Thanh.
"Con sao càng ngàng càng hư hỏng thế hả, Bảo Khuyên xinh đẹp dịu dàng như thế mà con lại đối xử với con bé như thế, có muốn mẹ không nói chuyện với con không."
Ngạn Thanh liền lên tiếng giải thích.
"Không phải như thế đâu mẹ à, con và cô ấy đang trêu nhau thôi."
Hắn quay sang nhìn Bảo Khuyên gằn giọng nói, như đang muốn hăm dọa cô.
"Có đúng không em."
Bảo Khuyên biết mình đã đi quá trớn đành đính chính cho Ngạn Thanh.
"Dạ bọn con hay trêu nhau như vậy lắm bác."
Lúc này cơ mặt của bà Hà Lý mới giãn ra, bà mỉm cười nói.
"Vậy thì tốt rồi sao này Thanh có ức hiếp con cứ nói với bác, bác sẽ làm chứng cho con."
Ngạn Thanh bức xúc lên tiếng.
"Mẹ chưa gì đã bênh vực người ngoài rồi."
Bà Hà Lý lại tiếp tục trách con trai.
"Còn là người ngoài nữa sao, bây giờ Bảo Khuyên đã sắp là con dâu của mẹ rồi, đừng nói như thế nữa có biết chưa."
Bà nhìn Bảo Khuyên mỉm cười đề nghị.
"Gọi bác một tiếng mẹ đi, sau này cũng sẽ gọi như thế mà có đúng không."
Bảo Khuyên khó xử nhìn Ngạn Thanh, hắn vẫn im lặng cô đành thực hiện mong cầu của bà Hà Lý.
"M...ẹ."
Bà thật sự rất vui cười tít cả mắt.
"Tốt lắm."
Bảo Khuyên lại cảm thấy có lỗi vô cùng, cô không muốn lừa dối bà nhưng tất cả đều do Ngạn Thanh, hắn đã dồn ép cô đi đến bước đường này.
Đọc và like truyện ủng hộ mình nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.