Chương 28: Mưu đồ Không thành
Tg Mể Mể
04/02/2024
Đột nhiên người đàn ông lật người của Bảo Khuyên lại nằm đè lên áp chế
cô dưới thân của mình, Bảo Khuyên cố gắng đẩy người đàn ông ra.
“Đừng làm gì tôi xin anh.”
Nhật Phàm buộc miệng lại nói tục.
“Mẹ kiếp cô nghĩ nam nữ ở chung một phòng mà không xảy ra chuyện gì thì cô quá ngây thơ rồi đó, hai chúng ta còn bị đám người đó chuốc thuốc, có lẽ sẽ phải phát…”
Bảo Khuyên hét lên.
“Im ngay cho tôi.”
Cô thầm chửi mắng Ngạn Thanh chính hắn là người đã đưa cô vào hoàn cảnh khốn đốn như thế này.
“Tên chết bầm nhà anh tôi sẽ không bao giờ nghe theo anh nữa đâu.”
Nhật Phàm cứ tưởng là Bảo Khuyên đang mắng mình.
“Cô đang mắng tôi đấy à.”
Cô đã dần đánh mất lí trí của bản thân, đột nhiên bên ngoài có tiếng đánh đấm loạn xạ, Ngạn Thanh đã chạy đến áo thấm đầy mồ hôi, hắn đạp tung cánh cửa đi vào mạnh tay kéo tên đàn ông ra khỏi người của Bảo Khuyên, ánh mắt của Ngạn Thanh đầy nghi hoặc khi đây chính là tam thiếu gia của Lâm Châu, lão già họ Trần đó là muốn dồn ép hắn phải tự thân hắn đi đối đầu với băng Lâm Châu trước nay Lão Trần vẫn luôn hâm he mảnh đất này, ông ta là muốn mượn tay của Ngạn Thanh sao sự việc Nhất Phàm cưỡng bức người phụ nữ của hắn để lật đỗ Lâm Châu, càng nghĩ đến Ngạn Thanh càng cảm thấy cay cú trước những thủ đoạn của lão ta.
Ngạn Thanh bế Bảo Khuyên đi ra bên ngoài, lão Trần được báo lại thật sự rất tức giận vì thuộc hạ của ông ta chưa ai là đối thủ của Ngạn Thanh, vì hắn đã bước vào con đường tăm tối này năm 18 tuổi hiện tại hắn đã gần 30 còn loại người nào chưa gặp qua.
Bảo Khuyên đã dần mất đi ý thức cô đưa tay lên vuốt mồ hôi đang chảy trên cổ của mình.
“Khó chịu quá.”.
Ngạn Thanh để cô ngồi vào ghế sau rồi đi lên chỗ lái khởi động xe rời khỏi đó, hắn luôn quan sát Bảo Khuyên qua gương chiếu hậu, gương mặt của cô đỏ ửng.
“Anh là một con người đáng ghét nhất tôi từng gặp, dám đưa tôi đến một nơi như thế, xém chút nữa tôi đã bị người ta cưỡng bức rồi.”
Nói rồi Bảo Khuyên đá lên ghế lái, gót chân của cô chạm vào má của Ngạn Thanh, chiếc váy đang mặc cũng đã bị sốc lên cao, hắn cố gắng tập trung lái xe đưa Bảo Khuyên quay về nhà, nếu cứ tình trạng này xảy ra không những cô và hắn cũng mất đi sự tập trung.
Cuối cùng cũng đã về đến nhà, Ngạn Thanh bế Bảo Khuyên đi nhanh lên phòng, dì Liên đang dọn dẹp ở phòng khách đã lên tiếng hỏi.
“Cô cậu sao về sớm vậy?”
Ngạn Thanh tìm bừa một lý do nào đó để lướt qua.
“Cô ấy uống say rồi.”
Đưa vào được tới phòng thật sự vất vả, Bảo Khuyên đã mân mê bờ ngực của Ngạn Thanh khiến cho hắn đỏ cả mặt lên, Ngạn Thanh đặt Bảo Khuyên lên giường cô cứ cọ nguậy không chịu an phận, Ngạn Thanh đi vội vàng phòng tắm xả ra một làn nước lạnh, đợi khi bồn đầy hắn lại bế Bảo Khuyên bỏ vào bồn tắm, cô cảm thấy vô cùng thoải mái nhưng cơn nóng lại bóc ra bên trong, Ngạn Thanh đi ra bên ngoài.
“Cô nằm đó ngăm một chút sẽ đỡ hơn thôi.”
Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm thứ thuốc kích thích này, nó thật sự quá mạnh so với thể trạng của Bảo Khuyên, cô không chịu ngồi yên mà đứng lên, nhìn quần áo đã ướt đẫm Bảo Khuyên đưa tay cởi bỏ chiếc váy ra, cô chỉ mặc bộ đồ lót đi ra bên ngoài, Ngạn Thanh quay lại liền sững người.
“Cô đang làm gì vậy?”
Bảo Khuyên chạy đến chỗ của hắn không nói chỉ đưa tay ôm lấy cổ của Ngạn Thanh.
“Tôi nóng quá anh có thể giúp tôi không?”
Ngạn Thanh gỡ cánh tay đang quấn lấy mình.
“Giúp bằng cách nào?”
Bảo Khuyên di chuyển hắn đến giường rồi nằm đè lên người của Ngạn Thanh.
“Không biết chỉ muốn được làm gì đó vượt qua giới hạn của mình.”
Ngạn Thanh bất lực nói.
“Chẳng phải cô ghét tôi sao?”
Bảo Khuyên lắc đầu đưa má cọ vào ngực của hắn.
“Có ghét, nhưng bây giờ thì không.”
Đột nhiên cô ngồi thẳng dậy, đưa tay nắm lấy cổ tay của Ngạn Thanh áp chế xuống giường hệt như hắn là người đang bị cưỡng bức, Ngạn Thanh lấm bấm nói.
“C…ô làm gì vậy?”
Mỹ nhân trước mặt đang muốn chơi đùa thân thể của hắn hay sao, bên dưới nóng đến muốn bùng phát, Ngạn Thanh có thể cảm nhận nó qua lớp quần lót mỏng manh, Bảo Khuyên cúi xuống nhìn vào môi của Ngạn Thanh.
“Anh đã từng hôn ai chưa?” – Bảo Khuyên khó chịu đến mức hỏi những câu vô dụng.
“Chưa từng.”
Cô mỉm cười đầy mỉa mai.
“Tưởng nói như thế là tôi tin sao, lúc diễn ra hôn lễ tôi cảm nhận được anh hôn rất giỏi đừng che giấu nữa.”
“Thì sao! cô muốn hôn tôi sao.”
Bảo Khuyên đưa ngón tay mân mê trên đôi môi của Ngạn Thanh.
“Thật sự là muốn hôn thật đấy.”
Nói rồi cô hạ cánh đôi môi của mình áp xuống môi của Ngạn Thanh, cô cứ đưa đầu lưỡi ra liếm láp mà Ngạn Thanh vẫn đóng chặt môi của mình khiến cho Bảo Khuyên càng bực dọc.
“Anh chê bai kĩ thuật hôn của tôi có đúng không, đồ xấu xa.”
“Đừng làm gì tôi xin anh.”
Nhật Phàm buộc miệng lại nói tục.
“Mẹ kiếp cô nghĩ nam nữ ở chung một phòng mà không xảy ra chuyện gì thì cô quá ngây thơ rồi đó, hai chúng ta còn bị đám người đó chuốc thuốc, có lẽ sẽ phải phát…”
Bảo Khuyên hét lên.
“Im ngay cho tôi.”
Cô thầm chửi mắng Ngạn Thanh chính hắn là người đã đưa cô vào hoàn cảnh khốn đốn như thế này.
“Tên chết bầm nhà anh tôi sẽ không bao giờ nghe theo anh nữa đâu.”
Nhật Phàm cứ tưởng là Bảo Khuyên đang mắng mình.
“Cô đang mắng tôi đấy à.”
Cô đã dần đánh mất lí trí của bản thân, đột nhiên bên ngoài có tiếng đánh đấm loạn xạ, Ngạn Thanh đã chạy đến áo thấm đầy mồ hôi, hắn đạp tung cánh cửa đi vào mạnh tay kéo tên đàn ông ra khỏi người của Bảo Khuyên, ánh mắt của Ngạn Thanh đầy nghi hoặc khi đây chính là tam thiếu gia của Lâm Châu, lão già họ Trần đó là muốn dồn ép hắn phải tự thân hắn đi đối đầu với băng Lâm Châu trước nay Lão Trần vẫn luôn hâm he mảnh đất này, ông ta là muốn mượn tay của Ngạn Thanh sao sự việc Nhất Phàm cưỡng bức người phụ nữ của hắn để lật đỗ Lâm Châu, càng nghĩ đến Ngạn Thanh càng cảm thấy cay cú trước những thủ đoạn của lão ta.
Ngạn Thanh bế Bảo Khuyên đi ra bên ngoài, lão Trần được báo lại thật sự rất tức giận vì thuộc hạ của ông ta chưa ai là đối thủ của Ngạn Thanh, vì hắn đã bước vào con đường tăm tối này năm 18 tuổi hiện tại hắn đã gần 30 còn loại người nào chưa gặp qua.
Bảo Khuyên đã dần mất đi ý thức cô đưa tay lên vuốt mồ hôi đang chảy trên cổ của mình.
“Khó chịu quá.”.
Ngạn Thanh để cô ngồi vào ghế sau rồi đi lên chỗ lái khởi động xe rời khỏi đó, hắn luôn quan sát Bảo Khuyên qua gương chiếu hậu, gương mặt của cô đỏ ửng.
“Anh là một con người đáng ghét nhất tôi từng gặp, dám đưa tôi đến một nơi như thế, xém chút nữa tôi đã bị người ta cưỡng bức rồi.”
Nói rồi Bảo Khuyên đá lên ghế lái, gót chân của cô chạm vào má của Ngạn Thanh, chiếc váy đang mặc cũng đã bị sốc lên cao, hắn cố gắng tập trung lái xe đưa Bảo Khuyên quay về nhà, nếu cứ tình trạng này xảy ra không những cô và hắn cũng mất đi sự tập trung.
Cuối cùng cũng đã về đến nhà, Ngạn Thanh bế Bảo Khuyên đi nhanh lên phòng, dì Liên đang dọn dẹp ở phòng khách đã lên tiếng hỏi.
“Cô cậu sao về sớm vậy?”
Ngạn Thanh tìm bừa một lý do nào đó để lướt qua.
“Cô ấy uống say rồi.”
Đưa vào được tới phòng thật sự vất vả, Bảo Khuyên đã mân mê bờ ngực của Ngạn Thanh khiến cho hắn đỏ cả mặt lên, Ngạn Thanh đặt Bảo Khuyên lên giường cô cứ cọ nguậy không chịu an phận, Ngạn Thanh đi vội vàng phòng tắm xả ra một làn nước lạnh, đợi khi bồn đầy hắn lại bế Bảo Khuyên bỏ vào bồn tắm, cô cảm thấy vô cùng thoải mái nhưng cơn nóng lại bóc ra bên trong, Ngạn Thanh đi ra bên ngoài.
“Cô nằm đó ngăm một chút sẽ đỡ hơn thôi.”
Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm thứ thuốc kích thích này, nó thật sự quá mạnh so với thể trạng của Bảo Khuyên, cô không chịu ngồi yên mà đứng lên, nhìn quần áo đã ướt đẫm Bảo Khuyên đưa tay cởi bỏ chiếc váy ra, cô chỉ mặc bộ đồ lót đi ra bên ngoài, Ngạn Thanh quay lại liền sững người.
“Cô đang làm gì vậy?”
Bảo Khuyên chạy đến chỗ của hắn không nói chỉ đưa tay ôm lấy cổ của Ngạn Thanh.
“Tôi nóng quá anh có thể giúp tôi không?”
Ngạn Thanh gỡ cánh tay đang quấn lấy mình.
“Giúp bằng cách nào?”
Bảo Khuyên di chuyển hắn đến giường rồi nằm đè lên người của Ngạn Thanh.
“Không biết chỉ muốn được làm gì đó vượt qua giới hạn của mình.”
Ngạn Thanh bất lực nói.
“Chẳng phải cô ghét tôi sao?”
Bảo Khuyên lắc đầu đưa má cọ vào ngực của hắn.
“Có ghét, nhưng bây giờ thì không.”
Đột nhiên cô ngồi thẳng dậy, đưa tay nắm lấy cổ tay của Ngạn Thanh áp chế xuống giường hệt như hắn là người đang bị cưỡng bức, Ngạn Thanh lấm bấm nói.
“C…ô làm gì vậy?”
Mỹ nhân trước mặt đang muốn chơi đùa thân thể của hắn hay sao, bên dưới nóng đến muốn bùng phát, Ngạn Thanh có thể cảm nhận nó qua lớp quần lót mỏng manh, Bảo Khuyên cúi xuống nhìn vào môi của Ngạn Thanh.
“Anh đã từng hôn ai chưa?” – Bảo Khuyên khó chịu đến mức hỏi những câu vô dụng.
“Chưa từng.”
Cô mỉm cười đầy mỉa mai.
“Tưởng nói như thế là tôi tin sao, lúc diễn ra hôn lễ tôi cảm nhận được anh hôn rất giỏi đừng che giấu nữa.”
“Thì sao! cô muốn hôn tôi sao.”
Bảo Khuyên đưa ngón tay mân mê trên đôi môi của Ngạn Thanh.
“Thật sự là muốn hôn thật đấy.”
Nói rồi cô hạ cánh đôi môi của mình áp xuống môi của Ngạn Thanh, cô cứ đưa đầu lưỡi ra liếm láp mà Ngạn Thanh vẫn đóng chặt môi của mình khiến cho Bảo Khuyên càng bực dọc.
“Anh chê bai kĩ thuật hôn của tôi có đúng không, đồ xấu xa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.