Chương 12
Bán Duyên Phi Điểu Bán Duyên Quân
30/07/2021
"Ngủ ngon." Sát thủ Bạch dùng tiếng Anh nói, cuối cùng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ...
Đêm qua điên cuồng không đổi lấy một ngày mới tốt đẹp, Tần Hợp Hoan cảm thấy toàn thân đều vô cùng đau, đặc biệt là hạ thể, chỉ cần động một chút sẽ đau đớn vô cùng. Cô nhớ đến đêm qua, hiện tại bình tĩnh nghĩ lại, thậm chí cũng không rõ bản thân là đang trong tâm thái gì.
Nhưng, cho dù qua một đêm, cô vẫn ngửi được hương vị kỳ quái, dù hạ thể vô cùng đau nhưng dục hỏa của cô tựa như lại nổi lên.
Lúc này, Tần Hợp Hoan mới ý thức được đây là chuyện đáng sợ cỡ nào, tựa như chỉ cần thử qua một lần, sẽ muốn có lần tiếp theo, mãi không dừng được. Chỉ là, cô nghĩ đến cảm giác đau như xé rách này đại khái hẳn tuần sau mới tốt hơn. Suy nghĩ một chút, cô nói với con bạch tuộc đang ôm mình bên cạnh: "Đồ ngốc, đi ra."
Đối phương vẫn không có phản ứng gì, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được hơi thở của sát thủ Bạch đang thổi trên da thịt mình, cũng cảm giác được vật gì đó tựa như cự vật đang cọ xát đùi mình, tình tiết như đã từng biết, phảng phất giống với cảm thụ hôm đó.
Cuối cùng, Tần Hợp Hoan chịu không được trạng thái bị động này, cô hít sâu một hơi, dùng sức đẩy người bên cạnh, người nọ vốn đang ngủ say bỗng bừng tỉnh, không lăn xuống giường, ngược lại đè Tần Hợp Hoan dưới thân, hai tay bóp cổ cô.
Sát ý bắt đầu hiện lên, rất nhanh sát thủ Bạch mở to mắt ý thức được người trước mặt là Tần Hợp Hoan lập tức dịu ngoan như cún.
"Đồ ngốc, em muốn tạo phản à!" Tần Hợp Hoan bị dọa, nhưng cô đã không còn sức, lại không bằng lòng chịu yếu thế.
"Xin lỗi, em cho rằng chị là......" Sát thủ Bạch vội xin lỗi, nàng muốn giải thích nguyên nhân vì sao làm vậy nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Cho rằng chị là gì?" Tần Hợp Hoan bày ra tư thái trên cao nhìn xuống, nàng cần phải khống chế tiểu cẩu này, tuyệt không thể để nàng cắn mình.
"À...thật ra em từng vào tù." Sát thủ Bạch giải thích vì sao mình lại công kích Tần Hợp Hoan, "Người trong ngục giam đều rất nguy hiểm, chỉ cần không chú ý, sẽ mất đi tất cả." Sát thủ Bạch nghĩ đến ngục giam nơi tập hợp những tội phạm cực hung ác, nàng nghĩ đến những trắc trở mình chịu đựng.
"Vậy em đã gặp chuyện gì bên trong?"
"Có nữ phạm nhân muốn cưỡng gian em." Sát thủ Bạch nghĩ đến ấn tượng sâu nhất năm nàng mười tám tuổi, nữ nhân kia nhìn nàng như hổ rình mồi.
"Em phản kháng sao?"
"Cô ta thấy cái kia của em, mắng em không sạch sẽ, vì thế em điên lên, nhào đến cắn đứt tai cô ta." Sát thủ Bạch nghĩ chuyện này không phải giết người, nên có thể nói chút chuyện phát sinh trong ngục giam. Hơn nữa, nếu là Tần Hợp Hoan hỏi, hẳn là có thể hiểu được mình.
"Sao mà giống chó điên vậy!" Tần Hợp Hoan vuốt mặt nàng, cuối cùng nắm cằm nàng, lạnh lùng hỏi: "Em sẽ cắn chị sao?"
Sát thủ Bạch vội nói, "Chị đánh chết em, em cũng sẽ không ra tay với chị."
Đáp án này rất vừa lòng Tần Hợp Hoan, đây cũng là điều cô muốn nhất. Tay cô tiếp tục sờ má sát thủ Bạch, sát thủ Bạch không nhúc nhích, thậm chí không thở dốc, nghi hoặc nhìn Tần Hợp Hoan động tay động chân với mình.
"Cảm thấy em lớn lên cũng không quá xấu."
"Người mù, không.....Hợp Hoan chị thích người đẹp sao?" Khi nàng nói đến từ "người mù", bỗng nhớ đến hai cái tát tối qua, nàng không dám gọi người mù, lại rất cẩn thận hỏi cô.
"Đối với người mù như chị mà nói, trông thế nào cũng không quan trọng." Tần Hợp Hoan nhún vai, lại sờ cổ tay một chút, tiếp tục nói: "Đỡ chị dậy, chị muốn đi làm." Sát thủ Bạch đồng ý, cố gắng làm cho động tác của mình thật ôn nhu, nhưng chỉ động một chút, Tần Hợp Hoan đã đau đến kêu ra tiếng. Sát thủ Bạch nghĩ do mình dùng lực quá nhiều, nàng càng cẩn thận hơn, nhưng vẫn không thể nâng Tần Hợp Hoan dậy được.
"Xem ra, hôm nay chị không thể đi làm được rồi." Tần Hợp Hoan không nghĩ đến sẽ khổ sở như vậy, tuy cảm thấy có lỗi với chủ tiệm nhưng cô cần ít nhất một tuần để nghỉ ngơi. Sát thủ Bạch "nga" một tiếng, sau đó không hiểu gì.
Tần Hợp Hoan chuẩn bị tức giận nhưng vừa cử động đã đau, cô tiếp tục: "Em giúp chị làm sạch bên dưới đi." Nói, cô có chút gian nan mở hai chân, lộ ra cánh hoa có chút sưng đỏ.
Sát thủ Bạch không đáp lại, Tần Hợp Hoan cho rằng nàng không hiểu, vừa định giải thích dùng nước ấm lau giúp mình, đã cảm giác được có vật gì đó mềm mại đang liếm cánh hoa của mình, loại cảm giác đau đớn vây lấy toàn thân này nhưng lại không thể kháng cự.
"Làm sạch như vậy sao?" Sát thủ Bạch thấy Tần Hợp Hoan không phản kháng, cẩn thận hỏi cô. Khi nàng ngẩng đầu, phát hiện Tần Hợp Hoan vì đau cùng vui sướng mà hôn mê bất tỉnh.....
Vốn dĩ một tuần đã có thể ổn nhưng lại kéo dài thêm một tuần, cuối cùng Tần Hợp Hoan có thể thoải mái bước trên đất, chủ tiệm cũng bắt đầu quen với sự có mặt của sát thủ Bạch.
"Chủ tiệm, chứng minh thư của Bạch Trì đã có chưa?"
"Ừ, đã có." Chủ tiệm đem chứng minh thư cho Tần Hợp Hoan, cô cầm sờ một chút, sau khi xác định thật sự là chứng minh thư mới đưa cho sát thủ Bạch.
"Đi thôi."
"Sao, đi đâu? Chị Hợp Hoan, chị không cần em nữa sao?" Sát thủ Bạch hít một hơi, nàng không rõ mình đã làm sai chỗ nào.
"Em có thể nghĩ chuyện gì đó tích cực hơn chút không?" Tần Hợp Hoan cảm thấy mình sắp bị những cảm xúc tiêu cực của sát thủ Bạch tiêm nhiễm rồi, cô thật sự không hiểu, một người đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ mới có những suy nghĩ tiêu cực như vậy.
"Nhưng...chị đưa chứng minh thư cho em, còn không phải là đuổi em sao?" Sát thủ Bạch không hiểu, nàng chưa bao giờ biết chuyện liên quan đến Tần Hợp Hoan ngoài việc cô là pháp y. Tần Hợp Hoan cũng chưa từng nói với nàng, mỗi ngày luôn nói về thi thể các thứ để dọa nàng.
"Sao mà ngốc quá!" Tần Hợp Hoan ném chứng minh thư qua, nói: "Chị muốn em đưa chị về quê, chị không nhìn thấy không thể tự mình trở về."
Nghe cô giải thích, sát thủ Bạch thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng lộ ra ý cười. Chủ tiệm nhìn sửng sốt, đánh giá cô gái trước mặt, dung mạo bình thường nhưng không biết vì sao lại làm hắn cảm thấy một loại xinh đẹp không nói nên lời.
Hai người trở về xếp hành lý, chọn chuyến xe lửa tối nay để đi.
"Chị Hợp Hoan, chúng ta về gặp cha mẹ chị sao?"
"Không phải, chúng ta về gặp hai cháu gái họ của chị."
"Cháu gái? Chị Hợp Hoan không phải chị nói chị không còn người thân trên đời sao?" Sát thủ Bạch không hiểu, Tần Hợp Hoan luôn không muốn nói về cuộc sống của mình hay những chuyện mình đã trải qua.
"Ừ, họ....mất rồi." Tần Hợp Hoan nhàn nhạt đáp, biểu cảm có chút bi thương, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Sát thủ Bạch không tiếp tục hỏi, nàng vẫn nhớ người mẹ đã mất của mình, nghĩ đến sắc mặt mẹ luôn gọi mình là ác ma, nghĩ đến mẹ luôn dùng đồ vật để ngược đãi mình, dù đến hiện tại, sát thủ Bạch vẫn không hối hận đã thiêu chết mẹ mình. Nhà nàng có di truyền bệnh tâm thần, mẹ nàng cũng có, nàng cũng vậy.
Ngay cả như vậy, nàng vẫn hy vọng mình có thể biểu hiện như người bình thường trước mặt Tần Hợp Hoan, nàng cảm thấy ngoài trừ độc miệng cùng hơi hung thì Tần Hợp Hoan vẫn rất tốt.
"Có phải em rất sợ chị không?" Tần Hợp Hoan nhận ra sát thủ Bạch giữ khoảng cách với mình, rõ ràng hai người ngồi cùng một chỗ nhưng sát thủ Bạch lại ngồi cách cô thật xa. Sát thủ Bạch chột dạ nhìn giường nằm trước mặt, nhỏ giọng nói: "Không có, em sợ chị bị chật."
Phía trên các nàng là một người phụ nữ hơn ba mươi, hình như đang ngủ, còn phát ra tiếng gáy, đây cũng là nguyên nhân vì sao đã một giờ sáng hai người vẫn chưa ngủ.
Khóe miệng Tần Hợp Hoan hơi cong, chậm rãi nhích đến, nhỏ giọng nói: "Nói cho em biết chút chuyện thú vị."
Sát thủ Bạch không hứng thú hỏi: "Chuyện gì?"
Tần Hợp Hoan vừa nói vừa nhích lại gần sát thủ Bạch, "Giường của xe lửa rất mềm có thể kêu di động pháo phòng."
Sát thủ Bạch cố gắng giải nghĩa ý của di động pháo phòng là gì nhưng nàng nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu được tiếng Hoa Hạ thâm thúy. Tay Tần Hợp Hoan sờ đến gần như muốn sờ gương mặt hiện tại đang ngây ngốc của sát thủ Bạch.
Sát thủ Bạch ngoan ngoãn kéo tay Tần Hợp Hoan lại nhưng tay kia không chút cảm kích, theo cánh tay sát thủ Bạch mà bắt đầu di chuyển về phía trước, sát thủ Bạch trơ mắt nhìn Tần Hợp Hoan nắm cổ áo mình, dùng thân thể áp mình xuống.
"Người mù, đây là xe lửa, bên trên còn có người ngủ." Sát thủ Bạch cố gắng nói cho Tần Hợp Hoan biết tình huống hiện tại của các nàng, nhịn không được gọi "người mù".
Lực chú ý của Tần Hợp Hoan lại không nằm ở đây, cô hưởng thụ bộ dáng dao động của tiểu cẩu trước mặt, kề bên tai nàng nói nhỏ, "Không muốn làm sao? Không phải em đã tự an ủi suốt một tuần sao?"
Sát thủ Bạch đỏ mặt không đáp, mỗi câu Tần Hợp Hoan nói đều là sự thật.
"Tuần này em rất thành thật, vậy em có muốn được khen thưởng không?" Tần Hợp Hoan tiếp tục câu dẫn, chết cũng không thừa nhận tuần này nàng cũng nghẹn muốn chết.
Đêm qua điên cuồng không đổi lấy một ngày mới tốt đẹp, Tần Hợp Hoan cảm thấy toàn thân đều vô cùng đau, đặc biệt là hạ thể, chỉ cần động một chút sẽ đau đớn vô cùng. Cô nhớ đến đêm qua, hiện tại bình tĩnh nghĩ lại, thậm chí cũng không rõ bản thân là đang trong tâm thái gì.
Nhưng, cho dù qua một đêm, cô vẫn ngửi được hương vị kỳ quái, dù hạ thể vô cùng đau nhưng dục hỏa của cô tựa như lại nổi lên.
Lúc này, Tần Hợp Hoan mới ý thức được đây là chuyện đáng sợ cỡ nào, tựa như chỉ cần thử qua một lần, sẽ muốn có lần tiếp theo, mãi không dừng được. Chỉ là, cô nghĩ đến cảm giác đau như xé rách này đại khái hẳn tuần sau mới tốt hơn. Suy nghĩ một chút, cô nói với con bạch tuộc đang ôm mình bên cạnh: "Đồ ngốc, đi ra."
Đối phương vẫn không có phản ứng gì, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được hơi thở của sát thủ Bạch đang thổi trên da thịt mình, cũng cảm giác được vật gì đó tựa như cự vật đang cọ xát đùi mình, tình tiết như đã từng biết, phảng phất giống với cảm thụ hôm đó.
Cuối cùng, Tần Hợp Hoan chịu không được trạng thái bị động này, cô hít sâu một hơi, dùng sức đẩy người bên cạnh, người nọ vốn đang ngủ say bỗng bừng tỉnh, không lăn xuống giường, ngược lại đè Tần Hợp Hoan dưới thân, hai tay bóp cổ cô.
Sát ý bắt đầu hiện lên, rất nhanh sát thủ Bạch mở to mắt ý thức được người trước mặt là Tần Hợp Hoan lập tức dịu ngoan như cún.
"Đồ ngốc, em muốn tạo phản à!" Tần Hợp Hoan bị dọa, nhưng cô đã không còn sức, lại không bằng lòng chịu yếu thế.
"Xin lỗi, em cho rằng chị là......" Sát thủ Bạch vội xin lỗi, nàng muốn giải thích nguyên nhân vì sao làm vậy nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Cho rằng chị là gì?" Tần Hợp Hoan bày ra tư thái trên cao nhìn xuống, nàng cần phải khống chế tiểu cẩu này, tuyệt không thể để nàng cắn mình.
"À...thật ra em từng vào tù." Sát thủ Bạch giải thích vì sao mình lại công kích Tần Hợp Hoan, "Người trong ngục giam đều rất nguy hiểm, chỉ cần không chú ý, sẽ mất đi tất cả." Sát thủ Bạch nghĩ đến ngục giam nơi tập hợp những tội phạm cực hung ác, nàng nghĩ đến những trắc trở mình chịu đựng.
"Vậy em đã gặp chuyện gì bên trong?"
"Có nữ phạm nhân muốn cưỡng gian em." Sát thủ Bạch nghĩ đến ấn tượng sâu nhất năm nàng mười tám tuổi, nữ nhân kia nhìn nàng như hổ rình mồi.
"Em phản kháng sao?"
"Cô ta thấy cái kia của em, mắng em không sạch sẽ, vì thế em điên lên, nhào đến cắn đứt tai cô ta." Sát thủ Bạch nghĩ chuyện này không phải giết người, nên có thể nói chút chuyện phát sinh trong ngục giam. Hơn nữa, nếu là Tần Hợp Hoan hỏi, hẳn là có thể hiểu được mình.
"Sao mà giống chó điên vậy!" Tần Hợp Hoan vuốt mặt nàng, cuối cùng nắm cằm nàng, lạnh lùng hỏi: "Em sẽ cắn chị sao?"
Sát thủ Bạch vội nói, "Chị đánh chết em, em cũng sẽ không ra tay với chị."
Đáp án này rất vừa lòng Tần Hợp Hoan, đây cũng là điều cô muốn nhất. Tay cô tiếp tục sờ má sát thủ Bạch, sát thủ Bạch không nhúc nhích, thậm chí không thở dốc, nghi hoặc nhìn Tần Hợp Hoan động tay động chân với mình.
"Cảm thấy em lớn lên cũng không quá xấu."
"Người mù, không.....Hợp Hoan chị thích người đẹp sao?" Khi nàng nói đến từ "người mù", bỗng nhớ đến hai cái tát tối qua, nàng không dám gọi người mù, lại rất cẩn thận hỏi cô.
"Đối với người mù như chị mà nói, trông thế nào cũng không quan trọng." Tần Hợp Hoan nhún vai, lại sờ cổ tay một chút, tiếp tục nói: "Đỡ chị dậy, chị muốn đi làm." Sát thủ Bạch đồng ý, cố gắng làm cho động tác của mình thật ôn nhu, nhưng chỉ động một chút, Tần Hợp Hoan đã đau đến kêu ra tiếng. Sát thủ Bạch nghĩ do mình dùng lực quá nhiều, nàng càng cẩn thận hơn, nhưng vẫn không thể nâng Tần Hợp Hoan dậy được.
"Xem ra, hôm nay chị không thể đi làm được rồi." Tần Hợp Hoan không nghĩ đến sẽ khổ sở như vậy, tuy cảm thấy có lỗi với chủ tiệm nhưng cô cần ít nhất một tuần để nghỉ ngơi. Sát thủ Bạch "nga" một tiếng, sau đó không hiểu gì.
Tần Hợp Hoan chuẩn bị tức giận nhưng vừa cử động đã đau, cô tiếp tục: "Em giúp chị làm sạch bên dưới đi." Nói, cô có chút gian nan mở hai chân, lộ ra cánh hoa có chút sưng đỏ.
Sát thủ Bạch không đáp lại, Tần Hợp Hoan cho rằng nàng không hiểu, vừa định giải thích dùng nước ấm lau giúp mình, đã cảm giác được có vật gì đó mềm mại đang liếm cánh hoa của mình, loại cảm giác đau đớn vây lấy toàn thân này nhưng lại không thể kháng cự.
"Làm sạch như vậy sao?" Sát thủ Bạch thấy Tần Hợp Hoan không phản kháng, cẩn thận hỏi cô. Khi nàng ngẩng đầu, phát hiện Tần Hợp Hoan vì đau cùng vui sướng mà hôn mê bất tỉnh.....
Vốn dĩ một tuần đã có thể ổn nhưng lại kéo dài thêm một tuần, cuối cùng Tần Hợp Hoan có thể thoải mái bước trên đất, chủ tiệm cũng bắt đầu quen với sự có mặt của sát thủ Bạch.
"Chủ tiệm, chứng minh thư của Bạch Trì đã có chưa?"
"Ừ, đã có." Chủ tiệm đem chứng minh thư cho Tần Hợp Hoan, cô cầm sờ một chút, sau khi xác định thật sự là chứng minh thư mới đưa cho sát thủ Bạch.
"Đi thôi."
"Sao, đi đâu? Chị Hợp Hoan, chị không cần em nữa sao?" Sát thủ Bạch hít một hơi, nàng không rõ mình đã làm sai chỗ nào.
"Em có thể nghĩ chuyện gì đó tích cực hơn chút không?" Tần Hợp Hoan cảm thấy mình sắp bị những cảm xúc tiêu cực của sát thủ Bạch tiêm nhiễm rồi, cô thật sự không hiểu, một người đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ mới có những suy nghĩ tiêu cực như vậy.
"Nhưng...chị đưa chứng minh thư cho em, còn không phải là đuổi em sao?" Sát thủ Bạch không hiểu, nàng chưa bao giờ biết chuyện liên quan đến Tần Hợp Hoan ngoài việc cô là pháp y. Tần Hợp Hoan cũng chưa từng nói với nàng, mỗi ngày luôn nói về thi thể các thứ để dọa nàng.
"Sao mà ngốc quá!" Tần Hợp Hoan ném chứng minh thư qua, nói: "Chị muốn em đưa chị về quê, chị không nhìn thấy không thể tự mình trở về."
Nghe cô giải thích, sát thủ Bạch thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng lộ ra ý cười. Chủ tiệm nhìn sửng sốt, đánh giá cô gái trước mặt, dung mạo bình thường nhưng không biết vì sao lại làm hắn cảm thấy một loại xinh đẹp không nói nên lời.
Hai người trở về xếp hành lý, chọn chuyến xe lửa tối nay để đi.
"Chị Hợp Hoan, chúng ta về gặp cha mẹ chị sao?"
"Không phải, chúng ta về gặp hai cháu gái họ của chị."
"Cháu gái? Chị Hợp Hoan không phải chị nói chị không còn người thân trên đời sao?" Sát thủ Bạch không hiểu, Tần Hợp Hoan luôn không muốn nói về cuộc sống của mình hay những chuyện mình đã trải qua.
"Ừ, họ....mất rồi." Tần Hợp Hoan nhàn nhạt đáp, biểu cảm có chút bi thương, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Sát thủ Bạch không tiếp tục hỏi, nàng vẫn nhớ người mẹ đã mất của mình, nghĩ đến sắc mặt mẹ luôn gọi mình là ác ma, nghĩ đến mẹ luôn dùng đồ vật để ngược đãi mình, dù đến hiện tại, sát thủ Bạch vẫn không hối hận đã thiêu chết mẹ mình. Nhà nàng có di truyền bệnh tâm thần, mẹ nàng cũng có, nàng cũng vậy.
Ngay cả như vậy, nàng vẫn hy vọng mình có thể biểu hiện như người bình thường trước mặt Tần Hợp Hoan, nàng cảm thấy ngoài trừ độc miệng cùng hơi hung thì Tần Hợp Hoan vẫn rất tốt.
"Có phải em rất sợ chị không?" Tần Hợp Hoan nhận ra sát thủ Bạch giữ khoảng cách với mình, rõ ràng hai người ngồi cùng một chỗ nhưng sát thủ Bạch lại ngồi cách cô thật xa. Sát thủ Bạch chột dạ nhìn giường nằm trước mặt, nhỏ giọng nói: "Không có, em sợ chị bị chật."
Phía trên các nàng là một người phụ nữ hơn ba mươi, hình như đang ngủ, còn phát ra tiếng gáy, đây cũng là nguyên nhân vì sao đã một giờ sáng hai người vẫn chưa ngủ.
Khóe miệng Tần Hợp Hoan hơi cong, chậm rãi nhích đến, nhỏ giọng nói: "Nói cho em biết chút chuyện thú vị."
Sát thủ Bạch không hứng thú hỏi: "Chuyện gì?"
Tần Hợp Hoan vừa nói vừa nhích lại gần sát thủ Bạch, "Giường của xe lửa rất mềm có thể kêu di động pháo phòng."
Sát thủ Bạch cố gắng giải nghĩa ý của di động pháo phòng là gì nhưng nàng nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu được tiếng Hoa Hạ thâm thúy. Tay Tần Hợp Hoan sờ đến gần như muốn sờ gương mặt hiện tại đang ngây ngốc của sát thủ Bạch.
Sát thủ Bạch ngoan ngoãn kéo tay Tần Hợp Hoan lại nhưng tay kia không chút cảm kích, theo cánh tay sát thủ Bạch mà bắt đầu di chuyển về phía trước, sát thủ Bạch trơ mắt nhìn Tần Hợp Hoan nắm cổ áo mình, dùng thân thể áp mình xuống.
"Người mù, đây là xe lửa, bên trên còn có người ngủ." Sát thủ Bạch cố gắng nói cho Tần Hợp Hoan biết tình huống hiện tại của các nàng, nhịn không được gọi "người mù".
Lực chú ý của Tần Hợp Hoan lại không nằm ở đây, cô hưởng thụ bộ dáng dao động của tiểu cẩu trước mặt, kề bên tai nàng nói nhỏ, "Không muốn làm sao? Không phải em đã tự an ủi suốt một tuần sao?"
Sát thủ Bạch đỏ mặt không đáp, mỗi câu Tần Hợp Hoan nói đều là sự thật.
"Tuần này em rất thành thật, vậy em có muốn được khen thưởng không?" Tần Hợp Hoan tiếp tục câu dẫn, chết cũng không thừa nhận tuần này nàng cũng nghẹn muốn chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.