Chương 167: Cầm tay.
Mặc Thủy
01/08/2015
- Miễn lễ!
Vân Cuồng khoát tay chặn lại, đứng ở Thất Mai lâu thuyền, hướng về phía Ân Tố Thu, tự nhiên cười một tiếng, cuồng ý thu liễm.
Người này xuất hiện, khiến Ninh Phàm âm thầm cau mày.
Năm trăm năm kết anh, bảy trăm năm Nguyên anh trung kỳ... Người như vậy, trong đông nam đại lục, thuộc loại trước năm mươi trong Thần sử.
Người này không tầm thường, tài lực của Vũ điện càng thâm hậu hơn...
Vả lại Vân Cuồng này trên người có một chút cuồng ý, dung nhập vào trong ngụy thần ý, khiến cho y đứng ở chỗ này, giữa tự dưng thì có một cổ khí thế cuồng ngạo đến ép vỡ hết thảy, cuốn ùa ra ngoài.
Khí thế ấy Vân Cuồng tránh khỏi Ân Tố Thu, lại không chút cất giữ rơi vào trên người Cảnh Chước cùng Ninh Phàm.
Cảnh Chước rên lên một tiếng, sắc mặt đỏ ửng, lấy ông ta nửa bước Nguyên anh tu vi, nhưng không cách nào tự xử dưới uy áp chỗ này.
Ngược lại thì Ninh Phàm, đứng trong uy áp, lại vị nhiên bất động.
Không đủ, Nguyên anh trung kỳ uy áp muốn rung chuyển hắn, không đủ!
- Sao?
Vân Cuồng âm thầm tâm nghi, y dùng thần niệm đảo qua Ninh Phàm, sau khi phát hiện người là nửa bước Kim đan tu vi, liền hoàn toàn không nhìn.
Đối với Cảnh Chước, thấy người này nửa bước Nguyên anh, lại cùng Ân Tố Thu đồng hành, cho nên uy áp để xuống một cái, thoáng chấn nhiếp.
Khiến cho y chuẩn bị không kịp, là nửa bước Nguyên anh Cảnh Chước cũng không chịu nổi khí thế của y, ngược lại Ninh Phàm, dưới khí thế của y thật giống như người không sao vậy.
- A, vị tiểu hữu này xem ra cơ duyên không tệ, thu được pháp bảo nào đó chống đỡ uy áp.. Thôi, nhìn trên ngươi là Tố Thu tiên tử hậu bối đệ tử, pháp bảo kia ta không đoạt!
Vân Cuồng tự cho rằng Ninh Phàm ỷ vào bảo vật che giấu khí thế của y, không nhìn hắn một cái, ngược lại đối với Ân Tố Thu đại lấy lòng.
- Tố Thu tiên tử, trăm năm không gặp, vẫn xinh đẹp như vậy, thật là làm cho Vân mỗ động tâm... Năm đó Vân mỗ lấy trăm vạn tiên ngọc, đổi một tiếng cười của tiên tử, lại bị nàng cự tuyệt, mỗi lần nghĩ tới cũng khiến cho Vân mỗ than vãn. Chẳng lẽ lòng của Tố Thu tiên tử là tảng đá hay sao? Nhưng mà không ngờ tới có thể ở nước Tấn gặp nhau, gặp nhau tức là có duyên, không bằng...
- Ta cùng ngươi vô duyên...
Tố Thu đôi mi thanh tú nhíu một cái, cùng Vân Cuồng kéo ra khoảng cách, lại dựa rất gần cùng Ninh Phàm.
Không thích, nàng không thích người này cuồng vọng, đối với hành động loạn phóng uy áp của người này cũng không vui.
Về phần trăm năm trước, người này lấy trăm vạn tiên ngọc, đổi một tiếng cười của mình...
Chuyện này ở đông nam đại lục, đều bị nói thành một đoạn giai thoại, nhưng Tố Thu không thích... Thậm chí chán ghét.
So với Vân Cuồng, nàng càng thưởng thức Ninh Phàm.
Tấm lòng của Ninh Phàm, rất sâu, tựa như một cái đầm nước tối tăm, không cách nào thấy đáy...
Cũng không phải là cố làm thâm trầm, mà là một loại yên lặng đã trải qua cực khổ...
Đấy rốt cuộc, Ninh Phàm cùng mình một dạng đều có kiên trì, thậm chí sự kiên trì của hắn càng thảm hại hơn so với mình, càng thảm hại, trầm trọng hơn...
Ở Ngụy quốc, mỗi một ngày Tố Thu đều ở trên lâu thuyền, hướng Ngụy quốc tu sĩ qua lại, hỏi dò tin tức của Ninh Phàm.
Thần bí Nguyên anh, bại Nguyên anh nữ yêu... Chuyện này Tố Thu biết được, nhất định là Ninh Phàm gây nên, nàng biết hắn không thích lộ tên.
Chu Minh lão tổ, trấn giữ Viên Giác, bình bảy phái, càn quét Ngụy quốc... Chuyện này Tố Thu ngờ tới, cái gọi là Chu Minh lão tổ nhất định là Ninh Phàm rồi.
Giết người, cướp ngọc... Cử chỉ này, Ân Tố Thu từ đầu đến cuối không cách nào tiếp nhận. Nhưng Ân Tố Thu biết, Ninh Phàm làm như vậy, có nổi khổ bất đắc dĩ. Hắn có kiên trì, có đạo phải tuân thủ, có người cần bảo vệ. Vì thế, cho dù tiếng xấu chiêu chương, hắn cũng phó trong một nụ cười.
Chu Minh lão tổ bại Vũ điện hai vị Nguyên anh... Chuyện này, chỉ trong Ngụy quốc Kim đan tu sĩ, đưa tới sóng cuồng vang lớn. Khi Tố Thu biết được tin tức này, nàng kinh ngạc nhưng càng thương tiếc.
Rõ ràng là Dung linh, rõ ràng ngay cả Kim đan cũng không kết, lại có khuynh hướng thích cậy mạnh, đi cùng Nguyên anh giao phong...
Khi Ninh Phàm trở về, vốn tưởng rằng mình ở Ngụy quốc làm ác, sẽ khiến cho Tố Thu chỉ trích, nhưng rốt cuộc Tố Thu chẳng qua là yên lặng tấu tiêu cho hắn, tới đoạn kết tự nhiên cười một tiếng với hắn:
- Ngươi là kẻ ngu...
Tố Thu nói như vậy.
Nàng rốt cuộc phát hiện trong lòng mình, thực tế đã đóng dấu một bóng người, chẳng qua là nàng không chuẩn bị nói cho Ninh Phàm, bởi vì hắn lưng đeo nợ tình đã quá nặng, mình cần gì thêm khổ não cho hắn.
Giờ phút này đối mặt Vân Cuồng, Ân Tố Thu nói là dửng dưng, không bằng nói là lạnh lùng.
Năm đó, nàng tuy không thích Vân Cuồng, vẫn chiếu cố đến đều là chính đạo, thoáng trò chuyện trò mấy câu với y.
Nhưng hôm nay, nàng nhìn Vân Cuồng, lại cực kỳ buồn cười.
Vân Cuồng này có tư chất có lẽ cao hơn Ninh Phàm, tu vi cũng so với Ninh Phàm mạnh hơn quá nhiều, nhưng Tố Thu rất tin, Vân Cuồng không giống như Ninh Phàm.
Đạo của y không giống như Ninh Phàm. Lòng của y cũng không giống. Ngay cả y ỷ mình có trăm vạn tiên ngọc, thiên kim cười một tiếng, cũng căn bản so ra kém một cái vòng của Ninh Phàm, một tiếng nói cười ấm áp.
Người này so ra kém Ninh Phàm, cho dù y là Nguyên anh trung kỳ Vũ điện thần sứ cao cao tại thượng...
Giờ khắc này, Ân Tố Thu làm một cử động, một cử động khiến Ninh Phàm kinh ngạc, còn Vân Cuồng thì giận dữ.
Nàng nhẹ nhàng, khoác lên tay của Ninh Phàm, nhìn hắn, cười một nụ cười xinh đẹp.
Nụ cười đó tựa hồ dùng hết tất cả vui vẻ của nàng sáu trăm năm tu đạo.
Nụ cười đó khiến cho không ít Kim đan lão quái dùng thần niệm dò xét, chính là hạng người lòng như thiết thạch, cũng hơi chấn động, tươi đẹp không dứt.
Cười một tiếng, khuynh thành, cười nữa khuynh quốc...
- Vân công tử, ta cùng ngươi vô duyên, chỉ cùng huynh ấy, hữu duyên...
Ta cùng hắn hữu duyên, chẳng qua là hữu duyên vô phận...
Chẳng qua là nắm tay, nhưng không cách nào giai lão...
Một câu cuối cùng, nàng không nói ra miệng, chỉ ẩn sâu trong lòng.
Chuyến đi Vô Tận hải này sau khi chia ra, có lẽ sẽ không ngày gặp lại...
Nếu nàng không kéo cánh tay này, sẽ vĩnh viễn... bỏ qua...
- Ách... Ân đạo hữu, nàng đây là rõ ràng gây phiền toái cho ta rồi...
Ninh Phàm biết Ân Tố Thu là vì né tránh Vân Cuồng đeo bám, cho nên ra hạ sách này, truyền âm nói.
- Ngươi có thể gọi ta là Tố Thu...
- Cái gì?
- Không gì, ngươi nói đúng, ta chính là một nữ nhân phiền toái, chính là vậy... Nhưng ta sẽ không thay đổi, không biết...
- Thôi, ai bảo ta thiếu ân tình của nàng, vì nàng thoáng giải quyết Vân Cuồng phiền toái này đi... Cũng may Vân Cuồng rốt cuộc là người trong Vũ điện, giới pháp tồn tại, không thể bởi vì tư tình mà xuất thủ với ta... Nhưng hơn phân nửa chuyến đi đại Tấn này, sẽ bị kẻ đó âm thầm làm khó.
Ninh Phàm lắc đầu cười khổ, hắn không sợ Vân Cuồng, chỉ hơi kiêng kỵ.
Vả lại từ nội tâm mà nói, hắn cũng không muốn Vân Cuồng đeo bám Ân Tố Thu...
Hắn hơi nghiêm nghị, đối diện Vân Cuồng ý tức giận, chắp tay một cái, cười nói:
- Vân đạo hữu, Tố Thu là đạo lữ của Chu mỗ, thế thì không cách nào cùng các hạ hữu duyên... Các hạ thân là Vũ điện thần sử, chẳng lẽ lại làm ra cử động đeo bám phu nhân chứ?
Chương 167: Cầm tay. (2)
- Đạo lữ sao?!
Vân Cuồng nhìn Ninh Phàm kéo lại Tố Thu, âm thầm cắn răng.
Ánh mắt lần nữa rơi vào trên người Ninh Phàm, mang một tia địch ý nồng đậm, nhưng mà địch ý, lập tức bị y thu hồi. Y tuy ngông cuồng, thế tuy cuồng là thần ý thần thông của y, tâm cảnh của y rốt cuộc có trầm ổn của Nguyên anh lão quái.
- Tên của ngươi là gì?
- Chu Minh!
Ninh Phàm không kiêng kỵ đáp.
Chu Minh hai chữ này ở chỗ này giống như kinh lôi nổ vang trong tai của không ít tỏa giới Kim đan nơi đây.
Những lão quái đó ở tỏa giới này dĩ nhiên là đi ngang qua Ngụy quốc. Đối với tin đồn của Chu Minh lão tổ, hoặc nhiều hoặc ít đều nghe một ít.
Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người cũng tập trung trên người Ninh Phàm, âm thầm chấn kinh. Dung linh thanh niên tầm thường này, rốt cuộc là một Nguyên anh cao thủ thâm tàng bất lộ!
Khó trách, hắn dám ở trước mặt Vân Cuồng kéo lấy tay người con gái yêu thích trong lòng của Vân Cuồng!
Đáng tiếc, Vân Cuồng người này tính cách cô tịch, đối với tên Chu Minh căn bản không biết, chỉ âm thầm ghi nhớ danh tự này, không lộ thanh sắc nói.
- Chu Minh sao, hạnh ngộ hạnh ngộ...
Y không ngừng kêu tên của người đó, không xưng đạo hữu, thực tế là hành động vô lễ.
Đối với lần này, Ninh Phàm khẽ nhíu mày, xem ra Vân Cuồng cuối cùng phải đắc tội rồi.
Chẳng qua là đắc tội thì đã sao...? Vũ điện mạnh, khiến Ninh Phàm kiêng kỵ, nhưng đồng thời, Vũ điện có giới pháp không người nào không tuân.
Giới pháp đó là căn nguyên bọn lão nho, mỹ phụ công kích Ninh Phàm.
Giới pháp đó cũng trói buộc Vân Cuồng không động thủ với mình.
Hoặc Vân cuồng sẽ âm thầm gây khó khăn, nhưng loại gây khó khăn không bị thương tánh mạng. Ninh Phàm có thể hơi nhẫn nại một hai.
Hắn muốn mượn đại Tấn Truyền tống trận, sẽ không đi gây nhiều phiền toái, một Ân Tố Thu đã một đường chọc rất nhiều phiền toái rồi...
Thấy Ninh Phàm không nói không giận, Vân Cuồng tự thấy mắc cở, cười khan một tiếng, mép nhếch lên độ cong khó hiểu.
- Đúng rồi, các ngươi chọn lúc yêu loạn vào Tấn quốc, hơn phân nửa là tới vì Truyền tống trận chứ gì?
- Không sai. Không biết Vân đạo hữu có gì chỉ giáo?
- Chỉ giáo ngược lại không dám, nhưng nếu ngươi muốn sử dụng Truyền tống trận, phải gia nhập đại Tấn tu vệ, cùng những Kim đan, Nguyên anh yêu vật kia giao chiến... Tu vi của ngươi chỉ có nửa bước Kim đan, tựa hồ không đủ a... Tấn quân có lệnh, người gia nhập tu vệ, ít nhất cần Kim đan kỳ...
- Chu mỗ tu vi đủ hay không đủ, ngày sau gặp mặt sẽ hiểu. Vả lại chuyện này là chuyện của Chu mỗ cùng Tấn quốc, cũng không nhọc đến Vân đạo hữu quan tâm... Đạo hữu xin mời!
- Hừ! Như vậy Vân Cuồng ta mỏi mắt mong chờ, nhìn một chút Chu Minh ngươi có thực lực gia nhập tu vệ hay không?
Vân Cuồng còn muốn nhiều lời, bỗng nhiên một đạo kiếm quang, từ trường không phá không tới, độn tốc của nó cơ hồ nhanh hơn so với Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ!
Kiếm quang kia hóa thành một đạo truyền âm, nổ tung trước người Vân Cuồng, lập tức hóa thành một đạo thanh âm già nua, cứng ngắc, vang lên.
- Tất cả thần sử, mau trở về, lão phu có lời giao phó!
Thanh âm không lớn, nhưng trong vòng trăm dặm, cũng có thể nghe. Vả lại thanh âm kia có một cổ uy thế hiểu ra thiên địa, khiến cho lão quái tại chỗ, đua nhau tâm thần run lên.
Về phần Ninh Phàm, tuy nhiên không bị uy áp giao động, ánh mắt đông lại một cái.
Phi kiếm truyền âm Hóa thần tu sĩ!
Dưới thanh âm này, chính là Vân Cuồng mặt đều biến sắc.
- Tôn lão đại nhân, làm sao tới nước Tấn rồi!
Vũ Điện tôn lão triệu kiến, chính là Vân Cuồng cũng không dám thờ ơ.
Hắn cau mày nhìn Ninh Phàm, lại nhìn Tố Thu một chút, hừ lạnh một tiếng, một đạo quang hoa, lập tức hướng lên trời thuấn di rời khỏi.
Nhưng Ninh Phàm lại không chút nào ung dung.
Vừa vào đại Tấn, đắc tội Vũ điện...
Đại Tấn yêu loạn lại vượt quá tưởng tượng...
Ngay cả Vũ điện Hóa thần kỳ tôn lão cũng xuống, yêu tướng đó quả nhiên ở nước Tấn tàn phá...
Như vậy, cho dù gia nhập Tấn quốc tu vệ, cũng phải tốc chiến tốc thắng, đạt được đủ chiến công, lập tức rời khỏi nơi đây. Vừa phải đề phòng yêu tướng phát hiện, lại phải cẩn thận Vân Cuồng gây khó khăn...
- Thật là phiền toái... Trước tiên nhìn một chút làm sao gia nhập tu vệ đi, nhắc tới chuyện này, tay của Ân đạo hữu chuẩn bị khi nào buông lỏng đây?
Ninh Phàm lắc đầu cười khổ.
- Cám ơn...
Ân Tố Thu đáp một nẻo, lần nữa cười nhạt, lại buông lỏng tay.
Nụ cười cả đời của nàng, đều dành cho thanh niên trước mắt, chỉ một mình hắn.
- Thất Mai lâu thuyền, xem ra phải tạm thời thu hồi. Về phần nữ nhân trong thuyền, nếu Ân đạo hữu tin được tại hạ, hãy để cho tại hạ bảo quản...
- Ta tất nhiên tin được ngươi... Nhưng ngươi muốn bảo quản như thế nào?
- Dùng nó!
Ninh Phàm nhẹ nhàng đung đưa Đỉnh Lô hoàn ở cổ tay trái.
Thất Mai lâu thuyền, hóa pháp bảo thu hồi.
Đám nữ tử Băng Linh Nguyệt Linh, cùng Tống quốc nữ tu trong Ân Tố Thu trố mắt nghẹn họng bị thu vào bên trong Đỉnh Lô hoàn.
- Trong cái vòng này của ngươi, kết quả ẩn giấu bao nhiêu nữ nhân?
Đôi mi thanh tú của nàng nhíu một cái, âm thầm lo lắng.
- Nàng vào xem một chút chứ?
- Không đi!
- Đi thôi, đi tìm Tấn quốc Kim đan, gia nhập tu vệ, mau góp đủ chiến công, đi Vô Tận hải!
...
Vũ điện phân điện, xây trên một tòa thanh sơn.
Núi cao vạn trượng, có một đạo thác nước nguy nga, chiếu nghiêng xuống.
Thác nước vạn trượng nhưng sinh vân khí, nhưng hóa cầu vồng, mà Vũ điện phân điện chính là lấy đại pháp lực, lấy vân khí phiêu miểu hóa thành thật thể, xây thành cung điện, huyền không lơ lửng.
Trong điện, mười bảy người Nguyên anh bao gồm Vân Cuồng trong đó bị khẩn cấp triệu hồi.
Trên cấp, một thanh niên quần áo đen tóc trắng, đứng ở trong điện, khiến cho tất cả Nguyên anh thần sứ không dám thở mạnh.
Thanh niên nọ nhìn như trẻ tuổi, thực ra đã sống mấy ngàn năm, đúng thật Hóa thần lão quái. Một đầu tóc bạc là tuổi tác, mặt mũi không già là thần thông!
Thanh âm của người đó lại già nua.
Bao gồm Vân Cuồng ở trong đó, từng tên thần sứ âm thầm suy tư ý đồ của tôn lão này.
- Theo Minh tôn lão bói thử, bên trong đại Tấn có Hóa thần yêu tướng lẻn vào, lão phu tới đây bình yêu hoạn, diệt yêu cho thiên hạ!
Thanh niên tóc trắng lạnh lùng một lời, nhưng ngôn ngữ trong chư vị thần sử, lập tức đưa tới sóng to gió lớn!
Hóa thần yêu tướng... Quả nhiên, lần này nguyên do yêu triều, đều trên người yêu tướng đó, chém yêu tướng, yêu triều tự diệt!
- Ngay hôm đó, bọn ngươi 17 người tất cả vào đại Tấn tu vệ, về phần Tấn tu, tất cả thuộc về lão phu thống lĩnh! Sau ba tháng, “Long Mộng trạch”, vào mấu chốt lúc yêu tướng hóa rồng, bọn ta dốc toàn bộ ra, nhất quyết sinh tử! Bọn ngươi có dị nghị gì không?
- Không dám!
- Được... Vân Liệt, Vân Nhược Vi, hai người đó sao không tới?
- Hồi bẩm “Tuyết tôn”, Vân Liệt nói muốn một mình đi Long Mộng trạch tìm tòi...
Lão nho Tống Dịch thận trọng đáp.
- Bẩm Tuyết tôn, Vân Nhược Vi tựa hồ bị tâm ma vây nhiễu, sợ rằng còn phải mấy ngày mới có thể chạy tới...
- Hừ!
Nghe xong hai người bẩm báo, thanh niên tóc trắng lập tức mặt lộ vẻ giận.
- Vân Liệt vốn là Nguyên anh đỉnh phong, khoảng cách Hóa thần không xa, là đông nam đại lục đệ nhất thần sử, dựa vào hắn lại lẻn vào đất trung tâm của yêu triều đơn giản là ẩu tả! Về phần Vân Nhược Vi... Cô gái này thân phận có chút đặc thù, hơn nữa thân là yêu loại, tâm của người này tất dị, nếu không phải tình cảm của người nọ, cô gái này há có thể ở lại Vũ điện... Ừ, thôi, cô gái này nếu đến nước Tấn, lập tức phái người thông báo với ta, về phần Vân Liệt... Tiểu tử lỗ mãng đó, lão phu tự mình đi Long Mộng trạch, mang hắn về!
Vân Cuồng khoát tay chặn lại, đứng ở Thất Mai lâu thuyền, hướng về phía Ân Tố Thu, tự nhiên cười một tiếng, cuồng ý thu liễm.
Người này xuất hiện, khiến Ninh Phàm âm thầm cau mày.
Năm trăm năm kết anh, bảy trăm năm Nguyên anh trung kỳ... Người như vậy, trong đông nam đại lục, thuộc loại trước năm mươi trong Thần sử.
Người này không tầm thường, tài lực của Vũ điện càng thâm hậu hơn...
Vả lại Vân Cuồng này trên người có một chút cuồng ý, dung nhập vào trong ngụy thần ý, khiến cho y đứng ở chỗ này, giữa tự dưng thì có một cổ khí thế cuồng ngạo đến ép vỡ hết thảy, cuốn ùa ra ngoài.
Khí thế ấy Vân Cuồng tránh khỏi Ân Tố Thu, lại không chút cất giữ rơi vào trên người Cảnh Chước cùng Ninh Phàm.
Cảnh Chước rên lên một tiếng, sắc mặt đỏ ửng, lấy ông ta nửa bước Nguyên anh tu vi, nhưng không cách nào tự xử dưới uy áp chỗ này.
Ngược lại thì Ninh Phàm, đứng trong uy áp, lại vị nhiên bất động.
Không đủ, Nguyên anh trung kỳ uy áp muốn rung chuyển hắn, không đủ!
- Sao?
Vân Cuồng âm thầm tâm nghi, y dùng thần niệm đảo qua Ninh Phàm, sau khi phát hiện người là nửa bước Kim đan tu vi, liền hoàn toàn không nhìn.
Đối với Cảnh Chước, thấy người này nửa bước Nguyên anh, lại cùng Ân Tố Thu đồng hành, cho nên uy áp để xuống một cái, thoáng chấn nhiếp.
Khiến cho y chuẩn bị không kịp, là nửa bước Nguyên anh Cảnh Chước cũng không chịu nổi khí thế của y, ngược lại Ninh Phàm, dưới khí thế của y thật giống như người không sao vậy.
- A, vị tiểu hữu này xem ra cơ duyên không tệ, thu được pháp bảo nào đó chống đỡ uy áp.. Thôi, nhìn trên ngươi là Tố Thu tiên tử hậu bối đệ tử, pháp bảo kia ta không đoạt!
Vân Cuồng tự cho rằng Ninh Phàm ỷ vào bảo vật che giấu khí thế của y, không nhìn hắn một cái, ngược lại đối với Ân Tố Thu đại lấy lòng.
- Tố Thu tiên tử, trăm năm không gặp, vẫn xinh đẹp như vậy, thật là làm cho Vân mỗ động tâm... Năm đó Vân mỗ lấy trăm vạn tiên ngọc, đổi một tiếng cười của tiên tử, lại bị nàng cự tuyệt, mỗi lần nghĩ tới cũng khiến cho Vân mỗ than vãn. Chẳng lẽ lòng của Tố Thu tiên tử là tảng đá hay sao? Nhưng mà không ngờ tới có thể ở nước Tấn gặp nhau, gặp nhau tức là có duyên, không bằng...
- Ta cùng ngươi vô duyên...
Tố Thu đôi mi thanh tú nhíu một cái, cùng Vân Cuồng kéo ra khoảng cách, lại dựa rất gần cùng Ninh Phàm.
Không thích, nàng không thích người này cuồng vọng, đối với hành động loạn phóng uy áp của người này cũng không vui.
Về phần trăm năm trước, người này lấy trăm vạn tiên ngọc, đổi một tiếng cười của mình...
Chuyện này ở đông nam đại lục, đều bị nói thành một đoạn giai thoại, nhưng Tố Thu không thích... Thậm chí chán ghét.
So với Vân Cuồng, nàng càng thưởng thức Ninh Phàm.
Tấm lòng của Ninh Phàm, rất sâu, tựa như một cái đầm nước tối tăm, không cách nào thấy đáy...
Cũng không phải là cố làm thâm trầm, mà là một loại yên lặng đã trải qua cực khổ...
Đấy rốt cuộc, Ninh Phàm cùng mình một dạng đều có kiên trì, thậm chí sự kiên trì của hắn càng thảm hại hơn so với mình, càng thảm hại, trầm trọng hơn...
Ở Ngụy quốc, mỗi một ngày Tố Thu đều ở trên lâu thuyền, hướng Ngụy quốc tu sĩ qua lại, hỏi dò tin tức của Ninh Phàm.
Thần bí Nguyên anh, bại Nguyên anh nữ yêu... Chuyện này Tố Thu biết được, nhất định là Ninh Phàm gây nên, nàng biết hắn không thích lộ tên.
Chu Minh lão tổ, trấn giữ Viên Giác, bình bảy phái, càn quét Ngụy quốc... Chuyện này Tố Thu ngờ tới, cái gọi là Chu Minh lão tổ nhất định là Ninh Phàm rồi.
Giết người, cướp ngọc... Cử chỉ này, Ân Tố Thu từ đầu đến cuối không cách nào tiếp nhận. Nhưng Ân Tố Thu biết, Ninh Phàm làm như vậy, có nổi khổ bất đắc dĩ. Hắn có kiên trì, có đạo phải tuân thủ, có người cần bảo vệ. Vì thế, cho dù tiếng xấu chiêu chương, hắn cũng phó trong một nụ cười.
Chu Minh lão tổ bại Vũ điện hai vị Nguyên anh... Chuyện này, chỉ trong Ngụy quốc Kim đan tu sĩ, đưa tới sóng cuồng vang lớn. Khi Tố Thu biết được tin tức này, nàng kinh ngạc nhưng càng thương tiếc.
Rõ ràng là Dung linh, rõ ràng ngay cả Kim đan cũng không kết, lại có khuynh hướng thích cậy mạnh, đi cùng Nguyên anh giao phong...
Khi Ninh Phàm trở về, vốn tưởng rằng mình ở Ngụy quốc làm ác, sẽ khiến cho Tố Thu chỉ trích, nhưng rốt cuộc Tố Thu chẳng qua là yên lặng tấu tiêu cho hắn, tới đoạn kết tự nhiên cười một tiếng với hắn:
- Ngươi là kẻ ngu...
Tố Thu nói như vậy.
Nàng rốt cuộc phát hiện trong lòng mình, thực tế đã đóng dấu một bóng người, chẳng qua là nàng không chuẩn bị nói cho Ninh Phàm, bởi vì hắn lưng đeo nợ tình đã quá nặng, mình cần gì thêm khổ não cho hắn.
Giờ phút này đối mặt Vân Cuồng, Ân Tố Thu nói là dửng dưng, không bằng nói là lạnh lùng.
Năm đó, nàng tuy không thích Vân Cuồng, vẫn chiếu cố đến đều là chính đạo, thoáng trò chuyện trò mấy câu với y.
Nhưng hôm nay, nàng nhìn Vân Cuồng, lại cực kỳ buồn cười.
Vân Cuồng này có tư chất có lẽ cao hơn Ninh Phàm, tu vi cũng so với Ninh Phàm mạnh hơn quá nhiều, nhưng Tố Thu rất tin, Vân Cuồng không giống như Ninh Phàm.
Đạo của y không giống như Ninh Phàm. Lòng của y cũng không giống. Ngay cả y ỷ mình có trăm vạn tiên ngọc, thiên kim cười một tiếng, cũng căn bản so ra kém một cái vòng của Ninh Phàm, một tiếng nói cười ấm áp.
Người này so ra kém Ninh Phàm, cho dù y là Nguyên anh trung kỳ Vũ điện thần sứ cao cao tại thượng...
Giờ khắc này, Ân Tố Thu làm một cử động, một cử động khiến Ninh Phàm kinh ngạc, còn Vân Cuồng thì giận dữ.
Nàng nhẹ nhàng, khoác lên tay của Ninh Phàm, nhìn hắn, cười một nụ cười xinh đẹp.
Nụ cười đó tựa hồ dùng hết tất cả vui vẻ của nàng sáu trăm năm tu đạo.
Nụ cười đó khiến cho không ít Kim đan lão quái dùng thần niệm dò xét, chính là hạng người lòng như thiết thạch, cũng hơi chấn động, tươi đẹp không dứt.
Cười một tiếng, khuynh thành, cười nữa khuynh quốc...
- Vân công tử, ta cùng ngươi vô duyên, chỉ cùng huynh ấy, hữu duyên...
Ta cùng hắn hữu duyên, chẳng qua là hữu duyên vô phận...
Chẳng qua là nắm tay, nhưng không cách nào giai lão...
Một câu cuối cùng, nàng không nói ra miệng, chỉ ẩn sâu trong lòng.
Chuyến đi Vô Tận hải này sau khi chia ra, có lẽ sẽ không ngày gặp lại...
Nếu nàng không kéo cánh tay này, sẽ vĩnh viễn... bỏ qua...
- Ách... Ân đạo hữu, nàng đây là rõ ràng gây phiền toái cho ta rồi...
Ninh Phàm biết Ân Tố Thu là vì né tránh Vân Cuồng đeo bám, cho nên ra hạ sách này, truyền âm nói.
- Ngươi có thể gọi ta là Tố Thu...
- Cái gì?
- Không gì, ngươi nói đúng, ta chính là một nữ nhân phiền toái, chính là vậy... Nhưng ta sẽ không thay đổi, không biết...
- Thôi, ai bảo ta thiếu ân tình của nàng, vì nàng thoáng giải quyết Vân Cuồng phiền toái này đi... Cũng may Vân Cuồng rốt cuộc là người trong Vũ điện, giới pháp tồn tại, không thể bởi vì tư tình mà xuất thủ với ta... Nhưng hơn phân nửa chuyến đi đại Tấn này, sẽ bị kẻ đó âm thầm làm khó.
Ninh Phàm lắc đầu cười khổ, hắn không sợ Vân Cuồng, chỉ hơi kiêng kỵ.
Vả lại từ nội tâm mà nói, hắn cũng không muốn Vân Cuồng đeo bám Ân Tố Thu...
Hắn hơi nghiêm nghị, đối diện Vân Cuồng ý tức giận, chắp tay một cái, cười nói:
- Vân đạo hữu, Tố Thu là đạo lữ của Chu mỗ, thế thì không cách nào cùng các hạ hữu duyên... Các hạ thân là Vũ điện thần sử, chẳng lẽ lại làm ra cử động đeo bám phu nhân chứ?
Chương 167: Cầm tay. (2)
- Đạo lữ sao?!
Vân Cuồng nhìn Ninh Phàm kéo lại Tố Thu, âm thầm cắn răng.
Ánh mắt lần nữa rơi vào trên người Ninh Phàm, mang một tia địch ý nồng đậm, nhưng mà địch ý, lập tức bị y thu hồi. Y tuy ngông cuồng, thế tuy cuồng là thần ý thần thông của y, tâm cảnh của y rốt cuộc có trầm ổn của Nguyên anh lão quái.
- Tên của ngươi là gì?
- Chu Minh!
Ninh Phàm không kiêng kỵ đáp.
Chu Minh hai chữ này ở chỗ này giống như kinh lôi nổ vang trong tai của không ít tỏa giới Kim đan nơi đây.
Những lão quái đó ở tỏa giới này dĩ nhiên là đi ngang qua Ngụy quốc. Đối với tin đồn của Chu Minh lão tổ, hoặc nhiều hoặc ít đều nghe một ít.
Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người cũng tập trung trên người Ninh Phàm, âm thầm chấn kinh. Dung linh thanh niên tầm thường này, rốt cuộc là một Nguyên anh cao thủ thâm tàng bất lộ!
Khó trách, hắn dám ở trước mặt Vân Cuồng kéo lấy tay người con gái yêu thích trong lòng của Vân Cuồng!
Đáng tiếc, Vân Cuồng người này tính cách cô tịch, đối với tên Chu Minh căn bản không biết, chỉ âm thầm ghi nhớ danh tự này, không lộ thanh sắc nói.
- Chu Minh sao, hạnh ngộ hạnh ngộ...
Y không ngừng kêu tên của người đó, không xưng đạo hữu, thực tế là hành động vô lễ.
Đối với lần này, Ninh Phàm khẽ nhíu mày, xem ra Vân Cuồng cuối cùng phải đắc tội rồi.
Chẳng qua là đắc tội thì đã sao...? Vũ điện mạnh, khiến Ninh Phàm kiêng kỵ, nhưng đồng thời, Vũ điện có giới pháp không người nào không tuân.
Giới pháp đó là căn nguyên bọn lão nho, mỹ phụ công kích Ninh Phàm.
Giới pháp đó cũng trói buộc Vân Cuồng không động thủ với mình.
Hoặc Vân cuồng sẽ âm thầm gây khó khăn, nhưng loại gây khó khăn không bị thương tánh mạng. Ninh Phàm có thể hơi nhẫn nại một hai.
Hắn muốn mượn đại Tấn Truyền tống trận, sẽ không đi gây nhiều phiền toái, một Ân Tố Thu đã một đường chọc rất nhiều phiền toái rồi...
Thấy Ninh Phàm không nói không giận, Vân Cuồng tự thấy mắc cở, cười khan một tiếng, mép nhếch lên độ cong khó hiểu.
- Đúng rồi, các ngươi chọn lúc yêu loạn vào Tấn quốc, hơn phân nửa là tới vì Truyền tống trận chứ gì?
- Không sai. Không biết Vân đạo hữu có gì chỉ giáo?
- Chỉ giáo ngược lại không dám, nhưng nếu ngươi muốn sử dụng Truyền tống trận, phải gia nhập đại Tấn tu vệ, cùng những Kim đan, Nguyên anh yêu vật kia giao chiến... Tu vi của ngươi chỉ có nửa bước Kim đan, tựa hồ không đủ a... Tấn quân có lệnh, người gia nhập tu vệ, ít nhất cần Kim đan kỳ...
- Chu mỗ tu vi đủ hay không đủ, ngày sau gặp mặt sẽ hiểu. Vả lại chuyện này là chuyện của Chu mỗ cùng Tấn quốc, cũng không nhọc đến Vân đạo hữu quan tâm... Đạo hữu xin mời!
- Hừ! Như vậy Vân Cuồng ta mỏi mắt mong chờ, nhìn một chút Chu Minh ngươi có thực lực gia nhập tu vệ hay không?
Vân Cuồng còn muốn nhiều lời, bỗng nhiên một đạo kiếm quang, từ trường không phá không tới, độn tốc của nó cơ hồ nhanh hơn so với Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ!
Kiếm quang kia hóa thành một đạo truyền âm, nổ tung trước người Vân Cuồng, lập tức hóa thành một đạo thanh âm già nua, cứng ngắc, vang lên.
- Tất cả thần sử, mau trở về, lão phu có lời giao phó!
Thanh âm không lớn, nhưng trong vòng trăm dặm, cũng có thể nghe. Vả lại thanh âm kia có một cổ uy thế hiểu ra thiên địa, khiến cho lão quái tại chỗ, đua nhau tâm thần run lên.
Về phần Ninh Phàm, tuy nhiên không bị uy áp giao động, ánh mắt đông lại một cái.
Phi kiếm truyền âm Hóa thần tu sĩ!
Dưới thanh âm này, chính là Vân Cuồng mặt đều biến sắc.
- Tôn lão đại nhân, làm sao tới nước Tấn rồi!
Vũ Điện tôn lão triệu kiến, chính là Vân Cuồng cũng không dám thờ ơ.
Hắn cau mày nhìn Ninh Phàm, lại nhìn Tố Thu một chút, hừ lạnh một tiếng, một đạo quang hoa, lập tức hướng lên trời thuấn di rời khỏi.
Nhưng Ninh Phàm lại không chút nào ung dung.
Vừa vào đại Tấn, đắc tội Vũ điện...
Đại Tấn yêu loạn lại vượt quá tưởng tượng...
Ngay cả Vũ điện Hóa thần kỳ tôn lão cũng xuống, yêu tướng đó quả nhiên ở nước Tấn tàn phá...
Như vậy, cho dù gia nhập Tấn quốc tu vệ, cũng phải tốc chiến tốc thắng, đạt được đủ chiến công, lập tức rời khỏi nơi đây. Vừa phải đề phòng yêu tướng phát hiện, lại phải cẩn thận Vân Cuồng gây khó khăn...
- Thật là phiền toái... Trước tiên nhìn một chút làm sao gia nhập tu vệ đi, nhắc tới chuyện này, tay của Ân đạo hữu chuẩn bị khi nào buông lỏng đây?
Ninh Phàm lắc đầu cười khổ.
- Cám ơn...
Ân Tố Thu đáp một nẻo, lần nữa cười nhạt, lại buông lỏng tay.
Nụ cười cả đời của nàng, đều dành cho thanh niên trước mắt, chỉ một mình hắn.
- Thất Mai lâu thuyền, xem ra phải tạm thời thu hồi. Về phần nữ nhân trong thuyền, nếu Ân đạo hữu tin được tại hạ, hãy để cho tại hạ bảo quản...
- Ta tất nhiên tin được ngươi... Nhưng ngươi muốn bảo quản như thế nào?
- Dùng nó!
Ninh Phàm nhẹ nhàng đung đưa Đỉnh Lô hoàn ở cổ tay trái.
Thất Mai lâu thuyền, hóa pháp bảo thu hồi.
Đám nữ tử Băng Linh Nguyệt Linh, cùng Tống quốc nữ tu trong Ân Tố Thu trố mắt nghẹn họng bị thu vào bên trong Đỉnh Lô hoàn.
- Trong cái vòng này của ngươi, kết quả ẩn giấu bao nhiêu nữ nhân?
Đôi mi thanh tú của nàng nhíu một cái, âm thầm lo lắng.
- Nàng vào xem một chút chứ?
- Không đi!
- Đi thôi, đi tìm Tấn quốc Kim đan, gia nhập tu vệ, mau góp đủ chiến công, đi Vô Tận hải!
...
Vũ điện phân điện, xây trên một tòa thanh sơn.
Núi cao vạn trượng, có một đạo thác nước nguy nga, chiếu nghiêng xuống.
Thác nước vạn trượng nhưng sinh vân khí, nhưng hóa cầu vồng, mà Vũ điện phân điện chính là lấy đại pháp lực, lấy vân khí phiêu miểu hóa thành thật thể, xây thành cung điện, huyền không lơ lửng.
Trong điện, mười bảy người Nguyên anh bao gồm Vân Cuồng trong đó bị khẩn cấp triệu hồi.
Trên cấp, một thanh niên quần áo đen tóc trắng, đứng ở trong điện, khiến cho tất cả Nguyên anh thần sứ không dám thở mạnh.
Thanh niên nọ nhìn như trẻ tuổi, thực ra đã sống mấy ngàn năm, đúng thật Hóa thần lão quái. Một đầu tóc bạc là tuổi tác, mặt mũi không già là thần thông!
Thanh âm của người đó lại già nua.
Bao gồm Vân Cuồng ở trong đó, từng tên thần sứ âm thầm suy tư ý đồ của tôn lão này.
- Theo Minh tôn lão bói thử, bên trong đại Tấn có Hóa thần yêu tướng lẻn vào, lão phu tới đây bình yêu hoạn, diệt yêu cho thiên hạ!
Thanh niên tóc trắng lạnh lùng một lời, nhưng ngôn ngữ trong chư vị thần sử, lập tức đưa tới sóng to gió lớn!
Hóa thần yêu tướng... Quả nhiên, lần này nguyên do yêu triều, đều trên người yêu tướng đó, chém yêu tướng, yêu triều tự diệt!
- Ngay hôm đó, bọn ngươi 17 người tất cả vào đại Tấn tu vệ, về phần Tấn tu, tất cả thuộc về lão phu thống lĩnh! Sau ba tháng, “Long Mộng trạch”, vào mấu chốt lúc yêu tướng hóa rồng, bọn ta dốc toàn bộ ra, nhất quyết sinh tử! Bọn ngươi có dị nghị gì không?
- Không dám!
- Được... Vân Liệt, Vân Nhược Vi, hai người đó sao không tới?
- Hồi bẩm “Tuyết tôn”, Vân Liệt nói muốn một mình đi Long Mộng trạch tìm tòi...
Lão nho Tống Dịch thận trọng đáp.
- Bẩm Tuyết tôn, Vân Nhược Vi tựa hồ bị tâm ma vây nhiễu, sợ rằng còn phải mấy ngày mới có thể chạy tới...
- Hừ!
Nghe xong hai người bẩm báo, thanh niên tóc trắng lập tức mặt lộ vẻ giận.
- Vân Liệt vốn là Nguyên anh đỉnh phong, khoảng cách Hóa thần không xa, là đông nam đại lục đệ nhất thần sử, dựa vào hắn lại lẻn vào đất trung tâm của yêu triều đơn giản là ẩu tả! Về phần Vân Nhược Vi... Cô gái này thân phận có chút đặc thù, hơn nữa thân là yêu loại, tâm của người này tất dị, nếu không phải tình cảm của người nọ, cô gái này há có thể ở lại Vũ điện... Ừ, thôi, cô gái này nếu đến nước Tấn, lập tức phái người thông báo với ta, về phần Vân Liệt... Tiểu tử lỗ mãng đó, lão phu tự mình đi Long Mộng trạch, mang hắn về!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.