Chương 214: Đệ nhất nhân dưới Hóa thần!
Mặc Thủy
24/08/2015
Kiếm kia bất quá dài chừng một thước, xanh biếc như ngọc, mượt mà nhưng thiếu vẻ sắc bén, cổ xưa và có vết nứt.
Cứng rắn nói là kiếm, nói là chủy thủ thì hợp lý hơn.
Nhưng dù vậy, vào lúc kiếm đó hiện ra, lại dành cho Ninh Phàm cảm giác nguy cơ cực lớn.
Ti ti thiên linh chi lực tản ra từ trên thân kiếm, dưới Bắc tháp tháp chủ vung kiếm, thiên linh chi lực hóa thành màu xanh vi mang, vi mang thành tuyến, tuyến như mũi nhọn, nhẹ nhàng cắt một cái. Nó lại phá vỡ hư vô thiên địa thành một đạo vết thương cực nhỏ, mơ hồ lộ ra vết thương dưới hư không u ám...
Linh bảo!
Chỉ có linh bảo có thể dẫn động thiên linh chi lực, chém vỡ hư không!
Một kiếm này nếu chém trên thân thể, chính là Ninh Phàm nhục thân mạnh mẽ cũng phải bị tổn thương!
Thậm chí, ngay cả lôi tiên đều không tùy tiện đánh vào trên linh bảo này, nếu không, hẳn mất mát!
Nhưng trong chốc lát, Ninh Phàm lại phát hiện chỗ bất đồng.
Kiếm này tuy quấn quanh thiên linh chi lực, nhưng so với chân chính linh bảo, lại yếu đi một ít.
Linh bảo được xưng là Huyền Thiên linh bảo, tu sĩ đến Hóa thần, ngưng thần ý, pháp bảo đến linh cấp, có thể hòa vào thiên linh, ngũ hành linh lực, ngưng tụ mà thành là nguyên lực thiên địa. Nguyên lực lại ngưng tụ cực kỳ tỉ mỉ, là thuần túy thiên linh chi lực.
Thí dụ như một kiếm này mang một tia vi mang màu xanh, vi mang đó không đủ cho phép có thể chém chết hết thảy luyện thể tu sĩ dưới ngọc mệnh cảnh, từ màu sắc nhìn ra, hẳn là mộc chúc tính thiên linh chi lực.
Nhưng nếu nói là linh bảo, uy năng lại hơi thấp chút...
Tâm tư chuyển một cái, Ninh Phàm đã nhìn thấu, kiếm này có lẽ đã từng xem là linh bảo, nhưng hôm nay, bởi vì hư hại, chỉ có thể coi là nửa bước linh bảo, mạnh hơn so với cực phẩm, nhưng yếu so với linh bảo.
Không phải Huyền Thiên linh bảo, mà hẳn là... Huyền Thiên tàn bảo!
Đúng, hẳn là như vậy. Chân chính linh bảo, chính là Hóa thần sơ kỳ sử dụng cũng cực kỳ miễn cưỡng, vạn giáp pháp lực cũng không đủ. Nếu nói là tàn bảo, thì Bắc Hạt có thể cầm mũi nhọn này, nguyên nhân Ninh Phàm hiểu rồi.
- Chu Minh! Bổn tọa đã biết ngươi luyện thể cảnh giới bất phàm, cũng chỉ ngươi có một roi, chuyên đánh pháp bảo của người, rút ra bảo giết anh! Hạng Liêu không đề phòng, ăn ngầm chịu thiệt thòi, bổn tọa cũng không dẫm lên vết xe đổ! Kiếm này nơi tay, ngươi luyện thể cảnh giới cao hơn nữa thì thế nào, trong mắt lão phu, tiện tay có thể giết!
Bắc Hạt cười lạnh, nhưng sắc mặt tái nhợt, lại mơ hồ nói rõ, lão ta thao túng mũi nhọn này cũng không phải là tùy tâm sở dục.
Kiếm này nơi tay, lão ta sinh lòng tự tin chưa từng có, chính là Hóa thần, cũng có thể chợt bị thương!
- Tam đệ, ngươi cầm bảo ngăn lại đường lui của người này, chớ để cho hắn chạy... Bổn tọa tự tổn tu vi, mới có thể thi triển oai của một kiếm mũi nhọn này, hơn nữa nhị đệ chết đi, nếu không thu hoạch được gì, coi như quá mức không đáng giá!
- Phải!
Đông Thanh độn quang chợt lóe. Tay cầm một đạo khóa dài, cẩn thận phòng bị.
Một khi Ninh Phàm chạy trốn, lại ngăn trở!
Mà sau khi lão ta phong tỏa đường lui của Ninh Phàm, lòng bàn tay của Bắc Hạt, một kiếm từ trên xuống dưới, chém một cái!
Chém một cái này, một thân máu thịt của Bắc Hạt thật giống như bị Huyền Thiên Trảm Linh kiếm thôn phệ vậy, sắc mặt càng tái nhợt, thân thể cực nhanh gầy gọt xuống. Khoảnh khắc, lão ta đã chỉ còn dư da bọc xương, tất cả huyết khí đều vào bên trong một kiếm.
Thật giống như một đạo tia sáng màu xanh, ngã xuống từ dưới bầu trời, liên tiếp mặt biển, gió êm sóng lặng.
Nhưng sau một khắc, chỗ tia sáng đó lại thiên linh xé một cái, toàn bộ mảnh thiên địa đều bị xé nát, lộ ra u ám chi hư!
Thanh tuyến đó cắt một thoáng, trong lòng Ninh Phàm rét một cái, không chút do dự thuấn di mà độn. Thế nhưng thiên linh chi tuyến thật giống như phụ cốt chi thư, hắn độn tới chỗ nào, linh tuyến liền cắt đến nơi đó, không thể lui được nữa!
Ánh mắt hung ác, Ninh Phàm trong lòng biết, Thiên Linh một kiếm này hắn sợ là chỉ có mạnh mẽ kháng cự!
Một thân pháp bảo, không một cái đạt tới phẩm cấp linh bảo, ngay cả Huyền Thiên tàn bảo cũng không, như vậy, tựa hồ chỉ có dựa vào thân thể đối kháng!
Đây tuyệt đối là một kích mạnh nhất có thể phát ra của tu sĩ dưới Hóa thần mà Ninh Phàm thấy. Thậm chí nó kinh khủng hơn so với số ít Hóa thần sơ kỳ công kích!
Mắt phải ti thổ tinh chợt động, trong thiên địa hành thổ lực, thật giống như tạo thành một cái lá chắn lớn màu vàng đậm, ngăn cản ở trước người. Phía sau tấm lá chắn lớn, Ninh Phàm không chút do dự thúc giục ‘Niệm thủ quyết’, lấy Nguyên anh đỉnh phong mặc sắc kiếm niệm, hóa thành một cái kén lớn màu đen, bao lấy bản thân trong đó. Mà bên trong cái kén lớn, quanh thân hắn hoàn toàn hóa thành ngân chất, ma văn lập lòe, cũng cầm hơn mười món cực phẩm pháp bảo nơi tay!
Thổ nguyên biến thành lá chắn lớn, đủ để chặn một kích của đại tu sĩ tầm thường, nhưng dưới thanh quang một đường, một tiếng ‘xì’, thổ thuẫn dày mấy chục trượng, buông ra chém làm hai nửa, mặt cắt sáng bóng như gương!
Đạo phòng ngự thứ nhất bị phá vỡ, lại chỉ tiêu ma rơi lực lượng một trong năm phần của thanh quang!
Ninh Phàm mắt lộ hàn mang, thanh quang đó không khỏi quá mức ác liệt... Ánh mắt nhất quyết, thần niệm biến thành cái kén màu đen, đã chạm vào thanh tuyến.
Thật giống như tiếng vỏ trứng bể tan tành, cái kén màu đen đó đủ để chặn một kích của đại tu sĩ lại bể tan tành!
Mà thanh tuyến lại trên thần niệm hư vô, lưu lại một đạo vết thương nhỏ không thể nhận ra, vết thương tuy nhỏ, lại làm thức hải của Ninh Phàm đau xót, khạc ra một ngụm máu tươi.
Niệm Thủ quyết cũng bị phá đi!
Kiếm này cực kỳ kinh khủng!
Kiếm này lực lượng do còn dư lại ba phần năm, nếu lấy thân thể đón đỡ, vẫn không phải lúc!
Ninh Phàm mắt lộ điên cuồng, từng món một cực phẩm pháp bảo bị hắn ném ra, lúc nó tới gần thanh tuyến thì nổ lên!
Một pháp bảo bể!
Mười pháp bảo bể!
Trăm pháp bảo bể!
Giết chết Nguyên anh tịch thu được cực phẩm pháp bảo, cơ hồ bể toàn bộ, mỗi một pháp bảo bể, cũng có một đạo pháp lực có thể so với cấp Nguyên anh, đánh vào trên thanh tuyến... Lực của pháp bảo bể mạnh mẽ chấn động Ninh Phàm một cái, đánh bay ngàn trượng, mà cho dù là thanh tuyến, cũng trở thành hư ảo dưới chấn động đó.
Uy lực của thanh tuyến đã chưa đủ một trong năm phần, giờ khắc này tới gần Ninh Phàm, chém xuống ngay đầu!
Thật giống như một đạo quang, vạn lại câu tịch, nhanh, quá nhanh! Mà Ninh Phàm, định lấy tay bắt quang!
Một quyền, đánh vào trên thanh tuyến!
Chỉ một cái tiếp xúc, quyền cốt của hắn lại bắt đầu tan vỡ, bị thanh tuyến xâm nhập thân thể, tùy ý phá hư!
Trước khi trọng thương, ánh mắt của Ninh Phàm chợt trở nên lãnh đạm, tóc đen dài ra, quanh thân hắc vụ lượn quanh, trong một tiếng rầm, thân thể bể nát ra!
Thanh tuyến bị diệt rồi!
Đông tháp tháp chủ, Đông Thanh, ánh mắt của lão đã sớm chấn động!
Kiếm này tuy chém chết Ninh Phàm, nhưng cuối cùng lại bị Ninh Phàm hao hết uy lực!
- Đây cũng là thực lực của Chu Minh sao...? Huyền Thiên Trảm Linh kiếm tuy là tàn bảo, nhưng uy lực không yếu so với linh bảo tầm thường! Một kiếm kia, chính là Hóa thần tầm thường cũng phải bị thương... Người này lại có thể ma diệt thanh quang, chiến lực của hắn đã vô hạn tiếp cận Hóa thần!
Còn Bắc Hạt cũng chấn động, nhưng trên mặt lại cười lạnh không dứt.
Một kiếm, cơ hồ rút ra sạch một thân máu tươi của lão. Lão bị trọng thương như vậy, cho dù lấy thiên tài địa bảo điều dưỡng, không có trăm năm, cũng tuyệt đối không cách nào khỏi bệnh, cho dù khỏi bệnh, bởi vì tự tổn, tu vi tất sẽ rơi xuống không ít. Sau khi khỏi bệnh, chỉ sợ cũng chỉ có không tới 5000 giáp pháp lực...
Một kiếm này, không thể bảo là không mạnh! Đệ nhất nhân dưới Hóa thần! (2)
Bắc Hạt lão ta cũng coi là một nhân vật! Lão ta có thể phát ra một kiếm này, đủ để kiêu ngạo!
Giá tuy lớn, nhưng rốt cuộc chém chết Ninh Phàm, lấy được hai loại địa mạch yêu hỏa, Viêm tôn nhất định tán thưởng...
Kết hảo ngũ chuyển luyện đan sư, nếu được ban cho một viên ‘Ly Hợp đan’, bọn họ cuộc đời này đều có hy vọng Hóa thần rồi!
- Ha ha! Tam đệ, đi nhanh đến chỗ người chết, tìm địa mạch yêu hỏa! Ta nghỉ ngơi sơ qua một chút trước, ngăn chặn thương thế...
- Nhưng, không có yêu hỏa!
- Không thể nào! Một kiếm này dẫn động thiên linh chi lực, có thể diệt hết nguyên anh của hắn, máu thịt một giọt không lưu, nhưng địa mạch yêu hỏa loại thiên địa linh vật đó thì lại không bị thiên linh chi lực hủy diệt... Ừ? Chẳng lẽ là kiếm này cắt nát hư không, làm cho hai hỏa mạch rơi vào hư không sao? Phiền toái rồi. Xem ra chỉ có tự tổn một lần nữa, cắt nát hư không, lấy ra yêu hỏa, bất quá hạ một kiếm, ngươi tới chém...
Bắc Hạt ngồi xếp bằng bầu trời mênh mông, đang luyện hóa đan dược chi lực trong cơ thể, bỗng nhiên sống lưng rét lạnh!
Vô số mặc sắc kiếm niệm xuất hiện sau lưng, hóa thành một thanh niên quần áo đen lạnh lùng!
Thanh niên sắc mặt hơi tái nhợt, như có thương thế, nhưng hắn vẫn chưa chết!
- Ngươi đả thương ta, rất đắc ý sao...? Mặc lưu phân thần thuật!
Cảnh tượng này xuất hiện quá mức quỷ dị!
Thậm chí Bắc Hạt cũng không kịp cầu viện tới Đông Thanh đang ở ngoài ngàn trượng!
Thanh âm này thật giống như ma chướng, cực đoan lạnh như băng, lại hết sức quen tai, sẽ không sai, chính là người nọ!
- Chu Minh! Ngươi không chết, làm sao có thể?! Làm sao có thể?! A!
Thanh niên lần nữa bạo tán thành mặc ảnh. Còn Bắc Hạt, lập tức kêu thảm thiết!
Cánh tay phải của lão cầm kiếm, bị mặc ảnh chém một cái, thẳng thừng chém xuống!
Mà mặc ảnh vào trong thân thể, cắn nát tiên mạch, phá vỡ đan điền, ép thẳng nguyên anh nho nhỏ nép ở đan điền!
Thân thể bể tan ra, vào một khắc nguyên anh tương diệt, nguyên anh khoác kim giáp, sợ hãi bóp vỡ một khối ngọc bài. Một đạo viêm quang trong ngọc bài chợt cuốn ùa, thi triển na di lực, đã dịch chuyển lão tới ngoài ngàn trượng!
Lão ta không thể tin nhìn thanh niên trọng ngưng hắc vụ. Còn Đông Thanh thì bị tình thế nghịch chuyển trước mắt làm cho sợ ngây người!
Làm sao có thể! ‘Chu Minh’ bị Thiên Linh nhất kiếm chém trúng, lại vẫn còn... sống!
Thân hắc vụ đó là cái gì, có thể bể có thể đọng lại!
Mặc lưu phân thần thuật là gì?! Chợt vỡ chợt tan ra, lại khiến cho thân thể của Bắc Hạt tan vỡ, lại dựa vào ‘Đại na di ngọc’ mới may mắn không chết!
- Không thể nào! Không thể nào!
Bắc Hạt phát ra gào thét khàn cả giọng! Trong gào thét, lại mang sự sợ hãi cực đoan.
- Các ngươi phải chết... Trước khi chết, Chu mỗ có một nghi vấn. Các ngươi sát phí khổ tâm, hầu hạ Vũ điện Viêm tôn, tựa hồ bởi vì Viêm tôn là ngũ chuyển luyện đan sư đi. Tuy nhiên, các ngươi cũng không biết, Chu mỗ đồng dạng là ngũ chuyển luyện đan sư! Các ngươi không nên đắc tội ta.
- Cái, cái gì? Ngươi là ngũ chuyển luyện đan sư!
Đông Thanh tâm thần cảm thấy đầy sự tỏa bại, nếu sớm biết Ninh Phàm là ngũ chuyển đan sư, bọn họ tự nhiên sẽ liều mạng giao hảo người này, cớ gì vì lấy lòng một vị ngũ chuyển khác, tổn thương mối giao hảo với người này chứ...
Hối, hối hận... Nhưng sau khi hối hận, trong mắt mỗi người lại đều sợ hãi cùng oán hận.
Chu Minh này, thủ đoạn quá mức quỷ dị, khó đối phó, hay là trước tiên trốn, chạy ra khỏi Vô Tận hải, về Vũ điện, thỉnh Viêm tôn tương trợ, vì hai người báo thù!
- Muốn chạy sao? Định!
Ninh Phàm chỉ một cái, định trụ hai người, con mắt đen lạnh như băng hàn vạn năm.
Hắn há mồm hút một cái, ăn lấy cánh tay cụt của Bắc Hạt, tay cầm thanh sắc thúy kiếm dài hơn thước, một tia cảm giác thiên địa hòa vào nhau, hiện ra cả người Ninh Phàm.
Đây chính là Huyền Thiên Trảm Linh kiếm sao... Một đường mình đi tới, có chút đánh giá thấp uy lực của pháp bảo, không ngờ pháp bảo vừa vào linh cấp, dẫn động thiên linh, uy lực lại kinh khủng như vậy, cho dù mình đều phải bị chút thương đây...
Huyền Thiên tàn bảo, nhưng lấy mình 190 giáp pháp lực, cho dù cộng thêm yêu lực đều không đủ thúc giục.
Hai người bị định trụ, tự tổn thân thể, muốn chạy trốn, lại bị Ninh Phàm chỉ một cái định trụ.
Tránh thoát, định!
Tránh thoát, định!
Một người một anh, lộ ra vẻ tuyệt vọng. Giờ phút này Ninh Phàm với trạng thái mặc ảnh, khí tức có thể so với đại tu sĩ, không yếu hơn hai người, thi triển định thân thuật, cũng tuyệt đối không dễ dàng tránh thoát!
- Chu Minh đạo hữu, nếu ngươi lần này bỏ qua cho bổn tọa, bổn tọa bảo đảm, sau khi trở lại Vũ điện, tuyệt không truy cứu tội ngươi phạm giới pháp!
- Truy cứu ư? A, không nên vội, ta đang nghiên cứu cách dùng của kiếm này, lấy kiếm này chém đầu ngươi!
- Ngươi không dùng được kiếm này! Kiếm này chính là Hóa thần, cũng...
- Om sòm!
Một câu này, tiếng hòa vào trời, nổi lên lôi âm, thật lâu trở về chấn động trong lòng của hai người!
Một cổ khí tức mênh mông, tang thương, từ từ ngưng tụ trên người Ninh Phàm.
Ninh Phàm cong tay chộp một cái, lại thật giống như chộp vào lòng bàn tay đất đai đáy biển của cả mảnh hải vực!
- Trừu hồn...
Thanh âm lãnh đạm vang lên, đại địa chi hồn dung nhập vào trong cơ thể Ninh Phàm, hóa thành pháp lực không dứt!
300 giáp, 500 giáp, 1000 giáp.
2000 giáp, 5000 giáp, 10000 giáp!
Vạn giáp pháp lực, pháp lực nhiều như vậy có thể so với Hóa thần, cho dù Ninh Phàm không tổn thương tự thân, cũng đủ để một kiếm chém linh!
- Trừu... Trừu hồn! Hiểu rồi! Bổn tọa hiểu rồi! Mặc ảnh của ngươi chém không bể là hóa thân, lại còn là mấy loại ‘Bất diệt hóa thân’ hiếm có! Ngươi, ngươi... Ngươi là Nguyên anh kỳ, lĩnh ngộ được hai loại Toái hư thần thông! Chu Minh, Chu Minh! Ha ha, bổn tọa chết trên tay ngươi, không uổng công, không uổng công a! Nhưng ngươi nếu không giết ta, bổn tọa nguyện phụng ngươi là...
- Om sòm!
Hàn mang chợt lóe, một cổ khí thế tuyệt mạnh, hóa thành Trảm Linh nhất kiếm!
Trảm Linh gọt ngang nửa vòng tròn, một đạo thanh tuyến, chém ngang mà qua, thật giống như phải nói thanh thiên... ích khai!
Thanh tuyến chém qua một người một anh, mặt mũi của hai người sợ hãi, sợ hãi, oán độc!
Vô luận là nguyên anh hay là thân thể, đều dưới một kiếm đó nhanh chóng tan rã...
Hai đạo tiếng kêu thảm thiết, ở hải vực theo gió truyền ra, nhưng ngay sau đó, liền bị tiếng nổ ầm của trời bể tan chìm ngập!
Hư không vỡ vụn một kẽ hở màu đen, ti ti hư không chi lực làm người ta da đầu tê dại.
Ngay sau đó khép lại.
Sóng biển xung thiên, chỉ có một thanh niên áo đen đứng ở sóng biển trung tâm, tường tận kiếm trong tay.
Hắn từ từ tản đi đại địa chi hồn.
- Huyền Thiên linh bảo... đúng thật kinh khủng... Như vậy chống với Hóa thần, cần vạn phần cẩn thận, cũng phải bắt đầu tế luyện cho tốt mấy món pháp bảo vừa tay... Trảm Ly kiếm không thể chỉ dừng lại với thượng phẩm nữa...
...
Trong Huyền Vũ thành, vô số lão quái vây ngoài nam Đan Tháp, trong đó, Lục Thanh cùng Bắc Tiểu Man đám Di Thế cung cao tầng, tay cầm ba khối mệnh ngọc, yên lặng.
Ba khối mệnh ngọc lần lượt vỡ vụn, đây rõ ràng ý nghĩa, ba tên tháp chủ lần lượt chết đi.
Trong Nam tháp, cũng một dạng yên tĩnh giống vậy!
Mà chỉ chốc lát sau, một tin tức oanh động, kinh hãi Bồng Lai, cũng sắp lấy tốc độ khủng khiếp, lưu truyền ra ngoại hải!
Chu Minh lấy lực một người, chém giết ba vị đại tu sĩ!
Ba vị Di Thế cung tháp chủ, ba vị Vũ điện khách khanh, không ai sống sót!
Chu Minh thành Vô Tận hải ngoại hải, người thứ nhất dưới Hóa thần.
Cứng rắn nói là kiếm, nói là chủy thủ thì hợp lý hơn.
Nhưng dù vậy, vào lúc kiếm đó hiện ra, lại dành cho Ninh Phàm cảm giác nguy cơ cực lớn.
Ti ti thiên linh chi lực tản ra từ trên thân kiếm, dưới Bắc tháp tháp chủ vung kiếm, thiên linh chi lực hóa thành màu xanh vi mang, vi mang thành tuyến, tuyến như mũi nhọn, nhẹ nhàng cắt một cái. Nó lại phá vỡ hư vô thiên địa thành một đạo vết thương cực nhỏ, mơ hồ lộ ra vết thương dưới hư không u ám...
Linh bảo!
Chỉ có linh bảo có thể dẫn động thiên linh chi lực, chém vỡ hư không!
Một kiếm này nếu chém trên thân thể, chính là Ninh Phàm nhục thân mạnh mẽ cũng phải bị tổn thương!
Thậm chí, ngay cả lôi tiên đều không tùy tiện đánh vào trên linh bảo này, nếu không, hẳn mất mát!
Nhưng trong chốc lát, Ninh Phàm lại phát hiện chỗ bất đồng.
Kiếm này tuy quấn quanh thiên linh chi lực, nhưng so với chân chính linh bảo, lại yếu đi một ít.
Linh bảo được xưng là Huyền Thiên linh bảo, tu sĩ đến Hóa thần, ngưng thần ý, pháp bảo đến linh cấp, có thể hòa vào thiên linh, ngũ hành linh lực, ngưng tụ mà thành là nguyên lực thiên địa. Nguyên lực lại ngưng tụ cực kỳ tỉ mỉ, là thuần túy thiên linh chi lực.
Thí dụ như một kiếm này mang một tia vi mang màu xanh, vi mang đó không đủ cho phép có thể chém chết hết thảy luyện thể tu sĩ dưới ngọc mệnh cảnh, từ màu sắc nhìn ra, hẳn là mộc chúc tính thiên linh chi lực.
Nhưng nếu nói là linh bảo, uy năng lại hơi thấp chút...
Tâm tư chuyển một cái, Ninh Phàm đã nhìn thấu, kiếm này có lẽ đã từng xem là linh bảo, nhưng hôm nay, bởi vì hư hại, chỉ có thể coi là nửa bước linh bảo, mạnh hơn so với cực phẩm, nhưng yếu so với linh bảo.
Không phải Huyền Thiên linh bảo, mà hẳn là... Huyền Thiên tàn bảo!
Đúng, hẳn là như vậy. Chân chính linh bảo, chính là Hóa thần sơ kỳ sử dụng cũng cực kỳ miễn cưỡng, vạn giáp pháp lực cũng không đủ. Nếu nói là tàn bảo, thì Bắc Hạt có thể cầm mũi nhọn này, nguyên nhân Ninh Phàm hiểu rồi.
- Chu Minh! Bổn tọa đã biết ngươi luyện thể cảnh giới bất phàm, cũng chỉ ngươi có một roi, chuyên đánh pháp bảo của người, rút ra bảo giết anh! Hạng Liêu không đề phòng, ăn ngầm chịu thiệt thòi, bổn tọa cũng không dẫm lên vết xe đổ! Kiếm này nơi tay, ngươi luyện thể cảnh giới cao hơn nữa thì thế nào, trong mắt lão phu, tiện tay có thể giết!
Bắc Hạt cười lạnh, nhưng sắc mặt tái nhợt, lại mơ hồ nói rõ, lão ta thao túng mũi nhọn này cũng không phải là tùy tâm sở dục.
Kiếm này nơi tay, lão ta sinh lòng tự tin chưa từng có, chính là Hóa thần, cũng có thể chợt bị thương!
- Tam đệ, ngươi cầm bảo ngăn lại đường lui của người này, chớ để cho hắn chạy... Bổn tọa tự tổn tu vi, mới có thể thi triển oai của một kiếm mũi nhọn này, hơn nữa nhị đệ chết đi, nếu không thu hoạch được gì, coi như quá mức không đáng giá!
- Phải!
Đông Thanh độn quang chợt lóe. Tay cầm một đạo khóa dài, cẩn thận phòng bị.
Một khi Ninh Phàm chạy trốn, lại ngăn trở!
Mà sau khi lão ta phong tỏa đường lui của Ninh Phàm, lòng bàn tay của Bắc Hạt, một kiếm từ trên xuống dưới, chém một cái!
Chém một cái này, một thân máu thịt của Bắc Hạt thật giống như bị Huyền Thiên Trảm Linh kiếm thôn phệ vậy, sắc mặt càng tái nhợt, thân thể cực nhanh gầy gọt xuống. Khoảnh khắc, lão ta đã chỉ còn dư da bọc xương, tất cả huyết khí đều vào bên trong một kiếm.
Thật giống như một đạo tia sáng màu xanh, ngã xuống từ dưới bầu trời, liên tiếp mặt biển, gió êm sóng lặng.
Nhưng sau một khắc, chỗ tia sáng đó lại thiên linh xé một cái, toàn bộ mảnh thiên địa đều bị xé nát, lộ ra u ám chi hư!
Thanh tuyến đó cắt một thoáng, trong lòng Ninh Phàm rét một cái, không chút do dự thuấn di mà độn. Thế nhưng thiên linh chi tuyến thật giống như phụ cốt chi thư, hắn độn tới chỗ nào, linh tuyến liền cắt đến nơi đó, không thể lui được nữa!
Ánh mắt hung ác, Ninh Phàm trong lòng biết, Thiên Linh một kiếm này hắn sợ là chỉ có mạnh mẽ kháng cự!
Một thân pháp bảo, không một cái đạt tới phẩm cấp linh bảo, ngay cả Huyền Thiên tàn bảo cũng không, như vậy, tựa hồ chỉ có dựa vào thân thể đối kháng!
Đây tuyệt đối là một kích mạnh nhất có thể phát ra của tu sĩ dưới Hóa thần mà Ninh Phàm thấy. Thậm chí nó kinh khủng hơn so với số ít Hóa thần sơ kỳ công kích!
Mắt phải ti thổ tinh chợt động, trong thiên địa hành thổ lực, thật giống như tạo thành một cái lá chắn lớn màu vàng đậm, ngăn cản ở trước người. Phía sau tấm lá chắn lớn, Ninh Phàm không chút do dự thúc giục ‘Niệm thủ quyết’, lấy Nguyên anh đỉnh phong mặc sắc kiếm niệm, hóa thành một cái kén lớn màu đen, bao lấy bản thân trong đó. Mà bên trong cái kén lớn, quanh thân hắn hoàn toàn hóa thành ngân chất, ma văn lập lòe, cũng cầm hơn mười món cực phẩm pháp bảo nơi tay!
Thổ nguyên biến thành lá chắn lớn, đủ để chặn một kích của đại tu sĩ tầm thường, nhưng dưới thanh quang một đường, một tiếng ‘xì’, thổ thuẫn dày mấy chục trượng, buông ra chém làm hai nửa, mặt cắt sáng bóng như gương!
Đạo phòng ngự thứ nhất bị phá vỡ, lại chỉ tiêu ma rơi lực lượng một trong năm phần của thanh quang!
Ninh Phàm mắt lộ hàn mang, thanh quang đó không khỏi quá mức ác liệt... Ánh mắt nhất quyết, thần niệm biến thành cái kén màu đen, đã chạm vào thanh tuyến.
Thật giống như tiếng vỏ trứng bể tan tành, cái kén màu đen đó đủ để chặn một kích của đại tu sĩ lại bể tan tành!
Mà thanh tuyến lại trên thần niệm hư vô, lưu lại một đạo vết thương nhỏ không thể nhận ra, vết thương tuy nhỏ, lại làm thức hải của Ninh Phàm đau xót, khạc ra một ngụm máu tươi.
Niệm Thủ quyết cũng bị phá đi!
Kiếm này cực kỳ kinh khủng!
Kiếm này lực lượng do còn dư lại ba phần năm, nếu lấy thân thể đón đỡ, vẫn không phải lúc!
Ninh Phàm mắt lộ điên cuồng, từng món một cực phẩm pháp bảo bị hắn ném ra, lúc nó tới gần thanh tuyến thì nổ lên!
Một pháp bảo bể!
Mười pháp bảo bể!
Trăm pháp bảo bể!
Giết chết Nguyên anh tịch thu được cực phẩm pháp bảo, cơ hồ bể toàn bộ, mỗi một pháp bảo bể, cũng có một đạo pháp lực có thể so với cấp Nguyên anh, đánh vào trên thanh tuyến... Lực của pháp bảo bể mạnh mẽ chấn động Ninh Phàm một cái, đánh bay ngàn trượng, mà cho dù là thanh tuyến, cũng trở thành hư ảo dưới chấn động đó.
Uy lực của thanh tuyến đã chưa đủ một trong năm phần, giờ khắc này tới gần Ninh Phàm, chém xuống ngay đầu!
Thật giống như một đạo quang, vạn lại câu tịch, nhanh, quá nhanh! Mà Ninh Phàm, định lấy tay bắt quang!
Một quyền, đánh vào trên thanh tuyến!
Chỉ một cái tiếp xúc, quyền cốt của hắn lại bắt đầu tan vỡ, bị thanh tuyến xâm nhập thân thể, tùy ý phá hư!
Trước khi trọng thương, ánh mắt của Ninh Phàm chợt trở nên lãnh đạm, tóc đen dài ra, quanh thân hắc vụ lượn quanh, trong một tiếng rầm, thân thể bể nát ra!
Thanh tuyến bị diệt rồi!
Đông tháp tháp chủ, Đông Thanh, ánh mắt của lão đã sớm chấn động!
Kiếm này tuy chém chết Ninh Phàm, nhưng cuối cùng lại bị Ninh Phàm hao hết uy lực!
- Đây cũng là thực lực của Chu Minh sao...? Huyền Thiên Trảm Linh kiếm tuy là tàn bảo, nhưng uy lực không yếu so với linh bảo tầm thường! Một kiếm kia, chính là Hóa thần tầm thường cũng phải bị thương... Người này lại có thể ma diệt thanh quang, chiến lực của hắn đã vô hạn tiếp cận Hóa thần!
Còn Bắc Hạt cũng chấn động, nhưng trên mặt lại cười lạnh không dứt.
Một kiếm, cơ hồ rút ra sạch một thân máu tươi của lão. Lão bị trọng thương như vậy, cho dù lấy thiên tài địa bảo điều dưỡng, không có trăm năm, cũng tuyệt đối không cách nào khỏi bệnh, cho dù khỏi bệnh, bởi vì tự tổn, tu vi tất sẽ rơi xuống không ít. Sau khi khỏi bệnh, chỉ sợ cũng chỉ có không tới 5000 giáp pháp lực...
Một kiếm này, không thể bảo là không mạnh! Đệ nhất nhân dưới Hóa thần! (2)
Bắc Hạt lão ta cũng coi là một nhân vật! Lão ta có thể phát ra một kiếm này, đủ để kiêu ngạo!
Giá tuy lớn, nhưng rốt cuộc chém chết Ninh Phàm, lấy được hai loại địa mạch yêu hỏa, Viêm tôn nhất định tán thưởng...
Kết hảo ngũ chuyển luyện đan sư, nếu được ban cho một viên ‘Ly Hợp đan’, bọn họ cuộc đời này đều có hy vọng Hóa thần rồi!
- Ha ha! Tam đệ, đi nhanh đến chỗ người chết, tìm địa mạch yêu hỏa! Ta nghỉ ngơi sơ qua một chút trước, ngăn chặn thương thế...
- Nhưng, không có yêu hỏa!
- Không thể nào! Một kiếm này dẫn động thiên linh chi lực, có thể diệt hết nguyên anh của hắn, máu thịt một giọt không lưu, nhưng địa mạch yêu hỏa loại thiên địa linh vật đó thì lại không bị thiên linh chi lực hủy diệt... Ừ? Chẳng lẽ là kiếm này cắt nát hư không, làm cho hai hỏa mạch rơi vào hư không sao? Phiền toái rồi. Xem ra chỉ có tự tổn một lần nữa, cắt nát hư không, lấy ra yêu hỏa, bất quá hạ một kiếm, ngươi tới chém...
Bắc Hạt ngồi xếp bằng bầu trời mênh mông, đang luyện hóa đan dược chi lực trong cơ thể, bỗng nhiên sống lưng rét lạnh!
Vô số mặc sắc kiếm niệm xuất hiện sau lưng, hóa thành một thanh niên quần áo đen lạnh lùng!
Thanh niên sắc mặt hơi tái nhợt, như có thương thế, nhưng hắn vẫn chưa chết!
- Ngươi đả thương ta, rất đắc ý sao...? Mặc lưu phân thần thuật!
Cảnh tượng này xuất hiện quá mức quỷ dị!
Thậm chí Bắc Hạt cũng không kịp cầu viện tới Đông Thanh đang ở ngoài ngàn trượng!
Thanh âm này thật giống như ma chướng, cực đoan lạnh như băng, lại hết sức quen tai, sẽ không sai, chính là người nọ!
- Chu Minh! Ngươi không chết, làm sao có thể?! Làm sao có thể?! A!
Thanh niên lần nữa bạo tán thành mặc ảnh. Còn Bắc Hạt, lập tức kêu thảm thiết!
Cánh tay phải của lão cầm kiếm, bị mặc ảnh chém một cái, thẳng thừng chém xuống!
Mà mặc ảnh vào trong thân thể, cắn nát tiên mạch, phá vỡ đan điền, ép thẳng nguyên anh nho nhỏ nép ở đan điền!
Thân thể bể tan ra, vào một khắc nguyên anh tương diệt, nguyên anh khoác kim giáp, sợ hãi bóp vỡ một khối ngọc bài. Một đạo viêm quang trong ngọc bài chợt cuốn ùa, thi triển na di lực, đã dịch chuyển lão tới ngoài ngàn trượng!
Lão ta không thể tin nhìn thanh niên trọng ngưng hắc vụ. Còn Đông Thanh thì bị tình thế nghịch chuyển trước mắt làm cho sợ ngây người!
Làm sao có thể! ‘Chu Minh’ bị Thiên Linh nhất kiếm chém trúng, lại vẫn còn... sống!
Thân hắc vụ đó là cái gì, có thể bể có thể đọng lại!
Mặc lưu phân thần thuật là gì?! Chợt vỡ chợt tan ra, lại khiến cho thân thể của Bắc Hạt tan vỡ, lại dựa vào ‘Đại na di ngọc’ mới may mắn không chết!
- Không thể nào! Không thể nào!
Bắc Hạt phát ra gào thét khàn cả giọng! Trong gào thét, lại mang sự sợ hãi cực đoan.
- Các ngươi phải chết... Trước khi chết, Chu mỗ có một nghi vấn. Các ngươi sát phí khổ tâm, hầu hạ Vũ điện Viêm tôn, tựa hồ bởi vì Viêm tôn là ngũ chuyển luyện đan sư đi. Tuy nhiên, các ngươi cũng không biết, Chu mỗ đồng dạng là ngũ chuyển luyện đan sư! Các ngươi không nên đắc tội ta.
- Cái, cái gì? Ngươi là ngũ chuyển luyện đan sư!
Đông Thanh tâm thần cảm thấy đầy sự tỏa bại, nếu sớm biết Ninh Phàm là ngũ chuyển đan sư, bọn họ tự nhiên sẽ liều mạng giao hảo người này, cớ gì vì lấy lòng một vị ngũ chuyển khác, tổn thương mối giao hảo với người này chứ...
Hối, hối hận... Nhưng sau khi hối hận, trong mắt mỗi người lại đều sợ hãi cùng oán hận.
Chu Minh này, thủ đoạn quá mức quỷ dị, khó đối phó, hay là trước tiên trốn, chạy ra khỏi Vô Tận hải, về Vũ điện, thỉnh Viêm tôn tương trợ, vì hai người báo thù!
- Muốn chạy sao? Định!
Ninh Phàm chỉ một cái, định trụ hai người, con mắt đen lạnh như băng hàn vạn năm.
Hắn há mồm hút một cái, ăn lấy cánh tay cụt của Bắc Hạt, tay cầm thanh sắc thúy kiếm dài hơn thước, một tia cảm giác thiên địa hòa vào nhau, hiện ra cả người Ninh Phàm.
Đây chính là Huyền Thiên Trảm Linh kiếm sao... Một đường mình đi tới, có chút đánh giá thấp uy lực của pháp bảo, không ngờ pháp bảo vừa vào linh cấp, dẫn động thiên linh, uy lực lại kinh khủng như vậy, cho dù mình đều phải bị chút thương đây...
Huyền Thiên tàn bảo, nhưng lấy mình 190 giáp pháp lực, cho dù cộng thêm yêu lực đều không đủ thúc giục.
Hai người bị định trụ, tự tổn thân thể, muốn chạy trốn, lại bị Ninh Phàm chỉ một cái định trụ.
Tránh thoát, định!
Tránh thoát, định!
Một người một anh, lộ ra vẻ tuyệt vọng. Giờ phút này Ninh Phàm với trạng thái mặc ảnh, khí tức có thể so với đại tu sĩ, không yếu hơn hai người, thi triển định thân thuật, cũng tuyệt đối không dễ dàng tránh thoát!
- Chu Minh đạo hữu, nếu ngươi lần này bỏ qua cho bổn tọa, bổn tọa bảo đảm, sau khi trở lại Vũ điện, tuyệt không truy cứu tội ngươi phạm giới pháp!
- Truy cứu ư? A, không nên vội, ta đang nghiên cứu cách dùng của kiếm này, lấy kiếm này chém đầu ngươi!
- Ngươi không dùng được kiếm này! Kiếm này chính là Hóa thần, cũng...
- Om sòm!
Một câu này, tiếng hòa vào trời, nổi lên lôi âm, thật lâu trở về chấn động trong lòng của hai người!
Một cổ khí tức mênh mông, tang thương, từ từ ngưng tụ trên người Ninh Phàm.
Ninh Phàm cong tay chộp một cái, lại thật giống như chộp vào lòng bàn tay đất đai đáy biển của cả mảnh hải vực!
- Trừu hồn...
Thanh âm lãnh đạm vang lên, đại địa chi hồn dung nhập vào trong cơ thể Ninh Phàm, hóa thành pháp lực không dứt!
300 giáp, 500 giáp, 1000 giáp.
2000 giáp, 5000 giáp, 10000 giáp!
Vạn giáp pháp lực, pháp lực nhiều như vậy có thể so với Hóa thần, cho dù Ninh Phàm không tổn thương tự thân, cũng đủ để một kiếm chém linh!
- Trừu... Trừu hồn! Hiểu rồi! Bổn tọa hiểu rồi! Mặc ảnh của ngươi chém không bể là hóa thân, lại còn là mấy loại ‘Bất diệt hóa thân’ hiếm có! Ngươi, ngươi... Ngươi là Nguyên anh kỳ, lĩnh ngộ được hai loại Toái hư thần thông! Chu Minh, Chu Minh! Ha ha, bổn tọa chết trên tay ngươi, không uổng công, không uổng công a! Nhưng ngươi nếu không giết ta, bổn tọa nguyện phụng ngươi là...
- Om sòm!
Hàn mang chợt lóe, một cổ khí thế tuyệt mạnh, hóa thành Trảm Linh nhất kiếm!
Trảm Linh gọt ngang nửa vòng tròn, một đạo thanh tuyến, chém ngang mà qua, thật giống như phải nói thanh thiên... ích khai!
Thanh tuyến chém qua một người một anh, mặt mũi của hai người sợ hãi, sợ hãi, oán độc!
Vô luận là nguyên anh hay là thân thể, đều dưới một kiếm đó nhanh chóng tan rã...
Hai đạo tiếng kêu thảm thiết, ở hải vực theo gió truyền ra, nhưng ngay sau đó, liền bị tiếng nổ ầm của trời bể tan chìm ngập!
Hư không vỡ vụn một kẽ hở màu đen, ti ti hư không chi lực làm người ta da đầu tê dại.
Ngay sau đó khép lại.
Sóng biển xung thiên, chỉ có một thanh niên áo đen đứng ở sóng biển trung tâm, tường tận kiếm trong tay.
Hắn từ từ tản đi đại địa chi hồn.
- Huyền Thiên linh bảo... đúng thật kinh khủng... Như vậy chống với Hóa thần, cần vạn phần cẩn thận, cũng phải bắt đầu tế luyện cho tốt mấy món pháp bảo vừa tay... Trảm Ly kiếm không thể chỉ dừng lại với thượng phẩm nữa...
...
Trong Huyền Vũ thành, vô số lão quái vây ngoài nam Đan Tháp, trong đó, Lục Thanh cùng Bắc Tiểu Man đám Di Thế cung cao tầng, tay cầm ba khối mệnh ngọc, yên lặng.
Ba khối mệnh ngọc lần lượt vỡ vụn, đây rõ ràng ý nghĩa, ba tên tháp chủ lần lượt chết đi.
Trong Nam tháp, cũng một dạng yên tĩnh giống vậy!
Mà chỉ chốc lát sau, một tin tức oanh động, kinh hãi Bồng Lai, cũng sắp lấy tốc độ khủng khiếp, lưu truyền ra ngoại hải!
Chu Minh lấy lực một người, chém giết ba vị đại tu sĩ!
Ba vị Di Thế cung tháp chủ, ba vị Vũ điện khách khanh, không ai sống sót!
Chu Minh thành Vô Tận hải ngoại hải, người thứ nhất dưới Hóa thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.