Chương 183: Doanh quốc, Y Đậu.
Mặc Thủy
10/08/2015
Một roi rút ra hạ xuống, vạn lôi lăn xuống, trong bóng roi lôi quang, đất đai ngàn dặm bị Lý Bạn một roi, xé thành hai nửa, ngay cả lòng đất không ít tâm trận, đều bị một roi hủy đi. Cho dù truyền tống thành công, cũng không đầy đủ trận lực ngăn cách hư không chi lực, Ninh Phàm cùng mọi người hẳn phải chết.
Bóng roi kia rút ra tới phía Ninh Phàm, không thể tránh né, nếu roi rơi, hắn hẳn phải chết, mà trữ vật đại của hắn đương nhiên thuộc về Lý Bạn sở hữu.
Đông Minh chung, cổ yêu tế khí, vật này Lý Bạn rất coi trọng!
Nhưng mà một khắc, Ninh Phàm vỗ vào trữ vật đại, lấy ra Đông Minh chung.
Cái chuông nhỏ màu vàng đón gió lớn lên. Còn Ninh Phàm mắt lộ hàn mang, một quyền nện mạnh trên chuông vàng!
- Lý Bạn! Ngươi quá lắm rồi!
Một quyền này, pháp lực cùng yêu lực của hắn dung hợp, một thân pháp lực cơ hồ vô hạn đến gần Kim đan trung kỳ, kích thích Đông Minh chung bốn thành pháp bảo uy lực!
Sóng âm hóa thành vòng sáng màu vàng, từ Đông Minh chung tản ra. Dưới vòng sáng chấn động, chính là chớp mắt lôi đình chi tiên tàn phá bừa bãi cũng bị thẳng thừng định trụ một cái, thậm chí bởi vì sợ mà rung lên.
- Cái gì?!
Khóe mắt của Lý Bạn co rụt lại, y sớm dò ra Ninh Phàm người mang cổ yêu tế khí, nhưng chỉ cho là cực phẩm pháp bảo mà cũng không để ý, chỉ bởi vì là cổ yêu tế khí mà có xem trọng. Nào ngờ tế khí lại quỷ dị như vậy, sóng âm màu vàng kia chớ nói Long gân lôi tiên, chính là mình cũng trong lòng sợ hãi một thoáng!
Không phải định thân thuật, mà là... yêu uy uy hiếp khiến cho lôi tiên không dám vọng động!
Tiếng chuông kia... mang khí tức của yêu tộc cấp bậc gì?
Chỉ một tia mà đã khiến cho lôi tiên cơ hồ muốn thần phục! Làm mình run sợ!
Mà chuyện càng làm cho Lý Bạn tức giận lại xuất hiện!
Lại thấy Ninh Phàm điểm ở mi tâm một cái, một đạo tinh quang bay ra, hóa thành bóng kiếm, chém thẳng gân rồng!
Gân rồng là Thái cổ lôi long lôi lực ngưng tụ, vốn vô hình, tự sẽ không bị gãy, cho nên huyết lân nam tử mới yên tâm lấy nó làm bảo, quất Ninh Phàm.
Nhưng tinh quang kiếm ảnh chém một cái, lôi tiên vô hình vô thể lại bị thẳng thừng chém làm hai khúc!
Kiếm quang kia quá nhanh, quá mức sắc bén! Nhanh đến mức Lý Bạn không kịp rút về lôi tiên!
Khi y dưới sự kinh hãi, rút mạnh về lôi tiên, gân rồng đã chỉ còn là dư nửa cái.
Nửa cái còn dư rơi trong tay Ninh Phàm!
Gân rồng là vô hình, không thể chém, vật có thể chém nó chỉ có Thái cổ thần binh!
Tinh quang kiếm ảnh kia đủ chém gân rồng, không thể nghi ngờ nó là Thái cổ thần binh! Mà trong kiếm kia, dung luyện quá nhiều ngôi sao! Lý Bạn mắt lộ sát cơ, những thứ Thái cổ tinh thần đều là vật mình giao cho sư yêu!
Gân rồng của mình rốt cuộc bị tinh thần thiết của mình chém đi!
- Ngươi đáng chết!
Y căm tức nhìn Ninh Phàm, lại phát hiện hắn cũng căm tức nhìn y!
Giờ khắc này, trong mắt Ninh Phàm hàn mang lập lòe, bức thị huyết lân nam tử, không sợ chút nào!
Một khí tức cuối cùng, trận quang truyền tống, theo trận quang chợt lóe, nơi đây không còn là đám người Ninh Phàm, chỉ có một mảnh hỗn độn, phế tích, biển máu, tử thi!
Nhưng lời nói của Ninh Phàm lại vẫn ở chỗ này, vang vọng! Trong đó mang theo một tia sát cơ, khiến cho Lý Bạn đều chấn động!
- Lý Bạn! Hôm nay ngươi lấy gân rồng đánh ta, ta lập tức chém gân rồng của ngươi! Ngày khác nếu gặp, ngươi khó thoát khỏi cái chết!
Lý Bạn hai mắt trợn tròn, sát ý trôi lơ lửng.
Y vạn lần không thể nào ngờ tới, Ninh Phàm mới chỉ là Dung linh, vốn là con kiến hôi bắt vào tay trong mắt y, lại sẽ chạy khỏi từ trong tay của y.
Hơn nữa hắn còn ngăn cản mình hai lần huyết quang, chém nửa cái gân rồng của mình, lại phản đối mình... buông xuống lời độc ác!
- Người này, đáng hận! Tuy nhiên Thái cổ Truyền tống trận bị ta hủy đi vô số tâm trận, mất đi trận lực bảo vệ, hắn coi như truyền tống cũng nhất định bị hư không chi lực cắn nát... Chỉ tiếc là món cổ yêu tế khí kia cũng sắp an nghỉ hư không, mà ta muốn trọng tố gân rồng, chỉ sợ cũng cần ít nhất trăm năm khổ tu...
Lý Bạn hậm hực nắm quyền, Ninh Phàm dù chết, nhưng mình lấy Hóa thần giết Dung linh, lại bị tổn thất, thật là cái mất nhiều hơn cái được.
Tuy nhiên cuối cùng khiến cho người này táng thân hư không, cũng coi như giảm xuống mối hận trong lòng...
Ánh mắt của Lý Bạn rơi ở đất đai sau lưng có vô số đạo độn quang của tu sĩ chạy nhanh đến, một đạo tuyết quang trong đó khiến cho ánh mắt của y co rụt lại.
- Nhân tộc Hóa thần thật là người đeo bám... Thôi, bản tướng rốt cuộc hóa rồng thành công, liền ngừng yêu triều, đi yêu giới, chắc hẳn yêu giới chi hoàng sẽ ở thế giới này chuẩn bị nghênh đón ta... Nhiệm vụ của yêu soái luôn phải đặt ở vị trí hàng đầu...
Tóc đỏ bay lượn, Lý Bạn cười lạnh một tiếng, hóa huyết quang độn đi thẳng.
Về phần Đại Tấn yêu triều, bạn yêu còn sót lại, sống hay chết, y không quan tâm chút nào.
Lương bạc như vậy!
Chẳng qua là y nhất định phải thất vọng.
Một ngày sau, một nhóm Ninh Phàm thương thế tuy nặng, nhưng rốt cuộc đã tới Doanh quốc.
Hư không chi lực ư? Sợ cái gì? Ninh Phàm có Đông Minh chung có thể khắc chế hư không chi lực!
Có thể an toàn rời khỏi Đại Tấn, thật sự là hiếm thấy.
----
Giáng Châu thành tháng tư, âm vũ phế tích.
Vân Nhược Vi đứng ở phế tích, nhìn Truyền tống trận tàn phá, trong lòng có một trận phiền muộn chợt đến.
Tiểu tử thúi kia chẳng lẽ... chết rồi...
- Ai, không ngờ tới Hóa thần yêu tướng, sẽ đến tập Giáng Châu thành, xem ra đám người Chu Minh thống lĩnh, cho dù chưa chết với tay yêu tướng, cũng chết bên trong truyền tống...
Giới Hưu thở dài nói.
- Không, hắn không chết, nhất định không chết...
Vân Nhược Vi cắn môi nhạt, càng phiền muộn.
...
Doanh quốc tháng tư lại đắm chìm trong biển hoa màu hồng.
Tới gần Vô Tận hải nhất là Y Đậu thành, ngàn dặm tu thành, trồng đầy anh hoa.
Ở Y Đậu thành này, thế lực mạnh mẽ nhất là Nguyên anh trấn giữ Tu Thiện tự.
Trong thành giàu có nổi danh nhất, có Độn Thiên chu lẻn vào biển sâu, cũng có “Tu tuyền” đề thăng tu vi.
Chỗ linh mạch thịnh nhất, từng người nữ tu ưu nhã mạch thanh màu da, che áo choàng tắm của Doanh quốc, người trần truồng tắm trong Tu tuyền.
Trần Tú rất buồn khổ, vô cùng buồn khổ.
Trong hư không truyền tống tán loạn, hắn bị Ninh Phàm gieo niệm cấm, lấy đi trữ vật đại tích góp cả đời. Đây là sự báo đáp mà hắn đã đáp ứng qua.
Trong Y Đậu thành một tòa huyền không truyền tống đài sau khi quang hoa chợt lóe, Nguyên anh nho nhỏ của hắn cùng một nhóm ba người Ninh Phàm truyền tống ra.
Chẳng qua là đối mặt phong cảnh Y Đậu như tranh vẽ, hắn lại không nói nổi nửa điểm tinh thần thưởng thức...
Ninh Phàm vẫn ngụy trang Nguyên anh trung kỳ, nhưng người bị thương nặng.
Trần Tú tiểu Nguyên anh không giả được, lại thân thể toàn diệt.
Đoàn người này chợt vào Y Đậu thành, lập tức đưa đến Tu Thiện tự tam đại Nguyên anh khủng hoảng.
Ba tên Nguyên anh nữ tu, đạp không lên, kiêng kỵ vô cùng, hai vị Nguyên anh đến, chính là các nàng cũng không dám thờ ơ.
Khi chú ý tới thương thế của Ninh Phàm cùng Trần Tú, ba người kiêng kỵ hơi giảm bớt, lấy thương thế của những người này, hơn phân nửa không cách nào ở Y Đậu thành hồ tác phi vi.
Chẳng qua là thương thế này không khỏi dụ cho người suy đoán, dạng thương thế gì có thể khiến cho hai vị Nguyên anh trọng thương như vậy.
Tu Thiện tự ba tên nữ tu, tất cả mặc quần áo trang sức của Doanh quốc. Một tên lão ẩu là Nguyên anh trung kỳ, hai vị Nguyên anh sơ kỳ, theo thứ tự là trung niên phụ nhân cùng một tên Doanh quần thiếu phụ.
Y Đậu thành là địa giới của nữ tu, nam tu ở ngoài thành, chỉ có Nguyên anh lão quái có thể hưởng thụ đãi ngộ đặc thù.
- Khụ khụ, chư vị đạo hữu, xưng hô như thế nào, là từ Đại Tấn tới phải không?
Lão ẩu chống quải trượng đầu rồng, khách khí hỏi Ninh Phàm, nàng tự nhìn ra, mọi người lấy Ninh Phàm mã thủ thị chiêm.
- Lão phu Chu Minh, vị Nguyên anh đạo hữu này là Trần đạo hữu, vị nửa bước Nguyên anh này là Cảnh đạo hữu, vị nữ tử này là đạo lữ của Chu mỗ. Như đạo hữu đoán, lúc bọn ta truyền tống, thoáng ra chút ngoài ý, trọng thương đến đây, chê cười rồi...
Ninh Phàm khẽ mỉm cười, đem chuyện bị thương thuộc về truyền tống sai lầm, dù sao bị Hóa thần gây thương tích, lại thoát được tánh mạng, đây không khỏi có chút tin tức kinh người.
- Cái gì? Truyền tống trận đi sai! Chẳng lẽ là hư không phòng vệ bị lỗi sao?!
Trung niên mỹ phụ âm thầm kinh ngạc, mọi người trước mắt, nếu vì hư không phòng vệ bị lỗi, mà bị hư không chi lực gây thương tích, thì có thể hiểu. Hư không chi lực kéo xé xuống, chớ nói Nguyên anh tu sĩ, chính là chuyện Hóa thần bị xé bỏ thân thể, chỉ chạy ra khỏi nguyên thần, đôi lúc vẫn có phát sinh.
Nhưng mà có thể từ hư không chạy ra khỏi, trừ vận khí, thực lực nhất định cũng không thường. Lão ẩu cùng trung niên mỹ phụ đều có chút kiêng kỵ nhìn Ninh Phàm. Còn thiếu phụ trong y phục của Doanh quốc thì mi mắt hàm chứa ý xuân, nháy mắt mấy cái với Ninh Phàm, mang một vẻ mị hoặc.
Doanh quốc nữ nhân luôn khinh bạc như vậy!
- Chư vị đạo hữu, người bị thương nặng, nếu ở Y Đậu thành “Tu tuyền” của ta điều dưỡng, cũng nhanh chóng khôi phục, cũng được, nếu là Nguyên anh đạo hữu, liền phá lệ vào thành đi.
- Ách... Thương thế ngược lại là chuyện nhỏ, có thể có “Độn Thiên chu” lập tức lái về phía Vô Tận hải không?
- Cái gì?! Đạo hữu hôm nay trọng thương, liền phải lập tức đi Vô Tận hải! Chớ nói giờ phút này vừa vặn không có thuyền, chính là có lão thân cũng tuyệt đối không thể đảm nhiệm đạo hữu người mang vết thương, đi Vô Tận hải chịu chết. Đi Vô Tận hải, một tia thương thế đều không thể có, đạo hữu chẳng lẽ không biết...
Ba vị nữ tu một mặt dẫn đường vào thành, một mặt giảng giải nội tình của Doanh quốc với Ninh Phàm.
Độn Thiên chu, một tháng một ban, một ban mười thuyền, một ban này mới vừa lái đi không lâu, chưa về hàng, dự trù còn có 20 thiên phương về hàng.
Về phần không thể bị thương, chỉ là ngoại thương, tức tu sĩ không thể tan phát một tia huyết khí, nếu không sắp có hung hiểm cực lớn.
Độn Thiên chu sở dĩ giữ tốc cực nhanh, được đặt tên là Độn Thiên thực ra là độn hải, mượn sóng biển nguyệt doanh lực, oai của thủy độn cổ trận ở trong nước độn tốc cơ hồ có thể so với Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ toàn lực phi độn.
Mà trong Vô Tận hải, có sinh một loại là Huyết Yêu tộc ‘Giao nhân tộc’.
Giao tức Sa Ngư, yêu tộc này là yêu tộc do Cổ Sa tộc cùng nhân tộc hỗn huyết mà thành, sống trong biển, lại cũng không rời khỏi đại dương. Hai mắt thoái hóa, nhưng khứu giác bén nhạy, từng tên không cách nào tu luyện, nhưng sinh ra thì có giảo lực kinh khủng xé nát Kim đan tu sĩ. Một khi trong biển truyền tới vị máu, cho dù yếu đi chăng nữa, cũng sẽ lập tức có vô số giao nhân trạng thái như điên cuồng tới vây công.
Người bị thương ngồi Độn Thiên chu là cực kỳ nguy hiểm, cho dù là nội thương.
Nhưng người nào có thể bảo đảm trong đường đi sẽ không ho khan ra máu tươi, dẫn tới giao nhân?
Có nguyên nhân này, Ninh Phàm ngược lại cũng chỉ có ở lại Y Đậu thành chờ đợi một hai.
20 ngày mà thôi, hắn cũng đã chờ rồi.
Ở Y Đậu lấy Tu tuyền chữa thương, cũng là lựa chọn tốt.
...
Trần Tú như cũ buồn khổ, hắn cùng Cảnh Chước ngâm trong một con suối, hắn bị Cảnh Chước trông coi.
Ninh Phàm không để cho hắn chạy, nhưng cũng không giết hắn, thái độ ra sao cũng được, lời này làm cho Trần Tú vừa buồn bực lại khổ sở hơn.
Tự dưng có được một cái Nguyên anh của tu sĩ, đổi thành Trần Tú, cũng sẽ không dễ dàng thả người... Tu sĩ Nguyên anh làm pháp bảo tế luyện tài liệu, có thể khiến cho pháp bảo càng sắc bén. Làm gia vị để luyện đan, có thể khiến cho phẩm chất đan dược cao hơn, nếu luyện thi, luyện hồn, đoạt xác ma tu, thì còn có nhiều diệu dụng. Đưa cho yêu tu, chính là vật đại bổ, ăn vào một cái...
Mình được Ninh Phàm cứu, nhưng hắn không thả mình rời khỏi, tiền đồ của mình một mảnh u tối...
- Trần đạo hữu không cần mất mác như vậy. Chu đạo hữu sẽ thả ngươi...
Cảnh Chước ngâm trong Tu tuyền, trong hơi nóng cuồn cuộn cười nói.
- Không thể nào... Chu đạo hữu người này tính cách lạnh lùng, giết người vô tình, không giết ta đã là hiếm thấy, làm sao sẽ thả ta chứ...?
Trần Tú rên rỉ than thở.
- Có một nữ tử sẽ vì ngươi cầu hắn tha thứ a...
Cảnh Chước cười ha ha một tiếng.
...
Ninh Phàm ngâm trong Tu tuyền, dựa vào thạch đài, cả người đều mỏi mệt.
Từ khi hắn chạy ra khỏi trong tay Hóa thần yêu tướng, hắn hao hết một thân pháp lực, thể lực, niệm lực, thương thế lại thê thảm không nỡ nhìn.
Nhưng mệt mỏi đó đang dần dần mất đi trong suối sương mù hòa hợp.
Mà thương thế cũng đã khôi phục với tốc độ rất không chậm.
Hắn không khỏi âm thầm kinh ngạc Tu tuyền này quả thật là chí bảo dành cho tu luyện, chữa thương.
Như vậy, 20 ngày cũng đủ đem thương thế điều dưỡng bảy tám thành. Khi đó, mình có lẽ sẽ cùng Ân Tố Thu mỗi người một ngã...
- Có hơi chút không đành a...
Hắn lắc đầu cười khổ, tự có chút quá đa tình rồi.
Chung quanh Tu tuyền, có bày trận pháp, phòng người theo dõi. Phẩm chất Tu tuyền càng cao, trận cấm cũng càng cao. Vị trí tu tuyền chỗ Ninh Phàm là một trong ba nơi cao nhất của Y Đậu thành, chính là Nguyên anh tu sĩ cũng không cách nào theo dõi.
Vả lại cho dù theo dõi thì đã sao? Trong Y Đậu thành chỉ có nữ nhân, Ninh Phàm cũng không sợ bị thấy mình đang tắm.
Trong sương mù, cửa gỗ két một tiếng đẩy ra, là Ân Tố Thu trùm khăn tắm, mặt đỏ tới mang tai đi vào.
Nàng ở thành này, vẫn cùng Ninh Phàm giả trang làm đạo lữ, mà căn cứ vào phong tục của Doanh quốc, vợ chồng đều phải đồng thời tắm chung vậy.
Tuy có Ninh Phàm che chở, nàng cũng thoáng bị chút ảnh hưởng đến dưới huyết quang, cần dùng Tu tuyền chữa thương.
Hơn nữa trong lòng nàng mơ hồ còn muốn vì Trần Tú xin tha thứ một hai câu, cho nên không thể không chịu đựng vẻ thẹn thùng, tới cùng Ninh Phàm ngâm nước suối.
- Hả? Ta còn tưởng là ai, thì ra là đạo lữ của Chu mỗ tới?
Ninh Phàm cười trêu nói, mà Ân Tố Thu lập tức hai gò má phừng phừng, mặt đỏ như máu:
- Ngươi không thể đứng đắn một ít sao?! Ta đã rất khó chịu rồi! Tuy nhiên xem ra, tinh thần ngươi không tệ, xem ra cái Tu tuyền đối với ngươi chữa thương rất có trợ giúp đây, ta ngược lại thoáng yên tâm...
Yên tâm là yên tâm... Chẳng qua Ân Tố Thu đi tới bên suối, vô luận như thế nào kéo không xuống khăn tắm, vào tắm...
Nàng mắng thầm trong bụng, Doanh quốc này phong khí sao cởi mở như vậy, cho dù là đạo lữ, giữa vợ chồng cũng chưa chắc bỏ đi sự mắc cỡ đến mức cùng tắm chung chứ...
Cho dù là vợ chồng, chính là lúc vui vẻ cũng có cái yếm thoáng che mắc cở chứ...
- Ách, Ân đạo hữu nếu khó chịu, thì không cần gạt khăn tắm, trực tiếp vào suối đi. Cái Tu tuyền này linh khí dồi dào, không chỉ có đề thăng tu vi, còn có thể bồi bổ da thịt... Nếu trùm lên khăn tắm cũng khó chịu, thì dứt khoát Chu mỗ nhắm mắt, không nhìn được chưa...
- Không cần phiền phức như vậy!
Ân Tố Thu nhìn Ninh Phàm cố ý nhắm mắt, lại híp mắt nhìn lén, nàng rất là tức giận.
Nàng suy nghĩ một chút lúc mình chữa thương, liền bị Ninh Phàm nham nhở qua hai chân, cuộn vào nữ yêu ma trảo, lại bị hắn cơ hồ nhìn lần toàn thân, trùm khăn tắm là được, hắn cũng nhìn không được bao nhiêu...
Ân Tố Thu hơi cắn môi, rốt cuộc nàng hạ tâm, quyết ý bước xuống suối.
Chẳng qua là trùm khăn tắm, còn có chút không thoải mái. Khoảng cách giữa nàng cùng Ninh Phàm không sai biệt lắm chỉ một trượng, trong lòng có lời muốn nói.
- Làm sao muốn nói lại thôi, có phải xin ta thả Trần Tú hay không?
Ninh Phàm cười khổ, Ân Tố Thu này quá thích duy trì chính nghĩa rồi, mình nếu trước mặt đem Trần Tú luyện thành pháp bảo, phỏng chừng nàng sẽ nổi điên.
- Ừ... Trần đạo hữu là chính đạo Nguyên anh tu sĩ, đức hạnh đoan chính, nghe nói lúc hắn ở bổn quốc, từng...
Ân Tố Thu muốn nói ưu điểm của Trần Tú, nhưng Ninh Phàm lại nhíu mày, khoát khoát tay.
- Thả người thì thả người, nhưng ta không muốn nghe nàng khen những nam tử khác...
Hắn vốn không muốn giết Trần Tú, người này đối với hắn cũng coi là khách khí, càng đưa cho hắn cả đời tích góp, trong đó trừ pháp bảo đan dược, chỉ tiên ngọc đã có nhiều trăm vạn...
Thả thì thả đi...
Đầu hơi có chút hôn mê, Ninh Phàm mỏi mệt xông tới, liền như vậy dựa vào thạch đài, ngủ thiếp đi.
Chuyến đi qua bốn nước, một đường sát phạt, quả thật rất mệt mỏi...
Ân Tố Thu có chút tự trách, bởi vì quan hệ của mình, Ninh Phàm luôn làm chuyện trái lương tâm, luôn có phiền toái trên người.
Nàng quả thật muốn vì Trần Tú thuyết tình, nhưng càng nhiều hơn, cũng có là lời muốn nói với Ninh Phàm.
Nơi đây từ biệt, sợ rằng không có ngày gặp lại, 20 ngày này là thời gian ở chung nhau cuối cùng.
Lời chân chính muốn nói của nàng là không đành...
Nhưng khi tiếng hơi ngáy của Ninh Phàm truyền ra, Ân Tố Thu thở dài sâu kín.
Như vậy, ngược lại không có cơ hội nói lên rồi.
- Ngươi quá yêu cậy mạnh rồi... Lần đi Vô Tận hải, ngươi tu vi thăng tiến lên, cũng sẽ không cực khổ như vậy...
Ân Tố Thu trong sương mù lặng lẽ kéo gần lại khoảng cách với Ninh Phàm, gần hơn, gần hơn nữa, ngồi trong suối, cơ hồ cùng Ninh Phàm dán chung một chỗ.
Nàng nổi lên lá gan, nhấc lên cánh tay ngó sen, vòng qua cổ Ninh Phàm, ôm hắn ngủ say vào trong ngực, dán vào trên hai ngực mềm mại.
Trên mặt thẹn đến muốn chui xuống đất, nhưng tay lại không thể buông ra, nàng ôm rất chặc, rất chặc.
Ninh Phàm ngủ say, rất say, trong mờ mịt, chỉ cảm thấy mặt mình dán vào nơi một chỗ mơn mởn, thơm mùi sữa.
Chẳng qua là mí mắt quá nặng, không mở ra được.
Bóng đêm ở Y Đậu có chút phiền muộn, anh hoa bay lượn, rơi vào trong suối, bầu không khí cờ bay phất phới.
Đây là một địa phương cách biệt người, tu sĩ tiến vào Vô Tận hải, lúc ở chỗ này, mỗi người một ngã, đều chạy theo tiền đồ của từng người.
- Chỉ mong ngươi nhớ ta...
Thanh âm của Ân Tố Thu trong bóng đêm thấp không thể nghe nổi.
Nàng lặng lẽ, hôn vào trên môi Ninh Phàm, không lưu loát, vừa chạm vào liền lấy ra...
Chỉ mong ngươi nhớ ta..
Bóng roi kia rút ra tới phía Ninh Phàm, không thể tránh né, nếu roi rơi, hắn hẳn phải chết, mà trữ vật đại của hắn đương nhiên thuộc về Lý Bạn sở hữu.
Đông Minh chung, cổ yêu tế khí, vật này Lý Bạn rất coi trọng!
Nhưng mà một khắc, Ninh Phàm vỗ vào trữ vật đại, lấy ra Đông Minh chung.
Cái chuông nhỏ màu vàng đón gió lớn lên. Còn Ninh Phàm mắt lộ hàn mang, một quyền nện mạnh trên chuông vàng!
- Lý Bạn! Ngươi quá lắm rồi!
Một quyền này, pháp lực cùng yêu lực của hắn dung hợp, một thân pháp lực cơ hồ vô hạn đến gần Kim đan trung kỳ, kích thích Đông Minh chung bốn thành pháp bảo uy lực!
Sóng âm hóa thành vòng sáng màu vàng, từ Đông Minh chung tản ra. Dưới vòng sáng chấn động, chính là chớp mắt lôi đình chi tiên tàn phá bừa bãi cũng bị thẳng thừng định trụ một cái, thậm chí bởi vì sợ mà rung lên.
- Cái gì?!
Khóe mắt của Lý Bạn co rụt lại, y sớm dò ra Ninh Phàm người mang cổ yêu tế khí, nhưng chỉ cho là cực phẩm pháp bảo mà cũng không để ý, chỉ bởi vì là cổ yêu tế khí mà có xem trọng. Nào ngờ tế khí lại quỷ dị như vậy, sóng âm màu vàng kia chớ nói Long gân lôi tiên, chính là mình cũng trong lòng sợ hãi một thoáng!
Không phải định thân thuật, mà là... yêu uy uy hiếp khiến cho lôi tiên không dám vọng động!
Tiếng chuông kia... mang khí tức của yêu tộc cấp bậc gì?
Chỉ một tia mà đã khiến cho lôi tiên cơ hồ muốn thần phục! Làm mình run sợ!
Mà chuyện càng làm cho Lý Bạn tức giận lại xuất hiện!
Lại thấy Ninh Phàm điểm ở mi tâm một cái, một đạo tinh quang bay ra, hóa thành bóng kiếm, chém thẳng gân rồng!
Gân rồng là Thái cổ lôi long lôi lực ngưng tụ, vốn vô hình, tự sẽ không bị gãy, cho nên huyết lân nam tử mới yên tâm lấy nó làm bảo, quất Ninh Phàm.
Nhưng tinh quang kiếm ảnh chém một cái, lôi tiên vô hình vô thể lại bị thẳng thừng chém làm hai khúc!
Kiếm quang kia quá nhanh, quá mức sắc bén! Nhanh đến mức Lý Bạn không kịp rút về lôi tiên!
Khi y dưới sự kinh hãi, rút mạnh về lôi tiên, gân rồng đã chỉ còn là dư nửa cái.
Nửa cái còn dư rơi trong tay Ninh Phàm!
Gân rồng là vô hình, không thể chém, vật có thể chém nó chỉ có Thái cổ thần binh!
Tinh quang kiếm ảnh kia đủ chém gân rồng, không thể nghi ngờ nó là Thái cổ thần binh! Mà trong kiếm kia, dung luyện quá nhiều ngôi sao! Lý Bạn mắt lộ sát cơ, những thứ Thái cổ tinh thần đều là vật mình giao cho sư yêu!
Gân rồng của mình rốt cuộc bị tinh thần thiết của mình chém đi!
- Ngươi đáng chết!
Y căm tức nhìn Ninh Phàm, lại phát hiện hắn cũng căm tức nhìn y!
Giờ khắc này, trong mắt Ninh Phàm hàn mang lập lòe, bức thị huyết lân nam tử, không sợ chút nào!
Một khí tức cuối cùng, trận quang truyền tống, theo trận quang chợt lóe, nơi đây không còn là đám người Ninh Phàm, chỉ có một mảnh hỗn độn, phế tích, biển máu, tử thi!
Nhưng lời nói của Ninh Phàm lại vẫn ở chỗ này, vang vọng! Trong đó mang theo một tia sát cơ, khiến cho Lý Bạn đều chấn động!
- Lý Bạn! Hôm nay ngươi lấy gân rồng đánh ta, ta lập tức chém gân rồng của ngươi! Ngày khác nếu gặp, ngươi khó thoát khỏi cái chết!
Lý Bạn hai mắt trợn tròn, sát ý trôi lơ lửng.
Y vạn lần không thể nào ngờ tới, Ninh Phàm mới chỉ là Dung linh, vốn là con kiến hôi bắt vào tay trong mắt y, lại sẽ chạy khỏi từ trong tay của y.
Hơn nữa hắn còn ngăn cản mình hai lần huyết quang, chém nửa cái gân rồng của mình, lại phản đối mình... buông xuống lời độc ác!
- Người này, đáng hận! Tuy nhiên Thái cổ Truyền tống trận bị ta hủy đi vô số tâm trận, mất đi trận lực bảo vệ, hắn coi như truyền tống cũng nhất định bị hư không chi lực cắn nát... Chỉ tiếc là món cổ yêu tế khí kia cũng sắp an nghỉ hư không, mà ta muốn trọng tố gân rồng, chỉ sợ cũng cần ít nhất trăm năm khổ tu...
Lý Bạn hậm hực nắm quyền, Ninh Phàm dù chết, nhưng mình lấy Hóa thần giết Dung linh, lại bị tổn thất, thật là cái mất nhiều hơn cái được.
Tuy nhiên cuối cùng khiến cho người này táng thân hư không, cũng coi như giảm xuống mối hận trong lòng...
Ánh mắt của Lý Bạn rơi ở đất đai sau lưng có vô số đạo độn quang của tu sĩ chạy nhanh đến, một đạo tuyết quang trong đó khiến cho ánh mắt của y co rụt lại.
- Nhân tộc Hóa thần thật là người đeo bám... Thôi, bản tướng rốt cuộc hóa rồng thành công, liền ngừng yêu triều, đi yêu giới, chắc hẳn yêu giới chi hoàng sẽ ở thế giới này chuẩn bị nghênh đón ta... Nhiệm vụ của yêu soái luôn phải đặt ở vị trí hàng đầu...
Tóc đỏ bay lượn, Lý Bạn cười lạnh một tiếng, hóa huyết quang độn đi thẳng.
Về phần Đại Tấn yêu triều, bạn yêu còn sót lại, sống hay chết, y không quan tâm chút nào.
Lương bạc như vậy!
Chẳng qua là y nhất định phải thất vọng.
Một ngày sau, một nhóm Ninh Phàm thương thế tuy nặng, nhưng rốt cuộc đã tới Doanh quốc.
Hư không chi lực ư? Sợ cái gì? Ninh Phàm có Đông Minh chung có thể khắc chế hư không chi lực!
Có thể an toàn rời khỏi Đại Tấn, thật sự là hiếm thấy.
----
Giáng Châu thành tháng tư, âm vũ phế tích.
Vân Nhược Vi đứng ở phế tích, nhìn Truyền tống trận tàn phá, trong lòng có một trận phiền muộn chợt đến.
Tiểu tử thúi kia chẳng lẽ... chết rồi...
- Ai, không ngờ tới Hóa thần yêu tướng, sẽ đến tập Giáng Châu thành, xem ra đám người Chu Minh thống lĩnh, cho dù chưa chết với tay yêu tướng, cũng chết bên trong truyền tống...
Giới Hưu thở dài nói.
- Không, hắn không chết, nhất định không chết...
Vân Nhược Vi cắn môi nhạt, càng phiền muộn.
...
Doanh quốc tháng tư lại đắm chìm trong biển hoa màu hồng.
Tới gần Vô Tận hải nhất là Y Đậu thành, ngàn dặm tu thành, trồng đầy anh hoa.
Ở Y Đậu thành này, thế lực mạnh mẽ nhất là Nguyên anh trấn giữ Tu Thiện tự.
Trong thành giàu có nổi danh nhất, có Độn Thiên chu lẻn vào biển sâu, cũng có “Tu tuyền” đề thăng tu vi.
Chỗ linh mạch thịnh nhất, từng người nữ tu ưu nhã mạch thanh màu da, che áo choàng tắm của Doanh quốc, người trần truồng tắm trong Tu tuyền.
Trần Tú rất buồn khổ, vô cùng buồn khổ.
Trong hư không truyền tống tán loạn, hắn bị Ninh Phàm gieo niệm cấm, lấy đi trữ vật đại tích góp cả đời. Đây là sự báo đáp mà hắn đã đáp ứng qua.
Trong Y Đậu thành một tòa huyền không truyền tống đài sau khi quang hoa chợt lóe, Nguyên anh nho nhỏ của hắn cùng một nhóm ba người Ninh Phàm truyền tống ra.
Chẳng qua là đối mặt phong cảnh Y Đậu như tranh vẽ, hắn lại không nói nổi nửa điểm tinh thần thưởng thức...
Ninh Phàm vẫn ngụy trang Nguyên anh trung kỳ, nhưng người bị thương nặng.
Trần Tú tiểu Nguyên anh không giả được, lại thân thể toàn diệt.
Đoàn người này chợt vào Y Đậu thành, lập tức đưa đến Tu Thiện tự tam đại Nguyên anh khủng hoảng.
Ba tên Nguyên anh nữ tu, đạp không lên, kiêng kỵ vô cùng, hai vị Nguyên anh đến, chính là các nàng cũng không dám thờ ơ.
Khi chú ý tới thương thế của Ninh Phàm cùng Trần Tú, ba người kiêng kỵ hơi giảm bớt, lấy thương thế của những người này, hơn phân nửa không cách nào ở Y Đậu thành hồ tác phi vi.
Chẳng qua là thương thế này không khỏi dụ cho người suy đoán, dạng thương thế gì có thể khiến cho hai vị Nguyên anh trọng thương như vậy.
Tu Thiện tự ba tên nữ tu, tất cả mặc quần áo trang sức của Doanh quốc. Một tên lão ẩu là Nguyên anh trung kỳ, hai vị Nguyên anh sơ kỳ, theo thứ tự là trung niên phụ nhân cùng một tên Doanh quần thiếu phụ.
Y Đậu thành là địa giới của nữ tu, nam tu ở ngoài thành, chỉ có Nguyên anh lão quái có thể hưởng thụ đãi ngộ đặc thù.
- Khụ khụ, chư vị đạo hữu, xưng hô như thế nào, là từ Đại Tấn tới phải không?
Lão ẩu chống quải trượng đầu rồng, khách khí hỏi Ninh Phàm, nàng tự nhìn ra, mọi người lấy Ninh Phàm mã thủ thị chiêm.
- Lão phu Chu Minh, vị Nguyên anh đạo hữu này là Trần đạo hữu, vị nửa bước Nguyên anh này là Cảnh đạo hữu, vị nữ tử này là đạo lữ của Chu mỗ. Như đạo hữu đoán, lúc bọn ta truyền tống, thoáng ra chút ngoài ý, trọng thương đến đây, chê cười rồi...
Ninh Phàm khẽ mỉm cười, đem chuyện bị thương thuộc về truyền tống sai lầm, dù sao bị Hóa thần gây thương tích, lại thoát được tánh mạng, đây không khỏi có chút tin tức kinh người.
- Cái gì? Truyền tống trận đi sai! Chẳng lẽ là hư không phòng vệ bị lỗi sao?!
Trung niên mỹ phụ âm thầm kinh ngạc, mọi người trước mắt, nếu vì hư không phòng vệ bị lỗi, mà bị hư không chi lực gây thương tích, thì có thể hiểu. Hư không chi lực kéo xé xuống, chớ nói Nguyên anh tu sĩ, chính là chuyện Hóa thần bị xé bỏ thân thể, chỉ chạy ra khỏi nguyên thần, đôi lúc vẫn có phát sinh.
Nhưng mà có thể từ hư không chạy ra khỏi, trừ vận khí, thực lực nhất định cũng không thường. Lão ẩu cùng trung niên mỹ phụ đều có chút kiêng kỵ nhìn Ninh Phàm. Còn thiếu phụ trong y phục của Doanh quốc thì mi mắt hàm chứa ý xuân, nháy mắt mấy cái với Ninh Phàm, mang một vẻ mị hoặc.
Doanh quốc nữ nhân luôn khinh bạc như vậy!
- Chư vị đạo hữu, người bị thương nặng, nếu ở Y Đậu thành “Tu tuyền” của ta điều dưỡng, cũng nhanh chóng khôi phục, cũng được, nếu là Nguyên anh đạo hữu, liền phá lệ vào thành đi.
- Ách... Thương thế ngược lại là chuyện nhỏ, có thể có “Độn Thiên chu” lập tức lái về phía Vô Tận hải không?
- Cái gì?! Đạo hữu hôm nay trọng thương, liền phải lập tức đi Vô Tận hải! Chớ nói giờ phút này vừa vặn không có thuyền, chính là có lão thân cũng tuyệt đối không thể đảm nhiệm đạo hữu người mang vết thương, đi Vô Tận hải chịu chết. Đi Vô Tận hải, một tia thương thế đều không thể có, đạo hữu chẳng lẽ không biết...
Ba vị nữ tu một mặt dẫn đường vào thành, một mặt giảng giải nội tình của Doanh quốc với Ninh Phàm.
Độn Thiên chu, một tháng một ban, một ban mười thuyền, một ban này mới vừa lái đi không lâu, chưa về hàng, dự trù còn có 20 thiên phương về hàng.
Về phần không thể bị thương, chỉ là ngoại thương, tức tu sĩ không thể tan phát một tia huyết khí, nếu không sắp có hung hiểm cực lớn.
Độn Thiên chu sở dĩ giữ tốc cực nhanh, được đặt tên là Độn Thiên thực ra là độn hải, mượn sóng biển nguyệt doanh lực, oai của thủy độn cổ trận ở trong nước độn tốc cơ hồ có thể so với Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ toàn lực phi độn.
Mà trong Vô Tận hải, có sinh một loại là Huyết Yêu tộc ‘Giao nhân tộc’.
Giao tức Sa Ngư, yêu tộc này là yêu tộc do Cổ Sa tộc cùng nhân tộc hỗn huyết mà thành, sống trong biển, lại cũng không rời khỏi đại dương. Hai mắt thoái hóa, nhưng khứu giác bén nhạy, từng tên không cách nào tu luyện, nhưng sinh ra thì có giảo lực kinh khủng xé nát Kim đan tu sĩ. Một khi trong biển truyền tới vị máu, cho dù yếu đi chăng nữa, cũng sẽ lập tức có vô số giao nhân trạng thái như điên cuồng tới vây công.
Người bị thương ngồi Độn Thiên chu là cực kỳ nguy hiểm, cho dù là nội thương.
Nhưng người nào có thể bảo đảm trong đường đi sẽ không ho khan ra máu tươi, dẫn tới giao nhân?
Có nguyên nhân này, Ninh Phàm ngược lại cũng chỉ có ở lại Y Đậu thành chờ đợi một hai.
20 ngày mà thôi, hắn cũng đã chờ rồi.
Ở Y Đậu lấy Tu tuyền chữa thương, cũng là lựa chọn tốt.
...
Trần Tú như cũ buồn khổ, hắn cùng Cảnh Chước ngâm trong một con suối, hắn bị Cảnh Chước trông coi.
Ninh Phàm không để cho hắn chạy, nhưng cũng không giết hắn, thái độ ra sao cũng được, lời này làm cho Trần Tú vừa buồn bực lại khổ sở hơn.
Tự dưng có được một cái Nguyên anh của tu sĩ, đổi thành Trần Tú, cũng sẽ không dễ dàng thả người... Tu sĩ Nguyên anh làm pháp bảo tế luyện tài liệu, có thể khiến cho pháp bảo càng sắc bén. Làm gia vị để luyện đan, có thể khiến cho phẩm chất đan dược cao hơn, nếu luyện thi, luyện hồn, đoạt xác ma tu, thì còn có nhiều diệu dụng. Đưa cho yêu tu, chính là vật đại bổ, ăn vào một cái...
Mình được Ninh Phàm cứu, nhưng hắn không thả mình rời khỏi, tiền đồ của mình một mảnh u tối...
- Trần đạo hữu không cần mất mác như vậy. Chu đạo hữu sẽ thả ngươi...
Cảnh Chước ngâm trong Tu tuyền, trong hơi nóng cuồn cuộn cười nói.
- Không thể nào... Chu đạo hữu người này tính cách lạnh lùng, giết người vô tình, không giết ta đã là hiếm thấy, làm sao sẽ thả ta chứ...?
Trần Tú rên rỉ than thở.
- Có một nữ tử sẽ vì ngươi cầu hắn tha thứ a...
Cảnh Chước cười ha ha một tiếng.
...
Ninh Phàm ngâm trong Tu tuyền, dựa vào thạch đài, cả người đều mỏi mệt.
Từ khi hắn chạy ra khỏi trong tay Hóa thần yêu tướng, hắn hao hết một thân pháp lực, thể lực, niệm lực, thương thế lại thê thảm không nỡ nhìn.
Nhưng mệt mỏi đó đang dần dần mất đi trong suối sương mù hòa hợp.
Mà thương thế cũng đã khôi phục với tốc độ rất không chậm.
Hắn không khỏi âm thầm kinh ngạc Tu tuyền này quả thật là chí bảo dành cho tu luyện, chữa thương.
Như vậy, 20 ngày cũng đủ đem thương thế điều dưỡng bảy tám thành. Khi đó, mình có lẽ sẽ cùng Ân Tố Thu mỗi người một ngã...
- Có hơi chút không đành a...
Hắn lắc đầu cười khổ, tự có chút quá đa tình rồi.
Chung quanh Tu tuyền, có bày trận pháp, phòng người theo dõi. Phẩm chất Tu tuyền càng cao, trận cấm cũng càng cao. Vị trí tu tuyền chỗ Ninh Phàm là một trong ba nơi cao nhất của Y Đậu thành, chính là Nguyên anh tu sĩ cũng không cách nào theo dõi.
Vả lại cho dù theo dõi thì đã sao? Trong Y Đậu thành chỉ có nữ nhân, Ninh Phàm cũng không sợ bị thấy mình đang tắm.
Trong sương mù, cửa gỗ két một tiếng đẩy ra, là Ân Tố Thu trùm khăn tắm, mặt đỏ tới mang tai đi vào.
Nàng ở thành này, vẫn cùng Ninh Phàm giả trang làm đạo lữ, mà căn cứ vào phong tục của Doanh quốc, vợ chồng đều phải đồng thời tắm chung vậy.
Tuy có Ninh Phàm che chở, nàng cũng thoáng bị chút ảnh hưởng đến dưới huyết quang, cần dùng Tu tuyền chữa thương.
Hơn nữa trong lòng nàng mơ hồ còn muốn vì Trần Tú xin tha thứ một hai câu, cho nên không thể không chịu đựng vẻ thẹn thùng, tới cùng Ninh Phàm ngâm nước suối.
- Hả? Ta còn tưởng là ai, thì ra là đạo lữ của Chu mỗ tới?
Ninh Phàm cười trêu nói, mà Ân Tố Thu lập tức hai gò má phừng phừng, mặt đỏ như máu:
- Ngươi không thể đứng đắn một ít sao?! Ta đã rất khó chịu rồi! Tuy nhiên xem ra, tinh thần ngươi không tệ, xem ra cái Tu tuyền đối với ngươi chữa thương rất có trợ giúp đây, ta ngược lại thoáng yên tâm...
Yên tâm là yên tâm... Chẳng qua Ân Tố Thu đi tới bên suối, vô luận như thế nào kéo không xuống khăn tắm, vào tắm...
Nàng mắng thầm trong bụng, Doanh quốc này phong khí sao cởi mở như vậy, cho dù là đạo lữ, giữa vợ chồng cũng chưa chắc bỏ đi sự mắc cỡ đến mức cùng tắm chung chứ...
Cho dù là vợ chồng, chính là lúc vui vẻ cũng có cái yếm thoáng che mắc cở chứ...
- Ách, Ân đạo hữu nếu khó chịu, thì không cần gạt khăn tắm, trực tiếp vào suối đi. Cái Tu tuyền này linh khí dồi dào, không chỉ có đề thăng tu vi, còn có thể bồi bổ da thịt... Nếu trùm lên khăn tắm cũng khó chịu, thì dứt khoát Chu mỗ nhắm mắt, không nhìn được chưa...
- Không cần phiền phức như vậy!
Ân Tố Thu nhìn Ninh Phàm cố ý nhắm mắt, lại híp mắt nhìn lén, nàng rất là tức giận.
Nàng suy nghĩ một chút lúc mình chữa thương, liền bị Ninh Phàm nham nhở qua hai chân, cuộn vào nữ yêu ma trảo, lại bị hắn cơ hồ nhìn lần toàn thân, trùm khăn tắm là được, hắn cũng nhìn không được bao nhiêu...
Ân Tố Thu hơi cắn môi, rốt cuộc nàng hạ tâm, quyết ý bước xuống suối.
Chẳng qua là trùm khăn tắm, còn có chút không thoải mái. Khoảng cách giữa nàng cùng Ninh Phàm không sai biệt lắm chỉ một trượng, trong lòng có lời muốn nói.
- Làm sao muốn nói lại thôi, có phải xin ta thả Trần Tú hay không?
Ninh Phàm cười khổ, Ân Tố Thu này quá thích duy trì chính nghĩa rồi, mình nếu trước mặt đem Trần Tú luyện thành pháp bảo, phỏng chừng nàng sẽ nổi điên.
- Ừ... Trần đạo hữu là chính đạo Nguyên anh tu sĩ, đức hạnh đoan chính, nghe nói lúc hắn ở bổn quốc, từng...
Ân Tố Thu muốn nói ưu điểm của Trần Tú, nhưng Ninh Phàm lại nhíu mày, khoát khoát tay.
- Thả người thì thả người, nhưng ta không muốn nghe nàng khen những nam tử khác...
Hắn vốn không muốn giết Trần Tú, người này đối với hắn cũng coi là khách khí, càng đưa cho hắn cả đời tích góp, trong đó trừ pháp bảo đan dược, chỉ tiên ngọc đã có nhiều trăm vạn...
Thả thì thả đi...
Đầu hơi có chút hôn mê, Ninh Phàm mỏi mệt xông tới, liền như vậy dựa vào thạch đài, ngủ thiếp đi.
Chuyến đi qua bốn nước, một đường sát phạt, quả thật rất mệt mỏi...
Ân Tố Thu có chút tự trách, bởi vì quan hệ của mình, Ninh Phàm luôn làm chuyện trái lương tâm, luôn có phiền toái trên người.
Nàng quả thật muốn vì Trần Tú thuyết tình, nhưng càng nhiều hơn, cũng có là lời muốn nói với Ninh Phàm.
Nơi đây từ biệt, sợ rằng không có ngày gặp lại, 20 ngày này là thời gian ở chung nhau cuối cùng.
Lời chân chính muốn nói của nàng là không đành...
Nhưng khi tiếng hơi ngáy của Ninh Phàm truyền ra, Ân Tố Thu thở dài sâu kín.
Như vậy, ngược lại không có cơ hội nói lên rồi.
- Ngươi quá yêu cậy mạnh rồi... Lần đi Vô Tận hải, ngươi tu vi thăng tiến lên, cũng sẽ không cực khổ như vậy...
Ân Tố Thu trong sương mù lặng lẽ kéo gần lại khoảng cách với Ninh Phàm, gần hơn, gần hơn nữa, ngồi trong suối, cơ hồ cùng Ninh Phàm dán chung một chỗ.
Nàng nổi lên lá gan, nhấc lên cánh tay ngó sen, vòng qua cổ Ninh Phàm, ôm hắn ngủ say vào trong ngực, dán vào trên hai ngực mềm mại.
Trên mặt thẹn đến muốn chui xuống đất, nhưng tay lại không thể buông ra, nàng ôm rất chặc, rất chặc.
Ninh Phàm ngủ say, rất say, trong mờ mịt, chỉ cảm thấy mặt mình dán vào nơi một chỗ mơn mởn, thơm mùi sữa.
Chẳng qua là mí mắt quá nặng, không mở ra được.
Bóng đêm ở Y Đậu có chút phiền muộn, anh hoa bay lượn, rơi vào trong suối, bầu không khí cờ bay phất phới.
Đây là một địa phương cách biệt người, tu sĩ tiến vào Vô Tận hải, lúc ở chỗ này, mỗi người một ngã, đều chạy theo tiền đồ của từng người.
- Chỉ mong ngươi nhớ ta...
Thanh âm của Ân Tố Thu trong bóng đêm thấp không thể nghe nổi.
Nàng lặng lẽ, hôn vào trên môi Ninh Phàm, không lưu loát, vừa chạm vào liền lấy ra...
Chỉ mong ngươi nhớ ta..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.