Chương 11: Dục cầm cố túng, đây là dương mưu
Mặc Thủy
27/03/2015
Ninh Phàm cũng không thèm nhìn tới nam tử đeo kiếm, dẫn Úy Trì cùng trăm tên Mai vệ thẳng tiến vào Tư Đồ phủ. Sau khi Ninh Phàm vào phủ, nam tử đeo kiếm mới thở phào nhẹ nhõm, cười khổ.
- Không hổ là đệ tử được thành chủ thu...
Tư Đồ phủ trang hoàng cực kỳ xa hoa, kim ngọc lót đầy địa, san hô điêu lan. Ngoại viện là một chỗ hoa viên, rộng ngàn trượng, cũng không biết Tư Đồ có loại thủ đoạn nào, nơi đây bốn mùa như xuân, hoa nở khoảnh khắc.
Duy nhất cổ quái là bên trong vườn hoa, khắp nơi có thể thấy vô số bia mộ. Phảng phất cả vườn xuân sắc đều là lễ truy điệu những mộ này.
Trong mộ truyền ra ti ti kiếm ý, khiến Ninh Phàm gạt gạt lông mày một cái.
- Nghĩa địa này bất phàm...
Chúng Mai vệ nghe Ninh Phàm nói như vậy, tất cả lắc đầu một cái, không hiểu. Một ít ngôi mộ thôi có thể có gì bất phàm? Vậy mà Úy Trì nghe lời nói của Ninh Phàm hơi biến sắc mặt, thầm khen Ninh Phàm nhãn lực không tầm thường.
Những thứ mộ phần này quả thật bất phàm.
Úy Trì chuẩn bị giải thích cho Ninh Phàm lai lịch của những ngôi mộ này, nhưng trước khi hắn mở miệng, sau lưng mọi người đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm cười lạnh.
- Bất phàm? Hừ! Dựa vào ngươi cũng có thể nhìn ra mộ này bất phàm sao!?
Chúng Mai vệ vừa thấy người nói chuyện, tất cả khom người hành lễ.
Ninh Phàm quay đầu, nhìn người nói chuyện, là một trung niên người thon gầy hơn ba mươi tuổi. Tóc dài xõa, mặc tăng y màu đen. Một đôi tròng mắt ung dung đục ngầu, ung dung thanh minh, cực kỳ bất phàm. Hai hàng lông mày như kiếm, lông mày xéo dài tận chân tóc, mắt như ưng chuẩn, hiển nhiên mang một cổ khí lạnh lùng sát phạt.
- Ta bất kể ngươi làm như thế nào dụ được chủ công vui vẻ, cho ngươi ba hơi, cút ra khỏi Tư Đồ phủ!
Người trung niên ngôn ngữ bá đạo, không một chút đường sống dành cho Ninh Phàm.
Người này chính là đứng đầu Kiếm vệ, Tư Đồ!
- Nhị ca, hắn nói thế nào cũng là Thiếu chủ...
Úy Trì nói giúp.
- Im miệng!
Tư Đồ lạnh lùng quát.
Sau ba hơi nếu Ninh Phàm không cút ra khỏi Tư Đồ phủ, hắn thật sẽ giết người, hắn làm được!
Ninh Phàm đánh giá Tư Đồ, người này căn cốt như kiếm, tính cách nhất định là thà bị bẻ gảy chứ không chịu cong, muốn cho loại người như vậy phục mình, chỉ dựa vào thực lực, sợ rằng khó khăn. Đối phó loại người như vậy, phải dục cầm cố túng.
Hắn nhìn đánh giá tu vi của Tư Đồ, dung linh trung kỳ, khoảng cách so với hậu kỳ chỉ kém một đường, tựa hồ như đã bị kẹt ở chỗ này nhiều năm. Ninh Phàm lại nhìn một cái cả vườn đầy mộ phần, nhất thời có một kế.
- Nơi này có mộ phần một trăm lẻ năm ngôi, chôn một trăm lẻ năm thanh danh kiếm... Chỉ đáng tiếc...
Ninh Phàm nói đến đây bỗng nhiên thu lời, xoay người lại đi ra ngoài Tư Đồ phủ.
Những lời này của hắn rất khó hiểu, đám người Úy Trì tất nhiên không rõ, nhưng Tư Đồ nghe xong thì sắc mặt biến đổi.
- Chỉ tiếc cái gì?
Ninh Phàm nói một phen như thế khiến cho Tư Đồ kinh hãi. Bởi vì mộ phần nơi này đúng như là Ninh Phàm nói, không phải chôn người, mà là chôn kiếm.
Hắn chôn kiếm nơi này, vì là ở chỗ này lĩnh ngộ kiếm ý.
Dựa vào thủ đoạn đó bốn mươi năm qua, kiếm đạo của hắn đột nhiên tăng mạnh, gần bốn mươi năm, từ dung linh sơ kỳ, một đường tấn nhập dung linh trung kỳ. Nhưng vô luận thế nào, không cách nào tu đến dung linh hậu kỳ.
Kết quả kém cái gì đó, Tư Đồ từ đầu đến cuối không nghĩ ra, nhưng Ninh Phàm nói những lời này ngầm có ý ám chỉ tựa hồ nhìn ra tệ đoan của nơi chôn kiếm này.
Chẳng lẽ hắn biết nguyên nhân ta bị kẹt ở bình cảnh hay sao?
Hắn không tin, không tin Ninh Phàm chính là ích mạch năm tầng mà có thể thấy được điều này. Nhưng hắn cố chấp với kiếm đạo, lại khát vọng muốn biết kiếm đạo của mình có gì thiếu sót.
Có nên giữ lại Ninh Phàm hay không?
Tư Đồ không ngốc, hắn nhìn ra được, Ninh Phàm là dục cầm cố túng. Hơn nữa, thi triển là dương mưu, chỉ cần Tư Đồ gọi lại Ninh Phàm, thì sẽ khó đuổi hắn ra khỏi Tư Đồ phủ nữa.
Người này tu vi nhỏ, nhưng tâm cơ lại không tệ.
Vào lúc hắn do dự bất quyết, Ninh Phàm bỗng nhiên thu bước chân, thầm khen Tư Đồ tâm tính kiên định.
Đối mặt cám dỗ đột phá bình cảnh, còn có thể trấn định như vậy, người này cùng Úy Trì bất đồng, là một người có hy vọng trở thành cường giả.
Cực vu kiếm, cực vu tâm!
Nhưng mặc cho ngươi tâm tính kiên định đến đâu chăng nữa, ta cũng phải khiến cho ngươi thần phục.
Ninh Phàm mép không khỏi cười một tiếng, không quay đầu lại hỏi:
- Ngươi có biết như thế nào là dung linh…?
- Dung linh, không phải là tu chân cảnh giới thứ hai sao?... Dung linh, dung linh...
Giờ khắc này, Tư Đồ nhắm mắt, lặp đi lặp lại nhắc tới hai chữ ’dung linh’, tựa hồ hiểu biết cái gì đó, nhưng khó mà nắm bắt tia cảm ngộ ấy.
- Nếu không lĩnh ngộ hai chữ ‘dung linh’, kiếm của ngươi, từ đầu đến cuối chỉ là hình dáng bề ngoài mà thôi...
- Ngươi nói kiếm của ta, chỉ là thứ hình dáng bề ngoài!
Tư Đồ hừ lạnh một tiếng, trong ngàn trượng, kiếm khí ngang dọc, cỏ cây diệt hết!
Dưới kiếm khí này, Mai vệ đều sắc mặt tái nhợt, dù là Úy Trì cũng cảm giác hô hấp khó khăn. Vậy mà Ninh Phàm đứng ở trung tâm của kiếm khí, lại vân đạm phong khinh, như không có chuyện gì xảy ra.
Kiếm khí của Tư Đồ phàm chạm tới Ninh Phàm, liền như đá chìm đáy biển, không biết tung tích nơi đâu.
Hắn thu vẻ mặt liều lĩnh, nhìn ánh mắt của Ninh Phàm, bắt đầu ngưng trọng.
Dưới kiếm khí thế này, tuy là dung linh sơ kỳ cao thủ, cũng phải uy phục... Người này vì sao không sợ chút nào?
Chẳng lẽ kiếm ý của Ninh Phàm mạnh hơn so với kiếm ý của hắn sao?
- Tiểu tử, thi triển kiếm ý của ngươi đi, để cho ta nhìn một chút xem kiếm ý của ngươi rốt cuộc mạnh bao nhiêu.
- Cho ngươi nhìn ta có ích lợi gì?
- Nếu kiếm ý của ngươi có thể khiến cho ta hài lòng, ta lập tức dẫn Kiếm vệ tham gia’ Đạo quả đại hội’, cũng cam đoan với ngươi, băng vệ cùng những Thất Mai tứ tộc khác sẽ không gây trở ngại đối với ngươi.
Tư Đồ lạnh giọng đáp.
Hắn không ngốc, hắn biết Ninh Phàm vì sao tới Tư Đồ phủ, cũng biết Ninh Phàm bày dương mưu “dục cầm cố túng” này rốt cuộc là vì sao.
Trúng một kế của hắn thì đã sao? Hãy nhìn một chút kiếm ý của người này thế nào cái đã.
Ninh Phàm nhìn thật sâu Tư Đồ một cái, người này tính cách lãnh mạc, tâm cơ trầm ổn, chọn lựa có độ, là một nhân tài.
- Kiếm ý của ta, ngươi phải cẩn thận ngăn cản. Trước đó kiếm ý mất khống chế, ta không cẩn thận, chém đan đỉnh của sư tôn thành hai mảnh...
Ngôn ngữ của Ninh Phàm không làm bộ chút nào, mà lời này rơi vào trong tai Tư Đồ nhất thời sắc mặt biến đổi.
Đan đỉnh của lão ma? Đây chính là trung phẩm linh bảo, bị một kiếm của mình chém phải chưa chắc đã vỡ. Ninh Phàm này đúng thật lấy kiếm khí chém bể đan đỉnh hay sao?
Sau một khắc, kiếm khí nóng bỏng của Ninh Phàm hóa thành hắc viêm kiếm ảnh, bay đập thẳng vào mặt. Còn Tư Đồ, không nghi ngờ ngôn ngữ của Ninh Phàm là giả nữa.
Sắc mặt của hắn biến đổi, bộ dạng sợ hãi kinh hãi, thi triển kiếm khí cả người, đi ngăn cản một đạo hắc kiếm kiếm mang của Ninh Phàm.
- Hóa kiếm vi hỏa!
Đạo bóng kiếm này như kinh lôi nổ tung trong mắt hắn!
- Không hổ là đệ tử được thành chủ thu...
Tư Đồ phủ trang hoàng cực kỳ xa hoa, kim ngọc lót đầy địa, san hô điêu lan. Ngoại viện là một chỗ hoa viên, rộng ngàn trượng, cũng không biết Tư Đồ có loại thủ đoạn nào, nơi đây bốn mùa như xuân, hoa nở khoảnh khắc.
Duy nhất cổ quái là bên trong vườn hoa, khắp nơi có thể thấy vô số bia mộ. Phảng phất cả vườn xuân sắc đều là lễ truy điệu những mộ này.
Trong mộ truyền ra ti ti kiếm ý, khiến Ninh Phàm gạt gạt lông mày một cái.
- Nghĩa địa này bất phàm...
Chúng Mai vệ nghe Ninh Phàm nói như vậy, tất cả lắc đầu một cái, không hiểu. Một ít ngôi mộ thôi có thể có gì bất phàm? Vậy mà Úy Trì nghe lời nói của Ninh Phàm hơi biến sắc mặt, thầm khen Ninh Phàm nhãn lực không tầm thường.
Những thứ mộ phần này quả thật bất phàm.
Úy Trì chuẩn bị giải thích cho Ninh Phàm lai lịch của những ngôi mộ này, nhưng trước khi hắn mở miệng, sau lưng mọi người đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm cười lạnh.
- Bất phàm? Hừ! Dựa vào ngươi cũng có thể nhìn ra mộ này bất phàm sao!?
Chúng Mai vệ vừa thấy người nói chuyện, tất cả khom người hành lễ.
Ninh Phàm quay đầu, nhìn người nói chuyện, là một trung niên người thon gầy hơn ba mươi tuổi. Tóc dài xõa, mặc tăng y màu đen. Một đôi tròng mắt ung dung đục ngầu, ung dung thanh minh, cực kỳ bất phàm. Hai hàng lông mày như kiếm, lông mày xéo dài tận chân tóc, mắt như ưng chuẩn, hiển nhiên mang một cổ khí lạnh lùng sát phạt.
- Ta bất kể ngươi làm như thế nào dụ được chủ công vui vẻ, cho ngươi ba hơi, cút ra khỏi Tư Đồ phủ!
Người trung niên ngôn ngữ bá đạo, không một chút đường sống dành cho Ninh Phàm.
Người này chính là đứng đầu Kiếm vệ, Tư Đồ!
- Nhị ca, hắn nói thế nào cũng là Thiếu chủ...
Úy Trì nói giúp.
- Im miệng!
Tư Đồ lạnh lùng quát.
Sau ba hơi nếu Ninh Phàm không cút ra khỏi Tư Đồ phủ, hắn thật sẽ giết người, hắn làm được!
Ninh Phàm đánh giá Tư Đồ, người này căn cốt như kiếm, tính cách nhất định là thà bị bẻ gảy chứ không chịu cong, muốn cho loại người như vậy phục mình, chỉ dựa vào thực lực, sợ rằng khó khăn. Đối phó loại người như vậy, phải dục cầm cố túng.
Hắn nhìn đánh giá tu vi của Tư Đồ, dung linh trung kỳ, khoảng cách so với hậu kỳ chỉ kém một đường, tựa hồ như đã bị kẹt ở chỗ này nhiều năm. Ninh Phàm lại nhìn một cái cả vườn đầy mộ phần, nhất thời có một kế.
- Nơi này có mộ phần một trăm lẻ năm ngôi, chôn một trăm lẻ năm thanh danh kiếm... Chỉ đáng tiếc...
Ninh Phàm nói đến đây bỗng nhiên thu lời, xoay người lại đi ra ngoài Tư Đồ phủ.
Những lời này của hắn rất khó hiểu, đám người Úy Trì tất nhiên không rõ, nhưng Tư Đồ nghe xong thì sắc mặt biến đổi.
- Chỉ tiếc cái gì?
Ninh Phàm nói một phen như thế khiến cho Tư Đồ kinh hãi. Bởi vì mộ phần nơi này đúng như là Ninh Phàm nói, không phải chôn người, mà là chôn kiếm.
Hắn chôn kiếm nơi này, vì là ở chỗ này lĩnh ngộ kiếm ý.
Dựa vào thủ đoạn đó bốn mươi năm qua, kiếm đạo của hắn đột nhiên tăng mạnh, gần bốn mươi năm, từ dung linh sơ kỳ, một đường tấn nhập dung linh trung kỳ. Nhưng vô luận thế nào, không cách nào tu đến dung linh hậu kỳ.
Kết quả kém cái gì đó, Tư Đồ từ đầu đến cuối không nghĩ ra, nhưng Ninh Phàm nói những lời này ngầm có ý ám chỉ tựa hồ nhìn ra tệ đoan của nơi chôn kiếm này.
Chẳng lẽ hắn biết nguyên nhân ta bị kẹt ở bình cảnh hay sao?
Hắn không tin, không tin Ninh Phàm chính là ích mạch năm tầng mà có thể thấy được điều này. Nhưng hắn cố chấp với kiếm đạo, lại khát vọng muốn biết kiếm đạo của mình có gì thiếu sót.
Có nên giữ lại Ninh Phàm hay không?
Tư Đồ không ngốc, hắn nhìn ra được, Ninh Phàm là dục cầm cố túng. Hơn nữa, thi triển là dương mưu, chỉ cần Tư Đồ gọi lại Ninh Phàm, thì sẽ khó đuổi hắn ra khỏi Tư Đồ phủ nữa.
Người này tu vi nhỏ, nhưng tâm cơ lại không tệ.
Vào lúc hắn do dự bất quyết, Ninh Phàm bỗng nhiên thu bước chân, thầm khen Tư Đồ tâm tính kiên định.
Đối mặt cám dỗ đột phá bình cảnh, còn có thể trấn định như vậy, người này cùng Úy Trì bất đồng, là một người có hy vọng trở thành cường giả.
Cực vu kiếm, cực vu tâm!
Nhưng mặc cho ngươi tâm tính kiên định đến đâu chăng nữa, ta cũng phải khiến cho ngươi thần phục.
Ninh Phàm mép không khỏi cười một tiếng, không quay đầu lại hỏi:
- Ngươi có biết như thế nào là dung linh…?
- Dung linh, không phải là tu chân cảnh giới thứ hai sao?... Dung linh, dung linh...
Giờ khắc này, Tư Đồ nhắm mắt, lặp đi lặp lại nhắc tới hai chữ ’dung linh’, tựa hồ hiểu biết cái gì đó, nhưng khó mà nắm bắt tia cảm ngộ ấy.
- Nếu không lĩnh ngộ hai chữ ‘dung linh’, kiếm của ngươi, từ đầu đến cuối chỉ là hình dáng bề ngoài mà thôi...
- Ngươi nói kiếm của ta, chỉ là thứ hình dáng bề ngoài!
Tư Đồ hừ lạnh một tiếng, trong ngàn trượng, kiếm khí ngang dọc, cỏ cây diệt hết!
Dưới kiếm khí này, Mai vệ đều sắc mặt tái nhợt, dù là Úy Trì cũng cảm giác hô hấp khó khăn. Vậy mà Ninh Phàm đứng ở trung tâm của kiếm khí, lại vân đạm phong khinh, như không có chuyện gì xảy ra.
Kiếm khí của Tư Đồ phàm chạm tới Ninh Phàm, liền như đá chìm đáy biển, không biết tung tích nơi đâu.
Hắn thu vẻ mặt liều lĩnh, nhìn ánh mắt của Ninh Phàm, bắt đầu ngưng trọng.
Dưới kiếm khí thế này, tuy là dung linh sơ kỳ cao thủ, cũng phải uy phục... Người này vì sao không sợ chút nào?
Chẳng lẽ kiếm ý của Ninh Phàm mạnh hơn so với kiếm ý của hắn sao?
- Tiểu tử, thi triển kiếm ý của ngươi đi, để cho ta nhìn một chút xem kiếm ý của ngươi rốt cuộc mạnh bao nhiêu.
- Cho ngươi nhìn ta có ích lợi gì?
- Nếu kiếm ý của ngươi có thể khiến cho ta hài lòng, ta lập tức dẫn Kiếm vệ tham gia’ Đạo quả đại hội’, cũng cam đoan với ngươi, băng vệ cùng những Thất Mai tứ tộc khác sẽ không gây trở ngại đối với ngươi.
Tư Đồ lạnh giọng đáp.
Hắn không ngốc, hắn biết Ninh Phàm vì sao tới Tư Đồ phủ, cũng biết Ninh Phàm bày dương mưu “dục cầm cố túng” này rốt cuộc là vì sao.
Trúng một kế của hắn thì đã sao? Hãy nhìn một chút kiếm ý của người này thế nào cái đã.
Ninh Phàm nhìn thật sâu Tư Đồ một cái, người này tính cách lãnh mạc, tâm cơ trầm ổn, chọn lựa có độ, là một nhân tài.
- Kiếm ý của ta, ngươi phải cẩn thận ngăn cản. Trước đó kiếm ý mất khống chế, ta không cẩn thận, chém đan đỉnh của sư tôn thành hai mảnh...
Ngôn ngữ của Ninh Phàm không làm bộ chút nào, mà lời này rơi vào trong tai Tư Đồ nhất thời sắc mặt biến đổi.
Đan đỉnh của lão ma? Đây chính là trung phẩm linh bảo, bị một kiếm của mình chém phải chưa chắc đã vỡ. Ninh Phàm này đúng thật lấy kiếm khí chém bể đan đỉnh hay sao?
Sau một khắc, kiếm khí nóng bỏng của Ninh Phàm hóa thành hắc viêm kiếm ảnh, bay đập thẳng vào mặt. Còn Tư Đồ, không nghi ngờ ngôn ngữ của Ninh Phàm là giả nữa.
Sắc mặt của hắn biến đổi, bộ dạng sợ hãi kinh hãi, thi triển kiếm khí cả người, đi ngăn cản một đạo hắc kiếm kiếm mang của Ninh Phàm.
- Hóa kiếm vi hỏa!
Đạo bóng kiếm này như kinh lôi nổ tung trong mắt hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.