Chương 2: Lão ma thu đồ
Mặc Thủy
27/03/2015
Khoảng cách thoát đi được chỉ một bước, hắn ở cuối đường mòn, lại sinh lòng do dự, có nên một mình chạy khỏi nơi này hay không?
Hắn nhớ lại Chỉ Hạc, cô gái đó cứu hắn. Nếu không có Chỉ Hạc tặng ngọc, mình hẳn phải chết, không thể nghi ngờ. Mình nên một người chạy trốn, hay mang nàng cùng theo? Nhưng nếu bay giờ quay về, có thể sẽ bị thủ sơn đệ tử phát hiện.
Vào lúc hắn do dự, cả tòa Ly Mộng sơn đột nhiên như động đất một cái vậy. Sơn thể cơ hồ sụp đổ.
Một tiếng cười cuồng ngạo vang lên, tiếp đó vang dội toàn bộ bầu trời đêm trên Hợp Hoan tông.
- Chỉ là đồ mạt lưu ma môn, lại dám giết đồ nhi của Lão Tử, muốn tìm cái chết! Sát Cửu U, cút ra đây cho Lão Tử!
Ninh Phàm đột nhiên ngẩng đầu lên, lại thấy trên bầu trời, dưới trăng tàn, một lão giả áo đen, đạp trời mà đứng, ánh mắt nhìn xuống thương sinh giống như nhìn bọn giun kiến.
Người này xuất hiện kinh động toàn bộ Hợp Hoan tông, đèn đuốc lập tức sáng choang. Vô số nữ tu áo không đủ che thân ra cửa dò xét, vừa thấy lão giả đứng giữa trời đó, mặt mày liền thất sắc.
- Đạp thiên phá không, dung linh kỳ lão quái!
Trong tứ thiên cửu giới, tu chân cấp bậc, phân bảy cảnh giới: Ích Mạch, Dung Linh, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Toái Hư bảy cảnh giới.
Cảnh giới thứ hai dung linh cao thủ, sẽ có thể tránh thoát thiên địa trói buộc, đạp trời mà đứng.
Hợp Hoan tông ở Việt Quốc, bất quá là mạt lưu tông môn. Tông chủ Sát Cửu U, bất quá là ích mạch tầng mười ma nữ. Chỉ vì Sát Cửu U từng cùng một tên dung linh kỳ lão quái mây mưa qua một lần, mới không có người dám chọc vào.
Nhưng không ngờ, hôm nay lại có dung linh lão quái đánh lên sơn môn, muốn tiêu diệt Hợp Hoan tông!
Sát Cửu U đứng trên mặt đất. Ả không cách nào bay lên không, thậm chí dưới uy áp của lão ma, ngay cả đứng thẳng đều không vững. Đôi mắt đẹp của ả chứa sát khí, nhưng căn bản không biết rằng vì sao mình lại đắc tội lão ma này.
- Tiền bối, ngài nói Hợp Hoan tông ta hại đồ nhi của ngài, quả thực hoang đường. Thiếp tự biết tu vi thấp kém, bắt đỉnh lô, ngự nam tử, chưa bao giờ dám bắt ai có tu vi, sợ đắc tội người không chọc nổi. Thiếp tuyệt không hại qua đồ nhi của ngài, xin tiền bối minh xét! Không có chứng cớ, xin đừng đổ oan cho người tốt. Phu quân của thiếp, cũng là một dung linh cao thủ...
Sát Cửu U giọng mang vẻ uy hiếp, nhưng lời của ả, chỉ đổi lấy nụ cười lạnh của lão ma.
- Chứng cớ, ha ha! lão tử giết người, cần gì chứng cớ! Toái Đan đỉnh, đánh xuống cho ta!
Lão ma cười lạnh hắc hắc, lấy ra một cái tiểu đỉnh từ trong cẩm nang bên hông, sáu góc tám cạnh ba chân, hắc khí ngất trời.
Ông ta không nói hai lời, ném tiểu đỉnh xuống, bấm quyết một cái. Tiểu đỉnh đón gió lớn lên, khoảnh khắc hóa thành trăm trượng to. Một tiếng ầm vang lên, nặng nề đập rơi vào đỉnh núi của Hợp Hoan tông.
Trong nháy mắt, nửa đỉnh núi bị một đỉnh này san bằng, bụi mù đầy trời. Mà lão ma chỉ nắp đỉnh một cái, trong đỉnh truyền ra tiếng rồng gầm, chín con Hắc Hỏa Long vọt bay lên trời, như có linh tính, ở trong Hợp Hoan tông tùy ý giết người.
Phàm là nữ tu bị Hắc Hỏa Long cắn phải, đều kêu thảm một tiếng, khoảnh khắc bị đốt thành tro bụi.
Sát Cửu U mặt mày ảm đạm. Ả cuối cùng từ cái ma đỉnh đó nhận ra thân phận của lão giả.
- Toái Đan đỉnh, Hàn Nguyên Cực, ngươi là Quỷ Tước tông Hàn lão ma!
Sát Cửu U không thể không sợ hãi, Quỷ Tước tông Hàn Nguyên Cực, dựa vào Toái Đan đỉnh cùng với Hắc Long ma hỏa, từng lấy dung linh hậu kỳ tu vi, nổi giận chém một tên Kim Đan lão quái, uy chấn thiên hạ!
Người này là một trong mười đại cao thủ của Việt Quốc Ma Tông. Cho dù là dung linh lão ma cùng ả mây mưa qua một lần, khi thấy Hàn Nguyên Cực cũng phải lẫn tránh ra xa.
Hôm nay, Hợp Hoan tông sợ là phải diệt môn rồi! Chỉ có điều mình chẳng biết tại sao lại đắc tội một kinh thiên lão ma như thế!
Chỉ tốn thời gian mấy cái hô hấp, Hợp Hoan tông nữ đệ tử đã chết gần một nửa. Nhưng Sát Cửu U đã không còn quan tâm nữa, chỉ biết nhắm mắt chờ chết.
Hàn Nguyên Cực muốn giết người, không người nào có thể chạy trốn!
Giờ khắc này, trong đầu của Ninh Phàm lần đầu tiên kinh động. Trong đầu của hắn, đã in dấu ân dưới ánh trăng tàn kia, đó là thân ảnh của lão ma đạp trời mà đứng!
Không có thực lực, mình sẽ bị người khác lăng nhục. Mà một khi có thực lực, thì có thể đạp trời mà đứng, mắt nhìn xuống thương sinh!
Trong đầu của hắn kích động, bản thân rồi sẽ có một ngày, nhất định phải đứng trên vạn người, chỉ có như vậy, mới có thể không bị lấn áp!
Tâm niệm của hắn chợt động, nắm chặc khóa ngọc trong bàn tay, phát ra hồng quang nhàn nhạt, không người nào phát giác.
Nhưng sau khi Ninh Phàm cảm khái, bỗng nhiên sắc mặt đại biến. Hắn nhớ tới lão ma là tới diệt tông môn của người. Lão muốn giết sạch tất cả nữ tu, chẳng phải là ngay cả Chỉ Hạc cũng sẽ giết chết?
- Phải mang nàng đi, nếu không, nàng sẽ bị lão ma giết lầm!
Hắn chỉ một bước là có thể xuống núi, nhưng trong đầu rúng động một cái, xoay người chạy ngược vào Hợp Hoan tông. Một bước hành động này, một quyết định này, hoàn toàn thay đổi cuộc đời của hắn.
Hôm nay Hợp Hoan tông đã hỗn loạn, không người nào chú ý Ninh Phàm. Hắn quẹo trái quẹo phải, lục soát mấy chục phòng đệ tử, cuối cùng mới trong một phòng, tìm được Chỉ Hạc.
Chỉ Hạc núp ở góc tường, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, run lẩy bẩy. Trước mặt nàng là mấy người nữ đệ tử chết thảm. Kẻ gây ra điều này là một con Hắc Hỏa Long dữ tợn.
- Cứu ta, đại ca ca cứu ta...
Chỉ Hạc thấy Ninh Phàm đi vào, bi thương cầu cứu.
Nhưng trễ rồi, Hắc Long đã há mồm đầy lửa, táp tới Chỉ Hạc.
Thoáng một cái, Ninh Phàm tay không có vật gì, đầu nóng như lửa đốt, tiện tay ném ra khóa ngọc, đập về phía Hắc Hỏa Long.
Cái khóa này cuối cùng là pháp bảo, xem ra là có thể hơi ngăn trở Hắc Long.
Cái khóa nện một cái vào long thân. Hắn không thèm nhìn tới kết quả, kéo Chỉ Hạc kinh hoàng luống cuống, nhanh chóng thối lui ra phía cửa.
Hắn cũng không trông cậy vào một cái khóa của mình có thể đập chết Hắc Long, nhưng chuyện khiến cho hắn ngạc nhiên đã xảy ra.
Hắc Hỏa Long bị khóa ngọc đập trúng, phát ra một tiếng kêu thảm thiết ngất trời, hóa thành một đạo ánh lửa màu đen, bị khóa ngọc hấp thu. Trên khóa ngọc làm bằng ngọc xanh đó xuất hiện mấy đạo huyết văn.
Ninh Phàm nhặt cái khóa ngọc lên, trước đó hắn biết khóa ngọc là pháp bảo, nhưng không biết nó lại lợi hại như vậy.
Kinh biến nơi này, không người biết, Sát Cửu U không biết, ma nữ khắp núi không biết. Nhưng lão ma vốn đạp trời mà đứng, ngông cuồng cười to, lại sắc mặt đại biến, không còn chút vẻ đắc ý nào.
- Chín đạo Hỏa Long, chết mất một con, làm sao có thể!
Lão ta dùng thần niệm đảo qua, cảm giác trải rộng cả tòa Ly Mộng sơn, gian phòng mà Hỏa Long chết đi, chỉ có hai người là Ninh Phàm cùng Chỉ Hạc.
- Một tên tiểu bối ích mạch tầng một, một người phàm, bọn chúng có thể diệt Hỏa Long của ta sao? Đợi đã, đây là....!
Thần niệm của lão ma quét qua Ninh Phàm, không nhìn ra khóa ngọc huyễn diệu, lại phát hiện huyền ky trong cơ thể Ninh Phàm.
- Tên tiểu bối này, là Thái cổ ma mạch! Có ý tứ, ha ha, có ý tứ!
Giờ phút này diệt hay không diệt Hợp Hoan tông, đã không còn là vấn đề nữa. Trong đầu của ông ta, dâng lên một loại tâm tư khác.
Ông ta há mồm hút một cái, thu tám con Hỏa Long, triệu hồi đỉnh đen, tay áo bào phất một cái, cuồng phong nổi lên, trực tiếp đem từng dãy nhà của đệ tử hất cho sụp đổ.
Trong đó, lộ ra mấy nữ tu ẩn nấp, cùng với Ninh Phàm đang kéo Chỉ Hạc đang chạy trốn.
- Diệt Hỏa Long của ta, còn muốn chạy sao?
Lão ma mép cười lạnh, đi nhanh một cái, hóa thành bóng đen, đã phóng tới mặt đất, xuất hiện bên cạnh Ninh Phàm, bóp một cái ở cổ của hắn.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết như thế nào?
Lão ma sát khí buông ra hết. Sát ý như thực chất, Ninh Phàm chỉ cảm thấy dưới uy áp ấy, ngũ tạng lục phủ của mình cũng vỡ vụn ra máu. Chỉ cần lão ma chưởng lực chợt phún ra, mình hẳn ssẽ chết không thể nghi ngờ gì.
- Lão muốn giết ta!
Ninh Phàm theo bản năng thoáng qua vẻ sợ hãi trong mắt, nhưng bất chợt, vẻ sợ hãi này liền bị thẳng thừng dằn xuống.
Hắn sống hòa thiện với người, lại bị người phản bội, bị người lăng nhục, trong xương tủy đã có một cổ tính cách ngoan cường.
Lão ma hỏi hắn muốn chết như thế nào, nhưng Ninh Phàm dựa vào cái gì phải chết chứ!
- Ta muốn ngươi chết!
Ninh Phàm giơ khóa ngọc lên, lập tức nện mạnh xuống thiên linh cái của lão ma. Lão giả không thèm tránh một chút nào.
Khóa ngọc có thể tùy tiện đập chết Hắc Long, nhưng nện trên đầu lão ma, lại không gây một chút thương tích.
Mà lão ma đó, khi bị Ninh Phàm công kích, chẳng những không giận, ngược lại còn ngửa mặt lên trời cười to.
- Được, đươc, được lắm! Tiểu tử không tệ, có can đảm, có tiềm chất của tu ma!
Nụ cười của lão ma vừa thu lại, sát khí cũng thu theo, thần sắc chợt nghiêm nghị hẳn lên.
- Tiểu bối, có muốn làm đệ tử của lão tử hay không? Nhìn ngươi dương khí bị mất mát nặng, hẳn là làm đỉnh lô cho người rồi. Đã bị phá đồng thân, mặc dù đáng tiếc, nhưng cũng không có vấn đề gì. Ngươi chỉ cần gật đầu một cái, lão tử giúp ngươi, san bằng Hợp Hoan tông!
- Ta không muốn!
Ninh Phàm quật cường phản bác. Hắn hận ma, hắn muốn thành tiên, hắn muốn giết ma!
- Không muốn sao? Ha ha, lão tử thu học trò, còn quản ngươi có nguyện ý hay không! Ngươi còn dám nói một chữ không, lão tử đem con quỷ nhỏ bên người ngươi, lột trần quần áo, mang trở về Ma Tông làm đỉnh lô cho mọi người! Lão phu cho ngươi thời gian ba tức (1 tức = thời gian hít thở một hơi), không gật đầu, ngươi sẽ hối hận!
- Một!
- Hai!
Ninh Phàm khẽ cắn răng, hắn nhìn Chỉ Hạc với thần sắc sợ hãi bên người, quả đấm nắm chặc.
Không thể chết được! Chết, hết thảy đều không còn ý nghĩa gì nữa.
- Cuối cùng rồi sẽ có một ngày, ta sẽ cho ngươi biết, thu ta làm đồ đệ, là một chuyện sai lầm lớn nhất đời của ngươi!
Ninh Phàm khẽ cắn răng, cuối cùng gật đầu.
- Được! Thức thời, lão tử thích lắm! Hiện tại ngươi chính là đồ đệ của lão tử rồi, Hợp Hoan tông, giao cho ngươi xử lý. Ngươi nói giết, ta lập tức giết sạch!
Ánh mắt của lão ma lạnh lẽo, lão là kẻ bao che nhất ấy mà!
- Giao cho ta...
Ninh Phàm nhìn bầu trời đêm, yên lặng nhắm mắt.
Hắn chán ghét tiên nhân, càng chán ghét Ma Tông, nhưng kể từ hôm nay, hắn lại phải trở thành một phần tử của ma đạo.
Nhưng ma đạo thì đã làm sao? Có lẽ, so với ngụy quân tử, giả đạo học, ma đạo thích hợp với mình hơn, bởi vì mình đã thấy thế gian kinh tởm xấu xa như thế nào.
Ninh Phàm buông Chỉ Hạc ra, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của bọn đệ tử, đi tới trước mặt Hợp Hoan tông chủ Sát Cửu U.
Hôm qua, hắn ở trong mắt của Hợp Hoan tông đệ tử, vẫn chỉ là một tên đỉnh lô hèn mọn. Nhưng hôm nay, hắn lắc mình một cái, đã đường đường trở thành đệ tử của Hàn lão ma.
Nữ tu còn sót lại cái mạng chó của mình, nhìn thấy Ninh Phàm đi tới, như gặp phải ôn thần, lặng lẽ né tránh.
Còn cô gái thắt hai bím tóc hôm qua làm nhục Ninh Phàm, càng bị ánh mắt của Ninh Phàm dọa sợ đến ngã nhào trên đất.
Hôm nay Ninh Phàm chỉ cần nhếch miệng há mồm, là có thể thỉnh lão ma diệt hết Hợp Hoan tông. Đường đường Ma Tông, sinh tử không ngờ chỉ nằm trong một ý niệm của Ninh Phàm.
Ninh Phàm đi tới bên người Sát Cửu U, đưa tay nắm càm của ả. Sát Cửu U đường đường là kẻ đứng đầu một tông, bị một người phàm làm nhục, đôi mắt đẹp hàm chứa sát cơ, cơ hồ muốn một chưởng đập chết Ninh Phàm, nhưng ả không dám.
Sinh tử của mình, hôm nay đều nằm giữa một ý niệm của Ninh Phàm.
- Ha ha, lang quân, có phải cảm thấy hứng thú với thiếp, nếu người đáp ứng không giết thiếp, thiếp nguyện phục vụ bên gối cho lang quân mỗi đêm.
Sát Cửu U dung mạo tuyệt thế, nhưng Ninh Phàm lại không mảy may coi vào đâu, chỉ cười lạnh.
- Ninh Cô đệ đệ của ta đang ở đâu?
- Đệ đệ của ngươi, Ninh Cô? Tên ‘Huyền sát đỉnh lô’ đó sao? Hắn bị một nữ tiền bối của Thiên Ly Ma Tông mua đi rồi...
Sát Cửu U đối với Ninh Phàm không chút ấn tượng, nhưng đối với Ninh Cô, lại tựa hồ ấn tượng cực sâu.
Giờ phút này sinh tử nằm ở trên người Ninh Phàm, dĩ nhiên là biết gì nói đó.
- Tiền bối, giết bọn họ đi...
Ninh Phàm nhắm mắt, tu vi của hắn không cao, nhưng tâm tư sáng suốt, hắn không ngốc.
Hắn mơ hồ suy đoán, lão ma sở dĩ để cho hắn quyết định phương thức xử trí Hợp Hoan tông, có thể là một khảo nghiệm.
Khảo nghiệm là hắn có tư cách vào ma môn hay không? Ma môn đương nhiên giết người, huống chi là đối với cừu nhân!
Tung tích của đệ đệ đã hỏi ra, giữ lại đám người Sát Cửu U có ích lợi gì?
Hắn thậm chí có thể đề xuất thu đám người Sát Cửu U làm đỉnh lô, nhưng hắn không thèm làm như vậy.
- Tiểu tử, tâm cơ không tệ... Ngươi tên gọi là gì?
Lão ma cười một tiếng hài lòng. Nếu Ninh Phàm phàm có chút nương tay, ông ta tuyệt đối sẽ không chút lưu tình giết Ninh Phàm. Cho dù Ninh Phàm có Thái cổ ma mạch, nhưng lại không có ma tâm, không xứng làm một tên ma đầu.
- Ninh Phàm!
Ninh Phàm nhìn nụ cười của lão ma, rạng ngời ấm áp, sau lưng không khỏi rùng mình lạnh run.
Hàn Nguyên Cực là một chân ma. Mình cùng lão ta sống chung một chỗ, phải để ý mọi chuyện, nếu không, nhất định phải chết! Quỷ Tước tông, là một chỗ hung ác, nguy cơ trùng trùng, nhưng mình nhất định phải tiếp tục sống còn.
Nắm cái khóa ngọc, Ninh Phàm âm thầm thề. Hồng quang của khóa ngọc lần nữa chợt hiện ra một cách yếu ớt.
Trong khóa ngọc, truyền ra thanh âm của một nữ tử ngọt ngào như đang mơ màng trong mộng dần dần tỉnh lại, nhưng không có người nào phát giác.
- Nơi này là Vũ giới sao...?
Hắn nhớ lại Chỉ Hạc, cô gái đó cứu hắn. Nếu không có Chỉ Hạc tặng ngọc, mình hẳn phải chết, không thể nghi ngờ. Mình nên một người chạy trốn, hay mang nàng cùng theo? Nhưng nếu bay giờ quay về, có thể sẽ bị thủ sơn đệ tử phát hiện.
Vào lúc hắn do dự, cả tòa Ly Mộng sơn đột nhiên như động đất một cái vậy. Sơn thể cơ hồ sụp đổ.
Một tiếng cười cuồng ngạo vang lên, tiếp đó vang dội toàn bộ bầu trời đêm trên Hợp Hoan tông.
- Chỉ là đồ mạt lưu ma môn, lại dám giết đồ nhi của Lão Tử, muốn tìm cái chết! Sát Cửu U, cút ra đây cho Lão Tử!
Ninh Phàm đột nhiên ngẩng đầu lên, lại thấy trên bầu trời, dưới trăng tàn, một lão giả áo đen, đạp trời mà đứng, ánh mắt nhìn xuống thương sinh giống như nhìn bọn giun kiến.
Người này xuất hiện kinh động toàn bộ Hợp Hoan tông, đèn đuốc lập tức sáng choang. Vô số nữ tu áo không đủ che thân ra cửa dò xét, vừa thấy lão giả đứng giữa trời đó, mặt mày liền thất sắc.
- Đạp thiên phá không, dung linh kỳ lão quái!
Trong tứ thiên cửu giới, tu chân cấp bậc, phân bảy cảnh giới: Ích Mạch, Dung Linh, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Toái Hư bảy cảnh giới.
Cảnh giới thứ hai dung linh cao thủ, sẽ có thể tránh thoát thiên địa trói buộc, đạp trời mà đứng.
Hợp Hoan tông ở Việt Quốc, bất quá là mạt lưu tông môn. Tông chủ Sát Cửu U, bất quá là ích mạch tầng mười ma nữ. Chỉ vì Sát Cửu U từng cùng một tên dung linh kỳ lão quái mây mưa qua một lần, mới không có người dám chọc vào.
Nhưng không ngờ, hôm nay lại có dung linh lão quái đánh lên sơn môn, muốn tiêu diệt Hợp Hoan tông!
Sát Cửu U đứng trên mặt đất. Ả không cách nào bay lên không, thậm chí dưới uy áp của lão ma, ngay cả đứng thẳng đều không vững. Đôi mắt đẹp của ả chứa sát khí, nhưng căn bản không biết rằng vì sao mình lại đắc tội lão ma này.
- Tiền bối, ngài nói Hợp Hoan tông ta hại đồ nhi của ngài, quả thực hoang đường. Thiếp tự biết tu vi thấp kém, bắt đỉnh lô, ngự nam tử, chưa bao giờ dám bắt ai có tu vi, sợ đắc tội người không chọc nổi. Thiếp tuyệt không hại qua đồ nhi của ngài, xin tiền bối minh xét! Không có chứng cớ, xin đừng đổ oan cho người tốt. Phu quân của thiếp, cũng là một dung linh cao thủ...
Sát Cửu U giọng mang vẻ uy hiếp, nhưng lời của ả, chỉ đổi lấy nụ cười lạnh của lão ma.
- Chứng cớ, ha ha! lão tử giết người, cần gì chứng cớ! Toái Đan đỉnh, đánh xuống cho ta!
Lão ma cười lạnh hắc hắc, lấy ra một cái tiểu đỉnh từ trong cẩm nang bên hông, sáu góc tám cạnh ba chân, hắc khí ngất trời.
Ông ta không nói hai lời, ném tiểu đỉnh xuống, bấm quyết một cái. Tiểu đỉnh đón gió lớn lên, khoảnh khắc hóa thành trăm trượng to. Một tiếng ầm vang lên, nặng nề đập rơi vào đỉnh núi của Hợp Hoan tông.
Trong nháy mắt, nửa đỉnh núi bị một đỉnh này san bằng, bụi mù đầy trời. Mà lão ma chỉ nắp đỉnh một cái, trong đỉnh truyền ra tiếng rồng gầm, chín con Hắc Hỏa Long vọt bay lên trời, như có linh tính, ở trong Hợp Hoan tông tùy ý giết người.
Phàm là nữ tu bị Hắc Hỏa Long cắn phải, đều kêu thảm một tiếng, khoảnh khắc bị đốt thành tro bụi.
Sát Cửu U mặt mày ảm đạm. Ả cuối cùng từ cái ma đỉnh đó nhận ra thân phận của lão giả.
- Toái Đan đỉnh, Hàn Nguyên Cực, ngươi là Quỷ Tước tông Hàn lão ma!
Sát Cửu U không thể không sợ hãi, Quỷ Tước tông Hàn Nguyên Cực, dựa vào Toái Đan đỉnh cùng với Hắc Long ma hỏa, từng lấy dung linh hậu kỳ tu vi, nổi giận chém một tên Kim Đan lão quái, uy chấn thiên hạ!
Người này là một trong mười đại cao thủ của Việt Quốc Ma Tông. Cho dù là dung linh lão ma cùng ả mây mưa qua một lần, khi thấy Hàn Nguyên Cực cũng phải lẫn tránh ra xa.
Hôm nay, Hợp Hoan tông sợ là phải diệt môn rồi! Chỉ có điều mình chẳng biết tại sao lại đắc tội một kinh thiên lão ma như thế!
Chỉ tốn thời gian mấy cái hô hấp, Hợp Hoan tông nữ đệ tử đã chết gần một nửa. Nhưng Sát Cửu U đã không còn quan tâm nữa, chỉ biết nhắm mắt chờ chết.
Hàn Nguyên Cực muốn giết người, không người nào có thể chạy trốn!
Giờ khắc này, trong đầu của Ninh Phàm lần đầu tiên kinh động. Trong đầu của hắn, đã in dấu ân dưới ánh trăng tàn kia, đó là thân ảnh của lão ma đạp trời mà đứng!
Không có thực lực, mình sẽ bị người khác lăng nhục. Mà một khi có thực lực, thì có thể đạp trời mà đứng, mắt nhìn xuống thương sinh!
Trong đầu của hắn kích động, bản thân rồi sẽ có một ngày, nhất định phải đứng trên vạn người, chỉ có như vậy, mới có thể không bị lấn áp!
Tâm niệm của hắn chợt động, nắm chặc khóa ngọc trong bàn tay, phát ra hồng quang nhàn nhạt, không người nào phát giác.
Nhưng sau khi Ninh Phàm cảm khái, bỗng nhiên sắc mặt đại biến. Hắn nhớ tới lão ma là tới diệt tông môn của người. Lão muốn giết sạch tất cả nữ tu, chẳng phải là ngay cả Chỉ Hạc cũng sẽ giết chết?
- Phải mang nàng đi, nếu không, nàng sẽ bị lão ma giết lầm!
Hắn chỉ một bước là có thể xuống núi, nhưng trong đầu rúng động một cái, xoay người chạy ngược vào Hợp Hoan tông. Một bước hành động này, một quyết định này, hoàn toàn thay đổi cuộc đời của hắn.
Hôm nay Hợp Hoan tông đã hỗn loạn, không người nào chú ý Ninh Phàm. Hắn quẹo trái quẹo phải, lục soát mấy chục phòng đệ tử, cuối cùng mới trong một phòng, tìm được Chỉ Hạc.
Chỉ Hạc núp ở góc tường, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, run lẩy bẩy. Trước mặt nàng là mấy người nữ đệ tử chết thảm. Kẻ gây ra điều này là một con Hắc Hỏa Long dữ tợn.
- Cứu ta, đại ca ca cứu ta...
Chỉ Hạc thấy Ninh Phàm đi vào, bi thương cầu cứu.
Nhưng trễ rồi, Hắc Long đã há mồm đầy lửa, táp tới Chỉ Hạc.
Thoáng một cái, Ninh Phàm tay không có vật gì, đầu nóng như lửa đốt, tiện tay ném ra khóa ngọc, đập về phía Hắc Hỏa Long.
Cái khóa này cuối cùng là pháp bảo, xem ra là có thể hơi ngăn trở Hắc Long.
Cái khóa nện một cái vào long thân. Hắn không thèm nhìn tới kết quả, kéo Chỉ Hạc kinh hoàng luống cuống, nhanh chóng thối lui ra phía cửa.
Hắn cũng không trông cậy vào một cái khóa của mình có thể đập chết Hắc Long, nhưng chuyện khiến cho hắn ngạc nhiên đã xảy ra.
Hắc Hỏa Long bị khóa ngọc đập trúng, phát ra một tiếng kêu thảm thiết ngất trời, hóa thành một đạo ánh lửa màu đen, bị khóa ngọc hấp thu. Trên khóa ngọc làm bằng ngọc xanh đó xuất hiện mấy đạo huyết văn.
Ninh Phàm nhặt cái khóa ngọc lên, trước đó hắn biết khóa ngọc là pháp bảo, nhưng không biết nó lại lợi hại như vậy.
Kinh biến nơi này, không người biết, Sát Cửu U không biết, ma nữ khắp núi không biết. Nhưng lão ma vốn đạp trời mà đứng, ngông cuồng cười to, lại sắc mặt đại biến, không còn chút vẻ đắc ý nào.
- Chín đạo Hỏa Long, chết mất một con, làm sao có thể!
Lão ta dùng thần niệm đảo qua, cảm giác trải rộng cả tòa Ly Mộng sơn, gian phòng mà Hỏa Long chết đi, chỉ có hai người là Ninh Phàm cùng Chỉ Hạc.
- Một tên tiểu bối ích mạch tầng một, một người phàm, bọn chúng có thể diệt Hỏa Long của ta sao? Đợi đã, đây là....!
Thần niệm của lão ma quét qua Ninh Phàm, không nhìn ra khóa ngọc huyễn diệu, lại phát hiện huyền ky trong cơ thể Ninh Phàm.
- Tên tiểu bối này, là Thái cổ ma mạch! Có ý tứ, ha ha, có ý tứ!
Giờ phút này diệt hay không diệt Hợp Hoan tông, đã không còn là vấn đề nữa. Trong đầu của ông ta, dâng lên một loại tâm tư khác.
Ông ta há mồm hút một cái, thu tám con Hỏa Long, triệu hồi đỉnh đen, tay áo bào phất một cái, cuồng phong nổi lên, trực tiếp đem từng dãy nhà của đệ tử hất cho sụp đổ.
Trong đó, lộ ra mấy nữ tu ẩn nấp, cùng với Ninh Phàm đang kéo Chỉ Hạc đang chạy trốn.
- Diệt Hỏa Long của ta, còn muốn chạy sao?
Lão ma mép cười lạnh, đi nhanh một cái, hóa thành bóng đen, đã phóng tới mặt đất, xuất hiện bên cạnh Ninh Phàm, bóp một cái ở cổ của hắn.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết như thế nào?
Lão ma sát khí buông ra hết. Sát ý như thực chất, Ninh Phàm chỉ cảm thấy dưới uy áp ấy, ngũ tạng lục phủ của mình cũng vỡ vụn ra máu. Chỉ cần lão ma chưởng lực chợt phún ra, mình hẳn ssẽ chết không thể nghi ngờ gì.
- Lão muốn giết ta!
Ninh Phàm theo bản năng thoáng qua vẻ sợ hãi trong mắt, nhưng bất chợt, vẻ sợ hãi này liền bị thẳng thừng dằn xuống.
Hắn sống hòa thiện với người, lại bị người phản bội, bị người lăng nhục, trong xương tủy đã có một cổ tính cách ngoan cường.
Lão ma hỏi hắn muốn chết như thế nào, nhưng Ninh Phàm dựa vào cái gì phải chết chứ!
- Ta muốn ngươi chết!
Ninh Phàm giơ khóa ngọc lên, lập tức nện mạnh xuống thiên linh cái của lão ma. Lão giả không thèm tránh một chút nào.
Khóa ngọc có thể tùy tiện đập chết Hắc Long, nhưng nện trên đầu lão ma, lại không gây một chút thương tích.
Mà lão ma đó, khi bị Ninh Phàm công kích, chẳng những không giận, ngược lại còn ngửa mặt lên trời cười to.
- Được, đươc, được lắm! Tiểu tử không tệ, có can đảm, có tiềm chất của tu ma!
Nụ cười của lão ma vừa thu lại, sát khí cũng thu theo, thần sắc chợt nghiêm nghị hẳn lên.
- Tiểu bối, có muốn làm đệ tử của lão tử hay không? Nhìn ngươi dương khí bị mất mát nặng, hẳn là làm đỉnh lô cho người rồi. Đã bị phá đồng thân, mặc dù đáng tiếc, nhưng cũng không có vấn đề gì. Ngươi chỉ cần gật đầu một cái, lão tử giúp ngươi, san bằng Hợp Hoan tông!
- Ta không muốn!
Ninh Phàm quật cường phản bác. Hắn hận ma, hắn muốn thành tiên, hắn muốn giết ma!
- Không muốn sao? Ha ha, lão tử thu học trò, còn quản ngươi có nguyện ý hay không! Ngươi còn dám nói một chữ không, lão tử đem con quỷ nhỏ bên người ngươi, lột trần quần áo, mang trở về Ma Tông làm đỉnh lô cho mọi người! Lão phu cho ngươi thời gian ba tức (1 tức = thời gian hít thở một hơi), không gật đầu, ngươi sẽ hối hận!
- Một!
- Hai!
Ninh Phàm khẽ cắn răng, hắn nhìn Chỉ Hạc với thần sắc sợ hãi bên người, quả đấm nắm chặc.
Không thể chết được! Chết, hết thảy đều không còn ý nghĩa gì nữa.
- Cuối cùng rồi sẽ có một ngày, ta sẽ cho ngươi biết, thu ta làm đồ đệ, là một chuyện sai lầm lớn nhất đời của ngươi!
Ninh Phàm khẽ cắn răng, cuối cùng gật đầu.
- Được! Thức thời, lão tử thích lắm! Hiện tại ngươi chính là đồ đệ của lão tử rồi, Hợp Hoan tông, giao cho ngươi xử lý. Ngươi nói giết, ta lập tức giết sạch!
Ánh mắt của lão ma lạnh lẽo, lão là kẻ bao che nhất ấy mà!
- Giao cho ta...
Ninh Phàm nhìn bầu trời đêm, yên lặng nhắm mắt.
Hắn chán ghét tiên nhân, càng chán ghét Ma Tông, nhưng kể từ hôm nay, hắn lại phải trở thành một phần tử của ma đạo.
Nhưng ma đạo thì đã làm sao? Có lẽ, so với ngụy quân tử, giả đạo học, ma đạo thích hợp với mình hơn, bởi vì mình đã thấy thế gian kinh tởm xấu xa như thế nào.
Ninh Phàm buông Chỉ Hạc ra, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của bọn đệ tử, đi tới trước mặt Hợp Hoan tông chủ Sát Cửu U.
Hôm qua, hắn ở trong mắt của Hợp Hoan tông đệ tử, vẫn chỉ là một tên đỉnh lô hèn mọn. Nhưng hôm nay, hắn lắc mình một cái, đã đường đường trở thành đệ tử của Hàn lão ma.
Nữ tu còn sót lại cái mạng chó của mình, nhìn thấy Ninh Phàm đi tới, như gặp phải ôn thần, lặng lẽ né tránh.
Còn cô gái thắt hai bím tóc hôm qua làm nhục Ninh Phàm, càng bị ánh mắt của Ninh Phàm dọa sợ đến ngã nhào trên đất.
Hôm nay Ninh Phàm chỉ cần nhếch miệng há mồm, là có thể thỉnh lão ma diệt hết Hợp Hoan tông. Đường đường Ma Tông, sinh tử không ngờ chỉ nằm trong một ý niệm của Ninh Phàm.
Ninh Phàm đi tới bên người Sát Cửu U, đưa tay nắm càm của ả. Sát Cửu U đường đường là kẻ đứng đầu một tông, bị một người phàm làm nhục, đôi mắt đẹp hàm chứa sát cơ, cơ hồ muốn một chưởng đập chết Ninh Phàm, nhưng ả không dám.
Sinh tử của mình, hôm nay đều nằm giữa một ý niệm của Ninh Phàm.
- Ha ha, lang quân, có phải cảm thấy hứng thú với thiếp, nếu người đáp ứng không giết thiếp, thiếp nguyện phục vụ bên gối cho lang quân mỗi đêm.
Sát Cửu U dung mạo tuyệt thế, nhưng Ninh Phàm lại không mảy may coi vào đâu, chỉ cười lạnh.
- Ninh Cô đệ đệ của ta đang ở đâu?
- Đệ đệ của ngươi, Ninh Cô? Tên ‘Huyền sát đỉnh lô’ đó sao? Hắn bị một nữ tiền bối của Thiên Ly Ma Tông mua đi rồi...
Sát Cửu U đối với Ninh Phàm không chút ấn tượng, nhưng đối với Ninh Cô, lại tựa hồ ấn tượng cực sâu.
Giờ phút này sinh tử nằm ở trên người Ninh Phàm, dĩ nhiên là biết gì nói đó.
- Tiền bối, giết bọn họ đi...
Ninh Phàm nhắm mắt, tu vi của hắn không cao, nhưng tâm tư sáng suốt, hắn không ngốc.
Hắn mơ hồ suy đoán, lão ma sở dĩ để cho hắn quyết định phương thức xử trí Hợp Hoan tông, có thể là một khảo nghiệm.
Khảo nghiệm là hắn có tư cách vào ma môn hay không? Ma môn đương nhiên giết người, huống chi là đối với cừu nhân!
Tung tích của đệ đệ đã hỏi ra, giữ lại đám người Sát Cửu U có ích lợi gì?
Hắn thậm chí có thể đề xuất thu đám người Sát Cửu U làm đỉnh lô, nhưng hắn không thèm làm như vậy.
- Tiểu tử, tâm cơ không tệ... Ngươi tên gọi là gì?
Lão ma cười một tiếng hài lòng. Nếu Ninh Phàm phàm có chút nương tay, ông ta tuyệt đối sẽ không chút lưu tình giết Ninh Phàm. Cho dù Ninh Phàm có Thái cổ ma mạch, nhưng lại không có ma tâm, không xứng làm một tên ma đầu.
- Ninh Phàm!
Ninh Phàm nhìn nụ cười của lão ma, rạng ngời ấm áp, sau lưng không khỏi rùng mình lạnh run.
Hàn Nguyên Cực là một chân ma. Mình cùng lão ta sống chung một chỗ, phải để ý mọi chuyện, nếu không, nhất định phải chết! Quỷ Tước tông, là một chỗ hung ác, nguy cơ trùng trùng, nhưng mình nhất định phải tiếp tục sống còn.
Nắm cái khóa ngọc, Ninh Phàm âm thầm thề. Hồng quang của khóa ngọc lần nữa chợt hiện ra một cách yếu ớt.
Trong khóa ngọc, truyền ra thanh âm của một nữ tử ngọt ngào như đang mơ màng trong mộng dần dần tỉnh lại, nhưng không có người nào phát giác.
- Nơi này là Vũ giới sao...?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.