Chương 265: Tiểu tặc thúi!
Mặc Thủy
01/10/2015
Kinh tháp có chín tầng, Ninh Phàm tùy ý tiến vào, mấy trăm ngàn quyển cổ thư đến nay chỉ có một mình Lục Đạo Trần là đọc xong, cái danh phu tử có lẽ là vì lẽ đó.
Yêu văn ở tầng thứ nhất, có 1079 cái, phần lớn đều là chữ viết đơn sơ nhất.
Bắt đầu từ tầng thứ hai, mỗi một tầng thu giữ chữ viết đều có số lượng giảm bớt, nhưng độ khó lại gia tăng.
Bắt đầu đến tầng thứ tám, yêu điển thu nhận 7000 cái yêu văn, cơ hồ bị Ninh Phàm tiện tay lật xem hết.
Tầng thứ chín, có một ít yêu văn đặc thù, có long ngôn, phượng ngữ, tước âm... Những thứ này, rõ ràng là Chân Linh yêu văn, lấy con mắt của Ninh Phàm nhìn một cái là nhìn ra. Chân Linh yêu văn chẳng những trận văn phức tạp, muốn học tập được, sợ rằng cần phải có Chân Linh huyết mạch của bổn tộc.
Do đó, hắn có thể học, cũng chỉ có hơn 7000 yêu văn phổ thông mà thôi.
Một đường chín tầng, không người ngăn trở, hết thảy mọi thứ cho đến khi một đạo hương phong đập vào mặt, hóa thành một nữ nhân phong tình mặc chiếc áo màu xanh, tức giận ngăn cản trước người Ninh Phàm, không cho phép Ninh Phàm đọc bất kỳkinh quyển có liên quan yêu văn nào nữa.
- Ngươi xem đủ rồi? Lục Bắc tướng quân!
Yêu phi, Vũ Yên!
- Chà? Không phải Yêu phi ở Yên Vũ lâu đóng cửa không tiếp khách sao, vì sao lại tới Kinh tháp?
Ninh Phàm rút tay về, âm thầm thúc giục Âm Dương tỏa.
Vừa khéo gặp lúc Yêu phi tâm phiền ý loạn, trong lòng đang tràn đầy suy nghĩ, đều liên quan đến chuyện Linh vương cung Tử phi muốn giá lâm nơi này.
Như vậy, cơ hồ không mất chút sức lực, Ninh Phàm liền từ trong lòng cô gái này, nhìn được những bí mật cực lớn.
- Linh vương cung! Tử phi! Từ trong lòng Vũ Yên Yêu phi này có thể thấy được, lần này vì Thiên đế chi tinh, sợ là có mười tên Yêu phi trở lên hạ xuống La Vân này! Chỉ có hóa thần nữ yêu, mới có thể được tấn thăng thành Linh vương cung Yêu phi. Tức là nói, lần này người tới đây sợ là có ít nhất mười tên hóa thần nữ yêu. Những thứ này, quả nhiên là đỉnh lô tuyệt hảo...
Đáng tiếc cái ý niệm trong đầu này mới vừa dâng lên, lập tức bị Ninh Phàm dập tắt.
Hắn cũng từ trong lòng Yêu phi, theo dõi được Linh vương cung đáng sợ như thế nào. Nếu cướp Linh vương cung nữ yêu, Linh vương sẽ giận dữ, có thể san bằng Vũ giới...
Bất quá Linh vương tựa hồ đã bị thương, trong ký ức Yêu phi, Linh vương đã có mấy vạn năm không bước chân ra khỏi nhà. Không ai biết thương thế của Linh vương như thế nào. Chỉ có một số phi tử thân cận có thể vào trong điện mà Linh vương, ví dụ như, Tử phi. Nhưng cho dù là đám người Tử phi này, cũng chưa thấy qua tôn nhan của Linh vương.
Ninh Phàm yên lặng, trừ phi có thủ đoạn thần không biết quỷ không hay, lặng lẽ bắt Tử phi cùng các nữ yêu khác. Nếu không, không thể tùy tiện động thủ.
Trong đầu của hắn, không có hai chữ không dám, chỉ cần suy tư ra khả năng, Linh vương Yêu phi, hắn dám cướp, dám làm tất cả chuyện mà Chân Linh yêu tộc không dám làm!
Ninh Phàm cũng không chú ý rằng, lúc hắn trầm tư, đưa tay chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống, chính là đối diện với gò ngực cao vút ngạo nhân của Yêu phi.
Gương mặt xinh đẹp của Yêu phi hơi có vẻ giận, thầm nói Lục Bắc này ngoài mặt áo mũ đàng hoàng, thì ra là loại khinh bạc như vậy, dám nhìn thẳng vào ngực của mình, thật là vô lễ.
- Ngươi tìm tới Bổn cung, rốt cuộc là có chuyện gì!
Giọng nói Yêu phi đã có chút lạnh lùng.
- Dám hỏi nương nương đối với Lục Đạo Trần, Lục Ngô yêu soái, hiểu biết bao nhiêu, đối với Thiên đế chi tinh, biết được bao nhiêu?
Yêu phi tức đến bật cười, tên Lục Bắc này chẳng lẽ là đứa ngốc sao?
Sự hiểu biết của mình đối với Lục Đạo Trần, Lục Ngô yêu soái, vì sao phải nói cho hắn biết?
Mình thu thập tình báo về đế tinh, càng không thể nào chia sẻ với người ngoài!
- Bổn cung, tại sao phải nói cho ngươi!
- ...
Ninh Phàm không đáp lời, lần nữa chống cằm, làm ra vẻ trầm tư, thông qua Thiết Ngôn thuật, một khi làm cho Yêu phi suy nghĩ, thì lập tức có thể theo dõi tâm tư trong lòng nàng.
Yêu phi ngoài miệng có thể không nói, nhưng bị Ninh Phàm đặt câu hỏi, trong lòng có thể sẽ tự đưa ra câu trả lời.
Lục Đạo Trần con người này, đúng là một lòng muốn cứu vớt Lục Ngô, thậm chí từng có ba cơ hội ’Hoán Huyết Luyện Hư’, đều bị người này từ chối... Hoán Huyết Luyện Hư, do Linh vương cung hao phí cái giá thật lớn, hoán đổi cho Lục Đạo Trần yêu huyết hoàn chỉnh của Luyện Hư điên phong, dùng bí pháp, một bước làm cho ông ta đột phá Luyện Hư kỳ!
Như vậy, ban thêm cho hạn mức phi thăng, Lục Đạo Trần sẽ phi thăng lên Yêu Linh chi địa dễ như trở bàn tay!
Nhưng Lục Đạo Trần ba lần từ chối, có thể thấy là rất trung thành với Lục Ngô, dù sao Lục Đạo Trần đạt được Thiên đế chi tinh, tăng trưởng tu vi, tối đa là đột phá đến hóa thần hậu kỳ.
Thông qua tâm sự của Yêu phi, Ninh Phàm phán đoán, Lục Đạo Trần, là một lòng báo ân, như vậy cũng không có ý đồ gia hại đối với mình, thế đã đủ rồi!
Đối với Lục Ngô, Ninh Phàm hiểu được, yêu soái này từng ở thời thượng cổ, được Cổ Thiên đình Thiên đế khâm mạng, trông chừng vườn trồng thuốc cho Thiên đế. Chẳng biết tại sao, Thiên Đình tan vỡ, chư thần cơ hồ chết hết, người không chết thì bị xóa đi ký ức. Nhưng rất may là dường như Lục Ngô nàykhông hoàn toàn bị xóa đi ký ức, thậm chí ở đại nạn trước mắt, mang theo vườn trồng thuốc của thiên đế, cộng thêm mọi một con mắt bên trái của Thiên đế, lấy ra một viên Thiên đế yêu tinh, từ đó tiêu biến mất tăm.
Thời gian cực nhanh, chư giới phân chia lần nữa, Yêu Linh chi địa Chân Linh tộc, Linh vương cung, tìm gặp Lục Ngô để đòi đế tinh, đế dược, nhưng bị cự tuyệt.
Đến đây, Lục Ngô bị trục xuất hoàn toàn. Hắn ẩn ở trong Trầm thụy chi địa, chia nhỏ chín phân giới lộ.
Nhờ đế tinh cách tuyệt thiên cơ, không người nào biết Lục Ngô bị tù cấm ở nơi nào.
Cho đến khi Cự Ma tộc lão tổ, bất ngờ phá vỡ Toái Giới bí cảnh.
Cho đến một thế lực nào đó của nội hải, không biết vì sao, liên lạc với thượng giới Chân Linh tộc, truyền ra tin tức kinh người này. Trầm thụy chi địa của Lục Ngô đặt ở tại Vũ giới Vô Tận hải, Toái Giới bí cảnh!
Như vậy, mới có chuyện Yêu phi, đám người Vương Kiêu lần lượt hàng lâm xuống đây.
Ánh mắt của Ninh Phàm ngưng lại một cái, từ trong tâm của Yêu phi, hắn biết được, nội hải thế lực tự tiện liên lạc với Thiên Yêu giới, chính là... Phong Yêu điện!
Phong Yêu điện, trong tên có hai chữ phong yêu, sợ rằng cũng không đơn giản... Từ Tịnh Hỏa bộ trực tiếp thu mãi lung lạc Lục Bắc, gặp gỡ Sở Hạc của Phong Yêu điện , Ninh Phàm có suy đoán to gan rằng, e là Phong Yêu điện này thực tế chính là Tịnh Hỏa bộ lấy thủ đoạn đặc biệt, lẻn ra ngoài bí cảnh, đào tạo nên một thế lực tại Vô Tận hải!
Từ trong lòng Yêu phi, Ninh Phàm theo dõi đến từng sự thật kinh người .
Mà điều khiến Ninh Phàm... để ý nhất, không vượt ngoài câu hỏi liên quan đến Thiên đế chi tinh.
Viên đế tinh ấy, đã từng ẩn chứa một trong chín phần tu vi của Thiên đế. Nếu có thể thôn phệ vào lúc đó, Ninh Phàm cũng có thể một bước thành tiên. Chẳng qua là theo thời gian trôi qua, đế tinh chi lực đã sớm suy giảm, có thể khiến cho Ninh Phàm từ hóa thần sơ kỳ đột phá trung kỳ đã là hiếm thấy rồi.
Yêu phi không biết Tinh Cung, nhưng lại biết được một chỗ hữu dụng của Thiên đế chi tinh.
Lục Ngô khi còn sống, là người quản về đế dược của Thiên đế Đế dược. Đế dược ấy được xưng là uống vào một cây, người phàm có thể trường sanh bất tử, tiên thể của tiên nhân có thể bất diệt, người bị trọng thương có thể khỏi hẳn, người chết có thể cải tử hồi sinh!
Loại Đế dược đó, có lẽ vẫn tồn tại ở đệ tam giới.
Nỗi khao khát Thiên đế chi tinh của Linh vương cung, chỉ nhằm để che giấu tai mắt người khác, Đế dược mới là mục đích!
Các nàng cần Đế dược để hồi phục Linh vương đang trọng thương! Tin đồn bên ngoài là dùng Thiên đế chi tinh để chữa thương, hết thảy đều là che giấu tai mắt người!
Nếu lấy được Đế dược này, giúp Mộ Vi Lương, Ninh Hồng Hồng phục dùng cải tử hồi sinh, xem ra có không ít hy vọng!
Tiểu tặc thúi! (2)
Ninh Phàm hít một hơi thật sâu, thật không ngờ lại từ trong tâm tư của Yêu phi lấy được nhiều tin tình báo đến như vậy.
Do đó, hắn cố ý ước hẹn nàng đi ra, quả nhiên là không lãng phí.
Khóe miệng của hắn bất chợt nhếch nụ cười, và nụ cười này rơi vào trong mắt Yêu phi, lập tức gương mặt đẹp của nàng càng lạnh lùng như sương.
Lớn mật! Tên Lục Bắc này thật là to gan!
Chống cằm, nhìn thẳng vào ngực của Bổn cung, không ngờ lại còn cười dâm đãng!
Từ khi gia nhập Linh vương cung, từng bước từng bước một thăng từ tỳ nữ lên làm phi, Vũ Yên Yêu phi chưa bao giờ bị bất kỳ nam tử nào nhìn thẳng như vậy.
Nàng cảm giác, thực chất ánh mắt của Ninh Phàm dường như có thực chất, đang hung hăng quét qua ngực của nàng, hết sức vô lễ ...
- Lục Bắc! Ngươi muốn Bổn cung đi ra đây, chỉ là để khinh nhờn Bổn cung sao!?
Yêu phi e rằng đã là hoàn toàn hiểu lầm Ninh Phàm rồi.
Chẳng qua là dung nhan Yêu phi, chợt ngẩn ra.
Nàng chợt thấy Ninh Phàm bừng tỉnh, ôm quyền nói với nàng:
- Thất lễ. Lục mỗ có chuyện, đi trước một bước... Đa tạ Yêu phi hạ mình gặp ta!
Nói xong, Ninh Phàm lơ đãng lộ ra vẻ mong muốn đã được thỏa mãn hoàn toàn, ung dung đi xuống tầng thứ chín, rồi nghênh ngang đi thẳng.
- Ách... Hắn cứ như vậy mà đi? Không thể giải thích được!
Yêu phi tức khí đến bật cười.
Người này hẹn mình đi ra, hỏi mấy vấn đề ngu ngốc như vậy, đương nhiên mình không thể trả lời.
Chẳng lẽ người này hẹn mình đi ra, chỉ là muốn thưởng thức thân thể của mình...
Nhất là khi người này rời đi, còn lộ ra một bộ thần sắc mong muốn được đền bù, chẳng lẽ khinh nhờn Bổn cung, làm cho hắn thỏa mãn như vậy sao...
Chỉ có điều lấy việc khinh nhờn Bổn cung làm thú vui, nhưng trên người của người này lại không có thể hiện nửa phần tà dục ... Cùng vào đồ háo sắc ở Yên Vũ lâu, rõ ràng là rất khác biệt.
Yêu phi dần dần tiêu mất sự khí tức, đứng ở kệ sách bụi bặm, tùy ý lật xem một quyển sách, nhưng không có tâm tư đọc một chút nào.
Trong lòng, nàng dần dần dâng lên một chút tịch liêu.
Thân là Yêu phi của Linh vương cung, gặp mặt đàn ông, phải cực kỳ cẩn thận, nhắc tới, ’Ước hẹn’ cùng Ninh Phàm, có thể nói là lần đầu tiên ngoài nhiệm vụ ra, đơn độc gặp gỡ đàn ông...
Không có tự do... Mình bị câu nệ bởi thân phận, cả đời hiếm có được sự tự do...
Nàng nhẹ nhàng thở dài, bất tri bất giác, đứng lặng rất lâu tại tầng thứ chín.
Dần dần, trong con ngươi Yêu phi, lộ ra nỗi tức giận, nàng không nên buồn bã ở chỗ này, nàng đến Kinh tháp, không phải là vì ngăn cản Ninh Phàm khắc ấn lấy yêu kinh sao!
- Không tốt! Ta đứng lâu ở đây, không biết hắn có khắc ấn kinh yêu hay không, phải ngăn cản!
Yêu phi kéo xách lai quần, vội vã đi xuống cầu thang ngọc, mới vừa xuống đến tầng thứ hai, liền thấy ở xa xa, Ninh Phàm đang nói chuyện cùng yêu binh thủ tháp.
- Bắc tướng quân! 7154 cuốn thượng cổ yêu văn, cộng thêm “Yêu linh bí văn, “Tỉnh mộng bút lục”, “Linh vương sử”, “Vạn tộc yêu đồ”, Sơn Hải sách”, tổng cộng bảy trăm cuốn yêu kinh khác, cả bộ yêu điển, đã khắc ấn hết vào trong những ngọc giản này, mời Bắc tướng quân kiểm tra và nhận! Tướng quân là võ quan, lại nghiên cứu đọc yêu điển, miệt mài không mệt mỏi, thuộc hạ bội phục!
Yêu binh thủ tháp cung kính dị thường, hắn chưa từng thấy qua Yêu tướng đại nhân nào, khắc ấn nhiều quyển kinh như vậy, hơn nữa mỗi một quyển đều không liên quan đến tu luyện.
Bắc tướng quân quả thật bất phàm, là một tướng quân hiếu học , là hình tượng mà La Vân nên mô phỏng theo .
- Ừ, rất tốt, không kém một quyển. Như vậy, bản tướng đi trước một bước, ngươi trị thủ ở chỗ này cho tốt, ngàn vạn lần đừng cho bất kỳ kẻ xấu nào, lấy trộm kinh trong kinh tháp, bí mật yêu tộc ta, không thể để cho dị tộc biết được.
- Dạ!
Thủ tháp yêu binh bộc phát sự cung kính, thực hiện chào theo quân lễ tiêu chuẩn.
Yêu phi lại lần nữa tức đến nỗi bật cười .
Trừ Ninh Phàm là tên nhân tộc này lẻn vào La Vân kinh tháp ra, còn có kẻ xấu nào có bản lãnh lấy trộm kinh quyển chứ!?
Tiểu tặc mà toàn bộ La Vân cần đặc biệt chú ý, chính là một mình ngươi có biết hay không!
Trễ rồi, trễ rồi... Mình chậm một bước, để cho tên tiểu tặc này khắc đi cả bộ yêu điển rồi...
- Tiểu tặc thúi, lần kế gặp ngươi, Bổn cung nhất định phải khiến cho người trả lại tất cả yêu điển mà ngươi sở hữu...
Yêu phi khẽ mắng, trong lúc lơ đãng, một bước đạp không, tự trên ngọc thê té xuống.
Lại thấy một đạo tử hắc yên ảnh, đột nhiên hiện ra, ngăn ở trước người Yêu phi, nhẹ nhàng nắm cổ tay trắng của nàng, lộ ra nụ cười có vẻ vô hại đối với cả người lẫn súc vật.
- Yêu phi nương nương coi chừng, với tu vi của nàng, té ngã tuy không bị thương, nhưng thể diện của Linh vương cung sẽ bị bêu xấu...
Nói xong, trong mắt Ninh Phàm lóe lên một tia hài hước, hóa ảnh mà đi.
Từng tên yêu tộc ở tầng thứ nhất của kinh tháp đều nhìn thấy một màn Ninh Phàm nắm tay Yêu phi này.
Trong con mắt của chúng đều thể hiện vẻ tặc lưỡi than dài.
Không hổ là ”Lục tộc bắc tướng quân, La Vân hảo nam nhi”, ngay cả cổ tay của Linh vương cung Yêu phi cũng dám đụng chạm, phong lưu a, quá phong lưu!
- Lớn, lớn mật!
Yêu phi cảm giác nơi cổ tay mình bị Ninh Phàm đụng chạm, tê dại đi từng chút một, thậm chí dường như hắn còn phả vào trong đó một tia Thái Âm chỉ lực, khiến cho Yêu phi tâm loạn.
Gương mặt đầy sương lạnh của nàng lần đầu tiên đỏ lên... Thất thố, hôm nay mình đã thất thố biết bao ...
Không ngờ mình lại bị chính tên dị tộc này khinh bạc ba lần, thật sự là, quá tức mình mà...
...
La Vân quận phủ, Luyện Khí các.
Trong lầu các, Lục Uyển Nhi sau khi biết Ninh Phàm sẽ không phát sinh ma sát cùng sư tôn, thoáng an tâm, bắt đầu luyện chế Phượng dực linh trang.
Ngoài lầu các, Lục Đạo Trần chống quày trượng đầu rồng, hai mắt khép hờ, vẻ mặt cũng hài lòng.
“Phụ linh thuật của Uyển Nhi dần dần cũng tiến tới hoàn mỹ. Nó từ trước đó đã kỹ thuật siêu quần, nhưng chế linh trang tâm ý có chút thấp ... Sau khi quen biết Lục Bắc, Uyển Nhi mới biết yêu, lần đầu tiên biết phụ linh, chế linh trang cho người thương. Lòng đã sinh linh, cái tâm ý này, chính là mấu chốt đề thăng Phụ Linh thuật lên tới Thiên Huyền ... Nếu Uyển Nhi đột phá hóa thần, sợ là có thể bắt đầu, thử chế Thiên Huyền Linh trang...”
Lục Đạo Trần đang tự nhủ thầm, chợt thần sắc thu lại, vì ở sau lưng, một thân hình mặc quần áo trắng, từng bước đi tới.
- Hôm nay là ngày thứ ba, ta đáp ứng thỉnh cầu của ông, nhưng cơ duyên ở đệ tam giới khó dò, Tinh Cung lại hung hiểm không thể lường, trừ phi đột phá hóa thần, nếu không ta nhất định sẽ không dễ dàng tiến vào đệ tam giới!
Ánh mắt của Ninh Phàm nghiêm túc chưa từng có.
Từ trước đó dám vào đệ tam giới, là bởi vì dự đoán trong giới này, chỉ có Lục Ngô ngủ say, yêu soái không bị đánh thức, chưa đáng phải sợ.
Hôm nay biết được nhiều bí mật như vậy, biết được Thiên đế chi tinh, biết được Đế dược, cơ duyên đối với đệ tam giới, Ninh Phàm mong đợi tràn đầy , nhưng hắn cũng biết, nếu thực lực chưa đủ, tự tiện vào hẳn phải chết.
Lục Đạo Trần buông lỏng vẻ mặt một chút. Những ân tình mà ông ta thiếu Lục Ngô, đều sẽ thông qua tay của Ninh Phàm để báo đáp!
- Ngươi muốn hóa thần, lão phu nhất định dùng toàn lực giúp ngươi hóa thần! Yêu lực hóa thần, Long Đàm, là chỗ đất hóa thần tốt nhất ! Trong vòng một trăm năm, nhất định ngươi có thể đột phá hóa thần!
- Trăm năm quá lâu... Ta muốn trong vòng mười năm, hóa thần!
Ánh mắt Ninh Phàm ngưng lại một cái, không thể để cho Hứa Thu Linh chờ quá lâu, dù sao cô gái này, chỉ sống không tới 30 năm ...
Vào Long Đàm, mười năm hóa thần!
Người thường không làm được, nhưng có yêu soái kim huyết, Ninh Phàm, chưa chắc không làm được!
Yêu văn ở tầng thứ nhất, có 1079 cái, phần lớn đều là chữ viết đơn sơ nhất.
Bắt đầu từ tầng thứ hai, mỗi một tầng thu giữ chữ viết đều có số lượng giảm bớt, nhưng độ khó lại gia tăng.
Bắt đầu đến tầng thứ tám, yêu điển thu nhận 7000 cái yêu văn, cơ hồ bị Ninh Phàm tiện tay lật xem hết.
Tầng thứ chín, có một ít yêu văn đặc thù, có long ngôn, phượng ngữ, tước âm... Những thứ này, rõ ràng là Chân Linh yêu văn, lấy con mắt của Ninh Phàm nhìn một cái là nhìn ra. Chân Linh yêu văn chẳng những trận văn phức tạp, muốn học tập được, sợ rằng cần phải có Chân Linh huyết mạch của bổn tộc.
Do đó, hắn có thể học, cũng chỉ có hơn 7000 yêu văn phổ thông mà thôi.
Một đường chín tầng, không người ngăn trở, hết thảy mọi thứ cho đến khi một đạo hương phong đập vào mặt, hóa thành một nữ nhân phong tình mặc chiếc áo màu xanh, tức giận ngăn cản trước người Ninh Phàm, không cho phép Ninh Phàm đọc bất kỳkinh quyển có liên quan yêu văn nào nữa.
- Ngươi xem đủ rồi? Lục Bắc tướng quân!
Yêu phi, Vũ Yên!
- Chà? Không phải Yêu phi ở Yên Vũ lâu đóng cửa không tiếp khách sao, vì sao lại tới Kinh tháp?
Ninh Phàm rút tay về, âm thầm thúc giục Âm Dương tỏa.
Vừa khéo gặp lúc Yêu phi tâm phiền ý loạn, trong lòng đang tràn đầy suy nghĩ, đều liên quan đến chuyện Linh vương cung Tử phi muốn giá lâm nơi này.
Như vậy, cơ hồ không mất chút sức lực, Ninh Phàm liền từ trong lòng cô gái này, nhìn được những bí mật cực lớn.
- Linh vương cung! Tử phi! Từ trong lòng Vũ Yên Yêu phi này có thể thấy được, lần này vì Thiên đế chi tinh, sợ là có mười tên Yêu phi trở lên hạ xuống La Vân này! Chỉ có hóa thần nữ yêu, mới có thể được tấn thăng thành Linh vương cung Yêu phi. Tức là nói, lần này người tới đây sợ là có ít nhất mười tên hóa thần nữ yêu. Những thứ này, quả nhiên là đỉnh lô tuyệt hảo...
Đáng tiếc cái ý niệm trong đầu này mới vừa dâng lên, lập tức bị Ninh Phàm dập tắt.
Hắn cũng từ trong lòng Yêu phi, theo dõi được Linh vương cung đáng sợ như thế nào. Nếu cướp Linh vương cung nữ yêu, Linh vương sẽ giận dữ, có thể san bằng Vũ giới...
Bất quá Linh vương tựa hồ đã bị thương, trong ký ức Yêu phi, Linh vương đã có mấy vạn năm không bước chân ra khỏi nhà. Không ai biết thương thế của Linh vương như thế nào. Chỉ có một số phi tử thân cận có thể vào trong điện mà Linh vương, ví dụ như, Tử phi. Nhưng cho dù là đám người Tử phi này, cũng chưa thấy qua tôn nhan của Linh vương.
Ninh Phàm yên lặng, trừ phi có thủ đoạn thần không biết quỷ không hay, lặng lẽ bắt Tử phi cùng các nữ yêu khác. Nếu không, không thể tùy tiện động thủ.
Trong đầu của hắn, không có hai chữ không dám, chỉ cần suy tư ra khả năng, Linh vương Yêu phi, hắn dám cướp, dám làm tất cả chuyện mà Chân Linh yêu tộc không dám làm!
Ninh Phàm cũng không chú ý rằng, lúc hắn trầm tư, đưa tay chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống, chính là đối diện với gò ngực cao vút ngạo nhân của Yêu phi.
Gương mặt xinh đẹp của Yêu phi hơi có vẻ giận, thầm nói Lục Bắc này ngoài mặt áo mũ đàng hoàng, thì ra là loại khinh bạc như vậy, dám nhìn thẳng vào ngực của mình, thật là vô lễ.
- Ngươi tìm tới Bổn cung, rốt cuộc là có chuyện gì!
Giọng nói Yêu phi đã có chút lạnh lùng.
- Dám hỏi nương nương đối với Lục Đạo Trần, Lục Ngô yêu soái, hiểu biết bao nhiêu, đối với Thiên đế chi tinh, biết được bao nhiêu?
Yêu phi tức đến bật cười, tên Lục Bắc này chẳng lẽ là đứa ngốc sao?
Sự hiểu biết của mình đối với Lục Đạo Trần, Lục Ngô yêu soái, vì sao phải nói cho hắn biết?
Mình thu thập tình báo về đế tinh, càng không thể nào chia sẻ với người ngoài!
- Bổn cung, tại sao phải nói cho ngươi!
- ...
Ninh Phàm không đáp lời, lần nữa chống cằm, làm ra vẻ trầm tư, thông qua Thiết Ngôn thuật, một khi làm cho Yêu phi suy nghĩ, thì lập tức có thể theo dõi tâm tư trong lòng nàng.
Yêu phi ngoài miệng có thể không nói, nhưng bị Ninh Phàm đặt câu hỏi, trong lòng có thể sẽ tự đưa ra câu trả lời.
Lục Đạo Trần con người này, đúng là một lòng muốn cứu vớt Lục Ngô, thậm chí từng có ba cơ hội ’Hoán Huyết Luyện Hư’, đều bị người này từ chối... Hoán Huyết Luyện Hư, do Linh vương cung hao phí cái giá thật lớn, hoán đổi cho Lục Đạo Trần yêu huyết hoàn chỉnh của Luyện Hư điên phong, dùng bí pháp, một bước làm cho ông ta đột phá Luyện Hư kỳ!
Như vậy, ban thêm cho hạn mức phi thăng, Lục Đạo Trần sẽ phi thăng lên Yêu Linh chi địa dễ như trở bàn tay!
Nhưng Lục Đạo Trần ba lần từ chối, có thể thấy là rất trung thành với Lục Ngô, dù sao Lục Đạo Trần đạt được Thiên đế chi tinh, tăng trưởng tu vi, tối đa là đột phá đến hóa thần hậu kỳ.
Thông qua tâm sự của Yêu phi, Ninh Phàm phán đoán, Lục Đạo Trần, là một lòng báo ân, như vậy cũng không có ý đồ gia hại đối với mình, thế đã đủ rồi!
Đối với Lục Ngô, Ninh Phàm hiểu được, yêu soái này từng ở thời thượng cổ, được Cổ Thiên đình Thiên đế khâm mạng, trông chừng vườn trồng thuốc cho Thiên đế. Chẳng biết tại sao, Thiên Đình tan vỡ, chư thần cơ hồ chết hết, người không chết thì bị xóa đi ký ức. Nhưng rất may là dường như Lục Ngô nàykhông hoàn toàn bị xóa đi ký ức, thậm chí ở đại nạn trước mắt, mang theo vườn trồng thuốc của thiên đế, cộng thêm mọi một con mắt bên trái của Thiên đế, lấy ra một viên Thiên đế yêu tinh, từ đó tiêu biến mất tăm.
Thời gian cực nhanh, chư giới phân chia lần nữa, Yêu Linh chi địa Chân Linh tộc, Linh vương cung, tìm gặp Lục Ngô để đòi đế tinh, đế dược, nhưng bị cự tuyệt.
Đến đây, Lục Ngô bị trục xuất hoàn toàn. Hắn ẩn ở trong Trầm thụy chi địa, chia nhỏ chín phân giới lộ.
Nhờ đế tinh cách tuyệt thiên cơ, không người nào biết Lục Ngô bị tù cấm ở nơi nào.
Cho đến khi Cự Ma tộc lão tổ, bất ngờ phá vỡ Toái Giới bí cảnh.
Cho đến một thế lực nào đó của nội hải, không biết vì sao, liên lạc với thượng giới Chân Linh tộc, truyền ra tin tức kinh người này. Trầm thụy chi địa của Lục Ngô đặt ở tại Vũ giới Vô Tận hải, Toái Giới bí cảnh!
Như vậy, mới có chuyện Yêu phi, đám người Vương Kiêu lần lượt hàng lâm xuống đây.
Ánh mắt của Ninh Phàm ngưng lại một cái, từ trong tâm của Yêu phi, hắn biết được, nội hải thế lực tự tiện liên lạc với Thiên Yêu giới, chính là... Phong Yêu điện!
Phong Yêu điện, trong tên có hai chữ phong yêu, sợ rằng cũng không đơn giản... Từ Tịnh Hỏa bộ trực tiếp thu mãi lung lạc Lục Bắc, gặp gỡ Sở Hạc của Phong Yêu điện , Ninh Phàm có suy đoán to gan rằng, e là Phong Yêu điện này thực tế chính là Tịnh Hỏa bộ lấy thủ đoạn đặc biệt, lẻn ra ngoài bí cảnh, đào tạo nên một thế lực tại Vô Tận hải!
Từ trong lòng Yêu phi, Ninh Phàm theo dõi đến từng sự thật kinh người .
Mà điều khiến Ninh Phàm... để ý nhất, không vượt ngoài câu hỏi liên quan đến Thiên đế chi tinh.
Viên đế tinh ấy, đã từng ẩn chứa một trong chín phần tu vi của Thiên đế. Nếu có thể thôn phệ vào lúc đó, Ninh Phàm cũng có thể một bước thành tiên. Chẳng qua là theo thời gian trôi qua, đế tinh chi lực đã sớm suy giảm, có thể khiến cho Ninh Phàm từ hóa thần sơ kỳ đột phá trung kỳ đã là hiếm thấy rồi.
Yêu phi không biết Tinh Cung, nhưng lại biết được một chỗ hữu dụng của Thiên đế chi tinh.
Lục Ngô khi còn sống, là người quản về đế dược của Thiên đế Đế dược. Đế dược ấy được xưng là uống vào một cây, người phàm có thể trường sanh bất tử, tiên thể của tiên nhân có thể bất diệt, người bị trọng thương có thể khỏi hẳn, người chết có thể cải tử hồi sinh!
Loại Đế dược đó, có lẽ vẫn tồn tại ở đệ tam giới.
Nỗi khao khát Thiên đế chi tinh của Linh vương cung, chỉ nhằm để che giấu tai mắt người khác, Đế dược mới là mục đích!
Các nàng cần Đế dược để hồi phục Linh vương đang trọng thương! Tin đồn bên ngoài là dùng Thiên đế chi tinh để chữa thương, hết thảy đều là che giấu tai mắt người!
Nếu lấy được Đế dược này, giúp Mộ Vi Lương, Ninh Hồng Hồng phục dùng cải tử hồi sinh, xem ra có không ít hy vọng!
Tiểu tặc thúi! (2)
Ninh Phàm hít một hơi thật sâu, thật không ngờ lại từ trong tâm tư của Yêu phi lấy được nhiều tin tình báo đến như vậy.
Do đó, hắn cố ý ước hẹn nàng đi ra, quả nhiên là không lãng phí.
Khóe miệng của hắn bất chợt nhếch nụ cười, và nụ cười này rơi vào trong mắt Yêu phi, lập tức gương mặt đẹp của nàng càng lạnh lùng như sương.
Lớn mật! Tên Lục Bắc này thật là to gan!
Chống cằm, nhìn thẳng vào ngực của Bổn cung, không ngờ lại còn cười dâm đãng!
Từ khi gia nhập Linh vương cung, từng bước từng bước một thăng từ tỳ nữ lên làm phi, Vũ Yên Yêu phi chưa bao giờ bị bất kỳ nam tử nào nhìn thẳng như vậy.
Nàng cảm giác, thực chất ánh mắt của Ninh Phàm dường như có thực chất, đang hung hăng quét qua ngực của nàng, hết sức vô lễ ...
- Lục Bắc! Ngươi muốn Bổn cung đi ra đây, chỉ là để khinh nhờn Bổn cung sao!?
Yêu phi e rằng đã là hoàn toàn hiểu lầm Ninh Phàm rồi.
Chẳng qua là dung nhan Yêu phi, chợt ngẩn ra.
Nàng chợt thấy Ninh Phàm bừng tỉnh, ôm quyền nói với nàng:
- Thất lễ. Lục mỗ có chuyện, đi trước một bước... Đa tạ Yêu phi hạ mình gặp ta!
Nói xong, Ninh Phàm lơ đãng lộ ra vẻ mong muốn đã được thỏa mãn hoàn toàn, ung dung đi xuống tầng thứ chín, rồi nghênh ngang đi thẳng.
- Ách... Hắn cứ như vậy mà đi? Không thể giải thích được!
Yêu phi tức khí đến bật cười.
Người này hẹn mình đi ra, hỏi mấy vấn đề ngu ngốc như vậy, đương nhiên mình không thể trả lời.
Chẳng lẽ người này hẹn mình đi ra, chỉ là muốn thưởng thức thân thể của mình...
Nhất là khi người này rời đi, còn lộ ra một bộ thần sắc mong muốn được đền bù, chẳng lẽ khinh nhờn Bổn cung, làm cho hắn thỏa mãn như vậy sao...
Chỉ có điều lấy việc khinh nhờn Bổn cung làm thú vui, nhưng trên người của người này lại không có thể hiện nửa phần tà dục ... Cùng vào đồ háo sắc ở Yên Vũ lâu, rõ ràng là rất khác biệt.
Yêu phi dần dần tiêu mất sự khí tức, đứng ở kệ sách bụi bặm, tùy ý lật xem một quyển sách, nhưng không có tâm tư đọc một chút nào.
Trong lòng, nàng dần dần dâng lên một chút tịch liêu.
Thân là Yêu phi của Linh vương cung, gặp mặt đàn ông, phải cực kỳ cẩn thận, nhắc tới, ’Ước hẹn’ cùng Ninh Phàm, có thể nói là lần đầu tiên ngoài nhiệm vụ ra, đơn độc gặp gỡ đàn ông...
Không có tự do... Mình bị câu nệ bởi thân phận, cả đời hiếm có được sự tự do...
Nàng nhẹ nhàng thở dài, bất tri bất giác, đứng lặng rất lâu tại tầng thứ chín.
Dần dần, trong con ngươi Yêu phi, lộ ra nỗi tức giận, nàng không nên buồn bã ở chỗ này, nàng đến Kinh tháp, không phải là vì ngăn cản Ninh Phàm khắc ấn lấy yêu kinh sao!
- Không tốt! Ta đứng lâu ở đây, không biết hắn có khắc ấn kinh yêu hay không, phải ngăn cản!
Yêu phi kéo xách lai quần, vội vã đi xuống cầu thang ngọc, mới vừa xuống đến tầng thứ hai, liền thấy ở xa xa, Ninh Phàm đang nói chuyện cùng yêu binh thủ tháp.
- Bắc tướng quân! 7154 cuốn thượng cổ yêu văn, cộng thêm “Yêu linh bí văn, “Tỉnh mộng bút lục”, “Linh vương sử”, “Vạn tộc yêu đồ”, Sơn Hải sách”, tổng cộng bảy trăm cuốn yêu kinh khác, cả bộ yêu điển, đã khắc ấn hết vào trong những ngọc giản này, mời Bắc tướng quân kiểm tra và nhận! Tướng quân là võ quan, lại nghiên cứu đọc yêu điển, miệt mài không mệt mỏi, thuộc hạ bội phục!
Yêu binh thủ tháp cung kính dị thường, hắn chưa từng thấy qua Yêu tướng đại nhân nào, khắc ấn nhiều quyển kinh như vậy, hơn nữa mỗi một quyển đều không liên quan đến tu luyện.
Bắc tướng quân quả thật bất phàm, là một tướng quân hiếu học , là hình tượng mà La Vân nên mô phỏng theo .
- Ừ, rất tốt, không kém một quyển. Như vậy, bản tướng đi trước một bước, ngươi trị thủ ở chỗ này cho tốt, ngàn vạn lần đừng cho bất kỳ kẻ xấu nào, lấy trộm kinh trong kinh tháp, bí mật yêu tộc ta, không thể để cho dị tộc biết được.
- Dạ!
Thủ tháp yêu binh bộc phát sự cung kính, thực hiện chào theo quân lễ tiêu chuẩn.
Yêu phi lại lần nữa tức đến nỗi bật cười .
Trừ Ninh Phàm là tên nhân tộc này lẻn vào La Vân kinh tháp ra, còn có kẻ xấu nào có bản lãnh lấy trộm kinh quyển chứ!?
Tiểu tặc mà toàn bộ La Vân cần đặc biệt chú ý, chính là một mình ngươi có biết hay không!
Trễ rồi, trễ rồi... Mình chậm một bước, để cho tên tiểu tặc này khắc đi cả bộ yêu điển rồi...
- Tiểu tặc thúi, lần kế gặp ngươi, Bổn cung nhất định phải khiến cho người trả lại tất cả yêu điển mà ngươi sở hữu...
Yêu phi khẽ mắng, trong lúc lơ đãng, một bước đạp không, tự trên ngọc thê té xuống.
Lại thấy một đạo tử hắc yên ảnh, đột nhiên hiện ra, ngăn ở trước người Yêu phi, nhẹ nhàng nắm cổ tay trắng của nàng, lộ ra nụ cười có vẻ vô hại đối với cả người lẫn súc vật.
- Yêu phi nương nương coi chừng, với tu vi của nàng, té ngã tuy không bị thương, nhưng thể diện của Linh vương cung sẽ bị bêu xấu...
Nói xong, trong mắt Ninh Phàm lóe lên một tia hài hước, hóa ảnh mà đi.
Từng tên yêu tộc ở tầng thứ nhất của kinh tháp đều nhìn thấy một màn Ninh Phàm nắm tay Yêu phi này.
Trong con mắt của chúng đều thể hiện vẻ tặc lưỡi than dài.
Không hổ là ”Lục tộc bắc tướng quân, La Vân hảo nam nhi”, ngay cả cổ tay của Linh vương cung Yêu phi cũng dám đụng chạm, phong lưu a, quá phong lưu!
- Lớn, lớn mật!
Yêu phi cảm giác nơi cổ tay mình bị Ninh Phàm đụng chạm, tê dại đi từng chút một, thậm chí dường như hắn còn phả vào trong đó một tia Thái Âm chỉ lực, khiến cho Yêu phi tâm loạn.
Gương mặt đầy sương lạnh của nàng lần đầu tiên đỏ lên... Thất thố, hôm nay mình đã thất thố biết bao ...
Không ngờ mình lại bị chính tên dị tộc này khinh bạc ba lần, thật sự là, quá tức mình mà...
...
La Vân quận phủ, Luyện Khí các.
Trong lầu các, Lục Uyển Nhi sau khi biết Ninh Phàm sẽ không phát sinh ma sát cùng sư tôn, thoáng an tâm, bắt đầu luyện chế Phượng dực linh trang.
Ngoài lầu các, Lục Đạo Trần chống quày trượng đầu rồng, hai mắt khép hờ, vẻ mặt cũng hài lòng.
“Phụ linh thuật của Uyển Nhi dần dần cũng tiến tới hoàn mỹ. Nó từ trước đó đã kỹ thuật siêu quần, nhưng chế linh trang tâm ý có chút thấp ... Sau khi quen biết Lục Bắc, Uyển Nhi mới biết yêu, lần đầu tiên biết phụ linh, chế linh trang cho người thương. Lòng đã sinh linh, cái tâm ý này, chính là mấu chốt đề thăng Phụ Linh thuật lên tới Thiên Huyền ... Nếu Uyển Nhi đột phá hóa thần, sợ là có thể bắt đầu, thử chế Thiên Huyền Linh trang...”
Lục Đạo Trần đang tự nhủ thầm, chợt thần sắc thu lại, vì ở sau lưng, một thân hình mặc quần áo trắng, từng bước đi tới.
- Hôm nay là ngày thứ ba, ta đáp ứng thỉnh cầu của ông, nhưng cơ duyên ở đệ tam giới khó dò, Tinh Cung lại hung hiểm không thể lường, trừ phi đột phá hóa thần, nếu không ta nhất định sẽ không dễ dàng tiến vào đệ tam giới!
Ánh mắt của Ninh Phàm nghiêm túc chưa từng có.
Từ trước đó dám vào đệ tam giới, là bởi vì dự đoán trong giới này, chỉ có Lục Ngô ngủ say, yêu soái không bị đánh thức, chưa đáng phải sợ.
Hôm nay biết được nhiều bí mật như vậy, biết được Thiên đế chi tinh, biết được Đế dược, cơ duyên đối với đệ tam giới, Ninh Phàm mong đợi tràn đầy , nhưng hắn cũng biết, nếu thực lực chưa đủ, tự tiện vào hẳn phải chết.
Lục Đạo Trần buông lỏng vẻ mặt một chút. Những ân tình mà ông ta thiếu Lục Ngô, đều sẽ thông qua tay của Ninh Phàm để báo đáp!
- Ngươi muốn hóa thần, lão phu nhất định dùng toàn lực giúp ngươi hóa thần! Yêu lực hóa thần, Long Đàm, là chỗ đất hóa thần tốt nhất ! Trong vòng một trăm năm, nhất định ngươi có thể đột phá hóa thần!
- Trăm năm quá lâu... Ta muốn trong vòng mười năm, hóa thần!
Ánh mắt Ninh Phàm ngưng lại một cái, không thể để cho Hứa Thu Linh chờ quá lâu, dù sao cô gái này, chỉ sống không tới 30 năm ...
Vào Long Đàm, mười năm hóa thần!
Người thường không làm được, nhưng có yêu soái kim huyết, Ninh Phàm, chưa chắc không làm được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.