Chương 15: Huynh đệ, ngươi không đóng cửa xe
Bạch Chỉ Nhất Tương
30/12/2016
Nhìn vẻ điềm đạm đáng yêu Lục Tiểu Nguyệt, vẻ mặt Chu Hạo như đưa đám
nói xin lôi: "Này, Lục Tiểu Nguyệt... Cô nương, vừa nãy ta bị ma quỷ ám
ảnh, nói những điều không nên nói, ngươi hãy tha thứ cho ta..."
Chu Hạo thực sự bị Đường Vũ dằn vặt quá chừng, trong lòng đã hận tới cực điểm. Thế nhưng hết cách rồi, người ta thế mạnh, hắn không dám cùng Đường Vũ làm căng, bằng không tuyệt đối sẽ bị hành hung.
"Đồ tiểu tử nghèo chết tiệt, ngươi chờ đó cho ta, chỉ cần việc này qua đi, ta nhất định tìm người phế bỏ ngươi, nhất định là thế. Còn cả cái kỹ nữ này, ngày sau ta mà không làm cho ngươi lên giường, ta không phải họ Chu".
Trong lòng Chu Hạo điên cuồng la lên.
Đương nhiên, Đường Vũ cùng Lục Tiểu Nguyệt không biết trong lòng ngươi này đang nghĩ gì, nếu như mà biết, sợ rằng Đường Vũ đã sớm đánh cho hắn sưng mặt sưng mũi.
Nhìn dáng dấp thê thảm của Chu Hạo, trong lòng Lục Tiểu Nguyệt chút oan ức cũng tiêu tan, cũng dần bình tĩnh lại. Nhưng mà, đối với Chu Hạo, Lục Tiểu Nguyệt cũng không cho sắc mặt tốt: "Ngươi mau cút nhanh cho ta, sau này đừng có xuất hiện trước mặt ta nữa."
Bất quá cũng đúng, Lục Tiểu Nguyệt chỉ là một tiểu cô nương, Chu Hạo nói thật độc ác, nàng làm sao có thể tha thứ cho kẻ đã lăng mạ mình cơ chứ?
"Vâng vâng vâng."
Giờ phút này Chu Hạo ước gì Lục Tiểu Nguyệt nói như vậy, hắn không muốn ở lại nơi này thêm một phút nào, ở dưới sự áp bách của Đường Vũ, hắn thực sự không có bất kỳ một chút cảm giác an toàn nào cả.
Nhìn Lục Tiểu Nguyệt không tính toán nữa, Đường Vũ cũng không thèm để ý tới kẻ không có tư cách như hắn.
Nhưng mà nhìn hai tập tiền đỏ chói trên xe BMW, Đường Vũ thản nhiên nói: "Chu Hạo, trước đó ngươi sỉ nhục ta, sau lại vũ nhục Lục Tiểu Nguyệt, không chỉ có khiến ta, còn cho vị tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu này trong lòng tạp thành thương tích khó có thể xóa nhòa, chẳng lẽ ngươi không bồi thường một chút sao?"
Theo ánh mắt Đường Vũ, Chu Hạo cũng nhìn thấy hai mươi ngàn đồng trên xe của mình, khóe miệng không khỏi co quắp, trong lòng đau như cắt, nói: "Cái kia... ta nơi này có hai mươi ngàn đồng, coi như là cho hai vị an ủi, hy vọng có thể giảm bớt thương tích về mặt tâm linh của hai vị."
Nói ra lời này, toàn bộ tâm tư của Chu Hạo đều thu lại. Đồ đê tiện Đường Vũ, không có tổn thất gì, còn nói là thương tích về mặt tâm linh, thực sự bị thương là mình đây này.
Mẹ kiếp, chính mình lần này đi tán gái, kết quả không có được cái gì, lại còn bị đánh gần chết, hơn nữa còn phải bồi thường hai mươi ngàn đồng, thực sự quá uất ức mà.
Nghe lời này, Đường Vũ đột nhiên vỗ mạnh vào trên xe BMW X5 của Chu Hạo, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Hạo, nói: "Làm sao? Ngươi xem thường ta?"
Nhìn Đường Vũ trước mặt, Chu Hạo thực sự sợ quá chừng, cả người đều run rẩy.
Nhưng thấy một cái vỗ này của Đường Vũ khiến cho nắp xe BMW của mình lõm xuống thành hình năm ngón tay, lực khí lớn đến đâu mới có thể làm cho sắt lá biến hình như vậy.
"Không, thật không phải, ta nào dám xem thường ngươi chứ."
Nhìn Đường Vũ đi về phía mình, Chu Hạo nơm nớp lo sợ, bò dần về sau, mà bởi vì căng thẳng quá độ, một mùi nước tiểu nhất thời chảy ra từ thân dưới của hắn.
Nhìn tình cảnh này, Đường Vũ không khỏi nhíu nhíu mày, thôi xong, sợ vãi tè rồi.
Lúc này, chỉ thấy Đường Vũ lạnh giọng nói: "Ngươi còn dám nói ngươi không xem thường ta? Hai mươi ngàn đồng, ngươi là cho ăn mày à. Hai người chúng ta, trong lòng Lục Tiểu Nguyệt có thương tích, chẳng lẽ ta cũng không có sao?"
Nghe Đường Vũ nói thế, nhất thời Chu Hạo giật mình, vội nói: "Cái này, cái này, ở trong túi xách trong xe của ta còn có hai mươi ngàn đồng, ngươi... Ngài... ta lấy cho ngươi ... cửa xe còn khóa..."
"Không cần, tự ta lấy"
Nói rồi, đột nhiên Đường Vũ quay sang cửa xe kéo một cái, trong ánh mắt hoảng sợ của Chu Hạo, chỉ thấy cửa xe BMW của hắn giống như là sắt vụn vậy, bị Đường Vũ trực tiếp kéo bung ra.
Thấy tình hình này, Chu Hạo hồn đều bị dọa bay mất. BMW của mình, không phải là đồng nát sắt vụn, thân xe tương đối rắn chắc, nhưng đối phương lại có thể kéo rụng mất cửa xe, hắn có còn là người không vậy? Lúc này, hắn kích động chỉ muốn chạy thoát thân.
Quả nhiên, Đường Vũ nhìn thấy trong xe có một cái ba lô màu đen, ở trong thực sự có hai mươi ngàn đồng.
Nhìn bốn mươi ngàn đồng trong tay mình, lại nhìn cánh cửa xe bị mình kéo rơi ra mất, Đường Vũ cảm giác có chút băn khoăn.
Lúc này, chỉ thấy Đường Vũ nhìn Chu Hạo, thản nhiên nói: "Con người của ta rất giảng đạo lý, sẽ không chiếm tin nghi của người khác. Nếu ta làm hỏng xe của người, ta sẽ bồi thường cho ngươi."
"Không cần, thật sự không cần." Cái tên này hùng hổ như thế, làm sao Chu Hạo dám đòi bồi thường chứ. Chỉ cần đối phương có thể thả mình đi, vậy mình phải tạ ơn trời đất rồi.
Nghe lời này. Đường Vũ không vui nói: "Ta nói đền là đền, ngươi léo nha léo nhéo cái gì? Ta là người rất có chữ tín. nhưng mà ta xem cái xe rách của ngươi cũng không rắn chắc, tùy tiện kéo cửa xe liền rơi mất, cũng không phải xe tốt."
Nói rồi, Đường Vũ từ trong túi móc ra một tờ tiền năm mươi đồng nắm vào trong lòng Chu Hạo, rộng lượng nói: "Ngươi cầm mà sửa xe, tiền còn lại coi như ta thưởng cho ngươi."
Xem tờ tiền năm mươi đồng trong tay, Chu Hạo chỉ muốn chết.
Xe mình là BMW nha, dáng dấp bây giờ muốn sửa tốt thì tối thiểu cũng phải mấy chục ngàn đồng. Mà tên khốn kiếp Đường Vũ, lại chỉ cho mình có năm mươi đồng, lại còn có dư được sao? Mình còn phải bù thêm mấy chục ngàn đồng.
Thấy Chu Hạo cầm năm mươi đồng trong tay mà như cha chết vậy, Đường Vũ nghi ngờ hỏi: "Làm sao? Ngại nhiều à? Người thành thật như ngươi vậy, hiện tại rất ít. Không sao, ngươi yên tâm, ta nói thưởng cho ngươi là thưởng cho ngươi".
Mang theo uất ức cực độ, Chu Hạo nhấc mông khập khễnh lên xe, rời đi.
Nhìn chiếc xe BMW không có cửa, Đường Vũ vội vàng kêu lên: "Huynh đệ, ngươi không đóng cửa xe rồi."
Nghe âm thanh như ác ma này, trong lòng Chu Hạo kinh hãi, vội vàng giẫm chân ga, vèo một tiếng biến mất không còn tăm hơi.
Nhìn tình cảnh này, khóe miệng Đường Vũ không khỏi nở nụ cười. Con nhà giàu không có tố chất như vậy, cần phải cho một chút giáo huấn, cho hắn biết trời cao đất rộng mới được.
Nhưng mà, tuy rằng sự tình có chút khúc chiết, thế nhưng kết quả thu hoạch vẫn khá là dồi dào. Vốn là còn đang lo lắng túi không còn đồng nào, không biết làm sao mà qua nổi, thế nhưng hiện tại đã không cần sầu.
Đầu tiên tên cướp kia xuất hiện, giúp mình tìm được phòng ở, sau đó Chu Hạo này xuất hiện trực tiếp cho mình bốn mươi ngàn, những người này đúng là đoàn văn công đem ấp áp xuống nông thôn mà, đây chính là phúc tinh trong số mệnh của mình.
Chu Hạo thực sự bị Đường Vũ dằn vặt quá chừng, trong lòng đã hận tới cực điểm. Thế nhưng hết cách rồi, người ta thế mạnh, hắn không dám cùng Đường Vũ làm căng, bằng không tuyệt đối sẽ bị hành hung.
"Đồ tiểu tử nghèo chết tiệt, ngươi chờ đó cho ta, chỉ cần việc này qua đi, ta nhất định tìm người phế bỏ ngươi, nhất định là thế. Còn cả cái kỹ nữ này, ngày sau ta mà không làm cho ngươi lên giường, ta không phải họ Chu".
Trong lòng Chu Hạo điên cuồng la lên.
Đương nhiên, Đường Vũ cùng Lục Tiểu Nguyệt không biết trong lòng ngươi này đang nghĩ gì, nếu như mà biết, sợ rằng Đường Vũ đã sớm đánh cho hắn sưng mặt sưng mũi.
Nhìn dáng dấp thê thảm của Chu Hạo, trong lòng Lục Tiểu Nguyệt chút oan ức cũng tiêu tan, cũng dần bình tĩnh lại. Nhưng mà, đối với Chu Hạo, Lục Tiểu Nguyệt cũng không cho sắc mặt tốt: "Ngươi mau cút nhanh cho ta, sau này đừng có xuất hiện trước mặt ta nữa."
Bất quá cũng đúng, Lục Tiểu Nguyệt chỉ là một tiểu cô nương, Chu Hạo nói thật độc ác, nàng làm sao có thể tha thứ cho kẻ đã lăng mạ mình cơ chứ?
"Vâng vâng vâng."
Giờ phút này Chu Hạo ước gì Lục Tiểu Nguyệt nói như vậy, hắn không muốn ở lại nơi này thêm một phút nào, ở dưới sự áp bách của Đường Vũ, hắn thực sự không có bất kỳ một chút cảm giác an toàn nào cả.
Nhìn Lục Tiểu Nguyệt không tính toán nữa, Đường Vũ cũng không thèm để ý tới kẻ không có tư cách như hắn.
Nhưng mà nhìn hai tập tiền đỏ chói trên xe BMW, Đường Vũ thản nhiên nói: "Chu Hạo, trước đó ngươi sỉ nhục ta, sau lại vũ nhục Lục Tiểu Nguyệt, không chỉ có khiến ta, còn cho vị tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu này trong lòng tạp thành thương tích khó có thể xóa nhòa, chẳng lẽ ngươi không bồi thường một chút sao?"
Theo ánh mắt Đường Vũ, Chu Hạo cũng nhìn thấy hai mươi ngàn đồng trên xe của mình, khóe miệng không khỏi co quắp, trong lòng đau như cắt, nói: "Cái kia... ta nơi này có hai mươi ngàn đồng, coi như là cho hai vị an ủi, hy vọng có thể giảm bớt thương tích về mặt tâm linh của hai vị."
Nói ra lời này, toàn bộ tâm tư của Chu Hạo đều thu lại. Đồ đê tiện Đường Vũ, không có tổn thất gì, còn nói là thương tích về mặt tâm linh, thực sự bị thương là mình đây này.
Mẹ kiếp, chính mình lần này đi tán gái, kết quả không có được cái gì, lại còn bị đánh gần chết, hơn nữa còn phải bồi thường hai mươi ngàn đồng, thực sự quá uất ức mà.
Nghe lời này, Đường Vũ đột nhiên vỗ mạnh vào trên xe BMW X5 của Chu Hạo, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Hạo, nói: "Làm sao? Ngươi xem thường ta?"
Nhìn Đường Vũ trước mặt, Chu Hạo thực sự sợ quá chừng, cả người đều run rẩy.
Nhưng thấy một cái vỗ này của Đường Vũ khiến cho nắp xe BMW của mình lõm xuống thành hình năm ngón tay, lực khí lớn đến đâu mới có thể làm cho sắt lá biến hình như vậy.
"Không, thật không phải, ta nào dám xem thường ngươi chứ."
Nhìn Đường Vũ đi về phía mình, Chu Hạo nơm nớp lo sợ, bò dần về sau, mà bởi vì căng thẳng quá độ, một mùi nước tiểu nhất thời chảy ra từ thân dưới của hắn.
Nhìn tình cảnh này, Đường Vũ không khỏi nhíu nhíu mày, thôi xong, sợ vãi tè rồi.
Lúc này, chỉ thấy Đường Vũ lạnh giọng nói: "Ngươi còn dám nói ngươi không xem thường ta? Hai mươi ngàn đồng, ngươi là cho ăn mày à. Hai người chúng ta, trong lòng Lục Tiểu Nguyệt có thương tích, chẳng lẽ ta cũng không có sao?"
Nghe Đường Vũ nói thế, nhất thời Chu Hạo giật mình, vội nói: "Cái này, cái này, ở trong túi xách trong xe của ta còn có hai mươi ngàn đồng, ngươi... Ngài... ta lấy cho ngươi ... cửa xe còn khóa..."
"Không cần, tự ta lấy"
Nói rồi, đột nhiên Đường Vũ quay sang cửa xe kéo một cái, trong ánh mắt hoảng sợ của Chu Hạo, chỉ thấy cửa xe BMW của hắn giống như là sắt vụn vậy, bị Đường Vũ trực tiếp kéo bung ra.
Thấy tình hình này, Chu Hạo hồn đều bị dọa bay mất. BMW của mình, không phải là đồng nát sắt vụn, thân xe tương đối rắn chắc, nhưng đối phương lại có thể kéo rụng mất cửa xe, hắn có còn là người không vậy? Lúc này, hắn kích động chỉ muốn chạy thoát thân.
Quả nhiên, Đường Vũ nhìn thấy trong xe có một cái ba lô màu đen, ở trong thực sự có hai mươi ngàn đồng.
Nhìn bốn mươi ngàn đồng trong tay mình, lại nhìn cánh cửa xe bị mình kéo rơi ra mất, Đường Vũ cảm giác có chút băn khoăn.
Lúc này, chỉ thấy Đường Vũ nhìn Chu Hạo, thản nhiên nói: "Con người của ta rất giảng đạo lý, sẽ không chiếm tin nghi của người khác. Nếu ta làm hỏng xe của người, ta sẽ bồi thường cho ngươi."
"Không cần, thật sự không cần." Cái tên này hùng hổ như thế, làm sao Chu Hạo dám đòi bồi thường chứ. Chỉ cần đối phương có thể thả mình đi, vậy mình phải tạ ơn trời đất rồi.
Nghe lời này. Đường Vũ không vui nói: "Ta nói đền là đền, ngươi léo nha léo nhéo cái gì? Ta là người rất có chữ tín. nhưng mà ta xem cái xe rách của ngươi cũng không rắn chắc, tùy tiện kéo cửa xe liền rơi mất, cũng không phải xe tốt."
Nói rồi, Đường Vũ từ trong túi móc ra một tờ tiền năm mươi đồng nắm vào trong lòng Chu Hạo, rộng lượng nói: "Ngươi cầm mà sửa xe, tiền còn lại coi như ta thưởng cho ngươi."
Xem tờ tiền năm mươi đồng trong tay, Chu Hạo chỉ muốn chết.
Xe mình là BMW nha, dáng dấp bây giờ muốn sửa tốt thì tối thiểu cũng phải mấy chục ngàn đồng. Mà tên khốn kiếp Đường Vũ, lại chỉ cho mình có năm mươi đồng, lại còn có dư được sao? Mình còn phải bù thêm mấy chục ngàn đồng.
Thấy Chu Hạo cầm năm mươi đồng trong tay mà như cha chết vậy, Đường Vũ nghi ngờ hỏi: "Làm sao? Ngại nhiều à? Người thành thật như ngươi vậy, hiện tại rất ít. Không sao, ngươi yên tâm, ta nói thưởng cho ngươi là thưởng cho ngươi".
Mang theo uất ức cực độ, Chu Hạo nhấc mông khập khễnh lên xe, rời đi.
Nhìn chiếc xe BMW không có cửa, Đường Vũ vội vàng kêu lên: "Huynh đệ, ngươi không đóng cửa xe rồi."
Nghe âm thanh như ác ma này, trong lòng Chu Hạo kinh hãi, vội vàng giẫm chân ga, vèo một tiếng biến mất không còn tăm hơi.
Nhìn tình cảnh này, khóe miệng Đường Vũ không khỏi nở nụ cười. Con nhà giàu không có tố chất như vậy, cần phải cho một chút giáo huấn, cho hắn biết trời cao đất rộng mới được.
Nhưng mà, tuy rằng sự tình có chút khúc chiết, thế nhưng kết quả thu hoạch vẫn khá là dồi dào. Vốn là còn đang lo lắng túi không còn đồng nào, không biết làm sao mà qua nổi, thế nhưng hiện tại đã không cần sầu.
Đầu tiên tên cướp kia xuất hiện, giúp mình tìm được phòng ở, sau đó Chu Hạo này xuất hiện trực tiếp cho mình bốn mươi ngàn, những người này đúng là đoàn văn công đem ấp áp xuống nông thôn mà, đây chính là phúc tinh trong số mệnh của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.