Chương 12: Phòng Bệnh
Hàn Thiên Vy
02/10/2016
Trong căn phòng bệnh tối om, hơi thở của hắn trầm ổn đều đều. Một phi
tiêu từ ngoài cửa bay vào, hắn không nhanh không chậm bắt lấy phi tiêu
đang cắt gió bay đến. Một bóng người tựa ngoài cửa sải chân bước vào."Cậu chào hỏi tôi hơi bị bạo lực đấy.!"-Hắn ngồi dậy bước đến bàn ngồi
"Cậu bị loạn trí hay sao mà phải nằm đây?!"-Anh ngồi xuống cạnh hắn rồi tự rót cho mình một ly nước lọc
"Cũng không phải tại em cậu?!"-Hắn dở khóc dở cười nhìn anh
"Cậu nhớ lại rồi sao..."-Anh cười nhạt uống một ngụm nước
"..."
"Trước đây Khánh Vi nó rất vui tính lại hoà đồng với mọi người. Nhưng từ lúc cậu mất phần kí ức về nó thì nó đã hoàn toàn thay đổi. Nó không còn như trước đây nữa, điều đó có thể nói lên sự quan trọng của cậu trong lòng nó.!"-Anh nhìn hắn rồi nói
Hắn và anh lại cùng nhớ về một chuyện quá khứ. Lúc đó cô mới 13 tuổi đã đi theo anh đến chỗ huấn luyện của Master, ở đó cô đã gặp hắn, cả Khánh, Ngọc, Bảo Ly cũng không biết đến sự hiện diện của cô cho đến một lúc...
***
"Anh, em rất thích anh!"-Cô đứng trước mặt hắn hai tay bắt chéo sau lưng nhún nhún nói
"...Anh có bạn gái rồi!"-Lúc đó hân không một chút do dự từ chối cô sau đó quay lưng bước đi
Cô cũng không nói gì nhưng từ lúc đó cô không xuất hiện ở sân huấn luyện nữa. Một hôm, cô đi xe trên đường thì có một kẻ bám đuôi. Cô phát giác được lập tức tấp xe vào lề sau đó giả vờ nghe điện thoại nhưng thực chất đang định vị vị trí của mình cho anh biết sau đó cô tiếp tục chạy. Bỗng nhiên cô phát hiện kẻ đó quay xe lại và ngưng theo dõi cô. Nhận thấy sự bất thường cô lập tức chạy đến sân huấn luyện. Một cô gái bịt mặt đã chĩa súng vào thái dương cô, cô định lật ngược tình thế thì bỗng thấy hắn đang ngồi tựa người vào ghế bụng có một vết thương. Không chần chừ một chiêu hạ gục kẻ phía sau sau đó chạy đến bên hắn.
Thân ảnh người con trai cô yêu trước mắt, hơi thở yếu ớt ôm vết thương ở bụng. Với khả năng của hắn sao có thể để bản thân bị thương, chẳng lẽ là vì cô gây phiền phức cho hắn. Đang suy nghĩ thì một giọng nói truyền đến, người con gái bịt mặt đứng phía sau cười to
"Kẻ vô dụng như mày chỉ làm ngán đường hắn ta thôi, mày không thấy mày làm hân ta cảm thấy phiền hay sao? Một con nhóc ranh như mày sao có đủ tư cách để hắn ta yêu mày? Nói cho mày biết, hắn ta yêu người khác rồi và người đó chắc chắn tốt hơn ngươi gấp vạn lần"
Vừa dứt lời cô ta đã phi thân đi mất. Cô đặt bàn tay lên má hắn sau đó bỏ đi. Một lúc sau hắn được Khánh tìm thấy và đưa đêan bệnh viện. Trong phòng bệnh lúc đó có Khánh, Ngọc, Bảo Ly và một chị cũng tên Ly nghe đâu là vị hôn thê của hắn. Cô và anh cùng nhau bước vào, hắn nhìn cô với ánh mắt xa lạ hỏi anh "Bạn gái cậu à?" .
"Cậu điên rồi à? Đây là em gái Phong, Vi mà!!!"-Khánh ngạc nhiên nhìn hắn
"Anh, em là ai?!"-Bảo Ly chỉ vào mình mà hỏi
"Em loạn não à? Em là Bảo Ly, Bảo Ngọc, Khánh, Phong, Ly!"-Hắn chỉ từng người mà nói
"Vấn đề là đây là ai?!"-Khánh chỉ vào cô hổ
"...Không biết!"-Hắn nheo mày trả lời một cách ngọt ơ
"Không sao. Không nhớ thì không cần phải nhớ, đều là quá khứ cả.!"-Vị hôn thê của hắn cười hiền từ nói
Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt nghi ngờ. Đột nhiên xuất hiện một vị hôn thê muốn thế vị trí của em anh bên cạnh hắn ư?! Anh biết hắn cũng yêu cô, nhưng hắn và anh đã thoả thuận là đến lúc nó 15 tuổi và đủ trưởng thành thì mới quyết định.
***
"Cậu vẫn nhớ thoả thuận chứ?!"-Hắn thoát khỏi dòng kí ức quay sang nhìn anh
"Tôi đâu có mất trí như cậu.!"-Anh phì cười trong trong lòng dâng lên một nỗi đau xót không đành lòng
"Vậy tôi không che giấu nữa.!"-Hắn cười nói
Bỗng bên ngoài vang lên một giọng nói
""Giấu chuyên gì...
"Cậu bị loạn trí hay sao mà phải nằm đây?!"-Anh ngồi xuống cạnh hắn rồi tự rót cho mình một ly nước lọc
"Cũng không phải tại em cậu?!"-Hắn dở khóc dở cười nhìn anh
"Cậu nhớ lại rồi sao..."-Anh cười nhạt uống một ngụm nước
"..."
"Trước đây Khánh Vi nó rất vui tính lại hoà đồng với mọi người. Nhưng từ lúc cậu mất phần kí ức về nó thì nó đã hoàn toàn thay đổi. Nó không còn như trước đây nữa, điều đó có thể nói lên sự quan trọng của cậu trong lòng nó.!"-Anh nhìn hắn rồi nói
Hắn và anh lại cùng nhớ về một chuyện quá khứ. Lúc đó cô mới 13 tuổi đã đi theo anh đến chỗ huấn luyện của Master, ở đó cô đã gặp hắn, cả Khánh, Ngọc, Bảo Ly cũng không biết đến sự hiện diện của cô cho đến một lúc...
***
"Anh, em rất thích anh!"-Cô đứng trước mặt hắn hai tay bắt chéo sau lưng nhún nhún nói
"...Anh có bạn gái rồi!"-Lúc đó hân không một chút do dự từ chối cô sau đó quay lưng bước đi
Cô cũng không nói gì nhưng từ lúc đó cô không xuất hiện ở sân huấn luyện nữa. Một hôm, cô đi xe trên đường thì có một kẻ bám đuôi. Cô phát giác được lập tức tấp xe vào lề sau đó giả vờ nghe điện thoại nhưng thực chất đang định vị vị trí của mình cho anh biết sau đó cô tiếp tục chạy. Bỗng nhiên cô phát hiện kẻ đó quay xe lại và ngưng theo dõi cô. Nhận thấy sự bất thường cô lập tức chạy đến sân huấn luyện. Một cô gái bịt mặt đã chĩa súng vào thái dương cô, cô định lật ngược tình thế thì bỗng thấy hắn đang ngồi tựa người vào ghế bụng có một vết thương. Không chần chừ một chiêu hạ gục kẻ phía sau sau đó chạy đến bên hắn.
Thân ảnh người con trai cô yêu trước mắt, hơi thở yếu ớt ôm vết thương ở bụng. Với khả năng của hắn sao có thể để bản thân bị thương, chẳng lẽ là vì cô gây phiền phức cho hắn. Đang suy nghĩ thì một giọng nói truyền đến, người con gái bịt mặt đứng phía sau cười to
"Kẻ vô dụng như mày chỉ làm ngán đường hắn ta thôi, mày không thấy mày làm hân ta cảm thấy phiền hay sao? Một con nhóc ranh như mày sao có đủ tư cách để hắn ta yêu mày? Nói cho mày biết, hắn ta yêu người khác rồi và người đó chắc chắn tốt hơn ngươi gấp vạn lần"
Vừa dứt lời cô ta đã phi thân đi mất. Cô đặt bàn tay lên má hắn sau đó bỏ đi. Một lúc sau hắn được Khánh tìm thấy và đưa đêan bệnh viện. Trong phòng bệnh lúc đó có Khánh, Ngọc, Bảo Ly và một chị cũng tên Ly nghe đâu là vị hôn thê của hắn. Cô và anh cùng nhau bước vào, hắn nhìn cô với ánh mắt xa lạ hỏi anh "Bạn gái cậu à?" .
"Cậu điên rồi à? Đây là em gái Phong, Vi mà!!!"-Khánh ngạc nhiên nhìn hắn
"Anh, em là ai?!"-Bảo Ly chỉ vào mình mà hỏi
"Em loạn não à? Em là Bảo Ly, Bảo Ngọc, Khánh, Phong, Ly!"-Hắn chỉ từng người mà nói
"Vấn đề là đây là ai?!"-Khánh chỉ vào cô hổ
"...Không biết!"-Hắn nheo mày trả lời một cách ngọt ơ
"Không sao. Không nhớ thì không cần phải nhớ, đều là quá khứ cả.!"-Vị hôn thê của hắn cười hiền từ nói
Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt nghi ngờ. Đột nhiên xuất hiện một vị hôn thê muốn thế vị trí của em anh bên cạnh hắn ư?! Anh biết hắn cũng yêu cô, nhưng hắn và anh đã thoả thuận là đến lúc nó 15 tuổi và đủ trưởng thành thì mới quyết định.
***
"Cậu vẫn nhớ thoả thuận chứ?!"-Hắn thoát khỏi dòng kí ức quay sang nhìn anh
"Tôi đâu có mất trí như cậu.!"-Anh phì cười trong trong lòng dâng lên một nỗi đau xót không đành lòng
"Vậy tôi không che giấu nữa.!"-Hắn cười nói
Bỗng bên ngoài vang lên một giọng nói
""Giấu chuyên gì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.