Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70
Chương 15:
Chủ Bất Kiến Lâm An
10/11/2023
Edit: Mây
Tuy biết tối qua Ninh Chiêu đi bán lợn rừng, nhưng khi cô mở bọc khăn ra vẫn bị chói mắt bởi số tiền ở bên trong. Sau đó, Tống Ngọc Nhứ lén lút đút tiền vào túi đồ hệt như một tên trộm, thuận tiện dòm ngó xung quanh. May là giờ cô đang trên đường đi đến công xã, đường vắng người nên hành động vừa rồi mới không có ai nhìn thấy. Bằng không, mang số tiền lớn ra ngoài như vậy, chẳng biết sẽ phát sinh ra chuyện gì đâu.
Trong lòng cô nghĩ tới chuyện này, bước chân không khỏi đi nhanh hơn.
Từ chỗ đại đội đến công xã mất cả tiếng đi bộ, cô rảo bước nhanh hơn thì cũng mất tầm 50 phút.
Nguyên chủ Tống Đại Tuyết có ký ức với cái nơi này, hồi cô ấy học tiểu học và trung học cơ sở đều ở trong công xã. Trong đại đội Tiên Phong không có trường học, lại cách xa trường tiểu học trong công xã. Lúc ấy Tống gia còn lo lắng hai cô con gái nhỏ không đến trường được, với cả bọn họ cũng sợ hai đứa nhỏ xảy ra chuyện, nên dù là Tống Đại Tuyết hay Tống Tiểu Tuyết, thời điểm các cô tròn tám tuổi mới được đi học.
Thực tế, chuyện này cũng bình thường. Trừ khi nhà gần trường hoặc là mấy đứa nhỏ thông minh, chứ không thì cũng ít có ai cho con đi học sớm. Giống như mấy đứa trẻ trong đại đội Tiên Phong vậy, toàn tám - chín tuổi, thậm chí tận mười tuổi mới bắt đầu đi học. Có đứa chỉ học mấy năm đã bỏ ngang về nhà phụ việc, con nít mới lớn cũng làm được không ít điểm công.
Nói thật, cuộc sống của nguyên chủ cũng coi như không tồi rồi. Trước khi nữ chính Tống Tiểu Tuyết sống lại, cô ấy không chịu chút oan ức gì, cũng không cần ra đồng làm ruộng, thỉnh thoảng mới giúp đỡ chút việc.
Về phần hiện tại —— cô tạm thời không rảnh quan tâm mấy người Tống gia đó, bọn họ không quấy rầy cuộc sống của cô đã là tốt nhất rồi.
Nơi đại đội Tiên Phong ở là công xã Hồng Kỳ. Công xã Hồng Kỳ quản lý bảy đại đội, đại đội Tiên Phong là đại đội xuất sắc nhất.
Năm ngoái, điểm công của đại đội Tiên Phong đổi ra tận 80 hào, các đội viên đi mua đồ trong chợ cũng nở mày nở mặt.
Tống Ngọc Nhứ đi một mạch đến Cung Tiêu Xã của công xã Hồng Kỳ. Cung Tiêu Xã này không lớn lắm, nhưng cũng là căn hai tầng. Tầng trệt tuy nhỏ nhưng cũng coi như là “cậy có của coi người mà khinh” rồi, so được với nó cũng chỉ có thể là sân công xã thôi.
Cô vừa bước qua cổng Cung Tiêu Xã đã nhìn thấy năm chữ lớn in trên vách tường —— Vì Nhân Dân Phục Vụ.
Tống Ngọc Nhứ không khỏi cười cong đôi mắt, đi về phía quầy gần cổng nhất.
Quầy đầu tiên của Cung Tiêu Xã là quầy bán đồ ngọt và đồ ăn nhẹ, cô đi qua nhìn thì phát hiện trong đó có kẹo trái cây, mạch nha, đường trắng và một lượng ít kẹo sữa Đại Bạch Thỏ. Món điểm tâm bao gồm xôi nếp, bánh gà và một món chiên dầu có hình tam giác mà cô không nhận ra, thoạt nhìn khá cứng.
“Đồng chí, xin hỏi cái này bán thế nào?”
Cô chỉ vào kẹo trái cây cứng hỏi. Cô nhớ rõ, lúc nãy cô xem hệ thống Hốt Hết Đồ Tốt trên đường, thấy trong danh mục có một loại kẹo trái cây ngào đường có giá tám tệ chín đồng một trăm viên, siêu lời. Nếu là trước khi xuyên, cô sẽ không mua, nhưng tới thời đại này rồi, trong chợ vẫn bán đường như cũ, cô có thể mua một chút ở trong chợ, sau đó lại mua một ít trong hệ thống Hốt Hết Đồ Tốt rồi trộn vào đem về.
Tuy biết tối qua Ninh Chiêu đi bán lợn rừng, nhưng khi cô mở bọc khăn ra vẫn bị chói mắt bởi số tiền ở bên trong. Sau đó, Tống Ngọc Nhứ lén lút đút tiền vào túi đồ hệt như một tên trộm, thuận tiện dòm ngó xung quanh. May là giờ cô đang trên đường đi đến công xã, đường vắng người nên hành động vừa rồi mới không có ai nhìn thấy. Bằng không, mang số tiền lớn ra ngoài như vậy, chẳng biết sẽ phát sinh ra chuyện gì đâu.
Trong lòng cô nghĩ tới chuyện này, bước chân không khỏi đi nhanh hơn.
Từ chỗ đại đội đến công xã mất cả tiếng đi bộ, cô rảo bước nhanh hơn thì cũng mất tầm 50 phút.
Nguyên chủ Tống Đại Tuyết có ký ức với cái nơi này, hồi cô ấy học tiểu học và trung học cơ sở đều ở trong công xã. Trong đại đội Tiên Phong không có trường học, lại cách xa trường tiểu học trong công xã. Lúc ấy Tống gia còn lo lắng hai cô con gái nhỏ không đến trường được, với cả bọn họ cũng sợ hai đứa nhỏ xảy ra chuyện, nên dù là Tống Đại Tuyết hay Tống Tiểu Tuyết, thời điểm các cô tròn tám tuổi mới được đi học.
Thực tế, chuyện này cũng bình thường. Trừ khi nhà gần trường hoặc là mấy đứa nhỏ thông minh, chứ không thì cũng ít có ai cho con đi học sớm. Giống như mấy đứa trẻ trong đại đội Tiên Phong vậy, toàn tám - chín tuổi, thậm chí tận mười tuổi mới bắt đầu đi học. Có đứa chỉ học mấy năm đã bỏ ngang về nhà phụ việc, con nít mới lớn cũng làm được không ít điểm công.
Nói thật, cuộc sống của nguyên chủ cũng coi như không tồi rồi. Trước khi nữ chính Tống Tiểu Tuyết sống lại, cô ấy không chịu chút oan ức gì, cũng không cần ra đồng làm ruộng, thỉnh thoảng mới giúp đỡ chút việc.
Về phần hiện tại —— cô tạm thời không rảnh quan tâm mấy người Tống gia đó, bọn họ không quấy rầy cuộc sống của cô đã là tốt nhất rồi.
Nơi đại đội Tiên Phong ở là công xã Hồng Kỳ. Công xã Hồng Kỳ quản lý bảy đại đội, đại đội Tiên Phong là đại đội xuất sắc nhất.
Năm ngoái, điểm công của đại đội Tiên Phong đổi ra tận 80 hào, các đội viên đi mua đồ trong chợ cũng nở mày nở mặt.
Tống Ngọc Nhứ đi một mạch đến Cung Tiêu Xã của công xã Hồng Kỳ. Cung Tiêu Xã này không lớn lắm, nhưng cũng là căn hai tầng. Tầng trệt tuy nhỏ nhưng cũng coi như là “cậy có của coi người mà khinh” rồi, so được với nó cũng chỉ có thể là sân công xã thôi.
Cô vừa bước qua cổng Cung Tiêu Xã đã nhìn thấy năm chữ lớn in trên vách tường —— Vì Nhân Dân Phục Vụ.
Tống Ngọc Nhứ không khỏi cười cong đôi mắt, đi về phía quầy gần cổng nhất.
Quầy đầu tiên của Cung Tiêu Xã là quầy bán đồ ngọt và đồ ăn nhẹ, cô đi qua nhìn thì phát hiện trong đó có kẹo trái cây, mạch nha, đường trắng và một lượng ít kẹo sữa Đại Bạch Thỏ. Món điểm tâm bao gồm xôi nếp, bánh gà và một món chiên dầu có hình tam giác mà cô không nhận ra, thoạt nhìn khá cứng.
“Đồng chí, xin hỏi cái này bán thế nào?”
Cô chỉ vào kẹo trái cây cứng hỏi. Cô nhớ rõ, lúc nãy cô xem hệ thống Hốt Hết Đồ Tốt trên đường, thấy trong danh mục có một loại kẹo trái cây ngào đường có giá tám tệ chín đồng một trăm viên, siêu lời. Nếu là trước khi xuyên, cô sẽ không mua, nhưng tới thời đại này rồi, trong chợ vẫn bán đường như cũ, cô có thể mua một chút ở trong chợ, sau đó lại mua một ít trong hệ thống Hốt Hết Đồ Tốt rồi trộn vào đem về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.