Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70
Chương 18:
Chủ Bất Kiến Lâm An
10/11/2023
Edit: Mây
Bởi vì có sẵn gạch nung, xà nhà, cửa ra vào và cửa sổ, dạo này thời tiết cũng tốt, không mưa không rơi tuyết, ngược lại còn có nắng. Mấy ngày nay Ninh Chiêu và Tống Ngọc Nhứ xây nhà cũng nhanh. Chỉ cần bảy - tám ngày là có thể xây xong hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng tắm. Nếu không phải sợ xây nhà xong nhanh sẽ không tốt, có lẽ kỳ hạn công trình này có thể còn ngắn hơn.
Nhà ở nông thôn của thời đại này có phần khác so với đời sau, nhưng nhìn chung, cả Ninh Chiêu và Tống Ngọc Nhứ đều rất hài lòng, chưa kể những người đến giúp bọn họ còn cẩn thận rào tường quanh nhà, còn có sân vườn nữa.
Nhà cũ của họ Ninh nằm dưới chân núi, nếu có dã thú lớn nào xuống núi, chắc chắn gia đình bọn họ sẽ đứng mũi chịu sào đầu tiên. Vì vậy, không cần nói trước với Ninh Chiêu và Tống Ngọc Nhứ, đại đội trưởng sớm đã sắp xếp ổn thoả xong sân trước nhà.
Nhìn căn nhà mới ra lò, Tống Ngọc Nhứ rất hài lòng, tuy mấy hôm nay có lúc mệt mỏi, nhưng mọi công sức bỏ ra đều đáng giá. Chỉ là số tiền trong tay bọn cô gần như sắp tiêu hết. Ngũ cốc thô bây giờ tuy mới có một hào một cân nhưng cũng không thể nuôi nổi nhiều người ăn như vậy. Sau đó, Tống Ngọc Nhứ và Ninh Chiêu cũng không có nói về chuyện mua thịt, hai người hoặc là mua xương lợn to hoặc là Ninh Chiêu lên núi bắt gà rừng, thỏ đem về hầm chung với số củ cải, khoai tây đã đổi được.
Bằng cách này, những người đến giúp đỡ cũng hài lòng. Với tay nghề nấu cơm ngon tuyệt cú mèo của Tống Ngọc Nhứ, mỗi lần ăn cơm bọn họ đều liếm sạch bát. Có người nói đùa rằng, nếu Tống Ngọc Nhứ có cơ hội đến tiệm cơm quốc doanh làm đầu bếp, khẳng định sẽ có nhiều người tới tiệm đó ăn hơn.
Lời này nói là như vậy, nhưng ai cũng rõ người thành phố còn chưa chắc đã được nhận vào làm, huống chi là dân quê chân lấm tay bùn.
Nhưng Tống Ngọc Nhứ lại coi trọng chuyện này. Tay nghề cô tốt, nếu thật sự được nhận vào làm đầu bếp thì cũng không lạ. Phải biết rằng hiện nay làm đầu bếp nấu ăn chính là rất hời. Nhưng có mơ đẹp đến mấy cũng vô dụng, có lẽ nên từ từ lên kế hoạch trước. Thứ chính yếu bây giờ vẫn là đưa quà hoặc cấp bao lì xì cho những người tới hỗ trợ xây nhà. Dù cho những người đó nói không cần, nhưng lễ nghĩa nên có vẫn phải có. Nếu thật sự không làm vậy, chẳng sợ những người tới hỗ trợ không cảm thấy gì, người ngoài chắc chắc sẽ lời ra tiếng vào không hay đến cô và Ninh Chiêu.
Trước mắt cũng chỉ có cách này.
Đợi nhà mới phơi nắng khô mấy ngày Tống Ngọc Nhứ và Ninh Chiêu mới dọn vào ở. Hai người ở hai gian phòng, phòng mới không lớn lắm, ước chừng khoảng 30 mét vuông, cụ thể ra sao Tống Ngọc Nhứ cũng không có đo đạc hỏi kĩ, tất cả đều do đại đội trưởng lãnh đạo mọi người xử lý, dù sao ở thoải mái là được.
Cô suy nghĩ cũng không thể ở đây cả đời được.
Trong phòng thật sự rất trống trải, trừ bỏ một cái giường đất mới. Giường đất lớn, vào mùa đông ở đại đội Tiên Phong, cơ bản mọi người đều sinh hoạt trên giường đất đã được sưởi ấm, ăn cơm ngủ nghỉ ở trên đó hết, với lý do ấy, thật ra Tống Ngọc Nhứ có thể lý giải được vì sao cái giường đất lớn đến vậy.
Bởi vì có sẵn gạch nung, xà nhà, cửa ra vào và cửa sổ, dạo này thời tiết cũng tốt, không mưa không rơi tuyết, ngược lại còn có nắng. Mấy ngày nay Ninh Chiêu và Tống Ngọc Nhứ xây nhà cũng nhanh. Chỉ cần bảy - tám ngày là có thể xây xong hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng tắm. Nếu không phải sợ xây nhà xong nhanh sẽ không tốt, có lẽ kỳ hạn công trình này có thể còn ngắn hơn.
Nhà ở nông thôn của thời đại này có phần khác so với đời sau, nhưng nhìn chung, cả Ninh Chiêu và Tống Ngọc Nhứ đều rất hài lòng, chưa kể những người đến giúp bọn họ còn cẩn thận rào tường quanh nhà, còn có sân vườn nữa.
Nhà cũ của họ Ninh nằm dưới chân núi, nếu có dã thú lớn nào xuống núi, chắc chắn gia đình bọn họ sẽ đứng mũi chịu sào đầu tiên. Vì vậy, không cần nói trước với Ninh Chiêu và Tống Ngọc Nhứ, đại đội trưởng sớm đã sắp xếp ổn thoả xong sân trước nhà.
Nhìn căn nhà mới ra lò, Tống Ngọc Nhứ rất hài lòng, tuy mấy hôm nay có lúc mệt mỏi, nhưng mọi công sức bỏ ra đều đáng giá. Chỉ là số tiền trong tay bọn cô gần như sắp tiêu hết. Ngũ cốc thô bây giờ tuy mới có một hào một cân nhưng cũng không thể nuôi nổi nhiều người ăn như vậy. Sau đó, Tống Ngọc Nhứ và Ninh Chiêu cũng không có nói về chuyện mua thịt, hai người hoặc là mua xương lợn to hoặc là Ninh Chiêu lên núi bắt gà rừng, thỏ đem về hầm chung với số củ cải, khoai tây đã đổi được.
Bằng cách này, những người đến giúp đỡ cũng hài lòng. Với tay nghề nấu cơm ngon tuyệt cú mèo của Tống Ngọc Nhứ, mỗi lần ăn cơm bọn họ đều liếm sạch bát. Có người nói đùa rằng, nếu Tống Ngọc Nhứ có cơ hội đến tiệm cơm quốc doanh làm đầu bếp, khẳng định sẽ có nhiều người tới tiệm đó ăn hơn.
Lời này nói là như vậy, nhưng ai cũng rõ người thành phố còn chưa chắc đã được nhận vào làm, huống chi là dân quê chân lấm tay bùn.
Nhưng Tống Ngọc Nhứ lại coi trọng chuyện này. Tay nghề cô tốt, nếu thật sự được nhận vào làm đầu bếp thì cũng không lạ. Phải biết rằng hiện nay làm đầu bếp nấu ăn chính là rất hời. Nhưng có mơ đẹp đến mấy cũng vô dụng, có lẽ nên từ từ lên kế hoạch trước. Thứ chính yếu bây giờ vẫn là đưa quà hoặc cấp bao lì xì cho những người tới hỗ trợ xây nhà. Dù cho những người đó nói không cần, nhưng lễ nghĩa nên có vẫn phải có. Nếu thật sự không làm vậy, chẳng sợ những người tới hỗ trợ không cảm thấy gì, người ngoài chắc chắc sẽ lời ra tiếng vào không hay đến cô và Ninh Chiêu.
Trước mắt cũng chỉ có cách này.
Đợi nhà mới phơi nắng khô mấy ngày Tống Ngọc Nhứ và Ninh Chiêu mới dọn vào ở. Hai người ở hai gian phòng, phòng mới không lớn lắm, ước chừng khoảng 30 mét vuông, cụ thể ra sao Tống Ngọc Nhứ cũng không có đo đạc hỏi kĩ, tất cả đều do đại đội trưởng lãnh đạo mọi người xử lý, dù sao ở thoải mái là được.
Cô suy nghĩ cũng không thể ở đây cả đời được.
Trong phòng thật sự rất trống trải, trừ bỏ một cái giường đất mới. Giường đất lớn, vào mùa đông ở đại đội Tiên Phong, cơ bản mọi người đều sinh hoạt trên giường đất đã được sưởi ấm, ăn cơm ngủ nghỉ ở trên đó hết, với lý do ấy, thật ra Tống Ngọc Nhứ có thể lý giải được vì sao cái giường đất lớn đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.