Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70
Chương 46:
Chủ Bất Kiến Lâm An
07/01/2024
Edit: Mây
Trong viện của mấy gia đình làm ở xưởng dệt, một đội nhân viên điều tra xông vào và vọt thẳng đến nhà Trâu Minh Thư. Lúc này, người trong viện hoặc là đang nấu nướng hoặc là đang ăn cơm, có người ăn xong thì ngồi uống trà nói chuyện phiếm. Đột nhiên, họ nhìn nhìn thấy một nhóm người ồn ào xông vào, mặt ai cũng nhíu mày, nhưng vừa nhìn cánh tay của đối phương, họ lại yên lặng đóng cửa nhà mình mình lại, chỉ dựng tai lên nghe tiếng động.
Toà nhà không cách âm, buổi tối lúc ngủ còn có thể nghe được cả tiếng đánh rắm của người bên phòng cách vách. Lúc này, người trong hộ gia đình họ Trâu kia có động tĩnh, một đám người ngậm miệng, dỏng tai nghe.
Lầu trên có rất nhiều âm thanh lộn xộn, trong đó có tiếng phụ nữ khóc, tiếng trẻ con khóc, tiếng cha Trâu đang nói nhỏ nhẹ, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống sàn.
Gia đình ở lầu dưới đó có một cặp vợ chồng già có ba người con trai, một cô con gái và mấy đứa cháu nhỏ, lúc nghe thấy âm thanh ầm ĩ ở lầu trên, mọi người đều nhìn nhau. Bà lão bảo con dâu đưa bọn nhỏ vào phòng, còn bà thì đang thủ thỉ nói chuyện với bạn già.
“Lầu trên này xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có điều tra viên đến lục soát nhà?”
Ông lão lắc đầu, trong lòng biết điều gì đó, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, chỉ cảnh cáo nói: “Không phải chuyện nhà mình, bà đừng có xen vào.”
Kì thật, bất cứ ai quan sát kĩ những gì Trâu Cường làm đều ít nhiều biết được, chẳng qua trước đó không có có ai kiểm tra cũng không có người đi cử báo ông ta, bây giờ cũng không biết ông ta đã động chạm đến ai khiến vị đó tức giận, rốt cuộc sẽ gặp báo ứng.
Mọi người đều đang chờ nhân viên điều tra rời đi, ngay lúc bọn họ đang đang đếm ngược thời gian từng phút từng giây, các điều tra viên đã tìm ra được thứ mình muốn tìm, lập tức mang toàn bộ người của Trâu gia rời đi.
Chờ đoàn người đi xa khỏi đại viện, mọi người mới mở cửa bước ra hỏi xem chuyện gì vừa xảy ra.
Cũng không phải bọn họ không có tình làng nghĩa xóm, trải qua những chuyện năm đó, bây giờ bọn họ chỉ biết cùng dính líu đến những người này đều sẽ không có chuyện tốt, không phải bọn họ máu lạnh, mà thật sự bọn họ đánh cược không nổi. Nhà ai mà chả có vợ con, có người thân, nếu là người vô tội, có bắt đi thì chắc chắn sẽ được thả về, nếu là người làm việc không sạch sẽ, một ngày nào đó cũng sẽ bị người khác bắt đi.
Giống như Trâu gia vậy, người khác thì không nói, Trâu Cường này sợ là không thể về được nữa.
Hôm sau Ninh Chiêu đi làm mới biết được tin tức này, nguồn gốc của tin tức được truyền ra đến từ tên "Bách Hiểu Sinh" trong xưởng thịt —— kẻ lắm chuyện Lưu Vĩnh Quân.
Khi hai người cùng nhau cạo lông lợn, miệng anh ta cơ bản chưa bao giờ ngừng, Ninh Chiêu đã quan sát thấy Lưu Vĩnh Quân uống nhiều hơn mình ít nhất ba cốc nước một ngày, tất cả lượng nước đó đều do anh ta cảm thấy khát khi nói chuyện.
Nhưng Ninh Chiêu không cảm thấy Lưu Vĩnh Quân phiền toái, nhất là anh ta giống như một cái radar dò tin tức, tin tức lớn nhỏ cái gì anh ta cũng biết, cái này cũng có lợi cho Ninh Chiêu rất nhiều. Ví dụ như anh ta biết được tin tức về Trâu gia rất nhanh. Nghiêm túc mà nói, Ninh Chiêu phải thật sự cảm ơn chủ nhiệm Quách đã đọc thư của anh, hiệu suất hành động của ông nhanh gọn đến kinh người.
Lưu Vĩnh Quân thấy bình thường anh ta nói cái gì Ninh Chiêu cũng không đáp lại mấy câu, hiếm khi thấy anh quan tâm đến những gì mình nói, sự hào hứng của Lưu Vĩnh Quân lập tức dâng cao, nếu không phải trên tay anh ta đang dính máu lợn, lông lợn quá bẩn, anh ta rất muốn khoác vai Ninh Chiêu buôn dưa lê nói chuyện.
Trong viện của mấy gia đình làm ở xưởng dệt, một đội nhân viên điều tra xông vào và vọt thẳng đến nhà Trâu Minh Thư. Lúc này, người trong viện hoặc là đang nấu nướng hoặc là đang ăn cơm, có người ăn xong thì ngồi uống trà nói chuyện phiếm. Đột nhiên, họ nhìn nhìn thấy một nhóm người ồn ào xông vào, mặt ai cũng nhíu mày, nhưng vừa nhìn cánh tay của đối phương, họ lại yên lặng đóng cửa nhà mình mình lại, chỉ dựng tai lên nghe tiếng động.
Toà nhà không cách âm, buổi tối lúc ngủ còn có thể nghe được cả tiếng đánh rắm của người bên phòng cách vách. Lúc này, người trong hộ gia đình họ Trâu kia có động tĩnh, một đám người ngậm miệng, dỏng tai nghe.
Lầu trên có rất nhiều âm thanh lộn xộn, trong đó có tiếng phụ nữ khóc, tiếng trẻ con khóc, tiếng cha Trâu đang nói nhỏ nhẹ, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống sàn.
Gia đình ở lầu dưới đó có một cặp vợ chồng già có ba người con trai, một cô con gái và mấy đứa cháu nhỏ, lúc nghe thấy âm thanh ầm ĩ ở lầu trên, mọi người đều nhìn nhau. Bà lão bảo con dâu đưa bọn nhỏ vào phòng, còn bà thì đang thủ thỉ nói chuyện với bạn già.
“Lầu trên này xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có điều tra viên đến lục soát nhà?”
Ông lão lắc đầu, trong lòng biết điều gì đó, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, chỉ cảnh cáo nói: “Không phải chuyện nhà mình, bà đừng có xen vào.”
Kì thật, bất cứ ai quan sát kĩ những gì Trâu Cường làm đều ít nhiều biết được, chẳng qua trước đó không có có ai kiểm tra cũng không có người đi cử báo ông ta, bây giờ cũng không biết ông ta đã động chạm đến ai khiến vị đó tức giận, rốt cuộc sẽ gặp báo ứng.
Mọi người đều đang chờ nhân viên điều tra rời đi, ngay lúc bọn họ đang đang đếm ngược thời gian từng phút từng giây, các điều tra viên đã tìm ra được thứ mình muốn tìm, lập tức mang toàn bộ người của Trâu gia rời đi.
Chờ đoàn người đi xa khỏi đại viện, mọi người mới mở cửa bước ra hỏi xem chuyện gì vừa xảy ra.
Cũng không phải bọn họ không có tình làng nghĩa xóm, trải qua những chuyện năm đó, bây giờ bọn họ chỉ biết cùng dính líu đến những người này đều sẽ không có chuyện tốt, không phải bọn họ máu lạnh, mà thật sự bọn họ đánh cược không nổi. Nhà ai mà chả có vợ con, có người thân, nếu là người vô tội, có bắt đi thì chắc chắn sẽ được thả về, nếu là người làm việc không sạch sẽ, một ngày nào đó cũng sẽ bị người khác bắt đi.
Giống như Trâu gia vậy, người khác thì không nói, Trâu Cường này sợ là không thể về được nữa.
Hôm sau Ninh Chiêu đi làm mới biết được tin tức này, nguồn gốc của tin tức được truyền ra đến từ tên "Bách Hiểu Sinh" trong xưởng thịt —— kẻ lắm chuyện Lưu Vĩnh Quân.
Khi hai người cùng nhau cạo lông lợn, miệng anh ta cơ bản chưa bao giờ ngừng, Ninh Chiêu đã quan sát thấy Lưu Vĩnh Quân uống nhiều hơn mình ít nhất ba cốc nước một ngày, tất cả lượng nước đó đều do anh ta cảm thấy khát khi nói chuyện.
Nhưng Ninh Chiêu không cảm thấy Lưu Vĩnh Quân phiền toái, nhất là anh ta giống như một cái radar dò tin tức, tin tức lớn nhỏ cái gì anh ta cũng biết, cái này cũng có lợi cho Ninh Chiêu rất nhiều. Ví dụ như anh ta biết được tin tức về Trâu gia rất nhanh. Nghiêm túc mà nói, Ninh Chiêu phải thật sự cảm ơn chủ nhiệm Quách đã đọc thư của anh, hiệu suất hành động của ông nhanh gọn đến kinh người.
Lưu Vĩnh Quân thấy bình thường anh ta nói cái gì Ninh Chiêu cũng không đáp lại mấy câu, hiếm khi thấy anh quan tâm đến những gì mình nói, sự hào hứng của Lưu Vĩnh Quân lập tức dâng cao, nếu không phải trên tay anh ta đang dính máu lợn, lông lợn quá bẩn, anh ta rất muốn khoác vai Ninh Chiêu buôn dưa lê nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.