Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70
Chương 48:
Chủ Bất Kiến Lâm An
08/01/2024
Edit: Mây
Chủ đề này nói đủ rồi, Lưu Vĩnh Quân lại nói đến chuyên Ninh Chiêu nhờ anh ta làm: “Hôm qua trạm thu mua gửi một ít gà tới, nhưng vợ tôi nói chúng đều không đẻ được trứng. Nếu chú muốn nuôi gà thì phải kiếm gà con mang về nuôi mới được. Giờ ở nông thôn cũng có quy định nuôi gà, hiếm khi có gà con dư ra để bán. Thường thì những con được bán là những con không thể đẻ trứng nữa.”
Mấy ngày nay bọn họ rất bận rộn. Khi lợn do người dân nuôi đạt cân nặng theo đúng quy định thì có thể gửi về trạm thu mua, nhà không có gì để nuôi lợn sẽ trực tiếp đưa lợn đến trạm thu mua, sau đó trạm thu mua sẽ chuyển thẳng lợn đến xưởng thịt. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa cứ là lợn do trạm thu mua đưa tới thì xưởng thịt sẽ mổ luôn, nếu số lượng lợn quá nhiều, tạm thời các xưởng thịt sẽ giữ chúng lại trước, vì vậy trong xưởng thịt cũng có người chuyên phụ trách công việc chăn nuôi gà, vịt còn sống.
Vợ của Lưu Vĩnh Quân phụ trách chăn nuôi gà, vịt trong xưởng thịt, nhưng chủ yếu là cô nuôi lợn, nói chung gà được giao đến xưởng trong ngày là có thể bán ra được ngay, thỉnh thoảng nội bộ có thể trực tiếp chế biến, mua được luôn. Bởi vì bây giờ có nhiều trẻ con, nhà nào cũng có thân thích đẻ con ở cữ.
“Nhưng người nhà mẹ đẻ bên kia của vợ tôi nói có gà con, chú xem chú có muốn lấy không, nếu muốn thì 3 hào một con. Tuy hơi đắt nhưng gà con này được nuôi ở nhà gần một tháng rồi, mang về nhà nuôi thì chúng vẫn sống được.”
Ninh Chiêu không nghĩ 3 hào một con là đắt tiền, Tống Ngọc Nhứ có thể mua được thức ăn chăn nuôi, bây giờ nuôi đám gà con bằng thức ăn cho gà chúng sẽ lớn rất nhanh. Chỉ là anh cảm thấy mới hơn một tháng, nuôi đến lúc nó đẻ trứng có hơi lâu, thông thường phải mất năm, sáu tháng gà mái mới đẻ trứng được.
Anh hơi do dự, nói: “Vậy để tôi về hỏi vợ tôi.”
Vừa nghe Ninh Chiêu nói thế, Lưu Vĩnh Quân liền cười ha hả, anh ta liếc nhìn Ninh Chiêu: “Chú cũng sợ vợ à?”
Chuyện này cứ như tâm linh ấy, Ninh Chiêu không khỏi hoài nghi liệu có phải người trong xưởng thịt có truyền thống sợ vợ hay không. Theo anh biết, ngoài Lưu Vĩnh Quân ra, còn có đồ tể Trương, lão Lý ở bộ phận hậu cần, xưởng trưởng và phó xưởng trưởng của xưởng thịt đều sợ vợ, thậm chí chuyện này của họ trong xưởng ai cũng biết.
Thấy Ninh Chiêu im lặng, Lưu Vĩnh Quân nở nụ cười trêu chọc, anh ta nói: “Sợ vợ cũng được, không có gì mất mặt cả. Vốn xưởng của chúng ta trong huyện nổi danh là xưởng giỏi yêu chiều vợ, mấy chỗ cửa hàng bách hoá, trạm lương thực cũng đều như vậy. Nếu chú làm tốt, không chừng có thể chuyển lên chính thức, đến lúc đó chỉ cần mặc đồng phục của xưởng ta đi ra ngoài một vòng, đến cửa hàng bách hoá mua đường, người bán hàng ở đó có thể cho chú thêm hai viên kẹo nữa.”
Ninh Chiêu: “…….”
Anh vẫn luôn cho rằng các đơn vị khác đối xử nhiệt tình với xưởng thịt là vì đây là xưởng chuyên chế biến thịt tươi, nhưng giờ nghe Lưu Vĩnh Quân nói, xem ra sự việc không chỉ đơn giản như vậy.
Ninh Chiêu mặc kệ người khác có nghĩ mình sợ vợ hay không, dù sao hiện giờ rõ ràng anh đã có vợ, nhưng kỳ thực cả anh và Tống Ngọc Nhứ còn chưa thật sự yêu nhau đâu. Hai người chỉ thường xuyên hành động cùng nhau, có người nói đôi vợ chồng son tình cảm thật tốt, nhưng thực tế lại là hai kẻ xui xẻo ôm lấy nhau để sưởi ấm.
Ngẫm đến đây, anh thấy bản thân hơi thê thảm.
Ninh Chiêu biết Tống Ngọc Nhứ đang nghĩ gì, anh chính là chết thật sự ở mạt thế, nhưng Tống Ngọc Nhứ lại không phải, cô ấy chỉ ngủ một giấc liền xuyên qua, sống hay chết vẫn còn chưa xác định. Nhỡ cô ấy vẫn còn sống thì sao? Nhỡ cô ấy có thể trở về thì sao?
Anh thích Tống Ngọc Nhứ, có ấn tượng rất tốt về cô, cũng sẵn sàng muốn chung sống cả đời với Tống Ngọc Nhứ, nhưng anh không thể chỉ vì thích cô mà muốn trì hoãn Tống Ngọc Nhứ. Nếu là Tống Ngọc Nhứ thật sự ở lại nơi này, vậy cô nhất định sẽ có ràng buộc riêng, đến lúc đó trong lòng cô liệu còn muốn quay trở về nữa không?
Nghĩ đến đây, Ninh Chiêu thầm tiếc thương cho cái chết thảm thương của bản thân ở mạt thế, lại tiếp tục dùng dao cạo lông lợn với vẻ mặt đờ đẫn.
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Chiêu: Tôi nghi ngờ yêu cầu đầu tiên khi tuyển công nhân ở xưởng thịt là phải sợ vợ (Thinking.jpg)
Chủ đề này nói đủ rồi, Lưu Vĩnh Quân lại nói đến chuyên Ninh Chiêu nhờ anh ta làm: “Hôm qua trạm thu mua gửi một ít gà tới, nhưng vợ tôi nói chúng đều không đẻ được trứng. Nếu chú muốn nuôi gà thì phải kiếm gà con mang về nuôi mới được. Giờ ở nông thôn cũng có quy định nuôi gà, hiếm khi có gà con dư ra để bán. Thường thì những con được bán là những con không thể đẻ trứng nữa.”
Mấy ngày nay bọn họ rất bận rộn. Khi lợn do người dân nuôi đạt cân nặng theo đúng quy định thì có thể gửi về trạm thu mua, nhà không có gì để nuôi lợn sẽ trực tiếp đưa lợn đến trạm thu mua, sau đó trạm thu mua sẽ chuyển thẳng lợn đến xưởng thịt. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa cứ là lợn do trạm thu mua đưa tới thì xưởng thịt sẽ mổ luôn, nếu số lượng lợn quá nhiều, tạm thời các xưởng thịt sẽ giữ chúng lại trước, vì vậy trong xưởng thịt cũng có người chuyên phụ trách công việc chăn nuôi gà, vịt còn sống.
Vợ của Lưu Vĩnh Quân phụ trách chăn nuôi gà, vịt trong xưởng thịt, nhưng chủ yếu là cô nuôi lợn, nói chung gà được giao đến xưởng trong ngày là có thể bán ra được ngay, thỉnh thoảng nội bộ có thể trực tiếp chế biến, mua được luôn. Bởi vì bây giờ có nhiều trẻ con, nhà nào cũng có thân thích đẻ con ở cữ.
“Nhưng người nhà mẹ đẻ bên kia của vợ tôi nói có gà con, chú xem chú có muốn lấy không, nếu muốn thì 3 hào một con. Tuy hơi đắt nhưng gà con này được nuôi ở nhà gần một tháng rồi, mang về nhà nuôi thì chúng vẫn sống được.”
Ninh Chiêu không nghĩ 3 hào một con là đắt tiền, Tống Ngọc Nhứ có thể mua được thức ăn chăn nuôi, bây giờ nuôi đám gà con bằng thức ăn cho gà chúng sẽ lớn rất nhanh. Chỉ là anh cảm thấy mới hơn một tháng, nuôi đến lúc nó đẻ trứng có hơi lâu, thông thường phải mất năm, sáu tháng gà mái mới đẻ trứng được.
Anh hơi do dự, nói: “Vậy để tôi về hỏi vợ tôi.”
Vừa nghe Ninh Chiêu nói thế, Lưu Vĩnh Quân liền cười ha hả, anh ta liếc nhìn Ninh Chiêu: “Chú cũng sợ vợ à?”
Chuyện này cứ như tâm linh ấy, Ninh Chiêu không khỏi hoài nghi liệu có phải người trong xưởng thịt có truyền thống sợ vợ hay không. Theo anh biết, ngoài Lưu Vĩnh Quân ra, còn có đồ tể Trương, lão Lý ở bộ phận hậu cần, xưởng trưởng và phó xưởng trưởng của xưởng thịt đều sợ vợ, thậm chí chuyện này của họ trong xưởng ai cũng biết.
Thấy Ninh Chiêu im lặng, Lưu Vĩnh Quân nở nụ cười trêu chọc, anh ta nói: “Sợ vợ cũng được, không có gì mất mặt cả. Vốn xưởng của chúng ta trong huyện nổi danh là xưởng giỏi yêu chiều vợ, mấy chỗ cửa hàng bách hoá, trạm lương thực cũng đều như vậy. Nếu chú làm tốt, không chừng có thể chuyển lên chính thức, đến lúc đó chỉ cần mặc đồng phục của xưởng ta đi ra ngoài một vòng, đến cửa hàng bách hoá mua đường, người bán hàng ở đó có thể cho chú thêm hai viên kẹo nữa.”
Ninh Chiêu: “…….”
Anh vẫn luôn cho rằng các đơn vị khác đối xử nhiệt tình với xưởng thịt là vì đây là xưởng chuyên chế biến thịt tươi, nhưng giờ nghe Lưu Vĩnh Quân nói, xem ra sự việc không chỉ đơn giản như vậy.
Ninh Chiêu mặc kệ người khác có nghĩ mình sợ vợ hay không, dù sao hiện giờ rõ ràng anh đã có vợ, nhưng kỳ thực cả anh và Tống Ngọc Nhứ còn chưa thật sự yêu nhau đâu. Hai người chỉ thường xuyên hành động cùng nhau, có người nói đôi vợ chồng son tình cảm thật tốt, nhưng thực tế lại là hai kẻ xui xẻo ôm lấy nhau để sưởi ấm.
Ngẫm đến đây, anh thấy bản thân hơi thê thảm.
Ninh Chiêu biết Tống Ngọc Nhứ đang nghĩ gì, anh chính là chết thật sự ở mạt thế, nhưng Tống Ngọc Nhứ lại không phải, cô ấy chỉ ngủ một giấc liền xuyên qua, sống hay chết vẫn còn chưa xác định. Nhỡ cô ấy vẫn còn sống thì sao? Nhỡ cô ấy có thể trở về thì sao?
Anh thích Tống Ngọc Nhứ, có ấn tượng rất tốt về cô, cũng sẵn sàng muốn chung sống cả đời với Tống Ngọc Nhứ, nhưng anh không thể chỉ vì thích cô mà muốn trì hoãn Tống Ngọc Nhứ. Nếu là Tống Ngọc Nhứ thật sự ở lại nơi này, vậy cô nhất định sẽ có ràng buộc riêng, đến lúc đó trong lòng cô liệu còn muốn quay trở về nữa không?
Nghĩ đến đây, Ninh Chiêu thầm tiếc thương cho cái chết thảm thương của bản thân ở mạt thế, lại tiếp tục dùng dao cạo lông lợn với vẻ mặt đờ đẫn.
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Chiêu: Tôi nghi ngờ yêu cầu đầu tiên khi tuyển công nhân ở xưởng thịt là phải sợ vợ (Thinking.jpg)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.