Hotboy Tôi Yêu Thầm Cũng Thích Tôi
Chương 37
Lý Khinh Từ
07/02/2024
Lúc đi vào nhà Trì Đông Dương, Tiêu Tùng Hứa không hề ngoài ý muốn gặp phiên bản thu nhỏ- em trai của Trì Đông Dương.
Khi đó, Trì Hạ Thụ đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem TV.
Khi nhìn thấy Tiêu Tùng Hứa đến, bạn nhỏ Trì Hạ Thụ lập tức kinh ngạc lại hiểu rõ.
Kinh ngạc, bởi vì không nghĩ muộn thế này rồi này cậu lại đến.
Hiểu rõ, là bởi vì người đến là Tiêu Tùng Hứa, anh trai mình mang người này về nhà cũng không kỳ quái.
Mà chính Tiêu Tùng Hứa, lại cảm thấy may mắn. May mắn vì lúc Trì Đông Dương dẫn cậu về đã nhắc nhở qua, cho nên Tiêu Tùng Hứa đã để dành riêng một phần bánh kem cho bạn nhỏ.
Lúc đưa bánh kem, Tiêu Tùng Hứa khẩn trương, trịnh trọng mà giải thích: "Em trai Hạ Thụ, hôm nay là sinh nhật của anh, nên anh đã để dành riêng cho em một miếng bánh..."
Trì Hạ Thụ không phải là người thích ăn đồ ngọt, nhưng khi nhìn thấy đồ ngọt, mắt cậu lập tức sáng lên, lập tức đưa tay ra nhận hộp bánh, nhưng không ăn luôn, mà để lên bàn. Sau đó, nhìn chăm chú vào Tiêu Tùng Hứa.
Cũng không biết ánh mắt đó có ý nghĩa gì, nhưng dường như Trì Hạ Thụ chỉ đơn giản là nhìn chăm chú vào Tiêu Tùng Hứa mà thôi. Nhìn chằm chằm đến nỗi Tiêu Tùng Hứa cả người nổi da gà. Nhìn chằm chằm đến nỗi Trì Đông Dương phải nhanh chóng cứu giúp, chuẩn bị đem người mang đi.
"Hạ Thụ, em cứ xem TV tiếp đi, anh mang anh Sóc nhỏ về phòng..."
"Anh!" Thanh âm thanh thúy của Trì Hạ Thụ đánh đánh gãy lời nói của Tiêu Tùng Hứa.
"Cái gì?"
"Em có thể mượn anh Sóc nhỏ một tí không".
Trì Hạ Thụ lớn lên đáng yêu, lúc mắt to ủy khuất khẩn cầu gì đó, càng làm cho người ta nhịn không được mà đưa tất cả mọi thứ cho cậu. Hai anh em nhà này vô cùng am hiểu lợi dụng ưu thế bề ngoài của mình. Dù là anh trai hay em trai, đều hiểu rõ.
"Này..." Trì Đông Dương cảm thấy khó xử.
Vốn dĩ anh đã rất kiên định sẽ mang người đi, nhưng đối diện với Trì Hạ Thụ đang nước mắt lưng chòng, nháy to mắt, làm anh có chút do dự.
Thiếu niên đem ánh mắt chuyển sang nhìn Tiêu Tùng Hứa. Chỉ cần Tiêu Tùng Hứa bày tỏ ý định muốn rời đi, Trì Đông Dương sẽ lập tức hành động mạnh mẽ!
Tuy rằng Trì Đông Dương đã quyết tâm như vậy trong lòng, nhưng nhìn Tiêu Tùng Hứa tựa hồ cũng rất tò mò, nhìn có vẻ muốn ở lại, Trì Đông Dương cảm thấy bất đắc dĩ.
"Cậu cũng muốn bị nó mượn một tí?" Trì Đông Dương thở dài.
Tiêu Tùng Hứa gật đầu.
"Được, thế thì đi đi." Trì Đông Dương vẫy tay theo hướng cửa, nhưng cũng bắt đầu quan sát Tiêu Tùng Hứa.
Trì Hạ Thụ không chịu buông tha: "Sao anh vẫn chưa đi?"
"Anh còn phải tránh đi?" Trì Đông Dương không thể tưởng tượng được, "Đề tài gì mà anh còn phải tránh đi chứ?"
"Vấn đề liên quan đến anh, anh đương nhiên phải né tránh rồi." Trì Hạ Thụ nói một cách đúng lý hợp tình.
"Không được, anh không yên tâm về em."
"Đi nhanh đi, anhhhh."
"Hừ, em làm nũng cũng vô dụng..."
"Anh muốn em ôm 1 cái?"
"Cái này cũng vô dụng! Hừ! Đã bảo là vô dụng rồi"
"Một khi đã như thế, em đành phải sử dụng tuyệt chiêu..."
"Tuyệt chiêu gì?"
Sau khi Trì Đông Dương hỏi xong, anh liền cảm thấy hối hận.
Khi nhìn thấy Trì Hạ Thụ sắp nói gì đó, tựa hồ như muốn phát ra thanh âm "Áo", cảm giác hối hận càng rõ ràng.
"Dừng dừng dừng!" Trì Đông Dương vội ngăn cản, "Anh đi! Anh đi là được chứ!" Trì Đông Dương ủ rũ cụp đuôi mà đi.
Để lại Trì Hạ Thụ ngồi trên sô pha và Tiêu Tùng Hứa hai người tò mò, cùng nhìn chăm chú vào nhau. Tiêu Tùng Hứa biết chính mình tò mò cái gì. Cậu tò mò không biết sao Trì Hạ Thụ lại đắn đo như thế.
Nhưng Tiêu Tùng Hứa không biết Trì Hạ Thụ tò mò gì ở mình. Đứa nhỏ này nhìn qua thì rất đáng yêu, cử chỉ cũng rất hồn nhiên, nhưng tổng thể lại cho cậu cảm giác rất thần bí.
Bạn học nhỏ này suy nghĩ còn phức tạp hơn cả cậu. Tiêu Tùng Hứa nghĩ vậy.
"Anh Sóc nhỏ?" Trì Hạ Thụ cuối cùng cũng mở miệng.
"Ừ?" Tiêu Tùng Hứa trả lời.
"Đêm nay, anh với anh trai em có chuyện gì quan trọng phải làm à?"
"............." Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Tùng Hứa đỏ lên.
Tuy rằng chỉ là thông báo quan hệ, nhưng đứa trẻ này nói ra lại là chuyện 18+.
"Sau này, anh sẽ thường xuyên đến nhà em phải không?"
"Có thể sẽ..."
"Vậy sau này có phải em sẽ thường xuyên được gặp anh?"
"Ừ..."
"Em hiểu rồi." Trì Hạ Thụ ôm lấy đầu gối, đưa ra kết luận, "Hai người muốn ở bên nhau."
"???" Tiêu Tùng Hứa choáng váng.
Đây là từ đâu đưa ra kết luận chứ?! Hai vấn đề vừa rồi cùng "ở bên nhau" có quan hệ gì sao?
"Đừng nhìn bộ dáng tùy tiện của anh trai em, kỳ thật, anh ấy chưa bao giờ đưa bất kỳ ai về nhà đâu."
Thấy vẻ vẻ nghi hoặc của Tiêu Tùng Hứa, Trì Hạ Thụ giải thích.
Tiêu Tùng Hứa nhìn đứa trẻ có rất nhiều lời muốn nói, chỉ có thể im lặng lắng nghe: "Ừ."
"Vì anh trai biết rõ điểm yếu của mình, chính là trong tình cảm anh trai dễ dàng bị người khác lừa dối. Vì vậy, trong việc kết bạn hay yêu đương, luôn cực kỳ thận trọng."
"Anh còn không biết điều này..."
"Anh Sóc nhỏ rất nhanh sẽ biết thôi." Trì Hạ Thụ thần bí hề hề nói với Tiêu Tùng Hứa, "Nhưng trước mắt, em sẽ dạy anh biện pháp bắt nạt anh trai."
"A?!"
"Em đã quan sát hai người, thoạt nhìn anh bị anh trai bắt nạt rất ghê đó." Trì Hạ Thụ bĩu môi, "Anh trai ngu ngốc kia của em nên bị anh bắt nạt chứ, như em vừa rồi bắt nạt vậy!"
Tiêu Tùng Hứa nhớ lại hành động vừa rồi của hai anh em. Trì Hạ Thụ xác thực đã bắt nạt Trì Đông Dương.
"Đầu tiên, là phải làm nũng! Sử dụng biểu cảm cùng thanh âm đáng thương là phương pháp đơn giản nhất." Trì Hạ Thụ giơ ngón tay lên.
"Ừ!" Tiêu Tùng Hứa tập trung tinh thần lắng nghe.
"Tiếp theo, là phải chui vào lòng anh trai! Lúc anh trai muốn bắt nạt anh, anh chui vào lòng anh trai, như thế một chút biện pháp anh trai cũng không có!"
"Được!" Nghĩ đến hình ảnh Trì Hạ Thụ chui vào trong lồng ngực của Trì Đông Dương, Tiêu Tùng Hứa liền cảm thấy vừa đáng yêu, vừa buồn cười.
"Đại sát chiêu cuối cùng, chính là... Ultraman!" Trì Hạ Thụ nói.
"A?" Nhớ lại khi Trì Hạ Thụ muốn nói "Áo", Trì Đông Dương sợ hãi chạy trốn, Tiêu Tùng Hứa bất ngờ.
"Đây chính là lịch sử đen của anh trai, chỉ cần nói ba từ này, là có thể làm anh ấy xã chết*!"
*Xã chết (社死): quê (xấu mặt, mất mặt trước mọi người);đội chục cái quần; người nhà quê
Trì Hạ Thụ lấy điện thoại di động, tìm ra một bức ảnh chụp, và đưa cho Tiêu Tùng Hứa xem.
Trên bức ảnh, một chàng trai mảnh mai, dường như còn rất trẻ, mặc bộ trang phục của Ultraman, đang đứng trong một tư thế tự tin.
"Chẳng lẽ... đó là... Trì Đông Dương?" Tiêu Tùng Hứa trừng lớn đôi mắt.
Trì Hạ Thụ gật đầu, "Anh em hồi cấp 2, lịch sử đen đều ở thời điểm này! Em gửi cho anh bức ảnh này, về sau anh ấy mà muốn bắt nạt anh, anh liền..."
"Ha ha ha, ha ha ha ha ha!" Tiêu Tùng Hứa tưởng đã nhịn được cười, nhưng thực sự là cậu không nhịn được.
Nghĩ đến trước kia Trì Đông Dương cũng từng có "tinh thần siêu anh hùng", bây giờ còn bị em trai còn học tiểu học đánh giá là "bệnh thần kinh"...
Mọi lo âu trong lòng Tiêu Tùng Hứa đều tan biến. Trong nhận thức của Tiêu Tùng Hứa, Trì Đông Dương có thể nói là hoàn mỹ. Vẻ ngoài hoàn mỹ, tính cách hoàn mỹ, năng lực hoàn mỹ, gia đình cũng hoàn mỹ. Mà chính mình, tất cả vẫn còn đang trong giai đoạn trưởng thành. Tính cách, năng lực, gia đình hoặc nhiều hoặc ít đều có điểm tỳ vết. Làm đối tượng thầm mến, Trì Đông Dương là người được chọn hoàn hảo nhất.
Nhưng tương lai muốn ở bên nhau, Tiêu Tùng Hứa cảm thấy động tâm nhưng cũng rất tự ti. Tuy nhiên, Trì Hạ Thụ đã khiến Trì Đông Dương "rơi xuống đất".
Một vị thần trích tiên, rốt cuộc trở thành một người bình thường, bình dị, gần gũi.
"Cảm ơn em, em trai Hạ Thụ" Tiêu Tùng Hứa chân thành cảm ơn, sau đó hỏi, "Nhưng anh rất tò mò, rõ ràng cậu ấy mới là anh trai của em, anh cũng mới gặp em hai lần. Sao em lại giúp anh?"
"Ừm..." Trì Hạ Thụ sờ sờ cằm, tựa hồ nghĩ ngợi một chút,, sau đó mới trả lời, "Em có dự cảm, một ngày nào đó trong tương lai, anh sẽ trở thành người nhà em"
"Người nhà?" Tiêu Tùng Hứa ngừng thở, cẩn thận lắng nghe.
"Cho nên, em muốn mua chuộc anh trước!" Trì Hạ Thụ nghịch ngợm cười, "Như vậy sau này, lúc anh trai em mắng em, em sẽ có chỗ dựa!"
Mặc dù nói như vậy, nhưng cách cử chỉ và lời nói của đứa trẻ này thực sự chứa đựng nhiều ý nghĩa hơn...Nó ngụ ý rằng Tiêu Tùng Hứa sẽ được chấp nhận và yêu thương như một phần của "gia đình" trong tương lai.
"Đến!Ngoéo tay!" Trì Hạ Thụ vươn ngón tay út về phía Tiêu Tùng Hứa, "Đây là cách chúng ta chứng minh mối quan hệ của chúng ta!"
"Được."
Trì Đông Dương, tớ xin lỗi! Em trai quá đáng yêu, tớ đã lặng lẽ phản bội cậu, cùng em trai kết nghĩa! Ngón tay mảnh mai của cậu bé và ngón tay nhỏ của Tiêu Tùng Hứa chạm vào nhau, tạo nên một mối liên kết giữa hai sinh mạng trẻ trung và tươi sáng.
Khi đó, Trì Hạ Thụ đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem TV.
Khi nhìn thấy Tiêu Tùng Hứa đến, bạn nhỏ Trì Hạ Thụ lập tức kinh ngạc lại hiểu rõ.
Kinh ngạc, bởi vì không nghĩ muộn thế này rồi này cậu lại đến.
Hiểu rõ, là bởi vì người đến là Tiêu Tùng Hứa, anh trai mình mang người này về nhà cũng không kỳ quái.
Mà chính Tiêu Tùng Hứa, lại cảm thấy may mắn. May mắn vì lúc Trì Đông Dương dẫn cậu về đã nhắc nhở qua, cho nên Tiêu Tùng Hứa đã để dành riêng một phần bánh kem cho bạn nhỏ.
Lúc đưa bánh kem, Tiêu Tùng Hứa khẩn trương, trịnh trọng mà giải thích: "Em trai Hạ Thụ, hôm nay là sinh nhật của anh, nên anh đã để dành riêng cho em một miếng bánh..."
Trì Hạ Thụ không phải là người thích ăn đồ ngọt, nhưng khi nhìn thấy đồ ngọt, mắt cậu lập tức sáng lên, lập tức đưa tay ra nhận hộp bánh, nhưng không ăn luôn, mà để lên bàn. Sau đó, nhìn chăm chú vào Tiêu Tùng Hứa.
Cũng không biết ánh mắt đó có ý nghĩa gì, nhưng dường như Trì Hạ Thụ chỉ đơn giản là nhìn chăm chú vào Tiêu Tùng Hứa mà thôi. Nhìn chằm chằm đến nỗi Tiêu Tùng Hứa cả người nổi da gà. Nhìn chằm chằm đến nỗi Trì Đông Dương phải nhanh chóng cứu giúp, chuẩn bị đem người mang đi.
"Hạ Thụ, em cứ xem TV tiếp đi, anh mang anh Sóc nhỏ về phòng..."
"Anh!" Thanh âm thanh thúy của Trì Hạ Thụ đánh đánh gãy lời nói của Tiêu Tùng Hứa.
"Cái gì?"
"Em có thể mượn anh Sóc nhỏ một tí không".
Trì Hạ Thụ lớn lên đáng yêu, lúc mắt to ủy khuất khẩn cầu gì đó, càng làm cho người ta nhịn không được mà đưa tất cả mọi thứ cho cậu. Hai anh em nhà này vô cùng am hiểu lợi dụng ưu thế bề ngoài của mình. Dù là anh trai hay em trai, đều hiểu rõ.
"Này..." Trì Đông Dương cảm thấy khó xử.
Vốn dĩ anh đã rất kiên định sẽ mang người đi, nhưng đối diện với Trì Hạ Thụ đang nước mắt lưng chòng, nháy to mắt, làm anh có chút do dự.
Thiếu niên đem ánh mắt chuyển sang nhìn Tiêu Tùng Hứa. Chỉ cần Tiêu Tùng Hứa bày tỏ ý định muốn rời đi, Trì Đông Dương sẽ lập tức hành động mạnh mẽ!
Tuy rằng Trì Đông Dương đã quyết tâm như vậy trong lòng, nhưng nhìn Tiêu Tùng Hứa tựa hồ cũng rất tò mò, nhìn có vẻ muốn ở lại, Trì Đông Dương cảm thấy bất đắc dĩ.
"Cậu cũng muốn bị nó mượn một tí?" Trì Đông Dương thở dài.
Tiêu Tùng Hứa gật đầu.
"Được, thế thì đi đi." Trì Đông Dương vẫy tay theo hướng cửa, nhưng cũng bắt đầu quan sát Tiêu Tùng Hứa.
Trì Hạ Thụ không chịu buông tha: "Sao anh vẫn chưa đi?"
"Anh còn phải tránh đi?" Trì Đông Dương không thể tưởng tượng được, "Đề tài gì mà anh còn phải tránh đi chứ?"
"Vấn đề liên quan đến anh, anh đương nhiên phải né tránh rồi." Trì Hạ Thụ nói một cách đúng lý hợp tình.
"Không được, anh không yên tâm về em."
"Đi nhanh đi, anhhhh."
"Hừ, em làm nũng cũng vô dụng..."
"Anh muốn em ôm 1 cái?"
"Cái này cũng vô dụng! Hừ! Đã bảo là vô dụng rồi"
"Một khi đã như thế, em đành phải sử dụng tuyệt chiêu..."
"Tuyệt chiêu gì?"
Sau khi Trì Đông Dương hỏi xong, anh liền cảm thấy hối hận.
Khi nhìn thấy Trì Hạ Thụ sắp nói gì đó, tựa hồ như muốn phát ra thanh âm "Áo", cảm giác hối hận càng rõ ràng.
"Dừng dừng dừng!" Trì Đông Dương vội ngăn cản, "Anh đi! Anh đi là được chứ!" Trì Đông Dương ủ rũ cụp đuôi mà đi.
Để lại Trì Hạ Thụ ngồi trên sô pha và Tiêu Tùng Hứa hai người tò mò, cùng nhìn chăm chú vào nhau. Tiêu Tùng Hứa biết chính mình tò mò cái gì. Cậu tò mò không biết sao Trì Hạ Thụ lại đắn đo như thế.
Nhưng Tiêu Tùng Hứa không biết Trì Hạ Thụ tò mò gì ở mình. Đứa nhỏ này nhìn qua thì rất đáng yêu, cử chỉ cũng rất hồn nhiên, nhưng tổng thể lại cho cậu cảm giác rất thần bí.
Bạn học nhỏ này suy nghĩ còn phức tạp hơn cả cậu. Tiêu Tùng Hứa nghĩ vậy.
"Anh Sóc nhỏ?" Trì Hạ Thụ cuối cùng cũng mở miệng.
"Ừ?" Tiêu Tùng Hứa trả lời.
"Đêm nay, anh với anh trai em có chuyện gì quan trọng phải làm à?"
"............." Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Tùng Hứa đỏ lên.
Tuy rằng chỉ là thông báo quan hệ, nhưng đứa trẻ này nói ra lại là chuyện 18+.
"Sau này, anh sẽ thường xuyên đến nhà em phải không?"
"Có thể sẽ..."
"Vậy sau này có phải em sẽ thường xuyên được gặp anh?"
"Ừ..."
"Em hiểu rồi." Trì Hạ Thụ ôm lấy đầu gối, đưa ra kết luận, "Hai người muốn ở bên nhau."
"???" Tiêu Tùng Hứa choáng váng.
Đây là từ đâu đưa ra kết luận chứ?! Hai vấn đề vừa rồi cùng "ở bên nhau" có quan hệ gì sao?
"Đừng nhìn bộ dáng tùy tiện của anh trai em, kỳ thật, anh ấy chưa bao giờ đưa bất kỳ ai về nhà đâu."
Thấy vẻ vẻ nghi hoặc của Tiêu Tùng Hứa, Trì Hạ Thụ giải thích.
Tiêu Tùng Hứa nhìn đứa trẻ có rất nhiều lời muốn nói, chỉ có thể im lặng lắng nghe: "Ừ."
"Vì anh trai biết rõ điểm yếu của mình, chính là trong tình cảm anh trai dễ dàng bị người khác lừa dối. Vì vậy, trong việc kết bạn hay yêu đương, luôn cực kỳ thận trọng."
"Anh còn không biết điều này..."
"Anh Sóc nhỏ rất nhanh sẽ biết thôi." Trì Hạ Thụ thần bí hề hề nói với Tiêu Tùng Hứa, "Nhưng trước mắt, em sẽ dạy anh biện pháp bắt nạt anh trai."
"A?!"
"Em đã quan sát hai người, thoạt nhìn anh bị anh trai bắt nạt rất ghê đó." Trì Hạ Thụ bĩu môi, "Anh trai ngu ngốc kia của em nên bị anh bắt nạt chứ, như em vừa rồi bắt nạt vậy!"
Tiêu Tùng Hứa nhớ lại hành động vừa rồi của hai anh em. Trì Hạ Thụ xác thực đã bắt nạt Trì Đông Dương.
"Đầu tiên, là phải làm nũng! Sử dụng biểu cảm cùng thanh âm đáng thương là phương pháp đơn giản nhất." Trì Hạ Thụ giơ ngón tay lên.
"Ừ!" Tiêu Tùng Hứa tập trung tinh thần lắng nghe.
"Tiếp theo, là phải chui vào lòng anh trai! Lúc anh trai muốn bắt nạt anh, anh chui vào lòng anh trai, như thế một chút biện pháp anh trai cũng không có!"
"Được!" Nghĩ đến hình ảnh Trì Hạ Thụ chui vào trong lồng ngực của Trì Đông Dương, Tiêu Tùng Hứa liền cảm thấy vừa đáng yêu, vừa buồn cười.
"Đại sát chiêu cuối cùng, chính là... Ultraman!" Trì Hạ Thụ nói.
"A?" Nhớ lại khi Trì Hạ Thụ muốn nói "Áo", Trì Đông Dương sợ hãi chạy trốn, Tiêu Tùng Hứa bất ngờ.
"Đây chính là lịch sử đen của anh trai, chỉ cần nói ba từ này, là có thể làm anh ấy xã chết*!"
*Xã chết (社死): quê (xấu mặt, mất mặt trước mọi người);đội chục cái quần; người nhà quê
Trì Hạ Thụ lấy điện thoại di động, tìm ra một bức ảnh chụp, và đưa cho Tiêu Tùng Hứa xem.
Trên bức ảnh, một chàng trai mảnh mai, dường như còn rất trẻ, mặc bộ trang phục của Ultraman, đang đứng trong một tư thế tự tin.
"Chẳng lẽ... đó là... Trì Đông Dương?" Tiêu Tùng Hứa trừng lớn đôi mắt.
Trì Hạ Thụ gật đầu, "Anh em hồi cấp 2, lịch sử đen đều ở thời điểm này! Em gửi cho anh bức ảnh này, về sau anh ấy mà muốn bắt nạt anh, anh liền..."
"Ha ha ha, ha ha ha ha ha!" Tiêu Tùng Hứa tưởng đã nhịn được cười, nhưng thực sự là cậu không nhịn được.
Nghĩ đến trước kia Trì Đông Dương cũng từng có "tinh thần siêu anh hùng", bây giờ còn bị em trai còn học tiểu học đánh giá là "bệnh thần kinh"...
Mọi lo âu trong lòng Tiêu Tùng Hứa đều tan biến. Trong nhận thức của Tiêu Tùng Hứa, Trì Đông Dương có thể nói là hoàn mỹ. Vẻ ngoài hoàn mỹ, tính cách hoàn mỹ, năng lực hoàn mỹ, gia đình cũng hoàn mỹ. Mà chính mình, tất cả vẫn còn đang trong giai đoạn trưởng thành. Tính cách, năng lực, gia đình hoặc nhiều hoặc ít đều có điểm tỳ vết. Làm đối tượng thầm mến, Trì Đông Dương là người được chọn hoàn hảo nhất.
Nhưng tương lai muốn ở bên nhau, Tiêu Tùng Hứa cảm thấy động tâm nhưng cũng rất tự ti. Tuy nhiên, Trì Hạ Thụ đã khiến Trì Đông Dương "rơi xuống đất".
Một vị thần trích tiên, rốt cuộc trở thành một người bình thường, bình dị, gần gũi.
"Cảm ơn em, em trai Hạ Thụ" Tiêu Tùng Hứa chân thành cảm ơn, sau đó hỏi, "Nhưng anh rất tò mò, rõ ràng cậu ấy mới là anh trai của em, anh cũng mới gặp em hai lần. Sao em lại giúp anh?"
"Ừm..." Trì Hạ Thụ sờ sờ cằm, tựa hồ nghĩ ngợi một chút,, sau đó mới trả lời, "Em có dự cảm, một ngày nào đó trong tương lai, anh sẽ trở thành người nhà em"
"Người nhà?" Tiêu Tùng Hứa ngừng thở, cẩn thận lắng nghe.
"Cho nên, em muốn mua chuộc anh trước!" Trì Hạ Thụ nghịch ngợm cười, "Như vậy sau này, lúc anh trai em mắng em, em sẽ có chỗ dựa!"
Mặc dù nói như vậy, nhưng cách cử chỉ và lời nói của đứa trẻ này thực sự chứa đựng nhiều ý nghĩa hơn...Nó ngụ ý rằng Tiêu Tùng Hứa sẽ được chấp nhận và yêu thương như một phần của "gia đình" trong tương lai.
"Đến!Ngoéo tay!" Trì Hạ Thụ vươn ngón tay út về phía Tiêu Tùng Hứa, "Đây là cách chúng ta chứng minh mối quan hệ của chúng ta!"
"Được."
Trì Đông Dương, tớ xin lỗi! Em trai quá đáng yêu, tớ đã lặng lẽ phản bội cậu, cùng em trai kết nghĩa! Ngón tay mảnh mai của cậu bé và ngón tay nhỏ của Tiêu Tùng Hứa chạm vào nhau, tạo nên một mối liên kết giữa hai sinh mạng trẻ trung và tươi sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.