Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi
Chương 18:
Thập Lục Nguyệt Tây Qua
29/08/2024
Kiều Ấu hoàn toàn không cảm thấy lời mình nói có gì lạ thường.
Thấy Cố Tây Khởi ở phía đối diện cúi đầu nghịch cái bật lửa trong tay, cô không nhịn được nên mới nói "Tên đàn ông kia, anh đang đùa với lửa đấy". Mà thực ra đúng là anh đang nghịch lửa thật mà? Kết quả là mãi đến khi bị Cố Tây Khởi kéo ra khỏi tòa nhà dạy học, Kiều Ấu vẫn còn đang đắm chìm trong câu vừa rồi anh ghé sát tai cô nói.
Giọng của Cố Tây Khởi trầm thấp rất dễ nghe, đi kèm theo đó là nụ cười khẽ và dáng vẻ suy tư: "Bạn nhỏ à, đùa với lửa thật sự nó không như này đâu."
Đùa với lửa thật sự là sao?
Rõ ràng cái bật lửa của anh cứ bật rồi tắt đó còn gì? Còn có ngọn lửa màu xanh lam phụt ra nữa.
Mặc dù lửa từ bật lửa không lớn chút nào, trông có vẻ không có sức đe dọa nhưng chẳng phải tục ngữ có câu "Hãy đề phòng trước tránh mọi việc xảy ra" đó sao? Chẳng lẽ đến khi có hoả hoạn thật rồi mới được tính là đùa với lửa thật sự?
Kiều Ấu nghĩ thầm trong lòng như vậy nên cũng thở phì phì hỏi ra miệng như vậy luôn. Cô trợn mắt nhìn Cố Tây Khởi chờ đợi một lời giải thích. Mặc dù Kiều Ấu đã rất cố gắng bày ra vẻ nghiêm túc rồi nhưng vì tuổi còn nhỏ, mặt còn búng ra sữa nên hoàn toàn chẳng có chút gì gọi là đáng sợ cả.
Kết quả là Cố Tây Khởi không nhịn được mà xoa đầu cô rồi khẽ đáp: "Sau này cậu sẽ hiểu."
Sau này là sau bao lâu nữa? Một ngày sau là sau này, một tháng sau là sau này, một năm sau cũng là sau này mà.
Bà trẻ gãi gãi cái tai phải hơi nhột của mình, sau đó mặt mày nghiêm túc dạy dỗ cậu trai trẻ bên cạnh: "Phải chú ý an toàn khi sử dụng lửa, biết chưa?" Trước kia trong thôn cô có một gia đình không coi chuyện này ra gì, cuối cùng bất cẩn làm cháy cả nhà. Lúc đó ngọn lửa bùng lên cực kỳ dữ dội, đốt rụi căn nhà nhỏ kia chỉ trong giây lát, ngay cả đồ đạc trong nhà cũng không cái nào thoát khỏi phận bị thiêu cháy đen. Thật sự rất đáng tiếc.
Ngọn lửa màu đỏ bùng lên ngất trời khi đó cứ như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ vậy. Cảnh tượng đó đã in sâu vào ký ức của Kiều Ấu.
Vì hồi bé từng tận mắt chứng kiến hoả hoạn rồi nên bình thường Kiều Ấu rất chú ý đến an toàn khi sử dụng lửa.
Giọng nói mềm mại ngọt ngào của Kiều Ấu vẫn tiếp tục vang lên: "Không được mạo hiểm, nhất định phải biết sợ lửa. Mặc dù nhìn qua thì có vẻ như bật lửa không phải một mối đe dọa lớn nhưng nếu được thì cậu vẫn nên cố gắng đừng nghịch lung tung."
Cảnh tượng này rơi vào mắt Cố Tây Khởi lại trở thành cảnh Kiều Ấu mặt đầy vẻ ngây thơ đơn thuần, người lùn tịt, mặc một chiếc áo lông trắng như bột, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đống lông trên áo che mất một nửa, nhìn từ trên xuống dưới trông chẳng khác gì nhóc con miệng còn hôi sữa, đôi mắt mèo cũng vừa khờ khạo vừa ngây ngô nhưng cứ cố tình muốn trưng ra dáng vẻ người lớn và nghiêm túc nói đạo lý. Ở trong mắt Cố Tây Khởi thì sự tương phản này dễ thương chết đi được.
Nói hồi lâu mà không nhận được lời đáp lại nào, Kiều Ấu bĩu môi: "Cố Tây Khởi! Rốt cuộc cậu có đang nghe không vậy?"
Cố Tây Khởi đang kéo cánh tay cô đi về phía căng tin, nghe vậy bèn hùa theo ậm ừ đại: "Đang nghe mà bà cô nhỏ."
Kiểu xưng hô này vừa vang lên, bước chân của cả hai người cùng khựng lại giây lát.
Kiều Ấu khựng lại là vì giật mình, cô hoảng hốt nghĩ thầm chẳng lẽ bí mật của mình bị phát hiện rồi?
Trước khi tựu trường, Kiều Hành Vượng đã nói chuyện riêng với cô một cách nghiêm túc. Cháu trai nói với cô rằng trừ người nhà ra, còn lại cô không được kể chuyện của mình cho bất kỳ ai khác nữa. Dù là thân thiết đến đâu cũng không được vì tình huống của cô quá đặc biệt, nếu để người khác biết được thì có thể tính mạng của cô sẽ bị đe doạ.
Tất nhiên Kiều Hành Vượng biết chuyện chuyển kiếp đến năm mươi năm sau nghe giật gân đến mức nào. Mặc dù hiện tại còn chưa có kết quả xét nghiệm DNA nhưng thật ra trong lòng ông ấy cũng đã tin 90% rồi. Dù có khó tin đến mấy thì chuyện này cũng thật sự đã xảy ra.
Sự thật đúng là Kiều Ấu vừa chớp mắt một cái đã xuyên từ những năm 70 của thế kỷ trước tới bây giờ.
Loại chuyện xuyên qua thời không đến tương lai này thật sự rất cám dỗ.
Còn Cố Tây Khởi thì lại không nghĩ được nhiều như vậy. Anh khựng lại là vì bất ngờ khi mình có thể gọi một cách tự nhiên như vậy thôi.
Hai người cũng ăn ý không nhắc lại chuyện xưng hô kia nữa.
Kiều Ấu nhếch miệng rồi bắt đầu nói đến những chủ đề khác. Thật ra thì cuộc sống học đường này quá xa lạ với Kiều Ấu, mà cô cũng chỉ mới nếm trải cuộc sống của học sinh cấp ba được một buổi sáng thôi nên có cả đống chuyện muốn nói. Tiếc rằng trước đó không có ai lắng nghe cô cả, may mà cuối cùng cô cũng tìm được một người lắng nghe rất chịu phối hợp.
"Cậu biết không? Sáng nay tôi thấy bạn cùng bàn của tôi đưa cả lương bì lên lớp đấy."
"Ừ."
"Mà lương bì của cậu ấy còn bị thủng ba lỗ nữa chứ!" Giọng điệu thiếu nữ đầy thán phục, cứ như đang nghi ngờ không biết tại sao lương bì lại thủng lỗ vậy.
"Hả?" Cố Tây Khởi vô thức quay lại nhìn thiếu nữ mặt mày hớn hở bên cạnh mình.
Chỉ thấy mắt cô sáng bừng lên, còn dùng tay phải để diễn tả chi tiết: "Một miếng lương bì nhỏ như này này, vốn đã không đủ ăn rồi mà cậu ấy còn chọc cho thủng ba lỗ nữa. Sau đó miếng lương bì bị rơi xuống bàn rồi nên cậu ấy cho vào thùng rác luôn." Lúc nói câu cuối, giọng Kiều Ấu nghe có vẻ rất tiếc nuối.
Thật ra thì rơi trên bàn cũng có bẩn lắm đâu.
Ở thời cô sống trước đây không để ý được nhiều như vậy, dù có bị rơi xuống đất rồi cũng sẽ có người nhặt lên ăn thôi.
Nhưng bây giờ nó chỉ mới rơi lên bàn mà đã phải chấp nhận số phận làm bạn với thùng rác rồi.
Cố Tây Khởi đã hiểu ra sơ sơ đó là cái gì rồi. Có lẽ không phải lương bì mà là mặt nạ.
Thật ra thì thân là một trai thẳng, Cố Tây Khởi cũng không thể phân biệt được các loại mỹ phẩm của con gái.
Dù sao thì trước đây anh cũng chẳng có hứng thú với mấy thứ này, cũng chưa từng tìm hiểu bao giờ.
Tuy nhiên, nói rằng không phân biệt được chì kẻ mày, phấn mắt các tông màu và phấn highlight, cũng không biết màu của các loại son môi có gì khác nhau nhưng anh vẫn biết về mặt nạ.
Có điều sau khi trông thấy ánh mắt vô tri của thiếu nữ bên cạnh, Cố Tây Khởi phát hiện ra mình không hề muốn cô rơi vào tình huống lúng túng hoặc bối rối xấu hổ chút nào, thế nên anh không giải thích mà chỉ hỏi: "Đi ăn lương bì không?"
Mắt Kiều Ấu sáng lên: "Trong trường có bán không?"
"Có."
"Vậy chúng ta mau đi thôi."
-
Bên kia, trong lớp chọn của khối 12 có mấy nữ sinh mặt mày hóng hớt đang vây quanh một nữ sinh xinh đẹp.
"Tâm Tâm, cô gái 2G đang hot trên mạng gần đây có phải là cậu không vậy?"
"Chắc chắn là cậu nhỉ?"
"Chắc chắn là Tâm Tâm rồi. Trước đây tôi đã từng thấy Tâm Tâm đeo cái khẩu trang giống cái trong đó như đúc rồi."
Tiết Tâm đang được mọi người vây quanh nghe vậy cũng chỉ cười khẽ một tiếng. Cô ta không thừa nhận nhưng cũng không hề phủ nhận. Tiết Tâm là một cô gái ưa nhìn. Cô ta có đôi mắt hạnh phù hợp với gu thẩm mỹ đại chúng hiện nay, hơn nữa con ngươi cũng vừa to vừa sáng. Đúng là trông cô ta khá giống cô gái trong video kia thật.
Tiết Tâm là hoa khôi trường có tiếng có miếng, vả lại cũng đã ngồi vững trên vị trí này suốt ba năm liền rồi.
Cô ta cũng là nữ thần mà trước đây Kiều Thần thích thầm. Nam sinh thích thầm cô ta trong trường nhiều không đếm xuể.
Thấy phản ứng của Tiết Tâm, bạn thân cô ta chọc ghẹo: "Được quá nha Tâm Tâm, cậu nổi tiếng mà lại không nói gì với bọn tớ cả!"
Tiết Tâm cụp mắt, chút cảm xúc xa lạ chợt lướt ngang qua đáy mắt. Tất nhiên bản thân cô ta biết rõ sự thật mọi chuyện là như thế nào.
Chẳng qua chỉ mấy giây sau, chút do dự dưới đáy mắt cô ta đã hoàn toàn biến mất tăm không còn chút gì nữa.
Cô ta vẫn không nói gì mà chỉ cười khẽ.
Lâu vậy rồi mà nhân vật chính trong video vẫn chưa xuất hiện.
Chẳng hiểu sao trực giác lại mách bảo Tiết Tâm rằng nhân vật chính trong video kia hoàn toàn không có ý muốn nổi tiếng, thậm chí đối phương còn cảm thấy phiền não vì bị để ý nữa. Nếu video đó là sản phẩm của ekip với mục đích chuẩn bị cho việc debut thì chắc chắn bây giờ tên của người đó đã xuất hiện trên hot search rồi.
Nhưng đến giờ vẫn chẳng thấy gì, hoàn toàn không có động tĩnh nào.
Bản thân nữ chính cũng chưa từng lên tiếng đáp lại.
Thậm chí người trên mạng còn chẳng biết cô là ai và tên là gì.
Cư dân mạng thân mật gọi cô là "cô gái dùng mạng vùng núi" hoặc là "cô gái 2G".
Trùng hợp là cách đây không lâu Tiết Tâm mới tập diễn một kịch bản. Cô ta đóng vai nữ chính trong kịch bản này, hơn nữa nó còn là tác phẩm để đi dự thi thành phố.
Thấy Cố Tây Khởi ở phía đối diện cúi đầu nghịch cái bật lửa trong tay, cô không nhịn được nên mới nói "Tên đàn ông kia, anh đang đùa với lửa đấy". Mà thực ra đúng là anh đang nghịch lửa thật mà? Kết quả là mãi đến khi bị Cố Tây Khởi kéo ra khỏi tòa nhà dạy học, Kiều Ấu vẫn còn đang đắm chìm trong câu vừa rồi anh ghé sát tai cô nói.
Giọng của Cố Tây Khởi trầm thấp rất dễ nghe, đi kèm theo đó là nụ cười khẽ và dáng vẻ suy tư: "Bạn nhỏ à, đùa với lửa thật sự nó không như này đâu."
Đùa với lửa thật sự là sao?
Rõ ràng cái bật lửa của anh cứ bật rồi tắt đó còn gì? Còn có ngọn lửa màu xanh lam phụt ra nữa.
Mặc dù lửa từ bật lửa không lớn chút nào, trông có vẻ không có sức đe dọa nhưng chẳng phải tục ngữ có câu "Hãy đề phòng trước tránh mọi việc xảy ra" đó sao? Chẳng lẽ đến khi có hoả hoạn thật rồi mới được tính là đùa với lửa thật sự?
Kiều Ấu nghĩ thầm trong lòng như vậy nên cũng thở phì phì hỏi ra miệng như vậy luôn. Cô trợn mắt nhìn Cố Tây Khởi chờ đợi một lời giải thích. Mặc dù Kiều Ấu đã rất cố gắng bày ra vẻ nghiêm túc rồi nhưng vì tuổi còn nhỏ, mặt còn búng ra sữa nên hoàn toàn chẳng có chút gì gọi là đáng sợ cả.
Kết quả là Cố Tây Khởi không nhịn được mà xoa đầu cô rồi khẽ đáp: "Sau này cậu sẽ hiểu."
Sau này là sau bao lâu nữa? Một ngày sau là sau này, một tháng sau là sau này, một năm sau cũng là sau này mà.
Bà trẻ gãi gãi cái tai phải hơi nhột của mình, sau đó mặt mày nghiêm túc dạy dỗ cậu trai trẻ bên cạnh: "Phải chú ý an toàn khi sử dụng lửa, biết chưa?" Trước kia trong thôn cô có một gia đình không coi chuyện này ra gì, cuối cùng bất cẩn làm cháy cả nhà. Lúc đó ngọn lửa bùng lên cực kỳ dữ dội, đốt rụi căn nhà nhỏ kia chỉ trong giây lát, ngay cả đồ đạc trong nhà cũng không cái nào thoát khỏi phận bị thiêu cháy đen. Thật sự rất đáng tiếc.
Ngọn lửa màu đỏ bùng lên ngất trời khi đó cứ như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ vậy. Cảnh tượng đó đã in sâu vào ký ức của Kiều Ấu.
Vì hồi bé từng tận mắt chứng kiến hoả hoạn rồi nên bình thường Kiều Ấu rất chú ý đến an toàn khi sử dụng lửa.
Giọng nói mềm mại ngọt ngào của Kiều Ấu vẫn tiếp tục vang lên: "Không được mạo hiểm, nhất định phải biết sợ lửa. Mặc dù nhìn qua thì có vẻ như bật lửa không phải một mối đe dọa lớn nhưng nếu được thì cậu vẫn nên cố gắng đừng nghịch lung tung."
Cảnh tượng này rơi vào mắt Cố Tây Khởi lại trở thành cảnh Kiều Ấu mặt đầy vẻ ngây thơ đơn thuần, người lùn tịt, mặc một chiếc áo lông trắng như bột, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đống lông trên áo che mất một nửa, nhìn từ trên xuống dưới trông chẳng khác gì nhóc con miệng còn hôi sữa, đôi mắt mèo cũng vừa khờ khạo vừa ngây ngô nhưng cứ cố tình muốn trưng ra dáng vẻ người lớn và nghiêm túc nói đạo lý. Ở trong mắt Cố Tây Khởi thì sự tương phản này dễ thương chết đi được.
Nói hồi lâu mà không nhận được lời đáp lại nào, Kiều Ấu bĩu môi: "Cố Tây Khởi! Rốt cuộc cậu có đang nghe không vậy?"
Cố Tây Khởi đang kéo cánh tay cô đi về phía căng tin, nghe vậy bèn hùa theo ậm ừ đại: "Đang nghe mà bà cô nhỏ."
Kiểu xưng hô này vừa vang lên, bước chân của cả hai người cùng khựng lại giây lát.
Kiều Ấu khựng lại là vì giật mình, cô hoảng hốt nghĩ thầm chẳng lẽ bí mật của mình bị phát hiện rồi?
Trước khi tựu trường, Kiều Hành Vượng đã nói chuyện riêng với cô một cách nghiêm túc. Cháu trai nói với cô rằng trừ người nhà ra, còn lại cô không được kể chuyện của mình cho bất kỳ ai khác nữa. Dù là thân thiết đến đâu cũng không được vì tình huống của cô quá đặc biệt, nếu để người khác biết được thì có thể tính mạng của cô sẽ bị đe doạ.
Tất nhiên Kiều Hành Vượng biết chuyện chuyển kiếp đến năm mươi năm sau nghe giật gân đến mức nào. Mặc dù hiện tại còn chưa có kết quả xét nghiệm DNA nhưng thật ra trong lòng ông ấy cũng đã tin 90% rồi. Dù có khó tin đến mấy thì chuyện này cũng thật sự đã xảy ra.
Sự thật đúng là Kiều Ấu vừa chớp mắt một cái đã xuyên từ những năm 70 của thế kỷ trước tới bây giờ.
Loại chuyện xuyên qua thời không đến tương lai này thật sự rất cám dỗ.
Còn Cố Tây Khởi thì lại không nghĩ được nhiều như vậy. Anh khựng lại là vì bất ngờ khi mình có thể gọi một cách tự nhiên như vậy thôi.
Hai người cũng ăn ý không nhắc lại chuyện xưng hô kia nữa.
Kiều Ấu nhếch miệng rồi bắt đầu nói đến những chủ đề khác. Thật ra thì cuộc sống học đường này quá xa lạ với Kiều Ấu, mà cô cũng chỉ mới nếm trải cuộc sống của học sinh cấp ba được một buổi sáng thôi nên có cả đống chuyện muốn nói. Tiếc rằng trước đó không có ai lắng nghe cô cả, may mà cuối cùng cô cũng tìm được một người lắng nghe rất chịu phối hợp.
"Cậu biết không? Sáng nay tôi thấy bạn cùng bàn của tôi đưa cả lương bì lên lớp đấy."
"Ừ."
"Mà lương bì của cậu ấy còn bị thủng ba lỗ nữa chứ!" Giọng điệu thiếu nữ đầy thán phục, cứ như đang nghi ngờ không biết tại sao lương bì lại thủng lỗ vậy.
"Hả?" Cố Tây Khởi vô thức quay lại nhìn thiếu nữ mặt mày hớn hở bên cạnh mình.
Chỉ thấy mắt cô sáng bừng lên, còn dùng tay phải để diễn tả chi tiết: "Một miếng lương bì nhỏ như này này, vốn đã không đủ ăn rồi mà cậu ấy còn chọc cho thủng ba lỗ nữa. Sau đó miếng lương bì bị rơi xuống bàn rồi nên cậu ấy cho vào thùng rác luôn." Lúc nói câu cuối, giọng Kiều Ấu nghe có vẻ rất tiếc nuối.
Thật ra thì rơi trên bàn cũng có bẩn lắm đâu.
Ở thời cô sống trước đây không để ý được nhiều như vậy, dù có bị rơi xuống đất rồi cũng sẽ có người nhặt lên ăn thôi.
Nhưng bây giờ nó chỉ mới rơi lên bàn mà đã phải chấp nhận số phận làm bạn với thùng rác rồi.
Cố Tây Khởi đã hiểu ra sơ sơ đó là cái gì rồi. Có lẽ không phải lương bì mà là mặt nạ.
Thật ra thì thân là một trai thẳng, Cố Tây Khởi cũng không thể phân biệt được các loại mỹ phẩm của con gái.
Dù sao thì trước đây anh cũng chẳng có hứng thú với mấy thứ này, cũng chưa từng tìm hiểu bao giờ.
Tuy nhiên, nói rằng không phân biệt được chì kẻ mày, phấn mắt các tông màu và phấn highlight, cũng không biết màu của các loại son môi có gì khác nhau nhưng anh vẫn biết về mặt nạ.
Có điều sau khi trông thấy ánh mắt vô tri của thiếu nữ bên cạnh, Cố Tây Khởi phát hiện ra mình không hề muốn cô rơi vào tình huống lúng túng hoặc bối rối xấu hổ chút nào, thế nên anh không giải thích mà chỉ hỏi: "Đi ăn lương bì không?"
Mắt Kiều Ấu sáng lên: "Trong trường có bán không?"
"Có."
"Vậy chúng ta mau đi thôi."
-
Bên kia, trong lớp chọn của khối 12 có mấy nữ sinh mặt mày hóng hớt đang vây quanh một nữ sinh xinh đẹp.
"Tâm Tâm, cô gái 2G đang hot trên mạng gần đây có phải là cậu không vậy?"
"Chắc chắn là cậu nhỉ?"
"Chắc chắn là Tâm Tâm rồi. Trước đây tôi đã từng thấy Tâm Tâm đeo cái khẩu trang giống cái trong đó như đúc rồi."
Tiết Tâm đang được mọi người vây quanh nghe vậy cũng chỉ cười khẽ một tiếng. Cô ta không thừa nhận nhưng cũng không hề phủ nhận. Tiết Tâm là một cô gái ưa nhìn. Cô ta có đôi mắt hạnh phù hợp với gu thẩm mỹ đại chúng hiện nay, hơn nữa con ngươi cũng vừa to vừa sáng. Đúng là trông cô ta khá giống cô gái trong video kia thật.
Tiết Tâm là hoa khôi trường có tiếng có miếng, vả lại cũng đã ngồi vững trên vị trí này suốt ba năm liền rồi.
Cô ta cũng là nữ thần mà trước đây Kiều Thần thích thầm. Nam sinh thích thầm cô ta trong trường nhiều không đếm xuể.
Thấy phản ứng của Tiết Tâm, bạn thân cô ta chọc ghẹo: "Được quá nha Tâm Tâm, cậu nổi tiếng mà lại không nói gì với bọn tớ cả!"
Tiết Tâm cụp mắt, chút cảm xúc xa lạ chợt lướt ngang qua đáy mắt. Tất nhiên bản thân cô ta biết rõ sự thật mọi chuyện là như thế nào.
Chẳng qua chỉ mấy giây sau, chút do dự dưới đáy mắt cô ta đã hoàn toàn biến mất tăm không còn chút gì nữa.
Cô ta vẫn không nói gì mà chỉ cười khẽ.
Lâu vậy rồi mà nhân vật chính trong video vẫn chưa xuất hiện.
Chẳng hiểu sao trực giác lại mách bảo Tiết Tâm rằng nhân vật chính trong video kia hoàn toàn không có ý muốn nổi tiếng, thậm chí đối phương còn cảm thấy phiền não vì bị để ý nữa. Nếu video đó là sản phẩm của ekip với mục đích chuẩn bị cho việc debut thì chắc chắn bây giờ tên của người đó đã xuất hiện trên hot search rồi.
Nhưng đến giờ vẫn chẳng thấy gì, hoàn toàn không có động tĩnh nào.
Bản thân nữ chính cũng chưa từng lên tiếng đáp lại.
Thậm chí người trên mạng còn chẳng biết cô là ai và tên là gì.
Cư dân mạng thân mật gọi cô là "cô gái dùng mạng vùng núi" hoặc là "cô gái 2G".
Trùng hợp là cách đây không lâu Tiết Tâm mới tập diễn một kịch bản. Cô ta đóng vai nữ chính trong kịch bản này, hơn nữa nó còn là tác phẩm để đi dự thi thành phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.