Chương 12: HIỆN TẠI VÀ TƯƠNG LAI – EM SẼ CHỌN TỪ BỎ QUÁ KHỨ VÀ NẮM BẮT LẤY HIỆN TẠI
Cathy Trần
18/07/2014
Giờ ra chơi ngày hôm sau, trường Kingdom- Á…đói quá! Xuống canteen thôi! – Nó reo lên khi tiếng chuông ra chơi vang lên.Từ sáng đến giờ ngột ngạt quá. Mới bước vào trường, cả ba đứa nó đã nhận được kha khá những ánh nhìn soi mói chiếu thẳng vào mình.
Cả ba đứa khó chịu lắm chứ nhưng vẫn phải tự nhủ rằng ém xuống, ém xuống không thôi hỏng chuyện đại sự.Từ ngày hôm qua đến bây giờ, sau sự kiện Nguyệt Thy tát trúng Bảo Vi, tuyệt nhiên chưa ai thấy lấp ló gương mặt cô ta ở trong trường. Nhiều người thắc mắc là đã có chuyện gì xảy ra, Bảo Vi đã làm gì và Minh đã xử lí cô ta ra sao. Vẫn chưa ai biết!Riêng về phía Bảo Vi thì từ lúc đó tới giờ, chưa ai thấy được nụ cười tươi tắn hàng ngày trên môi nhỏ. Gương mặt cứ lầm lầm lì lì, lạnh đến run cả người, đôi mắt nhìn u uất đến thảm thương. Nó và Thảo Anh nhìn nhỏ với ánh mắt có chút cảm thông.
Bây giờ thì, cả hai chỉ có thể làm thế, hoàn toàn không thể làm gì hơn. Điều nhỏ cần nhất bây giờ là…Hắn với Thiên thì cũng bất lực nhìn ba cô gái. Cả ba đều phờ phạt mà nguyên do gốc cũng là Vi. Khánh thì suốt hai tiết học vừa qua, ánh mắt không thể nào không nhìn về cái dáng người nhỏ bé, yếu ớt đó. Có cái gì đó…phức tạp lắm trong lòng tên này (Cat không nhắc đến anh Minh là tại vì sau sự kiện anh ấy trái lời chị Trang thì chị ấy đã bắt nhốt anh Minh trong nhà luôn ùi!).…Sau câu nói của nó, Vi bất lực đứng dậy rồi dựa lưng vào tường chờ cho mọi người đi thì mình mới đi theo. Tuy nhiên, có một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Lúc Khánh đi ngang, anh chàng vướn chân vào cái…chân bàn và loạng chà loạng choạng một cách ngoạn mục đến mức, không hiểu sao mà có thể té nhào lại chỗ Vi. Nhỏ ngớ người không kịp phản ứng, Khánh thì kịp nhận thức mọi chuyện nên cố giữ thăng bằng bằng mọi cách.Kết quả là Khánh dùng hai tay chống vào tường để cân bằng lại trạng thái ban đầu của mình mà không để ý ở giữa hai cánh tay rắn chắc của tên này là…Vi. Nhỏ ngơ ngác, mắt mở to hết cỡ nhìn Khánh. Tên này thì sau khi đã bình tĩnh thì mới nhận ra Vi ngay trước mặt mình. Hai ánh nhìn chạm nhau, hai gương mặt chỉ cách nhau có vỏn vẹn 5cm
Hơi thở nóng nóng ấm phà vào mặt khiến Vi ngượng chín, gương mặt dần chuyển sang màu đỏ và có vẻ như đối tượng của nhỏ cũng không khá hơn. Có cái cảm giác gì đó mới lạ dâng lên trong lòng Khánh. Nó khác xa với cái cảm giác khi tên này ở với mấy đứa con gái khác. Thứ cảm giác này gọi là gì đây?Riêng về phía Vi thì đang cố gạt bỏ những cảm xúc đang dâng lên trong lòng mình. Một lần nữa, cái cảm giác mà nhỏ dường như đã quên đã quay trở lại. Và còn hơn cả như thế…cái cảm giác này…mạnh liệt hơn, xúc động hơn cả trước đây.
Nhưng cuối cùng thì, đây là điều mà nhỏ chẳng bao giờ muốn. Một lần là quá đủ cho cả cuộc đời. Cả hai cứ đứng hình một hồi lâu thì bị nó cắt ngang:- Rồi nhá! Phim tình cảm thì làm ơn tìm chỗ nào kín đáo hơn một chút ấy. Đừng có làm những chuyện này trước mặt người “trong sáng” như tao. – Nó nhếch môi cười đểu.- Ơ… - Khánh vội vã buông tay.- Mày… - Vi ngập ngừng nhìn nó với ánh mắt có pha chút đau khổ.- Haiz…thôi, xuống canteen đi. Tao đói!
– Nó lảng sang chuyện khác.- Ừm… - Hắn gật đầu.- Mà này…anh Minh còn bị cấm ở nhà à? – Thảo Anh lên tiếng.- Ừ…tại hôm qua nó trốn đi tới cuộc thi mà. Hình như qua việc này thì Trang giận lắm á. Anh thấy cô ấy cứ hậm hực suốt cả buổi tối qua. Cô ấy hành hạ, đày đoạ, xử lí thằng Minh tới gần ba giờ sáng cơ mà. – Thiên ngán ngẩm.- Chậc…khổ thân hai! – Vi tặc lưỡi. …
Canteen trườngCả đám bước vào canteen trong ánh nhìn của mọi người. Thảo Anh chẳng mảy may để ý vì còn đang rất vui vẻ nói chuyện với Thiên trong khi Vi và Khánh thì chìm trong hai suy nghĩ riêng, mãi không dứt ra được. Còn mỗi nó và hắn là hai người rảnh rang để ý chuyện thiên hạ nhất. Cùng chung một cảm giác, cùng chung một suy nghĩ và cùng chung một thời điểm, cả hai cùng quát:- Nhìn gì mà nhìn? Có tin chọc cho đui mắt luôn không?Cả hai quay sang nhìn nhau và dành cho nháu mấy cái tia lửa điện. Sau đó, nó thở hắt ra rồi ngồi đại xuống một bàn.
Cả đám cũng từ từ tiến tới rồi ngồi xuống cùng nó.Thiên sau khi cố gắng ghi nhớ hết cái mớ thức ăn mà nó gọi thì cũng “lực bất tòng tâm”, lết cái thân đi mua về cho nó. Trong lúc đó thì tại bàn:- Hey…hey… - Nó huơ huơ bàn tay trước mặt Vi.- Mày thôi ngay đi. – Vi cau có.- Sao vậy tình yêu? – Thảo Anh quàng tay qua vai Vi.- Chẳng có gì! – Vi khó chịu trả lời.
- Hay là sau thước phim tình cảm vừa rồi, ai kia đã phát hiện ra tình cảm mình dành cho đối phương nên mới thế? – Thảo Anh trêu nhưng không may, câu nói đó lại khiến nhỏ tức giận.- Đừng có nói nữa! – Vi quát.- Ơ… - Thảo Anh ngỡ ngàng.- Ưm…tao…xin lỗi. Tao không có ý gì đâu! – Nhỏ hối lỗi.- Không…không sao. Tại tao thôi. Mà có gì à? – Thảo Anh hỏi thăm.
- Không gì đâu. Thôi, tao không ăn đâu. Tụi mày ăn đi! – Nhỏ nói rồi đẩy ghế đứng lên, đi vội ra khỏi canteen.“Cô ấy…ghét mình lắm ư?” Đó là câu hỏi tự hiện ra trong đầu Khánh lúc này. Có cái gì đó khó chịu xen lẫn trong lòng tên này khi nghĩ rằng Vi ghét mình. Nhưng tại sao lại thế thì anh chàng mãi vẫn chưa tìm ra câu trả lời.…Sân sau trườngTrên cái cây to xum xuê cành lá, uy nghi phía sau trường, có dáng một cô gái mảnh mai đang ngồi trên cành cây to, đầu tựa vào thân cây, hai chân đung đưa một cách tự do.
Một tay cô gái đặt lên tim, một tay vò chặt vạt áo. Cô gái đó là Vi.Gương mặt nhỏ man mác buồn, đôi mắt trong veo, dễ thương hằng ngày giờ đã thay bằng một đôi mắt đỏ hoe, ngấn nước. Từ khoé mắt, một giọt nước mắt trong veo rơi xuống. Nhỏ không thích khóc nhưng những cảm xúc trong tim cứ cố gắng ép cho dòng nước mắt nóng hổi chảy ra không ngừng.Nhỏ dùng tay để cố gắng quệt hết hai hàng nước mắt nhưng càng làm thì nước lại càng chảy ra nhiều hơn.- Em không muốn…không muốn…một lần là quá đủ rồi! Một người…đã bỏ em…đi. Em không muốn sẽ…lại có người…thứ hai. Anh ơi…em…nhớ anh nhiều…nhiều lắm! Em phải làm sao?
Em…em muốn mang…anh về đây. Anh ơi…làm ơn đấy! Hãy về đi mà! Sao anh…cứ thích ở cái nơi…xa xăm…lạnh lẽo ấy như thế? Anh không còn yêu em…thương em nữa hả anh? Anh ơi…Em ghét khóc…vì anh bảo anh…ghét em khóc! Nhưng hôm nay…em lại khóc nữa…anh ơi. Tại…em nhớ anh quá! Anh trả lời em đi! Em muốn được…gặp anh…một lần thôi cũng được.
Em muốn được nghe anh hỏi…thăm em. Em muốn được thấy anh…la mắng, rồi lại…dỗ dành em. Em nhớ tất cả. Anh về đây đi mà! Hoàng Kỳ… - Nhỏ vừa khóc vừa nói.... Dáng một người con trai đứng đó không xa. Người con trai đó đã nghe hết tất cả mọi thứ. Một cảm giác đau đớn cắt ngang con tim, một sự tiếc nuối dâng lên trong lòng, một sự thất vọng đột ngột hiện ra…Cuối cùng thì…người con trai tên Hoàng Kỳ, là ai?
Quệt ngang giọt nước mắt cuối cùng, mặt Vi nhìn lạnh băng vô hồn. Mím nhẹ môi trước khi nước mắt kịp bật ra lần nữa. Nhỏ nhảy xuống và tiếp đất một cách ngoạn mục dưới gốc cây. Đặt nhẹ bàn tay lên thân cây, Vi nói nhỏ:- Xin lỗi nhé…mặc dù, ngươi chỉ là cái cây vô tri vô giác, nhưng từ cái ngày hôm đó, ta đã tự nói rằng: Bất cứ ai hay bất cứ thứ gì nhìn thấy giọt nước mắt của ta đều phải đặt dấu chấm hết ngay sau đó. Vậy nên đừng trách ta. Ta xin lỗi. Phải ác độc và nhẫn tâm như thế mới có thể là…
Nam ma nữ của Tứ ma nữ D.E.A.T.H được!Câu nói nhỏ lắm, giống như chỉ là thì thầm để nhỏ với cái cây có thể nghe được. Chàng trai đứng ở xa tuy tò mò nhưng cũng chẳng nghe được bất cứ thứ gì.Vi rút từ trong áo ra một con dao găm. Phần cán dao được khắc biểu tượng hoa hồng có gai đỏ - biểu tượng của người dưới trướng – và phần chuôi của con dao có nạm một viên ngọc trai đen với kích cỡ to. Nhỏ dùng sức cắm con dao vào thân cây rồi bước ngược ra xa chừng 10m thì dừng lại nhìn.
Cái cây đã có chuyển biến. Từ phần rễ bên dưới bắt đầu già nua, phần đất mà rễ cây cắm xuống cũng bắt đầu khô cằn. Rễ bắt đầu tróc ra. Cái cây bắt đầu khô éo từ dưới gốc đi lên từ từ. Đến phần cành lá, những chiếc lá xanh mướt trên những cành cây cao chót vót bắt đầu chuyển màu vàng rồi trở thành lá khô. Sau đó, những chiếc lá bắt đầu rụng khỏi cành, rơi lả tả xuống đất như một cơn mưa. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Cái cây sau khi tróc hết rễ ra thì ngã sang bên phải, va chạm vào đất tạo ra một tiếng động rất lớn, chấn động toàn trường.“Uỳnhhhh….”Trời đất như rung lên.
Nhỏ chỉ điềm đạm đứng đó quan sát. Thậm chí, trên mặt cũng chẳng có một tí cảm xúc nào. Dứt khoát. Không tha cho bất kì một ai, bất kể cái gì là điều tối quan trọng của một người thuộc Tứ ma nữ. Những gì cả bốn người được học là phải tàn độc. Dấn thân vào đây rồi thì phải biết chấp nhận. Nhường nhịn là chết. Nhỏ bước từng bước nhẹ nhàng đến bên cái cây, rút con dao ra rồi cất vào trở lại. Xong xuôi thì quay lưng bước đi, không một chút luyến tiếc để nhìn lại.
“Uỳnhhhhh….”Nó và Thảo Anh ngồi ở canteen nghe thấy âm thanh vang dội đó. Tất cả mọi người đều giật mình chạy đi xem có chuyện gì, duy chỉ có hai cô nàng là chỉ tạm dừng việc ăn uống mà thôi. Bởi chính nó và Thảo Anh biết rõ, chuyện gì đã xảy ra! Cả hai trong lòng đang rất lo cho cô bạn thân nhưng hiện tại thì chẳng thể làm gì hơn.
Chuyện của Hoàng Kỳ đã qua rồi, sao Vi vẫn chưa quên?Khánh thì sau khi thấy Vi bước đi thì cũng chạy đi đâu mất. Bây giờ, hắn đang giục cả bọn đi xem mọi việc. Nó chỉ điểm đạm trả lời:- Khoan hãy đi! Ít nhất thì cũng phải chờ thêm một tiếng đồng hồ nữa cơ. Thảo Anh, gọi lên phòng hiệu trưởng dặn đi, không thì nguy. Bảo hôm nay cho học sinh và các giáo viên về sớm. Đừng cho biết lí do. Chỉ cần nói rằng: Hôm nay, Vi khóc, thế thôi! – Nó nói một tràng và ngay sau đó là công việc của Thảo Anh.- Sao lại phải thế? Có gì à? – Hắn thắc mắc.- Đừng hỏi nhiều. Chúng ta đi về. – Nó lạnh giọng trả lời.- Nhưng còn tiết học…- Hôm nay nghỉ. – Nó cắt ngang hắn.- Ưm…An à… - Thiên gọi nó.- … - Nó không trả lời, chỉ khẽ nhướn cặp lông mày thanh thoát lên như muốn hỏi có việc gì.- Ơ…thôi. Không có gì.
– Thiên định bụng nói gì đó rồi lại xua tay không nói.Nó gật đầu rồi cùng Thảo Anh đi ra bãi xe trước. Hắn và Thiên sau một hồi đứng yên tại chỗ cũng lật đật chạy theo. …Nhà nóKhông khí căng thẳng đang bao phủ lên ngôi nhà vốn rất nhiều tiếng cười này. Nó đang ngồi ở cái ghế sofa màu café sữa được đặt ở giữa phòng khách. Thảo Anh ngồi gần đó thì không nén nổi tiếng thở dài. Mặt nó nhìn rất nghiêm nghị lúc này. Cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy. Chốc sau, Vi về tới. Đẩy cánh cổng sắt ra, Vi bước vào nhà. Nhỏ mệt mỏi đi lướt qua trước mặt nó mà không thèm nói đến một lời. Nó tuy nhìn như đang đăm chiêu suy nghĩ nhưng vẫn để ý đến mọi thứ xung quanh. Nó cất lên chất giọng lạnh thấu xương của mình:- Ngồi xuống! – Tuy giọng nói rất nhỏ nhẹ nhưng bên trong đó lại là thép.- Tao đang mệt. Tao muốn nghỉ!
– Vi uể oải trả lời.- Tao bảo ngồi! – Nó đanh giọng hơn.- … - Vi quay lưng lại nhìn thằng vào nó, tuy không muốn nhưng nhỏ vẫn phải miễn cưỡng ngồi xuống đối diện.- Rồi…có chuyện gì? Nói nhanh đi? – Vi vào thằng vấn đề.- Mày đã chấm dứt sự sống của cái cây phía sân sau trường? – Nó hỏi.- Phải. – Vi nhăn nhó trả lời.- Mày dùng XX16? (Loại độc dược trên con dao mà nhỏ găm vào thân cây, khiến cái cây phải chết. Đó là loại độc mới nhất của Trang chế tạo để sử dụng cho châm của mình. Có hiệu quả trên cả con người, động – thực vật và cả đồ vật) – Nó lại hỏi tiếp. - Phải? – Vi nhếch môi.
- Mày có biết là XX16 vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm? – Nó bắt đầu nổi trận lôi đình.- Tao biết. Mà thế thì đã sao? Cứ coi như là tao đã thí nhiệm giúp cho chị Trang đi. Mà cũng phải công nhận, sức công phá của nó lớn thật. Trong vòng chưa tới 3 phút đã làm cái cây đó chết rồi tróc gốc ngã xuống. – Vi bình thản.- Mày nên biết suy nghĩ chút đi Vi. Tao biết là bất cứ thứ gì nhìn thấy mày khóc cũng phải chết nhưng mày cũng nên nhớ rằng: Tứ ma nữ vẫn còn có một luật lệ khác là không làm ảnh hưởng đến những người vô tội. Mày có biết là XX16 sẽ để lại phần chất độc còn dư trong không khí không? Mày thử nghĩ xem nếu cả cái thành phố này đều bị nhiễm chất độc ấy rồi sao? Mọi chuyện sẽ thành ra thế nào? Mày có lường trước được hết không?
– Nó hét vào mặt Vi.- … - Nhỏ chỉ im lặng.- Im lặng? Mày im lặng là có ý gì? Mày im lặng thì có thể giải quyết mọi chuyện à? Mày nên nhớ: Tứ ma nữ luôn sẵn sàng chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm. Nhưng đó là bằng hành động chứ không phải là sự im lặng. Mày hiểu chứ? – Nó tiếp tục.- Tao biết! Tao nhớ! Nhưng mày làm ơn mặc kệ tao lúc này đi. Lúc này tao không cần quan tâm đến ai cả. Tao muốn được một mình! – Vi bịt tai hét lên.- ... – Nó không nói gì, chỉ nhìn Vi.- Thôi…hai người dừng lại ở đây được rồi. Chuyện này chúng ta sẽ nói chuyện sau. Cả hai người lúc này đều đã mất bình tĩnh. Nói chuyện tiếp chỉ sợ là chỉ xảy ra xô xát thôi. – Thảo Anh can.- Hừm…được. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.
– Nó thở hắt ra rồi lên phòng.- … - Vi không nói nữa. Nhỏ ngồi một hồi thì cũng bỏ lên phòng, để lại Thảo Anh ngồi ở phòng khách mà thở dài thườn thượt.Hai tiếng sau.Bây giờ đã khoảng 3 giờ chiều. Nó từ trên cầu thang bước xuống với một bộ cánh hoàn toàn khác. Nó mặc một cái váy kín cổ, ổng tay lửng, dài tới qua đùi một xíu và bó lấy cơ thể. Trước ngực áo được tô điểm bởi một viên pha lê trắng hình tròn. Chân nó mang đôi giầy cao gót màu đen bóng cao một tấc, hai tay có mang găng cũng là màu đen. Mái tóc dài màu hung đỏ của nó được vấn cao lên nhìn rất gọn gang cùng với chiếc mắt kính to bản deo trên mặt nhìn nó rất quyến rũ. Nó không trang điểm, chỉ đơn giản là tô một ít son đỏ mà thôi.Thảo Anh nhìn nó ngơ ngác như gắng mác “con khờ” vậy. Nó cất tiếng:- Vi đâu?- À…ơ…ờ…nãy nó bảo tới bar. – Thảo Anh giật mình.- Ừm… - Nó nói rồi bước thẳng ra cửa.- An…đi đâu đó? – Thảo Anh hỏi vọng ra.
- Thăm Hoàng Kỳ và Minh Quang! – Nó nói.- Ơ…ừm… - Thảo Anh đơ người một hồi rồi cũng ậm ừ.Nó xuống gara của căn biệt thự, leo lên chiếc xe mui trần bóng loáng màu đen mới toanh rồi khởi động máy, chạy thẳng ra khỏi cổng và mất hút trên con đường.…
Bar VegasTiếng nhạc trong cái quán bar cứ liên tục xập xình. Những giai điệu sôi động lúc này là liều thuốc giúp cho Vi quên đi tất cả mọi thứ. Cố gắng rũ bỏ cái quá khứ mà sao khó quá? Cái cảm giác tội lỗi vẫn cứ đè nặng lên vai nhỏ. Mặc dù nó, Thảo Anh và chị Trang đã giải thích rất nhiều nhưng nhỏ vẫn không thôi ám ảnh về cái ngày hôm ấy…Vi ngồi ngay góc tối nhất của quán bar. Trên bàn nhỏ là một cái ly và một chai rượu whisky đang uống dở.
Nhỏ cứ uống rồi rót, rót rồi uống liên tục mãi như thế. Bây giờ, nhỏ uống cũng được gần hết một chai rồi.Gương mặt trắng xinh đẹp bây giờ đã bắt đầu ửng hồng, dấu hiệu của việc khi rượu đã vào cơ thể. Nhỏ vẫn tiếp tục uống và dường như không có ý định dừng lại. Cứ chốc chốc, nhỏ lại tự cười tự nói như bị tự kỉ. Nhỏ muốn quên đi mọi thứ. Nhỏ không còn thiết tha bất cứ thứ gì lúc này. Đầu nhỏ bây giờ trống rỗng, hoạ chăng chỉ còn duy chỉ mỗi một cái tên: Hoàng Kỳ mà thôi!…Tại phòng VIP2 của quán bar, một tên con trai với gương mặt rất đẹp, đẹp tựa như một bức tranh đang ngồi uống rượu một cách trầm ngâm. Bên cạnh tên con trai đó là hai cô gái ăn mặc sexy, một cô tóc vàng dài để xoăn như mì tôm, một cô tóc xanh cắt tóc tầng. Cả hai ăn mặc theo kiểu chỉ xíu nữa thôi là lộ hết cả hàng ra rồi. Con nhỏ tóc vàng õng ẹo:- Ứ…ghét quá đi à! Dạo này anh quên em rồi nhá!- Ghét anh ghê! Mấy hôm nay không thấy anh tới tìm bọn em. Tụi em hóng anh dài cả cổ. – Con nhỏ tóc xanh đưa tay lên mân mê vòm ngực tên này.- Phải đấy. Giận anh ghê vậy đó!
– Con nhỏ tóc vàng tiếp tục.- Anh! – Con nhỏ tóc xanh hét lên khi thấy tên này không thèm chú ý đến mình. - Hả? – Tên này giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.- Anh sao vậy? – Con nhỏ tóc vàng nhõng nhẽo.- Không chịu để ý đến tụi em. – Con nhỏ tóc xanh nhìn tên này vẻ giận dỗi.- Thôi mà hai người đẹp. – Tên này cố gắng gạt phăng đi mất tất cả mọi suy nghĩ trong đầu và cố nặn ra nụ cười thật đẹp và giọng nói ngọt như mía lùi.- Ứ chịu đâu…anh phải đền cho tụi em. – Con nhỏ còn lại õng ẹo.- Thế hai người đẹp muốn gì? – Hắn ta nựng ngay cằm con nhỏ tóc vàng.- Tối nay đi chơi với tụi em nha anh! - Chiều ý hai người đẹp vậy.- Hihi……Lúc này, Vi đã bắt đầu say. Nhỏ gạt phăng hết những thứ trên bàn xuống đất làm chúng phát ra những tiếng kêu “loảng…xoảng…”.
Những mảnh thuỷ tinh văng tung toé cùng thứ chất lỏng màu vàng trong đang lênh láng dưới sàn khiến mọi người quay lại nhìn. Ai ai cũng hướng ánh mắt khó hiểu về phía nhỏ nhưng nhỏ chẳng hề bận tâm lấy một chút. Lấy hai tay chống lên bàn làm điểm tựa để nhấc người lên, Vi loạng chà loạng choạng đi về phía sàn disco sôi động với những ánh đèn màu nhập nhoè, chớp nhoáng.Hoà mình vào những nhịp điệu, cơ thể nhỏ bắt đầu di chuyển. Từ từ nhẹ nhàng rồi bắt đầu nhanh dần. Những ngôn ngữ cơ thể được nhỏ thể hiện trên sàn nhảy khiến bọn sói già bên dưới chết mê chệt mệt mà nhõ dãi thèm thuồng.Vi hôm nay mới thực sự theo lối phong cách cũ
– phong cách của siêu mẫu Ellie. Nhỏ mặc một cái áo ống lửng bằng thun màu đỏ, để lộ ra vòng eo thon gọn cùng làn da trắng nõn như sữa. Khoát bên ngoài Vi là một cái áo da đen cộc tay làm điểm nhấn cho tổng thể bộ đồ và cái váy da bó màu đen dài tới ngang đùi. Nhỏ đi đôi giầy cao gót cũng màu đen cao tới một tấc hai. Một vẻ đẹp gợi cảm, quyến rũ toát lên từ Vi.Bọn dê già vẫn cứ ở bên dưới thèm thuồng ngó lên. Bỗng dưng, một thằng con trai gan dạ dám bước lên sàn đứng cạnh nhỏ mà nhảy.
Nhỏ quay sang, chỉ dùng hai tay để cố đẩy thằng đấy ra rồi lại tiếp tục điệu nhảy của mình.Bị người đẹp xô ra chỗ khác một cách phủ phàng, thằng đó vẫn lì lợm tiến lại lần nữa và bất chợt ôm eo nhỏ. Nhỏ cố gắng dùng sức để đẩy hắn tar a nhưng do có rượu trong người nên sức nhỏ hoàn toàn không thể.Đúng lúc này, cái tên trong phòng VIP2 bước ra, hai tay ôm eo hai con nhỏ tóc vàng, tóc xanh mà đi. Mọi cảnh tượng đập vào mắt hắn. Tên này chợt khựng người lại rồi cố gắng nhìn cho rõ mặt người con gái đang đứng trên sàn disco. Tên này bật lên một cái tên: - Vi?- Anh Khánh, anh sao vậy? – Con nhỏ tóc vàng hỏi. Vâng, tên này không ai khác chính là Khánh.- Anh yêu, có chuyện gì à? – Con nhỏ tóc xanh tiếp.- …
- Tên này không trả lời. Chỉ thấy có chút gì đó khó chịu trong lòng. Nói một chút cũng không đúng, phải nói là rất nhiều. Hắn không rõ vì sao mình lại tức giận một cách vô cớ, cũng chẳng giải thích nổi những cảm xúc của mình trong thời gian gần đây. Tên này chỉ biết rằng…không biết biết từ bao giờ, trong lòng hắn, Vi đã có một vị trí quan trọng rồi.Hắn bất chấp mọi thứ, đẩy hai con nhỏ hai bên ra mặc cho hai con nhỏ ấy không hiểu mô tê gì, cứ gọi tên hắn mãi.Tên này bước tới sàn disco, quát lớn:- Dừng lại ngay!Mọi thứ đều như rơi vào trạng thái im lặng, kể cả tiếng nhạc xập xình ban nãy cũng tắt nốt. Thằng con trai đang ôm eo Vi hung hổ bước lại:- Mày là thằng nào?
- Câm miệng mày lại và cút ra khỏi đây trước khi tao cho mày vào quan tài sớm! – Khánh gằng từng tiếng.- Ngon nhỉ? Mày là ai? Có quyền gì mà đuổi tao? – Thằng này hất mặt.- Đấy là quyền của tao! – Khánh trả lời sau khi cho hắn một cú đấm vào mặt.Thằng đó xây xẩm mặt mày, té nhào xuống đất. Một lát sau, hắn mới có thể tự lồm cồm ngồi bò dậy. Thằng ấy điên tiết quát lớn:- Mày được lắm. Tụi bây lên cho nó một trận đi. Dám đụng đến tao thì đừng có mơ mà ăn ngon ngủ yên.
– Thằng đó vẫn tiếp tục hầm hổ.Im re…Không có bất kì động tĩnh gì, không thấy bất kì một thằng đàn em của thằng đó đâu. Khánh thấy thế thì nhếch mép cười khinh bỉ:- Hình như tao thấy là không có ai hết nhỉ?- Mày…tụi bây đâu hết rồi? – Thằng đó hét lớn.- Tao e là tụi nó không dám ra đâu. Hét chi cho tốn công? – Khánh cười đắc thắng.- Mày mơ à? Tụi bây sao không lên? Muốn tao đánh chết hết à? – Thằng đó trừng trừng mắt với Khánh rồi quay lại quát vào đám đông.- Anh…ơi… - Một thằng khép nép trả lời.- Tụi mày sao vậy? Muốn làm tao mất mặt à?- Nhưng mà…anh…- Tao nói tụi mày không nghe hả? Lên nhanh!
– Thằng đó hùng hổ.- Anh ơi…đó…đó là…Dark Kun… - Thằng đàn em rụt rè nói.- Mày bảo sao? – Thẳng đó hỏi lại, mặt cũng dần tái nhợt đi.- Đó là…Dar… - Thằng đàn em đang nói thì Khánh cắt ngang:- Tai mày nghe không rõ à? Vậy để tao nói lại cho mà nghe: Nó bảo tao là Dark Kun. Nghe rõ chưa? – Khánh hất mặt.- Dark…Ku…Kun?- Phải?- Em…xin lỗi anh! Làm…ơn…tha cho…cho em! – Thằng đó lắp bắp.- Được thôi…chuyện mày lớn tiếng với tao, tao sẽ bỏ qua… - Khánh mỉm cưởi gật đầu.- Cảm ơn anh! Cảm ơn anh!
– Thằng đó mừng rỡ. - Nhưng còn chuyện mày động vào người yêu tao thì đừng mơ tao tha cho mày! Mày dám chạm vào cô ấy, mặc cho cô ấy không muốn mà mày vẫn cố. Chuyện đó mãi mãi tao không thể tha được! – Khánh tức giận quát lớn.
Tất cả mọi con mắt đổ dồn vào người Khánh, kể cả nhỏ. Nhỏ đứng hình, miệng không thể mở ra để phản kháng bất cứ thứ gì. Vi bất ngờ trước lời nói và hành động của hắn. Tuy biết rằng cụm từ “người yêu” đối với Khánh rất xa vời nhưng không hiểu sao, lòng nhỏ cũng chen chút vui vui. Từ lúc nghe câu nói đó của tên này thì có vẻ nhỏ tỉnh rượu ra luôn.Khánh thì khác, nói ra cái cụm từ đó không hề biết ngượng miệng. Bản thân tên này cũng chẳng hiểu tại sao lúc đó mình lại nói vậy, chỉ hiểu rằng dù chỉ là trong lời nói, một khoảnh khắc dù nhỏ thôi nhưng Khánh vẫn muốn nhỏ là của riêng mình.Tất cả mọi người xung quanh đều dấy lên nhiều suy nghĩ khác nhau trong đầu.
Không ai nghĩ rằng Dark Kun một thời lại có thể có người yêu được. Cũng phải thôi. Những đứa con gái trước đây chỉ lấy danh nghĩ là bồ tên này thôi mà. Với cả cũng đã có nhiều trường hợp như thế này xảy ra nhưng Khánh chẳng thèm mảy may quan tâm đến mà mặc kệ. Thế thì chẳng phải chuyện này là chuyện lạ sao? Tất cả mọi người trong quán bar này chưa ai từng nghĩ đến chuyện: giữa Dark Kun vùa Monster và Ellie angle của Killing lại có một mối quan hệ như thế.…Tiếng nói lạnh lẽo của Khánh vang lên tiếp:- Đem nó về xử lí cho tao! Làm cho nó sống không bằng chết ấy! – Ánh nhìn lạnh lẽo của Khánh khiến ai cũng phải rợn người.Vi thấy thế thì không ổn. Chuyện cũng chẳng có gì lớn lao mà phải như thế thì không hay (Ack…không lớn lao. Ngày xưa thằng nào dám động vào chị ấy thì chỉ có con đường là cầm passport đi du lịch một chuyến ở địa phủ không cần quay về mà hôm nay lại thế này đây!
Có thể nói đối với chị ấy thì sức ảnh hưởng của “một cụm từ” cũng không nhỏ nhỉ??? =.=”). Nhỏ đang suy nghĩ cách để can Khánh. Khánh đã lỡ nói thế rồi thì cũng đành phải theo lao vậy. Phản kháng thì có nước cả hai cùng nhục mặt chết à?Vi bước lại ôm cánh tay Khánh, nói giọng ngọt như mía lùi:- Anh yêu…(oẹ…oẹ…)tha cho hắn ta đi. Đánh loại đó làm gì cho bẩn tay. - … - Khánh đơ trước hành động của nhỏ.- Mặc hắn ta đi. Anh không cần phải phiền phức với hắn ta làm gì. Không sớm thì muộn, Killing cũng sẽ tìm tới hắn thôi. – Vi nói oang oang, câu nói đầu thì bình thường, câu sau thì toả ra sát khí kinh khủng.(Hoá ra là can để gọi người bắt tên này về để chị ấy tự hành hạ chơi. Cat bái phục!!!)- À…ờ… - Khánh lắp bắp trả lời.
- Về thôi anh yêu. – Nhỏ cười nói rồi kéo tên này ra khỏi quán bar ngay lập tức.…Lúc này bên ngoài, Khánh vẫn còn đang ngu ngu ngơ ngơ trước sự diễn biến nhanh chóng của mọi việc. Khó chịu, nhỏ lên tiếng:- Anh bị sao thế? Không tính về à? – Vi xay thái độ 3600.- Ơ… - Khánh tròn mắt.- Ú…ớ gì. Cái tên đầu đất này. Anh không về thì cứ ở đó, tôi không làm phiền. – Vi nói rồi xoay lưng đi.- Ê…khoan đã…
- Khánh níu tay nhỏ.- Chuyện gì? – Nhỏ quay đầu lại hỏi.- Ừm…chuyện lúc nãy trong bar…- Đừng lo…tôi biết là anh không nói thật. – Nhỏ nói, dù thấy lòng buồn buồn nhưng không hiểu lý do.- Không phải đâu! Những câu nói đó…là thật lòng đấy! – Khánh nói rồi cúi đầu xuống.- Hả? – Nhỏ trợn ngược mắt.- Thật sự…tôi…yêu em… - Khánh lấy hết dũng khí, ngước mặt lên rồi nói.- … - Nhỏ ngây đơ.- Tôi thật sự yêu em! – Khánh nhắc lại lần nữa.- Hừ…không đâu. – Nhỏ lắc đầu.- Hả?- Anh không yêu tôi.
Cảm giác của anh đối với tôi cũng giống như những đứa con gái trong kia thôi. Có thể, thứ tình cảm đó sẽ lấp đầy trong tim anh nhưng chỉ đủ để qua một đêm rồi mất. Nó không thể trụ lại. Một tay chơi như anh, một playboy như anh chưa đủ để hiểu thế nào gọi là tình yêu. – Vi mím môi nói mặc dù từ sâu trong tim nhỏ, rất đau.Khánh không trả lời. Nhỏ thấy thế nên vội quay lưng bước đi để che đi kịp hàng nước mắt lại sắp rơi lần nữa. Tuy nhiên, khi vừa bước đi vài bước, câu nói của tên này đã làm nhỏ khựng lại.- Vậy em hiểu? Em hiểu tình yêu là gì sao?- …- Nếu em nói tôi không hiểu vậy thì em có dám chắc rằng em hiểu không?
– Khánh lại tiếp.- Tôi hiểu. – Nhỏ trả lời trong nước mắt.- Em nói tôi là một tay chơi, là một playboy nên không thể hiểu được ý nghĩa của tình yêu nhưng em đã quên mất một điều. Em cũng đâu phải một cô gái bình thường. Em là một playgirl thật sự! Em là một trong ba thủ lĩnh của Killing! Vậy thì lấy tư cách gì nói tôi không hiểu? – Khánh hét.- Anh biết tôi là một trong ba thủ lĩnh của Killing? – Nhỏ hỏi.- Phải.
- Tôi chưa từng nói, vậy sao anh biết? – Nhỏ lại tiếp tục.- Bởi vì…anh là Dark Kun. – Khánh trả lời.- Phải…tôi là một trong ba thủ lĩnh của Killing. Là một playgirl… - Nhỏ nói tới đây thì im bặt.- Vậy thì em không đủ tư cách để nói tôi không hiểu gì về tình yêu.- Vậy thì anh nói đi. Anh hiểu tình yêu là thế nào? – Nhỏ cứng rắn.- Tình yêu…không thể diễn tả bằng lời nói. Nó là một chuỗi của những cảm xúc vui, buồn, đau khổ, hạnh phúc…
Thứ có thể mang lại cho người ta nhiều cảm xúc nhất chính là tình yêu. Tôi cũng thế. Từ khi gặp em…những cảm xúc đó cứ luân phiên trong tôi. Lúc trước, tôi không hiểu tình yêu là gì, không biết cảm giác khi yêu ra sao nhưng bây giờ, em là người đã dạy cho tôi biết điều đó. Tôi không thể nói hết cho em nghe tất cả mọi thứ trong lòng tôi. Tôi chỉ có thể nói với em rằng: Tôi…yêu…em… - Khánh nói hết mọi suy nghĩ.- … - Nhỏ bật khóc.- Em… - Tại sao? – Nhỏ hét.- Hả? – Khánh khựng người lại.- Tại sao lại yêu tôi? Tôi có gì đáng để yêu? Ai cũng bảo là yêu thương tôi nhưng cuối cùng thì những người đó cũng rời bỏ tôi mà đi.
Tất cả mọi người…chỉ toàn là giả dối! Tất cả mọi người, ai cũng thế. Từ lúc biết được con người thật, biết được thân phận của tôi thì ai cũng tránh xa. Kể cả người mà tôi yêu thương nhất cũng đã rời bỏ tôi mà đi. Hức…hức… - Nhỏ bịt tai, khóc thét lên.- Nhưng…tôi lại không…. – Khánh tiến sát lại nhỏ.- Tránh ra! – Nhỏ xua tay.- Tôi không muốn bỏ rơi em…Bởi vì…tôi yêu em. – Khánh xoa xoa bờ vai đang run lên vì khóc của nhỏ.- Hức… - Nhỏ khóc nấc lên ngày càng to. Bất chợt, cơn mưa ào tới mỗi lúc một nặng hạt hơn. Tất cả mọi thứ như chìm xuống, nhường chỗ cho nước mắt hoà quyện vào cùng cơn mưa. Khánh và Vi, hai con người vẫn ở đó. Một người vẫn khóc và một người vẫn vuốt ve, dỗ dành…
300km về phía Đông thành phốTrên chiếc xe Audi mui trần màu đen bóng loáng có dáng của một người con gái. Cô gái mặt mũi lạnh tanh không một chút biểu cảm. Bên ghế bên cạnh cô gái có đặt hai bó hoa. Một một bó cúc trắng và một bó cẩm chướng đỏ tươi như màu máu.Sau gần 3 tiếng đồng hồ ngồi trên xe, cô gái ấy cũng đến nơi mình cần tới. Đỗ xe cái “kịt” trước một khu nghĩa trang rộng lớn, xung quanh là hàng rào gỗ sơn màu trắng, cô gái bước xuống. Ngay cổng ra vào có treo một tấm bảng to: “D.E.A.T.H”. Cô gái với người cầm hai bó hoa rồi bước vào. Khu nghĩa trang có trên dưới cả trăm ngôi mộ và được chia ra làm hai bên để lối đi ở giữa. Cô gái men theo lối đi đó, đi thẳng một hồi rồi dừng lại trước một nơi được xây dựng giống như đền thờ kiểu thần thoại Hy Lạp. Bước lên bậc thềm và đi thằng vào trong, đập vào mắt cô gái là hai ngôi mộ trắng được lát đá hoa cương nhìn rất đẹp.
Ở đó được lồng vào hai bức ảnh của hai người con trai. Một người mang nét đẹp hơi hướng của phương Tây với làn da trắng, mắt xanh, mũi cao, môi mỏng rất đẹp cùng với mái tóc màu vàng kim. Người còn lại mang đậm chất người châu Á với mái tóc màu nâu hạt dẻ, làn da hơi ngăm, mắt sáng, mũi cao và nhiều đường nét sắc xảo trên gương mặt.Bước đến gần, cô gái cắm hai bó hoa vào hai cái lọ được đặt trên hai ngôi mộ. Tiếp đó, cô gái cẩn thận cắm hai nén nhang rồi lùi lại, nhìn vào hai ngôi mộ nói:- Anh…em là An nè…
- Phải, cô gái đó là nó. - Anh em mình cũng gần một năm rồi chưa gặp nhau hai anh nhỉ? Tụi em nhớ hai người lắm. Hai người bây giờ thế nào? Sống có tốt không? Cuộc sống của tụi em vẫn vậy, không thay đổi nhiều. Có điều…vắng hai anh…tụi em thấy trống trãi lắm. Không còn ai quan tâm, hỏi han tụi em thường xuyên như ngày xưa nữa. Hai người có biết không…Minh Quang…Hoàng Kỳ? – Nó nói đên đây thì im lặng.
Nỗi đau xót dâng lên tràn ngập trong lòng của nó nhưng không hiểu sao, mãi mãi vẫn không thể khiến nó khóc thương được. Có cái gì đó đã ngăn chặn được dòng nước mắt nó tuôn ra. Đã hơn ba năm rời, nó chưa nhỏ một giọt nước mắt nào kể từ khi nó biết mình sẽ sống mà không có kí ức. Mím chặt môi, nó nói tiếp:- Em, Thảo Anh và chị Trang vẫn ổn, vẫn có thể như ngày xưa.
Duy chỉ có mỗi mình Bảo Vi là không còn được như thế. Hai người có hiểu lí do không? Vì kể từ sau ngày hôm ấy, anh đã mang trái tim nó chết đi cùng anh rồi Hoàng Kỳ ơi. Em thấy nó cười nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn nhưng em hiểu, đó chỉ là cái vỏ giúp nó che đi nước mắt bởi vì ngày xưa…nó là “nàng công chúa không biết cười” của D.E.A.T.H mà. Đến một cái nhếch môi nó còn không biết mà bây giờ nó đã thay đổi đến chóng mặt. Đã biết cười ra sao dù đó chỉ là giả tạo. Ngày xưa, nó còn lạnh hơn em cơ mà sao bây giờ lại trở thành còn người thế này? – Vo tròn hai bàn tay thành nắm đấm như đang cố kìm nén.
- Minh Quang…Hoàng Kỳ…hai người ác độc lắm. Dám bỏ tụi em đi trước. Hai người tại sao lại làm vậy? Em xem hai người như người thân trong nhà mà sao nỡ lòng nào hai người lại bỏ đi sớm thế? Đã vậy anh còn biến Bảo Vi thành còn người khác nữa, Hoàng Kỳ. Hai người muốn em bây giờ phải làm sao để cho mọi chuyện trở về như xưa? – Nó nói tiếp. Ngừng một hồi, nó cất tiếng:- Em…Ai?
– Nó hét lên rồi quay người lại, từ tay nó phóng ra cái gì đó sáng loáng, nhìn không rõ. Tốc độ kinh người của nó khiến không ai có thể phản ứng kịp.Máu bắt đầu tràn lênh láng dưới mặt sàn. Xác một thằng to con nằm sõng soài trên nền gạch lạnh lẽo. Trước khi chết, hai con mắt tên ấy còn mở to ra như muốn lồi cả ra ngoài. Hắn ta chết mà còn chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra.Lúc cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình, nó quay lại và nhanh chóng rút từ trong áo ra ba con dao găm có tẩm chất kịch độc và phóng. Ba con dao cứ thẳng tiến đến mục tiêu mà găm vào. Một con ngay giữa trán, một con giữa ngực và một con nằm giữa bụng.
Điều đặc biệt là cả ba con dao đều nằm thẳng một hàng. Qủa không hổ danh là người đứng đầu của Tứ ma nữ.Nó đang tính quay lưng bước đi nhưng chợt nhận ra có thứ gì đó rất lạ. lại gần cái xác chết, nó phát hiện ra một hình xăm rất lạ trên cổ tay thằng ấy. Đó là hình một vòng tròn, bên trong là ngôi sao mười cánh. Nó thấy có ái gì đó rất quen thuộc với hình xăm này. Dường như trước đó, nó đã từng thấy rồi thì phải? Vấn đề là nó không biết đã từng nhìn thấy ở đâu. Nó lấy điện thoại ra.
Chụp lại hình vết xăm đó rồi đút trở lại vào trong túi quần, nó vẫn không thôi thắc mắc về cái hình xăm. Tuy nhiên, được một lúc thì nó lại gạt bỏ tất cả mọi suy nghĩ.Lạnh lẽo xoay người đi. Nó không thèm bận tâm đến cái xác nằm bơ vơ dưới sàn đẫm máu. Vô tình như thế, mới là phong cách của người đứng đầu…Trước khí rời khỏi đó, nó xoay đầu nhìn về phía hai ngôi mộ. Miệng khẽ nhếch lên, nó nói:- Em sẽ quay lại…không lâu đâu. Nhưng chắc chắn với hai người rằng lúc đó, tụi em không còn là Tứ ma nữ phải đấu tranh sinh tồn như lúc này…mà là những con người của hạnh phúc…
- Đáy mắt nó ánh lên chút gì đó khó tả. Nó rồi nó quay lưng lẳng lặng bước đi không quay lại nhìn lấy một lần. Leo lên chiếc xe để ngoài cổng, nó phóng đi trên con đường dài tăp tắp. Mọi thứ…sắp bắt đầu…
Cả ba đứa khó chịu lắm chứ nhưng vẫn phải tự nhủ rằng ém xuống, ém xuống không thôi hỏng chuyện đại sự.Từ ngày hôm qua đến bây giờ, sau sự kiện Nguyệt Thy tát trúng Bảo Vi, tuyệt nhiên chưa ai thấy lấp ló gương mặt cô ta ở trong trường. Nhiều người thắc mắc là đã có chuyện gì xảy ra, Bảo Vi đã làm gì và Minh đã xử lí cô ta ra sao. Vẫn chưa ai biết!Riêng về phía Bảo Vi thì từ lúc đó tới giờ, chưa ai thấy được nụ cười tươi tắn hàng ngày trên môi nhỏ. Gương mặt cứ lầm lầm lì lì, lạnh đến run cả người, đôi mắt nhìn u uất đến thảm thương. Nó và Thảo Anh nhìn nhỏ với ánh mắt có chút cảm thông.
Bây giờ thì, cả hai chỉ có thể làm thế, hoàn toàn không thể làm gì hơn. Điều nhỏ cần nhất bây giờ là…Hắn với Thiên thì cũng bất lực nhìn ba cô gái. Cả ba đều phờ phạt mà nguyên do gốc cũng là Vi. Khánh thì suốt hai tiết học vừa qua, ánh mắt không thể nào không nhìn về cái dáng người nhỏ bé, yếu ớt đó. Có cái gì đó…phức tạp lắm trong lòng tên này (Cat không nhắc đến anh Minh là tại vì sau sự kiện anh ấy trái lời chị Trang thì chị ấy đã bắt nhốt anh Minh trong nhà luôn ùi!).…Sau câu nói của nó, Vi bất lực đứng dậy rồi dựa lưng vào tường chờ cho mọi người đi thì mình mới đi theo. Tuy nhiên, có một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Lúc Khánh đi ngang, anh chàng vướn chân vào cái…chân bàn và loạng chà loạng choạng một cách ngoạn mục đến mức, không hiểu sao mà có thể té nhào lại chỗ Vi. Nhỏ ngớ người không kịp phản ứng, Khánh thì kịp nhận thức mọi chuyện nên cố giữ thăng bằng bằng mọi cách.Kết quả là Khánh dùng hai tay chống vào tường để cân bằng lại trạng thái ban đầu của mình mà không để ý ở giữa hai cánh tay rắn chắc của tên này là…Vi. Nhỏ ngơ ngác, mắt mở to hết cỡ nhìn Khánh. Tên này thì sau khi đã bình tĩnh thì mới nhận ra Vi ngay trước mặt mình. Hai ánh nhìn chạm nhau, hai gương mặt chỉ cách nhau có vỏn vẹn 5cm
Hơi thở nóng nóng ấm phà vào mặt khiến Vi ngượng chín, gương mặt dần chuyển sang màu đỏ và có vẻ như đối tượng của nhỏ cũng không khá hơn. Có cái cảm giác gì đó mới lạ dâng lên trong lòng Khánh. Nó khác xa với cái cảm giác khi tên này ở với mấy đứa con gái khác. Thứ cảm giác này gọi là gì đây?Riêng về phía Vi thì đang cố gạt bỏ những cảm xúc đang dâng lên trong lòng mình. Một lần nữa, cái cảm giác mà nhỏ dường như đã quên đã quay trở lại. Và còn hơn cả như thế…cái cảm giác này…mạnh liệt hơn, xúc động hơn cả trước đây.
Nhưng cuối cùng thì, đây là điều mà nhỏ chẳng bao giờ muốn. Một lần là quá đủ cho cả cuộc đời. Cả hai cứ đứng hình một hồi lâu thì bị nó cắt ngang:- Rồi nhá! Phim tình cảm thì làm ơn tìm chỗ nào kín đáo hơn một chút ấy. Đừng có làm những chuyện này trước mặt người “trong sáng” như tao. – Nó nhếch môi cười đểu.- Ơ… - Khánh vội vã buông tay.- Mày… - Vi ngập ngừng nhìn nó với ánh mắt có pha chút đau khổ.- Haiz…thôi, xuống canteen đi. Tao đói!
– Nó lảng sang chuyện khác.- Ừm… - Hắn gật đầu.- Mà này…anh Minh còn bị cấm ở nhà à? – Thảo Anh lên tiếng.- Ừ…tại hôm qua nó trốn đi tới cuộc thi mà. Hình như qua việc này thì Trang giận lắm á. Anh thấy cô ấy cứ hậm hực suốt cả buổi tối qua. Cô ấy hành hạ, đày đoạ, xử lí thằng Minh tới gần ba giờ sáng cơ mà. – Thiên ngán ngẩm.- Chậc…khổ thân hai! – Vi tặc lưỡi. …
Canteen trườngCả đám bước vào canteen trong ánh nhìn của mọi người. Thảo Anh chẳng mảy may để ý vì còn đang rất vui vẻ nói chuyện với Thiên trong khi Vi và Khánh thì chìm trong hai suy nghĩ riêng, mãi không dứt ra được. Còn mỗi nó và hắn là hai người rảnh rang để ý chuyện thiên hạ nhất. Cùng chung một cảm giác, cùng chung một suy nghĩ và cùng chung một thời điểm, cả hai cùng quát:- Nhìn gì mà nhìn? Có tin chọc cho đui mắt luôn không?Cả hai quay sang nhìn nhau và dành cho nháu mấy cái tia lửa điện. Sau đó, nó thở hắt ra rồi ngồi đại xuống một bàn.
Cả đám cũng từ từ tiến tới rồi ngồi xuống cùng nó.Thiên sau khi cố gắng ghi nhớ hết cái mớ thức ăn mà nó gọi thì cũng “lực bất tòng tâm”, lết cái thân đi mua về cho nó. Trong lúc đó thì tại bàn:- Hey…hey… - Nó huơ huơ bàn tay trước mặt Vi.- Mày thôi ngay đi. – Vi cau có.- Sao vậy tình yêu? – Thảo Anh quàng tay qua vai Vi.- Chẳng có gì! – Vi khó chịu trả lời.
- Hay là sau thước phim tình cảm vừa rồi, ai kia đã phát hiện ra tình cảm mình dành cho đối phương nên mới thế? – Thảo Anh trêu nhưng không may, câu nói đó lại khiến nhỏ tức giận.- Đừng có nói nữa! – Vi quát.- Ơ… - Thảo Anh ngỡ ngàng.- Ưm…tao…xin lỗi. Tao không có ý gì đâu! – Nhỏ hối lỗi.- Không…không sao. Tại tao thôi. Mà có gì à? – Thảo Anh hỏi thăm.
- Không gì đâu. Thôi, tao không ăn đâu. Tụi mày ăn đi! – Nhỏ nói rồi đẩy ghế đứng lên, đi vội ra khỏi canteen.“Cô ấy…ghét mình lắm ư?” Đó là câu hỏi tự hiện ra trong đầu Khánh lúc này. Có cái gì đó khó chịu xen lẫn trong lòng tên này khi nghĩ rằng Vi ghét mình. Nhưng tại sao lại thế thì anh chàng mãi vẫn chưa tìm ra câu trả lời.…Sân sau trườngTrên cái cây to xum xuê cành lá, uy nghi phía sau trường, có dáng một cô gái mảnh mai đang ngồi trên cành cây to, đầu tựa vào thân cây, hai chân đung đưa một cách tự do.
Một tay cô gái đặt lên tim, một tay vò chặt vạt áo. Cô gái đó là Vi.Gương mặt nhỏ man mác buồn, đôi mắt trong veo, dễ thương hằng ngày giờ đã thay bằng một đôi mắt đỏ hoe, ngấn nước. Từ khoé mắt, một giọt nước mắt trong veo rơi xuống. Nhỏ không thích khóc nhưng những cảm xúc trong tim cứ cố gắng ép cho dòng nước mắt nóng hổi chảy ra không ngừng.Nhỏ dùng tay để cố gắng quệt hết hai hàng nước mắt nhưng càng làm thì nước lại càng chảy ra nhiều hơn.- Em không muốn…không muốn…một lần là quá đủ rồi! Một người…đã bỏ em…đi. Em không muốn sẽ…lại có người…thứ hai. Anh ơi…em…nhớ anh nhiều…nhiều lắm! Em phải làm sao?
Em…em muốn mang…anh về đây. Anh ơi…làm ơn đấy! Hãy về đi mà! Sao anh…cứ thích ở cái nơi…xa xăm…lạnh lẽo ấy như thế? Anh không còn yêu em…thương em nữa hả anh? Anh ơi…Em ghét khóc…vì anh bảo anh…ghét em khóc! Nhưng hôm nay…em lại khóc nữa…anh ơi. Tại…em nhớ anh quá! Anh trả lời em đi! Em muốn được…gặp anh…một lần thôi cũng được.
Em muốn được nghe anh hỏi…thăm em. Em muốn được thấy anh…la mắng, rồi lại…dỗ dành em. Em nhớ tất cả. Anh về đây đi mà! Hoàng Kỳ… - Nhỏ vừa khóc vừa nói.... Dáng một người con trai đứng đó không xa. Người con trai đó đã nghe hết tất cả mọi thứ. Một cảm giác đau đớn cắt ngang con tim, một sự tiếc nuối dâng lên trong lòng, một sự thất vọng đột ngột hiện ra…Cuối cùng thì…người con trai tên Hoàng Kỳ, là ai?
Quệt ngang giọt nước mắt cuối cùng, mặt Vi nhìn lạnh băng vô hồn. Mím nhẹ môi trước khi nước mắt kịp bật ra lần nữa. Nhỏ nhảy xuống và tiếp đất một cách ngoạn mục dưới gốc cây. Đặt nhẹ bàn tay lên thân cây, Vi nói nhỏ:- Xin lỗi nhé…mặc dù, ngươi chỉ là cái cây vô tri vô giác, nhưng từ cái ngày hôm đó, ta đã tự nói rằng: Bất cứ ai hay bất cứ thứ gì nhìn thấy giọt nước mắt của ta đều phải đặt dấu chấm hết ngay sau đó. Vậy nên đừng trách ta. Ta xin lỗi. Phải ác độc và nhẫn tâm như thế mới có thể là…
Nam ma nữ của Tứ ma nữ D.E.A.T.H được!Câu nói nhỏ lắm, giống như chỉ là thì thầm để nhỏ với cái cây có thể nghe được. Chàng trai đứng ở xa tuy tò mò nhưng cũng chẳng nghe được bất cứ thứ gì.Vi rút từ trong áo ra một con dao găm. Phần cán dao được khắc biểu tượng hoa hồng có gai đỏ - biểu tượng của người dưới trướng – và phần chuôi của con dao có nạm một viên ngọc trai đen với kích cỡ to. Nhỏ dùng sức cắm con dao vào thân cây rồi bước ngược ra xa chừng 10m thì dừng lại nhìn.
Cái cây đã có chuyển biến. Từ phần rễ bên dưới bắt đầu già nua, phần đất mà rễ cây cắm xuống cũng bắt đầu khô cằn. Rễ bắt đầu tróc ra. Cái cây bắt đầu khô éo từ dưới gốc đi lên từ từ. Đến phần cành lá, những chiếc lá xanh mướt trên những cành cây cao chót vót bắt đầu chuyển màu vàng rồi trở thành lá khô. Sau đó, những chiếc lá bắt đầu rụng khỏi cành, rơi lả tả xuống đất như một cơn mưa. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Cái cây sau khi tróc hết rễ ra thì ngã sang bên phải, va chạm vào đất tạo ra một tiếng động rất lớn, chấn động toàn trường.“Uỳnhhhh….”Trời đất như rung lên.
Nhỏ chỉ điềm đạm đứng đó quan sát. Thậm chí, trên mặt cũng chẳng có một tí cảm xúc nào. Dứt khoát. Không tha cho bất kì một ai, bất kể cái gì là điều tối quan trọng của một người thuộc Tứ ma nữ. Những gì cả bốn người được học là phải tàn độc. Dấn thân vào đây rồi thì phải biết chấp nhận. Nhường nhịn là chết. Nhỏ bước từng bước nhẹ nhàng đến bên cái cây, rút con dao ra rồi cất vào trở lại. Xong xuôi thì quay lưng bước đi, không một chút luyến tiếc để nhìn lại.
“Uỳnhhhhh….”Nó và Thảo Anh ngồi ở canteen nghe thấy âm thanh vang dội đó. Tất cả mọi người đều giật mình chạy đi xem có chuyện gì, duy chỉ có hai cô nàng là chỉ tạm dừng việc ăn uống mà thôi. Bởi chính nó và Thảo Anh biết rõ, chuyện gì đã xảy ra! Cả hai trong lòng đang rất lo cho cô bạn thân nhưng hiện tại thì chẳng thể làm gì hơn.
Chuyện của Hoàng Kỳ đã qua rồi, sao Vi vẫn chưa quên?Khánh thì sau khi thấy Vi bước đi thì cũng chạy đi đâu mất. Bây giờ, hắn đang giục cả bọn đi xem mọi việc. Nó chỉ điểm đạm trả lời:- Khoan hãy đi! Ít nhất thì cũng phải chờ thêm một tiếng đồng hồ nữa cơ. Thảo Anh, gọi lên phòng hiệu trưởng dặn đi, không thì nguy. Bảo hôm nay cho học sinh và các giáo viên về sớm. Đừng cho biết lí do. Chỉ cần nói rằng: Hôm nay, Vi khóc, thế thôi! – Nó nói một tràng và ngay sau đó là công việc của Thảo Anh.- Sao lại phải thế? Có gì à? – Hắn thắc mắc.- Đừng hỏi nhiều. Chúng ta đi về. – Nó lạnh giọng trả lời.- Nhưng còn tiết học…- Hôm nay nghỉ. – Nó cắt ngang hắn.- Ưm…An à… - Thiên gọi nó.- … - Nó không trả lời, chỉ khẽ nhướn cặp lông mày thanh thoát lên như muốn hỏi có việc gì.- Ơ…thôi. Không có gì.
– Thiên định bụng nói gì đó rồi lại xua tay không nói.Nó gật đầu rồi cùng Thảo Anh đi ra bãi xe trước. Hắn và Thiên sau một hồi đứng yên tại chỗ cũng lật đật chạy theo. …Nhà nóKhông khí căng thẳng đang bao phủ lên ngôi nhà vốn rất nhiều tiếng cười này. Nó đang ngồi ở cái ghế sofa màu café sữa được đặt ở giữa phòng khách. Thảo Anh ngồi gần đó thì không nén nổi tiếng thở dài. Mặt nó nhìn rất nghiêm nghị lúc này. Cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy. Chốc sau, Vi về tới. Đẩy cánh cổng sắt ra, Vi bước vào nhà. Nhỏ mệt mỏi đi lướt qua trước mặt nó mà không thèm nói đến một lời. Nó tuy nhìn như đang đăm chiêu suy nghĩ nhưng vẫn để ý đến mọi thứ xung quanh. Nó cất lên chất giọng lạnh thấu xương của mình:- Ngồi xuống! – Tuy giọng nói rất nhỏ nhẹ nhưng bên trong đó lại là thép.- Tao đang mệt. Tao muốn nghỉ!
– Vi uể oải trả lời.- Tao bảo ngồi! – Nó đanh giọng hơn.- … - Vi quay lưng lại nhìn thằng vào nó, tuy không muốn nhưng nhỏ vẫn phải miễn cưỡng ngồi xuống đối diện.- Rồi…có chuyện gì? Nói nhanh đi? – Vi vào thằng vấn đề.- Mày đã chấm dứt sự sống của cái cây phía sân sau trường? – Nó hỏi.- Phải. – Vi nhăn nhó trả lời.- Mày dùng XX16? (Loại độc dược trên con dao mà nhỏ găm vào thân cây, khiến cái cây phải chết. Đó là loại độc mới nhất của Trang chế tạo để sử dụng cho châm của mình. Có hiệu quả trên cả con người, động – thực vật và cả đồ vật) – Nó lại hỏi tiếp. - Phải? – Vi nhếch môi.
- Mày có biết là XX16 vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm? – Nó bắt đầu nổi trận lôi đình.- Tao biết. Mà thế thì đã sao? Cứ coi như là tao đã thí nhiệm giúp cho chị Trang đi. Mà cũng phải công nhận, sức công phá của nó lớn thật. Trong vòng chưa tới 3 phút đã làm cái cây đó chết rồi tróc gốc ngã xuống. – Vi bình thản.- Mày nên biết suy nghĩ chút đi Vi. Tao biết là bất cứ thứ gì nhìn thấy mày khóc cũng phải chết nhưng mày cũng nên nhớ rằng: Tứ ma nữ vẫn còn có một luật lệ khác là không làm ảnh hưởng đến những người vô tội. Mày có biết là XX16 sẽ để lại phần chất độc còn dư trong không khí không? Mày thử nghĩ xem nếu cả cái thành phố này đều bị nhiễm chất độc ấy rồi sao? Mọi chuyện sẽ thành ra thế nào? Mày có lường trước được hết không?
– Nó hét vào mặt Vi.- … - Nhỏ chỉ im lặng.- Im lặng? Mày im lặng là có ý gì? Mày im lặng thì có thể giải quyết mọi chuyện à? Mày nên nhớ: Tứ ma nữ luôn sẵn sàng chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm. Nhưng đó là bằng hành động chứ không phải là sự im lặng. Mày hiểu chứ? – Nó tiếp tục.- Tao biết! Tao nhớ! Nhưng mày làm ơn mặc kệ tao lúc này đi. Lúc này tao không cần quan tâm đến ai cả. Tao muốn được một mình! – Vi bịt tai hét lên.- ... – Nó không nói gì, chỉ nhìn Vi.- Thôi…hai người dừng lại ở đây được rồi. Chuyện này chúng ta sẽ nói chuyện sau. Cả hai người lúc này đều đã mất bình tĩnh. Nói chuyện tiếp chỉ sợ là chỉ xảy ra xô xát thôi. – Thảo Anh can.- Hừm…được. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.
– Nó thở hắt ra rồi lên phòng.- … - Vi không nói nữa. Nhỏ ngồi một hồi thì cũng bỏ lên phòng, để lại Thảo Anh ngồi ở phòng khách mà thở dài thườn thượt.Hai tiếng sau.Bây giờ đã khoảng 3 giờ chiều. Nó từ trên cầu thang bước xuống với một bộ cánh hoàn toàn khác. Nó mặc một cái váy kín cổ, ổng tay lửng, dài tới qua đùi một xíu và bó lấy cơ thể. Trước ngực áo được tô điểm bởi một viên pha lê trắng hình tròn. Chân nó mang đôi giầy cao gót màu đen bóng cao một tấc, hai tay có mang găng cũng là màu đen. Mái tóc dài màu hung đỏ của nó được vấn cao lên nhìn rất gọn gang cùng với chiếc mắt kính to bản deo trên mặt nhìn nó rất quyến rũ. Nó không trang điểm, chỉ đơn giản là tô một ít son đỏ mà thôi.Thảo Anh nhìn nó ngơ ngác như gắng mác “con khờ” vậy. Nó cất tiếng:- Vi đâu?- À…ơ…ờ…nãy nó bảo tới bar. – Thảo Anh giật mình.- Ừm… - Nó nói rồi bước thẳng ra cửa.- An…đi đâu đó? – Thảo Anh hỏi vọng ra.
- Thăm Hoàng Kỳ và Minh Quang! – Nó nói.- Ơ…ừm… - Thảo Anh đơ người một hồi rồi cũng ậm ừ.Nó xuống gara của căn biệt thự, leo lên chiếc xe mui trần bóng loáng màu đen mới toanh rồi khởi động máy, chạy thẳng ra khỏi cổng và mất hút trên con đường.…
Bar VegasTiếng nhạc trong cái quán bar cứ liên tục xập xình. Những giai điệu sôi động lúc này là liều thuốc giúp cho Vi quên đi tất cả mọi thứ. Cố gắng rũ bỏ cái quá khứ mà sao khó quá? Cái cảm giác tội lỗi vẫn cứ đè nặng lên vai nhỏ. Mặc dù nó, Thảo Anh và chị Trang đã giải thích rất nhiều nhưng nhỏ vẫn không thôi ám ảnh về cái ngày hôm ấy…Vi ngồi ngay góc tối nhất của quán bar. Trên bàn nhỏ là một cái ly và một chai rượu whisky đang uống dở.
Nhỏ cứ uống rồi rót, rót rồi uống liên tục mãi như thế. Bây giờ, nhỏ uống cũng được gần hết một chai rồi.Gương mặt trắng xinh đẹp bây giờ đã bắt đầu ửng hồng, dấu hiệu của việc khi rượu đã vào cơ thể. Nhỏ vẫn tiếp tục uống và dường như không có ý định dừng lại. Cứ chốc chốc, nhỏ lại tự cười tự nói như bị tự kỉ. Nhỏ muốn quên đi mọi thứ. Nhỏ không còn thiết tha bất cứ thứ gì lúc này. Đầu nhỏ bây giờ trống rỗng, hoạ chăng chỉ còn duy chỉ mỗi một cái tên: Hoàng Kỳ mà thôi!…Tại phòng VIP2 của quán bar, một tên con trai với gương mặt rất đẹp, đẹp tựa như một bức tranh đang ngồi uống rượu một cách trầm ngâm. Bên cạnh tên con trai đó là hai cô gái ăn mặc sexy, một cô tóc vàng dài để xoăn như mì tôm, một cô tóc xanh cắt tóc tầng. Cả hai ăn mặc theo kiểu chỉ xíu nữa thôi là lộ hết cả hàng ra rồi. Con nhỏ tóc vàng õng ẹo:- Ứ…ghét quá đi à! Dạo này anh quên em rồi nhá!- Ghét anh ghê! Mấy hôm nay không thấy anh tới tìm bọn em. Tụi em hóng anh dài cả cổ. – Con nhỏ tóc xanh đưa tay lên mân mê vòm ngực tên này.- Phải đấy. Giận anh ghê vậy đó!
– Con nhỏ tóc vàng tiếp tục.- Anh! – Con nhỏ tóc xanh hét lên khi thấy tên này không thèm chú ý đến mình. - Hả? – Tên này giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.- Anh sao vậy? – Con nhỏ tóc vàng nhõng nhẽo.- Không chịu để ý đến tụi em. – Con nhỏ tóc xanh nhìn tên này vẻ giận dỗi.- Thôi mà hai người đẹp. – Tên này cố gắng gạt phăng đi mất tất cả mọi suy nghĩ trong đầu và cố nặn ra nụ cười thật đẹp và giọng nói ngọt như mía lùi.- Ứ chịu đâu…anh phải đền cho tụi em. – Con nhỏ còn lại õng ẹo.- Thế hai người đẹp muốn gì? – Hắn ta nựng ngay cằm con nhỏ tóc vàng.- Tối nay đi chơi với tụi em nha anh! - Chiều ý hai người đẹp vậy.- Hihi……Lúc này, Vi đã bắt đầu say. Nhỏ gạt phăng hết những thứ trên bàn xuống đất làm chúng phát ra những tiếng kêu “loảng…xoảng…”.
Những mảnh thuỷ tinh văng tung toé cùng thứ chất lỏng màu vàng trong đang lênh láng dưới sàn khiến mọi người quay lại nhìn. Ai ai cũng hướng ánh mắt khó hiểu về phía nhỏ nhưng nhỏ chẳng hề bận tâm lấy một chút. Lấy hai tay chống lên bàn làm điểm tựa để nhấc người lên, Vi loạng chà loạng choạng đi về phía sàn disco sôi động với những ánh đèn màu nhập nhoè, chớp nhoáng.Hoà mình vào những nhịp điệu, cơ thể nhỏ bắt đầu di chuyển. Từ từ nhẹ nhàng rồi bắt đầu nhanh dần. Những ngôn ngữ cơ thể được nhỏ thể hiện trên sàn nhảy khiến bọn sói già bên dưới chết mê chệt mệt mà nhõ dãi thèm thuồng.Vi hôm nay mới thực sự theo lối phong cách cũ
– phong cách của siêu mẫu Ellie. Nhỏ mặc một cái áo ống lửng bằng thun màu đỏ, để lộ ra vòng eo thon gọn cùng làn da trắng nõn như sữa. Khoát bên ngoài Vi là một cái áo da đen cộc tay làm điểm nhấn cho tổng thể bộ đồ và cái váy da bó màu đen dài tới ngang đùi. Nhỏ đi đôi giầy cao gót cũng màu đen cao tới một tấc hai. Một vẻ đẹp gợi cảm, quyến rũ toát lên từ Vi.Bọn dê già vẫn cứ ở bên dưới thèm thuồng ngó lên. Bỗng dưng, một thằng con trai gan dạ dám bước lên sàn đứng cạnh nhỏ mà nhảy.
Nhỏ quay sang, chỉ dùng hai tay để cố đẩy thằng đấy ra rồi lại tiếp tục điệu nhảy của mình.Bị người đẹp xô ra chỗ khác một cách phủ phàng, thằng đó vẫn lì lợm tiến lại lần nữa và bất chợt ôm eo nhỏ. Nhỏ cố gắng dùng sức để đẩy hắn tar a nhưng do có rượu trong người nên sức nhỏ hoàn toàn không thể.Đúng lúc này, cái tên trong phòng VIP2 bước ra, hai tay ôm eo hai con nhỏ tóc vàng, tóc xanh mà đi. Mọi cảnh tượng đập vào mắt hắn. Tên này chợt khựng người lại rồi cố gắng nhìn cho rõ mặt người con gái đang đứng trên sàn disco. Tên này bật lên một cái tên: - Vi?- Anh Khánh, anh sao vậy? – Con nhỏ tóc vàng hỏi. Vâng, tên này không ai khác chính là Khánh.- Anh yêu, có chuyện gì à? – Con nhỏ tóc xanh tiếp.- …
- Tên này không trả lời. Chỉ thấy có chút gì đó khó chịu trong lòng. Nói một chút cũng không đúng, phải nói là rất nhiều. Hắn không rõ vì sao mình lại tức giận một cách vô cớ, cũng chẳng giải thích nổi những cảm xúc của mình trong thời gian gần đây. Tên này chỉ biết rằng…không biết biết từ bao giờ, trong lòng hắn, Vi đã có một vị trí quan trọng rồi.Hắn bất chấp mọi thứ, đẩy hai con nhỏ hai bên ra mặc cho hai con nhỏ ấy không hiểu mô tê gì, cứ gọi tên hắn mãi.Tên này bước tới sàn disco, quát lớn:- Dừng lại ngay!Mọi thứ đều như rơi vào trạng thái im lặng, kể cả tiếng nhạc xập xình ban nãy cũng tắt nốt. Thằng con trai đang ôm eo Vi hung hổ bước lại:- Mày là thằng nào?
- Câm miệng mày lại và cút ra khỏi đây trước khi tao cho mày vào quan tài sớm! – Khánh gằng từng tiếng.- Ngon nhỉ? Mày là ai? Có quyền gì mà đuổi tao? – Thằng này hất mặt.- Đấy là quyền của tao! – Khánh trả lời sau khi cho hắn một cú đấm vào mặt.Thằng đó xây xẩm mặt mày, té nhào xuống đất. Một lát sau, hắn mới có thể tự lồm cồm ngồi bò dậy. Thằng ấy điên tiết quát lớn:- Mày được lắm. Tụi bây lên cho nó một trận đi. Dám đụng đến tao thì đừng có mơ mà ăn ngon ngủ yên.
– Thằng đó vẫn tiếp tục hầm hổ.Im re…Không có bất kì động tĩnh gì, không thấy bất kì một thằng đàn em của thằng đó đâu. Khánh thấy thế thì nhếch mép cười khinh bỉ:- Hình như tao thấy là không có ai hết nhỉ?- Mày…tụi bây đâu hết rồi? – Thằng đó hét lớn.- Tao e là tụi nó không dám ra đâu. Hét chi cho tốn công? – Khánh cười đắc thắng.- Mày mơ à? Tụi bây sao không lên? Muốn tao đánh chết hết à? – Thằng đó trừng trừng mắt với Khánh rồi quay lại quát vào đám đông.- Anh…ơi… - Một thằng khép nép trả lời.- Tụi mày sao vậy? Muốn làm tao mất mặt à?- Nhưng mà…anh…- Tao nói tụi mày không nghe hả? Lên nhanh!
– Thằng đó hùng hổ.- Anh ơi…đó…đó là…Dark Kun… - Thằng đàn em rụt rè nói.- Mày bảo sao? – Thẳng đó hỏi lại, mặt cũng dần tái nhợt đi.- Đó là…Dar… - Thằng đàn em đang nói thì Khánh cắt ngang:- Tai mày nghe không rõ à? Vậy để tao nói lại cho mà nghe: Nó bảo tao là Dark Kun. Nghe rõ chưa? – Khánh hất mặt.- Dark…Ku…Kun?- Phải?- Em…xin lỗi anh! Làm…ơn…tha cho…cho em! – Thằng đó lắp bắp.- Được thôi…chuyện mày lớn tiếng với tao, tao sẽ bỏ qua… - Khánh mỉm cưởi gật đầu.- Cảm ơn anh! Cảm ơn anh!
– Thằng đó mừng rỡ. - Nhưng còn chuyện mày động vào người yêu tao thì đừng mơ tao tha cho mày! Mày dám chạm vào cô ấy, mặc cho cô ấy không muốn mà mày vẫn cố. Chuyện đó mãi mãi tao không thể tha được! – Khánh tức giận quát lớn.
Tất cả mọi con mắt đổ dồn vào người Khánh, kể cả nhỏ. Nhỏ đứng hình, miệng không thể mở ra để phản kháng bất cứ thứ gì. Vi bất ngờ trước lời nói và hành động của hắn. Tuy biết rằng cụm từ “người yêu” đối với Khánh rất xa vời nhưng không hiểu sao, lòng nhỏ cũng chen chút vui vui. Từ lúc nghe câu nói đó của tên này thì có vẻ nhỏ tỉnh rượu ra luôn.Khánh thì khác, nói ra cái cụm từ đó không hề biết ngượng miệng. Bản thân tên này cũng chẳng hiểu tại sao lúc đó mình lại nói vậy, chỉ hiểu rằng dù chỉ là trong lời nói, một khoảnh khắc dù nhỏ thôi nhưng Khánh vẫn muốn nhỏ là của riêng mình.Tất cả mọi người xung quanh đều dấy lên nhiều suy nghĩ khác nhau trong đầu.
Không ai nghĩ rằng Dark Kun một thời lại có thể có người yêu được. Cũng phải thôi. Những đứa con gái trước đây chỉ lấy danh nghĩ là bồ tên này thôi mà. Với cả cũng đã có nhiều trường hợp như thế này xảy ra nhưng Khánh chẳng thèm mảy may quan tâm đến mà mặc kệ. Thế thì chẳng phải chuyện này là chuyện lạ sao? Tất cả mọi người trong quán bar này chưa ai từng nghĩ đến chuyện: giữa Dark Kun vùa Monster và Ellie angle của Killing lại có một mối quan hệ như thế.…Tiếng nói lạnh lẽo của Khánh vang lên tiếp:- Đem nó về xử lí cho tao! Làm cho nó sống không bằng chết ấy! – Ánh nhìn lạnh lẽo của Khánh khiến ai cũng phải rợn người.Vi thấy thế thì không ổn. Chuyện cũng chẳng có gì lớn lao mà phải như thế thì không hay (Ack…không lớn lao. Ngày xưa thằng nào dám động vào chị ấy thì chỉ có con đường là cầm passport đi du lịch một chuyến ở địa phủ không cần quay về mà hôm nay lại thế này đây!
Có thể nói đối với chị ấy thì sức ảnh hưởng của “một cụm từ” cũng không nhỏ nhỉ??? =.=”). Nhỏ đang suy nghĩ cách để can Khánh. Khánh đã lỡ nói thế rồi thì cũng đành phải theo lao vậy. Phản kháng thì có nước cả hai cùng nhục mặt chết à?Vi bước lại ôm cánh tay Khánh, nói giọng ngọt như mía lùi:- Anh yêu…(oẹ…oẹ…)tha cho hắn ta đi. Đánh loại đó làm gì cho bẩn tay. - … - Khánh đơ trước hành động của nhỏ.- Mặc hắn ta đi. Anh không cần phải phiền phức với hắn ta làm gì. Không sớm thì muộn, Killing cũng sẽ tìm tới hắn thôi. – Vi nói oang oang, câu nói đầu thì bình thường, câu sau thì toả ra sát khí kinh khủng.(Hoá ra là can để gọi người bắt tên này về để chị ấy tự hành hạ chơi. Cat bái phục!!!)- À…ờ… - Khánh lắp bắp trả lời.
- Về thôi anh yêu. – Nhỏ cười nói rồi kéo tên này ra khỏi quán bar ngay lập tức.…Lúc này bên ngoài, Khánh vẫn còn đang ngu ngu ngơ ngơ trước sự diễn biến nhanh chóng của mọi việc. Khó chịu, nhỏ lên tiếng:- Anh bị sao thế? Không tính về à? – Vi xay thái độ 3600.- Ơ… - Khánh tròn mắt.- Ú…ớ gì. Cái tên đầu đất này. Anh không về thì cứ ở đó, tôi không làm phiền. – Vi nói rồi xoay lưng đi.- Ê…khoan đã…
- Khánh níu tay nhỏ.- Chuyện gì? – Nhỏ quay đầu lại hỏi.- Ừm…chuyện lúc nãy trong bar…- Đừng lo…tôi biết là anh không nói thật. – Nhỏ nói, dù thấy lòng buồn buồn nhưng không hiểu lý do.- Không phải đâu! Những câu nói đó…là thật lòng đấy! – Khánh nói rồi cúi đầu xuống.- Hả? – Nhỏ trợn ngược mắt.- Thật sự…tôi…yêu em… - Khánh lấy hết dũng khí, ngước mặt lên rồi nói.- … - Nhỏ ngây đơ.- Tôi thật sự yêu em! – Khánh nhắc lại lần nữa.- Hừ…không đâu. – Nhỏ lắc đầu.- Hả?- Anh không yêu tôi.
Cảm giác của anh đối với tôi cũng giống như những đứa con gái trong kia thôi. Có thể, thứ tình cảm đó sẽ lấp đầy trong tim anh nhưng chỉ đủ để qua một đêm rồi mất. Nó không thể trụ lại. Một tay chơi như anh, một playboy như anh chưa đủ để hiểu thế nào gọi là tình yêu. – Vi mím môi nói mặc dù từ sâu trong tim nhỏ, rất đau.Khánh không trả lời. Nhỏ thấy thế nên vội quay lưng bước đi để che đi kịp hàng nước mắt lại sắp rơi lần nữa. Tuy nhiên, khi vừa bước đi vài bước, câu nói của tên này đã làm nhỏ khựng lại.- Vậy em hiểu? Em hiểu tình yêu là gì sao?- …- Nếu em nói tôi không hiểu vậy thì em có dám chắc rằng em hiểu không?
– Khánh lại tiếp.- Tôi hiểu. – Nhỏ trả lời trong nước mắt.- Em nói tôi là một tay chơi, là một playboy nên không thể hiểu được ý nghĩa của tình yêu nhưng em đã quên mất một điều. Em cũng đâu phải một cô gái bình thường. Em là một playgirl thật sự! Em là một trong ba thủ lĩnh của Killing! Vậy thì lấy tư cách gì nói tôi không hiểu? – Khánh hét.- Anh biết tôi là một trong ba thủ lĩnh của Killing? – Nhỏ hỏi.- Phải.
- Tôi chưa từng nói, vậy sao anh biết? – Nhỏ lại tiếp tục.- Bởi vì…anh là Dark Kun. – Khánh trả lời.- Phải…tôi là một trong ba thủ lĩnh của Killing. Là một playgirl… - Nhỏ nói tới đây thì im bặt.- Vậy thì em không đủ tư cách để nói tôi không hiểu gì về tình yêu.- Vậy thì anh nói đi. Anh hiểu tình yêu là thế nào? – Nhỏ cứng rắn.- Tình yêu…không thể diễn tả bằng lời nói. Nó là một chuỗi của những cảm xúc vui, buồn, đau khổ, hạnh phúc…
Thứ có thể mang lại cho người ta nhiều cảm xúc nhất chính là tình yêu. Tôi cũng thế. Từ khi gặp em…những cảm xúc đó cứ luân phiên trong tôi. Lúc trước, tôi không hiểu tình yêu là gì, không biết cảm giác khi yêu ra sao nhưng bây giờ, em là người đã dạy cho tôi biết điều đó. Tôi không thể nói hết cho em nghe tất cả mọi thứ trong lòng tôi. Tôi chỉ có thể nói với em rằng: Tôi…yêu…em… - Khánh nói hết mọi suy nghĩ.- … - Nhỏ bật khóc.- Em… - Tại sao? – Nhỏ hét.- Hả? – Khánh khựng người lại.- Tại sao lại yêu tôi? Tôi có gì đáng để yêu? Ai cũng bảo là yêu thương tôi nhưng cuối cùng thì những người đó cũng rời bỏ tôi mà đi.
Tất cả mọi người…chỉ toàn là giả dối! Tất cả mọi người, ai cũng thế. Từ lúc biết được con người thật, biết được thân phận của tôi thì ai cũng tránh xa. Kể cả người mà tôi yêu thương nhất cũng đã rời bỏ tôi mà đi. Hức…hức… - Nhỏ bịt tai, khóc thét lên.- Nhưng…tôi lại không…. – Khánh tiến sát lại nhỏ.- Tránh ra! – Nhỏ xua tay.- Tôi không muốn bỏ rơi em…Bởi vì…tôi yêu em. – Khánh xoa xoa bờ vai đang run lên vì khóc của nhỏ.- Hức… - Nhỏ khóc nấc lên ngày càng to. Bất chợt, cơn mưa ào tới mỗi lúc một nặng hạt hơn. Tất cả mọi thứ như chìm xuống, nhường chỗ cho nước mắt hoà quyện vào cùng cơn mưa. Khánh và Vi, hai con người vẫn ở đó. Một người vẫn khóc và một người vẫn vuốt ve, dỗ dành…
300km về phía Đông thành phốTrên chiếc xe Audi mui trần màu đen bóng loáng có dáng của một người con gái. Cô gái mặt mũi lạnh tanh không một chút biểu cảm. Bên ghế bên cạnh cô gái có đặt hai bó hoa. Một một bó cúc trắng và một bó cẩm chướng đỏ tươi như màu máu.Sau gần 3 tiếng đồng hồ ngồi trên xe, cô gái ấy cũng đến nơi mình cần tới. Đỗ xe cái “kịt” trước một khu nghĩa trang rộng lớn, xung quanh là hàng rào gỗ sơn màu trắng, cô gái bước xuống. Ngay cổng ra vào có treo một tấm bảng to: “D.E.A.T.H”. Cô gái với người cầm hai bó hoa rồi bước vào. Khu nghĩa trang có trên dưới cả trăm ngôi mộ và được chia ra làm hai bên để lối đi ở giữa. Cô gái men theo lối đi đó, đi thẳng một hồi rồi dừng lại trước một nơi được xây dựng giống như đền thờ kiểu thần thoại Hy Lạp. Bước lên bậc thềm và đi thằng vào trong, đập vào mắt cô gái là hai ngôi mộ trắng được lát đá hoa cương nhìn rất đẹp.
Ở đó được lồng vào hai bức ảnh của hai người con trai. Một người mang nét đẹp hơi hướng của phương Tây với làn da trắng, mắt xanh, mũi cao, môi mỏng rất đẹp cùng với mái tóc màu vàng kim. Người còn lại mang đậm chất người châu Á với mái tóc màu nâu hạt dẻ, làn da hơi ngăm, mắt sáng, mũi cao và nhiều đường nét sắc xảo trên gương mặt.Bước đến gần, cô gái cắm hai bó hoa vào hai cái lọ được đặt trên hai ngôi mộ. Tiếp đó, cô gái cẩn thận cắm hai nén nhang rồi lùi lại, nhìn vào hai ngôi mộ nói:- Anh…em là An nè…
- Phải, cô gái đó là nó. - Anh em mình cũng gần một năm rồi chưa gặp nhau hai anh nhỉ? Tụi em nhớ hai người lắm. Hai người bây giờ thế nào? Sống có tốt không? Cuộc sống của tụi em vẫn vậy, không thay đổi nhiều. Có điều…vắng hai anh…tụi em thấy trống trãi lắm. Không còn ai quan tâm, hỏi han tụi em thường xuyên như ngày xưa nữa. Hai người có biết không…Minh Quang…Hoàng Kỳ? – Nó nói đên đây thì im lặng.
Nỗi đau xót dâng lên tràn ngập trong lòng của nó nhưng không hiểu sao, mãi mãi vẫn không thể khiến nó khóc thương được. Có cái gì đó đã ngăn chặn được dòng nước mắt nó tuôn ra. Đã hơn ba năm rời, nó chưa nhỏ một giọt nước mắt nào kể từ khi nó biết mình sẽ sống mà không có kí ức. Mím chặt môi, nó nói tiếp:- Em, Thảo Anh và chị Trang vẫn ổn, vẫn có thể như ngày xưa.
Duy chỉ có mỗi mình Bảo Vi là không còn được như thế. Hai người có hiểu lí do không? Vì kể từ sau ngày hôm ấy, anh đã mang trái tim nó chết đi cùng anh rồi Hoàng Kỳ ơi. Em thấy nó cười nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn nhưng em hiểu, đó chỉ là cái vỏ giúp nó che đi nước mắt bởi vì ngày xưa…nó là “nàng công chúa không biết cười” của D.E.A.T.H mà. Đến một cái nhếch môi nó còn không biết mà bây giờ nó đã thay đổi đến chóng mặt. Đã biết cười ra sao dù đó chỉ là giả tạo. Ngày xưa, nó còn lạnh hơn em cơ mà sao bây giờ lại trở thành còn người thế này? – Vo tròn hai bàn tay thành nắm đấm như đang cố kìm nén.
- Minh Quang…Hoàng Kỳ…hai người ác độc lắm. Dám bỏ tụi em đi trước. Hai người tại sao lại làm vậy? Em xem hai người như người thân trong nhà mà sao nỡ lòng nào hai người lại bỏ đi sớm thế? Đã vậy anh còn biến Bảo Vi thành còn người khác nữa, Hoàng Kỳ. Hai người muốn em bây giờ phải làm sao để cho mọi chuyện trở về như xưa? – Nó nói tiếp. Ngừng một hồi, nó cất tiếng:- Em…Ai?
– Nó hét lên rồi quay người lại, từ tay nó phóng ra cái gì đó sáng loáng, nhìn không rõ. Tốc độ kinh người của nó khiến không ai có thể phản ứng kịp.Máu bắt đầu tràn lênh láng dưới mặt sàn. Xác một thằng to con nằm sõng soài trên nền gạch lạnh lẽo. Trước khi chết, hai con mắt tên ấy còn mở to ra như muốn lồi cả ra ngoài. Hắn ta chết mà còn chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra.Lúc cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình, nó quay lại và nhanh chóng rút từ trong áo ra ba con dao găm có tẩm chất kịch độc và phóng. Ba con dao cứ thẳng tiến đến mục tiêu mà găm vào. Một con ngay giữa trán, một con giữa ngực và một con nằm giữa bụng.
Điều đặc biệt là cả ba con dao đều nằm thẳng một hàng. Qủa không hổ danh là người đứng đầu của Tứ ma nữ.Nó đang tính quay lưng bước đi nhưng chợt nhận ra có thứ gì đó rất lạ. lại gần cái xác chết, nó phát hiện ra một hình xăm rất lạ trên cổ tay thằng ấy. Đó là hình một vòng tròn, bên trong là ngôi sao mười cánh. Nó thấy có ái gì đó rất quen thuộc với hình xăm này. Dường như trước đó, nó đã từng thấy rồi thì phải? Vấn đề là nó không biết đã từng nhìn thấy ở đâu. Nó lấy điện thoại ra.
Chụp lại hình vết xăm đó rồi đút trở lại vào trong túi quần, nó vẫn không thôi thắc mắc về cái hình xăm. Tuy nhiên, được một lúc thì nó lại gạt bỏ tất cả mọi suy nghĩ.Lạnh lẽo xoay người đi. Nó không thèm bận tâm đến cái xác nằm bơ vơ dưới sàn đẫm máu. Vô tình như thế, mới là phong cách của người đứng đầu…Trước khí rời khỏi đó, nó xoay đầu nhìn về phía hai ngôi mộ. Miệng khẽ nhếch lên, nó nói:- Em sẽ quay lại…không lâu đâu. Nhưng chắc chắn với hai người rằng lúc đó, tụi em không còn là Tứ ma nữ phải đấu tranh sinh tồn như lúc này…mà là những con người của hạnh phúc…
- Đáy mắt nó ánh lên chút gì đó khó tả. Nó rồi nó quay lưng lẳng lặng bước đi không quay lại nhìn lấy một lần. Leo lên chiếc xe để ngoài cổng, nó phóng đi trên con đường dài tăp tắp. Mọi thứ…sắp bắt đầu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.