Chương 27: KẾT THÚC CỦA BÌNH YÊN – KHỞI ĐẦU CHO MÁU ĐỎ
Cathy Trần
18/07/2014
“Sao cơ? Rời đi nhanh thế?” – Nó nhăn mặt ngồi trong lòng hắn trên ghế sofa trong phòng khách, chân vắt vẻo gác hẳn lên cái bàn đối diện.
“Chị xin lỗi…vả lại bên này chị còn nhiều việc cần xử lí lắm, đâu thể trốn đi chơi mãi.” – Ropez cười hối lỗi. Chị hiện tại đang ở công ty bên Anh, thực hiện lời nói sẽ rời đi.
“Hừ…chưa chơi với chị đã mà đi m...ất rồi…” – Nó phụng phịu.
“Thôi mà…khi nào rãnh rồi chị sẽ lại sang thăm em.”
“Haiz…thôi thì đành.Chị làm việc thì làm nhưng đừng quá sức nhé!” – Nó dặn dò.
“Biết rồi, em cũng phải cẩn thận đi. Tất cả bắt đầu rồi đấy. Một năm 7 tháng nữa là sinh nhật 18 tuổi của em rồi. Máu sẽ đổ…” – Ropez đang nói thì im lặng.
“Máu…em cũng đang chờ đây…mùi rất thơm…” – Nó hơi nhếch môi, ánh mắt có vài tia rất lạ.
“Dừng trò chơi của em lại đi…làm ngay trước khi quá muộn.” – Ropez nhăn mặt.
“Dừng lại lúc này sao? Không thể. Đã đi tới mức này thì không thể quay đầu rồi.” – Nó ngước mặt lên nhìn hắn, ngón tay miết nhẹ trên đôi môi kia.
“Nhưng lỡ nó quá tầm kiểm soát?”
“Đừng lo…kế hoạch đã xong rồi. Chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi để tìm ra kẻ đứng sau cùng của tất cả.” – Nó hơi cắn môi.
“Sau cùng? Không phải ông ta à? Chị tưởng là Ngô Thái Minh?” – Ropez chợt cau mày.
“Không, chỉ là con cờ chủ chốt thôi. Kẻ đứng sau nguy hiểm hơn nhiều. Kẻ đó trong nội bộ, là người quen nên nắm rất rõ tất cả mọi thông tin. Kẻ đó mối chính là mối nguy hiểm thật sự.” – Nó liếm môi.
“Ok…thế thì tìm ra hắn ra đi. Chị cúp đây, giữ gìn sức khoẻ” – Ropez thở dài.
“Vâng, chị cũng thế.” – Nó nói rồi buông điện thoại xuống.
Từ lúc trở về Việt Nam từ Hawaii cũng được gần một tuần rồi mà nó chẳng thèm đến công ty, chỉ đến trường cho có lệ thôi. Nó đang câu dẫn con mồi, chờ con cá sập bẫy. Có nó xuất hiện ở công ty, con cá đó sẽ đề phòng hơn. Thế thì đành núp ở nhà chờ động tĩnh vậy.
- Ai thế? – Hắn nghịch tóc nó, hỏi.
- Ropez… - Nó tựa người vào lòng hắn.
- Có chuyện gì sao? Nghe giọng em bực bội sặc mùi thuốc súng.
- Cũng chẳng có gì, chỉ là vài vấn đề lặc vặt về việc nguy hiểm đang tăng dần thôi. Bọn chúng bắt đầu lên sẵn kế hoạch cho ngày đó rồi. – Nó bình thản.
- Ngày gì cơ chứ? – Hắn không hiểu.
- “Ngày Tái Gía”. – Nó nhắm mắt lại nói, đó là ngày nó không bao giờ trông mong.
- Ra là nó…thế thì em chẳng có gì phải sợ cả, anh sẽ bảo vệ em bằng mọi giá. Sau khi ngày đó kết thúc, em nhất định sẽ còn sống. – Hắn véo mũi nó.
- Không…đừng nhúng tay vào. – Nó vội mở mắt rồi lắc đầu.
- Tại sao chứ? – Hắn hơi ngỡ ngàng.
- Cuộc chiến đó là của Tứ ma nữ. Hơn hết, còn là của tập đoàn KWT, Trương gia và Vương gia. Nó không phải là của Hoàng gia hay Hoàng Anh. – Nó nhướn mày.
- Nhưng thế thì sao? Chẳng phải nhiệm vụ của Tứ hộ vệ là bảo vệ Tứ ma nữ à? Anh hiểu…anh sẽ không chết. – Hắn mỉm cười.
- Hừ…anh chết cũng chẳng sao. Chết quách đi cho rồi. – Nó dẩu môi.
- Em? – Hắn trừng mắt.
- Đọ mắt à? Anh chơi lại em không? – Nó trừng mắt lại.
- Rồi thôi…anh chịu thua em. – Hắn chào thua.
- Hừ…háo thắng. Anh nghĩ em là ai mà lại chịu để cho anh bắt nạt? – Nó cười mỉa.
- Này…đừng thấy anh nhường mà em làm tới nhé. Nếu cứ tiếp tục thì anh không nhịn nữa đâu. – Hắn hăm doạ.
- Vâng…thế anh tính làm gì? Đừng doạ hôn em đấy nhé! – Nó hơi cười.
- Ơ…sao em biết? Cứ y như đi guốc trong bụng anh. – Hắn nghệt mặt.
- Xì…thích thì cứ việc, em chẳng sợ. Cũng chỉ là một nụ hôn thôi mà.
- Là em nói nhé. Em không biết là mình đang thách thức ai sao? – Hắn nheo mắt cười đểu.
- Tất nhiên là biết…sói háo sắc! – Nó hất mặt.
- Đã biết anh là sói, không sợ bị thịt ào?
- Không. Anh dám làm gì thì coi chừng, em không phải loại con gái để người khác dễ dàng đụng vào đâu.
- Thế à? Nhưng mà biết là em đánh nổi anh không nhỉ? Anh không giống như cách đây 2 tháng, dễ dàng bị em đánh gục đâu.
- Không biết. – Nó nhún vai.
Thấy nó cũng chẳng phản đối nên hắn được nước lấn tới, lật người đè nó nằm ra ghế sofa. Một gương mặt thì gian tà đầy đen tối, một gương mặt thì bình thản vô đối. Cái viễn cảnh này thật quá trái ngược với những gì người khác thường nghĩ và thường thấy. Cũng đúng thôi, đây là hai kẻ khác người mà? Mà trong đó, kẻ bất bình thường nhất lại là nó!
Gương mặt hắn dần cúi xuống, ngày một gần. ...Khoảng cách được rút ngắn, đến mức hơi thở của cả hai phả vào mặt nhau, nóng bừng. Gương mặt bình thản của con người kia dù có là trâu bò cũng bắt đầu thấy ngượng. Chữ “ngượng” không hiện rõ lên trên mặt nhưng lại thể hiện bằng trái tim trong lồng ngực đang chơi trò đánh lô tô.
Hắn nhắm mắt lại, chuẩn bị độc chiếm bờ môi nhỏ kia. Mềm…đó là cảm giác đầu tiên của hắn, tiếp theo là ngọt…một vị ngọt chết người. Tuy nhiên, có vẻ ông trời không tán thành hành động này của hắn nên chỉ vừa mới mút đôi môi đó một lần thì có một âm thanh vang lên khiến hắn bất động:
“Hệ thống bị xâm nhập.”
Giọng nói từ chiếc laptop đặt cạnh đó của nó vang lên cắt đứt tất cả mọi thứ. Sự ngượng ngập cũng theo đó mà tan biến hoá thành nét cứng đơ trên cả hai gương mặt.
Hơi lúng túng, nó đẩy hắn ra rồi nhếch môi cười:
- Làm gì mà đơ người vậy? Lậy giúp em cái laptop đi chứ?
- Hừ…đồ phá đám! – Hắn nhăn mặt cáu gắt nhưng vẫn chịu khó lấy cái laptop bên cạnh đưa cho nó.
- Hừ…cho cái tội, anh thấy chưa? Đến cái máy laptop cũng phản đối việc làm của anh. – Nó cười.
- … - Hắn không trả lời, trong lòng chắc chắn là sang tới ngày hôm sau cái laptop sẽ ra nằm ngoài bãi rác.
Nhận lấy cái máy rồi đặt lên đùi, nó mở laptop ra và bắt đầu làm việc. Hắn ngồi sau dù hậm hực mấy cũng chẳng dám lên tiếng, sợ bị đá bay ra khỏi cửa nên chỉ ngồi ôm nó, hai tay vòng sang cái eo thon thon.
Ngón tay thon dài thoăn thoắt trên bàn phím như múa, ngay lập tức một dãy chữ và số hiện ra trước mặt. Là địa điểm của máy tên xâm nhập hệ thống.
- Địa chỉ này… - Hắn nheo mắt.
- Anh biết tên dê già ấy à? Thái Quốc Lâm? – Nó ngước mặt lên.
- Phải…là Thái Quốc Lâm, nhưng sao em biết? – Hắn reo lên.
- Hừ…là tên nội gián trong công ty đấy. Hắn nắm chức phó tổng của chi nhánh tại Việt Nam…suốt ngày chỉ biết tan gái giống anh thôi. – Nó khinh khỉnh.
- Sao lại lôi anh vào đây?
- Không phải à? Anh nổi tiếng là sát gái nhất cái thành phố này đấy…liệu mà coi chừng! – Nó trừng mắt, lấy ngón tay dí vào trán hắn.
- Nếu vậy em nói tên đó giống anh…Hắn ta dám tán tỉnh em sao? – Hắn suy nghĩ một lúc rồi trợn mắt.
- Tất nhiên, em đẹp thế nên hắn ta mê từ lần đầu gặp. Cái tên phiền phức, cứ vừa bước vào cửa công ty là bị ám, thật không hiểu hắn ta dư đâu thời gian nhiều thế. – Nó hồn nhiên kể tội mặc cho gương mặt hắn đang biến đổi. Cặp lông mày dần chau lại với nhau sát tới mức không thể tiếp tục được nữa. (Chị ấy mà mà ngây thơ kể tội chết liền. Em xin thề đây là hành động có chủ đích, mục đích không hề trong sáng!?!)
- Hắn ta dám làm thế thật?
- Phải…còn có lần em làm rơi chìa khoá xe nên cúi xuống nhặt, anh biết hắn ta làm gì không? Hắn ta chăm chú nhìn vào cổ áo em mới ghê chứ? Em hận thật là lúc đó sao không cho hắn một bạt tay vào mặt về khỏi ăn cháo. – Nó mím chặt môi bực tức.(Ai bảo chị mặc áo sơ-mi mà mở đến 2 cúc đầu?)
- Hắn dám? – Hắn nhướn một bên mày, gương mặt tối thui.
- Anh…anh sao vậy? Anh làm em…sợ đấy! – Nó ngước lên nhìn hắn, da gà từng đợt nổi lên.
- Hừ…làm thế thì không thể tha được. Anh còn chưa nhìn được em thì ai cho hắn ta nhìn chứ? Sau này có mà đến công ty thì anh sẽ đi theo, anh sẽ đưa đón em nên em đừng có hòng mà liếc mắt đưa tình với hắn ta đấy. – Mùi dấm chua bốc lên kím phòng.
- V…vâng… - Nó nuốt khan tự bảo mình ngu ngốc chọc phải tên có tính sở hữu cao này.
Quay mặt lại màn hình, có một khung chữ hiện ran gay giữa với dòng chữ: “Bạn có muốn chặn máy chủ xâm nhập?” Khoé môi hơi nhếch lên, lần này hắn ta chết chắc. Không do dự lấy 1s, nó nhấn lấy ngón tay gõ phím Enter.
- Ngu xuẩn. – Nó mỉa mai.
- Em vừa làm gì vậy? – Hăn nhìn vào màn hình laptop của nó.
- Thì làm việc. Em xoá hết những dữ liệu mà hắn ra lấy được, đồng thời thả virut vào máy hắn. Cho chừa cái tội đi trộm dữ liệu. – Nó bĩu môi.
- Chậc…mà nãy em bảo hắn ta nhìn vào cổ áo em? Thế hắn có thấy gì chưa? – Hắn bỗng dưng lạc chủ đề.
- Hả? Sao em biết? Hắn ta nhìn chứ có phải em? – Nó nghệt mặt.
- Em…thật là…đã biết mình đẹp thì lần sau ra đường phải tìm cách giấu đi chứ? Không lẽ anh cứ phải đi theo dẹp bọn hám gái ấy? – Hắn nhăn mặt không vừa lòng nhưng sau đó lại cúi xuống hít hà mùi hương trên cổ nó.
Thì không biết hắn muốn làm gì nhưng sau đó, tự nhiên khẽ rùng mình. Hắn…đang liếm láp cái cổ nó, cái lưỡi kia đang lướt đi trên nền da nhạy cảm của An.
Hai cánh tay đang ôm nó bỗng dưng luồng vào trong áo, lướt nhẹ trên eo thon khiến người nó nóng bừng. Hắn lại ngước mặt lên nhìn nó, ánh mắt có chút gì đó như mê hoặc.
Phủ lên đôi môi kia một nụ hôn, không dịu dàng, không ngọt ngào mà l...à một chút gì đó cuồng dã, mạnh mẽ khiến tim nó run lên. Đôi môi kia mạnh bạo mút đôi môi nó sưng tấy, đỏ ửng. Từng hành động khiến nó cho dù có là tinh thần thép cũng phải run lẩy bẩy khó kiểm soát bản thân.
Hắn nhanh chóng đè nó xuống ghế sofa, hai tay chống xuống giam nó trong lòng. Đến lúc này nó cũng chẳng biết làm gì, tiếp tục thì chỉ biết cứng đờ chẳng biết đón ra nhận ra sao, đẩy ra thì thật sự bản thân sẽ cảm thấy luyến tiếc lắm nên chỉ biết nhắm mắt lại, để yên cho hắn tung hoành tự do tự tại.
Đôi môi hắn lại từ từ rời môi nó, lướt dần dọc theo cái cổ trắng ngần. Hơi thở nó gấp gáp, đứt quãng, mặt mũi nóng bừng bừng, đỏ gay, ánh mắt mơ hồ nhìn lên trần nhà.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng kéo lớp áo hai dây của nó lên rồi cởi nó ra. Hiện dưới đáy mắt hắn là thân hình chuẩn không cần chỉnh với cái áo lót màu đen. Máu trong người hắn sôi lên, bỗng chốc cơ thể trở nên nóng bừng khó kiểm soát.
Môi hắn lướt nhẹ trên phần xương quai xanh của nó, liếm láp. Mùi hương từ cơ thể này khiến hắn bị mê hoặc, một sức hút vô định nhưng lại rất mạnh mẽ.
Sợi dây áo của nó cũng nhờ những động tác dây dưa của hắn mà trôi tuột xuống khỏi vai, vô cùng quyến rũ và nóng bỏng. Đôi môi nhỏ nhắn mím chặt lại để không bật ra những tiếng kêu nhưng bất thành:
- Ưm… - Nó hơi kêu lên, rất nhỏ nhưng lại vô tình lọt vào tai hắn.
Tiếng kêu như chất kích thích tiêm vào trong cơ thể khiến hắn đá bay lí trí vào một xó xỉnh ẩm thấp, chẳng quan tâm tới hậu quả thế nào mà vẫn tiếp tục. Cái lưỡi hắn bắt đầu di chuyển đến trên khe ngực nó, lướt nhẹ. Bàn tay không tự chủ đi chuyển dần theo từng đường cong mềm mại của người con gái trước mặt.
Nó khó khăn kiềm nén, cơ thể nóng bừng đến khó chịu, có chút gì đó lâng lâng nhưng lại bức bối. Những cảm giác ấy đã nhanh chóng đá bay cái thứ gọi là lí trí ban đầu của nó. Lúc đầu còn có suy nghĩ đến việc đẩy hắn ra nhưng còn phân vân, giờ thì chẳng thể nhớ được nữa. Đúng thật là…
Hắn lướt nhẹ trên ngực nó, chuẩn bị cởi khoá chiếc áo lót ra thì…
“Kính…coong…”
Hành động của hai con người bỗng chốc cứng đờ, ngừng lại hẳn. Nó hơi chau mày rồi nhanh chóng đẩy hắn ra, vơ lấy cái áo của mình trên sàn rồi mặc nhanh vào rồi chạy ra mở cửa.
Hắn ngồi lại trên ghế, thần người một lúc thì tức giận buông tiếng chửi thề. Đang đoạn cao trào gây cấn mà lại cắt ngang khiến hắn bức bối không chịu được. Chỉnh trang lại bộ quần áo cho bớt xộc xệch, hắn ngồi khoanh tay xem xem tên nào cả gan dám cắt ngang cuộc vui của bản thân.
Nó hấp ta hấp tấp chạy nhanh ra ngoài cổng thì thấy Vi và Khánh đang ngồi trên con Audi mui trần vẫy tay. Nhìn thấy cái bản mặt tươi cười rất phởn kia khiến nó muốn cho ăn một cước sang tới tận Trung Quốc nhưng vẫn phải nín nhịn.
Mở cổng cho chiếc xe chạy vào, nó chưa kịp nói thì cái giọng của Vi đã oang oang lên rồi:
- Mày làm cái gì trong nhà mà như con rùa thế? Tao nhấn chuông cả buổi trời thì mới thấy mày bò ra. Mày có biết trời nắng thế nào không mà để tao đứng phơi dưới ông mặt trời?
- Ai bảo thích đi mui trần lắm cơ? Ráng chịu. – Nó cộc cằn hất mặt khoá cửa rồi đi vào nhà, xuống thẳng bếp rót nước uống để hạ hoả. Nói chuyện tiếp với nhỏ, nó sợ không kìm được mà cho ăn 1 đạp.
Vi nhìn theo nó mà lơ ngơ chẳng hiểu. Hở? Cái thái độ gì đây? Quay sang nhìn Khánh thì nhận được lái lắc đầu chịu thua của cậu, nhỏ lại càng khó hiểu. Bình thường nó có thế này đâu? Hay tại hôm nay trời nóng nên nó trở chứng?
Nhanh chóng gạc mọi suy nghĩ sang một bên rồi đi vào nhà. Dù gì thì nó thế nào trời còn chẳng hiểu thì người trần mắt thịt như Vi làm sao có khả năng đó? Dù nói là thế, nhưng chữ “tò mò” cứ như đập vào mặt Vi.
Vừa bước vào phòng khách thì Vi với Khánh đồng loạt rùng mình. Sao tự dưng không khí lạnh thế nhỉ? Rõ ràng ngoài kia trời nắng chang chang, trong nhà cũng chẳng bật điều hoà thì cớ gì nhiệt độ lại xuống thấp đến thế?
Liếc mắt tới bộ sofa, Vi thấy hắn và hình như, nhiệt độ của khu vực xung quanh đấy còn thấp hơn ở đây. À…ra nguyên nhân là đây. Nhiệt độ xuống thấp vậy cũng là do cái tên mặt lạnh như tiền cùng đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống người khác kia.
- Mày sao vậy? Mặt cứ y như cục băng ấy? Mới chui từ trong từ đá ra à? – Khánh hỏi han hắn.
- … - Hắn không trả lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm.
- Mày…đang làm tao rét đấy! – Khánh nuốt nuốc bọt, khó khăn lên tiếng.
- Hai người về đây làm gì? – Hắn lên tiếng, giọng đều đều lạnh tanh.
- Hở…về…về nghỉ…với lại ăn trưa. - Khánh lắp bắp.
- Ăn xong thì xéo nhanh. – Hắn trừng mắt.
- Này…dù gì thì đây cũng là nhà tôi nhé. Anh đừng có q… - Vi bức xức nói nhưng ngay sau đó thì im bặt khi nhận được tia laze của hắn. (Nó chung nhà Vi ma bà con...)
- Lẹ… - Hắn nhướn mày, ngay sau đó là có hai con người cầm tay nhau chạy như bay vào bếp.
Vừa bước vào bếp, Vi đã thấy cảnh tượng nó đứng trước tủ lạnh tu ừng ực chai nước…thứ 4. Mặt nó nhăn như khỉ, đầu bốc hoả trái với tảng băng Bắc Cực ngoài kia. Hai con người, hai trạng thái nhưng cùng một cảm xúc.
- Mày…tính tự sát bằng nước à? Tính uống căng bụng, rách bao tử để chết hả? – Vi nhìn nó, mặt thộn ra.
- Con điên! – Nó mắng, trắng trợn lên.
- Á…tao xin lỗi, đừng nhìn tao nh...ư thế! – Vi hét toáng lên rồi chạy ra đằng sau lưng Khánh.
- Rỗi hơi…tối nay đi với tao. – Nó lườm rồi lại tiếp tục uống nước.
- Mày tính đi đâu à? – Vi ló đầu ra sau lưng Khánh.
- Tới công ty.
- Đến đó đêm hôm làm gì? Bộ đầu óc mày có vấn đề rồi à? – Vi phản bác ngay.
- … - Nó nhíu mày. Đầu óc có vấn đề?
- À à không…tao nói nhầm…tao đùa thôi chứ tao biết mày rất thông minh. Nhưng lí do mày muốn đến đó làm gì? Chán chết. – Vi cuống quýt.
- Hừ…bắt tên nội gián. – Nó nhăn mặt đặt chai nước xuống bàn.
- Nội gián? Mày biết ai rồi à? – Vi nghệt mặt.
- Phải…Thái Quốc Lâm… - Nó gật nhẹ đầu.
- Tên phó tổng dê già? – Vi nhướn mày, không phải chứ?
- Chắc chắn, hắn ta vừa xâm nhập vào máy tính của tao ở công ty chắc là để tìm báo cáo chỉnh sửa lại nhưng bị tao phát hiện ra, thả một đàn virut rồi. Nếu muốn sửa bản báo cáo đó, chỉ có cách là thao tác trên máy của tao thôi, tao dám khẳng định tối nay hắn sẽ lẻn vào phòng làm việc của tao rồi chỉnh sửa. – Nó tự đắc.
- Sao mày biết? Nhỡ không phải tối nay thì thế nào? – Vi gãi đầu.
- Ngốc…ngày mai là nộp hết báo cáo lên trên tổng công ty rồi nên chỉ có thể sửa tối nay thôi. Vả lại vừa qua có một dự án rất lớn, nếu sửa báo cáo đợt này thì món tiền bị luồng ra ngoài cũng khoảng…gần 500 tỉ. – Nó đăm chiêu tính toán rồi thản nhiên nói.
- Thế mày tính làm gì? Ngang nhiên đi vào bắt sao? Vậy nếu hắn ta chối thì mày lấy gì để buộc tội đây?
- Camera. – Nó nhún vai.
- … - Vi chợt chau mày rồi nhanh chóng dãn ra, hiểu rồi.
- Vậy có cần bọn này đi theo không? – Khánh nhanh nhảu.
- Không đâu, việc cỏn con thôi nên cũng chẳng cần nhiều người đi. – Nó lắc đầu.
- Thế thôi…mà cái tên ngồi ngoài phòng khách bị sao thế? – Khánh hơi liếc ra ngoài.
- Không có gì đâu. – Nó liếc Khánh và Vi rồi nghiến răng nói. Chẳng phải tại hai người thì còn tại ai nữa đây?
- Thế sao mặt hắn ta như vừa mới ở Bắc Cực về ấy nhỉ? – Vi xoa cằm.
- Giờ muốn sao đây? Nhiều chuyện à? Xin lỗi nhưng ở đây chẳng có chuyện gì để nói đâu nhé. Hai người còn nói thêm tiếng nào thì đừng trách tôi đá bay hai người ra cổng. – Nó chống hông, gương mặt thách thức đầy sát khí.
- … - Khánh với Vi im lặng, đến nhúc nhích còn không dám. Nộ khí bừng bừng lấn sang tới tận chỗ hai người lạnh sống lưng. Ai chứ Bảo An mà đã nói thì chắc chắn làm, mà làm thì có khi chẳng phải đá ra tới cổng mà đá về Nhật luôn ấy chứ? Một bài học kinh nghiệm đầy đau khổ nhưng lại rất chính xác: Đừng bao giờ đùa với quỷ!
- Hứ! – Nó quay ngoắc đi ra ngoài phòng khách, tay cầm theo chai nước.
Đến khi nó đi mất tiêu rồi, cặp đôi này vẫn chẳng dám hó hé. Sát khí của nó vẫn còn luẩn quẩn quanh đây, thật đáng sợ.
Tuy nhiên, 5ph sau khi cơ thể bắt đầu được thả lỏng thì con ác quỷ đó lại bước vào, trên tay là một tập hồ sơ dày.
- Điều tra cho tao người này, những hoạt động của ông ta trong suốt 20 năm qua. – Nó cất tiếng nói trầm có chút gì đó buồn lắm, tay ném tập hồ sơ lên chiếc bàn trước mặt Vi.
- Ai thế? – Nhỏ cầm tập hồ sơ lên mở ra xem.
Gương mặt trắng bệt, mắt mở to lo sợ đến mức nói không nên lời. Không phải chứ? Là người này sao? Nó có lầm không? Không thì cái đầu kia đang suy nghĩ điều gì mà làm vậy? Chuyện này quả thực phi lý!
- Sa…sao lại là… - Vi lắp bắp.
- Không biết, cứ điều tra đi. Tao cũng mong nó không phải… - Nó ngước lên nhìn trần nhà.
- Chắc chắn không phải, không cần điều tra làm gì đâu. – Vi ném tập hồ sơ lại xuống bàn.
- Làm đi! – Nó gắt.
- Nhưng không thể thế được! Vô lí! – Vi cũng gắt lại với nó, mắt rưng rưng.
- Bảo Vi! Đau nhưng phải nén…mày nên hiểu, tao cũng đau lắm chứ. Bao nhiêu năm tin tưởng, cuối cùng chỉ là lợi dụng. Tao…chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi. – Nó mím môi, quay mặt đi.
- Nhưng… - Vi ngẩn mặt lên nhìn về phía nó, sau đó lại cuối gằm mặt xuống.
Vi cảm thấy tổn thương thật sự. Bao nhiêu năm qua xem kẻ đó như người thân trong gia đình, như máu mủ đầy tin tưởng. Thế mà cuối cùng…lại là sự dối trá, lọc lừa thế này đây.
Tất cả không gian xung quanh im lặng, chùng xuống. Nó mím môi. Điều tra ư? Nó đã suy nghĩ rất nhiều mới có thể nói với Vi điều đó. Tổn thương thật sự. Nó biết tất cả mọi thứ, biết hết rồi. Bảo với Vi điều tra chỉ là để cho bản thân thêm một tia hy vọng thôi, mong mỏi tất cả là sự hiểu lầm, là nó sai!
Bước chân lạnh lùng trên hè phố, đèn đường đã lên và không thấy bóng của một chiếc xe nào. Âm thanh còn sót lại chỉ là tiếng gió thổi qua từng kẽ tóc, tiếng lá xào xạc đung đưa. Không đi vào bằng cửa chính, thân ảnh màu đen nhảy vào bên trong qua bức tường cao.
“Bịch”
Nó chống tay xuống đất, đảo mắt một vòng rồi đứng dậy phủi phủi. Phía sau công ty là khu vực vắng vẻ, không có ánh đèn, ...chỉ duy nhất một chút ánh sáng le lói từ đèn đường rọi vào.
Một cái áo ba lỗ đen cùng với áo khoác da đen dài tay bên ngoài, quần da bó cùng với đôi bốt đen giúp nó như ẩn vào trong bóng tối. Mái tóc dài buộc cao đung đưa theo từng nhịp chân bước, môi huýt sáo theo một điệu nhạc nhanh và cao, trên bàn tay là cái bật lửa được liên tục bật rồi tắt như một thú vui.
Nó tiến vào bên trong toà nhà bằng cửa sau. Khoá ư? Nực cười thật. Vậy là nó đã hiểu tại sao đêm tối, tên nội gián có thể lẻn vào trong mà không bị camera chính ngay cổng nhìn thấy. Rút thẻ nhân viên quẹt một đường dọc theo cánh cửa, cánh cửa nhỏ bật mở cùng với tiếng ổ khoá bật ra.
“Cạch”
Đẩy cửa bước vào rồi khoá lại như cũ, nó nhìn lên trần. 3 chiếc camera cho một dãy hành lang. Như vậy có gọi là kĩ chưa nhỉ? Chắc không vì nó đã bị vô hiệu hoá hết rồi. Tên nội gián này cũng thông minh và cẩn thận đấy. Cảm ơn vì đã lo việc này giúp để nó có thể lẻn vào đây. Anh cao tay nhưng tôi cũng không vừa đâu, Thái Quốc Lâm!
Đi thang bộ lên đến tầng 12, nó thở mệt bở người. Cái quỷ gì thế này? Cái công ty gì đâu mà…phòng kế toán đặt tới tận tầng 12 làm đi bộ muốn thấy sao. Chiệt tiệt cái thang máy…nếu không phải trong đó có camera chưa vô hiệu hoá thì đã chẳng khổ thế này! Nó nghiến răng nghiến lợi rủa xả một lúc thì cũng bước vào phòng làm việc.
Hắn ta chưa tới! Cũng đúng thôi, giờ cũng chỉ mới có 8g30. Chẳng tên trộm nào lại lựa giờ này mà lẻn vào cả (trừ nó), sợ có người tăng ca về trễ thì chết.
Nép người vào góc tường, nơi cái khe của cái tủ đựng tài liệu và bức tường có khoảng trống rồi đứng ở đó chờ. Nơi đây khuất bóng với bàn làm việc, chắc chắn sẽ không thể nào thấy được nó đứng đây.
Lấy dây phone deo vào tai nghe nhạc, nó đứng đó và chờ trong bóng tối và im lặng. Sẽ tới! Nhanh thôi. Nhạc dù mở to nhưng chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tới nó.
“Kéttt”
Cánh cửa phòng làm việc mở ra một khe hở đù cho một người đi vào. Đóng cửa lại nhẹ nhàng, con người đó vội vã đi về phía bàn làm việc của nó, khởi động máy.
Màn hình vi tính sau một hồi thì phát ra ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi khắp phòng. Một tên ngốc! Đến khi đã có ánh sáng mà hắn ta vẫn chưa thể phát hiện ra nó đang có mặt ở đây.
Hắn ta thao tác trên máy tính nó rất nhanh, bàn tay gõ liên tục trên bàn phím tạo thành một loạt các âm thanh “lạch cạch” cứ như tiếng mưa.
- Khốn nạn thật! Cái con nhỏ đó làm gì với cái máy tính vậy trời? – Hắn ta đấm mạnh xuống bàn.
Khoé môi cong lên một nụ cười. Hừ…nó thách đấy! Xâm nhập vào lấy được báo cáo thì nó sẽ khen hắn ta ngay. Thật là ngu xuẩn khi đối đầu với nó mà. Lại cất lên tiếng huýt sáo của mình, nhẹ và nhỏ nhưng lại ngầm báo hiệu rằng: Trong phòng này vẫn còn có một người nữa!
- Ai! Ra đây! – Hắn ta phát giác, gắt lên.
- Chậc… - Nó khẽ tặc lưỡi, đến giờ mới phát hiện ra sao? Thật là đáng thất vọng mà…
Đánh chiếc bật lửa trên tay, ngọn lửa sáng nho nhỏ cùng với tiếng cháy “lách tách” vui tai giúp nó thích thú. Nhưng ngay sau đó ngọn lửa bụt tắt khi cơn gió nhẹ đi qua, chỉ còn khói…
- Cô là ai? Sao lại ở đây? – Hắn ta dè chừng nó.
- Thế còn anh? Anh đến đây làm gì hả, Quốc Lâm? – Nó cười mỉa.
- Cô…biết tôi? – Hắn ta hơi nhoe mắt.
- Phải. Rất rõ đấy anh chàng phó tổng đẹp trai…..và biến thái ạ! – Nó lại cười, một nụ cười đầy mê hoặc.
- Cô… - Quốc Lâm bất giác lùi lại, hắn ta ngửi thấy mùi nguy hiểm toát ra từ nó. Rõ ràng con người trước mặt không hề đơn giản, bá khí bức người kia khiến cho cô gái ấy chưa kịp đe doạ mà người khác đã sợ chết đứng.
- Thôi nào, bình tĩnh. Tôi có giết chết anh đâu? Tự giới thiệu nhé, tôi tên là Venus. – Nó mỉm cười thân thiện.
- Ve…Venus…cô…Bắc ma nữ? Cô tìm tôi…có việc gì sao? – Hắn ta gần như chết điếng trước câu nói.
- Tất nhiên…rất nhiều việc đấy chứ. Anh ở đây làm gì vào giờ này? – Nó bật cười rồi hỏi.
- Tôi…tôi có việc, nhưng sao cô hỏi thế? Đây là công ty tôi làm, tôi ở đây chẳng lẽ lại phải xin phép cô sao?
- Không…chỉ là, tôi thắc mắc nếu anh ở lại thì chỉ có thể ở trong phòng làm việc của mỉnh thôi chứ? Hà cớ gì mà lại chạy sang phòng làm việc của người khác thế này? – Nó chau mày nhưng môi thì nhếch lên.
- Hừ…vậy ý của cô là gì đây? Bắc ma nữ sao? Cũng có phần nể sợ đấy nhưng đừng lấy nó ra đe doạ tôi. Tôi không tin một đứa con gái có thể thắng mình được. – Quốc Lâm tỏ vẻ bực tức.
- Anh đang làm những gì thì chỉ có anh biết mà thôi. Muốn sửa báo cáo của công ty sao? Dễ vậy à? – Nó khoanh tay trước ngực.
- Chuyện này…sao cô…? – Hắn ta ngạc nhiên, chuyện công ty và những việc hắn ta đang làm, sao nó biết?
- Lâm Phương Nghi, nhớ cô ta chứ? – Nó nhướn một bên mày.
- Trưởng phòng kế toán? Cô quen cô ta à?
- Không quen.- Nó phủ định ngay lập tức. Cũng phải, tất nhiên là không quen rồi. Căn bản tên của nó khi làm ở đây là Lâm Phương Nghi kia mà? Pama không muốn nó nhúng tay vào chuyện công ty nên chỉ còn cách thay đổi thông tin mới có thể đi làm. Mà đã là cùng một người thì làm sao có thể sử dụng từ “quen” được?
- Vậy sao cô biết?
- Vì cùng một thực thể. Hiểu chứ? – Nó hất mặt.
- Cô…trà trộn vào công ty?
- Thông minh! – Nó buông lời khen mang hàm ý có chút mỉa mai.
- Nhưng tại sao lại làm vậy? Cô không có chút liên can nào tới tập đoàn này, lại càng không có lý do để giúp đỡ.
- Vậy nếu tôi nói…tôi là tiểu thư của nơi này?
- … - Hắn ta im bặt.
- Hừ…anh nghĩ tôi sẽ để yên cho kẻ dám động đến công ty nhà mình ư? Tôi không phải là con tiểu thư chỉ biết ăn bám đâu. – Nó quắc mắt.
- Vậy…cô muốn gì? Đuổi tôi? – Hắn ta hình như chẳng sợ.
- Nói cho tôi biết…anh làm việc cho ai? Tập đoàn Ngô Ngọc? Chủ tịch Ngô Thái Minh? – Nó bắt đầu tra hỏi.
- Như cô đã biết. – Hắn ta nhún vai.
- Vậy kẻ đồng loã với ông ta là ai?
- Tôi không biết.
- Thật là không? Anh đừng tưởng có thể qua mặt tôi. – Nó hơi cau mày.
- Tuỳ cô thôi. – Hắn ta nhởn nhơ.
- Vậy là anh không chịu khai sao? Muốn tôi dùng biện pháp mạnh à?
- Cô nghi mình đấu lại tôi? Chơi đùa với cô nãy giờ cũng đã đủ, nên kết thúc tại đây. Có vinh dự được giết chết Bắc ma nữ, cũng thú vị. – Hắn ta mở miệng cười, tay cầm khẩu súng đặt vào giữa trán nó, ngay mi tâm.
“Klick”
Hắn ta lên nòng, tâm trạng khá tốt vì nắm được thế chủ động. Khẩu súng đặt ngay giữa trán mà nó không hề tỏ ra sợ hãi, một chút run rẩy cũng không hề có. Gương mặt ấy vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì to tát xảy ra. Biết bao nhiêu năm, máu và nước máu, gương mặt không có chút sắc thái biểu cảm này chính là thứ đã được tôi luyện nên.
Chẳng thèm để ý tới nòng súng, nó vẫn bình thản đưa cái bật lửa lên trước mặt rồi bật, một chút ánh sáng màu vàng vàng đỏ đỏ nhảy múa trong không trung. Có điều đó không phải là thứ tồn tại vĩnh viễn, chỉ chưa đầy 10s sau, một ngọn gió thổi đến, dập tắt đi ánh lửa. Mọi thứ lại trở nên tối đi, còn mỗi ánh sáng từ chiếc màn hình vi tính.
- Anh thấy ngọn lửa đó chứ? Bật lên rất dễ, tắt lại càng nhanh hơn. Cũng như anh, vinh quang đến rất sớm, rất dễ dàng nhưng cái chết thì chỉ diễn ra trong vài tích tắc ngắn ngủi mà thôi. Anh nghĩ anh giết được tôi? Nếu anh có thể thì đã không có hàng ngàn con người chết dưới tay tôi rồi. – Nó cười.
- Cô! – Hắn ta trợn mắt tức giận, tay để vào cò súng chuẩn bị bóp.
“Rầm…đoàng…”
- Áaaa…
Cánh cửa ngay lập tức mở tung ra, mang theo đó là một viên đạn xé toạt cả không gian và thời gian di chuyển một cách thờ ơ lạnh lẽo.
Máu chảy…
Con người đó ngã gục xuống đất nhưng chưa chết, ánh ánh trợn trừng lên như thể không tin nổi, khuỵu hai đầu gối xuống và ôm lấy vết thương ngay vả vai tay cầm súng, đau đớn. Là Thái Quốc Lâm!
- Sập bẫy! – Nó nhếch môi cười, đúng là một lũ ngu ngố...c, chỉ có thể xuôi theo những gì nó đã sắp đặt mà không thể làm khác. Cũng như gã thợ săn thấy con mồi nằm trong lưới thì thích thú, nó cảm thấy khinh khi bất cứ con mồi nào cũng nằm trong tầm kiểm soát của mình, chẳng ai khiến nó bất ngờ.
- Đụng nhầm người rồi! – Thảo Anh tươi cười, tay quay quay khẩu súng lục còn vươn chút khói.
- Tụi mày… - Hắn ta đau đớn.
- Sao thế này? Chỉ có một phát súng thôi mà sao nhăn nhó thế? Lúc nãy, cưng nói ngang lắm mà? – Thảo Anh bước lại, lấy khẩu súng nâng cằm hắn ta lên.
- Mày cút! – Hắn ta nghiếm răng.
“Bốp”
Thảo Anh chau mày lấy bán súng đánh mạnh vào đầu Quốc Lâm một phát khiến hắn ta té nhào, chảy máu. Máu đỏ từ đầu chảy ra, dính vào tóc bết lại thành từng mảng đáng sợ.
- Đừng thách thức tôi. Bắc ma nữ giỏi kiềm chế không giết anh tại chỗ thì thôi chứ Đông ma nữ này thì đừng có hòng! – Thảo Anh nghiến răng.
- Ra…là Đông ma nữ. – Hắn ta cố gượng dậy.
- Nói mau! Kẻ thông đồng với Ngô Thái Minh là ai? Anh không nói đừng trách tôi không dám bóp cò. – Thảo Anh hướng nòng súng về phía hắn.
- Tôi không biết! – Hắn ta gượng nói, vết thương từ đầu và vai đau buốt.
“Bốp”
Thảo Anh nổi điên đá một phát ngang đầu hắn ta. Lại ngã nhào ra đất, máu từ mũi và miệng cũng rỉ ra, chứng tỏ lực đá không nhẹ, cộng thêm đôi giầy cao gót thì…
- Nói! – Thảo Anh gằn giọng.
- K…không…biết… - Quốc Lâm thở dốc nói, giờ có cứu hắn ta đem tới bện viện cũng chưa chắc là sống nổi.
“Đoàng”
Thảo Anh không ngần ngại tặng hắn ta thêm một phát súng vào bả vai còn lại. Thách thức sức chịu đựng của người khác quả là việc làm ngu ngốc, đặc biệt là đối với quỷ. Xui cho hắn, trước khi đến đây Thảo Anh và Thiên vừa mới cãi nhau nên nghiễm nhiên hắn trở thành vật thế mạng cho Thiên để cô nàng trút giận. Tội nghiệp!
Quốc Lâm ngã xuống nền gạch lạnh ngát lênh láng máu tanh. Hơi thở gấp gáp như thể chắc chịu đựng nỗi nữa cũng không khiến Thảo Anh lung lay tinh thần, sự tàn nhẫn trong con người cô nàng trỗi dậy hơn lúc nào hết.
“Bốp”
Chưa ngừng lại tại đó, Thảo Anh dẫm thêm một phát khá mạnh vào bụng hắn ta, máu từ mồm cứ ộc ra đầy kinh tởm khiến nó đứng một bên xem cũng cảm thấy khiếp.
- Có nói không!? – Thảo Anh gằn giọng, lớn tiếng.
- Tô…tôi nói…l…là…là…J… - Quốc Lâm khó khăn, hơi thở đứt quãng nhưng…
“Xoảng…”
- Ự… - Quốc Lâm chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi nhắm mắt. Cái chết đến với hắn ta nhanh thật, như những lời nó đã nói!
Nó với Thảo Anh sau khi vừa nghe tiếng cửa sổ vỡ đã nằm ngay xuống đất. Một lúc sau khi thấy mọi thứ imn lặng, cả hai ngồi dậy nhìn qua tên xấu số bên cạnh. Một phát đạn vào mi tâm, tuôn máu phát sợ. Nhìn hắn ta bây giờ tàn tạ, khắp người là vết thương và máu ướt đẫm.
Nó hiểu việc gì vừa xảy ra, liếc nhìn cái xác nằm bên cạnh 1s, nó liên lạc qua chiếc bộ đàm mini, mắt hướng về phía cửa sổ:
“Phong toả khách sạn đối diện, có người bắn chết hắn ta rồi.”
“Gì chứ?” – Vi gần như hét toáng lên.
“Lục soát từ tầng 12 đến 14 của khách sạn đó, tao với Thảo Anh sang ngay.” – Nó không nói nhiều rồi ngắt liên lạc.
Nó ngoảnh mặt đi ra cửa chẳng thèm nhìn lại cái xác chết nằm đằng sau một lần. Tàn nhẫn thật, dứt khoát thật nhưng đó mới là Venus, là Bắc ma nữ.
Thảo Anh nhăn mặt nhíu mày đá cái xác sang một bên rồi chạy theo nó, cô nàng trong lòng đang rất rối bời. Có khi nào, kẻ nổ súng chính là…
…
Đứng trước cửa khách sạn, nó liên lạc:
“Thế nào?”
“Lên phòng 1305 đi, tầng 13.” – Lần này là Trang trả lời tín hiệu liên lạc, giọng trầm xuống đầy tức tối. Nó cảm thấy và hiểu được chuyện gì rồi.
“Tink”
Thang máy mở, nó và Thảo Anh tiến đến căn phòng – nơi trước cửa có Vi đang đứng.
- Sao rồi? – Nó nhướn mày hỏi Vi, mắt ngó vào căn phòng.
- Chỉ thấy mỗi cây súng bắn tỉa đặt ở đó, không dấu vân tay, không dấu vết. Tay sát thủ cũng nhanh chóng rời khỏi đây, cứ như là bốc hơi vậy. – Vi lắc đầu ngán ngẩm, dường cùng rồi!
- Không có bất cứ manh mối gì thật sao? – Thảo Anh nhìn chị mình đang đứng trong phòng, môi mím chặt hướng ra khung cửa sổ.
- Bảo An…em đọc đi. – Trang hít sâu một hơi rồi quay ra nhìn nó, tay chìa ra một tờ giấy đỏ, ghi bằng bút bạc bên trong:
“Venus à…cô nghĩ có thể đấu lại tôi? Dù sớm hay muộn, cái tập đoàn ấy cũng rơi vào tay tôi thôi. Cả chức danh của cô nữa, hư danh cả! Cô…còn non lắm!”
Nó nhíu mày bực tức, vò nát tờ giấy trong tay rồi ném sang một bên, nó không ngờ lại có người dám mạnh miệng như thế. Được thôi, thách đấu tôi sao, khích tôi à? Nếu thế thì đừng bao giờ hối hận. Venus này chưa bao giờ biết đến việc thua ai hay chết dưới tay ai bao giờ.
Nó liếc mắt về phía Vi, buông một câu hỏi:
- Việc điều tra thế nào?
- Tập hồ sơ ban sáng? – Vi đang dựa lưng vào cửa thì giật mình nhìn nó.
- Phải…kết quả? – Nó nheo mắt.
- Ừm… - Vi không nói, mà thực ra là không muốn trả lời, không muốn khẳng định điều đó. Đáng tiếc, đó là sự thật, kẻ đứng sau…
- Ông ta…sẽ hối hận! – Nó cúi mặt nhìn xuống đất, ánh mắt vằn lên những tia máu đỏ thù hận. Tim co thắt từng đợt, đúng thật là khó chấp nhận mà. Đã tự cho mình một tia hy vọng để tin tưởng nhưng mà…lại thất vọng.
Cả bốn con người đều không nói nhưng lại thấu hiểu cảm giác của nhau: Cảm giác bị phản bội! Tin tưởng nhiều, tình thương cũng nhiều nhưng tất cả chỉ là công cụ để lợi dụng mà thôi! Tại sao lại làm thế chứ?
Có vẻ như những ngày sắp tới sẽ có bão. Bão to hay nhỏ không quan trọng. Quan trọng là tất cả có nhìn thấy được ngày mai hay không. Rùng mình, bất giác tự dưng nó có linh cảm chẳng lành cho những ngày sắp tới…ở tương lai…
HẾT PHẦN 1
“Chị xin lỗi…vả lại bên này chị còn nhiều việc cần xử lí lắm, đâu thể trốn đi chơi mãi.” – Ropez cười hối lỗi. Chị hiện tại đang ở công ty bên Anh, thực hiện lời nói sẽ rời đi.
“Hừ…chưa chơi với chị đã mà đi m...ất rồi…” – Nó phụng phịu.
“Thôi mà…khi nào rãnh rồi chị sẽ lại sang thăm em.”
“Haiz…thôi thì đành.Chị làm việc thì làm nhưng đừng quá sức nhé!” – Nó dặn dò.
“Biết rồi, em cũng phải cẩn thận đi. Tất cả bắt đầu rồi đấy. Một năm 7 tháng nữa là sinh nhật 18 tuổi của em rồi. Máu sẽ đổ…” – Ropez đang nói thì im lặng.
“Máu…em cũng đang chờ đây…mùi rất thơm…” – Nó hơi nhếch môi, ánh mắt có vài tia rất lạ.
“Dừng trò chơi của em lại đi…làm ngay trước khi quá muộn.” – Ropez nhăn mặt.
“Dừng lại lúc này sao? Không thể. Đã đi tới mức này thì không thể quay đầu rồi.” – Nó ngước mặt lên nhìn hắn, ngón tay miết nhẹ trên đôi môi kia.
“Nhưng lỡ nó quá tầm kiểm soát?”
“Đừng lo…kế hoạch đã xong rồi. Chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi để tìm ra kẻ đứng sau cùng của tất cả.” – Nó hơi cắn môi.
“Sau cùng? Không phải ông ta à? Chị tưởng là Ngô Thái Minh?” – Ropez chợt cau mày.
“Không, chỉ là con cờ chủ chốt thôi. Kẻ đứng sau nguy hiểm hơn nhiều. Kẻ đó trong nội bộ, là người quen nên nắm rất rõ tất cả mọi thông tin. Kẻ đó mối chính là mối nguy hiểm thật sự.” – Nó liếm môi.
“Ok…thế thì tìm ra hắn ra đi. Chị cúp đây, giữ gìn sức khoẻ” – Ropez thở dài.
“Vâng, chị cũng thế.” – Nó nói rồi buông điện thoại xuống.
Từ lúc trở về Việt Nam từ Hawaii cũng được gần một tuần rồi mà nó chẳng thèm đến công ty, chỉ đến trường cho có lệ thôi. Nó đang câu dẫn con mồi, chờ con cá sập bẫy. Có nó xuất hiện ở công ty, con cá đó sẽ đề phòng hơn. Thế thì đành núp ở nhà chờ động tĩnh vậy.
- Ai thế? – Hắn nghịch tóc nó, hỏi.
- Ropez… - Nó tựa người vào lòng hắn.
- Có chuyện gì sao? Nghe giọng em bực bội sặc mùi thuốc súng.
- Cũng chẳng có gì, chỉ là vài vấn đề lặc vặt về việc nguy hiểm đang tăng dần thôi. Bọn chúng bắt đầu lên sẵn kế hoạch cho ngày đó rồi. – Nó bình thản.
- Ngày gì cơ chứ? – Hắn không hiểu.
- “Ngày Tái Gía”. – Nó nhắm mắt lại nói, đó là ngày nó không bao giờ trông mong.
- Ra là nó…thế thì em chẳng có gì phải sợ cả, anh sẽ bảo vệ em bằng mọi giá. Sau khi ngày đó kết thúc, em nhất định sẽ còn sống. – Hắn véo mũi nó.
- Không…đừng nhúng tay vào. – Nó vội mở mắt rồi lắc đầu.
- Tại sao chứ? – Hắn hơi ngỡ ngàng.
- Cuộc chiến đó là của Tứ ma nữ. Hơn hết, còn là của tập đoàn KWT, Trương gia và Vương gia. Nó không phải là của Hoàng gia hay Hoàng Anh. – Nó nhướn mày.
- Nhưng thế thì sao? Chẳng phải nhiệm vụ của Tứ hộ vệ là bảo vệ Tứ ma nữ à? Anh hiểu…anh sẽ không chết. – Hắn mỉm cười.
- Hừ…anh chết cũng chẳng sao. Chết quách đi cho rồi. – Nó dẩu môi.
- Em? – Hắn trừng mắt.
- Đọ mắt à? Anh chơi lại em không? – Nó trừng mắt lại.
- Rồi thôi…anh chịu thua em. – Hắn chào thua.
- Hừ…háo thắng. Anh nghĩ em là ai mà lại chịu để cho anh bắt nạt? – Nó cười mỉa.
- Này…đừng thấy anh nhường mà em làm tới nhé. Nếu cứ tiếp tục thì anh không nhịn nữa đâu. – Hắn hăm doạ.
- Vâng…thế anh tính làm gì? Đừng doạ hôn em đấy nhé! – Nó hơi cười.
- Ơ…sao em biết? Cứ y như đi guốc trong bụng anh. – Hắn nghệt mặt.
- Xì…thích thì cứ việc, em chẳng sợ. Cũng chỉ là một nụ hôn thôi mà.
- Là em nói nhé. Em không biết là mình đang thách thức ai sao? – Hắn nheo mắt cười đểu.
- Tất nhiên là biết…sói háo sắc! – Nó hất mặt.
- Đã biết anh là sói, không sợ bị thịt ào?
- Không. Anh dám làm gì thì coi chừng, em không phải loại con gái để người khác dễ dàng đụng vào đâu.
- Thế à? Nhưng mà biết là em đánh nổi anh không nhỉ? Anh không giống như cách đây 2 tháng, dễ dàng bị em đánh gục đâu.
- Không biết. – Nó nhún vai.
Thấy nó cũng chẳng phản đối nên hắn được nước lấn tới, lật người đè nó nằm ra ghế sofa. Một gương mặt thì gian tà đầy đen tối, một gương mặt thì bình thản vô đối. Cái viễn cảnh này thật quá trái ngược với những gì người khác thường nghĩ và thường thấy. Cũng đúng thôi, đây là hai kẻ khác người mà? Mà trong đó, kẻ bất bình thường nhất lại là nó!
Gương mặt hắn dần cúi xuống, ngày một gần. ...Khoảng cách được rút ngắn, đến mức hơi thở của cả hai phả vào mặt nhau, nóng bừng. Gương mặt bình thản của con người kia dù có là trâu bò cũng bắt đầu thấy ngượng. Chữ “ngượng” không hiện rõ lên trên mặt nhưng lại thể hiện bằng trái tim trong lồng ngực đang chơi trò đánh lô tô.
Hắn nhắm mắt lại, chuẩn bị độc chiếm bờ môi nhỏ kia. Mềm…đó là cảm giác đầu tiên của hắn, tiếp theo là ngọt…một vị ngọt chết người. Tuy nhiên, có vẻ ông trời không tán thành hành động này của hắn nên chỉ vừa mới mút đôi môi đó một lần thì có một âm thanh vang lên khiến hắn bất động:
“Hệ thống bị xâm nhập.”
Giọng nói từ chiếc laptop đặt cạnh đó của nó vang lên cắt đứt tất cả mọi thứ. Sự ngượng ngập cũng theo đó mà tan biến hoá thành nét cứng đơ trên cả hai gương mặt.
Hơi lúng túng, nó đẩy hắn ra rồi nhếch môi cười:
- Làm gì mà đơ người vậy? Lậy giúp em cái laptop đi chứ?
- Hừ…đồ phá đám! – Hắn nhăn mặt cáu gắt nhưng vẫn chịu khó lấy cái laptop bên cạnh đưa cho nó.
- Hừ…cho cái tội, anh thấy chưa? Đến cái máy laptop cũng phản đối việc làm của anh. – Nó cười.
- … - Hắn không trả lời, trong lòng chắc chắn là sang tới ngày hôm sau cái laptop sẽ ra nằm ngoài bãi rác.
Nhận lấy cái máy rồi đặt lên đùi, nó mở laptop ra và bắt đầu làm việc. Hắn ngồi sau dù hậm hực mấy cũng chẳng dám lên tiếng, sợ bị đá bay ra khỏi cửa nên chỉ ngồi ôm nó, hai tay vòng sang cái eo thon thon.
Ngón tay thon dài thoăn thoắt trên bàn phím như múa, ngay lập tức một dãy chữ và số hiện ra trước mặt. Là địa điểm của máy tên xâm nhập hệ thống.
- Địa chỉ này… - Hắn nheo mắt.
- Anh biết tên dê già ấy à? Thái Quốc Lâm? – Nó ngước mặt lên.
- Phải…là Thái Quốc Lâm, nhưng sao em biết? – Hắn reo lên.
- Hừ…là tên nội gián trong công ty đấy. Hắn nắm chức phó tổng của chi nhánh tại Việt Nam…suốt ngày chỉ biết tan gái giống anh thôi. – Nó khinh khỉnh.
- Sao lại lôi anh vào đây?
- Không phải à? Anh nổi tiếng là sát gái nhất cái thành phố này đấy…liệu mà coi chừng! – Nó trừng mắt, lấy ngón tay dí vào trán hắn.
- Nếu vậy em nói tên đó giống anh…Hắn ta dám tán tỉnh em sao? – Hắn suy nghĩ một lúc rồi trợn mắt.
- Tất nhiên, em đẹp thế nên hắn ta mê từ lần đầu gặp. Cái tên phiền phức, cứ vừa bước vào cửa công ty là bị ám, thật không hiểu hắn ta dư đâu thời gian nhiều thế. – Nó hồn nhiên kể tội mặc cho gương mặt hắn đang biến đổi. Cặp lông mày dần chau lại với nhau sát tới mức không thể tiếp tục được nữa. (Chị ấy mà mà ngây thơ kể tội chết liền. Em xin thề đây là hành động có chủ đích, mục đích không hề trong sáng!?!)
- Hắn ta dám làm thế thật?
- Phải…còn có lần em làm rơi chìa khoá xe nên cúi xuống nhặt, anh biết hắn ta làm gì không? Hắn ta chăm chú nhìn vào cổ áo em mới ghê chứ? Em hận thật là lúc đó sao không cho hắn một bạt tay vào mặt về khỏi ăn cháo. – Nó mím chặt môi bực tức.(Ai bảo chị mặc áo sơ-mi mà mở đến 2 cúc đầu?)
- Hắn dám? – Hắn nhướn một bên mày, gương mặt tối thui.
- Anh…anh sao vậy? Anh làm em…sợ đấy! – Nó ngước lên nhìn hắn, da gà từng đợt nổi lên.
- Hừ…làm thế thì không thể tha được. Anh còn chưa nhìn được em thì ai cho hắn ta nhìn chứ? Sau này có mà đến công ty thì anh sẽ đi theo, anh sẽ đưa đón em nên em đừng có hòng mà liếc mắt đưa tình với hắn ta đấy. – Mùi dấm chua bốc lên kím phòng.
- V…vâng… - Nó nuốt khan tự bảo mình ngu ngốc chọc phải tên có tính sở hữu cao này.
Quay mặt lại màn hình, có một khung chữ hiện ran gay giữa với dòng chữ: “Bạn có muốn chặn máy chủ xâm nhập?” Khoé môi hơi nhếch lên, lần này hắn ta chết chắc. Không do dự lấy 1s, nó nhấn lấy ngón tay gõ phím Enter.
- Ngu xuẩn. – Nó mỉa mai.
- Em vừa làm gì vậy? – Hăn nhìn vào màn hình laptop của nó.
- Thì làm việc. Em xoá hết những dữ liệu mà hắn ra lấy được, đồng thời thả virut vào máy hắn. Cho chừa cái tội đi trộm dữ liệu. – Nó bĩu môi.
- Chậc…mà nãy em bảo hắn ta nhìn vào cổ áo em? Thế hắn có thấy gì chưa? – Hắn bỗng dưng lạc chủ đề.
- Hả? Sao em biết? Hắn ta nhìn chứ có phải em? – Nó nghệt mặt.
- Em…thật là…đã biết mình đẹp thì lần sau ra đường phải tìm cách giấu đi chứ? Không lẽ anh cứ phải đi theo dẹp bọn hám gái ấy? – Hắn nhăn mặt không vừa lòng nhưng sau đó lại cúi xuống hít hà mùi hương trên cổ nó.
Thì không biết hắn muốn làm gì nhưng sau đó, tự nhiên khẽ rùng mình. Hắn…đang liếm láp cái cổ nó, cái lưỡi kia đang lướt đi trên nền da nhạy cảm của An.
Hai cánh tay đang ôm nó bỗng dưng luồng vào trong áo, lướt nhẹ trên eo thon khiến người nó nóng bừng. Hắn lại ngước mặt lên nhìn nó, ánh mắt có chút gì đó như mê hoặc.
Phủ lên đôi môi kia một nụ hôn, không dịu dàng, không ngọt ngào mà l...à một chút gì đó cuồng dã, mạnh mẽ khiến tim nó run lên. Đôi môi kia mạnh bạo mút đôi môi nó sưng tấy, đỏ ửng. Từng hành động khiến nó cho dù có là tinh thần thép cũng phải run lẩy bẩy khó kiểm soát bản thân.
Hắn nhanh chóng đè nó xuống ghế sofa, hai tay chống xuống giam nó trong lòng. Đến lúc này nó cũng chẳng biết làm gì, tiếp tục thì chỉ biết cứng đờ chẳng biết đón ra nhận ra sao, đẩy ra thì thật sự bản thân sẽ cảm thấy luyến tiếc lắm nên chỉ biết nhắm mắt lại, để yên cho hắn tung hoành tự do tự tại.
Đôi môi hắn lại từ từ rời môi nó, lướt dần dọc theo cái cổ trắng ngần. Hơi thở nó gấp gáp, đứt quãng, mặt mũi nóng bừng bừng, đỏ gay, ánh mắt mơ hồ nhìn lên trần nhà.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng kéo lớp áo hai dây của nó lên rồi cởi nó ra. Hiện dưới đáy mắt hắn là thân hình chuẩn không cần chỉnh với cái áo lót màu đen. Máu trong người hắn sôi lên, bỗng chốc cơ thể trở nên nóng bừng khó kiểm soát.
Môi hắn lướt nhẹ trên phần xương quai xanh của nó, liếm láp. Mùi hương từ cơ thể này khiến hắn bị mê hoặc, một sức hút vô định nhưng lại rất mạnh mẽ.
Sợi dây áo của nó cũng nhờ những động tác dây dưa của hắn mà trôi tuột xuống khỏi vai, vô cùng quyến rũ và nóng bỏng. Đôi môi nhỏ nhắn mím chặt lại để không bật ra những tiếng kêu nhưng bất thành:
- Ưm… - Nó hơi kêu lên, rất nhỏ nhưng lại vô tình lọt vào tai hắn.
Tiếng kêu như chất kích thích tiêm vào trong cơ thể khiến hắn đá bay lí trí vào một xó xỉnh ẩm thấp, chẳng quan tâm tới hậu quả thế nào mà vẫn tiếp tục. Cái lưỡi hắn bắt đầu di chuyển đến trên khe ngực nó, lướt nhẹ. Bàn tay không tự chủ đi chuyển dần theo từng đường cong mềm mại của người con gái trước mặt.
Nó khó khăn kiềm nén, cơ thể nóng bừng đến khó chịu, có chút gì đó lâng lâng nhưng lại bức bối. Những cảm giác ấy đã nhanh chóng đá bay cái thứ gọi là lí trí ban đầu của nó. Lúc đầu còn có suy nghĩ đến việc đẩy hắn ra nhưng còn phân vân, giờ thì chẳng thể nhớ được nữa. Đúng thật là…
Hắn lướt nhẹ trên ngực nó, chuẩn bị cởi khoá chiếc áo lót ra thì…
“Kính…coong…”
Hành động của hai con người bỗng chốc cứng đờ, ngừng lại hẳn. Nó hơi chau mày rồi nhanh chóng đẩy hắn ra, vơ lấy cái áo của mình trên sàn rồi mặc nhanh vào rồi chạy ra mở cửa.
Hắn ngồi lại trên ghế, thần người một lúc thì tức giận buông tiếng chửi thề. Đang đoạn cao trào gây cấn mà lại cắt ngang khiến hắn bức bối không chịu được. Chỉnh trang lại bộ quần áo cho bớt xộc xệch, hắn ngồi khoanh tay xem xem tên nào cả gan dám cắt ngang cuộc vui của bản thân.
Nó hấp ta hấp tấp chạy nhanh ra ngoài cổng thì thấy Vi và Khánh đang ngồi trên con Audi mui trần vẫy tay. Nhìn thấy cái bản mặt tươi cười rất phởn kia khiến nó muốn cho ăn một cước sang tới tận Trung Quốc nhưng vẫn phải nín nhịn.
Mở cổng cho chiếc xe chạy vào, nó chưa kịp nói thì cái giọng của Vi đã oang oang lên rồi:
- Mày làm cái gì trong nhà mà như con rùa thế? Tao nhấn chuông cả buổi trời thì mới thấy mày bò ra. Mày có biết trời nắng thế nào không mà để tao đứng phơi dưới ông mặt trời?
- Ai bảo thích đi mui trần lắm cơ? Ráng chịu. – Nó cộc cằn hất mặt khoá cửa rồi đi vào nhà, xuống thẳng bếp rót nước uống để hạ hoả. Nói chuyện tiếp với nhỏ, nó sợ không kìm được mà cho ăn 1 đạp.
Vi nhìn theo nó mà lơ ngơ chẳng hiểu. Hở? Cái thái độ gì đây? Quay sang nhìn Khánh thì nhận được lái lắc đầu chịu thua của cậu, nhỏ lại càng khó hiểu. Bình thường nó có thế này đâu? Hay tại hôm nay trời nóng nên nó trở chứng?
Nhanh chóng gạc mọi suy nghĩ sang một bên rồi đi vào nhà. Dù gì thì nó thế nào trời còn chẳng hiểu thì người trần mắt thịt như Vi làm sao có khả năng đó? Dù nói là thế, nhưng chữ “tò mò” cứ như đập vào mặt Vi.
Vừa bước vào phòng khách thì Vi với Khánh đồng loạt rùng mình. Sao tự dưng không khí lạnh thế nhỉ? Rõ ràng ngoài kia trời nắng chang chang, trong nhà cũng chẳng bật điều hoà thì cớ gì nhiệt độ lại xuống thấp đến thế?
Liếc mắt tới bộ sofa, Vi thấy hắn và hình như, nhiệt độ của khu vực xung quanh đấy còn thấp hơn ở đây. À…ra nguyên nhân là đây. Nhiệt độ xuống thấp vậy cũng là do cái tên mặt lạnh như tiền cùng đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống người khác kia.
- Mày sao vậy? Mặt cứ y như cục băng ấy? Mới chui từ trong từ đá ra à? – Khánh hỏi han hắn.
- … - Hắn không trả lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm.
- Mày…đang làm tao rét đấy! – Khánh nuốt nuốc bọt, khó khăn lên tiếng.
- Hai người về đây làm gì? – Hắn lên tiếng, giọng đều đều lạnh tanh.
- Hở…về…về nghỉ…với lại ăn trưa. - Khánh lắp bắp.
- Ăn xong thì xéo nhanh. – Hắn trừng mắt.
- Này…dù gì thì đây cũng là nhà tôi nhé. Anh đừng có q… - Vi bức xức nói nhưng ngay sau đó thì im bặt khi nhận được tia laze của hắn. (Nó chung nhà Vi ma bà con...)
- Lẹ… - Hắn nhướn mày, ngay sau đó là có hai con người cầm tay nhau chạy như bay vào bếp.
Vừa bước vào bếp, Vi đã thấy cảnh tượng nó đứng trước tủ lạnh tu ừng ực chai nước…thứ 4. Mặt nó nhăn như khỉ, đầu bốc hoả trái với tảng băng Bắc Cực ngoài kia. Hai con người, hai trạng thái nhưng cùng một cảm xúc.
- Mày…tính tự sát bằng nước à? Tính uống căng bụng, rách bao tử để chết hả? – Vi nhìn nó, mặt thộn ra.
- Con điên! – Nó mắng, trắng trợn lên.
- Á…tao xin lỗi, đừng nhìn tao nh...ư thế! – Vi hét toáng lên rồi chạy ra đằng sau lưng Khánh.
- Rỗi hơi…tối nay đi với tao. – Nó lườm rồi lại tiếp tục uống nước.
- Mày tính đi đâu à? – Vi ló đầu ra sau lưng Khánh.
- Tới công ty.
- Đến đó đêm hôm làm gì? Bộ đầu óc mày có vấn đề rồi à? – Vi phản bác ngay.
- … - Nó nhíu mày. Đầu óc có vấn đề?
- À à không…tao nói nhầm…tao đùa thôi chứ tao biết mày rất thông minh. Nhưng lí do mày muốn đến đó làm gì? Chán chết. – Vi cuống quýt.
- Hừ…bắt tên nội gián. – Nó nhăn mặt đặt chai nước xuống bàn.
- Nội gián? Mày biết ai rồi à? – Vi nghệt mặt.
- Phải…Thái Quốc Lâm… - Nó gật nhẹ đầu.
- Tên phó tổng dê già? – Vi nhướn mày, không phải chứ?
- Chắc chắn, hắn ta vừa xâm nhập vào máy tính của tao ở công ty chắc là để tìm báo cáo chỉnh sửa lại nhưng bị tao phát hiện ra, thả một đàn virut rồi. Nếu muốn sửa bản báo cáo đó, chỉ có cách là thao tác trên máy của tao thôi, tao dám khẳng định tối nay hắn sẽ lẻn vào phòng làm việc của tao rồi chỉnh sửa. – Nó tự đắc.
- Sao mày biết? Nhỡ không phải tối nay thì thế nào? – Vi gãi đầu.
- Ngốc…ngày mai là nộp hết báo cáo lên trên tổng công ty rồi nên chỉ có thể sửa tối nay thôi. Vả lại vừa qua có một dự án rất lớn, nếu sửa báo cáo đợt này thì món tiền bị luồng ra ngoài cũng khoảng…gần 500 tỉ. – Nó đăm chiêu tính toán rồi thản nhiên nói.
- Thế mày tính làm gì? Ngang nhiên đi vào bắt sao? Vậy nếu hắn ta chối thì mày lấy gì để buộc tội đây?
- Camera. – Nó nhún vai.
- … - Vi chợt chau mày rồi nhanh chóng dãn ra, hiểu rồi.
- Vậy có cần bọn này đi theo không? – Khánh nhanh nhảu.
- Không đâu, việc cỏn con thôi nên cũng chẳng cần nhiều người đi. – Nó lắc đầu.
- Thế thôi…mà cái tên ngồi ngoài phòng khách bị sao thế? – Khánh hơi liếc ra ngoài.
- Không có gì đâu. – Nó liếc Khánh và Vi rồi nghiến răng nói. Chẳng phải tại hai người thì còn tại ai nữa đây?
- Thế sao mặt hắn ta như vừa mới ở Bắc Cực về ấy nhỉ? – Vi xoa cằm.
- Giờ muốn sao đây? Nhiều chuyện à? Xin lỗi nhưng ở đây chẳng có chuyện gì để nói đâu nhé. Hai người còn nói thêm tiếng nào thì đừng trách tôi đá bay hai người ra cổng. – Nó chống hông, gương mặt thách thức đầy sát khí.
- … - Khánh với Vi im lặng, đến nhúc nhích còn không dám. Nộ khí bừng bừng lấn sang tới tận chỗ hai người lạnh sống lưng. Ai chứ Bảo An mà đã nói thì chắc chắn làm, mà làm thì có khi chẳng phải đá ra tới cổng mà đá về Nhật luôn ấy chứ? Một bài học kinh nghiệm đầy đau khổ nhưng lại rất chính xác: Đừng bao giờ đùa với quỷ!
- Hứ! – Nó quay ngoắc đi ra ngoài phòng khách, tay cầm theo chai nước.
Đến khi nó đi mất tiêu rồi, cặp đôi này vẫn chẳng dám hó hé. Sát khí của nó vẫn còn luẩn quẩn quanh đây, thật đáng sợ.
Tuy nhiên, 5ph sau khi cơ thể bắt đầu được thả lỏng thì con ác quỷ đó lại bước vào, trên tay là một tập hồ sơ dày.
- Điều tra cho tao người này, những hoạt động của ông ta trong suốt 20 năm qua. – Nó cất tiếng nói trầm có chút gì đó buồn lắm, tay ném tập hồ sơ lên chiếc bàn trước mặt Vi.
- Ai thế? – Nhỏ cầm tập hồ sơ lên mở ra xem.
Gương mặt trắng bệt, mắt mở to lo sợ đến mức nói không nên lời. Không phải chứ? Là người này sao? Nó có lầm không? Không thì cái đầu kia đang suy nghĩ điều gì mà làm vậy? Chuyện này quả thực phi lý!
- Sa…sao lại là… - Vi lắp bắp.
- Không biết, cứ điều tra đi. Tao cũng mong nó không phải… - Nó ngước lên nhìn trần nhà.
- Chắc chắn không phải, không cần điều tra làm gì đâu. – Vi ném tập hồ sơ lại xuống bàn.
- Làm đi! – Nó gắt.
- Nhưng không thể thế được! Vô lí! – Vi cũng gắt lại với nó, mắt rưng rưng.
- Bảo Vi! Đau nhưng phải nén…mày nên hiểu, tao cũng đau lắm chứ. Bao nhiêu năm tin tưởng, cuối cùng chỉ là lợi dụng. Tao…chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi. – Nó mím môi, quay mặt đi.
- Nhưng… - Vi ngẩn mặt lên nhìn về phía nó, sau đó lại cuối gằm mặt xuống.
Vi cảm thấy tổn thương thật sự. Bao nhiêu năm qua xem kẻ đó như người thân trong gia đình, như máu mủ đầy tin tưởng. Thế mà cuối cùng…lại là sự dối trá, lọc lừa thế này đây.
Tất cả không gian xung quanh im lặng, chùng xuống. Nó mím môi. Điều tra ư? Nó đã suy nghĩ rất nhiều mới có thể nói với Vi điều đó. Tổn thương thật sự. Nó biết tất cả mọi thứ, biết hết rồi. Bảo với Vi điều tra chỉ là để cho bản thân thêm một tia hy vọng thôi, mong mỏi tất cả là sự hiểu lầm, là nó sai!
Bước chân lạnh lùng trên hè phố, đèn đường đã lên và không thấy bóng của một chiếc xe nào. Âm thanh còn sót lại chỉ là tiếng gió thổi qua từng kẽ tóc, tiếng lá xào xạc đung đưa. Không đi vào bằng cửa chính, thân ảnh màu đen nhảy vào bên trong qua bức tường cao.
“Bịch”
Nó chống tay xuống đất, đảo mắt một vòng rồi đứng dậy phủi phủi. Phía sau công ty là khu vực vắng vẻ, không có ánh đèn, ...chỉ duy nhất một chút ánh sáng le lói từ đèn đường rọi vào.
Một cái áo ba lỗ đen cùng với áo khoác da đen dài tay bên ngoài, quần da bó cùng với đôi bốt đen giúp nó như ẩn vào trong bóng tối. Mái tóc dài buộc cao đung đưa theo từng nhịp chân bước, môi huýt sáo theo một điệu nhạc nhanh và cao, trên bàn tay là cái bật lửa được liên tục bật rồi tắt như một thú vui.
Nó tiến vào bên trong toà nhà bằng cửa sau. Khoá ư? Nực cười thật. Vậy là nó đã hiểu tại sao đêm tối, tên nội gián có thể lẻn vào trong mà không bị camera chính ngay cổng nhìn thấy. Rút thẻ nhân viên quẹt một đường dọc theo cánh cửa, cánh cửa nhỏ bật mở cùng với tiếng ổ khoá bật ra.
“Cạch”
Đẩy cửa bước vào rồi khoá lại như cũ, nó nhìn lên trần. 3 chiếc camera cho một dãy hành lang. Như vậy có gọi là kĩ chưa nhỉ? Chắc không vì nó đã bị vô hiệu hoá hết rồi. Tên nội gián này cũng thông minh và cẩn thận đấy. Cảm ơn vì đã lo việc này giúp để nó có thể lẻn vào đây. Anh cao tay nhưng tôi cũng không vừa đâu, Thái Quốc Lâm!
Đi thang bộ lên đến tầng 12, nó thở mệt bở người. Cái quỷ gì thế này? Cái công ty gì đâu mà…phòng kế toán đặt tới tận tầng 12 làm đi bộ muốn thấy sao. Chiệt tiệt cái thang máy…nếu không phải trong đó có camera chưa vô hiệu hoá thì đã chẳng khổ thế này! Nó nghiến răng nghiến lợi rủa xả một lúc thì cũng bước vào phòng làm việc.
Hắn ta chưa tới! Cũng đúng thôi, giờ cũng chỉ mới có 8g30. Chẳng tên trộm nào lại lựa giờ này mà lẻn vào cả (trừ nó), sợ có người tăng ca về trễ thì chết.
Nép người vào góc tường, nơi cái khe của cái tủ đựng tài liệu và bức tường có khoảng trống rồi đứng ở đó chờ. Nơi đây khuất bóng với bàn làm việc, chắc chắn sẽ không thể nào thấy được nó đứng đây.
Lấy dây phone deo vào tai nghe nhạc, nó đứng đó và chờ trong bóng tối và im lặng. Sẽ tới! Nhanh thôi. Nhạc dù mở to nhưng chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tới nó.
“Kéttt”
Cánh cửa phòng làm việc mở ra một khe hở đù cho một người đi vào. Đóng cửa lại nhẹ nhàng, con người đó vội vã đi về phía bàn làm việc của nó, khởi động máy.
Màn hình vi tính sau một hồi thì phát ra ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi khắp phòng. Một tên ngốc! Đến khi đã có ánh sáng mà hắn ta vẫn chưa thể phát hiện ra nó đang có mặt ở đây.
Hắn ta thao tác trên máy tính nó rất nhanh, bàn tay gõ liên tục trên bàn phím tạo thành một loạt các âm thanh “lạch cạch” cứ như tiếng mưa.
- Khốn nạn thật! Cái con nhỏ đó làm gì với cái máy tính vậy trời? – Hắn ta đấm mạnh xuống bàn.
Khoé môi cong lên một nụ cười. Hừ…nó thách đấy! Xâm nhập vào lấy được báo cáo thì nó sẽ khen hắn ta ngay. Thật là ngu xuẩn khi đối đầu với nó mà. Lại cất lên tiếng huýt sáo của mình, nhẹ và nhỏ nhưng lại ngầm báo hiệu rằng: Trong phòng này vẫn còn có một người nữa!
- Ai! Ra đây! – Hắn ta phát giác, gắt lên.
- Chậc… - Nó khẽ tặc lưỡi, đến giờ mới phát hiện ra sao? Thật là đáng thất vọng mà…
Đánh chiếc bật lửa trên tay, ngọn lửa sáng nho nhỏ cùng với tiếng cháy “lách tách” vui tai giúp nó thích thú. Nhưng ngay sau đó ngọn lửa bụt tắt khi cơn gió nhẹ đi qua, chỉ còn khói…
- Cô là ai? Sao lại ở đây? – Hắn ta dè chừng nó.
- Thế còn anh? Anh đến đây làm gì hả, Quốc Lâm? – Nó cười mỉa.
- Cô…biết tôi? – Hắn ta hơi nhoe mắt.
- Phải. Rất rõ đấy anh chàng phó tổng đẹp trai…..và biến thái ạ! – Nó lại cười, một nụ cười đầy mê hoặc.
- Cô… - Quốc Lâm bất giác lùi lại, hắn ta ngửi thấy mùi nguy hiểm toát ra từ nó. Rõ ràng con người trước mặt không hề đơn giản, bá khí bức người kia khiến cho cô gái ấy chưa kịp đe doạ mà người khác đã sợ chết đứng.
- Thôi nào, bình tĩnh. Tôi có giết chết anh đâu? Tự giới thiệu nhé, tôi tên là Venus. – Nó mỉm cười thân thiện.
- Ve…Venus…cô…Bắc ma nữ? Cô tìm tôi…có việc gì sao? – Hắn ta gần như chết điếng trước câu nói.
- Tất nhiên…rất nhiều việc đấy chứ. Anh ở đây làm gì vào giờ này? – Nó bật cười rồi hỏi.
- Tôi…tôi có việc, nhưng sao cô hỏi thế? Đây là công ty tôi làm, tôi ở đây chẳng lẽ lại phải xin phép cô sao?
- Không…chỉ là, tôi thắc mắc nếu anh ở lại thì chỉ có thể ở trong phòng làm việc của mỉnh thôi chứ? Hà cớ gì mà lại chạy sang phòng làm việc của người khác thế này? – Nó chau mày nhưng môi thì nhếch lên.
- Hừ…vậy ý của cô là gì đây? Bắc ma nữ sao? Cũng có phần nể sợ đấy nhưng đừng lấy nó ra đe doạ tôi. Tôi không tin một đứa con gái có thể thắng mình được. – Quốc Lâm tỏ vẻ bực tức.
- Anh đang làm những gì thì chỉ có anh biết mà thôi. Muốn sửa báo cáo của công ty sao? Dễ vậy à? – Nó khoanh tay trước ngực.
- Chuyện này…sao cô…? – Hắn ta ngạc nhiên, chuyện công ty và những việc hắn ta đang làm, sao nó biết?
- Lâm Phương Nghi, nhớ cô ta chứ? – Nó nhướn một bên mày.
- Trưởng phòng kế toán? Cô quen cô ta à?
- Không quen.- Nó phủ định ngay lập tức. Cũng phải, tất nhiên là không quen rồi. Căn bản tên của nó khi làm ở đây là Lâm Phương Nghi kia mà? Pama không muốn nó nhúng tay vào chuyện công ty nên chỉ còn cách thay đổi thông tin mới có thể đi làm. Mà đã là cùng một người thì làm sao có thể sử dụng từ “quen” được?
- Vậy sao cô biết?
- Vì cùng một thực thể. Hiểu chứ? – Nó hất mặt.
- Cô…trà trộn vào công ty?
- Thông minh! – Nó buông lời khen mang hàm ý có chút mỉa mai.
- Nhưng tại sao lại làm vậy? Cô không có chút liên can nào tới tập đoàn này, lại càng không có lý do để giúp đỡ.
- Vậy nếu tôi nói…tôi là tiểu thư của nơi này?
- … - Hắn ta im bặt.
- Hừ…anh nghĩ tôi sẽ để yên cho kẻ dám động đến công ty nhà mình ư? Tôi không phải là con tiểu thư chỉ biết ăn bám đâu. – Nó quắc mắt.
- Vậy…cô muốn gì? Đuổi tôi? – Hắn ta hình như chẳng sợ.
- Nói cho tôi biết…anh làm việc cho ai? Tập đoàn Ngô Ngọc? Chủ tịch Ngô Thái Minh? – Nó bắt đầu tra hỏi.
- Như cô đã biết. – Hắn ta nhún vai.
- Vậy kẻ đồng loã với ông ta là ai?
- Tôi không biết.
- Thật là không? Anh đừng tưởng có thể qua mặt tôi. – Nó hơi cau mày.
- Tuỳ cô thôi. – Hắn ta nhởn nhơ.
- Vậy là anh không chịu khai sao? Muốn tôi dùng biện pháp mạnh à?
- Cô nghi mình đấu lại tôi? Chơi đùa với cô nãy giờ cũng đã đủ, nên kết thúc tại đây. Có vinh dự được giết chết Bắc ma nữ, cũng thú vị. – Hắn ta mở miệng cười, tay cầm khẩu súng đặt vào giữa trán nó, ngay mi tâm.
“Klick”
Hắn ta lên nòng, tâm trạng khá tốt vì nắm được thế chủ động. Khẩu súng đặt ngay giữa trán mà nó không hề tỏ ra sợ hãi, một chút run rẩy cũng không hề có. Gương mặt ấy vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì to tát xảy ra. Biết bao nhiêu năm, máu và nước máu, gương mặt không có chút sắc thái biểu cảm này chính là thứ đã được tôi luyện nên.
Chẳng thèm để ý tới nòng súng, nó vẫn bình thản đưa cái bật lửa lên trước mặt rồi bật, một chút ánh sáng màu vàng vàng đỏ đỏ nhảy múa trong không trung. Có điều đó không phải là thứ tồn tại vĩnh viễn, chỉ chưa đầy 10s sau, một ngọn gió thổi đến, dập tắt đi ánh lửa. Mọi thứ lại trở nên tối đi, còn mỗi ánh sáng từ chiếc màn hình vi tính.
- Anh thấy ngọn lửa đó chứ? Bật lên rất dễ, tắt lại càng nhanh hơn. Cũng như anh, vinh quang đến rất sớm, rất dễ dàng nhưng cái chết thì chỉ diễn ra trong vài tích tắc ngắn ngủi mà thôi. Anh nghĩ anh giết được tôi? Nếu anh có thể thì đã không có hàng ngàn con người chết dưới tay tôi rồi. – Nó cười.
- Cô! – Hắn ta trợn mắt tức giận, tay để vào cò súng chuẩn bị bóp.
“Rầm…đoàng…”
- Áaaa…
Cánh cửa ngay lập tức mở tung ra, mang theo đó là một viên đạn xé toạt cả không gian và thời gian di chuyển một cách thờ ơ lạnh lẽo.
Máu chảy…
Con người đó ngã gục xuống đất nhưng chưa chết, ánh ánh trợn trừng lên như thể không tin nổi, khuỵu hai đầu gối xuống và ôm lấy vết thương ngay vả vai tay cầm súng, đau đớn. Là Thái Quốc Lâm!
- Sập bẫy! – Nó nhếch môi cười, đúng là một lũ ngu ngố...c, chỉ có thể xuôi theo những gì nó đã sắp đặt mà không thể làm khác. Cũng như gã thợ săn thấy con mồi nằm trong lưới thì thích thú, nó cảm thấy khinh khi bất cứ con mồi nào cũng nằm trong tầm kiểm soát của mình, chẳng ai khiến nó bất ngờ.
- Đụng nhầm người rồi! – Thảo Anh tươi cười, tay quay quay khẩu súng lục còn vươn chút khói.
- Tụi mày… - Hắn ta đau đớn.
- Sao thế này? Chỉ có một phát súng thôi mà sao nhăn nhó thế? Lúc nãy, cưng nói ngang lắm mà? – Thảo Anh bước lại, lấy khẩu súng nâng cằm hắn ta lên.
- Mày cút! – Hắn ta nghiếm răng.
“Bốp”
Thảo Anh chau mày lấy bán súng đánh mạnh vào đầu Quốc Lâm một phát khiến hắn ta té nhào, chảy máu. Máu đỏ từ đầu chảy ra, dính vào tóc bết lại thành từng mảng đáng sợ.
- Đừng thách thức tôi. Bắc ma nữ giỏi kiềm chế không giết anh tại chỗ thì thôi chứ Đông ma nữ này thì đừng có hòng! – Thảo Anh nghiến răng.
- Ra…là Đông ma nữ. – Hắn ta cố gượng dậy.
- Nói mau! Kẻ thông đồng với Ngô Thái Minh là ai? Anh không nói đừng trách tôi không dám bóp cò. – Thảo Anh hướng nòng súng về phía hắn.
- Tôi không biết! – Hắn ta gượng nói, vết thương từ đầu và vai đau buốt.
“Bốp”
Thảo Anh nổi điên đá một phát ngang đầu hắn ta. Lại ngã nhào ra đất, máu từ mũi và miệng cũng rỉ ra, chứng tỏ lực đá không nhẹ, cộng thêm đôi giầy cao gót thì…
- Nói! – Thảo Anh gằn giọng.
- K…không…biết… - Quốc Lâm thở dốc nói, giờ có cứu hắn ta đem tới bện viện cũng chưa chắc là sống nổi.
“Đoàng”
Thảo Anh không ngần ngại tặng hắn ta thêm một phát súng vào bả vai còn lại. Thách thức sức chịu đựng của người khác quả là việc làm ngu ngốc, đặc biệt là đối với quỷ. Xui cho hắn, trước khi đến đây Thảo Anh và Thiên vừa mới cãi nhau nên nghiễm nhiên hắn trở thành vật thế mạng cho Thiên để cô nàng trút giận. Tội nghiệp!
Quốc Lâm ngã xuống nền gạch lạnh ngát lênh láng máu tanh. Hơi thở gấp gáp như thể chắc chịu đựng nỗi nữa cũng không khiến Thảo Anh lung lay tinh thần, sự tàn nhẫn trong con người cô nàng trỗi dậy hơn lúc nào hết.
“Bốp”
Chưa ngừng lại tại đó, Thảo Anh dẫm thêm một phát khá mạnh vào bụng hắn ta, máu từ mồm cứ ộc ra đầy kinh tởm khiến nó đứng một bên xem cũng cảm thấy khiếp.
- Có nói không!? – Thảo Anh gằn giọng, lớn tiếng.
- Tô…tôi nói…l…là…là…J… - Quốc Lâm khó khăn, hơi thở đứt quãng nhưng…
“Xoảng…”
- Ự… - Quốc Lâm chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi nhắm mắt. Cái chết đến với hắn ta nhanh thật, như những lời nó đã nói!
Nó với Thảo Anh sau khi vừa nghe tiếng cửa sổ vỡ đã nằm ngay xuống đất. Một lúc sau khi thấy mọi thứ imn lặng, cả hai ngồi dậy nhìn qua tên xấu số bên cạnh. Một phát đạn vào mi tâm, tuôn máu phát sợ. Nhìn hắn ta bây giờ tàn tạ, khắp người là vết thương và máu ướt đẫm.
Nó hiểu việc gì vừa xảy ra, liếc nhìn cái xác nằm bên cạnh 1s, nó liên lạc qua chiếc bộ đàm mini, mắt hướng về phía cửa sổ:
“Phong toả khách sạn đối diện, có người bắn chết hắn ta rồi.”
“Gì chứ?” – Vi gần như hét toáng lên.
“Lục soát từ tầng 12 đến 14 của khách sạn đó, tao với Thảo Anh sang ngay.” – Nó không nói nhiều rồi ngắt liên lạc.
Nó ngoảnh mặt đi ra cửa chẳng thèm nhìn lại cái xác chết nằm đằng sau một lần. Tàn nhẫn thật, dứt khoát thật nhưng đó mới là Venus, là Bắc ma nữ.
Thảo Anh nhăn mặt nhíu mày đá cái xác sang một bên rồi chạy theo nó, cô nàng trong lòng đang rất rối bời. Có khi nào, kẻ nổ súng chính là…
…
Đứng trước cửa khách sạn, nó liên lạc:
“Thế nào?”
“Lên phòng 1305 đi, tầng 13.” – Lần này là Trang trả lời tín hiệu liên lạc, giọng trầm xuống đầy tức tối. Nó cảm thấy và hiểu được chuyện gì rồi.
“Tink”
Thang máy mở, nó và Thảo Anh tiến đến căn phòng – nơi trước cửa có Vi đang đứng.
- Sao rồi? – Nó nhướn mày hỏi Vi, mắt ngó vào căn phòng.
- Chỉ thấy mỗi cây súng bắn tỉa đặt ở đó, không dấu vân tay, không dấu vết. Tay sát thủ cũng nhanh chóng rời khỏi đây, cứ như là bốc hơi vậy. – Vi lắc đầu ngán ngẩm, dường cùng rồi!
- Không có bất cứ manh mối gì thật sao? – Thảo Anh nhìn chị mình đang đứng trong phòng, môi mím chặt hướng ra khung cửa sổ.
- Bảo An…em đọc đi. – Trang hít sâu một hơi rồi quay ra nhìn nó, tay chìa ra một tờ giấy đỏ, ghi bằng bút bạc bên trong:
“Venus à…cô nghĩ có thể đấu lại tôi? Dù sớm hay muộn, cái tập đoàn ấy cũng rơi vào tay tôi thôi. Cả chức danh của cô nữa, hư danh cả! Cô…còn non lắm!”
Nó nhíu mày bực tức, vò nát tờ giấy trong tay rồi ném sang một bên, nó không ngờ lại có người dám mạnh miệng như thế. Được thôi, thách đấu tôi sao, khích tôi à? Nếu thế thì đừng bao giờ hối hận. Venus này chưa bao giờ biết đến việc thua ai hay chết dưới tay ai bao giờ.
Nó liếc mắt về phía Vi, buông một câu hỏi:
- Việc điều tra thế nào?
- Tập hồ sơ ban sáng? – Vi đang dựa lưng vào cửa thì giật mình nhìn nó.
- Phải…kết quả? – Nó nheo mắt.
- Ừm… - Vi không nói, mà thực ra là không muốn trả lời, không muốn khẳng định điều đó. Đáng tiếc, đó là sự thật, kẻ đứng sau…
- Ông ta…sẽ hối hận! – Nó cúi mặt nhìn xuống đất, ánh mắt vằn lên những tia máu đỏ thù hận. Tim co thắt từng đợt, đúng thật là khó chấp nhận mà. Đã tự cho mình một tia hy vọng để tin tưởng nhưng mà…lại thất vọng.
Cả bốn con người đều không nói nhưng lại thấu hiểu cảm giác của nhau: Cảm giác bị phản bội! Tin tưởng nhiều, tình thương cũng nhiều nhưng tất cả chỉ là công cụ để lợi dụng mà thôi! Tại sao lại làm thế chứ?
Có vẻ như những ngày sắp tới sẽ có bão. Bão to hay nhỏ không quan trọng. Quan trọng là tất cả có nhìn thấy được ngày mai hay không. Rùng mình, bất giác tự dưng nó có linh cảm chẳng lành cho những ngày sắp tới…ở tương lai…
HẾT PHẦN 1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.