[Hp Đồng Nhân - Snarry] Huyết Thống Chiến Tranh
Chương 125: Nhà Cũ gaunt
Tả Thủ Toan Thái Hữu Thủ Ngư
03/08/2021
Harry ngáp ngáp ra khỏi phòng, Sirius và Lupin đang ăn sáng trong bếp, từ biểu cảm của bọn họ, có thể thấy chuyến đi Đức hôm qua của cả hai cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng hẳn đã giải quyết xong chuyện của Moni.
"Chú Sirius, chú Remus, chào buổi sáng." Harry ngáp thêm cái nữa, Draco đã gào thét với y đến tận nửa đêm hôm qua đấy.
"Chào buổi sáng, Harry." Lupin vừa chào Harry vừa vỗ cái tay đang lén lút thó một miếng thịt nghiền khoai tây "Sirius cậu mới hạ sốt, phải ăn thanh đạm."
"Remus, một miếng thôi không sao đâu." Tay Sirius lại duỗi về dĩa thịt nghiền khoai tây.
"Sirius." Remus trợn mắt nhìn Sirius, hắn bèn ngượng ngùng thu tay "Đúng rồi, Harry, chú chuẩn bị mời Moni đến đây chơi."
"Khi nào?" Harry ngồi xuống cầm nĩa.
"Sau khi ăn sáng xong chú bảo Sirius viết thư mời."
"Vâng." Harry gật đầu "Lát ăn xong con phải ra ngoài một chút."
"Harry, con ra ngoài làm gì? Chú đi với con." Sirius khuấy ngũ cốc trong bát.
"Không có gì, Ron muốn đến khu vui chơi của Muggle chơi, cho nên bọn con muốn đi thử, bọn con ăn trưa bên ngoài, không cần nấu bữa trưa cho con." Harry sờ sờ máy truyền tin, tối hôm qua y bị Draco hét vào mặt đến tận nửa đêm, lúc cơn buồn ngủ chưa đến thì gọi cho Ron.
"Chú biết vài khu vui chơi của Muggle đó, chú đi với hai đứa hen?" Sirius xít sát lại gần Harry, mong đợi hỏi, nếu hắn có thể ra ngoài vậy cũng tiện mua ít đồ ăn "Chú bao hai đứa luôn."
"Sirius, một tuần này cậu đừng hòng ra khỏi nhà, trừ khi tớ đi chung." Lupin tuỳ ý đổ thêm ngũ cốc vào bát của Sirius, mặt mày Siruis đau đớn khi nhìn thấy bát ngũ cốc mình ăn mãi mới vơi một nửa giờ lại đầy thêm "Remus, tớ no rồi."
"Thế cậu có thể bỏ bánh mì trên tay xuống." Lupin nhìn bánh mì trong tay Sirius, Sirius không hó hé gì nữa, đau đớn ôm bát ngũ cốc ăn tiếp "Harry, con có đủ tiền không?"
"Đủ ạ, bảng Anh hôm qua chú cho còn dư nhiều lắm." Thực tế y không có xài, buổi tối tuý tiện gặm bánh mì còn dư hai ngày trước.
"Không đủ thì nói chú." Lupin đập cái tay lén lút của Sirius lần nữa, nhưng lần này tay của Sirius là trên đùi của hắn "Sirius!"
"Harry, chú cho con thêm tiền, con ăn tối luôn ở ngoài đi." Rất lâu ròi bọn họ không ngủ chung kể từ ngày Remus biết đến sự tồn tại của Moni.
"...Vâng, chú Sirius." Harry chắc chắn Sirius vừa nói xong, Lupin đã cho chú ấy một đạp, nếu không sao mặt Sirius nhăn nhúm thế kia.
Nhưng như vậy thời gian cũng thoải mái, Harry dứng dưới trạm xe buýt, nhìn đồng hồ, một chiếc xe buýt dừng lại, Harry xốc balo trên vai, nếu không nhìn thấy một chiếc vương miện cộng thêm cuốn sổ trong balo, thì trông Harry chả khác gì học sinh đi học bổ túc.
Harry lên xe, tuỳ tiện tìm chỗ ngồi xuống, đến khi xe buýt dừng lại, mục tiên là thị trấn nhỏ ở ngoại ô, Little Hangleton.
Harry vừa mới đeo balo xuống xe buýt đã thấy Ron mặc áo khoác đen đang đứng dựa cột đèn "Ron."
"Harry." Ron theo Harry vào trong khu rừng hẻo lánh.
Nhà của của Gaunt là một ngôi nhà nép mình giữa hai ngọn đồi dốc, mấy bức tường rêu phong và nhiều miếng ngói đã rớt khỏi mái nhà, có thể thấy những mảnh ngói vụn vung vãi đó đây. Cây tầm ma mọc khắp chung quanh, ngọn cây vươn tới tận cửa sổ, những cái cửa sổ nhỏ xíu và bám đầy bụi bặm. (search google)
Đứng trước cửa nhà Gaunt, Harry nhìn con rắn chết trên cửa "Ron, cậu có thể cảm nhận được vị trí cụ thể của phép thuật hắc ám chứ?"
Ron nghiêm túc cảm nhận khí tức phép thuật xung quanh "Harry, loại chuyện này cậu nên tìm Draco, tớ không giỏi mấy chuyện này."
"Khụ, gần đây tớ với Draco hơi khắc nhau." Cú gào hét tối hôm qua còn rõ mồm một đây.
"Chặc ------" Ron mắt cá chết nhìn Harry "Cậu...ghẹo Moni?" Nếu không lông trắng cũng không nổi xung thiên đến thế.
"Là Sirius." Harry bất lực.
"À rồi hiểu, ân oán của thế hệ trước." Sau đó Ron như nhớ đến cái gì "Nói đến cái này mới nhớ, Harry, hình như lúc nào cậu cũng vướng phải ba cái ân oán này nhờ." Ví dụ rõ nét nhất – Snape.
"...Ron, cậu nhìn xung quanh xem có bẫy gì không." Y cảm thấy ngực mình như bị ai đó ghim một dao.
"A a." Ron nhìn biểu cảm không thiết sống của Harry mà cười hai tiếng, quay đầu quan sát nơi đây, gần đây cậu đã có thể khống chế năng lực huyết thống của mình, không còn đau đầu chóng mặt khi sử dụng một năng lực nào đó do thiếu ma lực nữa.
Màu xanh da trời tràn ra khỏi con ngươi, biến tròng trắng mắt thành một bầu trời trong trẻo, không giống đôi mắt của con người. Trong mắt Ron, nhà cũ Gaunt bây giờ ảm đạm hơn bao giờ hết, khói đen bao trùm ngôi nhà, trong khói đen còn có vài giọt gì đó đen thui.
"Harry, chắc Chúa Tể Hắc Ám xây nơi này theo phong cách lô cốt á! Cơ chế phòng vệ còn kinh khủng khiếp hơn cả Nurmengard nữa!" Ron xúc động, chỗ nào cũng là bẫy.
"Đừng nói nhảm nữa, tranh thủ làm cho xong trước bữa tối để còn đi ăn." Harry rút đũa phép giải trừ bẫy rập theo chỉ dẫn của Ron.
Bẫy rập quá nhiều khiến bọn Harry phải đến tận khi mây ngả màu mới giải xong mà đến được cửa phòng.
Harry hít sâu, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, muốn giải bẫy của Chúa Tể Hắc Ám chỉ có thể giải từng cái một, nếu không một cái kích hoạt là cả đám vùng lên, thành ra thể lực và ma lực của Harry đã bay màu không ít trong nhiệm vụ này.
Ron lấy vài cục đá chườm lên mắt, với tình huống hiện tại của cậu mà nói, duy trì thức tỉnh một bộ phận trong một khoảng thời gian dài như vậy thật sự là quá khó, chắc chắn mắt cậu sẽ mờ đi một khoảng thời gian sau vụ này
"Chú Sirius, chú Remus, chào buổi sáng." Harry ngáp thêm cái nữa, Draco đã gào thét với y đến tận nửa đêm hôm qua đấy.
"Chào buổi sáng, Harry." Lupin vừa chào Harry vừa vỗ cái tay đang lén lút thó một miếng thịt nghiền khoai tây "Sirius cậu mới hạ sốt, phải ăn thanh đạm."
"Remus, một miếng thôi không sao đâu." Tay Sirius lại duỗi về dĩa thịt nghiền khoai tây.
"Sirius." Remus trợn mắt nhìn Sirius, hắn bèn ngượng ngùng thu tay "Đúng rồi, Harry, chú chuẩn bị mời Moni đến đây chơi."
"Khi nào?" Harry ngồi xuống cầm nĩa.
"Sau khi ăn sáng xong chú bảo Sirius viết thư mời."
"Vâng." Harry gật đầu "Lát ăn xong con phải ra ngoài một chút."
"Harry, con ra ngoài làm gì? Chú đi với con." Sirius khuấy ngũ cốc trong bát.
"Không có gì, Ron muốn đến khu vui chơi của Muggle chơi, cho nên bọn con muốn đi thử, bọn con ăn trưa bên ngoài, không cần nấu bữa trưa cho con." Harry sờ sờ máy truyền tin, tối hôm qua y bị Draco hét vào mặt đến tận nửa đêm, lúc cơn buồn ngủ chưa đến thì gọi cho Ron.
"Chú biết vài khu vui chơi của Muggle đó, chú đi với hai đứa hen?" Sirius xít sát lại gần Harry, mong đợi hỏi, nếu hắn có thể ra ngoài vậy cũng tiện mua ít đồ ăn "Chú bao hai đứa luôn."
"Sirius, một tuần này cậu đừng hòng ra khỏi nhà, trừ khi tớ đi chung." Lupin tuỳ ý đổ thêm ngũ cốc vào bát của Sirius, mặt mày Siruis đau đớn khi nhìn thấy bát ngũ cốc mình ăn mãi mới vơi một nửa giờ lại đầy thêm "Remus, tớ no rồi."
"Thế cậu có thể bỏ bánh mì trên tay xuống." Lupin nhìn bánh mì trong tay Sirius, Sirius không hó hé gì nữa, đau đớn ôm bát ngũ cốc ăn tiếp "Harry, con có đủ tiền không?"
"Đủ ạ, bảng Anh hôm qua chú cho còn dư nhiều lắm." Thực tế y không có xài, buổi tối tuý tiện gặm bánh mì còn dư hai ngày trước.
"Không đủ thì nói chú." Lupin đập cái tay lén lút của Sirius lần nữa, nhưng lần này tay của Sirius là trên đùi của hắn "Sirius!"
"Harry, chú cho con thêm tiền, con ăn tối luôn ở ngoài đi." Rất lâu ròi bọn họ không ngủ chung kể từ ngày Remus biết đến sự tồn tại của Moni.
"...Vâng, chú Sirius." Harry chắc chắn Sirius vừa nói xong, Lupin đã cho chú ấy một đạp, nếu không sao mặt Sirius nhăn nhúm thế kia.
Nhưng như vậy thời gian cũng thoải mái, Harry dứng dưới trạm xe buýt, nhìn đồng hồ, một chiếc xe buýt dừng lại, Harry xốc balo trên vai, nếu không nhìn thấy một chiếc vương miện cộng thêm cuốn sổ trong balo, thì trông Harry chả khác gì học sinh đi học bổ túc.
Harry lên xe, tuỳ tiện tìm chỗ ngồi xuống, đến khi xe buýt dừng lại, mục tiên là thị trấn nhỏ ở ngoại ô, Little Hangleton.
Harry vừa mới đeo balo xuống xe buýt đã thấy Ron mặc áo khoác đen đang đứng dựa cột đèn "Ron."
"Harry." Ron theo Harry vào trong khu rừng hẻo lánh.
Nhà của của Gaunt là một ngôi nhà nép mình giữa hai ngọn đồi dốc, mấy bức tường rêu phong và nhiều miếng ngói đã rớt khỏi mái nhà, có thể thấy những mảnh ngói vụn vung vãi đó đây. Cây tầm ma mọc khắp chung quanh, ngọn cây vươn tới tận cửa sổ, những cái cửa sổ nhỏ xíu và bám đầy bụi bặm. (search google)
Đứng trước cửa nhà Gaunt, Harry nhìn con rắn chết trên cửa "Ron, cậu có thể cảm nhận được vị trí cụ thể của phép thuật hắc ám chứ?"
Ron nghiêm túc cảm nhận khí tức phép thuật xung quanh "Harry, loại chuyện này cậu nên tìm Draco, tớ không giỏi mấy chuyện này."
"Khụ, gần đây tớ với Draco hơi khắc nhau." Cú gào hét tối hôm qua còn rõ mồm một đây.
"Chặc ------" Ron mắt cá chết nhìn Harry "Cậu...ghẹo Moni?" Nếu không lông trắng cũng không nổi xung thiên đến thế.
"Là Sirius." Harry bất lực.
"À rồi hiểu, ân oán của thế hệ trước." Sau đó Ron như nhớ đến cái gì "Nói đến cái này mới nhớ, Harry, hình như lúc nào cậu cũng vướng phải ba cái ân oán này nhờ." Ví dụ rõ nét nhất – Snape.
"...Ron, cậu nhìn xung quanh xem có bẫy gì không." Y cảm thấy ngực mình như bị ai đó ghim một dao.
"A a." Ron nhìn biểu cảm không thiết sống của Harry mà cười hai tiếng, quay đầu quan sát nơi đây, gần đây cậu đã có thể khống chế năng lực huyết thống của mình, không còn đau đầu chóng mặt khi sử dụng một năng lực nào đó do thiếu ma lực nữa.
Màu xanh da trời tràn ra khỏi con ngươi, biến tròng trắng mắt thành một bầu trời trong trẻo, không giống đôi mắt của con người. Trong mắt Ron, nhà cũ Gaunt bây giờ ảm đạm hơn bao giờ hết, khói đen bao trùm ngôi nhà, trong khói đen còn có vài giọt gì đó đen thui.
"Harry, chắc Chúa Tể Hắc Ám xây nơi này theo phong cách lô cốt á! Cơ chế phòng vệ còn kinh khủng khiếp hơn cả Nurmengard nữa!" Ron xúc động, chỗ nào cũng là bẫy.
"Đừng nói nhảm nữa, tranh thủ làm cho xong trước bữa tối để còn đi ăn." Harry rút đũa phép giải trừ bẫy rập theo chỉ dẫn của Ron.
Bẫy rập quá nhiều khiến bọn Harry phải đến tận khi mây ngả màu mới giải xong mà đến được cửa phòng.
Harry hít sâu, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, muốn giải bẫy của Chúa Tể Hắc Ám chỉ có thể giải từng cái một, nếu không một cái kích hoạt là cả đám vùng lên, thành ra thể lực và ma lực của Harry đã bay màu không ít trong nhiệm vụ này.
Ron lấy vài cục đá chườm lên mắt, với tình huống hiện tại của cậu mà nói, duy trì thức tỉnh một bộ phận trong một khoảng thời gian dài như vậy thật sự là quá khó, chắc chắn mắt cậu sẽ mờ đi một khoảng thời gian sau vụ này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.