Chương 34
Mạc Nhiễm Thiển Vân
31/07/2021
Làng Hogsmeade vào cuối tuần đều nháo nhiệt, điểm này cho dù là Draco đang mua sắm trong cửa hàng kẹo mà không phải trả tiền, hay nhóm ba người Gryffindor muốn phải ứng phó với tính soi mói rất cao của Malfoy đều giống nhau. ( Chỗ này trong QT tui thật sự đọc không hiểu, nên đành dịch đại thành như vậy, để khi nào tui hiểu được tg viết cái gì thì tui sẽ sửa lại nha)
Cho dù ở đời trước Harry đã đến Hogsmeade vô số lần, còn Draco Malfoy cũng đã quen thuộc với nơi này như trang viên Malfoy. Nhưng mà, ý nghĩ việc đến làng Hogsmeade vào cuối tuần từ trước đến nay đều không chỉ nằm ở bản thân làng Hogsmeade, mà còn nằm ở việc có thể đi chơi cùng bạn bè, cùng nhau thong thả đi dạo không mục đích, tự do nhìn ngắm, thỉnh thoảng dùng tiền tiêu vặt của mình mua một vài món đồ nho nhỏ đủ mọi hình dáng, sau đó cùng bạn bè chia sẻ niềm vui mà nó mang lại.
Đúng vậy, từ trước đến nay làng Hogsmeade không chỉ có kẹo, sản phẩm đùa dai, bia bơ hoặc là căn Lều Hét vĩnh viễn không thay đổi.
Đương nhiên, mấy thứ đó cũng không tệ. Harry ôm một túi đồ đùa dai, một bên liếm sản phẩm mới ra của cửa hàng Công Tước Mật - kẹo que bơ có nhân, vừa đi đến quán Ba Cây Chổi, nhìn ra chỗ nghỉ bí mật của Remus thời đi học, vui vẻ nghĩ.
Hôm nay Draco không mang theo hai tên vệ sỹ to con kia, việc này làm cậu ta không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn như ngày thường.
Phải biết rằng, cho dù Draco từ nhỏ đã tiếp thu nền giáo dục quý tộc chính thống mà lớn lên, một thiếu niên đơn bạc không trải qua bất kỳ biến cố thật sự khó có được khí thế sắc bén, cho dù cậu ta có ngẩng cằm lên đến trần nhà cũng không được.
Hermione có vẻ cũng không còn khẩn trương như lúc sáng, tất cả đều có vẻ tốt đẹp. Vấn đề duy nhất chỉ là việc Ron và Draco không có cách nào chung sống hòa bình, trong lòng Harry cho rằng chủ yếu là do dòng máu chảy trong cơ thể hai người gây ra.
Nhìn Malfoy lớn và bác Weasley đi. Đương nhiên, việc này cũng không thể ngoại trừ việc ảnh hưởng từ hoàn cảnh gia đình tạo ra, nhưng nghe nói quan điểm và tính cách của một đứa trẻ thì hoàn cảnh, nhân tố bẩm sinh và nhân tố sau này đều là bộ phận quan trọng không thể thiếu.
Harry trong lòng dùng mấy cái lý luận khoa học lệch khỏi quỹ đạo mà cậu từng nghiên cứu qua vài buổi tâm lý học của Muggle suy nghĩ, sau đó bị Ron đang đứng trước cửa quán Bar kéo lại sự chú ý.
Draco nhướng mày nhìn Kẻ Được Chọn có vẻ ngu ngốc, hơn nữa còn cực kỳ thoát tuyến giống như một con mèo nhanh nhẹn tránh qua một bên trước khi đâm phải tên Weasley tóc đỏ. Đó là phản ứng nhanh nhạy chỉ người đã qua huấn luyện mới có.
Draco đột nhiên cảm thấy có lẽ bản thân đã hiểu vì sao baba đánh cược toàn bộ hy vọng của gia tộc Malfoy ký thác lên người của thiếu niên này, tên Gryffindor có vẻ nhìn như vô tâm vô phế lại tùy tiện, có vẻ cậu ta vào lúc mình không biết, đã gánh trên vai trách nhiệm mang áp lực đủ để làm suy sụp bất cứ học sinh năm ba nào, sau đó còn chẳng thèm để ý mà vui vẻ tung tăng nhảy nhót.
Cậu không phải nên phát hiện sớm sao? Tư thế lúc đi đường của Harry Potter, vị trí đặt đũa phép, còn có thói quen lơ đãng nhìn quanh bốn phía, tất cả đều rõ ràng giống như một đóa hoa bị ẩn giấu giữa đám người, quý tộc bạch kim nhỏ tự giễu.
Nếu để ngài Skinner từng dạy cậu cách quan sát người khác biết được, ông ta chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho sự sơ suất của cậu. Draco quyết tâm sau khi trở lại Hogwarts sẽ viết thư cho ba mẹ, cần nhắc họ phải tuyệt đối bảo mật chuyện này.
Phải biết rằng,trừng phạt của ngài Skinner cũng không chỉ đơn giản là mấy trang luận văn hay chép phạt a.
Bia bơ của Quán Ba Cây Chổi vẫn tuyệt vời như trong trí nhớ của Harry, dù sao thì Ron hay Draco có vẻ cũng rất yêu thích thứ đồ uống này.
Vào lúc này Hermione có vẻ như không hòa hợp với tập thể, không hẳn vì cô nàng phù thủy không thích món đồ uống được yêu thích này, mà rõ ràng cô nàng có hứng thú với kho tàng sách nhà Malfoy.
Từ lúc Ron cãi nhau với Draco vô ý nhắc đến 'thư phòng chứa đầy sách Pháp Thuật Hắc Ám' của nhà Malfoy, Hermione vốn cực kỳ câu nệ trước mặt Draco trong nháy mắt liền lộ ra vẻ điên cuồng, nữ phù thủy gốc Muggle quấn lấy tên nhóc nhà Slytherin từng mắng cô là ' máu bùn', ép Draco đồng ý lén mang một vài cuốn sách trân quý mới chịu bỏ qua.
Hermione đương nhiên không phải cuồng nhiệt thích Pháp Thuật Hắc Ám, nhưng cô mới không tin gia tộc Malfoy cổ xưa không có các loại sách quý giá khác trừ sách về Pháp Thuật Hắc Ám đâu.
Harry cảm thấy cực kỳ may mắn vì hiện tại Hermione vẫn chưa nghĩ đến nhà Black cũng có thư phòng, mà bây giờ Sirius không thể chịu đựng một cô nàng ham học lăn lộn, ảnh hưởng từ Azkaban vẫn chưa khỏi hẳn, trước đó còn tự làm mình bị thương.
Ban đầu Sirius cũng không định để Harry biết, nhưng vào lúc Remus giúp chú ấy xử lý vết thương bị Harry đúng lúc đi tìm giáo sư dạy Pháp Thuật Hắc Ám của mình. Vì thế, dáng vẻ Sirius cả người đều là vết thương nằm trên sofa bị con đỡ đầu của mình đúng lúc nhìn thấy. Sau đó Chó đen lớn vốn kiên quyết không đi đến Bệnh Thất trước mặt Remus bị đánh tơi bời trước mặt con đỡ đầu của mình, bị Remus và Harry khiêng vào Bệnh Thất đối mặt với Phu Nhân Pomfrey.
Những vết thương trên người Sirius nhìn có vẻ giống như vết cào, quanh miệng vết thương còn hơi hơi có màu xanh nhìn có vẻ không lạc quan. Cái này làm Harry nhớ đến hang động bên bờ biển, cùng với đám âm thi bên trong.
Đối với Regulus, Sirius chưa từng nhắc đến. Nhưng Harry đoán, trong lòng cha đỡ đầu chó đen của mình chắc chắn không từ bỏ được em trai của mình.
Đến cuối cùng Harry cũng không hỏi về chuyện vết thương, nếu Sirius cho rằng đây là việc có thể chia sẻ với con đỡ đầu của mình, thì chó lớn luôn không giữ kín miệng chắc chắn sẽ mở miệng.
Sirius không nói, chứng tỏ đó là vết thương không thể chạm vào trong lòng chú ấy.
Mà hiện tại, đối với Harry mà nói, Sirius đang nằm tĩnh dưỡng trên giường có vẻ như đã trút được gánh nặng, như vậy là đủ rồi.
Sau khi Harry ngẩn người một lúc, liền đem cha đỡ đầu người đầy vết thương của mình ném vào một góc trong đầu, tiếp tục cùng Draco, Ron và Hermione hưởng thụ ngày cuối tuần ở làng Hogsmeade đầu tiên ở đời này.
Khi ba cậu bé cho rằng họ đã uống đủ bia bơ, mà Hermione cũng đã được như ý nguyện đem Draco trở thành thẻ ' Mượn sách thư phòng Malfoy chuyên dụng của Hermione', sắc trời đã không còn sớm.
Ron đề nghị mọi người đến của hàng Công Tước Mật trước khi trở lại Hogwarts, để lấp đầy túi tiền của mọi người trước khi về trường.
Đề nghị này được sự ủng hộ của ba người còn lại.
Trong chuyến đi Công Tước Mật lúc này Draco có vẻ thoải mái hơn buổi sáng, quý tộc nhỏ trực tiếp lấy ra một túi không gian màu xanh lục, để cho nhân viên cửa hàng cố gắng hết sức nhét đầy nó.
Ron líu lưỡi nhìn đống kẹo đang không ngừng được nhét vào túi.
"May mắn sáng nay cậu ta không làm như vậy." Sư tử nhỏ tóc đỏ trong lòng sợ hãi sờ sờ túi tiền của mình nói nói Harry và Hermione.
Hai sư tử nhỏ khác cũng gật đầu tỏ vẻ vô cùng đồng ý.
Tất cả mọi người đều hài lòng với số kẹo dự trữ của mình, ba con sư tử nhỏ cùng một con rắn nhỏ mới cảm thấy mỹ mãn rời khỏi cửa hàng.
Vào lúc bọn họ sắp đi đến cửa, Harry đột nhiên dừng bước, biểu tình trên mặt nháy mắt biến thành nghiêm túc, cậu nhanh chóng rút ra đũa phép, phóng ra một Petrificus Totalus về phía dưới một kệ hàng gần cửa.
Thần chú chạm vào sàn nhà phát ra một tia lửa nhỏ, một con chuột bị rụng lông chật vật chạy ra từ phía dưới kệ, chạy về phía cửa.
Một thần chú khác cũng vụt qua áp sáp con chuột kia. Draco Malfoy giơ đũa phép cùng Harry đuổi theo ra ngoài. Ron và Hermione vừa rút đũa phép vừa đuổi theo phía sau.
" Potter! Con chuột kia có vấn đề gì?" Draco vừa chạy vừa hỏi, mà trả lời cậu ta lại là Ron.
" Scabbers, con chuột đó là Scabber!" Sư tử nhỏ tóc đỏ lớn tiếng nói.
" Scabbers? Merlin, là Peter?!" Hermione kinh hô.
"Peter Pettigrew?!" Draco nói, một bên nhanh chóng dừng lại để tránh đụng phải Potter đột nhiên dừng lại.
"Hắn trốn thoát." Harry nói, ngữ khí nghe không hề có cảm xúc.
Ở chỗ khắp nơi trên đường đều là học sinh thì việc đuổi theo một con chuột quả thật là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.
" Mình nghĩ chúng ta phải về trường học ngay." Harry dùng ngữ khí vui sướng giống Dumbledore nói, " May mắn là chúng ta đã lấy đủ kẹo."
Draco đối với việc này tỏ vẻ khinh thường, mà Ron lại mặt ủ mày ê.
" A, không, mình để quên ở cửa hàng Công Tước Mật rồi." Sư tử nhỏ tóc đỏ buồn bực nói.
Cho dù ở đời trước Harry đã đến Hogsmeade vô số lần, còn Draco Malfoy cũng đã quen thuộc với nơi này như trang viên Malfoy. Nhưng mà, ý nghĩ việc đến làng Hogsmeade vào cuối tuần từ trước đến nay đều không chỉ nằm ở bản thân làng Hogsmeade, mà còn nằm ở việc có thể đi chơi cùng bạn bè, cùng nhau thong thả đi dạo không mục đích, tự do nhìn ngắm, thỉnh thoảng dùng tiền tiêu vặt của mình mua một vài món đồ nho nhỏ đủ mọi hình dáng, sau đó cùng bạn bè chia sẻ niềm vui mà nó mang lại.
Đúng vậy, từ trước đến nay làng Hogsmeade không chỉ có kẹo, sản phẩm đùa dai, bia bơ hoặc là căn Lều Hét vĩnh viễn không thay đổi.
Đương nhiên, mấy thứ đó cũng không tệ. Harry ôm một túi đồ đùa dai, một bên liếm sản phẩm mới ra của cửa hàng Công Tước Mật - kẹo que bơ có nhân, vừa đi đến quán Ba Cây Chổi, nhìn ra chỗ nghỉ bí mật của Remus thời đi học, vui vẻ nghĩ.
Hôm nay Draco không mang theo hai tên vệ sỹ to con kia, việc này làm cậu ta không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn như ngày thường.
Phải biết rằng, cho dù Draco từ nhỏ đã tiếp thu nền giáo dục quý tộc chính thống mà lớn lên, một thiếu niên đơn bạc không trải qua bất kỳ biến cố thật sự khó có được khí thế sắc bén, cho dù cậu ta có ngẩng cằm lên đến trần nhà cũng không được.
Hermione có vẻ cũng không còn khẩn trương như lúc sáng, tất cả đều có vẻ tốt đẹp. Vấn đề duy nhất chỉ là việc Ron và Draco không có cách nào chung sống hòa bình, trong lòng Harry cho rằng chủ yếu là do dòng máu chảy trong cơ thể hai người gây ra.
Nhìn Malfoy lớn và bác Weasley đi. Đương nhiên, việc này cũng không thể ngoại trừ việc ảnh hưởng từ hoàn cảnh gia đình tạo ra, nhưng nghe nói quan điểm và tính cách của một đứa trẻ thì hoàn cảnh, nhân tố bẩm sinh và nhân tố sau này đều là bộ phận quan trọng không thể thiếu.
Harry trong lòng dùng mấy cái lý luận khoa học lệch khỏi quỹ đạo mà cậu từng nghiên cứu qua vài buổi tâm lý học của Muggle suy nghĩ, sau đó bị Ron đang đứng trước cửa quán Bar kéo lại sự chú ý.
Draco nhướng mày nhìn Kẻ Được Chọn có vẻ ngu ngốc, hơn nữa còn cực kỳ thoát tuyến giống như một con mèo nhanh nhẹn tránh qua một bên trước khi đâm phải tên Weasley tóc đỏ. Đó là phản ứng nhanh nhạy chỉ người đã qua huấn luyện mới có.
Draco đột nhiên cảm thấy có lẽ bản thân đã hiểu vì sao baba đánh cược toàn bộ hy vọng của gia tộc Malfoy ký thác lên người của thiếu niên này, tên Gryffindor có vẻ nhìn như vô tâm vô phế lại tùy tiện, có vẻ cậu ta vào lúc mình không biết, đã gánh trên vai trách nhiệm mang áp lực đủ để làm suy sụp bất cứ học sinh năm ba nào, sau đó còn chẳng thèm để ý mà vui vẻ tung tăng nhảy nhót.
Cậu không phải nên phát hiện sớm sao? Tư thế lúc đi đường của Harry Potter, vị trí đặt đũa phép, còn có thói quen lơ đãng nhìn quanh bốn phía, tất cả đều rõ ràng giống như một đóa hoa bị ẩn giấu giữa đám người, quý tộc bạch kim nhỏ tự giễu.
Nếu để ngài Skinner từng dạy cậu cách quan sát người khác biết được, ông ta chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho sự sơ suất của cậu. Draco quyết tâm sau khi trở lại Hogwarts sẽ viết thư cho ba mẹ, cần nhắc họ phải tuyệt đối bảo mật chuyện này.
Phải biết rằng,trừng phạt của ngài Skinner cũng không chỉ đơn giản là mấy trang luận văn hay chép phạt a.
Bia bơ của Quán Ba Cây Chổi vẫn tuyệt vời như trong trí nhớ của Harry, dù sao thì Ron hay Draco có vẻ cũng rất yêu thích thứ đồ uống này.
Vào lúc này Hermione có vẻ như không hòa hợp với tập thể, không hẳn vì cô nàng phù thủy không thích món đồ uống được yêu thích này, mà rõ ràng cô nàng có hứng thú với kho tàng sách nhà Malfoy.
Từ lúc Ron cãi nhau với Draco vô ý nhắc đến 'thư phòng chứa đầy sách Pháp Thuật Hắc Ám' của nhà Malfoy, Hermione vốn cực kỳ câu nệ trước mặt Draco trong nháy mắt liền lộ ra vẻ điên cuồng, nữ phù thủy gốc Muggle quấn lấy tên nhóc nhà Slytherin từng mắng cô là ' máu bùn', ép Draco đồng ý lén mang một vài cuốn sách trân quý mới chịu bỏ qua.
Hermione đương nhiên không phải cuồng nhiệt thích Pháp Thuật Hắc Ám, nhưng cô mới không tin gia tộc Malfoy cổ xưa không có các loại sách quý giá khác trừ sách về Pháp Thuật Hắc Ám đâu.
Harry cảm thấy cực kỳ may mắn vì hiện tại Hermione vẫn chưa nghĩ đến nhà Black cũng có thư phòng, mà bây giờ Sirius không thể chịu đựng một cô nàng ham học lăn lộn, ảnh hưởng từ Azkaban vẫn chưa khỏi hẳn, trước đó còn tự làm mình bị thương.
Ban đầu Sirius cũng không định để Harry biết, nhưng vào lúc Remus giúp chú ấy xử lý vết thương bị Harry đúng lúc đi tìm giáo sư dạy Pháp Thuật Hắc Ám của mình. Vì thế, dáng vẻ Sirius cả người đều là vết thương nằm trên sofa bị con đỡ đầu của mình đúng lúc nhìn thấy. Sau đó Chó đen lớn vốn kiên quyết không đi đến Bệnh Thất trước mặt Remus bị đánh tơi bời trước mặt con đỡ đầu của mình, bị Remus và Harry khiêng vào Bệnh Thất đối mặt với Phu Nhân Pomfrey.
Những vết thương trên người Sirius nhìn có vẻ giống như vết cào, quanh miệng vết thương còn hơi hơi có màu xanh nhìn có vẻ không lạc quan. Cái này làm Harry nhớ đến hang động bên bờ biển, cùng với đám âm thi bên trong.
Đối với Regulus, Sirius chưa từng nhắc đến. Nhưng Harry đoán, trong lòng cha đỡ đầu chó đen của mình chắc chắn không từ bỏ được em trai của mình.
Đến cuối cùng Harry cũng không hỏi về chuyện vết thương, nếu Sirius cho rằng đây là việc có thể chia sẻ với con đỡ đầu của mình, thì chó lớn luôn không giữ kín miệng chắc chắn sẽ mở miệng.
Sirius không nói, chứng tỏ đó là vết thương không thể chạm vào trong lòng chú ấy.
Mà hiện tại, đối với Harry mà nói, Sirius đang nằm tĩnh dưỡng trên giường có vẻ như đã trút được gánh nặng, như vậy là đủ rồi.
Sau khi Harry ngẩn người một lúc, liền đem cha đỡ đầu người đầy vết thương của mình ném vào một góc trong đầu, tiếp tục cùng Draco, Ron và Hermione hưởng thụ ngày cuối tuần ở làng Hogsmeade đầu tiên ở đời này.
Khi ba cậu bé cho rằng họ đã uống đủ bia bơ, mà Hermione cũng đã được như ý nguyện đem Draco trở thành thẻ ' Mượn sách thư phòng Malfoy chuyên dụng của Hermione', sắc trời đã không còn sớm.
Ron đề nghị mọi người đến của hàng Công Tước Mật trước khi trở lại Hogwarts, để lấp đầy túi tiền của mọi người trước khi về trường.
Đề nghị này được sự ủng hộ của ba người còn lại.
Trong chuyến đi Công Tước Mật lúc này Draco có vẻ thoải mái hơn buổi sáng, quý tộc nhỏ trực tiếp lấy ra một túi không gian màu xanh lục, để cho nhân viên cửa hàng cố gắng hết sức nhét đầy nó.
Ron líu lưỡi nhìn đống kẹo đang không ngừng được nhét vào túi.
"May mắn sáng nay cậu ta không làm như vậy." Sư tử nhỏ tóc đỏ trong lòng sợ hãi sờ sờ túi tiền của mình nói nói Harry và Hermione.
Hai sư tử nhỏ khác cũng gật đầu tỏ vẻ vô cùng đồng ý.
Tất cả mọi người đều hài lòng với số kẹo dự trữ của mình, ba con sư tử nhỏ cùng một con rắn nhỏ mới cảm thấy mỹ mãn rời khỏi cửa hàng.
Vào lúc bọn họ sắp đi đến cửa, Harry đột nhiên dừng bước, biểu tình trên mặt nháy mắt biến thành nghiêm túc, cậu nhanh chóng rút ra đũa phép, phóng ra một Petrificus Totalus về phía dưới một kệ hàng gần cửa.
Thần chú chạm vào sàn nhà phát ra một tia lửa nhỏ, một con chuột bị rụng lông chật vật chạy ra từ phía dưới kệ, chạy về phía cửa.
Một thần chú khác cũng vụt qua áp sáp con chuột kia. Draco Malfoy giơ đũa phép cùng Harry đuổi theo ra ngoài. Ron và Hermione vừa rút đũa phép vừa đuổi theo phía sau.
" Potter! Con chuột kia có vấn đề gì?" Draco vừa chạy vừa hỏi, mà trả lời cậu ta lại là Ron.
" Scabbers, con chuột đó là Scabber!" Sư tử nhỏ tóc đỏ lớn tiếng nói.
" Scabbers? Merlin, là Peter?!" Hermione kinh hô.
"Peter Pettigrew?!" Draco nói, một bên nhanh chóng dừng lại để tránh đụng phải Potter đột nhiên dừng lại.
"Hắn trốn thoát." Harry nói, ngữ khí nghe không hề có cảm xúc.
Ở chỗ khắp nơi trên đường đều là học sinh thì việc đuổi theo một con chuột quả thật là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.
" Mình nghĩ chúng ta phải về trường học ngay." Harry dùng ngữ khí vui sướng giống Dumbledore nói, " May mắn là chúng ta đã lấy đủ kẹo."
Draco đối với việc này tỏ vẻ khinh thường, mà Ron lại mặt ủ mày ê.
" A, không, mình để quên ở cửa hàng Công Tước Mật rồi." Sư tử nhỏ tóc đỏ buồn bực nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.