Chương 4
Mạc Nhiễm Thiển Vân
31/07/2021
Lúc Snape ra khỏi chậu Tưởng Ký thì đã qua thời gian ăn tối.
Harry nghe thấy tiếng động nên theo phản xạ mà ngẩng đầu, nỗi đau xót trầm lắng đến chết lặng trêи mặt trong nháy mắt được thay bằng sự vui tươi giả dối.
"Giáo sư..."
Harry đột nhiên không biết nên nói gì, hay làm thế nào để đối mặt với người đàn ông này. Đời trước, khi cậu thực sự hiểu rõ và còn dành sự tôn kính cho người đàn ông này...thì giáo sư của cậu đã qua đời. Cho dù dưới sự kiên trì của cậu, bức họa của Severus Snape cuối cùng cũng được treo lên ở căn phòng hiệu trưởng Hogwarts, nhưng cậu lại không hề có đủ dũng khí để bước vào nơi đó lần nữa.
Nơi đó sẽ không còn người hiệu trưởng già giới thiệu kẹo cho cậu, cũng không còn người đàn ông nghiêm mặt âm trầm nhưng thâm tình và dũng cảm hơn bất cứ ai.
Những hồi ức quá tốt đẹp ấy...luôn khiến người ta không nỡ đụng vào.
Mặt khác, Snape không thể không dùng Bế Quan Bí thuật để ngăn cản những cảm xúc quá phức tạp mà chính anh cũng không thể không thừa nhận ảnh hưởng đến lý trí, tiện tay phóng qua hai cái thu hồi pháp thuật, nhìn cậu bé luống cuống sửa sang lại bản thân.
Trong phút chốc, căn phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
"Vết sẹo ngu ngốc trên đầu cậu hình như nhạt đi?"
Dưới cái nhìn Snape, ngay khi Harry bất an dịch dịch người muốn mở miệng phá vỡ sự im lặng...thì Snape đột nhiên cau mày nói.
"A?" Sau khi Harry theo phản xạ chạy đến trước gương, cọ sát cả nửa ngày tỉ mỉ nghiên cứu vết sẹo của mình nhưng chẳng được kết quả gì, thì bị Snape túm lại ném vào ký ức của mình.
Trong ký ức năm thứ ba, bản thân không hề ngó ngàng gì mà rống lên với Fudge trong bệnh xá, vết sẹo trêи trán rõ ràng như được tô bằng màu đỏ.
Lúc này Harry mới hậu tri hậu giác nhớ tới, vết sẹo vĩnh viễn không chịu biến mất trên đầu mình sau khi mảnh linh hồn biến mất đúng là nhạt đi rất nhiều. Nhiều năm trôi qua như vậy, mình thậm chí còn không nhớ rõ hình dạng vốn có của nó.
Cậu đã quăng mất mảnh hồn?!
"Nhưng lý do là gì?" Ra khỏi Chậu Tưởng Ký, Harry rối rắm vuốt vết sẹo hỏi Snape "Bất kể là em một mình quay về hay trao đổi linh hồn với thể xác này, thì mảnh hồn đó cũng đều phải còn lại trong thể xác này a." Cậu chưa từng nghe nói cái gì mà mảnh hồn sẽ trốn nhà đi khỏi cái Trường sinh linh giá của chính nó.
"..." thái độ tự nhiên quá ôn hòa của Harry khiến Snape lại cau mày. Ngay cả khi giờ đã biết nguyên nhân và đã tiếp nhận, nhưng nó cũng không có nghĩa là Snape sẽ có thói quen thân thiện ở chung với một Potter, nhất là khi tên Potter này thậm chí còn biết tất cả về anh.
"Có lẽ, cậu nên mang cái Chân Tưởng Ký này đi cùng đến phòng hiệu trưởng Hogwarts, để hỏi Dumbledore tôn kính của cậu."
"A, em cũng tôn kính thầy." Harry cười tủm tỉm nói "Em đã không còn là một đứa trẻ, sau khi trải qua nhiều thứ như thế và nhất là khi biết được sự hy sinh của thầy, em đã xem thầy là một người mà mình tôn kính nhất."
Trước kia, cậu không còn cơ hội bù đắp lại những gì mình mắc nợ cho người đàn ông này. Nhưng lúc này, cậu sẽ không cho phép người đàn ông này không ngừng tự trừng phạt mình mãi đến khi chết. Truyện Mạt Thế
Severus Snape...người dũng cảm nhất cậu từng biết, người thầy tôn kính nhất của cậu.
"Hơn nữa." Harry lập tức nói tiếp, không để cho anh có thời gian để châm chọc. "Em chưa muốn cho hiệu trưởng Dumbledore biết chuyện này."
"Vậy...Kẻ Được Chọn của chúng ta sau khi biết tất cả thì không còn tín nhiệm hiệu trưởng của mình nữa?" ẩn sâu trong giọng nói của người đàn ông là sự không ủng hộ khó mà phân biệt được.
"Dĩ nhiên là không, em vẫn tín nhiệm thầy ấy như tín nhiệm thầy." Harry vội vàng biện giải "Nhưng em nghĩ tạm thời, ít nhất là trước khi chúng ta hủy cái nhẫn nhà Gaunts, thì đừng cho hiệu trưởng Dumbledore biết về chuyện trường sinh linh giá."
"Chẳng lẽ cậu cho rằng giờ cụ ta không biết?" Snape nói.
Lão nhân cơ trí hơn bất cứ kẻ nào kia, có lẽ khi biết chuyện cuốn nhật ký cũng đã phát hiện ra điều gì đó.
"Ít nhất, giờ thầy ấy còn chưa biết vật nào là trường sinh linh giá, và nó ở đâu."
"Vậy thì..." Snape đột nhiên giả bộ thở dài "Xét thấy Kẻ Được Chọn của chúng ta không hề xem thường trí thông minh của hiệu trưởng, vậy thì cái gì đã khiến cậu cho rằng ngày khai giảng, cũng chính là chủ nhật của bốn ngày sau, hiệu trưởng sẽ không phát hiện ra sự thay đổi của vết sẹo trên đầu cậu?"
"Ách..." Harry ngốc trụ, cậu thật sự còn chưa nghĩ đến điều đó.
"Bằng không thì giờ chúng ta đi tiêu hủy chiếc nhẫn nhà Gaunts trước?" Harry nghĩ nghĩ, hưng trí bừng bừng đề nghị.
Còn giáo sư độc dược của cậu sau khi nghe xong, thì đột nhiên dùng một loại ánh mắt như nhìn quỷ khổng lồ làm người ta ấn tượng nhìn chằm chằm cậu, mãi đến khi Harry tự động từ bỏ cái đề xuất cơ bản là chẳng có tí khả năng thực hiện này—— đây là còn chưa muốn nói đến việc giờ Harry đang ở đâu, tự động biến mất trước mất tất cả mọi người ở Hẻm Xéo sẽ gây ra ảnh hưởng gì chứ. Nội việc Harry chưa chịu chuẩn bị gì mà đã đòi đi đối mặt với vật phẩm Nghệ Thuật Hắc Ám tà ác nhất, cũng đủ để khiến ấn tượng vốn đã gần xuống âm của Snape đối với Gryffindor càng thấp xuống —— năm đó Dumbledore cũng còn nhớ mà mang theo bảo kiếm Gryffindor đấy.
Về phần để Snape tự đi giải quyết trường sinh linh giá? Ha! Làm như cậu lo lắng Dumbledore thì có thể yên tâm Snape vậy đó. Harry thầm cười nhạo mình.
"Tôi cho rằng so với cái đầu nhồi đầy mủ củ u của cậu, thì đầu hiệu trưởng hiển nhiên vẫn có chút não hơn." Snape không thèm che giấu sự khinh bỉ của mình chút nào "Cụ ấy tất nhiên sẽ không ngã hai lần ở cùng một chỗ. Ngay cả khi tính cách của cụ rõ ràng mang phẩm chất hy sinh của Gryffindor, những sau khi biết có vấn đề thì cũng không ngốc đến nỗi lại gần mang cái Trường Sinh Linh Gía đó lên tay phải mình đâu."
"..." Theo lời Snape nói, đầu Harry ngày càng thấp xuống.
"Tôi cho rằng chúng ta đã đạt được sự thống nhất. Vậy chúc cậu trải qua những ngày khoái trá ở Hẻm Xéo, cậu Potter."
Không thèm đếm xỉa tới cậu bé mắt xanh đã bị lời mình nói đập đến không nâng nổi đầu dậy, Snape cảm thấy mỹ mãn châm chọc xong thì biến mấy món trang trí nhỏ trên bàn thành lọ bạc trong suốt, đổ hết ký ức trong chậu Tưởng Ký vào—— nhiêu đây đầy chừng 4 cái lọ —— sau đó tạm biệt không chút lưu luyến.
Thẳng đến khi ra khỏi cửa phòng, gương mặt luôn nghiêm khắc kia mới mềm xuống một chút.
Tôn kính...Tín nhiệm...
Một Potter?!
Potter kia giờ đang nằm dài trêи giường, nhìn lên trần nhà, vẻ mặt trầm ngâm.
Sáng hôm sau, Harry liền trở nên hăng hái: rửa mặt mặc quần áo theo sự hướng dẫn của cái gương dong dài, xuống lầu lấy phần ăn sáng phong phú với sữa dành cho hai người, lấy cách thức rất Gryffindor để giải quyết chúng. Sau đó nhanh chóng đem trả lại chậu Tưởng Ký ——100 gold galleon dù là đối với người đã được thừa kế không ít tài sản như Harry thì cũng chẳng nhỏ, ai biết được thêm một thời gian nữa còn lấy lại được không chứ.
Cò kè mặc cả với chủ tiệm nhìn mặt đã biết gian thương thật lâu, cuối cùng cũng thỏa thuận được phí thuê là 10 gold galleon, Harry ôm cái bọc nhỏ bảo bối chứa 90 gold galleon của mình chạy một mạch về quán Cái Vạc Lủng.
Sau đó, trải qua ngày chờ đợi dài đằng đẵng chẳng chút thú vị.
Mãi đến khi mặt trời ngả về phía Tây, người mà Harry chờ đợi vẫn chưa hề xuất hiện, thậm chí cả cú mèo cũng chẳng có nổi một con.
Chẳng lẽ giáo sư Snape không tìm được hiệu trưởng Dumbledore? Kẻ Được Chọn mắt xanh cực kỳ nhàm chán mà nằm trêи giường, câu được câu không đùa nghịch cuốn 《 Quái Thư về Quái vật 》của mình.
A, nhật ký của Merlin, nếu cậu có thể về sớm hơn một tí, thì có lẽ sẽ đủ để thoát khỏi đống điềm báo xấu bất tận và đám sâu lông không ngừng sinh sôi kia.
Tất nhiên, điều này không có nghĩa là cậu không thích Hagrid, trái lại, khi người lai khổng lồ này lấy thân phận là giáo sư môn Chăm sóc sinh vật huyền bí xuất hiện, thì về cơ bản cậu rất hãnh diện.
Vì sao cậu không về trước khi chọn môn học chứ? Nếu vậy, cậu có lẽ sẽ thuyết phục được Ron chọn vài môn học khác với mình. Theo lời Hermione nói thì Số học cũng không tồi, cổ ngữ Runes cũng rất hữu dụng, hay bọn họ có thể thử nghiên cứu môn Muggle học một chút? Ron nhất định sẽ thấy hứng thú với nó.
Harry_đầy oán niệm_Potter ra sức chọt chọt cuốn sách giờ có vẻ rất dịu ngoan kia làm nó sợ hãi run rẩy một chút. Harry nhàm chán vứt nó sang một bên.
Ngày chờ đợi dường như vô tận. Harry thậm chí còn nghi ngờ rằng mảnh linh hồn bị mất kia đã ẩn núp trong ký ức mà Snape mang đi, sau đó đem Dumbledore, hoặc Snape, hoặc là cả hai người ăn mất.
May mắn thay, ở một buổi tối ba ngày trước khi khai giảng, một con cú nâu xinh đẹp mang đến một lá thư cứu nguy cho Harry sắp bị những phỏng đoán của mình bức đến điên.
Kiểu chữ uốn cong đặc biệt của Dumbledore trêи lá thư khiến Harry yên tâm đi nhiều.
Vì thế, buổi sáng hai ngày trước khi về Hogwarts, Kẻ Được Chọn trước ánh mắt của mọi người ở quán Cái Vạc lủng, lấy một nắm bột Floo ném vào lò sưởi rồi bước vào.
"Hogwarts, phòng làm việc hiệu trưởng." giọng nói lớn và rõ ràng giúp tất cả mọi người trong quán đều nghe đến nhất thanh nhị sở.
Phải lớn tiếng, phải rõ ràng. Cậu không bao giờ muốn trải qua những thứ như ở hẻm Knockturn lần nữa, Merlin biết lần sau cậu sẽ bị ném đi đâu. Nghĩ đi, nếu mới sáng sớm cậu đột nhiên xuất hiện trong lò sưởi nhà Malfoy, sau đó lễ phép xin lỗi xoay người rời đi thì tên hỗn đản Draco đó sẽ có vẻ mặt gì —— đó cũng không phải là nói Lucius Malfoy sẽ cho phép lò sưởi nhà ổng kết nối với quán Cái Vạc Lủng.
Đi lại bằng Floo vẫn luôn không thoải mái chút nào, Harry trong lúc miên man suy nghĩ cùng hoa mắt chóng mặt ngã xuống sàn ở phòng hiệu trưởng.
"A, xem ra vị khách nhỏ của chúng ta đã đến." giọng nói vui vẻ lâu rồi chưa được nghe của Dumbledore vang lên.
Harry ngẩng đầu, mơ mơ hồ hồ cầm cái kính bị rơi xuống dưới của mình đeo lên, vừa vặn thấy được Severus Snape đang ngồi trêи ghế cao nhìn xuống cậu —— đây là lần thứ hai từ sau khi trở về Harry nhìn vị giáo sư độc dược của mình dưới góc độ này. Đời trước, loại tình huống thế này chưa từng xảy ra trong ấn tượng của Harry.
Bất quá, cảm tạ Merlin, trong đôi mắt màu đen đang đối diện với cậu không có ác ý luôn tồn tại trong quá khứ, chúng chỉ đơn giản và bình tĩnh nhìn cậu. Phát hiện này khiến Harry cảm thấy tốt hơn nhiều.
"Tôi chưa từng biết, Floo sẽ biến người ta thành ngu ngốc, và Kẻ Được Chọn của chúng ta thì thích nằm sấp nói chuyện?" im lặng nhìn nhau với Kẻ Được Chọn ngốc nghếch suốt một quãng thời gian, Snape rốt cục vẫn không nhịn được mà mở miệng châm chọc, nhưng giọng nói cũng không đủ ác ý.
Harry nghe thấy tiếng động nên theo phản xạ mà ngẩng đầu, nỗi đau xót trầm lắng đến chết lặng trêи mặt trong nháy mắt được thay bằng sự vui tươi giả dối.
"Giáo sư..."
Harry đột nhiên không biết nên nói gì, hay làm thế nào để đối mặt với người đàn ông này. Đời trước, khi cậu thực sự hiểu rõ và còn dành sự tôn kính cho người đàn ông này...thì giáo sư của cậu đã qua đời. Cho dù dưới sự kiên trì của cậu, bức họa của Severus Snape cuối cùng cũng được treo lên ở căn phòng hiệu trưởng Hogwarts, nhưng cậu lại không hề có đủ dũng khí để bước vào nơi đó lần nữa.
Nơi đó sẽ không còn người hiệu trưởng già giới thiệu kẹo cho cậu, cũng không còn người đàn ông nghiêm mặt âm trầm nhưng thâm tình và dũng cảm hơn bất cứ ai.
Những hồi ức quá tốt đẹp ấy...luôn khiến người ta không nỡ đụng vào.
Mặt khác, Snape không thể không dùng Bế Quan Bí thuật để ngăn cản những cảm xúc quá phức tạp mà chính anh cũng không thể không thừa nhận ảnh hưởng đến lý trí, tiện tay phóng qua hai cái thu hồi pháp thuật, nhìn cậu bé luống cuống sửa sang lại bản thân.
Trong phút chốc, căn phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
"Vết sẹo ngu ngốc trên đầu cậu hình như nhạt đi?"
Dưới cái nhìn Snape, ngay khi Harry bất an dịch dịch người muốn mở miệng phá vỡ sự im lặng...thì Snape đột nhiên cau mày nói.
"A?" Sau khi Harry theo phản xạ chạy đến trước gương, cọ sát cả nửa ngày tỉ mỉ nghiên cứu vết sẹo của mình nhưng chẳng được kết quả gì, thì bị Snape túm lại ném vào ký ức của mình.
Trong ký ức năm thứ ba, bản thân không hề ngó ngàng gì mà rống lên với Fudge trong bệnh xá, vết sẹo trêи trán rõ ràng như được tô bằng màu đỏ.
Lúc này Harry mới hậu tri hậu giác nhớ tới, vết sẹo vĩnh viễn không chịu biến mất trên đầu mình sau khi mảnh linh hồn biến mất đúng là nhạt đi rất nhiều. Nhiều năm trôi qua như vậy, mình thậm chí còn không nhớ rõ hình dạng vốn có của nó.
Cậu đã quăng mất mảnh hồn?!
"Nhưng lý do là gì?" Ra khỏi Chậu Tưởng Ký, Harry rối rắm vuốt vết sẹo hỏi Snape "Bất kể là em một mình quay về hay trao đổi linh hồn với thể xác này, thì mảnh hồn đó cũng đều phải còn lại trong thể xác này a." Cậu chưa từng nghe nói cái gì mà mảnh hồn sẽ trốn nhà đi khỏi cái Trường sinh linh giá của chính nó.
"..." thái độ tự nhiên quá ôn hòa của Harry khiến Snape lại cau mày. Ngay cả khi giờ đã biết nguyên nhân và đã tiếp nhận, nhưng nó cũng không có nghĩa là Snape sẽ có thói quen thân thiện ở chung với một Potter, nhất là khi tên Potter này thậm chí còn biết tất cả về anh.
"Có lẽ, cậu nên mang cái Chân Tưởng Ký này đi cùng đến phòng hiệu trưởng Hogwarts, để hỏi Dumbledore tôn kính của cậu."
"A, em cũng tôn kính thầy." Harry cười tủm tỉm nói "Em đã không còn là một đứa trẻ, sau khi trải qua nhiều thứ như thế và nhất là khi biết được sự hy sinh của thầy, em đã xem thầy là một người mà mình tôn kính nhất."
Trước kia, cậu không còn cơ hội bù đắp lại những gì mình mắc nợ cho người đàn ông này. Nhưng lúc này, cậu sẽ không cho phép người đàn ông này không ngừng tự trừng phạt mình mãi đến khi chết. Truyện Mạt Thế
Severus Snape...người dũng cảm nhất cậu từng biết, người thầy tôn kính nhất của cậu.
"Hơn nữa." Harry lập tức nói tiếp, không để cho anh có thời gian để châm chọc. "Em chưa muốn cho hiệu trưởng Dumbledore biết chuyện này."
"Vậy...Kẻ Được Chọn của chúng ta sau khi biết tất cả thì không còn tín nhiệm hiệu trưởng của mình nữa?" ẩn sâu trong giọng nói của người đàn ông là sự không ủng hộ khó mà phân biệt được.
"Dĩ nhiên là không, em vẫn tín nhiệm thầy ấy như tín nhiệm thầy." Harry vội vàng biện giải "Nhưng em nghĩ tạm thời, ít nhất là trước khi chúng ta hủy cái nhẫn nhà Gaunts, thì đừng cho hiệu trưởng Dumbledore biết về chuyện trường sinh linh giá."
"Chẳng lẽ cậu cho rằng giờ cụ ta không biết?" Snape nói.
Lão nhân cơ trí hơn bất cứ kẻ nào kia, có lẽ khi biết chuyện cuốn nhật ký cũng đã phát hiện ra điều gì đó.
"Ít nhất, giờ thầy ấy còn chưa biết vật nào là trường sinh linh giá, và nó ở đâu."
"Vậy thì..." Snape đột nhiên giả bộ thở dài "Xét thấy Kẻ Được Chọn của chúng ta không hề xem thường trí thông minh của hiệu trưởng, vậy thì cái gì đã khiến cậu cho rằng ngày khai giảng, cũng chính là chủ nhật của bốn ngày sau, hiệu trưởng sẽ không phát hiện ra sự thay đổi của vết sẹo trên đầu cậu?"
"Ách..." Harry ngốc trụ, cậu thật sự còn chưa nghĩ đến điều đó.
"Bằng không thì giờ chúng ta đi tiêu hủy chiếc nhẫn nhà Gaunts trước?" Harry nghĩ nghĩ, hưng trí bừng bừng đề nghị.
Còn giáo sư độc dược của cậu sau khi nghe xong, thì đột nhiên dùng một loại ánh mắt như nhìn quỷ khổng lồ làm người ta ấn tượng nhìn chằm chằm cậu, mãi đến khi Harry tự động từ bỏ cái đề xuất cơ bản là chẳng có tí khả năng thực hiện này—— đây là còn chưa muốn nói đến việc giờ Harry đang ở đâu, tự động biến mất trước mất tất cả mọi người ở Hẻm Xéo sẽ gây ra ảnh hưởng gì chứ. Nội việc Harry chưa chịu chuẩn bị gì mà đã đòi đi đối mặt với vật phẩm Nghệ Thuật Hắc Ám tà ác nhất, cũng đủ để khiến ấn tượng vốn đã gần xuống âm của Snape đối với Gryffindor càng thấp xuống —— năm đó Dumbledore cũng còn nhớ mà mang theo bảo kiếm Gryffindor đấy.
Về phần để Snape tự đi giải quyết trường sinh linh giá? Ha! Làm như cậu lo lắng Dumbledore thì có thể yên tâm Snape vậy đó. Harry thầm cười nhạo mình.
"Tôi cho rằng so với cái đầu nhồi đầy mủ củ u của cậu, thì đầu hiệu trưởng hiển nhiên vẫn có chút não hơn." Snape không thèm che giấu sự khinh bỉ của mình chút nào "Cụ ấy tất nhiên sẽ không ngã hai lần ở cùng một chỗ. Ngay cả khi tính cách của cụ rõ ràng mang phẩm chất hy sinh của Gryffindor, những sau khi biết có vấn đề thì cũng không ngốc đến nỗi lại gần mang cái Trường Sinh Linh Gía đó lên tay phải mình đâu."
"..." Theo lời Snape nói, đầu Harry ngày càng thấp xuống.
"Tôi cho rằng chúng ta đã đạt được sự thống nhất. Vậy chúc cậu trải qua những ngày khoái trá ở Hẻm Xéo, cậu Potter."
Không thèm đếm xỉa tới cậu bé mắt xanh đã bị lời mình nói đập đến không nâng nổi đầu dậy, Snape cảm thấy mỹ mãn châm chọc xong thì biến mấy món trang trí nhỏ trên bàn thành lọ bạc trong suốt, đổ hết ký ức trong chậu Tưởng Ký vào—— nhiêu đây đầy chừng 4 cái lọ —— sau đó tạm biệt không chút lưu luyến.
Thẳng đến khi ra khỏi cửa phòng, gương mặt luôn nghiêm khắc kia mới mềm xuống một chút.
Tôn kính...Tín nhiệm...
Một Potter?!
Potter kia giờ đang nằm dài trêи giường, nhìn lên trần nhà, vẻ mặt trầm ngâm.
Sáng hôm sau, Harry liền trở nên hăng hái: rửa mặt mặc quần áo theo sự hướng dẫn của cái gương dong dài, xuống lầu lấy phần ăn sáng phong phú với sữa dành cho hai người, lấy cách thức rất Gryffindor để giải quyết chúng. Sau đó nhanh chóng đem trả lại chậu Tưởng Ký ——100 gold galleon dù là đối với người đã được thừa kế không ít tài sản như Harry thì cũng chẳng nhỏ, ai biết được thêm một thời gian nữa còn lấy lại được không chứ.
Cò kè mặc cả với chủ tiệm nhìn mặt đã biết gian thương thật lâu, cuối cùng cũng thỏa thuận được phí thuê là 10 gold galleon, Harry ôm cái bọc nhỏ bảo bối chứa 90 gold galleon của mình chạy một mạch về quán Cái Vạc Lủng.
Sau đó, trải qua ngày chờ đợi dài đằng đẵng chẳng chút thú vị.
Mãi đến khi mặt trời ngả về phía Tây, người mà Harry chờ đợi vẫn chưa hề xuất hiện, thậm chí cả cú mèo cũng chẳng có nổi một con.
Chẳng lẽ giáo sư Snape không tìm được hiệu trưởng Dumbledore? Kẻ Được Chọn mắt xanh cực kỳ nhàm chán mà nằm trêи giường, câu được câu không đùa nghịch cuốn 《 Quái Thư về Quái vật 》của mình.
A, nhật ký của Merlin, nếu cậu có thể về sớm hơn một tí, thì có lẽ sẽ đủ để thoát khỏi đống điềm báo xấu bất tận và đám sâu lông không ngừng sinh sôi kia.
Tất nhiên, điều này không có nghĩa là cậu không thích Hagrid, trái lại, khi người lai khổng lồ này lấy thân phận là giáo sư môn Chăm sóc sinh vật huyền bí xuất hiện, thì về cơ bản cậu rất hãnh diện.
Vì sao cậu không về trước khi chọn môn học chứ? Nếu vậy, cậu có lẽ sẽ thuyết phục được Ron chọn vài môn học khác với mình. Theo lời Hermione nói thì Số học cũng không tồi, cổ ngữ Runes cũng rất hữu dụng, hay bọn họ có thể thử nghiên cứu môn Muggle học một chút? Ron nhất định sẽ thấy hứng thú với nó.
Harry_đầy oán niệm_Potter ra sức chọt chọt cuốn sách giờ có vẻ rất dịu ngoan kia làm nó sợ hãi run rẩy một chút. Harry nhàm chán vứt nó sang một bên.
Ngày chờ đợi dường như vô tận. Harry thậm chí còn nghi ngờ rằng mảnh linh hồn bị mất kia đã ẩn núp trong ký ức mà Snape mang đi, sau đó đem Dumbledore, hoặc Snape, hoặc là cả hai người ăn mất.
May mắn thay, ở một buổi tối ba ngày trước khi khai giảng, một con cú nâu xinh đẹp mang đến một lá thư cứu nguy cho Harry sắp bị những phỏng đoán của mình bức đến điên.
Kiểu chữ uốn cong đặc biệt của Dumbledore trêи lá thư khiến Harry yên tâm đi nhiều.
Vì thế, buổi sáng hai ngày trước khi về Hogwarts, Kẻ Được Chọn trước ánh mắt của mọi người ở quán Cái Vạc lủng, lấy một nắm bột Floo ném vào lò sưởi rồi bước vào.
"Hogwarts, phòng làm việc hiệu trưởng." giọng nói lớn và rõ ràng giúp tất cả mọi người trong quán đều nghe đến nhất thanh nhị sở.
Phải lớn tiếng, phải rõ ràng. Cậu không bao giờ muốn trải qua những thứ như ở hẻm Knockturn lần nữa, Merlin biết lần sau cậu sẽ bị ném đi đâu. Nghĩ đi, nếu mới sáng sớm cậu đột nhiên xuất hiện trong lò sưởi nhà Malfoy, sau đó lễ phép xin lỗi xoay người rời đi thì tên hỗn đản Draco đó sẽ có vẻ mặt gì —— đó cũng không phải là nói Lucius Malfoy sẽ cho phép lò sưởi nhà ổng kết nối với quán Cái Vạc Lủng.
Đi lại bằng Floo vẫn luôn không thoải mái chút nào, Harry trong lúc miên man suy nghĩ cùng hoa mắt chóng mặt ngã xuống sàn ở phòng hiệu trưởng.
"A, xem ra vị khách nhỏ của chúng ta đã đến." giọng nói vui vẻ lâu rồi chưa được nghe của Dumbledore vang lên.
Harry ngẩng đầu, mơ mơ hồ hồ cầm cái kính bị rơi xuống dưới của mình đeo lên, vừa vặn thấy được Severus Snape đang ngồi trêи ghế cao nhìn xuống cậu —— đây là lần thứ hai từ sau khi trở về Harry nhìn vị giáo sư độc dược của mình dưới góc độ này. Đời trước, loại tình huống thế này chưa từng xảy ra trong ấn tượng của Harry.
Bất quá, cảm tạ Merlin, trong đôi mắt màu đen đang đối diện với cậu không có ác ý luôn tồn tại trong quá khứ, chúng chỉ đơn giản và bình tĩnh nhìn cậu. Phát hiện này khiến Harry cảm thấy tốt hơn nhiều.
"Tôi chưa từng biết, Floo sẽ biến người ta thành ngu ngốc, và Kẻ Được Chọn của chúng ta thì thích nằm sấp nói chuyện?" im lặng nhìn nhau với Kẻ Được Chọn ngốc nghếch suốt một quãng thời gian, Snape rốt cục vẫn không nhịn được mà mở miệng châm chọc, nhưng giọng nói cũng không đủ ác ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.