Chương 7
Mạc Nhiễm Thiển Vân
31/07/2021
Harry - ăn uống no đủ - Potter ngồi trong toa tàu tốc hành Hogwarts, cắn môi dưới nhìn Remus Lupin không biết là ngủ thật hay ngủ giả, tự hỏi rốt cuộc cũng không nhẫn tâm lay tỉnh chú ấy.
Cho dù là có thay đổi rất nhỏ như vậy, nhưng lịch sử vẫn phát triển dựa theo phương hướng nó đã định. Ví dụ như nói chuyện cùng bác Weaslay trước khi lên tàu tốc hành, mỹ lang ngủ trước mắt, cùng với việc có thể biết trước, Giám ngục Azkaban sẽ bị bộ phép thuật thả ra hù dọa các học sinh vô tội.
Xét thấy bản thân cậu cũng không muốn tiếp xúc thân mật với Giám ngục Azkaban vào lúc không thể thả ra thần hộ mệnh, có một người thật sự thanh tỉnh ở bên cạnh là một lựa chọn cực kì không tồi.
Chính là Remus có vẻ thật sự thực không ổn, có lẽ chú ấy thật sự cần ngủ nhiều hơn một chút. Kẻ Được Chọn thiếu niên rối rắm.
Draco Malfoy đến đã hoàn toàn đem Harry từ việc rối rắm cứu ra, đáng tiếc tiểu quý tộc bạch kim lại làm chính mình lâm vào khốn cảnh.
Qủa thật, trong chiến tranh Draco cùng Harry đã từng đem sau lưng giao phó lẫn nhau, nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc Harry hoàn toàn quên những chuyện xảy ra lúc bọn họ còn là học sinh.
Harry đương nhiên là tính toán cùng Draco bắt tay giảng hòa, nhưng trước khi tìm được cơ hội thích hợp cậu cũng không để ý việc làm khó tên hỗn đản này một chút, ngẫm lại thì vào thời kì thiếu niên của mình cái tên nhóc bạch kim luôn cố làm ra vẻ này cũng mang không ít phiền toái cho bọn họ đi.
Cho dù giáo sư Snape và Sirius đều vẫn chưa bỏ qua ân oán thời niên thiếu. Cứu thế chủ thiếu niên vốn nên khoan dung rộng lượng lại tìm cớ vì lòng dạ hẹp hòi của mình, sau đó toàn tâm toàn ý nhập tâm vào cuộc chiến nước bọt với Malfoy.
Hai đấu một, Ron mất đi kích thích liền không còn ăn khớp, cậu cùng Hermione hai người chống lại Darco vì dẫn theo hai tên khổng lồ nên nhất thời không thể không chiến đấu một mình, cho dù không cần lực uy hiếp của Giáo sư Lupin cũng là toàn thắng!
Harry cũng còn là sư tử nhỏ lúc trước so với Ron là kẻ tám lạng người nửa cân, mà Hermione chính là người thông minh nhất.
Draco thẹn quá thành giận ném lại câu mà 6,7 năm trước vẫn luôn treo bên miệng cậu ta, sau khi dùng Malfoy lớn hù dọa mọi người xong liền muốn bỏ đi. Harry nhanh chóng gọi cậu ta lại.
Lần trước bọn họ cũng không có nói chuyện với nhau lâu như vậy lâu, xe lửa đã muốn dừng lại, thời gian đã còn kịp để bọn Darco an toàn trở lại toa tàu của mình. Hiện tại Giám ngục Azkaban có khả năng đã đi dạo bên ngoài toa, bắt nạt thì bắt nạt, nhưng Harry cũng không muốn để chiến hữu tin cậy trong tương lai của mình nhào vào lòng Giám ngục Azkaban. . truyện kiếm hiệp hay
Mà sự thật chứng minh, phán đoán của Harry là chính xác.
Thiếu niên bạch kim vừa mới tức giận quay đầu nhìn về phía đối thủ một mất một còn vừa gọi mình lại, thậm chí còn không kịp nói cái gì thì cửa toa tàu lại đột nhiên mở ra, một luồng khí lạnh vừa tràn vào, Crabbe và Goyle luôn có vẻ chậm chạp liền lấy một tốc độ khó có thể tin nhanh nhẹn chạy thoát, vì thế sau lưng Draco liền không hề đề phòng mà lộ ra trước mặt Giám ngục Azkaban.
Cho dù biết Giám ngục Azkaban cũng không sẽ lấy ra đũa phép hoặc là bảo kiếm đâm vào thiếu niên đang sợ đến choáng váng, Harry vẫn từ trong tiếng thét chói tai, tiếng gào khóc, cái chết, bi thương cùng sợ hãi khống chế bản thân mình xông lên kéo Darco lại đây.
Một con sói màu bạc mang theo khí tức ấm áp từ bên cạnh Harry bay đến, Remus Lupin nhìn Harry, vẻ mặt khen ngợi.
Thực hiển nhiên, Harry sẽ không lại vì Giám ngục Azkaban mà đã bất tỉnh, điều đó không có nghĩa là những điều không vui trongtrí nhớ của cậu giảm đi, mà do cậu đã trải qua nhiều việc, Harry đã không còn vì một việc nhỏ mà tan vỡ.
Đương nhiên, cậu sẽ không vì vậy mà từ chối một ít chocolate được đưa đến.
Harry nhận lấy chocolate cỡ lớn mà Lupin đưa đến, bẻ một phần nhét vào tay Darco mặt đã trắng như màu tóc nhưng vẫn cố giữa bộ dạng quý tộc mà từ chối ý tốt của Lupin, hoàn toàn không để ý tới đối phương tức giận kháng nghị. Cậu còn chưa nghe nói đến kiêu ngạo cùng phong độ quý tộc gì đó có thể chống đỡ Giám ngục Azkaban.
"Chết tiệt, Potter! Ta nói ta không cần." Ngài Mafloy nhỏ chán ghét nhìn chocolate bị nhét vào tay mình, biểu tình kia thật giống như đối thủ một mất một còn của cậu vừa mới nhét một quả bom cho cậu —— dựa vào quan hệ của bọn họ mà nói, việc này mới là bình thường, không phải sao? Potter nhất định là bị Giám ngục Azkaban làm cho sợ đến choáng váng.
"Được, cho dù là ba của cậu cũng sẽ yêu cầu một ít socola vào lúc này đấy." Harry nói. Lupin lại giống lần trước đi tìm huynh trưởng.
"Mày... Mày dám!?" Draco vừa mới còn sắc mặt trắng bệch bởi vì phẫn nộ mà nổi lên phấn hồng, hắn hiển nhiên đem Harry nói cho rằng là một loại vũ nhục.
"Đối diện với hiện thực đi, Draco, cho dù cậu có một người cha giống như Merlin, cũng không thể xuất hiện lúc cậu gặp nguy hiểm để bảo vệ cậu." Harry cứng rắng nói, đột nhiên lại chán ghét cùng tiểu quý tộc bạch kim chơi trò ' giả vờ là đối thủ một mất một.
"Po... Potter!! Mày mày mày... Ai cho phép mày gọi tên thánh của tao! Mày là cái tên Gryffindor không có lễ phép!" Bạn học Draco chỉ vì một cái xưng hô mà thẹn quá thành giận phất tay áo chạy lấy người, Goyle cùng Crabbe gắt gao chạy theo sau cậu ta.
Ron cùng Hermione mê muội nhìn một màn này.
" Này, mình nói nè, vừa rồi...Hình như lỗ tai Malfoy đỏ lên." Mãi đến khi cửa toa tàu bị một lực mạnh đóng lại, Ron mới sững sờ nói. Sau đó cực kỳ hoang mang nhíu mày, giống như không biết tại sao mình lại nói như vậy.
"Harry, ừm..." Nữ phù thủy nhỏ thông minh đang cau mày tự hỏi nên biểu đạt nghi vấn của mình như thế, " Cậu thật sự, cậu thật sự muốn gọi cậu ta là Darco?"
"Harry, cậu không thật sự muốn, phải không?" Ron kịp phản ứng, "Xưng hô tên thánh của một Malfoy?! Cậu rốt cuộc đã ăn phải cái gì không sạch sẽ sao?!"
" Mình xác định tất cả các món mình ăn đều sạch sẽ, Ron." Harry chậm rãi nói, tự hỏi phải làm như thế nào mới có làm cho bạn tốt tiếp thu chuyện mình đột nhiên muốn cùng tử địch bắt tay làm hòa. Suy xét đến việc ba người bọn họ đối địch với Malfoy là bồi dưỡng từ lúc bắt đầu đi học, đây là việc thật sự khó khăn.
Harry có chút ảo não với sự xúc động của mình, rõ ràng là một chiếc xe lửa đầy Giám ngục Azkaban không phải nơi tốt đẹp để nuôi dưỡng tình bạn mà, mà cậu vẫn xúc động làm ra hành vi kỳ quái. Hiện tại không cần nói đến việc hai người bạn tốt không hiểu được, cho dù là bản thân Malfoy không chừng cũng thật sự tin rằng Harry đang trêu chọc cậu ta.
A, nếu theo Snape nói là gì? Gryffindor xúc động đúng là so với trí thông minh của quỷ khổng lồ quả thực không thể so sánh.
Harry đem đầu vùi vào giữa hai đầu gối, cậu đúng là không phụ sự kỳ vọng của lão biên bức kia.
"Harry, " Hermione và Ron nhìn nhau, thật cẩn thận mở miệng, " Cậu không sao chứ?"
"Đừng quá chán nản, bạn tốt. Cho dù cậu thật sự kêu tên thánh của Malfoy thì cũng không sao thì, ai cũng có lúc phạm sai lầm mà." Ron chân tay luống cuống an ủi.
"Ron, cậu không nhìn ra sao? Harry không phải phiền não vì việc đó!" So với việc thái độ của Harry đói với Malfoy thay đổi, Hermione hiển nhiên càng thêm tức giận vì sự thiếu nhạy bén của Ron.
"Vậy cậu ấy đang phiền não cái gì? A, mình biết rồi, nhất định là Giám ngục Azkaban chết tiệt, nó làm cậu nhớ đến hồi ức không tốt đúng không? Đừng khổ sở, bạn tốt. Cậu xem, chúng ta đều có một vài chuyện không muốn nghĩ đến, tuy rằng đối với cậu thì có vẻ rất tệ, nhưng chúng ta luôn phải nhìn về phía trước. Mình và Hermione sẽ cùng cậu."
"Trời ạ, Ron!!" Hermione cảm thấy cô đột nhiên có chút hiểu được cảm giác của giáo sư Snape mỗi lần nhìn thấy Neville, tại sao lại có người trì độn đến mức độ này a.
"Harry! Cậu rốt cuộc làm sao vậy?!" Ron bị nữ vương Hermione khinh bỉ nên có chút nóng nảy hỏi Harry.
Harry nhìn gương mặt đang đỏ lên giống như màu tóc của Ron, đột nhiên cảm mội việc cũng không tệ như cậu nghĩ.
"Ron, Hermione." Harry nghiêm túc nói, "Nếu mình muốn cùng Darco Malfoy làm bạn, các cậu sẽ ủng hộ mình chứ?"
"A, Harry." Hermione suy yếu hô một tiếng, hình như là không thể tin được cậu lại nói như vậy.
Mà Ron lại không có phản ứng gì, cậu ấy có vẻ như là bị dọa sợ.
Con tàu chậm rãi dừng lại, tạm thời giải thoát ba người khỏi cục diện xấu. Hermione giả vờ nhảy dựng lên kéo Ron vẫn đang làm bộ ngây ra đó chạy về phía xe ngựa, thật giống như làm như vậy là có thể đem lời Harry vừa nói triệt để quên đi.
Thẳng đến khi ba người đã ngồi lên xe ngựa không, Ron mới dùng thanh âm như mộng du nói: " Nhưng mà, cậu ta là một Malfoy a..."
"Nhưng chúng ta không thể kỳ thị bất kỳ ai —— cho dù đó là một Malfoy." Harry thực trịnh trọng sửa lại quan điểm sai lầm của Ron, " Những Muggle đều đang cố gắng phản đối việc kỳ thị, chúng ta cũng không thể ôm mãi những tư tưởng mốc meo đó mà còn tự hào cho ràng đó là tín ngưỡng."
"Nhưng... Nhưng gia đình bọn họ Tử Thần Thực Tử a." Ron có chút suy yếu nói, cậu cực kỳ không hiểu bạn tốt đang bị gì, rõ ràng trước đây Harry cũng cực kỳ chán ghét Malfoy a.
" Nhưng mà, cậu xem, khi Draco sinh hơn một năm thì Voldemort cũng đã mất tích." Harry nói, không để ý tới việc Ron và Hermione khi nghe thấy tên người kia rõ ràng là run rẩy một chút. " Mình cũng không cho rằng một đứa bé hơn một tuổi có thể đi theo Tử Thần Thực Tử giết người phóng hỏa."
"Harry! Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy? Lại có thể biện hộ thay một Malfoy, cậu đã quên hắn đã từng đã làm gì sao?" Ron cau mày nói, "Hermione, cậu nói với cậu ấy đi! Không thể để cho cậu ấy hồ đồ như vậy."
"..." Phù thủy nhỏ tóc nâu không để ý đến Ron, chỉ khẽ cau mày, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
"Ron, không có ai từ nhỏ đã là Tử Thần Thực Tử. Voldemort mấy năm nay mai danh ẩn tích, nhưng chúng ta vẫn biết hắn ta từ khi mình năm nhất đã bắt đầu ý đồ muốn trở lại, nếu trước lúc đó chúng ta có thể có được tình bạn của Draco, làm cậu ấy đứng cùng chiến tuyến với chúng ta, vậy tương lai Voldemort sẽ mất đi một trợ thủ đắc." Harry tạm dừng một chút, " Trước đây là do mình ngu ngốc, Ron, mình vẫn cho rằng mình có thể tùy tâm sở dục. Nhưng mà cậu nghĩ xem, nếu mình vẫn luôn tùy tâm sở dục chán ghét một Malfoy, vậy đến cuối cùng sẽ có một tên Tử Thần Thực Tử có tên Draco Malfoy."
Đến lúc này ngay cả Ron cũng có vẻ suy tư, trong lúc nhất thời ai cũng không nói chuyện. Harry lại đột nhiên chán ghét bản thân, rõ ràng không muốn đối đàu cùng chiến hữu trước đây ( hoặc tương lai), dù biết rất rõ Draco là một tên khốn khiếp, sống lại làm bạn cũng không tồi. Nhưng nghe xem cậu đã nói cái gì? Nghe giống như Draco chính là một cái quân cờ vậy.
Xe ngựa trong lúc không khí nặng nề đến trước cửa tòa thành, trên đường đi bọn họ lại một lần cùng Giám ngục Azkaban đi qua nhau, nhưng lần này lại không có ai phản ứng, thật giống như ngay từ đầu bọn họ đã không có gì vu ivẻ, vì thế cũng sẽ không có cảm giác bị cướp đi.
Ba sư tử nhỏ trầm mặc theo thứ tự xuống xe ngựa, đi vào đại sảnh.
Lần này, Draco Malfoy cũng không cố gắng cùng bọn họ cãi nhau.
Mọi chuyện sau đó tiến triển lưu loát giống như giai điệu được luyện tập nhiều lần. Giáo sư McGonnagal gọi Hermione rời đi, Harry và Ron cùng nhau xem nghi thức phân viện. Vị tiểu thư Vanni khủng bố kia cũng như ý được phân vào, nhưng Harry thề là lần này dù thế nào cũng sẽ không đẻ Ron lại ăn phải viên chocolate làm cậu ta trứng độc. Mà bản thân Ron thì vẫn luôn không ngừng tìm kiếm đề tài trên người các tân sinh, giống như cực kỳ sợ đề tài trầm mặc đáng sợ trong xe ngựa kia sẽ tiếp diễn trên bàn. Lúc nghi thức phân viện chấm dứt Hermione cuối cùng cũng bí mật mang theo vòng xoay thời gian trở về. Dumbledore đứng lên, nghiêm túc bắt đầu bài diễn văn.
Harry đột nhiên phát hiện một nơi nào đó trong lòng mình yên tĩnh trở lại, cảm xúc vẫn luôn mạnh mẽ lúc trước đột nhiên bình ổn, thật giống như rất nhiều năm trước, giống như năm cấp ba mình sợ nhìn thấy cụ Dumbledore.
Có lúc, bạn cho rằng mình đã trưởng thành, không còn sợ những gì mình sợ lúc nhỏ, thì sẽ lại có một vài đồ vật sẽ nhảy ra nhắc nhở bạn, bản chất của một người là không hề thay đổi.
Harry khó hiểu mà nhìn thoáng qua thân ảnh màu đen ngồi trên bàn giáo sư, sau đó lấy lại tinh thần hết sức chăm chú vỗ tay cho giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới nhậm chức.
Mà việc làm Harry, Ron cùng với Hermione đều hết sức ngạc nhiên chính là, ngay cả Draco Malfoy cũng đang nhiệt tình vỗ tay.
Tiểu quý tộc bạch kim nhìn thấy ba người đang nhìn mình, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Harry một cái, sau đó nhanh chóng đem tay bỏ xuống dưới bàn, cực kỳ thành thạo bày ra vẻ hình thức quý tộc nâng cao đầu đáng ghét
Việc này khiến Ron đều nhịn xuống thói quen châm chọc đối phương
"A, trời ạ, Malfoy..." Ron cuối cùng cũng không thể nói Malfoy rốt cuộc bị làm sao.
Mãi đến khi đến bọn họ đều lấp đầy bụng, nằm trên giường ấm áp màu đỏ vàng trong ký túc xá Gryffindor, Ron không hề có dấu hiệu, chậm rì rì mở miệng, "Có lẽ cậu nói đúng, Harry. Nhưng mà cố gắng cùng một Malfoy làm bạn bè, a, nếu mẹ mình vì vậy mà gửi thư sấm đến, Harry, cậu nhất định phải giúp mình nới với bà ấy là Malfoy chủ động. Mình quả thực là điên rồi mới có thể cảm thấy cậu nói đúng."
"A, tin tưởng mình, bác ấy sẽ không vì việc này mà gửi thư sấm cho cậu." Cậu biết là Ron sẽ hiểu. Harry vui vẻ đem mặt vùi vào gối nằm, không nói cho Ron việc bác Weasley vốn không đội trời chung với Malfoy mới là người có khả năng gửi thư sấm cho cậu ta.
Cho dù là có thay đổi rất nhỏ như vậy, nhưng lịch sử vẫn phát triển dựa theo phương hướng nó đã định. Ví dụ như nói chuyện cùng bác Weaslay trước khi lên tàu tốc hành, mỹ lang ngủ trước mắt, cùng với việc có thể biết trước, Giám ngục Azkaban sẽ bị bộ phép thuật thả ra hù dọa các học sinh vô tội.
Xét thấy bản thân cậu cũng không muốn tiếp xúc thân mật với Giám ngục Azkaban vào lúc không thể thả ra thần hộ mệnh, có một người thật sự thanh tỉnh ở bên cạnh là một lựa chọn cực kì không tồi.
Chính là Remus có vẻ thật sự thực không ổn, có lẽ chú ấy thật sự cần ngủ nhiều hơn một chút. Kẻ Được Chọn thiếu niên rối rắm.
Draco Malfoy đến đã hoàn toàn đem Harry từ việc rối rắm cứu ra, đáng tiếc tiểu quý tộc bạch kim lại làm chính mình lâm vào khốn cảnh.
Qủa thật, trong chiến tranh Draco cùng Harry đã từng đem sau lưng giao phó lẫn nhau, nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc Harry hoàn toàn quên những chuyện xảy ra lúc bọn họ còn là học sinh.
Harry đương nhiên là tính toán cùng Draco bắt tay giảng hòa, nhưng trước khi tìm được cơ hội thích hợp cậu cũng không để ý việc làm khó tên hỗn đản này một chút, ngẫm lại thì vào thời kì thiếu niên của mình cái tên nhóc bạch kim luôn cố làm ra vẻ này cũng mang không ít phiền toái cho bọn họ đi.
Cho dù giáo sư Snape và Sirius đều vẫn chưa bỏ qua ân oán thời niên thiếu. Cứu thế chủ thiếu niên vốn nên khoan dung rộng lượng lại tìm cớ vì lòng dạ hẹp hòi của mình, sau đó toàn tâm toàn ý nhập tâm vào cuộc chiến nước bọt với Malfoy.
Hai đấu một, Ron mất đi kích thích liền không còn ăn khớp, cậu cùng Hermione hai người chống lại Darco vì dẫn theo hai tên khổng lồ nên nhất thời không thể không chiến đấu một mình, cho dù không cần lực uy hiếp của Giáo sư Lupin cũng là toàn thắng!
Harry cũng còn là sư tử nhỏ lúc trước so với Ron là kẻ tám lạng người nửa cân, mà Hermione chính là người thông minh nhất.
Draco thẹn quá thành giận ném lại câu mà 6,7 năm trước vẫn luôn treo bên miệng cậu ta, sau khi dùng Malfoy lớn hù dọa mọi người xong liền muốn bỏ đi. Harry nhanh chóng gọi cậu ta lại.
Lần trước bọn họ cũng không có nói chuyện với nhau lâu như vậy lâu, xe lửa đã muốn dừng lại, thời gian đã còn kịp để bọn Darco an toàn trở lại toa tàu của mình. Hiện tại Giám ngục Azkaban có khả năng đã đi dạo bên ngoài toa, bắt nạt thì bắt nạt, nhưng Harry cũng không muốn để chiến hữu tin cậy trong tương lai của mình nhào vào lòng Giám ngục Azkaban. . truyện kiếm hiệp hay
Mà sự thật chứng minh, phán đoán của Harry là chính xác.
Thiếu niên bạch kim vừa mới tức giận quay đầu nhìn về phía đối thủ một mất một còn vừa gọi mình lại, thậm chí còn không kịp nói cái gì thì cửa toa tàu lại đột nhiên mở ra, một luồng khí lạnh vừa tràn vào, Crabbe và Goyle luôn có vẻ chậm chạp liền lấy một tốc độ khó có thể tin nhanh nhẹn chạy thoát, vì thế sau lưng Draco liền không hề đề phòng mà lộ ra trước mặt Giám ngục Azkaban.
Cho dù biết Giám ngục Azkaban cũng không sẽ lấy ra đũa phép hoặc là bảo kiếm đâm vào thiếu niên đang sợ đến choáng váng, Harry vẫn từ trong tiếng thét chói tai, tiếng gào khóc, cái chết, bi thương cùng sợ hãi khống chế bản thân mình xông lên kéo Darco lại đây.
Một con sói màu bạc mang theo khí tức ấm áp từ bên cạnh Harry bay đến, Remus Lupin nhìn Harry, vẻ mặt khen ngợi.
Thực hiển nhiên, Harry sẽ không lại vì Giám ngục Azkaban mà đã bất tỉnh, điều đó không có nghĩa là những điều không vui trongtrí nhớ của cậu giảm đi, mà do cậu đã trải qua nhiều việc, Harry đã không còn vì một việc nhỏ mà tan vỡ.
Đương nhiên, cậu sẽ không vì vậy mà từ chối một ít chocolate được đưa đến.
Harry nhận lấy chocolate cỡ lớn mà Lupin đưa đến, bẻ một phần nhét vào tay Darco mặt đã trắng như màu tóc nhưng vẫn cố giữa bộ dạng quý tộc mà từ chối ý tốt của Lupin, hoàn toàn không để ý tới đối phương tức giận kháng nghị. Cậu còn chưa nghe nói đến kiêu ngạo cùng phong độ quý tộc gì đó có thể chống đỡ Giám ngục Azkaban.
"Chết tiệt, Potter! Ta nói ta không cần." Ngài Mafloy nhỏ chán ghét nhìn chocolate bị nhét vào tay mình, biểu tình kia thật giống như đối thủ một mất một còn của cậu vừa mới nhét một quả bom cho cậu —— dựa vào quan hệ của bọn họ mà nói, việc này mới là bình thường, không phải sao? Potter nhất định là bị Giám ngục Azkaban làm cho sợ đến choáng váng.
"Được, cho dù là ba của cậu cũng sẽ yêu cầu một ít socola vào lúc này đấy." Harry nói. Lupin lại giống lần trước đi tìm huynh trưởng.
"Mày... Mày dám!?" Draco vừa mới còn sắc mặt trắng bệch bởi vì phẫn nộ mà nổi lên phấn hồng, hắn hiển nhiên đem Harry nói cho rằng là một loại vũ nhục.
"Đối diện với hiện thực đi, Draco, cho dù cậu có một người cha giống như Merlin, cũng không thể xuất hiện lúc cậu gặp nguy hiểm để bảo vệ cậu." Harry cứng rắng nói, đột nhiên lại chán ghét cùng tiểu quý tộc bạch kim chơi trò ' giả vờ là đối thủ một mất một.
"Po... Potter!! Mày mày mày... Ai cho phép mày gọi tên thánh của tao! Mày là cái tên Gryffindor không có lễ phép!" Bạn học Draco chỉ vì một cái xưng hô mà thẹn quá thành giận phất tay áo chạy lấy người, Goyle cùng Crabbe gắt gao chạy theo sau cậu ta.
Ron cùng Hermione mê muội nhìn một màn này.
" Này, mình nói nè, vừa rồi...Hình như lỗ tai Malfoy đỏ lên." Mãi đến khi cửa toa tàu bị một lực mạnh đóng lại, Ron mới sững sờ nói. Sau đó cực kỳ hoang mang nhíu mày, giống như không biết tại sao mình lại nói như vậy.
"Harry, ừm..." Nữ phù thủy nhỏ thông minh đang cau mày tự hỏi nên biểu đạt nghi vấn của mình như thế, " Cậu thật sự, cậu thật sự muốn gọi cậu ta là Darco?"
"Harry, cậu không thật sự muốn, phải không?" Ron kịp phản ứng, "Xưng hô tên thánh của một Malfoy?! Cậu rốt cuộc đã ăn phải cái gì không sạch sẽ sao?!"
" Mình xác định tất cả các món mình ăn đều sạch sẽ, Ron." Harry chậm rãi nói, tự hỏi phải làm như thế nào mới có làm cho bạn tốt tiếp thu chuyện mình đột nhiên muốn cùng tử địch bắt tay làm hòa. Suy xét đến việc ba người bọn họ đối địch với Malfoy là bồi dưỡng từ lúc bắt đầu đi học, đây là việc thật sự khó khăn.
Harry có chút ảo não với sự xúc động của mình, rõ ràng là một chiếc xe lửa đầy Giám ngục Azkaban không phải nơi tốt đẹp để nuôi dưỡng tình bạn mà, mà cậu vẫn xúc động làm ra hành vi kỳ quái. Hiện tại không cần nói đến việc hai người bạn tốt không hiểu được, cho dù là bản thân Malfoy không chừng cũng thật sự tin rằng Harry đang trêu chọc cậu ta.
A, nếu theo Snape nói là gì? Gryffindor xúc động đúng là so với trí thông minh của quỷ khổng lồ quả thực không thể so sánh.
Harry đem đầu vùi vào giữa hai đầu gối, cậu đúng là không phụ sự kỳ vọng của lão biên bức kia.
"Harry, " Hermione và Ron nhìn nhau, thật cẩn thận mở miệng, " Cậu không sao chứ?"
"Đừng quá chán nản, bạn tốt. Cho dù cậu thật sự kêu tên thánh của Malfoy thì cũng không sao thì, ai cũng có lúc phạm sai lầm mà." Ron chân tay luống cuống an ủi.
"Ron, cậu không nhìn ra sao? Harry không phải phiền não vì việc đó!" So với việc thái độ của Harry đói với Malfoy thay đổi, Hermione hiển nhiên càng thêm tức giận vì sự thiếu nhạy bén của Ron.
"Vậy cậu ấy đang phiền não cái gì? A, mình biết rồi, nhất định là Giám ngục Azkaban chết tiệt, nó làm cậu nhớ đến hồi ức không tốt đúng không? Đừng khổ sở, bạn tốt. Cậu xem, chúng ta đều có một vài chuyện không muốn nghĩ đến, tuy rằng đối với cậu thì có vẻ rất tệ, nhưng chúng ta luôn phải nhìn về phía trước. Mình và Hermione sẽ cùng cậu."
"Trời ạ, Ron!!" Hermione cảm thấy cô đột nhiên có chút hiểu được cảm giác của giáo sư Snape mỗi lần nhìn thấy Neville, tại sao lại có người trì độn đến mức độ này a.
"Harry! Cậu rốt cuộc làm sao vậy?!" Ron bị nữ vương Hermione khinh bỉ nên có chút nóng nảy hỏi Harry.
Harry nhìn gương mặt đang đỏ lên giống như màu tóc của Ron, đột nhiên cảm mội việc cũng không tệ như cậu nghĩ.
"Ron, Hermione." Harry nghiêm túc nói, "Nếu mình muốn cùng Darco Malfoy làm bạn, các cậu sẽ ủng hộ mình chứ?"
"A, Harry." Hermione suy yếu hô một tiếng, hình như là không thể tin được cậu lại nói như vậy.
Mà Ron lại không có phản ứng gì, cậu ấy có vẻ như là bị dọa sợ.
Con tàu chậm rãi dừng lại, tạm thời giải thoát ba người khỏi cục diện xấu. Hermione giả vờ nhảy dựng lên kéo Ron vẫn đang làm bộ ngây ra đó chạy về phía xe ngựa, thật giống như làm như vậy là có thể đem lời Harry vừa nói triệt để quên đi.
Thẳng đến khi ba người đã ngồi lên xe ngựa không, Ron mới dùng thanh âm như mộng du nói: " Nhưng mà, cậu ta là một Malfoy a..."
"Nhưng chúng ta không thể kỳ thị bất kỳ ai —— cho dù đó là một Malfoy." Harry thực trịnh trọng sửa lại quan điểm sai lầm của Ron, " Những Muggle đều đang cố gắng phản đối việc kỳ thị, chúng ta cũng không thể ôm mãi những tư tưởng mốc meo đó mà còn tự hào cho ràng đó là tín ngưỡng."
"Nhưng... Nhưng gia đình bọn họ Tử Thần Thực Tử a." Ron có chút suy yếu nói, cậu cực kỳ không hiểu bạn tốt đang bị gì, rõ ràng trước đây Harry cũng cực kỳ chán ghét Malfoy a.
" Nhưng mà, cậu xem, khi Draco sinh hơn một năm thì Voldemort cũng đã mất tích." Harry nói, không để ý tới việc Ron và Hermione khi nghe thấy tên người kia rõ ràng là run rẩy một chút. " Mình cũng không cho rằng một đứa bé hơn một tuổi có thể đi theo Tử Thần Thực Tử giết người phóng hỏa."
"Harry! Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy? Lại có thể biện hộ thay một Malfoy, cậu đã quên hắn đã từng đã làm gì sao?" Ron cau mày nói, "Hermione, cậu nói với cậu ấy đi! Không thể để cho cậu ấy hồ đồ như vậy."
"..." Phù thủy nhỏ tóc nâu không để ý đến Ron, chỉ khẽ cau mày, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
"Ron, không có ai từ nhỏ đã là Tử Thần Thực Tử. Voldemort mấy năm nay mai danh ẩn tích, nhưng chúng ta vẫn biết hắn ta từ khi mình năm nhất đã bắt đầu ý đồ muốn trở lại, nếu trước lúc đó chúng ta có thể có được tình bạn của Draco, làm cậu ấy đứng cùng chiến tuyến với chúng ta, vậy tương lai Voldemort sẽ mất đi một trợ thủ đắc." Harry tạm dừng một chút, " Trước đây là do mình ngu ngốc, Ron, mình vẫn cho rằng mình có thể tùy tâm sở dục. Nhưng mà cậu nghĩ xem, nếu mình vẫn luôn tùy tâm sở dục chán ghét một Malfoy, vậy đến cuối cùng sẽ có một tên Tử Thần Thực Tử có tên Draco Malfoy."
Đến lúc này ngay cả Ron cũng có vẻ suy tư, trong lúc nhất thời ai cũng không nói chuyện. Harry lại đột nhiên chán ghét bản thân, rõ ràng không muốn đối đàu cùng chiến hữu trước đây ( hoặc tương lai), dù biết rất rõ Draco là một tên khốn khiếp, sống lại làm bạn cũng không tồi. Nhưng nghe xem cậu đã nói cái gì? Nghe giống như Draco chính là một cái quân cờ vậy.
Xe ngựa trong lúc không khí nặng nề đến trước cửa tòa thành, trên đường đi bọn họ lại một lần cùng Giám ngục Azkaban đi qua nhau, nhưng lần này lại không có ai phản ứng, thật giống như ngay từ đầu bọn họ đã không có gì vu ivẻ, vì thế cũng sẽ không có cảm giác bị cướp đi.
Ba sư tử nhỏ trầm mặc theo thứ tự xuống xe ngựa, đi vào đại sảnh.
Lần này, Draco Malfoy cũng không cố gắng cùng bọn họ cãi nhau.
Mọi chuyện sau đó tiến triển lưu loát giống như giai điệu được luyện tập nhiều lần. Giáo sư McGonnagal gọi Hermione rời đi, Harry và Ron cùng nhau xem nghi thức phân viện. Vị tiểu thư Vanni khủng bố kia cũng như ý được phân vào, nhưng Harry thề là lần này dù thế nào cũng sẽ không đẻ Ron lại ăn phải viên chocolate làm cậu ta trứng độc. Mà bản thân Ron thì vẫn luôn không ngừng tìm kiếm đề tài trên người các tân sinh, giống như cực kỳ sợ đề tài trầm mặc đáng sợ trong xe ngựa kia sẽ tiếp diễn trên bàn. Lúc nghi thức phân viện chấm dứt Hermione cuối cùng cũng bí mật mang theo vòng xoay thời gian trở về. Dumbledore đứng lên, nghiêm túc bắt đầu bài diễn văn.
Harry đột nhiên phát hiện một nơi nào đó trong lòng mình yên tĩnh trở lại, cảm xúc vẫn luôn mạnh mẽ lúc trước đột nhiên bình ổn, thật giống như rất nhiều năm trước, giống như năm cấp ba mình sợ nhìn thấy cụ Dumbledore.
Có lúc, bạn cho rằng mình đã trưởng thành, không còn sợ những gì mình sợ lúc nhỏ, thì sẽ lại có một vài đồ vật sẽ nhảy ra nhắc nhở bạn, bản chất của một người là không hề thay đổi.
Harry khó hiểu mà nhìn thoáng qua thân ảnh màu đen ngồi trên bàn giáo sư, sau đó lấy lại tinh thần hết sức chăm chú vỗ tay cho giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới nhậm chức.
Mà việc làm Harry, Ron cùng với Hermione đều hết sức ngạc nhiên chính là, ngay cả Draco Malfoy cũng đang nhiệt tình vỗ tay.
Tiểu quý tộc bạch kim nhìn thấy ba người đang nhìn mình, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Harry một cái, sau đó nhanh chóng đem tay bỏ xuống dưới bàn, cực kỳ thành thạo bày ra vẻ hình thức quý tộc nâng cao đầu đáng ghét
Việc này khiến Ron đều nhịn xuống thói quen châm chọc đối phương
"A, trời ạ, Malfoy..." Ron cuối cùng cũng không thể nói Malfoy rốt cuộc bị làm sao.
Mãi đến khi đến bọn họ đều lấp đầy bụng, nằm trên giường ấm áp màu đỏ vàng trong ký túc xá Gryffindor, Ron không hề có dấu hiệu, chậm rì rì mở miệng, "Có lẽ cậu nói đúng, Harry. Nhưng mà cố gắng cùng một Malfoy làm bạn bè, a, nếu mẹ mình vì vậy mà gửi thư sấm đến, Harry, cậu nhất định phải giúp mình nới với bà ấy là Malfoy chủ động. Mình quả thực là điên rồi mới có thể cảm thấy cậu nói đúng."
"A, tin tưởng mình, bác ấy sẽ không vì việc này mà gửi thư sấm cho cậu." Cậu biết là Ron sẽ hiểu. Harry vui vẻ đem mặt vùi vào gối nằm, không nói cho Ron việc bác Weasley vốn không đội trời chung với Malfoy mới là người có khả năng gửi thư sấm cho cậu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.