Chương 17: Bảo vệ
Nguyễn Ân Thịnh
13/01/2023
Harry tình cờ gặp phải Sirius đi cùng Lupin, Liva, ba người vui vẻ nói cười. Đến khi chạm mặt với nó, hai người chú liền cứng người lại, phòng bị nhìn nó. Riêng Liva lại cười rồi chào nó nói:" Harry, bồ có khoẻ không? "
"Hình như chúng ta chưa thân thuộc tới mức gọi nhau bằng tên, tiểu thư Potter." Harry nhướng mày lên cao. Thái độ hoàn toàn khó chịu. Làm cho chú Sirius hay cả Lupin đều có chút không nhìn được.
Liva lúng túng nói:" Tớ xin lỗi, tớ chỉ là muốn hỏi thăm bồ. Bồ tha thứ cho tớ nhé. Bồ đừng tức giận.."
Nó lắc đầu, Liva lại hớn hở nói:" Bồ không tức giận thì tốt quá.."
"Không, tôi lắc đầu là vì tôi thật sự rất tức giận." Nó mỉa mai.
Mặt mày Liva biến xanh biến tím liên tục, rồi đỏ như trái cà. Sau lại bình thường, mắt đỏ lên muốn khóc. Nàng ta đáng thương nhìn nó, lắp bắp nói:" Tớ thật sự xin lỗi. Tớ.. tớ không cố ý, bồ đừng ghét tớ.."
"Potter, Liva cũng xin lỗi rồi, mi còn muốn gì nữa? Nó cũng đâu có cố ý gì với mi đâu." Sirius khó chịu khô khan nói. Kéo Liva ra phía sau lưng mình, che tay lại nhìn Harry.
Nó lơ đi họ rồi bước đi thẳng qua, cuối cùng lại đâm vào người Snape. Ông ấy đỡ được nó rất nhanh. Xong lại vô tình phủi lưng nó. Ông đưa mắt nhìn lên hướng của hai người nọ, khó chịu khiêu khích:" Bọn mi đang ỷ thế một giáo sư hiếp bức học trò sao? Ta chắc chắn lũ báo chí sẽ rất yêu thích tin tức này đó."
"Não các mi chắc không còn hoạt động bình thường nữa nhỉ? À, phải rồi, bọn mi đâu phải người. Là mấy con chó không có năng lực tự cắn người nên mới tụ năm tụ bảy lại mà. " Snape nghênh mặt lên nhìn họ. Ông ta bảo vệ Harry như gà mái bảo vệ trứng vậy.
"Nếu nói bọn ta là chó thì không phải hai người các mi cũng đang nói tiếng chó sao?" Lupin đứng ra sắc bén nói.
"Không, ta chỉ đang muốn dùng tiếng người cảm hoá chó. Mà tiếc là lũ chó quá ngu không thể cảm hoá được." Snape lắc đầu, cong môi cười mỉa.
"Haha" Harry nhịn không được liền cười. Thầy Snape vẫn luôn phun ra câu nói quá thâm thuý. Nó âm thầm giơ ngón tay cái lên cho ông.
Mặt ba người bọn họ tái mét, tự biết mình không cãi mồm được với Snape. Giận dỗi mà rời đi.
Ông lúc này mới buông Harry ra, không còn vẻ bảo vệ trứng như vừa rồi. Ông nhìn nó, nó cũng nhìn ông. Được vài giây ông liền né tránh đi ánh mắt của nó nói:" trò nên cẩn thận đi! Bọn chúng sẽ không bỏ qua cho trò đâu."
Tựa như năm đó. Ông bị chúng hiếp bức đến chẳng còn chút tôn nghiêm nào. Ông không cho rằng bọn chúng lớn lên thì sẽ thay tính đổi nết đâu. Tính tình thích tụ đông ăn hiếp kẻ yếu ớt hơn chưa từng thay đổi.
Tựa như vừa rồi.
Nếu ông không đứng ra thì Harry sẽ cắn răng nhịn xuông sao?
Nó cười, không quá để tâm vào lời nói của ông. Nó dịu dàng:" Thầy Snape, em cảm ơn thầy. Thật sự.."
"Thầy đứng ra vì em như vậy là em cảm thấy biết ơn lắm rồi. Bọn họ không dám làm lớn chuyện với em đâu."
Ông trầm mặc, muốn hỏi nó là não nó có bị úng nước không? Năm đó, ông xém chút bị chết. Mà cụ Dumbledore còn không trừng phạt gì đội bốn người chết tiệt đó.
Ông muốn nó biết, nước trong hồ này, sâu lắm, không đong điếm được đâu. Nhưng nhìn ánh mắt sáng trưng đầy chân thành nó nhìn ông. Ông cũng không mở miệng nói nổi một câu nào. Không đành lòng nhìn thấy vẻ mặt mất mát của nó.
Trường học Hogwarts, nơi mà ông từng hi vọng rất nhiều.
Cũng chỉ là trò cười.
Ông phất áo chùng, cuồn cuộn theo gió xoay người đi rồi. Nó dửng dưng nhìn theo bóng lưng của ông. Có chút muốn cười, ông vẫn chưa từng thay đổi chút nào. Vẫn luôn như vậy.
Ông luôn giúp đỡ nó theo cách khác. Nhưng đây là lần đầu tiên nó thấy ông chủ động đứng về phía nó trước mặt người khác như vậy.
Nó có chút vui vẻ, khoảng trống trong lòng vì ông mà được lắp đi. Giống như bản thân lại có thêm một động lực để tiếp tục. Đến tận khi mọi chuyện xong xuôi, nó nghĩ nó sẽ ở vậy, chăm sóc cho ông, lo cho ông dưỡng già chẳng hạn.
(Ps: không, không dưỡng già đâu, bị người ta ăn không còn một mảnh thì có.)
"Dù sao họ cũng là người thân của em.." Nó nghĩ tới những người từng đồng hành cùng nó, lại làu bàu.
Cuối cùng người nó từng ghét cay đắng lại trở thành người duy nhất đứng ra vì nó lúc này. Chẳng vì lí do gì mà chỉ vì thật sự muốn bảo vệ nó thôi? Liệu có đúng là như vậy không?
Những ngày sau, bọn họ một nhà bốn người ở Hogwarts. Không ai đến làm phiền Harry nữa. Đến cả Dinell Rolleber cùng Gannert cũng im ắng đi hẳn.
Rồi cũng nhanh chóng tới đêm Hallowen. Voldemort cũng một miệng nói chắc chắn sẽ không gây phiền phức trong đêm đó. Nên nó cũng yên tâm mà tham dự.
Chỉ là mọi người đều hoá trang, chỉ có nó là giữ nguyên không thay đổi gì hết. Nhưng điều đó cũng chẳng làm nhoà đi sự hiện diện của nó được.
Vì nó luôn khiến người ta có cảm giác gì đó khác biệt.
Những đứa trẻ của Hogwarts luôn cá tính và có gì đó nhiệt huyết riêng biệt. Tựa như Snape mới đầu, cũng là một đứa trẻ có nhiệt tình riêng, cá tính riêng.
Còn nó, lại y hệt như thật sự không có gì để tâm tới. Như một sinh vật vô cảm. Không, nhìn như thể chỉ có mỗi yên bình. Làm người khác muốn tiếp cận chinh phục.
Có lẽ cũng vì vậy mà có rất nhiều người thầm thương trộm nhớ Harry Potter.
Có nhan sắc, lại trầm tĩnh, trưởng thành. Hơn hết là có trách nhiệm. Học tập tốt, học sinh tốt. Hoàn toàn là tiêu chuẩn trong lòng mọi cô gái.
Nhưng tiếc là nó có chiều cao khá khiếm tốn, làm da lại quá trắng. Tuy nhan sắc chỉ tạm gọi là ổn chứ không đến nỗi đẹp xuất sắc. Thêm phần trưởng thành lại đặc biệt hút người.
À, đừng nói bọn họ.
Vị giáo sư độc dược độc miệng của Hogwarts cũng thích.
Nếu họ biết thì họ làm sao dám dành với ông. Thôi, họ còn muốn sống thêm vài chục năm hay tốt nghiệp. Tiếc là họ không biết. Có vài người đến trước mặt Harry, ngỏ lời muốn khiêu vũ cùng nó.
Nó chỉ cười rồi từ chối khéo léo. Nó không có hứng chơi cùng bọn họ. Nó còn sợ sẽ bị đâm một nhát giống Dinell Rolleber. Hơn nữa tình thế bây giờ, nó cũng không hợp kết giao với ai.
Nó chợt nhớ về một người, lướt mặt qua nhìn Cho Chang. Cô nàng đang nói cười với Cedric Diggory. Trong lòng không biết là cảm nghĩ gì nữa. Nó chỉ biết thở dài, kiếp trước là nó thiếu hai người họ. Là nó hại Cedric, hại Cho Chang. Giờ thì coi như không quen biết, để họ có thể bình an.
Có một ánh mắt làm nó cảm nhận được, nó nhìn theo hướng đó. Là thầy Snape.
Ông trầm mặc đứng trong góc tối, lặng lẽ như một bóng ma. Với tính tình im ắng của ông, thường chẳng mấy ai quan tâm tới. Ông ấy làm việc của bản thân ông ấy. Đôi mắt đen của ông trông có gì đó buồn man mác.
Nó đi tới chỗ ông, môi cong lên cười:" Thầy Snape, thầy không khiêu vũ sao?"
"Ta không có hứng chơi cùng lũ ranh con." Ông lạnh lùng, dưới góc khuất tối, hai bên tóc ông rũ xuống hai bên má. Che khuất hẳn đi nửa góc mặt, để lộ cái mũi khoằn to tướng.
"Kể cả em sao?"
Gương mặt ông ấy không thể hiện lên cảm xúc gì. Chỉ luôn cau có lạnh lùng. Nó không thể hiểu được cảm xúc của ông đành lánh sang việc khác. Không muốn làm mất hứng của cả hai.
"Em ghẹo thầy thôi, thầy đã ăn gì chưa?"
Nó cảm thấy mình có hơi ngốc khi hỏi câu đó. Vì không lẽ trong bữa tiệc như vậy mà ông lại chưa ăn gì. Nhưng ông ấy chỉ lườm nó rồi gật đầu nhẹ.
Nó ngơ ra, sau đó lại thấy cảnh tượng phi thường hoa mắt. Ông cười, nụ cười rất nhẹ chỉ vài giây. Rồi lại nhạt nhẽo cau có.
Nụ cười đó không phải điệu cười vốn có hay châm chọc mỉa mai của ông. Mà là ông thật sự cười. Rất nhẹ nhàng.
Người đàn ông lạnh lùng, nhạt nhẽo quanh năm suốt tháng. Chua ngoa lại cường ngạnh. Người ta tưởng rằng ông ấy sẽ không bao giờ biết thế nào là vui vẻ. Nay lại cười.
"Hay là em với thầy kiếm chỗ nào ăn uống, dù sao đồ ăn ở đây cũng không hợp khẩu vị của hai thầy trò chúng ta rồi." Nó cười tít mắt, vui ra mặt.
"Well, Potter có vẻ không ý định tha cho vị giáo sư già nua suy tàn của cậu ta một ngày nghỉ." Ông ấy chua ngoa nói một câu, vậy mà vẫn dẫn đường cho đi trước.
Ông đi rất từ tốn, cố tình đi chậm, để nó đi kịp sau lưng ông.
Nó nhìn phía lưng ông, cảm giác an tâm. Tuy rằng ông luôn mồm mép cay độc không tha người nào. Thế nhưng, không phủ nhận được, bằng cách nào đó, ông vẫn nhân nhượng với nó.
Nó nhận biết được chứ, thái độ của ông bây giờ, thật sự rất tốt với nó. Không chì chiết mắng mửa kinh tởm. Chỉ nói độc vài câu nhưng lại dùng mọi cách bảo vệ nó.
Ông thật sự rất tốt.
Nó rất quý ông, cũng rất là thương ông. Như một người thân của mình.
Nó không biết ông có quý nó không. Hay chỉ là đang thương hại nó. Hay là tự nhiên thấy nó có nhiều chuyện đáng buồn.
Kiếp này nó đã có còn danh phận con trai Lily nữa đâu. Ông cần chi bảo vệ nó. Nó biết mà, năm nhất, nó cảm nhận rất rõ, ông gần như muốn giết nó để không ai biết sự hiện diện của nó.
Nhưng bây giờ ông lại bảo vệ nó.
Hay là ông thật sự bảo vệ nó chỉ vì chính bản thân nó thôi?
Nó có chút hi vọng về điều đó.
"Hình như chúng ta chưa thân thuộc tới mức gọi nhau bằng tên, tiểu thư Potter." Harry nhướng mày lên cao. Thái độ hoàn toàn khó chịu. Làm cho chú Sirius hay cả Lupin đều có chút không nhìn được.
Liva lúng túng nói:" Tớ xin lỗi, tớ chỉ là muốn hỏi thăm bồ. Bồ tha thứ cho tớ nhé. Bồ đừng tức giận.."
Nó lắc đầu, Liva lại hớn hở nói:" Bồ không tức giận thì tốt quá.."
"Không, tôi lắc đầu là vì tôi thật sự rất tức giận." Nó mỉa mai.
Mặt mày Liva biến xanh biến tím liên tục, rồi đỏ như trái cà. Sau lại bình thường, mắt đỏ lên muốn khóc. Nàng ta đáng thương nhìn nó, lắp bắp nói:" Tớ thật sự xin lỗi. Tớ.. tớ không cố ý, bồ đừng ghét tớ.."
"Potter, Liva cũng xin lỗi rồi, mi còn muốn gì nữa? Nó cũng đâu có cố ý gì với mi đâu." Sirius khó chịu khô khan nói. Kéo Liva ra phía sau lưng mình, che tay lại nhìn Harry.
Nó lơ đi họ rồi bước đi thẳng qua, cuối cùng lại đâm vào người Snape. Ông ấy đỡ được nó rất nhanh. Xong lại vô tình phủi lưng nó. Ông đưa mắt nhìn lên hướng của hai người nọ, khó chịu khiêu khích:" Bọn mi đang ỷ thế một giáo sư hiếp bức học trò sao? Ta chắc chắn lũ báo chí sẽ rất yêu thích tin tức này đó."
"Não các mi chắc không còn hoạt động bình thường nữa nhỉ? À, phải rồi, bọn mi đâu phải người. Là mấy con chó không có năng lực tự cắn người nên mới tụ năm tụ bảy lại mà. " Snape nghênh mặt lên nhìn họ. Ông ta bảo vệ Harry như gà mái bảo vệ trứng vậy.
"Nếu nói bọn ta là chó thì không phải hai người các mi cũng đang nói tiếng chó sao?" Lupin đứng ra sắc bén nói.
"Không, ta chỉ đang muốn dùng tiếng người cảm hoá chó. Mà tiếc là lũ chó quá ngu không thể cảm hoá được." Snape lắc đầu, cong môi cười mỉa.
"Haha" Harry nhịn không được liền cười. Thầy Snape vẫn luôn phun ra câu nói quá thâm thuý. Nó âm thầm giơ ngón tay cái lên cho ông.
Mặt ba người bọn họ tái mét, tự biết mình không cãi mồm được với Snape. Giận dỗi mà rời đi.
Ông lúc này mới buông Harry ra, không còn vẻ bảo vệ trứng như vừa rồi. Ông nhìn nó, nó cũng nhìn ông. Được vài giây ông liền né tránh đi ánh mắt của nó nói:" trò nên cẩn thận đi! Bọn chúng sẽ không bỏ qua cho trò đâu."
Tựa như năm đó. Ông bị chúng hiếp bức đến chẳng còn chút tôn nghiêm nào. Ông không cho rằng bọn chúng lớn lên thì sẽ thay tính đổi nết đâu. Tính tình thích tụ đông ăn hiếp kẻ yếu ớt hơn chưa từng thay đổi.
Tựa như vừa rồi.
Nếu ông không đứng ra thì Harry sẽ cắn răng nhịn xuông sao?
Nó cười, không quá để tâm vào lời nói của ông. Nó dịu dàng:" Thầy Snape, em cảm ơn thầy. Thật sự.."
"Thầy đứng ra vì em như vậy là em cảm thấy biết ơn lắm rồi. Bọn họ không dám làm lớn chuyện với em đâu."
Ông trầm mặc, muốn hỏi nó là não nó có bị úng nước không? Năm đó, ông xém chút bị chết. Mà cụ Dumbledore còn không trừng phạt gì đội bốn người chết tiệt đó.
Ông muốn nó biết, nước trong hồ này, sâu lắm, không đong điếm được đâu. Nhưng nhìn ánh mắt sáng trưng đầy chân thành nó nhìn ông. Ông cũng không mở miệng nói nổi một câu nào. Không đành lòng nhìn thấy vẻ mặt mất mát của nó.
Trường học Hogwarts, nơi mà ông từng hi vọng rất nhiều.
Cũng chỉ là trò cười.
Ông phất áo chùng, cuồn cuộn theo gió xoay người đi rồi. Nó dửng dưng nhìn theo bóng lưng của ông. Có chút muốn cười, ông vẫn chưa từng thay đổi chút nào. Vẫn luôn như vậy.
Ông luôn giúp đỡ nó theo cách khác. Nhưng đây là lần đầu tiên nó thấy ông chủ động đứng về phía nó trước mặt người khác như vậy.
Nó có chút vui vẻ, khoảng trống trong lòng vì ông mà được lắp đi. Giống như bản thân lại có thêm một động lực để tiếp tục. Đến tận khi mọi chuyện xong xuôi, nó nghĩ nó sẽ ở vậy, chăm sóc cho ông, lo cho ông dưỡng già chẳng hạn.
(Ps: không, không dưỡng già đâu, bị người ta ăn không còn một mảnh thì có.)
"Dù sao họ cũng là người thân của em.." Nó nghĩ tới những người từng đồng hành cùng nó, lại làu bàu.
Cuối cùng người nó từng ghét cay đắng lại trở thành người duy nhất đứng ra vì nó lúc này. Chẳng vì lí do gì mà chỉ vì thật sự muốn bảo vệ nó thôi? Liệu có đúng là như vậy không?
Những ngày sau, bọn họ một nhà bốn người ở Hogwarts. Không ai đến làm phiền Harry nữa. Đến cả Dinell Rolleber cùng Gannert cũng im ắng đi hẳn.
Rồi cũng nhanh chóng tới đêm Hallowen. Voldemort cũng một miệng nói chắc chắn sẽ không gây phiền phức trong đêm đó. Nên nó cũng yên tâm mà tham dự.
Chỉ là mọi người đều hoá trang, chỉ có nó là giữ nguyên không thay đổi gì hết. Nhưng điều đó cũng chẳng làm nhoà đi sự hiện diện của nó được.
Vì nó luôn khiến người ta có cảm giác gì đó khác biệt.
Những đứa trẻ của Hogwarts luôn cá tính và có gì đó nhiệt huyết riêng biệt. Tựa như Snape mới đầu, cũng là một đứa trẻ có nhiệt tình riêng, cá tính riêng.
Còn nó, lại y hệt như thật sự không có gì để tâm tới. Như một sinh vật vô cảm. Không, nhìn như thể chỉ có mỗi yên bình. Làm người khác muốn tiếp cận chinh phục.
Có lẽ cũng vì vậy mà có rất nhiều người thầm thương trộm nhớ Harry Potter.
Có nhan sắc, lại trầm tĩnh, trưởng thành. Hơn hết là có trách nhiệm. Học tập tốt, học sinh tốt. Hoàn toàn là tiêu chuẩn trong lòng mọi cô gái.
Nhưng tiếc là nó có chiều cao khá khiếm tốn, làm da lại quá trắng. Tuy nhan sắc chỉ tạm gọi là ổn chứ không đến nỗi đẹp xuất sắc. Thêm phần trưởng thành lại đặc biệt hút người.
À, đừng nói bọn họ.
Vị giáo sư độc dược độc miệng của Hogwarts cũng thích.
Nếu họ biết thì họ làm sao dám dành với ông. Thôi, họ còn muốn sống thêm vài chục năm hay tốt nghiệp. Tiếc là họ không biết. Có vài người đến trước mặt Harry, ngỏ lời muốn khiêu vũ cùng nó.
Nó chỉ cười rồi từ chối khéo léo. Nó không có hứng chơi cùng bọn họ. Nó còn sợ sẽ bị đâm một nhát giống Dinell Rolleber. Hơn nữa tình thế bây giờ, nó cũng không hợp kết giao với ai.
Nó chợt nhớ về một người, lướt mặt qua nhìn Cho Chang. Cô nàng đang nói cười với Cedric Diggory. Trong lòng không biết là cảm nghĩ gì nữa. Nó chỉ biết thở dài, kiếp trước là nó thiếu hai người họ. Là nó hại Cedric, hại Cho Chang. Giờ thì coi như không quen biết, để họ có thể bình an.
Có một ánh mắt làm nó cảm nhận được, nó nhìn theo hướng đó. Là thầy Snape.
Ông trầm mặc đứng trong góc tối, lặng lẽ như một bóng ma. Với tính tình im ắng của ông, thường chẳng mấy ai quan tâm tới. Ông ấy làm việc của bản thân ông ấy. Đôi mắt đen của ông trông có gì đó buồn man mác.
Nó đi tới chỗ ông, môi cong lên cười:" Thầy Snape, thầy không khiêu vũ sao?"
"Ta không có hứng chơi cùng lũ ranh con." Ông lạnh lùng, dưới góc khuất tối, hai bên tóc ông rũ xuống hai bên má. Che khuất hẳn đi nửa góc mặt, để lộ cái mũi khoằn to tướng.
"Kể cả em sao?"
Gương mặt ông ấy không thể hiện lên cảm xúc gì. Chỉ luôn cau có lạnh lùng. Nó không thể hiểu được cảm xúc của ông đành lánh sang việc khác. Không muốn làm mất hứng của cả hai.
"Em ghẹo thầy thôi, thầy đã ăn gì chưa?"
Nó cảm thấy mình có hơi ngốc khi hỏi câu đó. Vì không lẽ trong bữa tiệc như vậy mà ông lại chưa ăn gì. Nhưng ông ấy chỉ lườm nó rồi gật đầu nhẹ.
Nó ngơ ra, sau đó lại thấy cảnh tượng phi thường hoa mắt. Ông cười, nụ cười rất nhẹ chỉ vài giây. Rồi lại nhạt nhẽo cau có.
Nụ cười đó không phải điệu cười vốn có hay châm chọc mỉa mai của ông. Mà là ông thật sự cười. Rất nhẹ nhàng.
Người đàn ông lạnh lùng, nhạt nhẽo quanh năm suốt tháng. Chua ngoa lại cường ngạnh. Người ta tưởng rằng ông ấy sẽ không bao giờ biết thế nào là vui vẻ. Nay lại cười.
"Hay là em với thầy kiếm chỗ nào ăn uống, dù sao đồ ăn ở đây cũng không hợp khẩu vị của hai thầy trò chúng ta rồi." Nó cười tít mắt, vui ra mặt.
"Well, Potter có vẻ không ý định tha cho vị giáo sư già nua suy tàn của cậu ta một ngày nghỉ." Ông ấy chua ngoa nói một câu, vậy mà vẫn dẫn đường cho đi trước.
Ông đi rất từ tốn, cố tình đi chậm, để nó đi kịp sau lưng ông.
Nó nhìn phía lưng ông, cảm giác an tâm. Tuy rằng ông luôn mồm mép cay độc không tha người nào. Thế nhưng, không phủ nhận được, bằng cách nào đó, ông vẫn nhân nhượng với nó.
Nó nhận biết được chứ, thái độ của ông bây giờ, thật sự rất tốt với nó. Không chì chiết mắng mửa kinh tởm. Chỉ nói độc vài câu nhưng lại dùng mọi cách bảo vệ nó.
Ông thật sự rất tốt.
Nó rất quý ông, cũng rất là thương ông. Như một người thân của mình.
Nó không biết ông có quý nó không. Hay chỉ là đang thương hại nó. Hay là tự nhiên thấy nó có nhiều chuyện đáng buồn.
Kiếp này nó đã có còn danh phận con trai Lily nữa đâu. Ông cần chi bảo vệ nó. Nó biết mà, năm nhất, nó cảm nhận rất rõ, ông gần như muốn giết nó để không ai biết sự hiện diện của nó.
Nhưng bây giờ ông lại bảo vệ nó.
Hay là ông thật sự bảo vệ nó chỉ vì chính bản thân nó thôi?
Nó có chút hi vọng về điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.