[Hp] [Snarry] Đàn Ông Cũ

Chương 6: Giáng sinh

Nguyễn Ân Thịnh

13/01/2023

Khi tới giáng sinh, các học sinh nô nức thu dọn hành lí lên chuyến tàu về nhà. Đến cả Liva cùng Eirry cũng không ngoại lệ. Dù sao chúng vẫn là có gia đình bên cạnh mà. Nó hơi mỉa cười, kiềm chế sự chua sót trong lòng.

Nó nằm thinh trong phòng, cứ nằm lê lết như vậy mấy ngày trời không ăn không uống. Các giáo sư vẫn chưa biết còn nó ở lại Hogwarts. Chắc là vậy, mãi tới đúng ngày 24 tháng 12. Nó nằm trong phòng hết ba ngày không ăn uống, giờ nhìn nó chẳng khác bộ xương di động là bao.

Thật khó tin khi con người có thể nhịn ăn suốt ba ngày như vậy. Nó lết cái xác ra tiền sảnh, buổi tối giáng sinh của Hogwarts cũng khá ấm cúng. Cũng chẳng có mấy người ở lại Hogwarts cho lắm. Cụ Dumbledore khá bất ngờ khi nhìn thấy nó ở Hogwarts.

Cô McGonagall bước ra hỏi nó:" Suốt mấy ngày qua cô không thấy con ở lễ đường ăn uống Harry, cô cho rằng trò đã về". Nó cười khúc khích rồi nói:" Con ngủ suốt ba ngày trong phòng ấy, cô McGonagall ".

"Thật may vì cậu Potter chưa chết đói trong Hogwarts, nếu không báo chí sẽ có tiêu đề đầu trang là hiệu trưởng Dumbledore đã bỏ đói một học sinh đến chết" Snape vẫn không buông cơ hội châm chọc nó.

Nó khúc khích cười làm ông ta không hiểu tại sao. Nó mới chậm chạp nói:" thầy cứ yên tâm, em chắc chắn còn sống dai hơn cả thầy".

Sắc mặt của Snape liền đen như cái đít nồi, căm giận nói:" Mi". Dumbledore thấy vậy gõ gõ cái ly hoà ái nói:" Đủ rồi, Sev, anh nên học cách giữ bình tĩnh và thân thiện với bọn trẻ hơn. Dù sao bọn trẻ vẫn luôn là hạt giống đang nảy mầm của giới phù thuỷ".

"Hừ" Snape hừ lạnh không đáp lời, ánh mắt của ông không dời khỏi nó. Cái nĩa bị ông bẻ làm đôi, đủ thấy ông đang tức giận như nào.

Còn nó thì bình tĩnh nhâm nhi thức ăn trên bàn, trong đầu mơ hồ một lớp sương mù. Nó đang tự hỏi về Voldemort. Nó lắc lắc đầu chỉ ăn một ít bò bít tết rồi lê lết về phòng.

Snape nhìn bóng lưng của nó cau mày lại, bên tai ông có tiếng thì thầm của McGonagall trò chuyện với một người khác: "Thằng bé ăn ít quá"

"Ba ngày trời ở trong phòng không không lại ra ngoài ăn như vậy, e là cơ thể thằng bé sẽ không chịu nổi" Pomfrey lắc lắc đầu nói, bà có vẻ hơi tức giận với hành động không yêu thương sức khoẻ bản thân của Harry.

"Một đầu cự quái ngu dốt" Snape hậm hực nói, chẳng còn mấy tâm trạng ăn uống. Ông đành quăng đống thức ăn qua một bên rồi đi nhanh về phòng.

McGonagall thở dài đỡ trán nói:" Severus lại nóng tính không kém". Pomfrey nhìn nhìn một hồi mới nói:" Cậu ta đang cảm thấy có lỗi với đứa bé, chuyện năm xưa, chúng ta đều thiếu đứa bé đó"

"Phải" McGonagall mím môi lại, bà ta thẫn thờ nhìn ra cửa. Cụ Dumbledore ho khan vài tiếng có ý đồ đánh tan không khí trầm mặc vừa rồi. Cụ cười nói:" Nhưng cuộc chiến của chúng ta vẫn chưa kết thúc"

Mãi đến gần giữa đêm, Harry lặn lội xuống hầm, trời đông lạnh lẽo làm cho tay nó cứng đơ. Nó ôm cái hộp quà màu xanh thật chặt. Đứng trước cửa hầm, nó phân vân mãi một hồi mới đưa tay lên gõ cửa.

Snape hầm hầm mở toanh ra, rồi vô cùng khó chịu nhìn nó. Ông mấp môi suy nghĩ một tràn câu trong đầu rồi nói:" Cậu Potter, nếu cậu không lí do chính đáng cho việc làm phiền đêm giáng sinh của giáo sư già cỗi của cậu. Tôi e là sắp tới tôi không ngại chiếu cố đầu não ngu dốt của cậu đâu".



"Giáo sư, chúc thầy giáng sinh vui vẻ" Nó cong cong mi mắt cười, đẩy hộp quà vào tay của Snape rồi vội vàng chạy đi mất. Làm cho ông ngẩn người nhìn hộp quà nhỏ trong tay.

Ông không biết nên dùng cảm xúc gì để đối mặt. Cuối cùng là quyết đoán quăng hộp quà vào góc tường rồi tiếp tục pha chế độc dược. Trong lúc đó, đầu ông nhảy lên khuôn mặt của nó.

Có lẽ là do lương tâm bứt rứt nên là ông quay lại lụm hộp quà lên. Ông đặt hộp quà lên bàn, trầm tư một lúc mới mở hộp quà ra. Là một cái áo khoát len màu đen, không khó nhận ra là tự đan. Ông khịt mũi tỏ ra không thích nhưng cũng quăng vào tủ quần áo.

Ông lại ngồi trên ghế suy nghĩ không có mảy may tâm trạng đi làm độc dược nữa. Ông gõ bàn theo nhịp, trong cái hầm tối om lạnh lẽo. Ông chợt nhớ về kí ức cũ kĩ khi còn đi học.

Tất cả mọi thứ tựa như mới vừa rồi mà thôi, Lily vẫn mỉm cười đối diện với ông. Nàng toả sáng tựa như một tiên nữ, tựa như ánh dương ấm áp. Rực rỡ đến cháy bỏng. Vẫn khiến người khác mong muốn chạm vào kể cả khi rát da rụi thịt.

Ông xoa xoa giữa trán với tâm trạng mệt nhoài. Thật khó để mà thoát ra khỏi những kỉ niệm cũ sau ngần ấy năm.

Khi 11 năm trước, lúc Lily sinh ra hai đứa con, là Liva cùng với Harry. Cụ Dumbledore vì muốn bảo toàn sinh mạng của Lily và ra điều kiện là ông phải mang đứa bé cho Chúa Tể Hắc Ám.

Kế hoạch của cụ cũng do một tay ông đốc thúc nên, để bảo vệ an toàn cho nàng, tính mạng của ông cũng đã là gì đâu. Ông nắm chặt tay lại, với cảnh tượng thảm sát của gia đình nào đó, cùng với đứa bé tên Harry vẫn còn tồn đọng lại trong óc ông.

Cần chi phải làm vậy?

Một giọng nói khác chiến đấu trong não ông. Ông mỉa cười về bản thân. Ít nhất ông có thể biết được rằng Lily không thể chết. Eirry không phải con trai ruột thịt của nàng, ông sẽ mang bí mật này ẩn giấu xuống mồ. Kể cả có giết chết Harry đi theo.

Ánh mắt của ông đầy lạnh lẽo và tàn nhẫn. Dù cho thật không công bằng cho Harry đi nữa.

Harry thì lại đang để cho con cú của mình mang đồ cho các giáo sư. Xong xuôi nó cũng lăn ra ngủ thật sớm. Không hề hay biết có người đang có ý giết nó. Đôi khi không biết cũng là một điều may mắn.

Giáng sinh trôi qua rất nhanh, cũng sắp đến ngày gọi là sinh nhật của Snape. Nó lại suy nghĩ tặng quà gì cho ông. Cuối cùng thì nó cũng mượn cái lò sưởi của cụ Dumbledore đến di chuyển đến Hẻm Xéo chọn quà.

Thật tình cờ là nó chạm mặt với James cùng với gia đình của hắn. Lily nắm lấy tay của Liva vô cùng vui vẻ và ấm áp. Hơn nữa Eirry cũng đứng đó nhìn thấy nó, cậu ta cười với tỏ ý khoe khoang. Trên mặt thể hiện rõ chữ viết "tao có ba mẹ của mày".

Nó thấy cậu ta trẻ con và có phần nhảm, nó chẳng tranh chấp với những đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Nó chỉ nhìn lướt qua gia đình bốn người bọn họ, rồi có cả Sirius cùng Lupin vội vã đến gần.

Nó bỏ qua cảm giác mất mát trong lòng đến cửa hàng nào đó tìm quà cho Snape. Gia đình họ hạnh phúc tới nỗi mà nó giống như một kẻ ăn mày. Suy nghĩ của nó rối bời chẳng biết làm sao.

Chẳng ai có thể giữ bình tĩnh nổi trong tình huống này cả mà. Nó chạy nhanh đến góc nào đó. Chua sót chiếm đầy mắt rồi mũi nó. Nước mắt cứ tuông ra khó chịu vô cùng. Nó chẳng có ai cả, chẳng có ai, không có một ai.



Liva và Eirry có được tất cả những gì của nó. Cha mẹ nó, chú Sirius, chú Lupin. Bạn bè nó, Hermione và cả Ron. Chúng có được tuổi thơ mà nó ao ước. Có được mọi thứ mà nó từng khao khát đến mức phát khóc cũng không thể tìm về.

Những sinh mạng trong cuộc đời nó. Ngắn ngủi và đẹp đẽ biết bao. Để giờ nó đứng đây bật khóc vì nó đã không còn thuộc về. Khuôn mặt nhỏ nhắn lại non nớt của nó khóc đến mức đỏ chót, hít thở không ra hơi.

Mùa đông còn lạnh lẽo mà lòng nó còn hơn cả tuyết rơi. Nó ở trong hẻm tối ôm gối, không ai có thể nhìn thấy được nó cả. Dù sao dòng người đông đúc tới ngạt thở. Nó có chút mong mỏi chết đi giữa mùa đông.

"Potter.." cậu bé của ta, Voldemort đứng từ xa đã nhìn thấy hình bóng nhỏ nhắn của nó. Yếu ớt đến mức chỉ cần nắm chặt một chút là có thể tan nát theo gió.

Gã có chút mủi lòng thay, nhưng tiếc rằng hiện tại gã vẫn chưa thể đến trước mặt nó mà an ủi. Kẻ thừa kế mà gã chọn sao có thể yếu ớt như thế được. Phải mạnh mẽ hơn nữa mới đáng là. Trong lòng gã lại có chút khó chịu mảy may.

Năm nay Harry đã bước sang 12 tuổi rồi. Ấy vậy mà hình hài nhỏ bé tới mức ấy. Gã chẳng biết nói làm sao được. Nhưng vì quá yếu ớt nên gã càng không thể mang nó ra cho mọi người thấy được. Sẽ có người nhân lúc đó mà giết nó. Nhất là lũ bạch phù thuỷ.

Gã vẫn đang tìm cách để mà nối linh hồn lại, chỉ sau khi gã mạnh mẽ kết hợp với một mảnh ghép linh hồn thôi. Thần trí gã đã khôi phục được một chút. Để cho gã nhận biết rằng gã đang đi vào một cái bẫy rợn người.

Cụ Dumbledore đúng là danh xứng với thực, đầu óc khôn ngoan tới mức đáng sợ. Gã nên khen cho cụ một tiếng gọi không hổ là kẻ thù cả đời của gã hay sao. Kẻ hèn một Chúa Cứu Thế thì gã không để vào trong mắt. Quan trọng là người thâu tóm đằng sau. Giết vua mới điều được lính. Câu này gã vẫn rất rõ ràng.

Không lẽ rằng thân là một thủ lĩnh mà gã lại đi đấu sống chết với kẻ dưới trướng bên kia. Chẳng thể nào xứng tầm với gã được. Quá nhục nhã!

Voldemort mặc kệ Harry ở đó, nhắm mắt lại chậm chạp an thần. Kế hoạch của gã lại phải thay đổi. Kẻ thừa kế của gã còn quá mức nhỏ bé.

Gã cầm cái đồng hồ bấm cổ trên tay, nhẹ vuốt ve đồ vật đó. Đây là món quà mà Harry tặng cho gã. Xém chút nữa gã đã giết con sủng vật của nó.

"Luke" Giọng gã khàn khàn lã lướt làm gai óc của Lucius rợn cả lên. Y run rẩy dưới chân gã rồi rụt rè nói:" Lord, ngài có chuyện gì sao?"

"Hãy chứng minh sự trung thành của mi" Mắt đỏ của gã tràn ngập nguy hiểm nheo lại nhìn y. Y cố định hình nhạt nhẽo nói:" Lord, ta vẫn luôn trung thành với ngài"

"Ngươi biết rõ, Luke, ngươi hiểu rõ ta mà" Gã cong tà cười, nhưng chẳng có chút nào ấm áp...

Nhưng thuộc hạ ngu dốt của gã...

Ánh mắt gã ẩn chứa điều gì khó nói lại tăm tối nhìn Lucius. Gã rũ mi mắt xuống...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Hp] [Snarry] Đàn Ông Cũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook