Chương 37: Hỏi
Nguyễn Ân Thịnh
13/01/2023
Thình lình, nó hỏi ông:" Thầy yêu mẹ em sao?". Một câu hỏi khiến Snape điếng người, ngôn ngữ chẳng thốt ra nổi thành lời.
Trước câu hỏi của nó, ông gần như chẳng thể suy nghĩ nổi chuyện tại sao nó lại hỏi. Ông lắp bắp miệng, không biết trả lời thế nào. Đến khi thấy ánh mắt của nó thiết tha sầu khổ. Ông mới bảo:" Đã từng."
"Ừm." Nó không để trong lòng, nó chẳng tin ông đã quên mẹ nó. Nó chỉ ôm eo ông, làu bàu:" Hãy để em ôm thầy một chút."
Nó chẳng mong mỏi gì về chuyện nó sẽ sâu đậm, hay là có tình cảm gì đó khác lạ với ông hay không. Giờ, nó chỉ có thinh thích, thì tốt nhất tự mình cắt bỏ đoạn tình cảm đáng buồn này. Có lẽ nó thích hợp độc thân cả đời hơn.
"Potter, cậu quả nhiên luôn thích tự làm chuyện mình muốn nhỉ?" Snape nhướng mày lên, ngâm nga nói:"Ta nên cảm thấy vui vì luôn được cậu tự cao tự đại chú ý tới không?"
"Haiz, được rồi, em xin lỗi thầy." Nó hơi mềm mỏng đáp lời, hai tay cũng buông ra khỏi eo của ông. Thót cái, trái tim ông trong màn đêm, lên xuống thất thường vì người trước mặt. Nó cúi thấp đầu nói:" Là em đã thất lễ rồi."
Snape chỉ mới chớp mắt thì Harry đã đi mất, bước chân của nó nhanh hơn ông nhiều, cũng chẳng phát ra tiếng động. Ông mím đôi môi mỏng như tờ giấy. Hơi ấm còn động lại dưới lớp áo chùng rộng rãi của ông.
Tâm trạng hối hận của ông lại tràn lan làm tê dại cả cơ thể. Ông chỉ đứng đó ngây ngốc, không biết làm gì bây giờ. Đáng lẽ ra việc ông tức giận vì nó hỏi tới Lily phải là chuyện bình thường mới đúng.
Cái sự nhẽ ra đó, lại chẳng bằng một gương mặt với cảm xúc buồn bã của nó. Ông nghẹn ngào tình cảm, chỉ dám đè xuống thật sâu. Ông không muốn... huỷ hoại tương lai của nó. Chỉ vì một chữ tình.
Ông đã tự an ủi mình như thế, rồi ông mới xoay người lại, chậm rì rì về hầm. Ông biết, nó chỉ tôn kính và quý ông như một người phụ huynh, cấp trên, thân nhân. Đối mặt với ánh mắt của nó, chẳng khác gì để ông đối mặt với ánh mắt của Lily cả. Vì nhìn vào ánh mắt đó, ông biết ông là ai trong ánh mắt họ.
Một người đang yêu, ánh mắt sẽ chẳng thể nhận ra đối phương như nào nữa. Với lại, trước ánh mắt người thương, khiến ông cảm thấy mình tự ti và xấu xí đến nhường nào.
Mấy bữa sau, nó vẫn đi học rồi về phòng, sống như học trò đúng nghĩa. Thì cũng chẳng có gì mới lạ xảy ra. Trừ việc Hắc Giáo Đoàn bắt rầm rầm cả lên vì tên Dark Lord đời thứ nhất. Mấy người trong đám tử thần thực tử giờ cũng đang náo loạn, mấy người mà theo Voldemort chỉ vì ích lợi này nọ.
Tiếc là nó cũng biết Hắc Giáo Đoàn chỉ thu nhận các mầm máu mới chừng 25 đổ lại. Bước qua tháng 11 êm dịu, nhưng vẫn chưa có ngày nào nó được yên vì đống thư từ Voldemort và cả Lucius Malfoy. Tin tức đưa đến cứ khiến nó đau âm ỉ đầu.
Nó đi sang hầm học tiết học môn Độc Dược. Hôm nay sau bữa nó ôm eo ông thì, mới chính diện gặp lại. Khi mà mấy bữa trước nó cố né tranh ông để giữ bình tĩnh lại.
Ông vẫn bước lớp khi tiếng chuông đổ, cánh cửa mở ra cốt két. Lớp học im re nhìn ông, nay ông chẳng nói gì. Ông chẳng nhìn Harry. Ông lướt qua từng dãy bàn khiến con tim bọn trẻ như ngừng đập. Sợ ông đột ngột nổi cáu lên và gọi chúng.
"Tôi hi vọng đầu óc tự mãn của các cô cậu có thể tiếp thu bài học của tôi nhanh chóng hơn. So với việc mấy cô cậu cứ liên tục dùng ánh mắt của mình mà ngó ngang ngó dọc như những đứa bị bệnh thần kinh." Giọng ông êm dịu, những ngón tay ông lướt qua từng cái bàn.
Khi dừng ngay tại cái bàn của Harry Potter, đôi mắt đen đang cụp xuống nhìn sàn nhà, lại khẽ nhấc lên. Khi đối mặt với ánh mắt bình tĩnh chẳng có chút cảm xúc nào của Harry. Ông lại đi tiếp, đến khi tới tại cái bàn làm việc của ông. Ông nói:" Hôm nay tôi sẽ dạy các trò cách làm dược trị độc cao cấp."
"Tuy rằng ta chẳng mấy hi vọng gì về mấy cô cậu có thể làm được chúng một cách hoàn hảo. Độc dược luôn yêu cầu cao độ về sự tỉ mỉ và tinh tế với chúng." Ông phủi tay, kéo ông tay áo lại rồi gõ bàn, lại ghi đống công thức lên bảng. Căn hầm phát ra âm thanh rột rạt viết vở từ lũ trẻ.
"Hãy bắt đầu làm độc dược của các trò." Ông cầm cây đũa phép của mình, quẩy phép mở mấy cái tủ chứa nguyên liệu. Ánh mắt ông lại dõi theo sau lưng của Harry, nó chẳng nói chuyện cùng ai cả.
"Trò Rolleber, trừ 5 điểm vì sự bất cẩn." Rolleber mới vừa kéo hộp đựng da rắn ra thì đã vô duyên vô cớ bị trừ điểm. Cậu ta tức giận nhìn thầy Snape bảo:" C-con mới lấy.."
"Well.. trò không biết rằng mấy cái hộp đựng của tôi cũng đáng giá tiền sao. Trò nghĩ trò kéo nó như vậy thì liệu thứ bên trong hộp có thể tốt được bao nhiêu." Ông nở nụ cười khủng khiếp đối mặt với Rolleber.
Cậu ta chẳng khác gì nó lúc nó chẳng giỏi độc dược, bị thầy Snape mắng lên mắng xuống. Cùng với sự thiên vị thầy dành cho Draco.
"Hay trò đã quá giàu có và có nhiều thời gian để mua rồi xử lí chúng. Trừ thêm 5 điểm vì trò đã hỗn láo với tôi." Ông trông có vẻ vui sướng lắm khi trừ điểm của Rolleber.
Trong tiết, trừ Rolleber ra, vẫn có rất nhiều đứa bị trừ điểm. Làm cho hai nhà phải gào thét tuyệt vọng. Thông thường, tuy rằng ông cũng trừ điểm đó, nhưng ông chẳng mấy khi trừ điểm ác độc như vậy. Đến nổi, đối xử với chúng chẳng thua nhà sư tử.
Chúng chẳng biết, cái tiết Slytherin cùng Gryffindor, học viện sư tử đã bị trừ điểm đến đáy. Eirry cùng Liva cũng bị trừ điểm chứ chẳng riêng gì. Draco Malfoy thì bị phạt thêm cấm túc.
Điều đó khiến cho bầu trời ở Hogwarts trở thành một mảnh đen tối. Ai nấy đều sống trong lo lắng và sợ hãi. Trên mấy con đường mà ông hay đi, chẳng ai dám ló ngó lại gần. Sợ bị cơn giận của ông vạ lây.
Cụ Dumbledore ngồi trên ghế Hiệu Trưởng ở sảnh, cụ nhìn lũ trẻ ỉu xìu trên bàn, chúng cầm đống vở, mắt thâm quần. Biểu cảm vặn vẹo khó chịu. Cụ cười ha hả nhìn sang Snape nói:" Severus, anh nghiêm khắc với bọn trẻ quá rồi."
"Lũ trẻ cần phải được nghiêm khắc." Ông đáp lời cụ, trên tay nhã nhặn cắt từng miếng thịt.
Cụ vuốt râu, tay đè mấy viên kẹo trong túi. Ông trừng mắt qua nói:" Cụ lại ăn kẹo sao? Cụ Albus."
Cụ thì thào cố ngụy biện nói:" Không có, không có, anh đừng nói bậy." Ông nhếch miệng cười, khiến cụ có chút thót tim. Xém chút nữa kẹo của cụ đã mất tăm mất tích rồi. Thôi, bọn trẻ, cụ không cứu được.
So với sự bình tĩnh nhẹ nhàng của ông, lũ trẻ khác một trời một vực. Ngoại trừ mấy đứa khác biệt như Liva, Eirry, Harry. Nó không mấy lo về chuyện đó. Nó luôn làm bài sẵn sau khi tan học, nên nó chẳng phải chạy nước rút như lũ học trò khác. Nó ăn xong cũng đi tìm Hagrid.
Hermione thấy nó ra sảnh, cô bé cũng lon ton chạy theo. Làm cho Liva cau mày lại nhìn hai đứa đã ra ngoài. Nàng ta bấm tay, trong lòng có chút âu lo. So với nàng ta thì Eirry trông chẳng mấy lo lắng gì cả. Cậu ta ăn uống no nê lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng của chị gái.
"Chị Liva, chị đang lo lắng điều gì sao?" Eirry kéo tay áo nàng ta hỏi. Nàng ta cười miễn cưỡng, mất tự nhiên nói:"không có gì đâu. Chị đang lo có người sẽ cản trở chúng ta."
Liva nhẹ thở dài, nàng ta nhìn Eirry. Đôi mắt xanh lục của cậu ta đang to tròn nhìn Liva. Nàng ta quyết tâm phải cố gắng bảo vệ cho Eirry đến tận khi đi qua cuộc chiến này. Từ nhỏ, nàng ta đã luôn thương Eirry nhiều. Thế nên, nếu bất đắc dĩ, nàng ta nhất định sẽ giết Harry Potter. Chỉ cần Eirry được sống, được ở trong gia đình như bây giờ.
"Sẽ không đâu chị." Eirry cười, vỗ vào tay của nàng ta. Đối diện với khuôn mặt đáng yêu của cậu ta. Liva cũng nhẹ đặt mình xuống, cười thật dịu dàng nói:" Chị biết rồi."
Ron ló ngó nhìn Liva, hắn ngây ngốc cười nói:" Liva, tớ chắc chắn sẽ bảo vệ bồ mà." So với Draco, Ron lại trông có vẻ ngây ngốc hơn. Liva chỉ cười chẳng đáp, nàng ta chẳng cần một đứa trẻ đến chính mình còn chưa bảo vệ được đi bảo vệ nàng ta.
Hermione bám theo Harry, với điệu bộ nàng y đúc Luna hồi trước. Harry cũng dừng lại đón tiếp:" Tớ định đi đến chỗ bác Hagrid, bồ có đi không?"
"Đi." Hermione giật mình, lại nghe Harry hỏi, cô bé cười toét miệng hào hứng nói.
Vừa đi đến chỗ bác Hagrid, miệng Hermione cứ lải nhải mãi. Chẳng khác gì kiếp trước. So với thái độ vô âu lo của cô bé thì Harry lại trầm tĩnh hơn nhiều.
Đến chỗ bác Hagrid, Harry nhìn căn nhà nhỏ của bác, bên trong còn hắt hiu ánh sáng nhẹ. Nó mới đến gõ cửa kêu:" Con, Harry đây bác."
Bác mở cửa ra, ôm lấy Harry chặt muốn ngạt thở. Bác nói:" Ôi Harry, bác nhớ con lắm đó. Sao nào, kì nghỉ hè có vui không?"
"Bác thả Harry xuống đi, cậu ấy sắp chết ngạt rồi." Hermione nói, đầy lo lắng nhìn gương mặt đỏ lè của Harry.
"Oh, ta xin lỗi Harry, ta đã quá phấn khích, đây là ai nào, bạn gái của con à?" Bác Hagrid buông Harry ra rồi ngại ngùng sờ ria mép hỏi.
Harry thở phào rồi mới giới thiệu:" Đây là bạn con, Hermione Granger, là một cô gái cực kì thông minh đó bác."
"Hiếm khi thấy Harry khen một người đó, vào nhà đi, ta sẽ làm mấy ly trà nóng cho hai đứa giữ bụng." Bác đi vào trong bắt ấm trà lên.
Nó cũng đi trước, lại kéo tay Hermione đi vào trong. Nàng chẳng khác gì Luna mấy khi nhìn thấy bên trong cả. Có hơi bừa bộn và chật chội. Không khí bên ngoài khá là lạnh vì sắp chuyển sang mùa đông. Lò sưởi trong nhà bác Hagrid vừa may được bật, nên cũng xua tan đi cái lạnh phần nào.
Nó thấy mình sắp lại phải cuộn tròn mình với đống quần áo dày dặn để cho khỏi bị lạnh.
- -
Ps: cố gắng đừng để ooc, hiuhiu.
T thấy t viết cũng cuốn ghê, hêhheheehe, t cũm muốn ra c nhiều lắm, mà viết hỏng nổi hmu hmu
Liva là đệ khống ye ye
Trước câu hỏi của nó, ông gần như chẳng thể suy nghĩ nổi chuyện tại sao nó lại hỏi. Ông lắp bắp miệng, không biết trả lời thế nào. Đến khi thấy ánh mắt của nó thiết tha sầu khổ. Ông mới bảo:" Đã từng."
"Ừm." Nó không để trong lòng, nó chẳng tin ông đã quên mẹ nó. Nó chỉ ôm eo ông, làu bàu:" Hãy để em ôm thầy một chút."
Nó chẳng mong mỏi gì về chuyện nó sẽ sâu đậm, hay là có tình cảm gì đó khác lạ với ông hay không. Giờ, nó chỉ có thinh thích, thì tốt nhất tự mình cắt bỏ đoạn tình cảm đáng buồn này. Có lẽ nó thích hợp độc thân cả đời hơn.
"Potter, cậu quả nhiên luôn thích tự làm chuyện mình muốn nhỉ?" Snape nhướng mày lên, ngâm nga nói:"Ta nên cảm thấy vui vì luôn được cậu tự cao tự đại chú ý tới không?"
"Haiz, được rồi, em xin lỗi thầy." Nó hơi mềm mỏng đáp lời, hai tay cũng buông ra khỏi eo của ông. Thót cái, trái tim ông trong màn đêm, lên xuống thất thường vì người trước mặt. Nó cúi thấp đầu nói:" Là em đã thất lễ rồi."
Snape chỉ mới chớp mắt thì Harry đã đi mất, bước chân của nó nhanh hơn ông nhiều, cũng chẳng phát ra tiếng động. Ông mím đôi môi mỏng như tờ giấy. Hơi ấm còn động lại dưới lớp áo chùng rộng rãi của ông.
Tâm trạng hối hận của ông lại tràn lan làm tê dại cả cơ thể. Ông chỉ đứng đó ngây ngốc, không biết làm gì bây giờ. Đáng lẽ ra việc ông tức giận vì nó hỏi tới Lily phải là chuyện bình thường mới đúng.
Cái sự nhẽ ra đó, lại chẳng bằng một gương mặt với cảm xúc buồn bã của nó. Ông nghẹn ngào tình cảm, chỉ dám đè xuống thật sâu. Ông không muốn... huỷ hoại tương lai của nó. Chỉ vì một chữ tình.
Ông đã tự an ủi mình như thế, rồi ông mới xoay người lại, chậm rì rì về hầm. Ông biết, nó chỉ tôn kính và quý ông như một người phụ huynh, cấp trên, thân nhân. Đối mặt với ánh mắt của nó, chẳng khác gì để ông đối mặt với ánh mắt của Lily cả. Vì nhìn vào ánh mắt đó, ông biết ông là ai trong ánh mắt họ.
Một người đang yêu, ánh mắt sẽ chẳng thể nhận ra đối phương như nào nữa. Với lại, trước ánh mắt người thương, khiến ông cảm thấy mình tự ti và xấu xí đến nhường nào.
Mấy bữa sau, nó vẫn đi học rồi về phòng, sống như học trò đúng nghĩa. Thì cũng chẳng có gì mới lạ xảy ra. Trừ việc Hắc Giáo Đoàn bắt rầm rầm cả lên vì tên Dark Lord đời thứ nhất. Mấy người trong đám tử thần thực tử giờ cũng đang náo loạn, mấy người mà theo Voldemort chỉ vì ích lợi này nọ.
Tiếc là nó cũng biết Hắc Giáo Đoàn chỉ thu nhận các mầm máu mới chừng 25 đổ lại. Bước qua tháng 11 êm dịu, nhưng vẫn chưa có ngày nào nó được yên vì đống thư từ Voldemort và cả Lucius Malfoy. Tin tức đưa đến cứ khiến nó đau âm ỉ đầu.
Nó đi sang hầm học tiết học môn Độc Dược. Hôm nay sau bữa nó ôm eo ông thì, mới chính diện gặp lại. Khi mà mấy bữa trước nó cố né tranh ông để giữ bình tĩnh lại.
Ông vẫn bước lớp khi tiếng chuông đổ, cánh cửa mở ra cốt két. Lớp học im re nhìn ông, nay ông chẳng nói gì. Ông chẳng nhìn Harry. Ông lướt qua từng dãy bàn khiến con tim bọn trẻ như ngừng đập. Sợ ông đột ngột nổi cáu lên và gọi chúng.
"Tôi hi vọng đầu óc tự mãn của các cô cậu có thể tiếp thu bài học của tôi nhanh chóng hơn. So với việc mấy cô cậu cứ liên tục dùng ánh mắt của mình mà ngó ngang ngó dọc như những đứa bị bệnh thần kinh." Giọng ông êm dịu, những ngón tay ông lướt qua từng cái bàn.
Khi dừng ngay tại cái bàn của Harry Potter, đôi mắt đen đang cụp xuống nhìn sàn nhà, lại khẽ nhấc lên. Khi đối mặt với ánh mắt bình tĩnh chẳng có chút cảm xúc nào của Harry. Ông lại đi tiếp, đến khi tới tại cái bàn làm việc của ông. Ông nói:" Hôm nay tôi sẽ dạy các trò cách làm dược trị độc cao cấp."
"Tuy rằng ta chẳng mấy hi vọng gì về mấy cô cậu có thể làm được chúng một cách hoàn hảo. Độc dược luôn yêu cầu cao độ về sự tỉ mỉ và tinh tế với chúng." Ông phủi tay, kéo ông tay áo lại rồi gõ bàn, lại ghi đống công thức lên bảng. Căn hầm phát ra âm thanh rột rạt viết vở từ lũ trẻ.
"Hãy bắt đầu làm độc dược của các trò." Ông cầm cây đũa phép của mình, quẩy phép mở mấy cái tủ chứa nguyên liệu. Ánh mắt ông lại dõi theo sau lưng của Harry, nó chẳng nói chuyện cùng ai cả.
"Trò Rolleber, trừ 5 điểm vì sự bất cẩn." Rolleber mới vừa kéo hộp đựng da rắn ra thì đã vô duyên vô cớ bị trừ điểm. Cậu ta tức giận nhìn thầy Snape bảo:" C-con mới lấy.."
"Well.. trò không biết rằng mấy cái hộp đựng của tôi cũng đáng giá tiền sao. Trò nghĩ trò kéo nó như vậy thì liệu thứ bên trong hộp có thể tốt được bao nhiêu." Ông nở nụ cười khủng khiếp đối mặt với Rolleber.
Cậu ta chẳng khác gì nó lúc nó chẳng giỏi độc dược, bị thầy Snape mắng lên mắng xuống. Cùng với sự thiên vị thầy dành cho Draco.
"Hay trò đã quá giàu có và có nhiều thời gian để mua rồi xử lí chúng. Trừ thêm 5 điểm vì trò đã hỗn láo với tôi." Ông trông có vẻ vui sướng lắm khi trừ điểm của Rolleber.
Trong tiết, trừ Rolleber ra, vẫn có rất nhiều đứa bị trừ điểm. Làm cho hai nhà phải gào thét tuyệt vọng. Thông thường, tuy rằng ông cũng trừ điểm đó, nhưng ông chẳng mấy khi trừ điểm ác độc như vậy. Đến nổi, đối xử với chúng chẳng thua nhà sư tử.
Chúng chẳng biết, cái tiết Slytherin cùng Gryffindor, học viện sư tử đã bị trừ điểm đến đáy. Eirry cùng Liva cũng bị trừ điểm chứ chẳng riêng gì. Draco Malfoy thì bị phạt thêm cấm túc.
Điều đó khiến cho bầu trời ở Hogwarts trở thành một mảnh đen tối. Ai nấy đều sống trong lo lắng và sợ hãi. Trên mấy con đường mà ông hay đi, chẳng ai dám ló ngó lại gần. Sợ bị cơn giận của ông vạ lây.
Cụ Dumbledore ngồi trên ghế Hiệu Trưởng ở sảnh, cụ nhìn lũ trẻ ỉu xìu trên bàn, chúng cầm đống vở, mắt thâm quần. Biểu cảm vặn vẹo khó chịu. Cụ cười ha hả nhìn sang Snape nói:" Severus, anh nghiêm khắc với bọn trẻ quá rồi."
"Lũ trẻ cần phải được nghiêm khắc." Ông đáp lời cụ, trên tay nhã nhặn cắt từng miếng thịt.
Cụ vuốt râu, tay đè mấy viên kẹo trong túi. Ông trừng mắt qua nói:" Cụ lại ăn kẹo sao? Cụ Albus."
Cụ thì thào cố ngụy biện nói:" Không có, không có, anh đừng nói bậy." Ông nhếch miệng cười, khiến cụ có chút thót tim. Xém chút nữa kẹo của cụ đã mất tăm mất tích rồi. Thôi, bọn trẻ, cụ không cứu được.
So với sự bình tĩnh nhẹ nhàng của ông, lũ trẻ khác một trời một vực. Ngoại trừ mấy đứa khác biệt như Liva, Eirry, Harry. Nó không mấy lo về chuyện đó. Nó luôn làm bài sẵn sau khi tan học, nên nó chẳng phải chạy nước rút như lũ học trò khác. Nó ăn xong cũng đi tìm Hagrid.
Hermione thấy nó ra sảnh, cô bé cũng lon ton chạy theo. Làm cho Liva cau mày lại nhìn hai đứa đã ra ngoài. Nàng ta bấm tay, trong lòng có chút âu lo. So với nàng ta thì Eirry trông chẳng mấy lo lắng gì cả. Cậu ta ăn uống no nê lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng của chị gái.
"Chị Liva, chị đang lo lắng điều gì sao?" Eirry kéo tay áo nàng ta hỏi. Nàng ta cười miễn cưỡng, mất tự nhiên nói:"không có gì đâu. Chị đang lo có người sẽ cản trở chúng ta."
Liva nhẹ thở dài, nàng ta nhìn Eirry. Đôi mắt xanh lục của cậu ta đang to tròn nhìn Liva. Nàng ta quyết tâm phải cố gắng bảo vệ cho Eirry đến tận khi đi qua cuộc chiến này. Từ nhỏ, nàng ta đã luôn thương Eirry nhiều. Thế nên, nếu bất đắc dĩ, nàng ta nhất định sẽ giết Harry Potter. Chỉ cần Eirry được sống, được ở trong gia đình như bây giờ.
"Sẽ không đâu chị." Eirry cười, vỗ vào tay của nàng ta. Đối diện với khuôn mặt đáng yêu của cậu ta. Liva cũng nhẹ đặt mình xuống, cười thật dịu dàng nói:" Chị biết rồi."
Ron ló ngó nhìn Liva, hắn ngây ngốc cười nói:" Liva, tớ chắc chắn sẽ bảo vệ bồ mà." So với Draco, Ron lại trông có vẻ ngây ngốc hơn. Liva chỉ cười chẳng đáp, nàng ta chẳng cần một đứa trẻ đến chính mình còn chưa bảo vệ được đi bảo vệ nàng ta.
Hermione bám theo Harry, với điệu bộ nàng y đúc Luna hồi trước. Harry cũng dừng lại đón tiếp:" Tớ định đi đến chỗ bác Hagrid, bồ có đi không?"
"Đi." Hermione giật mình, lại nghe Harry hỏi, cô bé cười toét miệng hào hứng nói.
Vừa đi đến chỗ bác Hagrid, miệng Hermione cứ lải nhải mãi. Chẳng khác gì kiếp trước. So với thái độ vô âu lo của cô bé thì Harry lại trầm tĩnh hơn nhiều.
Đến chỗ bác Hagrid, Harry nhìn căn nhà nhỏ của bác, bên trong còn hắt hiu ánh sáng nhẹ. Nó mới đến gõ cửa kêu:" Con, Harry đây bác."
Bác mở cửa ra, ôm lấy Harry chặt muốn ngạt thở. Bác nói:" Ôi Harry, bác nhớ con lắm đó. Sao nào, kì nghỉ hè có vui không?"
"Bác thả Harry xuống đi, cậu ấy sắp chết ngạt rồi." Hermione nói, đầy lo lắng nhìn gương mặt đỏ lè của Harry.
"Oh, ta xin lỗi Harry, ta đã quá phấn khích, đây là ai nào, bạn gái của con à?" Bác Hagrid buông Harry ra rồi ngại ngùng sờ ria mép hỏi.
Harry thở phào rồi mới giới thiệu:" Đây là bạn con, Hermione Granger, là một cô gái cực kì thông minh đó bác."
"Hiếm khi thấy Harry khen một người đó, vào nhà đi, ta sẽ làm mấy ly trà nóng cho hai đứa giữ bụng." Bác đi vào trong bắt ấm trà lên.
Nó cũng đi trước, lại kéo tay Hermione đi vào trong. Nàng chẳng khác gì Luna mấy khi nhìn thấy bên trong cả. Có hơi bừa bộn và chật chội. Không khí bên ngoài khá là lạnh vì sắp chuyển sang mùa đông. Lò sưởi trong nhà bác Hagrid vừa may được bật, nên cũng xua tan đi cái lạnh phần nào.
Nó thấy mình sắp lại phải cuộn tròn mình với đống quần áo dày dặn để cho khỏi bị lạnh.
- -
Ps: cố gắng đừng để ooc, hiuhiu.
T thấy t viết cũng cuốn ghê, hêhheheehe, t cũm muốn ra c nhiều lắm, mà viết hỏng nổi hmu hmu
Liva là đệ khống ye ye
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.