Chương 78: Năm thứ Năm
Nguyễn Ân Thịnh
13/01/2023
Sau khi Harry từ phủ Potter trở về nhà Snape. Nó thẫn thờ vài lần làm cho người đàn ông cùng nhà nó phải lo phát hoảng.
Ông không nói gì về điều đó nhưng ông lại khá lo việc nó sẽ giữ tất cả mọi thứ lại trong lòng mình rồi tự gặm nhắm mọi thứ một mình. Dù có bao lần đi nữa với ông, điều đó vẫn sẽ thật khó chịu như lúc ban đầu.
Mọi thứ chẳng có gì thay đổi cả.
Chỉ trừ việc ông yêu nó. Cậu bé vàng của ông, cao chưa tới vai ông, lại gầy lại đáng yêu với gương mặt đang phát triển thêm vài nốt tàn nhan thiếu vài phần chín chắn.
"Năm nay em đã bao tuổi rồi nhỉ?" Ông lả lướt bàn tay lên bên người nó, giọng âu yếm dịu dàng. Nó nhỏ yếu trong lòng ông thì thầm:"Em sắp sang 16 rồi."
"Minh đã quên sao?" Nó khúc khích cười, cựa quậy tay chân bò qua ôm cổ ông. Trên cái ghế sô pha duy nhất của căn nhà nhỏ vốn tồi tàn đã được trao chuốt cho ấm cúng từng chi tiết. Từ những bức tranh treo trên những bức tường, những ánh đèn hiện đại hơn thay vì sài mỗi nến. Gắn thêm cái ti vi và treo theo mấy cái mềm xanh lục.
"Mình làm em buồn đấy." Nó thở bên cổ ông, những hơi thở ấm và nóng nực. Ông chắc phải kiềm chế dữ lắm mới chẳng đè nó xuống và thực hiện những hành động mà một người đàn ông nên làm.
Ông nhỏ nhẹ với nó bằng lời nói đong đếm đầy đặn:"Em còn nhỏ, hãy đợi khi em đủ 18 tuổi." Dù hơi thở của ông đã dồn dập, bàn tay ông đã nóng như lửa đốt muốn thiêu rụi đi lí trí của ông. Nhưng ông không hề đụng đến một sợi tóc nào của nó bằng nỗi ham muốn dâm dục.
"Hôm nay mình với em đi dạo đi." Nó long lanh mắt nhìn ông, những ngón tay nhỏ mươn mướt xoa vào lòng bàn tay ông.
"Ừ" Ông đáp ứng trong tích tắc. Cậu bé vàng của ông biết thừa rằng ông không thể từ chối bất cứ lời yêu cầu nào từ nó. Túi tiền riêng của nó vẫn luôn được ông lắp đầy những đồng Gelleon hay cả bảng anh vào mọi lúc.
Ông chẳng để nó thiếu gì, cũng không muốn nó phải vạ lây vào mấy chuyện nguy hiểm. Mọi cố gắng của ông đều dành cho việc, ông chỉ đang muốn tình yêu cả hai trong trắng không bị nhơ nhuốt thứ gì.
Vào khoảng chừng 7 giờ 30 tối, cả nó và ông dắt tay nhau ra ngoài trung tâm London. Những ngọn đèn đường đã được đốt sáng lên, trải dài trên những con đường nhựa. Nó nắm tay ông đi dạo sang những ngõ hẻm.
Nó nhìn đến bầy thanh niên nổi trội đi cùng nhau, ai nấy đều cao ráo và vạm vỡ, đầy đặn. Những lớp thịt ở đúng vị trí đẹp trên cơ thể của một người đàn ông. Họ là người Mỹ. Những người đàn ông nổi trội, bằng phẳng và tự tin.
Ông nhìn nó, bàn tay ông lạnh dần trong tay nó. Ông bận bịu suy nghĩ, dòng suy nghĩ cáu kỉnh và đáng sợ. Rằng nó đang có hứng thú với những giống đực ngoài kia. Một giống đực khác ông.
Giờ ông mới 35, 36 tuổi. Ông phải chấp nhận sự thật rằng ông không còn trẻ, những lớp lông trên ngực ông rậm rạp, cả hàm râu ông đôi khi cũng mọc um tùm như bãi cỏ dại. Khuôn mặt chẳng còn quá trẻ nhưng đáng lẽ sẽ là tuổi tác của một trai tráng còn uy vọng. Người ta thường nói độ tuổi 30 đến 40 của một người đàn ông là thời kì đỉnh cao. Từ 40 sẽ là độ tuổi bất lực.
Làm cách nào mà ông có thể quản hết cả thời gian của nó để nó chẳng tiếp xúc với một gã trai trẻ nào khác. Em sẽ không biết những gã đàn ông ngoài kia tồi tệ đến mức nào khi xu hướng tính dục của em là một chàng bixesual.
"Mình lại nghĩ gì thế." Khi đối diện với ánh mắt nó, chỉ có mỗi mình ông, một mình ông mà thôi. Ông dám cá rằng nó chẳng biết hiện giờ nó hấp dẫn đến nhường nào.
Nó còn chẳng biết nguyên nhân vì sao ông đột nhiên thẫn thờ và miệt mài ở giữa con phố. Ít ra nó đoán lờ mờ là ông đang ghen vì nó nhìn tụi con trai trẻ kia. Nó ân cần nói chuyện với ông:"Em vẫn luôn yêu mình, một mình mình thôi. Ông Snape của em ạ."
Nhìn xem, cậu bé vàng của ông nói chuyện như mật ngọt sớt ngay cửa miệng. Những lời nói, âm từ phát ra từ cái vòm họng be bé của em làm ông bình tĩnh lại. Trước những thứ gần như đánh lạc mất nội tâm vốn có, về sự ghen tuông quá đà nổ mạnh, một cơn bão lớn ồ ạt.
Ông suýt xoa cái bàn tay bé nhỏ của nó nói:" Về thôi." Cái đồng hồ trong một cái nhà cao tầng đã chỉ sang 9 giờ tối. Cái bụng của nó kêu ọt ẹt vì đói. Đôi chân của nó cũng mỏi và mất sức sau khi cùng ông đi dạo gần 10 cây số chẳng mục đích gì.
Ông dắt tay nó trực tiếp dùng khóa cảng về trước nhà, nó lả lướt vào cửa nằm ườn trên sô pha mà chẳng thay dép hay đi tắm, thay quần áo gì đó.
Ông thì lật đật vội vã ra sau bếp làm đồ ăn cho nó ăn, một bữa tối nhẹ nhàng kết thúc trong êm dịu.
Tới ngày nhập học, nó cũng chưa từng trả lời thư từ phủ Potter cũng chẳng gặp lại họ nữa. Những suy nghĩ của nó đã chuyển sang một mục tiêu khác thay vì cái phủ sắp sập ấy. Về má của Eirry.
Mấy hôm gần đây, nó hay nhớ về vụ lão Merlin từng nhờ nó. Cái việc lão có nói tới liên quan việc chuyển kiếp của những người từ lỗ hỏng thời không.
Sau khi Salazar chết, nó có đi tìm hiểu về cái chết của Ivanrs và con của cô ta. Giờ thì nó biết lí do vì sao mọi thứ lại trớ trêu thế. Cũng đã rõ vì sao Voldemort không thể làm hại nó dù chỉ một chút. Dù gã đã rất nhiều lần uy hiếp nó. Một phần, có lẽ vì lời hứa của Salazar mà nó chủ quan không sợ gã. Một phần nữa là vì Voldemort là chuyển kiếp của Salazar.
Nghĩ tới việc mình từng giết gã khiến nó có đôi phần khổ sở, nặng nề. Còn Hamila lại là chuyển kiếp của Ivanrs. Điều nó biết đó là duyên nợ giữa ba nó với nàng. Chuyển kiếp thì đáng lẽ đã chẳng còn dính dáng gì tới kiếp trước nữa rồi. Nhưng đáng buồn, Godric Gryffindor lại hận, rất hận Ivanrs cho đến khi cô ta đã chết, đã chuyển kiếp.
Đáng buồn hơn, Ivanrs vốn ở thân xác Hamila đã bị thay thế từ một người đến từ nơi khác. Ivanrs vốn đã không còn là nguyên chủ chuyển kiếp. Đáng buồn thay cô gái Ngọc An lại phải chịu cái lời nguyền thay cho cô ta.
James Potter, ba của nó, lại là hậu duệ cùng lúc với Hamila. Cái hậu duệ của người thân cận với Gryffindor. Lời nguyền nói, chỉ cần hậu duệ của học viện Gryffindor còn tồn tại thì sẽ dùng mọi cách để trả thù chuyển kiếp của Ivanrs Slytherin.
Điều đáng nói tiếp theo ấy là con trai của Ivanrs Slytherin là con trai ruột của Godric Gryffindor. Cô ta chưa bao giờ phản bội y dù chỉ một lần. Quả nhiên cuộc đời vốn trớ trêu. Lúc nó nghe Salazar nói tới, con trai của Ivanrs dù có lai giống với ai đi nữa cũng buộc phải có mái tóc đen, mắt đỏ, đó là lai giống bắt buộc của họ Slytherin.
Ông ta biết rõ thói thường tình của Godric, quá chính nghĩa nên chẳng bỏ một hạt cát nào trong mắt, kể cả những thứ tăm tối nhất, y chẳng chấp nhận điều gì hết. Điều đó khiến y quả cảm và cốt lõi của y giống một vị vua. Mà một vị vua thì rất đa nghi dù trong tình huống nào hết.
Y nhìn con trai giống hệt Salazar, y sợ bị phản bội nên đâm ra hận Ivanrs. Cũng đáng tiếc cho một chuyện tình đẹp.
Ivanrs vì yêu nên thậm chí còn từ bỏ người anh trai của mình.
Chuyến tàu năm nay của nó dài dẵng, dai diết. Như nỗi đau, nỗi hoài niệm, hối tiếc về những cái chết của người khác trong quá khứ.
Nó bước đến trường rồi nhìn lên dãy giáo sư, tò mò rằng năm nay ai sẽ là người dạy môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Voldemort đã chết rồi, thế lực của gã cũng tan rã, chẳng còn Tử Thần Thực Tử nữa. Không khí bên dãy bên nhà Slytherin cũng có chút ảm đạm sau kì tin tức đổ rầm xuống một cách ngỡ ngàng thế ấy.
Một năm ảm đạm, vì người đã khuất, vì người còn tồn tại. Vì muôn thuở vấn đề chẳng có hồi kết hay lời giải.
Hai đứa em mà nó dõi theo cũng trở nên ảm đạm như màu sắc của năm học. Những bức tường dày che khuất. Bầu trời quá rộng lớn để người ta không thể không nhìn thấy nó.
Một năm học kết thúc mà chẳng hề có chuyện gì xảy ra, mọi thứ quá yên bình so tới tưởng tượng của Harry. Tựa như sự im lặng trước cơn bão. Phải chăng là một điềm báo mới.
Ông không nói gì về điều đó nhưng ông lại khá lo việc nó sẽ giữ tất cả mọi thứ lại trong lòng mình rồi tự gặm nhắm mọi thứ một mình. Dù có bao lần đi nữa với ông, điều đó vẫn sẽ thật khó chịu như lúc ban đầu.
Mọi thứ chẳng có gì thay đổi cả.
Chỉ trừ việc ông yêu nó. Cậu bé vàng của ông, cao chưa tới vai ông, lại gầy lại đáng yêu với gương mặt đang phát triển thêm vài nốt tàn nhan thiếu vài phần chín chắn.
"Năm nay em đã bao tuổi rồi nhỉ?" Ông lả lướt bàn tay lên bên người nó, giọng âu yếm dịu dàng. Nó nhỏ yếu trong lòng ông thì thầm:"Em sắp sang 16 rồi."
"Minh đã quên sao?" Nó khúc khích cười, cựa quậy tay chân bò qua ôm cổ ông. Trên cái ghế sô pha duy nhất của căn nhà nhỏ vốn tồi tàn đã được trao chuốt cho ấm cúng từng chi tiết. Từ những bức tranh treo trên những bức tường, những ánh đèn hiện đại hơn thay vì sài mỗi nến. Gắn thêm cái ti vi và treo theo mấy cái mềm xanh lục.
"Mình làm em buồn đấy." Nó thở bên cổ ông, những hơi thở ấm và nóng nực. Ông chắc phải kiềm chế dữ lắm mới chẳng đè nó xuống và thực hiện những hành động mà một người đàn ông nên làm.
Ông nhỏ nhẹ với nó bằng lời nói đong đếm đầy đặn:"Em còn nhỏ, hãy đợi khi em đủ 18 tuổi." Dù hơi thở của ông đã dồn dập, bàn tay ông đã nóng như lửa đốt muốn thiêu rụi đi lí trí của ông. Nhưng ông không hề đụng đến một sợi tóc nào của nó bằng nỗi ham muốn dâm dục.
"Hôm nay mình với em đi dạo đi." Nó long lanh mắt nhìn ông, những ngón tay nhỏ mươn mướt xoa vào lòng bàn tay ông.
"Ừ" Ông đáp ứng trong tích tắc. Cậu bé vàng của ông biết thừa rằng ông không thể từ chối bất cứ lời yêu cầu nào từ nó. Túi tiền riêng của nó vẫn luôn được ông lắp đầy những đồng Gelleon hay cả bảng anh vào mọi lúc.
Ông chẳng để nó thiếu gì, cũng không muốn nó phải vạ lây vào mấy chuyện nguy hiểm. Mọi cố gắng của ông đều dành cho việc, ông chỉ đang muốn tình yêu cả hai trong trắng không bị nhơ nhuốt thứ gì.
Vào khoảng chừng 7 giờ 30 tối, cả nó và ông dắt tay nhau ra ngoài trung tâm London. Những ngọn đèn đường đã được đốt sáng lên, trải dài trên những con đường nhựa. Nó nắm tay ông đi dạo sang những ngõ hẻm.
Nó nhìn đến bầy thanh niên nổi trội đi cùng nhau, ai nấy đều cao ráo và vạm vỡ, đầy đặn. Những lớp thịt ở đúng vị trí đẹp trên cơ thể của một người đàn ông. Họ là người Mỹ. Những người đàn ông nổi trội, bằng phẳng và tự tin.
Ông nhìn nó, bàn tay ông lạnh dần trong tay nó. Ông bận bịu suy nghĩ, dòng suy nghĩ cáu kỉnh và đáng sợ. Rằng nó đang có hứng thú với những giống đực ngoài kia. Một giống đực khác ông.
Giờ ông mới 35, 36 tuổi. Ông phải chấp nhận sự thật rằng ông không còn trẻ, những lớp lông trên ngực ông rậm rạp, cả hàm râu ông đôi khi cũng mọc um tùm như bãi cỏ dại. Khuôn mặt chẳng còn quá trẻ nhưng đáng lẽ sẽ là tuổi tác của một trai tráng còn uy vọng. Người ta thường nói độ tuổi 30 đến 40 của một người đàn ông là thời kì đỉnh cao. Từ 40 sẽ là độ tuổi bất lực.
Làm cách nào mà ông có thể quản hết cả thời gian của nó để nó chẳng tiếp xúc với một gã trai trẻ nào khác. Em sẽ không biết những gã đàn ông ngoài kia tồi tệ đến mức nào khi xu hướng tính dục của em là một chàng bixesual.
"Mình lại nghĩ gì thế." Khi đối diện với ánh mắt nó, chỉ có mỗi mình ông, một mình ông mà thôi. Ông dám cá rằng nó chẳng biết hiện giờ nó hấp dẫn đến nhường nào.
Nó còn chẳng biết nguyên nhân vì sao ông đột nhiên thẫn thờ và miệt mài ở giữa con phố. Ít ra nó đoán lờ mờ là ông đang ghen vì nó nhìn tụi con trai trẻ kia. Nó ân cần nói chuyện với ông:"Em vẫn luôn yêu mình, một mình mình thôi. Ông Snape của em ạ."
Nhìn xem, cậu bé vàng của ông nói chuyện như mật ngọt sớt ngay cửa miệng. Những lời nói, âm từ phát ra từ cái vòm họng be bé của em làm ông bình tĩnh lại. Trước những thứ gần như đánh lạc mất nội tâm vốn có, về sự ghen tuông quá đà nổ mạnh, một cơn bão lớn ồ ạt.
Ông suýt xoa cái bàn tay bé nhỏ của nó nói:" Về thôi." Cái đồng hồ trong một cái nhà cao tầng đã chỉ sang 9 giờ tối. Cái bụng của nó kêu ọt ẹt vì đói. Đôi chân của nó cũng mỏi và mất sức sau khi cùng ông đi dạo gần 10 cây số chẳng mục đích gì.
Ông dắt tay nó trực tiếp dùng khóa cảng về trước nhà, nó lả lướt vào cửa nằm ườn trên sô pha mà chẳng thay dép hay đi tắm, thay quần áo gì đó.
Ông thì lật đật vội vã ra sau bếp làm đồ ăn cho nó ăn, một bữa tối nhẹ nhàng kết thúc trong êm dịu.
Tới ngày nhập học, nó cũng chưa từng trả lời thư từ phủ Potter cũng chẳng gặp lại họ nữa. Những suy nghĩ của nó đã chuyển sang một mục tiêu khác thay vì cái phủ sắp sập ấy. Về má của Eirry.
Mấy hôm gần đây, nó hay nhớ về vụ lão Merlin từng nhờ nó. Cái việc lão có nói tới liên quan việc chuyển kiếp của những người từ lỗ hỏng thời không.
Sau khi Salazar chết, nó có đi tìm hiểu về cái chết của Ivanrs và con của cô ta. Giờ thì nó biết lí do vì sao mọi thứ lại trớ trêu thế. Cũng đã rõ vì sao Voldemort không thể làm hại nó dù chỉ một chút. Dù gã đã rất nhiều lần uy hiếp nó. Một phần, có lẽ vì lời hứa của Salazar mà nó chủ quan không sợ gã. Một phần nữa là vì Voldemort là chuyển kiếp của Salazar.
Nghĩ tới việc mình từng giết gã khiến nó có đôi phần khổ sở, nặng nề. Còn Hamila lại là chuyển kiếp của Ivanrs. Điều nó biết đó là duyên nợ giữa ba nó với nàng. Chuyển kiếp thì đáng lẽ đã chẳng còn dính dáng gì tới kiếp trước nữa rồi. Nhưng đáng buồn, Godric Gryffindor lại hận, rất hận Ivanrs cho đến khi cô ta đã chết, đã chuyển kiếp.
Đáng buồn hơn, Ivanrs vốn ở thân xác Hamila đã bị thay thế từ một người đến từ nơi khác. Ivanrs vốn đã không còn là nguyên chủ chuyển kiếp. Đáng buồn thay cô gái Ngọc An lại phải chịu cái lời nguyền thay cho cô ta.
James Potter, ba của nó, lại là hậu duệ cùng lúc với Hamila. Cái hậu duệ của người thân cận với Gryffindor. Lời nguyền nói, chỉ cần hậu duệ của học viện Gryffindor còn tồn tại thì sẽ dùng mọi cách để trả thù chuyển kiếp của Ivanrs Slytherin.
Điều đáng nói tiếp theo ấy là con trai của Ivanrs Slytherin là con trai ruột của Godric Gryffindor. Cô ta chưa bao giờ phản bội y dù chỉ một lần. Quả nhiên cuộc đời vốn trớ trêu. Lúc nó nghe Salazar nói tới, con trai của Ivanrs dù có lai giống với ai đi nữa cũng buộc phải có mái tóc đen, mắt đỏ, đó là lai giống bắt buộc của họ Slytherin.
Ông ta biết rõ thói thường tình của Godric, quá chính nghĩa nên chẳng bỏ một hạt cát nào trong mắt, kể cả những thứ tăm tối nhất, y chẳng chấp nhận điều gì hết. Điều đó khiến y quả cảm và cốt lõi của y giống một vị vua. Mà một vị vua thì rất đa nghi dù trong tình huống nào hết.
Y nhìn con trai giống hệt Salazar, y sợ bị phản bội nên đâm ra hận Ivanrs. Cũng đáng tiếc cho một chuyện tình đẹp.
Ivanrs vì yêu nên thậm chí còn từ bỏ người anh trai của mình.
Chuyến tàu năm nay của nó dài dẵng, dai diết. Như nỗi đau, nỗi hoài niệm, hối tiếc về những cái chết của người khác trong quá khứ.
Nó bước đến trường rồi nhìn lên dãy giáo sư, tò mò rằng năm nay ai sẽ là người dạy môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Voldemort đã chết rồi, thế lực của gã cũng tan rã, chẳng còn Tử Thần Thực Tử nữa. Không khí bên dãy bên nhà Slytherin cũng có chút ảm đạm sau kì tin tức đổ rầm xuống một cách ngỡ ngàng thế ấy.
Một năm ảm đạm, vì người đã khuất, vì người còn tồn tại. Vì muôn thuở vấn đề chẳng có hồi kết hay lời giải.
Hai đứa em mà nó dõi theo cũng trở nên ảm đạm như màu sắc của năm học. Những bức tường dày che khuất. Bầu trời quá rộng lớn để người ta không thể không nhìn thấy nó.
Một năm học kết thúc mà chẳng hề có chuyện gì xảy ra, mọi thứ quá yên bình so tới tưởng tượng của Harry. Tựa như sự im lặng trước cơn bão. Phải chăng là một điềm báo mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.