Chương 27: Tới Hè
Nguyễn Ân Thịnh
13/01/2023
Ở Phòng Hiệu Trưởng, cụ Dumbledore hớ miệng muốn thuyết phục thầy Snape:" Anh Severus, anh biết đứa bé đó mới là cứu thế chủ thật sự. Số phận sẽ không cho thằng bé có cuộc sống bình thường."
"Thằng bé sẽ được sống như người bình thường nếu không có cụ chen ngang há mồm đòi thằng bé làm việc sống chết cho cụ. Bọn chúng có thương tiếc gì cho nó đâu?" Snape thẳng thừng mắng mỏ.
Cụ lạnh lùng:" Severus, anh không thể lấy tư đè công được. Anh định trơ mắt nhìn Lily chết sao." Cụ lại mang Lily ra để cảnh cáo ông.
"Không, tôi sẽ không để ai phải chết, kể cả Lily hay là Harry." Giọng thầy Snape kiên định. "Làm ơn đi, thằng bé không phải cha nó, thằng bé chỉ là một đứa trẻ. Đáng lẽ ra những chuyện này phải do người lớn giải quyết."
Cụ vuốt cái hàm râu bạc phơi hùng vĩ của cụ, khoé mắt xếp đầy nếp nhăn. Cụ rầu rĩ:" Ừ, nếu anh cứ bảo vệ nó vô nghĩa như vậy. Thằng bé sớm muộn cũng phải chiến đấu."
"Tôi phát điên với cụ, không phải cụ đã nói thằng bé đứng về phía kẻ-mà-ai-cũng-biết đấy sao? Giờ cụ lại bắt nó chiến đấu cho cụ, tôi hoài nghi đầu óc của cụ đã mang vất vào sọt rác rồi." Snape oán trách nói.
"Đó chỉ là một hiểu lầm, sau khi tôi trò chuyện cùng thằng bé, tôi thấy thằng bé giống một Gyffindor xuất sắc hơn." Cụ lầm lì, chấp nhất.
Thấy vẻ cứng đầu của cụ, ông chỉ có thể căm hờn nhìn cụ. Đầy trách móc và tức giận đay nghiến mà chẳng thể làm gì.
"Tất nhiên, anh có thể tiếp tục làm việc cho tôi và bảo vệ nó." Cụ xoè tay, mắt cụ liu diu nhợt nhạt lại nói thêm:" Anh vẫn chưa làm độc dược cho Lupin"
"Tôi kính trọng cụ, cụ Dumbledore. Nhưng tôi sẽ không làm việc bán sống bán chết cho cụ nữa. Tôi sẽ cực lực phản đối cụ. Để bảo vệ cho thằng bé." Ông gằn giọng, từng câu từ nói.
Cụ đỡ cái cặp kính hình trăng non của cụ, bảo:"Anh không thể chống lại Voldemort khi một mình. Hơn nữa, anh đã gia nhập hội Phượng Hoàng. Voldemort đã không còn tin tưởng anh, Severus."
"Tôi không biết lí do gì khiến anh trở nên kiên quyết bảo vệ thằng bé như vậy. Nhưng tôi nghĩ anh nên dẹp sự áy náy của anh đi. Cuộc chiến sẽ rất tàn khốc. Voldemort đã bắt đầu giơ tay ra mà xâu xé các thành viên cũng như kẻ phản đối hắn. Anh định làm gì? Cầu xin hắn ư? Nếu hắn biết Harry là cứu thế chủ thật sự, liệu hắn có bỏ qua cho Harry không?" Ánh mắt cụ loé sáng nhìn ông, giọng cụ già nua lại hữu lực.
Thầy Snape câm miệng lại, ông cẩn thận che giấu đi tình cảm của bản thân. Ông phát cáu vì cái suy nghĩ của cụ. Nhưng cụ nói đúng, Voldemort sẽ không tha thứ cho Harry nếu biết nó là cứu thế chủ.
"Cụ nghĩ lí do vì sao, kẻ-mà-ai-cũng-biết đó lại cố chấp giữ nó ở lại trang viên?" Ông chợt hỏi.
"Tôi cũng không biết, nhưng có vẻ như hắn đã nhận ra thằng bé là người thân của Liva. Có lẽ là hắn muốn thằng bé làm việc cho hắn." Cụ nói.
"Kẻ-mà-ai-cũng-biết sẽ không thể suy nghĩ được như thế!" Snape hoài nghi nhìn cụ:" hắn đã mất đi toàn bộ lí trí"
"Đây là tin xấu của chúng ta, hắn đã khôi phục được lí trí của hắn. Thế nên, đây chính là cuộc chiến đổ máu khủng khiếp nhất. Cũng là cuộc chiến cuối cùng của chúng ta." Cụ mệt mỏi tìm chỗ ngồi xuống. Cụ ngồi trên cái ghế dựa êm ái màu cam loè loẹt, cái cột sống của cụ cũng được thả lỏng.
"Tôi hi vọng anh có thể trợ giúp cho Lupin." Cụ táy máy môi
"Ngu ngốc, chúng ta sẽ không thể chiến thắng một kẻ-mà-ai-cũng-biết-đấy có được lí trí, đó là điều không thể. Cụ hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng khi mà hắn lí trí, là một kẻ phi thường khủng khiếp." Ông rên rỉ
"Chúng ta phải biến không thể thành có thể. Liva con bé, cùng với Harry, Eirry. Đều là những đứa trẻ phi thường." Cụ bình tĩnh, đè nặng giọng nói lấn át giọng của ông.
Mắt đen của ông lẩn dưới mái tóc bóng dầu, cụp xuống thấp. Giọng ngân nga:" Cụ đã hứa với tôi.. cụ đã thất hứa. Thằng bé vốn dĩ không có trong kết hoạch của cụ.."
"Tôi xin lỗi, Severus. Tất cả đều vì lợi ích lớn hơn." Cụ dứt khoát lại lạnh lùng.
Đối mặt với khuôn mặt già nua nhạt nhẽo của cụ. Ông nắm chặt nắm tay của mình, để những móng tay đâm chặt xuống lớp thịt, làm cho những giọt máu rỉ xuống thảm.
"Tôi hận cụ, cụ biến tôi thành một món đồ chơi mà cụ chơi xoay vòng. Khi không cần nữa, cụ vất bỏ tôi như một con chó." Ông lạnh lùng, bực bội xoay hắt người ra khỏi phòng Hiệu Trưởng. Áo chùng to quá cỡ của ông phập to theo gió.
Cụ vuốt râu, ánh mắt xanh lam vẩn đục. Chỉ còn lại mỗi tiếng thở dài mệt nhọc trong phòng. Cụ làu bàu với con Phượng Hoàng của cụ:" Ta có làm sai không, Fawkes. Vì cả giới phép thuật. Vì người sau.."
Fawkes kêu vài tiếng, cọ đầu vào bàn tay nhăn nheo của cụ.
Khi mà trời tối rồi, mấy đứa học sinh cũng không còn tiết. Trừ tiết thiên văn học bắt đầu muộn thì giờ không ai còn học. Nó mới đoán là thầy Snape đã về hầm rồi.
Nó cầm hộp đựng cây Lạch Hi mà đi xuống hầm. Mới tới gần thôi mà nó thấy tối thui chẳng thấy gì. Đứng trước cửa hầm nó gõ vài cái.
Thầy Snape mở cửa toanh ra, vốn mặt thầy đang rất khủng bố. Nhưng vừa mở cửa được vài giây thì thầy có chút ỉu xìu, thấp giọng:"Trò đến đây làm gì"
"Con có thứ này muốn đưa cho thầy.." Nó cầm hai tay đưa lên trước mặt ông, mắt ông sáng lên khi nhìn thấy món đồ trong tay Harry. Nó sợ ông ấy ngại nên còn nói thêm:"..Thầy cứ nhận đi, coi như em cảm ơn thầy đã giúp em ở phòng Hiệu Trưởng."
"Được rồi, cảm ơn món quà quý giá của trò." Giọng ông mềm mại như lụa nói. Ông cầm lấy cái hộp của nó.
"Tất nhiên, tôi sẽ không để trò đi tay không về đâu. Vào trong đi." Thầy Snape bước sang một bên, để chừa chỗ trống đi vào.
Nó ngó ông một hồi mới vào trong, như thường lệ, nó cắm trại ngay tại cái ghế so pha của ông. Hôm nay cái hầm không phải chỉ có mình nó, còn có mấy đứa khác tới cấm túc nữa.
Roẹt roẹt
Tiếng cắt thảo dược sắc bén, nặng nề. Có vẻ như là người bị cấm túc đang khá giận dữ. Làm nó nhớ tới cảnh tượng hồi đó nó bị cấm túc, nó ghét ông cay đắng.
"Chắc trò không muốn bị cấm túc thêm nữa đâu đúng không?" Thầy Snape sờn sờn xuất hiện ngay cửa.
"..."
Nó không nhìn thấy được cái đứa bị ông cấm túc là ai, bên trong tối thui, chỉ có vài ánh đen chớp choáng nhỏ nhoi. Đã vậy, ông còn đứng đó che tầm nhìn.
Ông cũng vào trong đó, định làm gì. Nó ngồi ghế so pha lắc lư, không có chuyện gì làm. Nó còn đang bận tâm thì con gia tinh thình lình xuất hiện, còn mang theo một ly trà sữa. Nó hí hửng cười, uống mấy ngụm.
Ông mang theo mấy chai độc dược ra đặt lên bàn. Ông nói:" Mang về đi, trò sẽ cần chúng. Chúng sẽ giúp cho cái đầu luôn treo lơi lửng của trò", Ông cười mỉa.
"Em muốn ngồi đây một tí, em mệt quá." Nó đóng kịch, tay đỡ trán làm ra vẻ kiệt sức. Nó muốn ngồi trên cái so pha êm ái uống mấy ly trà sữa. Sẵn tiện, nó có chút tò mò cái đứa bị ông phạt.
"Trò.." Thầy Snape ngập ngừng giọng, mặt thầy liên tục đổi màu, dưới bóng tối lại càng dữ tợn. Nó nghĩ là nó xong đời, thầy lại không nói gì nữa mà ngồi vào bàn làm việc, mặc kệ nó.
"Cha, con làm xong rồi." Cái tên đầu bạch kim, hay vuốt tóc lên. Ngỗ ngáo bước ra từ chỗ tối mịt. Hắn lơ ngơ nhìn bên ghế sô pha, thấy Harry, mặt hắn vặn vẹo trông thấy, nhăn nhó như gì vậy.
"Về phòng đi." Thầy Snape còn chẳng ngước mặt lên, giọng thầy chán ngắt tống cổ thằng Malfoy hay gây hoạ.
Draco Malfoy vốn sờ sợ ông, nghe đuổi cũng cắn răng mà về. Nhưng hắn cũng dòm Harry muốn lé con mắt thì thào:" Đồ- không- ai- ưa. Xấu- xí, đầy- sẹo."
"Câm miệng lại, Draco Malfoy." Thầy Snape tức giận, mắt thầy loé lên tia lửa, gằn giọng với hắn. Đứng bật dậy, tay còn đập mạnh vào bàn, thiếu điều quẳng cho hắn mấy cái ác chú như Crurio.
Hắn rụt đầu, ba chân bốn cẳng mà chạy.
"Trò về đi, khuya lắm rồi." Ông thấy Malfoy đã ra khỏi cửa mới từ từ ngồi xuống. Rồi lại xoay mặt sang, nhìn Harry, đổi giọng tức khắc. Nó cụp mắt lại, há miệng xong lại im re. Nó uống sạch ly trà sữa rồi mới ra khỏi hầm.
Nó mang theo mấy cái chai độc dược về phòng, cất chúng vào trong tủ. Xong lại lăn ra ngủ một giấc.
Sau khi tỉnh giấc, điều đầu tiên nó nghĩ tới, thầy Snape còn thiên vị nó hơn cả Draco Malfoy. Nó ôm gối nằm lăn qua lăn lại thích ý.
Sau đó thì cũng tới lúc nghỉ hè, nó đã thầm cầu mong thời gian chậm lại, để nó có thể tiếp tục ở lại trường. Chứ không phải lằn quằn ở trang viên Gaunt và sống dưới sự theo dõi của gã. Nó sẽ chẳng thể thu thập thông tin hay làm thêm chuyện gì tiện cho việc tiêu diệt gã.
Than vãn mấy, giờ nó cũng phải kéo cái hành lí lên ga tàu mà thôi. Bác Hagrid có đến tiễn đưa nó, bác đứng vẫy tay rồi gào:" Hè vui vẻ nhen Harry."
Nó thiếu điều bịt tay lại, có chút xấu hổ khi bị nhiều con mắt nhìn. Nó còn bị Sirius với Lupin nhìn nữa. Hai chú nhìn nó xong, lại xoay mặt nhìn nhau chau mày lại tỏ ra không mấy thân thiện.
Nó ngồi trong toa của gia tộc Gaunt. Mắt ngước nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh. Tâm trạng chán chường, áp lực. Nó muốn thay đổi tình cảnh hiện tại, lại chẳng biết thò tay vào chỗ nào mà thay đổi. Chỉ có cắn răng nín nhịn, chịu đựng khuất nhục.
"Thằng bé sẽ được sống như người bình thường nếu không có cụ chen ngang há mồm đòi thằng bé làm việc sống chết cho cụ. Bọn chúng có thương tiếc gì cho nó đâu?" Snape thẳng thừng mắng mỏ.
Cụ lạnh lùng:" Severus, anh không thể lấy tư đè công được. Anh định trơ mắt nhìn Lily chết sao." Cụ lại mang Lily ra để cảnh cáo ông.
"Không, tôi sẽ không để ai phải chết, kể cả Lily hay là Harry." Giọng thầy Snape kiên định. "Làm ơn đi, thằng bé không phải cha nó, thằng bé chỉ là một đứa trẻ. Đáng lẽ ra những chuyện này phải do người lớn giải quyết."
Cụ vuốt cái hàm râu bạc phơi hùng vĩ của cụ, khoé mắt xếp đầy nếp nhăn. Cụ rầu rĩ:" Ừ, nếu anh cứ bảo vệ nó vô nghĩa như vậy. Thằng bé sớm muộn cũng phải chiến đấu."
"Tôi phát điên với cụ, không phải cụ đã nói thằng bé đứng về phía kẻ-mà-ai-cũng-biết đấy sao? Giờ cụ lại bắt nó chiến đấu cho cụ, tôi hoài nghi đầu óc của cụ đã mang vất vào sọt rác rồi." Snape oán trách nói.
"Đó chỉ là một hiểu lầm, sau khi tôi trò chuyện cùng thằng bé, tôi thấy thằng bé giống một Gyffindor xuất sắc hơn." Cụ lầm lì, chấp nhất.
Thấy vẻ cứng đầu của cụ, ông chỉ có thể căm hờn nhìn cụ. Đầy trách móc và tức giận đay nghiến mà chẳng thể làm gì.
"Tất nhiên, anh có thể tiếp tục làm việc cho tôi và bảo vệ nó." Cụ xoè tay, mắt cụ liu diu nhợt nhạt lại nói thêm:" Anh vẫn chưa làm độc dược cho Lupin"
"Tôi kính trọng cụ, cụ Dumbledore. Nhưng tôi sẽ không làm việc bán sống bán chết cho cụ nữa. Tôi sẽ cực lực phản đối cụ. Để bảo vệ cho thằng bé." Ông gằn giọng, từng câu từ nói.
Cụ đỡ cái cặp kính hình trăng non của cụ, bảo:"Anh không thể chống lại Voldemort khi một mình. Hơn nữa, anh đã gia nhập hội Phượng Hoàng. Voldemort đã không còn tin tưởng anh, Severus."
"Tôi không biết lí do gì khiến anh trở nên kiên quyết bảo vệ thằng bé như vậy. Nhưng tôi nghĩ anh nên dẹp sự áy náy của anh đi. Cuộc chiến sẽ rất tàn khốc. Voldemort đã bắt đầu giơ tay ra mà xâu xé các thành viên cũng như kẻ phản đối hắn. Anh định làm gì? Cầu xin hắn ư? Nếu hắn biết Harry là cứu thế chủ thật sự, liệu hắn có bỏ qua cho Harry không?" Ánh mắt cụ loé sáng nhìn ông, giọng cụ già nua lại hữu lực.
Thầy Snape câm miệng lại, ông cẩn thận che giấu đi tình cảm của bản thân. Ông phát cáu vì cái suy nghĩ của cụ. Nhưng cụ nói đúng, Voldemort sẽ không tha thứ cho Harry nếu biết nó là cứu thế chủ.
"Cụ nghĩ lí do vì sao, kẻ-mà-ai-cũng-biết đó lại cố chấp giữ nó ở lại trang viên?" Ông chợt hỏi.
"Tôi cũng không biết, nhưng có vẻ như hắn đã nhận ra thằng bé là người thân của Liva. Có lẽ là hắn muốn thằng bé làm việc cho hắn." Cụ nói.
"Kẻ-mà-ai-cũng-biết sẽ không thể suy nghĩ được như thế!" Snape hoài nghi nhìn cụ:" hắn đã mất đi toàn bộ lí trí"
"Đây là tin xấu của chúng ta, hắn đã khôi phục được lí trí của hắn. Thế nên, đây chính là cuộc chiến đổ máu khủng khiếp nhất. Cũng là cuộc chiến cuối cùng của chúng ta." Cụ mệt mỏi tìm chỗ ngồi xuống. Cụ ngồi trên cái ghế dựa êm ái màu cam loè loẹt, cái cột sống của cụ cũng được thả lỏng.
"Tôi hi vọng anh có thể trợ giúp cho Lupin." Cụ táy máy môi
"Ngu ngốc, chúng ta sẽ không thể chiến thắng một kẻ-mà-ai-cũng-biết-đấy có được lí trí, đó là điều không thể. Cụ hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng khi mà hắn lí trí, là một kẻ phi thường khủng khiếp." Ông rên rỉ
"Chúng ta phải biến không thể thành có thể. Liva con bé, cùng với Harry, Eirry. Đều là những đứa trẻ phi thường." Cụ bình tĩnh, đè nặng giọng nói lấn át giọng của ông.
Mắt đen của ông lẩn dưới mái tóc bóng dầu, cụp xuống thấp. Giọng ngân nga:" Cụ đã hứa với tôi.. cụ đã thất hứa. Thằng bé vốn dĩ không có trong kết hoạch của cụ.."
"Tôi xin lỗi, Severus. Tất cả đều vì lợi ích lớn hơn." Cụ dứt khoát lại lạnh lùng.
Đối mặt với khuôn mặt già nua nhạt nhẽo của cụ. Ông nắm chặt nắm tay của mình, để những móng tay đâm chặt xuống lớp thịt, làm cho những giọt máu rỉ xuống thảm.
"Tôi hận cụ, cụ biến tôi thành một món đồ chơi mà cụ chơi xoay vòng. Khi không cần nữa, cụ vất bỏ tôi như một con chó." Ông lạnh lùng, bực bội xoay hắt người ra khỏi phòng Hiệu Trưởng. Áo chùng to quá cỡ của ông phập to theo gió.
Cụ vuốt râu, ánh mắt xanh lam vẩn đục. Chỉ còn lại mỗi tiếng thở dài mệt nhọc trong phòng. Cụ làu bàu với con Phượng Hoàng của cụ:" Ta có làm sai không, Fawkes. Vì cả giới phép thuật. Vì người sau.."
Fawkes kêu vài tiếng, cọ đầu vào bàn tay nhăn nheo của cụ.
Khi mà trời tối rồi, mấy đứa học sinh cũng không còn tiết. Trừ tiết thiên văn học bắt đầu muộn thì giờ không ai còn học. Nó mới đoán là thầy Snape đã về hầm rồi.
Nó cầm hộp đựng cây Lạch Hi mà đi xuống hầm. Mới tới gần thôi mà nó thấy tối thui chẳng thấy gì. Đứng trước cửa hầm nó gõ vài cái.
Thầy Snape mở cửa toanh ra, vốn mặt thầy đang rất khủng bố. Nhưng vừa mở cửa được vài giây thì thầy có chút ỉu xìu, thấp giọng:"Trò đến đây làm gì"
"Con có thứ này muốn đưa cho thầy.." Nó cầm hai tay đưa lên trước mặt ông, mắt ông sáng lên khi nhìn thấy món đồ trong tay Harry. Nó sợ ông ấy ngại nên còn nói thêm:"..Thầy cứ nhận đi, coi như em cảm ơn thầy đã giúp em ở phòng Hiệu Trưởng."
"Được rồi, cảm ơn món quà quý giá của trò." Giọng ông mềm mại như lụa nói. Ông cầm lấy cái hộp của nó.
"Tất nhiên, tôi sẽ không để trò đi tay không về đâu. Vào trong đi." Thầy Snape bước sang một bên, để chừa chỗ trống đi vào.
Nó ngó ông một hồi mới vào trong, như thường lệ, nó cắm trại ngay tại cái ghế so pha của ông. Hôm nay cái hầm không phải chỉ có mình nó, còn có mấy đứa khác tới cấm túc nữa.
Roẹt roẹt
Tiếng cắt thảo dược sắc bén, nặng nề. Có vẻ như là người bị cấm túc đang khá giận dữ. Làm nó nhớ tới cảnh tượng hồi đó nó bị cấm túc, nó ghét ông cay đắng.
"Chắc trò không muốn bị cấm túc thêm nữa đâu đúng không?" Thầy Snape sờn sờn xuất hiện ngay cửa.
"..."
Nó không nhìn thấy được cái đứa bị ông cấm túc là ai, bên trong tối thui, chỉ có vài ánh đen chớp choáng nhỏ nhoi. Đã vậy, ông còn đứng đó che tầm nhìn.
Ông cũng vào trong đó, định làm gì. Nó ngồi ghế so pha lắc lư, không có chuyện gì làm. Nó còn đang bận tâm thì con gia tinh thình lình xuất hiện, còn mang theo một ly trà sữa. Nó hí hửng cười, uống mấy ngụm.
Ông mang theo mấy chai độc dược ra đặt lên bàn. Ông nói:" Mang về đi, trò sẽ cần chúng. Chúng sẽ giúp cho cái đầu luôn treo lơi lửng của trò", Ông cười mỉa.
"Em muốn ngồi đây một tí, em mệt quá." Nó đóng kịch, tay đỡ trán làm ra vẻ kiệt sức. Nó muốn ngồi trên cái so pha êm ái uống mấy ly trà sữa. Sẵn tiện, nó có chút tò mò cái đứa bị ông phạt.
"Trò.." Thầy Snape ngập ngừng giọng, mặt thầy liên tục đổi màu, dưới bóng tối lại càng dữ tợn. Nó nghĩ là nó xong đời, thầy lại không nói gì nữa mà ngồi vào bàn làm việc, mặc kệ nó.
"Cha, con làm xong rồi." Cái tên đầu bạch kim, hay vuốt tóc lên. Ngỗ ngáo bước ra từ chỗ tối mịt. Hắn lơ ngơ nhìn bên ghế sô pha, thấy Harry, mặt hắn vặn vẹo trông thấy, nhăn nhó như gì vậy.
"Về phòng đi." Thầy Snape còn chẳng ngước mặt lên, giọng thầy chán ngắt tống cổ thằng Malfoy hay gây hoạ.
Draco Malfoy vốn sờ sợ ông, nghe đuổi cũng cắn răng mà về. Nhưng hắn cũng dòm Harry muốn lé con mắt thì thào:" Đồ- không- ai- ưa. Xấu- xí, đầy- sẹo."
"Câm miệng lại, Draco Malfoy." Thầy Snape tức giận, mắt thầy loé lên tia lửa, gằn giọng với hắn. Đứng bật dậy, tay còn đập mạnh vào bàn, thiếu điều quẳng cho hắn mấy cái ác chú như Crurio.
Hắn rụt đầu, ba chân bốn cẳng mà chạy.
"Trò về đi, khuya lắm rồi." Ông thấy Malfoy đã ra khỏi cửa mới từ từ ngồi xuống. Rồi lại xoay mặt sang, nhìn Harry, đổi giọng tức khắc. Nó cụp mắt lại, há miệng xong lại im re. Nó uống sạch ly trà sữa rồi mới ra khỏi hầm.
Nó mang theo mấy cái chai độc dược về phòng, cất chúng vào trong tủ. Xong lại lăn ra ngủ một giấc.
Sau khi tỉnh giấc, điều đầu tiên nó nghĩ tới, thầy Snape còn thiên vị nó hơn cả Draco Malfoy. Nó ôm gối nằm lăn qua lăn lại thích ý.
Sau đó thì cũng tới lúc nghỉ hè, nó đã thầm cầu mong thời gian chậm lại, để nó có thể tiếp tục ở lại trường. Chứ không phải lằn quằn ở trang viên Gaunt và sống dưới sự theo dõi của gã. Nó sẽ chẳng thể thu thập thông tin hay làm thêm chuyện gì tiện cho việc tiêu diệt gã.
Than vãn mấy, giờ nó cũng phải kéo cái hành lí lên ga tàu mà thôi. Bác Hagrid có đến tiễn đưa nó, bác đứng vẫy tay rồi gào:" Hè vui vẻ nhen Harry."
Nó thiếu điều bịt tay lại, có chút xấu hổ khi bị nhiều con mắt nhìn. Nó còn bị Sirius với Lupin nhìn nữa. Hai chú nhìn nó xong, lại xoay mặt nhìn nhau chau mày lại tỏ ra không mấy thân thiện.
Nó ngồi trong toa của gia tộc Gaunt. Mắt ngước nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh. Tâm trạng chán chường, áp lực. Nó muốn thay đổi tình cảnh hiện tại, lại chẳng biết thò tay vào chỗ nào mà thay đổi. Chỉ có cắn răng nín nhịn, chịu đựng khuất nhục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.