Chương 20: Mề đay Slytherin 2
Susan Bất Thị Ma Qua
13/02/2023
Quả nhiên, không thấy Draco!
"Tìm người!" Hermione nói ra mệnh lệnh.
Mọi người đều bắt đầu tìm kiếm, Harry cùng Ron đều không tìm thấy gì, chỉ có Hermione ở sau một khối nham thạch lớn phát hiện Draco đang run rẩy kịch liệt.
"Draco, cậu ổn không?" Hermione vỗ vỗ bả vai Draco, một bên chạy nhanh đến chỗ hai người còn lại hô to, "Mau tới đây, người tìm được rồi!"
Draco vừa nhìn thấy Harry đến gần, lập tức nắm lấy tay cậu, nhưng lại nói không nói nên lời. Một tay khác bưng lên chén được làm từ vỏ sò.
"Cậu uống độc dược?" Ron thấy bộ dạng của Draco, giật mình hỏi.
Harry nghe thấy tin tức này, lập tức hai mắt trở nên tối đen. Phía trước phía sau tổng cộng hôn mê ba lần, mỗi lần bị đánh thức lại ngất xỉu.
Thẳng đến lúc sau, Harry hoàn toàn thanh tỉnh, đối với Hermione nói: "Anh ấy, sau khi tớ ngất còn tiếp tục uống không?"
"Không có, cậu ta suy yếu đến đứng dậy không nổi." Hermione đáp.
"Để tớ tới." Harry lung lay mà đứng lên, từ trong tay Draco lấy ra chén sò, một lần nữa múc một chén dược đưa vào miệng Draco rót hết. Draco cũng nghe lời uống sạch.
"Không, không cần." Lúc uống đến chén thứ năm, Draco bắt đầu có chút kháng cự, Harry biết chỉ có thời điểm này Draco mới có thể một mặt yếu đuối này của mình, cho nên nói hắn hiện tại khẳng định đã thống khổ đến cực điểm.
"Draco, nếu đây là lựa chọn của cậu, như vậy cậu có trức trách hoàn thành nó, đúng không?" Harry ôm ôm Draco, lại đem độc dược rót vào.
"Harry, thôi bỏ đi. Draco đã như này, chẵng lẽ cậu nhẫn tâm sao?" Ron đi tới hỏi.
"Cậu cho rằng tớ nhẫn tam sao? Độc dược này cho dù có thể giải được hay không, có thể chữa khỏi hay không chính tớ cũng không biết. Vì vậy tớ luôn đề nghị Hermione để tớ uống. Tớ không muốn người khác phải gặp loại nguy hiểm này. Hiện tại nếu uống xong có khả năng anh ấy sẽ chết. Biện pháp duy nhất chỉ còn cách cho anh ấy uống hết, bằng không chúng ta liền không thể thuận lợi bắt được Trường Sinh Linh Giá." Harry bình tĩnh mà trả lời, nhưng ở nơi xoay lưng về phía người khác, nước mắt liền từ hốc mắt chảy ra. Cậu biết khi chỉ có mình Draco mới bày ra dáng vể yếu đuối như vậy.
"Thực xin lỗi, Harry, thực xin lỗi. Anh sai rồi! Không cần như vậy." Draco đã bắt đầu thần chí không rõ, không biết đang nói cái gì. Nhưng là Harry vẫn luôn cố cản nước mắt đổ độc dược cho hắn uống xuống.
"Harry, không cần! Harry em không cần chết! Harry!"
Hồ ngôn loạn ngữ.
"Giết tôi đi Weasley, mau giết tôi đi! Harry đã chết, vậy tôi còn sống làm gì!"
Draco đang nói cái gì? Harry không có biện pháp tiếp tục tự hỏi, hiện tại quan trọng nhất là để Draco uống hết độc dược.
Rốt cuộc, đã lấy được Trường Sinh Linh Giá.
Ron cõng Draco, đi theo phía sau Harry cùng Hermione. Bởi vì tay Harry do cọ xát với đá nham thạch mà bị thương, cho nên cậu vươn tay chạm lên vách tường rồi cọ nhẹ, cổng vòm màu trắng liền hiện ra.
"Hermione, mau dùng thần chú, gọi gia tinh kia tới!" Harry hô.
Hermione dùng đũa phép ếm thần chú, gia tinh đưa bọn họ đến đây lúc trước liền lập tức xuất hiện.
"Các vị, bây giờ trở về Hogwarts sa?" Tiểu tinh linh hỏi.
"Không trực tiếp đến St Mungo's!" Ron nói.
"Vâng." Gia tinh kia búng tay, bốn người liền tới bệnh viện.
Draco bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, các loại thiết bị treo ở trên người hắn, khiến Harry nhìn cảm thấy đau lòng.
"Người nhà Malfoy!"
"Tới." Harry vội vàng chạy tới nơi hỏi, "Bác sĩ, về bệnh tình của Draco?"
"A là cái dạng này, ngài Malfoy uống phải một độc dược tới từ Trung Quốc, được gọi là bách thảo khô. Một khi uống vào, như vậy nội tạng sẽ chậm rãi bị ăn mòn, không có cách nào điều trị, quá trình tử vong diễn ra rất chậm, nên nhóm Muggle gọi đây là bệnh không thể chữa. Ở phương diện Muggle mà nói trước mắt thì không có biện pháp điều trị."
"Phù thuỷ có biện pháp sao?"
"Có. Nhưng là yêu cầu phẫu thuật, dùng phép thuật chữa trị cấp cao. Nhưng kỹ thuật này thì y sĩ giới Phù Thuỷ chưa thành thục, vì thế chúng ta có khả năng sẽ mời vài vị bác sĩ Muggle. Nhưng nguy hiểm rất lớn, chi phí cũng nhiều. Hơn nữa khả năng sẽ lưu lại di chứng."
Harry vừa nghe có thể trị, tâm trạng u ám tốt lên một chút, cúi đáp cảm ơn bác sĩ.
Buổi tối Harry nằm mơ, Draco trước mặt nói vớ cậu.
"Harry, cậu cảm thấy vì sao chúng ta lại trở về quá khứ?"
"Cậu biết tôi đã trải qua những gì sao?"
"Cậu đối với Voldemort đều dùng Expelliarmus, nhưng đối với tôi lại là Sectumsempra, ban cho tôi ánh nhìn căm thù ghét bỏ, tôi đã quan tâm cậu nhiều như vậy, cậu biết tôi yêu cậu nhiều như vậy nhưng lại không hề để tâm đến nó, giẫm đạp lên tình cảm của tôi. Cậu thật tàn nhẫn Potter."
"Draco!" Harry bị bừng tỉnh, trên lưng đổ đầy mồ hôi lạnh. Harry đã thật lâu không có gặp ác mộng, mỗi ngày buổi sáng cậu đều từ vòng tay ấm áp của Draco mà thức giấc, nhưng giờ khắc này mép giường không có hắn, Harry thế nào cũng ngủ không được.
Harry nằm xuống đem chính mình quấn chặt trong chăn, cuộn tròn thành một đoàn, mới rốt cuộc an tâm đi ngủ.
"Thân ái, em vẫn luôn yêu anh."
"Tìm người!" Hermione nói ra mệnh lệnh.
Mọi người đều bắt đầu tìm kiếm, Harry cùng Ron đều không tìm thấy gì, chỉ có Hermione ở sau một khối nham thạch lớn phát hiện Draco đang run rẩy kịch liệt.
"Draco, cậu ổn không?" Hermione vỗ vỗ bả vai Draco, một bên chạy nhanh đến chỗ hai người còn lại hô to, "Mau tới đây, người tìm được rồi!"
Draco vừa nhìn thấy Harry đến gần, lập tức nắm lấy tay cậu, nhưng lại nói không nói nên lời. Một tay khác bưng lên chén được làm từ vỏ sò.
"Cậu uống độc dược?" Ron thấy bộ dạng của Draco, giật mình hỏi.
Harry nghe thấy tin tức này, lập tức hai mắt trở nên tối đen. Phía trước phía sau tổng cộng hôn mê ba lần, mỗi lần bị đánh thức lại ngất xỉu.
Thẳng đến lúc sau, Harry hoàn toàn thanh tỉnh, đối với Hermione nói: "Anh ấy, sau khi tớ ngất còn tiếp tục uống không?"
"Không có, cậu ta suy yếu đến đứng dậy không nổi." Hermione đáp.
"Để tớ tới." Harry lung lay mà đứng lên, từ trong tay Draco lấy ra chén sò, một lần nữa múc một chén dược đưa vào miệng Draco rót hết. Draco cũng nghe lời uống sạch.
"Không, không cần." Lúc uống đến chén thứ năm, Draco bắt đầu có chút kháng cự, Harry biết chỉ có thời điểm này Draco mới có thể một mặt yếu đuối này của mình, cho nên nói hắn hiện tại khẳng định đã thống khổ đến cực điểm.
"Draco, nếu đây là lựa chọn của cậu, như vậy cậu có trức trách hoàn thành nó, đúng không?" Harry ôm ôm Draco, lại đem độc dược rót vào.
"Harry, thôi bỏ đi. Draco đã như này, chẵng lẽ cậu nhẫn tâm sao?" Ron đi tới hỏi.
"Cậu cho rằng tớ nhẫn tam sao? Độc dược này cho dù có thể giải được hay không, có thể chữa khỏi hay không chính tớ cũng không biết. Vì vậy tớ luôn đề nghị Hermione để tớ uống. Tớ không muốn người khác phải gặp loại nguy hiểm này. Hiện tại nếu uống xong có khả năng anh ấy sẽ chết. Biện pháp duy nhất chỉ còn cách cho anh ấy uống hết, bằng không chúng ta liền không thể thuận lợi bắt được Trường Sinh Linh Giá." Harry bình tĩnh mà trả lời, nhưng ở nơi xoay lưng về phía người khác, nước mắt liền từ hốc mắt chảy ra. Cậu biết khi chỉ có mình Draco mới bày ra dáng vể yếu đuối như vậy.
"Thực xin lỗi, Harry, thực xin lỗi. Anh sai rồi! Không cần như vậy." Draco đã bắt đầu thần chí không rõ, không biết đang nói cái gì. Nhưng là Harry vẫn luôn cố cản nước mắt đổ độc dược cho hắn uống xuống.
"Harry, không cần! Harry em không cần chết! Harry!"
Hồ ngôn loạn ngữ.
"Giết tôi đi Weasley, mau giết tôi đi! Harry đã chết, vậy tôi còn sống làm gì!"
Draco đang nói cái gì? Harry không có biện pháp tiếp tục tự hỏi, hiện tại quan trọng nhất là để Draco uống hết độc dược.
Rốt cuộc, đã lấy được Trường Sinh Linh Giá.
Ron cõng Draco, đi theo phía sau Harry cùng Hermione. Bởi vì tay Harry do cọ xát với đá nham thạch mà bị thương, cho nên cậu vươn tay chạm lên vách tường rồi cọ nhẹ, cổng vòm màu trắng liền hiện ra.
"Hermione, mau dùng thần chú, gọi gia tinh kia tới!" Harry hô.
Hermione dùng đũa phép ếm thần chú, gia tinh đưa bọn họ đến đây lúc trước liền lập tức xuất hiện.
"Các vị, bây giờ trở về Hogwarts sa?" Tiểu tinh linh hỏi.
"Không trực tiếp đến St Mungo's!" Ron nói.
"Vâng." Gia tinh kia búng tay, bốn người liền tới bệnh viện.
Draco bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, các loại thiết bị treo ở trên người hắn, khiến Harry nhìn cảm thấy đau lòng.
"Người nhà Malfoy!"
"Tới." Harry vội vàng chạy tới nơi hỏi, "Bác sĩ, về bệnh tình của Draco?"
"A là cái dạng này, ngài Malfoy uống phải một độc dược tới từ Trung Quốc, được gọi là bách thảo khô. Một khi uống vào, như vậy nội tạng sẽ chậm rãi bị ăn mòn, không có cách nào điều trị, quá trình tử vong diễn ra rất chậm, nên nhóm Muggle gọi đây là bệnh không thể chữa. Ở phương diện Muggle mà nói trước mắt thì không có biện pháp điều trị."
"Phù thuỷ có biện pháp sao?"
"Có. Nhưng là yêu cầu phẫu thuật, dùng phép thuật chữa trị cấp cao. Nhưng kỹ thuật này thì y sĩ giới Phù Thuỷ chưa thành thục, vì thế chúng ta có khả năng sẽ mời vài vị bác sĩ Muggle. Nhưng nguy hiểm rất lớn, chi phí cũng nhiều. Hơn nữa khả năng sẽ lưu lại di chứng."
Harry vừa nghe có thể trị, tâm trạng u ám tốt lên một chút, cúi đáp cảm ơn bác sĩ.
Buổi tối Harry nằm mơ, Draco trước mặt nói vớ cậu.
"Harry, cậu cảm thấy vì sao chúng ta lại trở về quá khứ?"
"Cậu biết tôi đã trải qua những gì sao?"
"Cậu đối với Voldemort đều dùng Expelliarmus, nhưng đối với tôi lại là Sectumsempra, ban cho tôi ánh nhìn căm thù ghét bỏ, tôi đã quan tâm cậu nhiều như vậy, cậu biết tôi yêu cậu nhiều như vậy nhưng lại không hề để tâm đến nó, giẫm đạp lên tình cảm của tôi. Cậu thật tàn nhẫn Potter."
"Draco!" Harry bị bừng tỉnh, trên lưng đổ đầy mồ hôi lạnh. Harry đã thật lâu không có gặp ác mộng, mỗi ngày buổi sáng cậu đều từ vòng tay ấm áp của Draco mà thức giấc, nhưng giờ khắc này mép giường không có hắn, Harry thế nào cũng ngủ không được.
Harry nằm xuống đem chính mình quấn chặt trong chăn, cuộn tròn thành một đoàn, mới rốt cuộc an tâm đi ngủ.
"Thân ái, em vẫn luôn yêu anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.