Chương 8: Một kế hoạch kỳ lạ (2)
Susan Bất Thị Ma Qua
10/09/2022
Buổi sáng hôm sau, Harry tỉnh lại trước.
Cậu cố mở đôi mắt còn buồn ngủ, khẽ nhúc nhích eo để đỡ mỏi, lại phát hiện ra mình đang bị một cánh tay lạ ôm lấy.
"Cái quái gì vậy!" Harry ý thức được mình là bị Draco ôm lấy, lúc sau liền hoảng sợ muốn cầm cánh tay đang trên eo mình ném đi, mọi chuyện sẽ bình thường nếu như Draco không đem Harry ôm càng chặt.
"Draco! Tên điên nhà cậu, mau thả tôi ra! Đừng có ép tôi xài bạo lực với cậu!."
Không có tiếng trả lời.
Harry cảm giác cơ thể của người ôm mình đang run nhè nhẹ.
"DRACO! Nhịn cười hẳn là rất khó chịu ha." Harry linh hoạt xoay người đánh Draco đang không kịp trở tay, "Tôi biết cậu đã tỉnh!"
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Draco rốt cuộc cũng chịu buông Harry ra cười ha hả:" Ây da, Cứu thế chủ đây tỉnh khi nào thế? Không muốn ngủ thêm một chút sao?"
"Nếu còn ngủ nữa liền muộn học." Harry nhảy xuống giường mặc áo vào, đeo đôi dép lê bông xù vào nhà vệ sinh chuẩn bị, "Đêm qua cậu uống say, bây giờ hẳn là còn mệt đi.Cậu thật sự không cần nghỉ thêm chút nữa?"
"Ha, tôi hẳn là nên đi cảm ơn Crabbe và Goyle vì bọn họ đã khiêng tôi trở về."
Harry nghe Draco nói những lời này, không thể trách Draco nói vậy, sự thực thì cũng không có vấn đề gì nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy trái tim của mình thật lạnh lẽo. Chính cậu cũng không hiểu được, nếu Draco không nghĩ tới mình thì thật tốt, chỉ là cậu hiện tại lại có chút uỷ khuất không nói thành lời.
"Tôi muốn hỏi một câu, tại sao vì cái gì mà tôi và cậu lại ngủ chung một giường a?" Draco bước xuống giường, hắn đi tới bên cạnh Harry, "Giơ tay."
"Ngày hôm qua khi tôi muốn đi ngủ, chính cậu đã túm tôi lại, không cho tôi đi." Harry cởi áo ngủ, khoác lên mình chiếc áo sơ mi có cúc, "Ngoài ra, cậu không cần đối đãi tôi như một người bị tắc động mạch não!". Web đọc
Cậu cố mở đôi mắt còn buồn ngủ, khẽ nhúc nhích eo để đỡ mỏi, lại phát hiện ra mình đang bị một cánh tay lạ ôm lấy.
"Cái quái gì vậy!" Harry ý thức được mình là bị Draco ôm lấy, lúc sau liền hoảng sợ muốn cầm cánh tay đang trên eo mình ném đi, mọi chuyện sẽ bình thường nếu như Draco không đem Harry ôm càng chặt.
"Draco! Tên điên nhà cậu, mau thả tôi ra! Đừng có ép tôi xài bạo lực với cậu!."
Không có tiếng trả lời.
Harry cảm giác cơ thể của người ôm mình đang run nhè nhẹ.
"DRACO! Nhịn cười hẳn là rất khó chịu ha." Harry linh hoạt xoay người đánh Draco đang không kịp trở tay, "Tôi biết cậu đã tỉnh!"
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Draco rốt cuộc cũng chịu buông Harry ra cười ha hả:" Ây da, Cứu thế chủ đây tỉnh khi nào thế? Không muốn ngủ thêm một chút sao?"
"Nếu còn ngủ nữa liền muộn học." Harry nhảy xuống giường mặc áo vào, đeo đôi dép lê bông xù vào nhà vệ sinh chuẩn bị, "Đêm qua cậu uống say, bây giờ hẳn là còn mệt đi.Cậu thật sự không cần nghỉ thêm chút nữa?"
"Ha, tôi hẳn là nên đi cảm ơn Crabbe và Goyle vì bọn họ đã khiêng tôi trở về."
Harry nghe Draco nói những lời này, không thể trách Draco nói vậy, sự thực thì cũng không có vấn đề gì nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy trái tim của mình thật lạnh lẽo. Chính cậu cũng không hiểu được, nếu Draco không nghĩ tới mình thì thật tốt, chỉ là cậu hiện tại lại có chút uỷ khuất không nói thành lời.
"Tôi muốn hỏi một câu, tại sao vì cái gì mà tôi và cậu lại ngủ chung một giường a?" Draco bước xuống giường, hắn đi tới bên cạnh Harry, "Giơ tay."
"Ngày hôm qua khi tôi muốn đi ngủ, chính cậu đã túm tôi lại, không cho tôi đi." Harry cởi áo ngủ, khoác lên mình chiếc áo sơ mi có cúc, "Ngoài ra, cậu không cần đối đãi tôi như một người bị tắc động mạch não!". Web đọc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.