Chương 104: Hợp ý
Băng Lương Tửu
25/02/2022
Bất kể chương trình học kinh khủng thế nào, học sinh Hogwarts vẫn phải đi học như thường, so với trường học đang dần bình tĩnh trở lại, giới ma pháp bắt đầu sôi sùng sục.
Ngày thứ hai Andrea tới trường, người ngoài đã biết hậu duệ trực hệ của Gryffindor hiện thân, đây chính là một tin lớn! Các tòa soạn đều phái kí giả đến phỏng vấn nhưng Hogwarts là trường học phù thủy, cũng không phải nơi tùy tiện ra vào.
Dumbledor là hiệu trưởng, đương nhiên phải đối mặt với dư luận bên ngoài, vị tiểu thư Andrea kia tỏ vẻ không muốn nhận phỏng vấn, lão ong mật được tôn sùng không thể làm gì khác hơn là bước lên sân khấu từ chối các ký giả kia, cũng chỉ nói đơn giản là hậu duệ trực hệ của Gryffindor đến Hogwarts nhậm chức giáo sư mà thôi, về phần dư thừa, ông nói chình mình cũng không biết.
Các ký giả không lấy thêm được tin tức nên đương nhiên không cam lòng, thời điểm này các phủ thủy ở ma pháp giới đều chú ý tới vấn đề này, bọn họ bắt đầu khai thác các tin tình báo hữu dụng khác, bọn họ ghép sự kiện cúp Quidditch với Andrea, một ngày sau, các báo lớn cũng rối rít viết là vị tiểu thư Gryffindor này đã cứu vớt mười vạn phù thủy ở sân vận động, căn cứ chính xác nhất chính là tiếng sư tử rống, đó là biểu tượng của Gryffindor.
Báo vừa ra, hình tượng Andrea trong lòng dân chúng nhanh chóng được đề cao, các vị gia trưởng cũng vội vàng viết thư cho con mình, yêu cầu bọn nhỏ nhất thiết phải học tốt trong lớp của giáo sư Gryffindor, mà hiệu ứng Hắc ma vương tạo ra ở cúp Quidditch tựa hồ cũng tan thành mây khói, giới phù thủy bàn tán xôn xao, trong mắt họ, thời cuộc đang tốt dần lên.
Andrea có chút ngạc nhiên khi các học sinh tiếp cận hỏi gần hỏi xa, tỷ như tin tức trên báo có thật không. Andrea dĩ nhiên đã đọc báo, cô biết rõ đó là cha mình làm, nhưng dù sao cha cô cũng không muốn thừa nhận, như vậy mình nhận cũng tốt, loại danh dự này càng nhiều càng tốt. Cho nên, Andrea không thừa nhận cũng không phủ nhận, đối mặt với những người đến dò xét hỏi thăm cô cũng chỉ trưng ra bộ mặt tươi cười, đó là tư thái cam chịu.
Từ đó, Andrea trở thành giáo sư gây xôn xao nhất Hogwarts. Phần lớn học sinh đều sùng bái nữ phù thủy có thực lực siêu quần này, đồng thời, đa số học sinh đều sợ lớp học của cô, nhưng thực sự thú vị chính là chưa từng có học sinh vô cớ vắng mặt tiết học của cô, học sinh Slytherin tâm tư cẩn thận, mặc dù bọn họ không thích chương trình học thô lỗ như vậy nhưng vắng mặt có ý nghĩa như một loại khiêu khích, bọn họ không muốn bị người nhiều chuyện bắt được nhược điểm, mà ba học viện còn lại xem như là nghe lệnh cha mẹ, cũng phải đàng hoàng đi học, càng đừng nói có một vài học sinh lớp lớn thật lòng thích học cận chiến.
...
Đối với Gerson Weasley, cuộc sống vẫn không có gì khác, trừ ngủ ra, một trong những hứng thú vốn không nhiều của hắn là quan sát đời sau của bạn tốt, Draco mỗi lần nhìn thấy hắn đều có vẻ mặt vặn vẹo, Blaise nhìn qua tựa hồ không quá hứng thú với chính trị, có lẽ cũng giống Roger – là một người thích mạo hiểm, không thấy người nào họ Black và Prince.
Gerson nhớ tới tin tình báo hắn lấy được khi nói chuyện phiếm với mấy đứa nhỏ ở ký túc xá Gryffindor, cha đỡ đầu của Chúa cứu thể Harry kia hình như là nam nhân duy nhất may mắn còn sống sót của nhà Black, bất quá cũng xuất thân từ Gryffindor. Cũng không phải Gerson có thành kiến gì về học viện, ngàn năm trước, thành kiến giữa các học viện không rõ ràng như hiện tại, nhưng hắn biết rõ Elise chỉ trung thành với Slytherin, thậm chí có chút cố chấp, nghĩ tới đây, Gerson không khỏi mặc niệm cho cậu chàng Black kia ba phút đồng hồ.
Geron rất thích cặp sinh đôi, hai đứa bé này mặc dù đã biết rõ thân phận của hắn nhưng chưa bao giờ chủ động mở miệng hỏi thăm bất cứ chuyện gì của ngàn năm trước, cũng chỉ lấy thân phận bạn bè tới gặp gỡ, với Gerson, như vậy rất tốt.
Kể từ khi chơi cờ phù thủy với viện trưởng, Gerson thỉnh thoảng sẽ gián tiếp hoặc trực tiếp hỏi thăm tin tình báo của viện trưởng, thật ra vấn đề hắn quan tâm nhất là tâm tình viện trưởng hôm nay như thế nào, nhưng mà tin tình báo hắn lấy được hơn hẳn sự tưởng tượng của hắn, cũng rung động hơn.
"Sal vẫn luôn lãnh đạm như vậy." Fred nghiêng đầu, tổ tiên đại nhân quan tâm Sal như vậy hẳn đã coi cậu ta là kỳ phùng địch thủ, chỉ hận gặp nhau quá muộn, "Nếu cậu muốn đánh cờ có thể trực tiếp đến tìm cậu ấy, đừng ngại."
Không liên quan đến đánh cờ, Gerson nhức đầu, hắn tổ chức lại ngôn ngữ của mình: "Các cậu làm sao phân biệt được Sal đến tột cùng là lãnh đạm hay tâm tình không tốt, không khác biệt lắm mà." Hắn thật chỉ muốn biết tâm tình viện trưởng hôm nay thế nào.
George và Ferd liếc nhau một cái, cái này bọn họ quả thực không rõ, dường như chưa từng Sal tâm tình không tốt, cậu ta luôn là cái dạng kia.
Gerson thầm than thở, viện trưởng luôn không biểu lộ tâm tình ra mặt, mặc dù lực quan sát của cặp sinh đôi không tệ lắm nhưng cũng không thể nhìn ra. Ví như lần viện trưởng đánh cờ với hắn, người từ đầu tới cuối cũng không nói với mình một câu, mặc dù về cơ bản đã tha thứ cho hắn nhưng xem chừng còn chưa tiêu giận.
"Nếu cậu thật muốn đánh cờ với cậu ấy thì cầm ít kẹo socola hay gì đó, bất kể tâm tình Sal có tốt hay không, lúc cậu ấy ăn đồ ngọt tâm tình là tốt nhất." George đề nghị, trong lòng cảm thán thì ra Gerson là một người tâm tư đơn thuần như thế, bất quá thái độ của Sal với Gerson ngày đó cũng không rõ ràng, cũng khó trách Gerson nghĩ nhiều.
"Đồ ngọt?" Gerson cảm thấy đang nghe tiếng rồng gầm.
"Đúng vậy, Sal rất thích ăn đồ ngọt, socola, bánh ngọt và kẹo..., đừng nhìn cậu ấy bề ngoài lãnh đạm, thật ra là người rất đáng yêu." Fred vui vẻ bổ sung, nói rõ với Gerson tính cách của Sal rất tốt.
Socola? Bánh ngọt? Kẹo? Còn có một từ càng thêm kinh hãi là.... Đáng yêu?!
Ngàn năm trước là những năm thiếu thốn nguyên liệu, không có cái gì gọi là đồ ngọt, Gerson dĩ nhiên không biết thì ra viện trưởng lại có ham mê như vậy, hắn bây giờ dĩ nhiên biết những thứ đó là cái gì, thì ra viện trưởng thích đồ ngọt? Thật là một phát hiện lớn!
Gerson gật đầu, như có điều suy nghĩ mà rời đi.
...
Sáng hôm sau, tại đại sảnh Hogwarts.
Các học sinh ngồi ở bàn dài chờ bữa sáng, lúc này, mười mấy con cú mèo bay vào, trong đó có bốn con cùng quắp một hộp quà lớn, các con cú khác thì quắp các hộp quà nhỏ. Bọn chúng cùng bay thẳng về phía bàn Gryffindor, đặt toàn bộ các thứ xuống trước mặt Salazar.
"Wow" Ron trợn to mắt nhìn đội hình này: "Sal, hôm nay là sinh nhật cậu sao?"
Salazar khẽ nhăn mi, trong đống quà kia có một hộp cực lớn, chiếm hoàn toàn mặt bàn nên những hộp quà nhỏ đều rơi lả tả ra bên cạnh rồi.
Harry tò mò cầm lấy một hộp, cậu nhận ra dấu hiệu in trên bao bì: "Là hàng của tiệm Công tước mật."
Hermione và Ron cũng thuận tay cầm lấy hộp quà gần mình nhất: "Tất cả đều là đồ ngọt?"
Các Gryffindor cũng tò mò nhìn hộp quà lớn nhất, cặp sinh đôi nhìn thoáng qua bàn dài Slytherin, vừa tiến đến gần đánh giá hộp quà.
"Xem một chút là cái gì?" Ron nhìn Salazar, chờ anh gật đầu.
"Mở đi." Salazar chỉ nói hai chữ, đồng ý để các bạn của mình giúp mình bóc quà, những thứ này rõ ràng cho thấy, dù là đồ ngọt anh cũng không nên trực tiếp cầm về trước mặt bao người.
Động tác của cặp sinh đôi nhanh nhất, bọn họ vô cùng thành thạo bóc giấy gói quà.
"Wase ----"
"Thật đẹp ----"
Đó là một cái bánh ngọt lớn hình bậc thang, các lớp kem đủ màu phủ kín cả mặt ngoài, phía trên xếp tỉ mỉ một chút mứt, socola, kẹo dẻo bảy màu các loại.., còn có một vài lát trái cây được phủ bằng một lớp mật ong, dưới tác dụng của ma lực mà lòe lòe sáng. Đặc biệt còn có các miếng bánh quy nhỏ được vẽ các khuôn mặt tươi cười trên các bậc thang.
Điển hình phong cách hoa lệ của Malfoy! Salazar im lặng.
Nhìn lại những hộp quà nhỏ, toàn bộ đều là bình thủy tinh được thiết kế tinh mỹ, bên trong là đủ các loại kẹo, mỗi bình đều có nhãn riêng, bên trên có viết tên loại kẹo, số lượng và hương vị. Thì ra đống kẹo này đã được thu nhỏ sau đó gói lại, nói cách khác, mấy thứ này trên thực tế đều có số lượng khổng lồ.
Học sinh bốn viện đều giật mình dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía cái bánh ngọt cỡ lớn trên bàn dài Gryffindor, đây chắc chắn là tác phẩm cao cấp, vừa nhìn đã biết cực ngon.
Một mình Salazar ăn không hết, huống chi anh cũng sẽ không làm trò ăn hết một mình trước mặt nhiều học sinh như vậy. Godric xem như nhanh nhẹn, anh trực tiếp đi qua cắt hai miếng, mình một miếng, thêm cho Draco một miếng. Harry nhìn vẻ mặt Sal một chút liền tự hiểu, cậu gọi Ron và Hermione cùng ăn, học viện Gryffindor có đặc điểm lớn nhất là không khách khí, bọn họ đã sớm quen với cá tính lãnh đạm của Sal cho nên những người muốn ăn bánh ngọt cũng không che giấu, thẳng thắn tiến lên chia phần, đồng thời còn trêu ghẹo Sal. Ngay cả Dumbledor cũng dời bàn giáo sư, đi xuống kiếm một phần.
Biết hôm nay cũng không phải sinh nhật Sal, mọi người trong đại sảnh đều bàn luận rối rít, rốt cục là người nào tặng Sal món quà quý như thế, không phải là người ái mộ chứ. Cặp sinh đôi nghe mấy lý do đó thiếu chút nữa bị nghẹn bánh ngọt, bọn họ đồng thời nhìn về phía Gerson, nào biết Gerson vô tội nhún vai với họ, tỏ vẻ bánh ngọt không phải là hắn đưa.
Gerson cũng không nói dối, một bình kẹo là hắn đưa, nhưng cái loại bánh ngọt này không phải thưởng thức của hắn.
Hướng suy đoán cuối cùng là người này thuộc viện Slytherin hoặc Ravenclaw, bởi vì, nhìn số lượng phô trương này, trừ Slytherin dư thừa quý tộc cũng chỉ có con gái Ravenclaw có thân phận quý tộc giàu có, mà người trong hai học viện này đều có nữ sinh yêu quý Sal, về phần cuối cùng là người nào thì không đoán được.
Salazar vẫn duy trì tư thế ưu nhã dùng bữa sáng ngoài ý muốn, trên mặt không lộ ra vẻ gì đặc biệt, trong lòng cũng cảm khái, mấy đứa nhỏ kia thật đúng là làm cho người ta không tức nổi a.
Tác giả:
1. Ta nghĩ, nếu Sirus ở trước mặt Elise nói bậy về Slytherin, tuyệt đối sẽ bị Elise cho một cái bạt tai thật mạnh, vì tương lai bi thảm của Sirius mà mặc niệm ~~~~
2. Salazar thật ra rất dễ dụ, hơn nữa dụ dỗ hắn chính là một đám học sinh hắn luôn yêu thương bảo hộ, hắc hắc ~~~
Ngày thứ hai Andrea tới trường, người ngoài đã biết hậu duệ trực hệ của Gryffindor hiện thân, đây chính là một tin lớn! Các tòa soạn đều phái kí giả đến phỏng vấn nhưng Hogwarts là trường học phù thủy, cũng không phải nơi tùy tiện ra vào.
Dumbledor là hiệu trưởng, đương nhiên phải đối mặt với dư luận bên ngoài, vị tiểu thư Andrea kia tỏ vẻ không muốn nhận phỏng vấn, lão ong mật được tôn sùng không thể làm gì khác hơn là bước lên sân khấu từ chối các ký giả kia, cũng chỉ nói đơn giản là hậu duệ trực hệ của Gryffindor đến Hogwarts nhậm chức giáo sư mà thôi, về phần dư thừa, ông nói chình mình cũng không biết.
Các ký giả không lấy thêm được tin tức nên đương nhiên không cam lòng, thời điểm này các phủ thủy ở ma pháp giới đều chú ý tới vấn đề này, bọn họ bắt đầu khai thác các tin tình báo hữu dụng khác, bọn họ ghép sự kiện cúp Quidditch với Andrea, một ngày sau, các báo lớn cũng rối rít viết là vị tiểu thư Gryffindor này đã cứu vớt mười vạn phù thủy ở sân vận động, căn cứ chính xác nhất chính là tiếng sư tử rống, đó là biểu tượng của Gryffindor.
Báo vừa ra, hình tượng Andrea trong lòng dân chúng nhanh chóng được đề cao, các vị gia trưởng cũng vội vàng viết thư cho con mình, yêu cầu bọn nhỏ nhất thiết phải học tốt trong lớp của giáo sư Gryffindor, mà hiệu ứng Hắc ma vương tạo ra ở cúp Quidditch tựa hồ cũng tan thành mây khói, giới phù thủy bàn tán xôn xao, trong mắt họ, thời cuộc đang tốt dần lên.
Andrea có chút ngạc nhiên khi các học sinh tiếp cận hỏi gần hỏi xa, tỷ như tin tức trên báo có thật không. Andrea dĩ nhiên đã đọc báo, cô biết rõ đó là cha mình làm, nhưng dù sao cha cô cũng không muốn thừa nhận, như vậy mình nhận cũng tốt, loại danh dự này càng nhiều càng tốt. Cho nên, Andrea không thừa nhận cũng không phủ nhận, đối mặt với những người đến dò xét hỏi thăm cô cũng chỉ trưng ra bộ mặt tươi cười, đó là tư thái cam chịu.
Từ đó, Andrea trở thành giáo sư gây xôn xao nhất Hogwarts. Phần lớn học sinh đều sùng bái nữ phù thủy có thực lực siêu quần này, đồng thời, đa số học sinh đều sợ lớp học của cô, nhưng thực sự thú vị chính là chưa từng có học sinh vô cớ vắng mặt tiết học của cô, học sinh Slytherin tâm tư cẩn thận, mặc dù bọn họ không thích chương trình học thô lỗ như vậy nhưng vắng mặt có ý nghĩa như một loại khiêu khích, bọn họ không muốn bị người nhiều chuyện bắt được nhược điểm, mà ba học viện còn lại xem như là nghe lệnh cha mẹ, cũng phải đàng hoàng đi học, càng đừng nói có một vài học sinh lớp lớn thật lòng thích học cận chiến.
...
Đối với Gerson Weasley, cuộc sống vẫn không có gì khác, trừ ngủ ra, một trong những hứng thú vốn không nhiều của hắn là quan sát đời sau của bạn tốt, Draco mỗi lần nhìn thấy hắn đều có vẻ mặt vặn vẹo, Blaise nhìn qua tựa hồ không quá hứng thú với chính trị, có lẽ cũng giống Roger – là một người thích mạo hiểm, không thấy người nào họ Black và Prince.
Gerson nhớ tới tin tình báo hắn lấy được khi nói chuyện phiếm với mấy đứa nhỏ ở ký túc xá Gryffindor, cha đỡ đầu của Chúa cứu thể Harry kia hình như là nam nhân duy nhất may mắn còn sống sót của nhà Black, bất quá cũng xuất thân từ Gryffindor. Cũng không phải Gerson có thành kiến gì về học viện, ngàn năm trước, thành kiến giữa các học viện không rõ ràng như hiện tại, nhưng hắn biết rõ Elise chỉ trung thành với Slytherin, thậm chí có chút cố chấp, nghĩ tới đây, Gerson không khỏi mặc niệm cho cậu chàng Black kia ba phút đồng hồ.
Geron rất thích cặp sinh đôi, hai đứa bé này mặc dù đã biết rõ thân phận của hắn nhưng chưa bao giờ chủ động mở miệng hỏi thăm bất cứ chuyện gì của ngàn năm trước, cũng chỉ lấy thân phận bạn bè tới gặp gỡ, với Gerson, như vậy rất tốt.
Kể từ khi chơi cờ phù thủy với viện trưởng, Gerson thỉnh thoảng sẽ gián tiếp hoặc trực tiếp hỏi thăm tin tình báo của viện trưởng, thật ra vấn đề hắn quan tâm nhất là tâm tình viện trưởng hôm nay như thế nào, nhưng mà tin tình báo hắn lấy được hơn hẳn sự tưởng tượng của hắn, cũng rung động hơn.
"Sal vẫn luôn lãnh đạm như vậy." Fred nghiêng đầu, tổ tiên đại nhân quan tâm Sal như vậy hẳn đã coi cậu ta là kỳ phùng địch thủ, chỉ hận gặp nhau quá muộn, "Nếu cậu muốn đánh cờ có thể trực tiếp đến tìm cậu ấy, đừng ngại."
Không liên quan đến đánh cờ, Gerson nhức đầu, hắn tổ chức lại ngôn ngữ của mình: "Các cậu làm sao phân biệt được Sal đến tột cùng là lãnh đạm hay tâm tình không tốt, không khác biệt lắm mà." Hắn thật chỉ muốn biết tâm tình viện trưởng hôm nay thế nào.
George và Ferd liếc nhau một cái, cái này bọn họ quả thực không rõ, dường như chưa từng Sal tâm tình không tốt, cậu ta luôn là cái dạng kia.
Gerson thầm than thở, viện trưởng luôn không biểu lộ tâm tình ra mặt, mặc dù lực quan sát của cặp sinh đôi không tệ lắm nhưng cũng không thể nhìn ra. Ví như lần viện trưởng đánh cờ với hắn, người từ đầu tới cuối cũng không nói với mình một câu, mặc dù về cơ bản đã tha thứ cho hắn nhưng xem chừng còn chưa tiêu giận.
"Nếu cậu thật muốn đánh cờ với cậu ấy thì cầm ít kẹo socola hay gì đó, bất kể tâm tình Sal có tốt hay không, lúc cậu ấy ăn đồ ngọt tâm tình là tốt nhất." George đề nghị, trong lòng cảm thán thì ra Gerson là một người tâm tư đơn thuần như thế, bất quá thái độ của Sal với Gerson ngày đó cũng không rõ ràng, cũng khó trách Gerson nghĩ nhiều.
"Đồ ngọt?" Gerson cảm thấy đang nghe tiếng rồng gầm.
"Đúng vậy, Sal rất thích ăn đồ ngọt, socola, bánh ngọt và kẹo..., đừng nhìn cậu ấy bề ngoài lãnh đạm, thật ra là người rất đáng yêu." Fred vui vẻ bổ sung, nói rõ với Gerson tính cách của Sal rất tốt.
Socola? Bánh ngọt? Kẹo? Còn có một từ càng thêm kinh hãi là.... Đáng yêu?!
Ngàn năm trước là những năm thiếu thốn nguyên liệu, không có cái gì gọi là đồ ngọt, Gerson dĩ nhiên không biết thì ra viện trưởng lại có ham mê như vậy, hắn bây giờ dĩ nhiên biết những thứ đó là cái gì, thì ra viện trưởng thích đồ ngọt? Thật là một phát hiện lớn!
Gerson gật đầu, như có điều suy nghĩ mà rời đi.
...
Sáng hôm sau, tại đại sảnh Hogwarts.
Các học sinh ngồi ở bàn dài chờ bữa sáng, lúc này, mười mấy con cú mèo bay vào, trong đó có bốn con cùng quắp một hộp quà lớn, các con cú khác thì quắp các hộp quà nhỏ. Bọn chúng cùng bay thẳng về phía bàn Gryffindor, đặt toàn bộ các thứ xuống trước mặt Salazar.
"Wow" Ron trợn to mắt nhìn đội hình này: "Sal, hôm nay là sinh nhật cậu sao?"
Salazar khẽ nhăn mi, trong đống quà kia có một hộp cực lớn, chiếm hoàn toàn mặt bàn nên những hộp quà nhỏ đều rơi lả tả ra bên cạnh rồi.
Harry tò mò cầm lấy một hộp, cậu nhận ra dấu hiệu in trên bao bì: "Là hàng của tiệm Công tước mật."
Hermione và Ron cũng thuận tay cầm lấy hộp quà gần mình nhất: "Tất cả đều là đồ ngọt?"
Các Gryffindor cũng tò mò nhìn hộp quà lớn nhất, cặp sinh đôi nhìn thoáng qua bàn dài Slytherin, vừa tiến đến gần đánh giá hộp quà.
"Xem một chút là cái gì?" Ron nhìn Salazar, chờ anh gật đầu.
"Mở đi." Salazar chỉ nói hai chữ, đồng ý để các bạn của mình giúp mình bóc quà, những thứ này rõ ràng cho thấy, dù là đồ ngọt anh cũng không nên trực tiếp cầm về trước mặt bao người.
Động tác của cặp sinh đôi nhanh nhất, bọn họ vô cùng thành thạo bóc giấy gói quà.
"Wase ----"
"Thật đẹp ----"
Đó là một cái bánh ngọt lớn hình bậc thang, các lớp kem đủ màu phủ kín cả mặt ngoài, phía trên xếp tỉ mỉ một chút mứt, socola, kẹo dẻo bảy màu các loại.., còn có một vài lát trái cây được phủ bằng một lớp mật ong, dưới tác dụng của ma lực mà lòe lòe sáng. Đặc biệt còn có các miếng bánh quy nhỏ được vẽ các khuôn mặt tươi cười trên các bậc thang.
Điển hình phong cách hoa lệ của Malfoy! Salazar im lặng.
Nhìn lại những hộp quà nhỏ, toàn bộ đều là bình thủy tinh được thiết kế tinh mỹ, bên trong là đủ các loại kẹo, mỗi bình đều có nhãn riêng, bên trên có viết tên loại kẹo, số lượng và hương vị. Thì ra đống kẹo này đã được thu nhỏ sau đó gói lại, nói cách khác, mấy thứ này trên thực tế đều có số lượng khổng lồ.
Học sinh bốn viện đều giật mình dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía cái bánh ngọt cỡ lớn trên bàn dài Gryffindor, đây chắc chắn là tác phẩm cao cấp, vừa nhìn đã biết cực ngon.
Một mình Salazar ăn không hết, huống chi anh cũng sẽ không làm trò ăn hết một mình trước mặt nhiều học sinh như vậy. Godric xem như nhanh nhẹn, anh trực tiếp đi qua cắt hai miếng, mình một miếng, thêm cho Draco một miếng. Harry nhìn vẻ mặt Sal một chút liền tự hiểu, cậu gọi Ron và Hermione cùng ăn, học viện Gryffindor có đặc điểm lớn nhất là không khách khí, bọn họ đã sớm quen với cá tính lãnh đạm của Sal cho nên những người muốn ăn bánh ngọt cũng không che giấu, thẳng thắn tiến lên chia phần, đồng thời còn trêu ghẹo Sal. Ngay cả Dumbledor cũng dời bàn giáo sư, đi xuống kiếm một phần.
Biết hôm nay cũng không phải sinh nhật Sal, mọi người trong đại sảnh đều bàn luận rối rít, rốt cục là người nào tặng Sal món quà quý như thế, không phải là người ái mộ chứ. Cặp sinh đôi nghe mấy lý do đó thiếu chút nữa bị nghẹn bánh ngọt, bọn họ đồng thời nhìn về phía Gerson, nào biết Gerson vô tội nhún vai với họ, tỏ vẻ bánh ngọt không phải là hắn đưa.
Gerson cũng không nói dối, một bình kẹo là hắn đưa, nhưng cái loại bánh ngọt này không phải thưởng thức của hắn.
Hướng suy đoán cuối cùng là người này thuộc viện Slytherin hoặc Ravenclaw, bởi vì, nhìn số lượng phô trương này, trừ Slytherin dư thừa quý tộc cũng chỉ có con gái Ravenclaw có thân phận quý tộc giàu có, mà người trong hai học viện này đều có nữ sinh yêu quý Sal, về phần cuối cùng là người nào thì không đoán được.
Salazar vẫn duy trì tư thế ưu nhã dùng bữa sáng ngoài ý muốn, trên mặt không lộ ra vẻ gì đặc biệt, trong lòng cũng cảm khái, mấy đứa nhỏ kia thật đúng là làm cho người ta không tức nổi a.
Tác giả:
1. Ta nghĩ, nếu Sirus ở trước mặt Elise nói bậy về Slytherin, tuyệt đối sẽ bị Elise cho một cái bạt tai thật mạnh, vì tương lai bi thảm của Sirius mà mặc niệm ~~~~
2. Salazar thật ra rất dễ dụ, hơn nữa dụ dỗ hắn chính là một đám học sinh hắn luôn yêu thương bảo hộ, hắc hắc ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.