Chương 147: Không phải ruột thịt
Băng Lương Tửu
25/02/2022
Trong lúc lão ma vương dò xét Salazar và Godric, lão ong mật cũng lựa chọn hành động, hơn nữa xét theo một góc độ nào đó thì là hành động rất lớn mật, ông đến thế giới Muggle, tự mình tới thăm vợ chồng Jean.
Sau khi phát sinh sự kiện thú một sừng, Dumbledor suy nghĩ rất nhiều, ông đột nhiên ý thức được mình có lẽ đã bị hai đứa nhỏ kia lừa gạt ngay từ đầu, mà sở dĩ ông không chắc chắn anh em nhà Jean có vấn đề là vì trong lòng ông, hai đứa nhỏ này là phù thủy Muggle, vì quan điểm chủ quan này mà ông đã bỏ qua những chuyện sau đó một cách dễ dàng, không chút nghi ngờ.
Đầu tiên nhìn vào ma lực, hai anh em này không thể nghi ngờ là hàng nhất đẳng, Hermione Granger cũng là phù thủy Muggle nhưng cô bé chẳng qua là thông minh, học xong nhưng uy lực thần chú không thể so với Sal hay Gorril, ma lực cường đại phần lớn là nhờ huyết thống, hiện tại Dumbledor hoài nghi chính là anh em Jean rất có thể cũng không phải đứa nhỏ do Muggle sinh hạ.
Nhất là Gorril Jean, có lực hấp dẫn thú một sừng, Dumbledor đã đọc qua một quyển sách viết tay rất cổ, trên đó từng viết, trong giới phù thủy kỳ thực có người có năng lực trời sinh hấp dẫn thú một sừng, đó chính là phù thủy có huyết thống bạch phù thủy thuần khiết, bọn họ chính là bạn của sinh vật thuần khiết.
Huyết thống, không sai, đây chính là mấu chốt tất cả, còn có sự giống nhau của Andera và Gorril Jean cũng không giải thích được.
Suy đoán đủ loại khả năng, Dumbledor lén rời trường học, tới số 17 đường Privet Drive, đây là địa chỉ mà Hội Phượng Hoàng tra được.
Mặc một bộ áo chùng vô cùng gây chú ý, đây không phải theo hướng tốt, Dumbledor vẫn duy trì phong cách cố hữu của bản thân, áo chùng in toàn trăng sao linh tinh, bộ râu dài vẫn thắt nơ bướm.
Dumbledor nheo mắt đánh giá ngôi nhà ba tầng, tường sơn trắng, xung quanh còn có sân, nhìn ra rất bình thường.
Xế chiều, trên đường có không ít người qua lại, bọn họ dùng ánh mắt kỳ dị nhìn ông già quần áo cổ quái đứng ven đường, sau đó vội vàng đi vòng qua.
Dumbledor kiến thức rộng rãi, tối thiểu biết nhấn chuông cửa, ông đang tính nên nói chuyện với vợ chồng Jean như thế nào đây.
Cửa lớn mở ra, người mẹ Muggle của Salazar và Godric – bà Jenny Jean thấy người trước cửa liền lộ vẻ ngạc nhiên: "Vị tiên sinh này, ngài..."
"Xin lỗi, quấy rầy." Dumbledor nở nụ cười hòa ái dễ gần: "Tôi có thể làm phiền phu nhân một chút chứ?"
"Mời vào..." bà Jean nghiêng người để ông lão cổ quái nhưng có vẻ thân thiết này vào cửa: "Ngài là phù thủy?"
"Phu nhân nhận ra sao?" Dumbledor tùy ý ngồi trên ghế salon, tiếp lời.
"Dường như chỉ có giới phù thủy mới lưu hành loại áo chùng này." Bà Jean vừa nói vừa gọi lên lầu: "Thân ái, có khách tới, mau xuống đây!"
"Không cần khách khí như vậy." Dumbledor mặc dù nói như thế nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, không lâu, một người đàn ông trung niên bước xuống. Chồng là tóc đen mắt nâu rám nắng, vợ thì màu tóc vàng đậm, gần như màu nâu, mắt màu lam, Dumbledor suy nghĩ, hai con trai dáng ngoài có chút tương tự nhưng xuất sắc hơn.
"Đúng rồi, ngài là?" Jenny rót một tách trà, đặt lên bàn.
"Tôi là hiệu trưởng Hogwarts." Dumbledor giới thiệu ngắn gọn thân phận.
"Ôi chúa ơi!" Nghe được câu nói kia ông Jean vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ con tôi xảy ra chuyện gì ư?"
Jenny cũng khẩn trương nhìn mặt ông lão, một hiệu trưởng tới gặp riêng gia đình, trừ phi xảy ra chuyện: "Hay là chúng gây rối?" Jenny thà là các con gây chuyện cũng không mong nghe được tin xấu.
"Không, đừng hiểu lầm." Dumbledor vội vàng khoát tay: "Hai trò ấy rất tốt." Trên thực tế là cực kỳ tốt."
Thở phào nhẹ nhõm, Jenny ngồi xuống, nhướn mày: "Vậy ngài..."
Vô duyên vô cớ, hiệu trưởng tới nơi này làm gì.
"Có một số việc muốn hỏi." Dumbledor lộ ra vẻ mặt áy náy: "Nếu tôi có chỗ mạo phạm, mong được lượng thứ."
"Chuyện này như nào?" Joe cũng ngồi xuống.
"Giới phù thủy mười mấy năm trước xảy ra một cuộc chiến, không ít phù thủy chết oan chết uổng, đã lưu lại không ít cô nhi." Dumbledor dùng sự thật để mở lời, lời tiếp theo tất nhiên là nói dối: "Có một nữ phù thủy tóc vàng mắt xanh mất con trai, ừm, vừa lúc Gorril có chút tương tự, cho nên... Dĩ nhiên, tôi chỉ hỏi thôi, có thể là chúng tôi nhầm."
Dumbledor vừa nói vừa cẩn thận quan sát phản ứng hai người đối diện, ông phát hiện hai vợ chồng đồng thời sửng sốt, nhất là Jenny, sắc mặt trắng bệch.
Salazar sửa toàn bộ ghi chép kể từ lúc ra đời, sửa đổi cả trí nhớ thân thích, nhưng chỉ duy nhất không động tới trí nhớ của cha mẹ nuôi, với cha mẹ nuôi dưỡng mình nhiều năm như vậy, Salazar không muốn sử dụng bất kỳ ma pháp nào lên người họ, này thực ra cũng không phải vấn đề gì lớn, hai vợ chồng Jean cho tới giờ vẫn coi họ là con ruột, cũng không có người nào trắng trợn đứng trước mặt hai người chất vấn lai lịch của hai đứa nhỏ, nhưng Dumbledor đến đã phá vỡ tất cả.
"...Tôi nghĩ, các người đã nhầm rồi." Thanh âm có chút suy yếu, Jenny vẫn lên tiếng trả lời: "Chúng đều là con tôi." Mặc dù không phải con ruột nhưng là con của bà, cũng là con của bà và chồng.
"Jenny..." Joe vỗ về bả vai vợ mình, ông hiểu được địa vị của hai con trong lòng vợ mình, qua nhiều năm như vậy, bà vẫn không đồng ý nói với hai đứa bé sự thực chúng được nhận nuôi, bà sợ các con sẽ cư xử xa cách với mình, sẽ có một ngày rời xa. Nhưng mà, Joe cho rằng bọn nhỏ hẳn đã biết chân tướng: "Hiệu trưởng, những lời này, ông đã nói với Gorril sao?"
"Thân ái!" Jenny kéo chồng, không muốn ông nói ra lời như vậy.
"Dĩ nhiên không." Dumbledor không sai biệt lắm đã có được đáp án mình muốn: "Chuyện không xác định như vậy..., sao có thể nói lung tung."
"Chúng là con tôi." Jenny cúi đầu, lặp lại, bàn tay nắm ống quần khẽ phát run.
"Xin lỗi, vợ tôi có chút không thoải mái." Joe ôm vợ, nhìn về phía ông lão: "Mong tiên sinh lần sau lại tới, hy vọng ngài không nên..."
"Tôi hiểu," Dumbleodr đứng lên gật đầu, tim ông trầm xuống, anh em này thật không phải Muggle.
Nhìn người đàn ông đỡ vợ mình lên lầu, Dumbledor lặng lẽ rút đũa phép, chỉ về phía bóng lưng đôi vợ chồng, yên lặng niệm thầm chú quên lãng.
Khiến Dumbledor không thể phản ứng kịp chính là thần chú đáng trúng hai người trong nháy mắt biến mất, một ánh đen ngay sau đó bắn ngược lại, đánh vào cái tay cầm đũa phép của ông.
Dumbledor cố nén đau mới không phát ra thanh âm, ông cơ hồ không thể giữ được đũa phép của mình, sau đó cúi đầu nhìn tay, trên mu bàn tay xuất hiện vết bỏng màu đen, đây là tổn thương hắc ma pháp, ông nhanh chóng có kết luận. Sao có thể như vậy? Phủ tay áo xuống, ông nhìn về phía người phụ nữ ở cầu thang, ông chú ý tới đối phương đeo một sợi dây chuyền hình dáng kỳ lạ, là vật phẩm ma pháp?
Ý thức được mình tạm thời không có biện pháp xóa trí nhớ hai người, Dumbledor có chút hối hận lúc trước bản thân đã lỗ mãng để lộ thân phận, cơn đau từ mu bàn tay cháy đen truyền tới, tình hình này quá mức hỏng bét.
Vạn bất đắc dĩ, Dumbledor chỉ đành khẽ cắn răng rời khỏi số 17 đường Privet Drive, lần này ông thành công lấy được tin tức, nhưng cũng té ngã thật đau,
Tác giả: Tui rất hoài niệm cái tay bị cháy khô của Dumbledor, cho nên.... (Nướng ong mật cũng rất thú vị)
Được rồi, lão ma vương và lão ong mật đều đắc tội Salazar rồi ~~~~ cạc cạc ~~~~
Sau khi phát sinh sự kiện thú một sừng, Dumbledor suy nghĩ rất nhiều, ông đột nhiên ý thức được mình có lẽ đã bị hai đứa nhỏ kia lừa gạt ngay từ đầu, mà sở dĩ ông không chắc chắn anh em nhà Jean có vấn đề là vì trong lòng ông, hai đứa nhỏ này là phù thủy Muggle, vì quan điểm chủ quan này mà ông đã bỏ qua những chuyện sau đó một cách dễ dàng, không chút nghi ngờ.
Đầu tiên nhìn vào ma lực, hai anh em này không thể nghi ngờ là hàng nhất đẳng, Hermione Granger cũng là phù thủy Muggle nhưng cô bé chẳng qua là thông minh, học xong nhưng uy lực thần chú không thể so với Sal hay Gorril, ma lực cường đại phần lớn là nhờ huyết thống, hiện tại Dumbledor hoài nghi chính là anh em Jean rất có thể cũng không phải đứa nhỏ do Muggle sinh hạ.
Nhất là Gorril Jean, có lực hấp dẫn thú một sừng, Dumbledor đã đọc qua một quyển sách viết tay rất cổ, trên đó từng viết, trong giới phù thủy kỳ thực có người có năng lực trời sinh hấp dẫn thú một sừng, đó chính là phù thủy có huyết thống bạch phù thủy thuần khiết, bọn họ chính là bạn của sinh vật thuần khiết.
Huyết thống, không sai, đây chính là mấu chốt tất cả, còn có sự giống nhau của Andera và Gorril Jean cũng không giải thích được.
Suy đoán đủ loại khả năng, Dumbledor lén rời trường học, tới số 17 đường Privet Drive, đây là địa chỉ mà Hội Phượng Hoàng tra được.
Mặc một bộ áo chùng vô cùng gây chú ý, đây không phải theo hướng tốt, Dumbledor vẫn duy trì phong cách cố hữu của bản thân, áo chùng in toàn trăng sao linh tinh, bộ râu dài vẫn thắt nơ bướm.
Dumbledor nheo mắt đánh giá ngôi nhà ba tầng, tường sơn trắng, xung quanh còn có sân, nhìn ra rất bình thường.
Xế chiều, trên đường có không ít người qua lại, bọn họ dùng ánh mắt kỳ dị nhìn ông già quần áo cổ quái đứng ven đường, sau đó vội vàng đi vòng qua.
Dumbledor kiến thức rộng rãi, tối thiểu biết nhấn chuông cửa, ông đang tính nên nói chuyện với vợ chồng Jean như thế nào đây.
Cửa lớn mở ra, người mẹ Muggle của Salazar và Godric – bà Jenny Jean thấy người trước cửa liền lộ vẻ ngạc nhiên: "Vị tiên sinh này, ngài..."
"Xin lỗi, quấy rầy." Dumbledor nở nụ cười hòa ái dễ gần: "Tôi có thể làm phiền phu nhân một chút chứ?"
"Mời vào..." bà Jean nghiêng người để ông lão cổ quái nhưng có vẻ thân thiết này vào cửa: "Ngài là phù thủy?"
"Phu nhân nhận ra sao?" Dumbledor tùy ý ngồi trên ghế salon, tiếp lời.
"Dường như chỉ có giới phù thủy mới lưu hành loại áo chùng này." Bà Jean vừa nói vừa gọi lên lầu: "Thân ái, có khách tới, mau xuống đây!"
"Không cần khách khí như vậy." Dumbledor mặc dù nói như thế nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, không lâu, một người đàn ông trung niên bước xuống. Chồng là tóc đen mắt nâu rám nắng, vợ thì màu tóc vàng đậm, gần như màu nâu, mắt màu lam, Dumbledor suy nghĩ, hai con trai dáng ngoài có chút tương tự nhưng xuất sắc hơn.
"Đúng rồi, ngài là?" Jenny rót một tách trà, đặt lên bàn.
"Tôi là hiệu trưởng Hogwarts." Dumbledor giới thiệu ngắn gọn thân phận.
"Ôi chúa ơi!" Nghe được câu nói kia ông Jean vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ con tôi xảy ra chuyện gì ư?"
Jenny cũng khẩn trương nhìn mặt ông lão, một hiệu trưởng tới gặp riêng gia đình, trừ phi xảy ra chuyện: "Hay là chúng gây rối?" Jenny thà là các con gây chuyện cũng không mong nghe được tin xấu.
"Không, đừng hiểu lầm." Dumbledor vội vàng khoát tay: "Hai trò ấy rất tốt." Trên thực tế là cực kỳ tốt."
Thở phào nhẹ nhõm, Jenny ngồi xuống, nhướn mày: "Vậy ngài..."
Vô duyên vô cớ, hiệu trưởng tới nơi này làm gì.
"Có một số việc muốn hỏi." Dumbledor lộ ra vẻ mặt áy náy: "Nếu tôi có chỗ mạo phạm, mong được lượng thứ."
"Chuyện này như nào?" Joe cũng ngồi xuống.
"Giới phù thủy mười mấy năm trước xảy ra một cuộc chiến, không ít phù thủy chết oan chết uổng, đã lưu lại không ít cô nhi." Dumbledor dùng sự thật để mở lời, lời tiếp theo tất nhiên là nói dối: "Có một nữ phù thủy tóc vàng mắt xanh mất con trai, ừm, vừa lúc Gorril có chút tương tự, cho nên... Dĩ nhiên, tôi chỉ hỏi thôi, có thể là chúng tôi nhầm."
Dumbledor vừa nói vừa cẩn thận quan sát phản ứng hai người đối diện, ông phát hiện hai vợ chồng đồng thời sửng sốt, nhất là Jenny, sắc mặt trắng bệch.
Salazar sửa toàn bộ ghi chép kể từ lúc ra đời, sửa đổi cả trí nhớ thân thích, nhưng chỉ duy nhất không động tới trí nhớ của cha mẹ nuôi, với cha mẹ nuôi dưỡng mình nhiều năm như vậy, Salazar không muốn sử dụng bất kỳ ma pháp nào lên người họ, này thực ra cũng không phải vấn đề gì lớn, hai vợ chồng Jean cho tới giờ vẫn coi họ là con ruột, cũng không có người nào trắng trợn đứng trước mặt hai người chất vấn lai lịch của hai đứa nhỏ, nhưng Dumbledor đến đã phá vỡ tất cả.
"...Tôi nghĩ, các người đã nhầm rồi." Thanh âm có chút suy yếu, Jenny vẫn lên tiếng trả lời: "Chúng đều là con tôi." Mặc dù không phải con ruột nhưng là con của bà, cũng là con của bà và chồng.
"Jenny..." Joe vỗ về bả vai vợ mình, ông hiểu được địa vị của hai con trong lòng vợ mình, qua nhiều năm như vậy, bà vẫn không đồng ý nói với hai đứa bé sự thực chúng được nhận nuôi, bà sợ các con sẽ cư xử xa cách với mình, sẽ có một ngày rời xa. Nhưng mà, Joe cho rằng bọn nhỏ hẳn đã biết chân tướng: "Hiệu trưởng, những lời này, ông đã nói với Gorril sao?"
"Thân ái!" Jenny kéo chồng, không muốn ông nói ra lời như vậy.
"Dĩ nhiên không." Dumbledor không sai biệt lắm đã có được đáp án mình muốn: "Chuyện không xác định như vậy..., sao có thể nói lung tung."
"Chúng là con tôi." Jenny cúi đầu, lặp lại, bàn tay nắm ống quần khẽ phát run.
"Xin lỗi, vợ tôi có chút không thoải mái." Joe ôm vợ, nhìn về phía ông lão: "Mong tiên sinh lần sau lại tới, hy vọng ngài không nên..."
"Tôi hiểu," Dumbleodr đứng lên gật đầu, tim ông trầm xuống, anh em này thật không phải Muggle.
Nhìn người đàn ông đỡ vợ mình lên lầu, Dumbledor lặng lẽ rút đũa phép, chỉ về phía bóng lưng đôi vợ chồng, yên lặng niệm thầm chú quên lãng.
Khiến Dumbledor không thể phản ứng kịp chính là thần chú đáng trúng hai người trong nháy mắt biến mất, một ánh đen ngay sau đó bắn ngược lại, đánh vào cái tay cầm đũa phép của ông.
Dumbledor cố nén đau mới không phát ra thanh âm, ông cơ hồ không thể giữ được đũa phép của mình, sau đó cúi đầu nhìn tay, trên mu bàn tay xuất hiện vết bỏng màu đen, đây là tổn thương hắc ma pháp, ông nhanh chóng có kết luận. Sao có thể như vậy? Phủ tay áo xuống, ông nhìn về phía người phụ nữ ở cầu thang, ông chú ý tới đối phương đeo một sợi dây chuyền hình dáng kỳ lạ, là vật phẩm ma pháp?
Ý thức được mình tạm thời không có biện pháp xóa trí nhớ hai người, Dumbledor có chút hối hận lúc trước bản thân đã lỗ mãng để lộ thân phận, cơn đau từ mu bàn tay cháy đen truyền tới, tình hình này quá mức hỏng bét.
Vạn bất đắc dĩ, Dumbledor chỉ đành khẽ cắn răng rời khỏi số 17 đường Privet Drive, lần này ông thành công lấy được tin tức, nhưng cũng té ngã thật đau,
Tác giả: Tui rất hoài niệm cái tay bị cháy khô của Dumbledor, cho nên.... (Nướng ong mật cũng rất thú vị)
Được rồi, lão ma vương và lão ong mật đều đắc tội Salazar rồi ~~~~ cạc cạc ~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.