[Hp][Drahar] Tình Yêu Bắt Đầu Từ Sự Cố Độc Dược
Chương 1: Sự cố độc dược
Lazier Tan
22/01/2022
(Truyện được edit và đăng duy nhất tạiWattpadVivianLight2904, hãy đọc truyện tạiWattpadchínhchủ để ủng hộ cho mình nhé!)
Bảngốc:WattpadVivianLight2904
Khuôn mặt giáo sư Snape khó coi như thể ai đó vừa quẳng nguyên một quả bom phân vô mặt của thầy, hàng lông mày nhíu chặt lại và đôi môi mím lại thành một đường thẳng, thể hiện rõ tâm trạng bực bội của chủ nhân chúng ngay lúc này.
"Trò Potter!" Hàng lông mày run rẩy tới nỗi Snape phải vươn tay để đè nó lại "Nếu trò có thể giải thích cho tôi lý do vì sao lọ độc dược tăng cường pháp thuật mà trò điều chế lại có cái tác dụng... trẻ hóa chết tiệt này, thì tôi sẽ cân nhắc việc không cấm túc trò vì trò đã làm nổ vạc lần thứ hai trong lớp Độc dược chỉ trong vòng một tuần." Câu hỏi sắc bén đổi lại được một tràng cười rú lên từ phía các học sinh nhà Slytherin. Mà người đang đứng giữa lớp học - Harry Potter - trông bé nhỏ hơn so với tuổi thật của mình rất nhiều, chỉ cắn chặt môi dưới và nỗ lực hết sức để có thể cúi đầu mình xuống thấp hơn nữa. Nhưng hành động cố gắng để thoát khỏi sự chế giễu này chỉ đổi lấy được kết quả khiến cho chiếc mắt kính quá khổ của cậu trượt xuống đất và phát ra một tiếng vang giòn - thấu kính bên trái đã bị nứt.
Đôi vai nhỏ bé của Harry rõ ràng đang run lên bần bật, nhưng cậu không làm ra bất kì một hành động nào cả.
Hermione Granger, người đã hồi phục lại từ cú sốc ban đầu, đã đẩy bạn trai của cô - Ron Weasley, người vẫn còn đang trong tình trạng hóa đá - ra và hét vào mặt đám học sinh nhà Slytherin, những kẻ đang vây quanh Harry, hung dữ lên tiếng "Tránh ra! Các người đang làm gì, thật là quá đáng! Im ngay đi!"
Harry lại run lên. Như thể đã rất quen với những bộ quần áo quá khổ, gần như là theo bản năng trong tiềm thức, cậu đưa tay lên và siết chặt chiếc áo chùng rộng thùng thình trên người - nó đã bị rơi xuống đất quá nửa - cố gắng thu mình lại càng nhỏ hơn.
Draco Malfoy hất mái tóc bạch kim của mình, cúi xuống trước mặt Harry với tất cả niềm kiêu ngạo tự hào và nụ cười nhếch mếp chuẩn Malfoy của mình, cau mày một cách khoa trương, như thể phải cúi xuống nói chuyện với Potter là một việc gì đó ngoài sức chịu đựng của hắn.
Tất nhiên, các học sinh nhà Slytherin đã bắt đầu gây ra một đợt ồn ào mới.
"Ê! Potter tí hon!"
"Cậu - bé - vàng - bỏ - túi!"
"Thẳng quỷ nhỏ sống sót!"
Ron sững người, lắc đầu lẩm bẩm "Túi.. túi...", rõ ràng là còn chưa hoàn hồn. Hermione cố gắng bảo vệ người bạn thân nhất của mình bằng cách hét lại vào mặt tụi Slytherin mỗi khi tụi nó lên tiếng chế nhạo.
Draco nhướng mày, khẽ giơ một ngón tay lên, và nhóm học sinh nhà Slytherin ngay lập tức im lặng. Hắn quay lại nhìn Harry trước ánh mắt tràn ngập cảnh giác của Hermione.
"Này, Thánh Potter, mày bao nhiêu tuổi?" Lần này, tụi Slytherin ngay lập tức phá vỡ sự im lặng bằng những tràng cười còn điên cuồng khủng khiếp hơn lúc trước.
Nhưng tụi nó ngừng cười ngay tắp lự.
Đứa bé nhỏ xíu đang cúi gằm mặt từ từ ngẩng đầu lên, trên gương mặt nhỏ bé không có chút xấu hổ hay nhục nhã nào, cậu chỉ co rúm lại và có vẻ khổ sở như thể mình đã làm sai điều gì đó. Trong đôi mắt xanh trong veo sáng ngời ánh lên những ánh nước nhưng cậu không hề khóc. Cậu rụt cổ lại và hé đôi môi đang cắn chặt "Thật xin lỗi, thưa ngài.", đôi mắt trong sáng nhìn vào kẻ thù một mất một còn trước mặt không chút ác ý, thậm chí còn tràn ngập áy náy "Dượng của em chưa từng nói cho em... Em không biết."
Người đang đứng trước mặt bọn họ không thuộc về thời gian và không gian này, từ trong ra ngoài, từ tâm hồn đến thể xác, hoàn toàn là một Harry Potter lúc còn nhỏ.
Mặt Draco nghệt ra trong vài giây. Có lẽ có điều gì đó có thể thay đổi, suy nghĩ đó đã chiếm trọn tâm trí hắn trong một khoảnh khắc. Sau đó hắn nhếch khóe miệng ác ý tự nói với bản thân: Thật là ngu ngốc.
Hermione hét lên "Ôi, Merlin!" rồi lao tới, nắm lấy bả vai Harry lắc qua lắc lại liên hồi "Bồ có ổn không đấy Harry? Bồ đang giỡn với tụi này thôi đúng không?!" Phải thừa nhận rằng cô nàng biết tuốt nhà Gryffindor đôi khi cư xử hơi cuồng loạn quá mức. Draco nhướng mày khinh bỉ và hất tay cô nàng ra một cách ghê tởm.
"Malfoy! Sao cậu dám?"
"Tôi cho rằng sẽ thật là khôn ngoan nếu cô buông tay và dừng ngay hành động đó lại trước khi lắc tới nỗi Cậu bé vàng Gryffindor vỡ thành mấy mảnh, hoặc tôi đúng khi nói rằng, những đứa trẻ Máu bùn luôn đặc biệt..." Hắn nhướng mày chế giếu "Cứng cáp?"
Lời nói của Draco độc ác nhưng có vẻ hợp lí. Hermione hít một hơi thật sâu và cố gắng bình tĩnh trước những lời chế nhạo của các học sinh nhà Slytherin, thoát khỏi sự hỗn loạn của chính bản thân và tới trước mặt Harry "Được rồi, Harry, lại đây, tụi mình phải đi gặp thầy hiệu trưởng Dumbledore."
Harry nhăn mặt trước câu nói của cô gái vừa gào thét vào mặt mình, quay đầu nhìn Draco, người đang ngồi xổm xuống để có chiều cao ngang với mình. Hermione nhíu mày trước hành động nhỏ đó của Harry, và cô ấy cất giọng theo bản năng "Harry, lại đây! Mình đã nói tụi mình phải đi gặp thầy hiệu trưởng, ngay bây giờ!"
Cuối cùng Harry nhìn cô, ngoan ngoãn gật đầu "Vâng, thưa chị."
Cậu xoay người và đi về phía Hermione, nhưng Draco đã nhanh tay đưa ba ngón tay ra nắm lấy cổ áo chùng của Harry từ phía sau. Cổ áo ngay lập tức bị xé toạc, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn mềm mịn của đứa trẻ.
"Malfoy!"
"Tôi nghĩ," Draco nhếch mép cười chuẩn Malfoy. Tuy rằng tư thể hiện tại khiến hắn phải ngẩng đầu lên nhìn Granger, nhưng vẻ mặt hắn lại có vẻ như đang nhìn đối phương từ trên cao xuống "Thánh Potter của chúng ta thà ở với một quý ông lịch thiệp như tôi còn hơn là một con Máu bùn cáu kỉnh liên tục la hét."
"Câm mồm đi Malfoy! Nếu không phải vì cái trò tồi tệ của cậu, thì làm sao cái vạc của Harry có thể nổ tung được?! Đừng nói là do tai nạn nhảm nhí gì đó!"
Draco nhướng mày bất mãn đứng lên, cảm thấy hài lòng khi phát hiện Harry vô thức túm lấy một góc áo chùng của hắn như muốn ngăn cản hắn rời đi. Thề có Merlin, cảm giác đó thực sự rất tốt.
"Tôi phải nhắc cho trò nhớ, trò Granger, rằng tai nạn này cũng gây ảnh hưởng tới điểm số môn Độc dược của tôi - người chung nhóm với cậu ta."
Hermione gần như nổi khùng. Cơn tức giận dâng trào không còn nơi nào để trút bỏ. Cô nuốt nước bọt và cố gắng gọi Harry dịu dàng hơn "Harry!"
"Vâng, thưa chị."
Harry run lên, ro ràng là đang cố gắng kìm lại những giọt nước mắt và chờ đợi phải chịu một tổn thương nào đó, những ngón tay kéo áo chùng của Draco cho đến khi chúng trở nên trắng bệch, rồi buông ra.
Ngay sau đó "Này, Máu bùn, bộ cô không thấy khuôn mặt nhăn nhó xấu xí của mình khiến trẻ con sợ hãi sao?" Draco cau mày kinh tởm, không đợi câu trả lời đã quay qua nhìn giáo sư Độc dược đang yên lặng xoa đôi lông mày vẫn còn giật giật của mình "Thưa giáo sư Snape, con có thể xin nghỉ một lúc để đưa đứa bé tự chuốc khổ vào thân này tới gặp... hiệu trưởng Dumbledore được không?"
Đó hiển nhiên là một yêu cầu hợp lí. Bàn tay nhỏ bé đang được bàn tay to lớn của Draco nắm chặt khẽ run lên, mặc cho chủ nhân của chúng đang cắn chặt môi đưới để kiềm chế sự run rẩy. Dù cậu đã từng là con sư tử Gryffindor ngu xuẩn lố bịch hay Đứa bé sống sót, thì giờ đây trông Harry vẫn rất dễ bị tổn thương, bé nhỏ và phụ thuộc một các vô thức vào Draco Malfoy - mà không có bất kì lí do hay lời giải thích nào.
Vì vậy, với tư cách là một Malfoy, Draco thậm chí không cần lí do chết tiệt cho bất kì điều gì hắn muốn làm. Đúng vậy, ừ, không cần lí do gì cả.
Snape nhìn chằm chằm vào hắn trong vài phút, mím chặt đôi môi sắc bén của thầy ấy tới mức chúng trắng bệch. Cuối cùng, mệt mỏi nhắm mắt đồng ý.
"Đó không phải là việc của cậu, Malfoy!" Hermione gần như bật dậy, kéo người bạn trai vẫn còn ngơ ngác của mình qua "Tôi và Ron sẽ làm điều đó!"
"Gryffindor bị trừ mười lăm điểm, vì trò Granger gây mất trật tự và không có lòng biết ơn, xúc phạm giáo sư và lòng tốt của người khác, với tư cách là nhân chứng gần nhất, trò Malfoy chắc chắn là người phù hợp nhất, và là một người đủ khả năng để hoàn thành nhiệm vụ này. Ngoài ra, tôi e rằng rất khó để tôi có thể tiếp tục giữ thái độ hòa nhã trong trường hợp này."
Snape bước tới bên bàn giáo viên và gõ lên bàn. Tiếng gõ không lớn, nhưng đủ để mọi người trong căn hầm này nghe thấy.
"Năm giây, để các trò có thể trở về đúng vị trí của mình. Và trò Malfoy, trò có thể rời đi cùng trò Potter."
"Giáo sư Snape! Làm sao thầy có thể...!"
"Gryffindor trừ thêm năm điểm nữa. Trở lại chỗ ngồi, cô Granger!"
Liếc nhìn Granger, người đang hết sức giận dữ ngồi lại vô chỗ, với vẻ mặt không chút nao núng, Draco bước ra khỏi hầm với khóe miệng còn đang co giật. Harry vấp ngã một chút và hơi lảo đảo khi đuổi theo sau hắn.
(Truyện được edit và đăng duy nhất tạiWattpadVivianLight2904, hãy đọc truyện tạiWattpadchínhchủ để ủng hộ cho mình nhé!)
---------
Tính thi xong mới đăng chương đầu cho cả nhà, nhưng mà mình high quá nên đăng luôn chương 1 kẻo các bạn mong nè. ❤
Trangtruyenwiki1chôm truyện của mình rất là nhanh luôn. Thật ra nhiều trang chôm chỉa mà không thèm báo một lời lắm, nhưng trangtruyenwiki1vôsỉ nhất vì đã chôm còn sửa truyện của mình nữa. Nếu bạn nào hiện đang đọc ở những trang khôngphảiWattpadVivianLight2904 thì vôWattpadđể ủng hộ cho mình nhé!
10/01/2022
Bảngốc:WattpadVivianLight2904
Khuôn mặt giáo sư Snape khó coi như thể ai đó vừa quẳng nguyên một quả bom phân vô mặt của thầy, hàng lông mày nhíu chặt lại và đôi môi mím lại thành một đường thẳng, thể hiện rõ tâm trạng bực bội của chủ nhân chúng ngay lúc này.
"Trò Potter!" Hàng lông mày run rẩy tới nỗi Snape phải vươn tay để đè nó lại "Nếu trò có thể giải thích cho tôi lý do vì sao lọ độc dược tăng cường pháp thuật mà trò điều chế lại có cái tác dụng... trẻ hóa chết tiệt này, thì tôi sẽ cân nhắc việc không cấm túc trò vì trò đã làm nổ vạc lần thứ hai trong lớp Độc dược chỉ trong vòng một tuần." Câu hỏi sắc bén đổi lại được một tràng cười rú lên từ phía các học sinh nhà Slytherin. Mà người đang đứng giữa lớp học - Harry Potter - trông bé nhỏ hơn so với tuổi thật của mình rất nhiều, chỉ cắn chặt môi dưới và nỗ lực hết sức để có thể cúi đầu mình xuống thấp hơn nữa. Nhưng hành động cố gắng để thoát khỏi sự chế giễu này chỉ đổi lấy được kết quả khiến cho chiếc mắt kính quá khổ của cậu trượt xuống đất và phát ra một tiếng vang giòn - thấu kính bên trái đã bị nứt.
Đôi vai nhỏ bé của Harry rõ ràng đang run lên bần bật, nhưng cậu không làm ra bất kì một hành động nào cả.
Hermione Granger, người đã hồi phục lại từ cú sốc ban đầu, đã đẩy bạn trai của cô - Ron Weasley, người vẫn còn đang trong tình trạng hóa đá - ra và hét vào mặt đám học sinh nhà Slytherin, những kẻ đang vây quanh Harry, hung dữ lên tiếng "Tránh ra! Các người đang làm gì, thật là quá đáng! Im ngay đi!"
Harry lại run lên. Như thể đã rất quen với những bộ quần áo quá khổ, gần như là theo bản năng trong tiềm thức, cậu đưa tay lên và siết chặt chiếc áo chùng rộng thùng thình trên người - nó đã bị rơi xuống đất quá nửa - cố gắng thu mình lại càng nhỏ hơn.
Draco Malfoy hất mái tóc bạch kim của mình, cúi xuống trước mặt Harry với tất cả niềm kiêu ngạo tự hào và nụ cười nhếch mếp chuẩn Malfoy của mình, cau mày một cách khoa trương, như thể phải cúi xuống nói chuyện với Potter là một việc gì đó ngoài sức chịu đựng của hắn.
Tất nhiên, các học sinh nhà Slytherin đã bắt đầu gây ra một đợt ồn ào mới.
"Ê! Potter tí hon!"
"Cậu - bé - vàng - bỏ - túi!"
"Thẳng quỷ nhỏ sống sót!"
Ron sững người, lắc đầu lẩm bẩm "Túi.. túi...", rõ ràng là còn chưa hoàn hồn. Hermione cố gắng bảo vệ người bạn thân nhất của mình bằng cách hét lại vào mặt tụi Slytherin mỗi khi tụi nó lên tiếng chế nhạo.
Draco nhướng mày, khẽ giơ một ngón tay lên, và nhóm học sinh nhà Slytherin ngay lập tức im lặng. Hắn quay lại nhìn Harry trước ánh mắt tràn ngập cảnh giác của Hermione.
"Này, Thánh Potter, mày bao nhiêu tuổi?" Lần này, tụi Slytherin ngay lập tức phá vỡ sự im lặng bằng những tràng cười còn điên cuồng khủng khiếp hơn lúc trước.
Nhưng tụi nó ngừng cười ngay tắp lự.
Đứa bé nhỏ xíu đang cúi gằm mặt từ từ ngẩng đầu lên, trên gương mặt nhỏ bé không có chút xấu hổ hay nhục nhã nào, cậu chỉ co rúm lại và có vẻ khổ sở như thể mình đã làm sai điều gì đó. Trong đôi mắt xanh trong veo sáng ngời ánh lên những ánh nước nhưng cậu không hề khóc. Cậu rụt cổ lại và hé đôi môi đang cắn chặt "Thật xin lỗi, thưa ngài.", đôi mắt trong sáng nhìn vào kẻ thù một mất một còn trước mặt không chút ác ý, thậm chí còn tràn ngập áy náy "Dượng của em chưa từng nói cho em... Em không biết."
Người đang đứng trước mặt bọn họ không thuộc về thời gian và không gian này, từ trong ra ngoài, từ tâm hồn đến thể xác, hoàn toàn là một Harry Potter lúc còn nhỏ.
Mặt Draco nghệt ra trong vài giây. Có lẽ có điều gì đó có thể thay đổi, suy nghĩ đó đã chiếm trọn tâm trí hắn trong một khoảnh khắc. Sau đó hắn nhếch khóe miệng ác ý tự nói với bản thân: Thật là ngu ngốc.
Hermione hét lên "Ôi, Merlin!" rồi lao tới, nắm lấy bả vai Harry lắc qua lắc lại liên hồi "Bồ có ổn không đấy Harry? Bồ đang giỡn với tụi này thôi đúng không?!" Phải thừa nhận rằng cô nàng biết tuốt nhà Gryffindor đôi khi cư xử hơi cuồng loạn quá mức. Draco nhướng mày khinh bỉ và hất tay cô nàng ra một cách ghê tởm.
"Malfoy! Sao cậu dám?"
"Tôi cho rằng sẽ thật là khôn ngoan nếu cô buông tay và dừng ngay hành động đó lại trước khi lắc tới nỗi Cậu bé vàng Gryffindor vỡ thành mấy mảnh, hoặc tôi đúng khi nói rằng, những đứa trẻ Máu bùn luôn đặc biệt..." Hắn nhướng mày chế giếu "Cứng cáp?"
Lời nói của Draco độc ác nhưng có vẻ hợp lí. Hermione hít một hơi thật sâu và cố gắng bình tĩnh trước những lời chế nhạo của các học sinh nhà Slytherin, thoát khỏi sự hỗn loạn của chính bản thân và tới trước mặt Harry "Được rồi, Harry, lại đây, tụi mình phải đi gặp thầy hiệu trưởng Dumbledore."
Harry nhăn mặt trước câu nói của cô gái vừa gào thét vào mặt mình, quay đầu nhìn Draco, người đang ngồi xổm xuống để có chiều cao ngang với mình. Hermione nhíu mày trước hành động nhỏ đó của Harry, và cô ấy cất giọng theo bản năng "Harry, lại đây! Mình đã nói tụi mình phải đi gặp thầy hiệu trưởng, ngay bây giờ!"
Cuối cùng Harry nhìn cô, ngoan ngoãn gật đầu "Vâng, thưa chị."
Cậu xoay người và đi về phía Hermione, nhưng Draco đã nhanh tay đưa ba ngón tay ra nắm lấy cổ áo chùng của Harry từ phía sau. Cổ áo ngay lập tức bị xé toạc, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn mềm mịn của đứa trẻ.
"Malfoy!"
"Tôi nghĩ," Draco nhếch mép cười chuẩn Malfoy. Tuy rằng tư thể hiện tại khiến hắn phải ngẩng đầu lên nhìn Granger, nhưng vẻ mặt hắn lại có vẻ như đang nhìn đối phương từ trên cao xuống "Thánh Potter của chúng ta thà ở với một quý ông lịch thiệp như tôi còn hơn là một con Máu bùn cáu kỉnh liên tục la hét."
"Câm mồm đi Malfoy! Nếu không phải vì cái trò tồi tệ của cậu, thì làm sao cái vạc của Harry có thể nổ tung được?! Đừng nói là do tai nạn nhảm nhí gì đó!"
Draco nhướng mày bất mãn đứng lên, cảm thấy hài lòng khi phát hiện Harry vô thức túm lấy một góc áo chùng của hắn như muốn ngăn cản hắn rời đi. Thề có Merlin, cảm giác đó thực sự rất tốt.
"Tôi phải nhắc cho trò nhớ, trò Granger, rằng tai nạn này cũng gây ảnh hưởng tới điểm số môn Độc dược của tôi - người chung nhóm với cậu ta."
Hermione gần như nổi khùng. Cơn tức giận dâng trào không còn nơi nào để trút bỏ. Cô nuốt nước bọt và cố gắng gọi Harry dịu dàng hơn "Harry!"
"Vâng, thưa chị."
Harry run lên, ro ràng là đang cố gắng kìm lại những giọt nước mắt và chờ đợi phải chịu một tổn thương nào đó, những ngón tay kéo áo chùng của Draco cho đến khi chúng trở nên trắng bệch, rồi buông ra.
Ngay sau đó "Này, Máu bùn, bộ cô không thấy khuôn mặt nhăn nhó xấu xí của mình khiến trẻ con sợ hãi sao?" Draco cau mày kinh tởm, không đợi câu trả lời đã quay qua nhìn giáo sư Độc dược đang yên lặng xoa đôi lông mày vẫn còn giật giật của mình "Thưa giáo sư Snape, con có thể xin nghỉ một lúc để đưa đứa bé tự chuốc khổ vào thân này tới gặp... hiệu trưởng Dumbledore được không?"
Đó hiển nhiên là một yêu cầu hợp lí. Bàn tay nhỏ bé đang được bàn tay to lớn của Draco nắm chặt khẽ run lên, mặc cho chủ nhân của chúng đang cắn chặt môi đưới để kiềm chế sự run rẩy. Dù cậu đã từng là con sư tử Gryffindor ngu xuẩn lố bịch hay Đứa bé sống sót, thì giờ đây trông Harry vẫn rất dễ bị tổn thương, bé nhỏ và phụ thuộc một các vô thức vào Draco Malfoy - mà không có bất kì lí do hay lời giải thích nào.
Vì vậy, với tư cách là một Malfoy, Draco thậm chí không cần lí do chết tiệt cho bất kì điều gì hắn muốn làm. Đúng vậy, ừ, không cần lí do gì cả.
Snape nhìn chằm chằm vào hắn trong vài phút, mím chặt đôi môi sắc bén của thầy ấy tới mức chúng trắng bệch. Cuối cùng, mệt mỏi nhắm mắt đồng ý.
"Đó không phải là việc của cậu, Malfoy!" Hermione gần như bật dậy, kéo người bạn trai vẫn còn ngơ ngác của mình qua "Tôi và Ron sẽ làm điều đó!"
"Gryffindor bị trừ mười lăm điểm, vì trò Granger gây mất trật tự và không có lòng biết ơn, xúc phạm giáo sư và lòng tốt của người khác, với tư cách là nhân chứng gần nhất, trò Malfoy chắc chắn là người phù hợp nhất, và là một người đủ khả năng để hoàn thành nhiệm vụ này. Ngoài ra, tôi e rằng rất khó để tôi có thể tiếp tục giữ thái độ hòa nhã trong trường hợp này."
Snape bước tới bên bàn giáo viên và gõ lên bàn. Tiếng gõ không lớn, nhưng đủ để mọi người trong căn hầm này nghe thấy.
"Năm giây, để các trò có thể trở về đúng vị trí của mình. Và trò Malfoy, trò có thể rời đi cùng trò Potter."
"Giáo sư Snape! Làm sao thầy có thể...!"
"Gryffindor trừ thêm năm điểm nữa. Trở lại chỗ ngồi, cô Granger!"
Liếc nhìn Granger, người đang hết sức giận dữ ngồi lại vô chỗ, với vẻ mặt không chút nao núng, Draco bước ra khỏi hầm với khóe miệng còn đang co giật. Harry vấp ngã một chút và hơi lảo đảo khi đuổi theo sau hắn.
(Truyện được edit và đăng duy nhất tạiWattpadVivianLight2904, hãy đọc truyện tạiWattpadchínhchủ để ủng hộ cho mình nhé!)
---------
Tính thi xong mới đăng chương đầu cho cả nhà, nhưng mà mình high quá nên đăng luôn chương 1 kẻo các bạn mong nè. ❤
Trangtruyenwiki1chôm truyện của mình rất là nhanh luôn. Thật ra nhiều trang chôm chỉa mà không thèm báo một lời lắm, nhưng trangtruyenwiki1vôsỉ nhất vì đã chôm còn sửa truyện của mình nữa. Nếu bạn nào hiện đang đọc ở những trang khôngphảiWattpadVivianLight2904 thì vôWattpadđể ủng hộ cho mình nhé!
10/01/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.