[Hp][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim
Chương 84: Ở đâu?
Hải Thị Thận Lâu
08/04/2023
Ở bên ngoài mê cung tất cả mọi người ai cũng đều duỗi cổ chờ đợi xem ai
sẽ là người chiến thắng. Một tín hiệu cầu cứu bắn lên từ xa, Fleur được
nhân viên cứu hộ đưa ra trong tình trạng hoảng loạn, cô bị thương rất
nhiều nơi nhưng may mắn không nguy hiểm đến tính mạng. Thêm hai tín hiệu nữa được bắn lên, các nam sinh Durmstrang đều thở dài thất vọng khi
nhìn thấy Krum được đưa ra. Tinh thần anh không tồi vừa ra khỏi mê cung
Krum quay đầu tìm kiếm xung quanh sau đó hỏi.
"-Arry Potter và anh bạn kia đâu?"
"Cậu nói sao?" Nhân viên cứu hộ ngạc nhiên hỏi lại.
"Tôi nhìn thấy họ đã lấy được cúp rồi mà." Krum gãi đầu khó hiểu.
Các nhân viên vội báo chuyện này cho ban giám khảo. Việc hai nhà vô địch của Hogwarts cùng nhau mất tích khiến cả khán đài loạn hết cả lên.
"Bình tĩnh, bình tĩnh chúng tôi sẽ cho người tìm kiếm trong mê cung một lần nữa." Dumbledore đứng dậy trấn an.
Ông đến chỗ Krum hỏi han kỹ càng những thứ anh đã chứng kiến và kết luận khóa cảng trên chiếc cúp đã bị lệch hướng thay vì đưa người về điểm xuất phát nó lại mang Harry và Cedric đi đến nơi nào đó chưa rõ.
"Sao lại như vậy chứ? Ai là người kiểm tra chiếc cúp cuối cùng?" James la lên.
"Là ngài Barty Crouch... nhưng hôm nay ngài ấy không có mặt ở đây." Một nhân viên trong ban tổ chức lắp bắp trả lời.
"Chúng ta không thể làm gì để tìm ra điểm đến của khóa cảng sao?" Lily lo lắng hỏi.
"Nếu chúng ta không có chính cái khóa cảng đó thì không." Dumbledore nhíu mày đáp.
Trong lúc những người lớn đang nóng ruột nóng gan tổ chức tìm kiếm hai nhà vô địch mất tích thì trên khán đài đám học trò cũng láo nháo ồn ào hỏi nhau xem chuyện gì đã xảy ra.
"Cái gì? Anh Harry mất tích?" Harry hoảng sợ khi nghe Hermione thông báo tin này.
"Ừ, Viktor vừa nói với mình. Hình như là khóa cảng xảy ra vấn đề." Cô nhíu mày kể.
"Sao lại thế?" Nó hoang mang lẩm bẩm.
"Này Harry, không phải bồ với anh Harry có gương hai mặt sao? Lấy ra xem thử." Ron ở bên cạnh hiến kế.
"Ờ ha." Harry đào móc trong túi ra chiếc gương hai mặt, nó mở ra dùng pháp lực tạo nên kết nối nhưng không có kết quả chiếc gương tròn vẫn im lìm không phát sáng.
Cả ba đứa cùng thất vọng nhìn nhau nhưng khi Harry chuẩn bị đóng chiếc gương lại cất đi thì từ đó bỗng phát ra thanh âm.
"Harry?"
"!!!!"
Hermione ngã ngửa ra sau, Ron bị vấp cái ghế mà té nhào ra đất, nhóc con Harry càng bị dọa sợ tới mức gương hai mặt cũng ném đi luôn, may thay nó lại rơi xuống ghế ngồi.
"Á Á Á Á" Tụi nó đứa nào cũng hét rầm lên làm tất cả mọi người đều phải nhìn lại.
Harry vội lao tới chụp lấy cái gương giơ lên cao gào thét. "Ba ơi, con tìm thấy anh Harry rồi."
...
Cảm giác chóng mặt nghẹt thở giống như có một cái móc câu vào rốn kéo người ta xuyên qua một đường hầm nhỏ hẹp thổi quét qua người Harry.
"Protego... Protego", Vừa chạm đất Harry ngay lập tức phóng ra bùa che chắn cho bản thân và Cedric bên cạnh.
Khi cơn choáng váng đã qua, cậu mới có thể đánh giá tình hình và cực kỳ ngạc nhiên khi nhận ra đây không phải là khu mộ của gia tộc Riddle. Xung quanh Harry, trải dài đến hết tầm mắt là hàng loạt tán cây cổ thụ lớn, thân cây to đến hai ba người lớn cũng ôm không xuể. Bầu trời xám xịt, mưa rơi lác đác, dương xỉ trưởng thành mọc thành tảng, nước mưa rơi xuống khiến phiến lá run lên bần bật.
"Lumos Maxima" Harry tạo ra vài quả cầu ánh sáng để nhìn rõ hơn.
Đây rõ ràng là một khu rừng ôn đới rậm rạp, mặt trời đã sắp xuống núi, cơn mưa làm hơi ẩm trong rừng bốc lên thành từng dải sương mù vây kín mặt đất, cả khu rừng vắng vẻ, âm u mà mờ mịt mang đến cảm giác lạnh lẽo đến rợn người.
Trong không gian yên tĩnh đến nhường ấy tiếng gương hai mặt rung lên nghe đặc biệt rõ ràng. Harry mở túi lấy gương hai mặt mở ra.
"Harry?"
"Harry, anh đang ở đâu?" Thằng nhóc Harry hét vào chiếc gương.
"Anh..." Cậu vừa mới thốt lên được một tiếng đã phải ngưng lại. Tiếng ồn ào hỗn loạn vọng ra từ phía bên kia, hình ảnh lắc lư một hồi thì hai lỗ mũi của Sirius hiện ra.
"Harry, nhóc đang ở đâu?"
"À... tôi" Harry chưa kịp nói dứt câu thì hình ảnh lại chuyển sang James.
"Harry, cháu đang ở đâu?"
"Cháu..."
Hình ảnh trong gương lại bắt đầu lắc điên cuồng, Harry biết rõ mình sẽ chẳng có cơ hội chen vào. Cậu đành yên lặng an tĩnh chờ đợi đến khi bên kia tìm được người nào đó có thể chủ trì được mọi thứ. Quả nhiên, vài phút sau gương mặt hiền từ của Dumbledore xuất hiện.
"Harry, cảm ơn Merlin trò không sao. Quá nhiều người muốn nói chuyện với trò nên thầy đã phải phóng to hình ảnh trong gương hai mặt chiếu lên không trung đấy."
"Dumbledore, trọng điểm." Từ bên cạnh Dumbledore phát ra một giọng nói nghiêm túc, Harry mỉm cười khi nghe ra đó là giọng của Snape.
"Phải rồi" Dumbledore vỗ trán. "Harry, trò có biết trò đang ở đâu không?"
"Em và Cedric đang ở trong một khu rừng." Harry để gương hai mặt theo chế độ rảnh tay, nó bay một vòng xung quanh cậu tường thuật trực tiếp hiện trường cho Dumbledore và mọi người bên kia có thể thấy được toàn cảnh. "Từ địa hình và thảm thực vật xem ra đây có lẽ là rừng Đen ở phía bắc nước Đức."
Ở phía bên kia, Bộ trưởng Fudge gào lên "Không thể nào, sao có thể xa đến thế được?"
Nhóc Harry cố gắng chen lên ghé vào chiếc gương hỏi lớn, "Sao anh không về bằng gương hai mặt luôn? Giống như lúc ở Quidditch World Cup ấy. Anh nói với em đây cũng là khóa cảng mà."
"Không được đâu" Harry trong gương lắc đầu trả lời. "Phạm vi hoạt động của chiếc gương chỉ ở trong lãnh thổ nước Anh thôi. Dù sao chế tạo khóa cảng xuyên biên giới mà không đăng ký với Bộ là phạm pháp mà." Harry liếc nhìn cúp Tam pháp thuật sau khi đưa cậu và Cedric đến đây đã báo hỏng nằm chỏng chơ trong bụi cỏ.
"Đúng vậy" Người đại diện cấp cao của Bộ pháp thuật Đức Elias Schmidt lên tiếng. "Tại sao một khóa cảng bất hợp pháp tới lãnh thổ Đức lại xuất hiện trong cuộc thi này?"
"Đây chỉ là trục trặc nhỏ thôi. Đó chưa chắc là nước Đức mà có khi hai đứa nó đang ở khu rừng nào đó ở nước Anh cũng nên. Dù sao phán đoán của một đứa nhỏ cũng không thể tin cậy." Fudge lau mồ hôi trên trán vội vã phân trần.
Grinderson đút hai tay vào túi quần ngẩng đầu trông hình chiếu được phóng to của gương hai mặt trên tay Dumbledore một lúc rồi chép miệng bình luận. "Nhìn thông và linh sam dày đặc như vậy đúng là đặc trưng của rừng Đen ở Freudenstadt."
Khăn tay của Bộ trưởng Fudge giờ đã ướt sũng luôn rồi.
"Muốn trở về thì cũng dễ thôi điều chỉnh lại phạm vi khóa cảng rộng hơn là được. Nếu mọi người không chê tôi biết một chút về thuật luyện kim." Grinderson nhướn nhướn mày nhếch miệng cười với Dumbledore.
"Không thể được." Elias Schmidt tiến lên phản đối. "Như thế là vi phạm Quy chế quản lý và sử dụng phương tiện lưu thông pháp thuật của Bộ pháp thuật Đức. Vì đây là việc bất khả kháng nên Bộ pháp thuật Đức sẽ không truy cứu trách nhiệm hình sự về việc nhập cảnh trái phép này, tôi sẽ liên lạc với Cục hải quan Berlin bọn họ sẽ cho người đến đón hai đứa trẻ. Chậm nhất là sáng mai chúng sẽ được đưa về Anh."
"Lâu như vậy. Để bọn trẻ ở trong rừng cả đêm không an toàn chút nào." Lily nhíu mày phàn nàn.
"Xin bà yên tâm, rừng Đen ngoại trừ một số thú ăn thịt bình thường thì không có sinh vật huyền bí nào quá nguy hiểm." Elias Schmidt rất kiên quyết không cho bọn họ sửa lại gương hai mặt.
"Đừng lo, Lily. Chỉ một đêm thôi chúng cháu đợi được." Giọng Harry truyền ra từ chiếc gương.
"Được rồi. Chúng ta sẽ giữ liên lạc với các trò thông qua gương hai mặt. Bây giờ cũng đã trễ, để những vị khách và học trò khác về nghỉ ngơi thôi." Dumbledore đưa ra quyết định cuối cùng.
Tất cả khách khứa và lũ nhóc đều la ó phàn nàn, đúng là đầu voi đuôi chuột. Cuộc thi đấu này từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc chính là một trò cười không hơn không kém. Lần này nước Anh đăng cai tổ chức thật thất bại, những nhân viên bộ pháp thuật nhìn nhau đều thấy sự xấu hổ trong mắt đối phương.
"Á Á Á, kia là cái gì?" Một tiếng hét vang lên khiến mọi người đang chuẩn bị đi về đổ dồn sự chú ý vào hình ảnh phóng to trên trời.
Sắc trời dần ảm đạm, bóng tối bao trùm khắp nơi. Từng cơn gió ma mị quét qua rặng núi, dưới bóng trăng lạnh lẽo, những bóng đen nhung nhúc lặng lẽ hiện ra. Thoạt trông chúng có vẻ giống người nhưng có phần quái đản và dị hợm với thân thể mất cân đối nghiêm trọng và dáng đi khệnh khạng không bình thường. Khi những cái bóng lộ ra dưới quả cầu ánh sáng, hình hài đích thực của chúng khiến người ta vừa sợ hãi vừa buồn nôn. Chúng là những dị vật ghê tởm và bệnh hoạn bậc nhất mà con người từng chứng kiến. Thứ sinh vật này, không biết có nên xếp vào hàng sinh vật không, chính xác là những bộ phận cơ thể người và động vật bị chặt ra rồi ghép lại với nhau một cách ngẫu nhiên. Những cái đầu thối rữa đến tận xương lộ ra hàm răng nhọn hoắt gắn trên thân mình quá khổ và đôi chân tong teo bên thấp bên dài không đều nhau. Tất cả đều tỏa ra hơi thở mục nát của cái chết nhưng chúng vẫn có thể di chuyển, quơ quào những bàn tay đen đúa lởm chởm móng vuốt về phía nguồn sáng duy nhất giữa khu rừng. Trông cứ như một quân đoàn xác chết biết đi vậy.
Ngay cả những thằng nhóc gan lì nhất vừa nhìn thấy cảnh này cũng phải hét ầm lên. Có những nữ sinh yếu ớt đã ngất xỉu ngay lập tức.
"Đây là cái gì? Ông đã nói trong rừng không có sinh vật nào nguy hiểm mà?" Lily quay ngoắt đầu chất vấn Elias Schmidt.
"Tôi... Tôi không biết đó là thứ gì. Chúng tôi chưa từng ghi nhận được loại sinh vật nào như vậy." Ông ta cũng kinh ngạc đến hoảng hốt.
"Expelliarmus" Harry đánh văng một cái xác đang tiến gần, nó văng ra xa đập mạnh vào thân cây rồi ngã lăn xuống bụi cỏ. Từ xa đều có thể nghe thấy rõ tiếng răng rắc phát ra từ những khúc xương vỡ vụn. Nhưng chỉ một lát sau thứ đó lại nhúc nhích vặn vẹo cơ thể không còn lành lặn đứng dậy loạng choạng quay trở lại vị trí ban đầu.
"Không ổn. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay." Harry nói với Cedric.
Cedric chỉ trầm mặc gật đầu.
Cả hai lựa chọn một phương hướng ít xác chết nhất chạy thục mạng. Đám quái vật đó cũng đuổi theo, tốc độ so với trước kia còn nhanh hơn.
"Chết tiệt" Harry chửi nhỏ một tiếng phanh gấp lại khi thấy phía trước cũng bị đàn đàn lũ lũ quái vật chặn đứng.
Harry vung đũa phép tạo ra một lồng phòng ngự màu vàng kim đường kính khoảng 4 thước Anh bao lấy hai người. "Yên tâm đi Cedric bọn chúng không thể bước qua lằn ranh này, nếu đây là sinh vật hắc ám cùng loại với thây ma có tập tính hoạt động về đêm thì chúng ta chỉ cần chờ tới sáng là được."
Đúng như lời Harry đã nói đám quái vật chỉ có thể cào cấu bên ngoài lồng bảo vệ mà không thể mảy may bước được một chân vào trong. Thấy cảnh này những người đang theo dõi tình hình phía bên kia eo biển Manche cũng thở ra được phần nào. Đúng lúc này cửa vào mê cung xao động, vài nhân viên cứu hộ khiêng một người trở ra.
"Chúng tôi tìm được tuyển thủ Cedric Diggory rồi này." Một trong số đó hô lớn.
Đám đông nghe thế bàng hoàng ngẩng phắt đầu lên màn ảnh phía trên. Nếu đây là Cedric Diggory vậy người đang ở bên cạnh Harry là ai?
"Harry, coi chừng." James hét lớn.
"-Arry Potter và anh bạn kia đâu?"
"Cậu nói sao?" Nhân viên cứu hộ ngạc nhiên hỏi lại.
"Tôi nhìn thấy họ đã lấy được cúp rồi mà." Krum gãi đầu khó hiểu.
Các nhân viên vội báo chuyện này cho ban giám khảo. Việc hai nhà vô địch của Hogwarts cùng nhau mất tích khiến cả khán đài loạn hết cả lên.
"Bình tĩnh, bình tĩnh chúng tôi sẽ cho người tìm kiếm trong mê cung một lần nữa." Dumbledore đứng dậy trấn an.
Ông đến chỗ Krum hỏi han kỹ càng những thứ anh đã chứng kiến và kết luận khóa cảng trên chiếc cúp đã bị lệch hướng thay vì đưa người về điểm xuất phát nó lại mang Harry và Cedric đi đến nơi nào đó chưa rõ.
"Sao lại như vậy chứ? Ai là người kiểm tra chiếc cúp cuối cùng?" James la lên.
"Là ngài Barty Crouch... nhưng hôm nay ngài ấy không có mặt ở đây." Một nhân viên trong ban tổ chức lắp bắp trả lời.
"Chúng ta không thể làm gì để tìm ra điểm đến của khóa cảng sao?" Lily lo lắng hỏi.
"Nếu chúng ta không có chính cái khóa cảng đó thì không." Dumbledore nhíu mày đáp.
Trong lúc những người lớn đang nóng ruột nóng gan tổ chức tìm kiếm hai nhà vô địch mất tích thì trên khán đài đám học trò cũng láo nháo ồn ào hỏi nhau xem chuyện gì đã xảy ra.
"Cái gì? Anh Harry mất tích?" Harry hoảng sợ khi nghe Hermione thông báo tin này.
"Ừ, Viktor vừa nói với mình. Hình như là khóa cảng xảy ra vấn đề." Cô nhíu mày kể.
"Sao lại thế?" Nó hoang mang lẩm bẩm.
"Này Harry, không phải bồ với anh Harry có gương hai mặt sao? Lấy ra xem thử." Ron ở bên cạnh hiến kế.
"Ờ ha." Harry đào móc trong túi ra chiếc gương hai mặt, nó mở ra dùng pháp lực tạo nên kết nối nhưng không có kết quả chiếc gương tròn vẫn im lìm không phát sáng.
Cả ba đứa cùng thất vọng nhìn nhau nhưng khi Harry chuẩn bị đóng chiếc gương lại cất đi thì từ đó bỗng phát ra thanh âm.
"Harry?"
"!!!!"
Hermione ngã ngửa ra sau, Ron bị vấp cái ghế mà té nhào ra đất, nhóc con Harry càng bị dọa sợ tới mức gương hai mặt cũng ném đi luôn, may thay nó lại rơi xuống ghế ngồi.
"Á Á Á Á" Tụi nó đứa nào cũng hét rầm lên làm tất cả mọi người đều phải nhìn lại.
Harry vội lao tới chụp lấy cái gương giơ lên cao gào thét. "Ba ơi, con tìm thấy anh Harry rồi."
...
Cảm giác chóng mặt nghẹt thở giống như có một cái móc câu vào rốn kéo người ta xuyên qua một đường hầm nhỏ hẹp thổi quét qua người Harry.
"Protego... Protego", Vừa chạm đất Harry ngay lập tức phóng ra bùa che chắn cho bản thân và Cedric bên cạnh.
Khi cơn choáng váng đã qua, cậu mới có thể đánh giá tình hình và cực kỳ ngạc nhiên khi nhận ra đây không phải là khu mộ của gia tộc Riddle. Xung quanh Harry, trải dài đến hết tầm mắt là hàng loạt tán cây cổ thụ lớn, thân cây to đến hai ba người lớn cũng ôm không xuể. Bầu trời xám xịt, mưa rơi lác đác, dương xỉ trưởng thành mọc thành tảng, nước mưa rơi xuống khiến phiến lá run lên bần bật.
"Lumos Maxima" Harry tạo ra vài quả cầu ánh sáng để nhìn rõ hơn.
Đây rõ ràng là một khu rừng ôn đới rậm rạp, mặt trời đã sắp xuống núi, cơn mưa làm hơi ẩm trong rừng bốc lên thành từng dải sương mù vây kín mặt đất, cả khu rừng vắng vẻ, âm u mà mờ mịt mang đến cảm giác lạnh lẽo đến rợn người.
Trong không gian yên tĩnh đến nhường ấy tiếng gương hai mặt rung lên nghe đặc biệt rõ ràng. Harry mở túi lấy gương hai mặt mở ra.
"Harry?"
"Harry, anh đang ở đâu?" Thằng nhóc Harry hét vào chiếc gương.
"Anh..." Cậu vừa mới thốt lên được một tiếng đã phải ngưng lại. Tiếng ồn ào hỗn loạn vọng ra từ phía bên kia, hình ảnh lắc lư một hồi thì hai lỗ mũi của Sirius hiện ra.
"Harry, nhóc đang ở đâu?"
"À... tôi" Harry chưa kịp nói dứt câu thì hình ảnh lại chuyển sang James.
"Harry, cháu đang ở đâu?"
"Cháu..."
Hình ảnh trong gương lại bắt đầu lắc điên cuồng, Harry biết rõ mình sẽ chẳng có cơ hội chen vào. Cậu đành yên lặng an tĩnh chờ đợi đến khi bên kia tìm được người nào đó có thể chủ trì được mọi thứ. Quả nhiên, vài phút sau gương mặt hiền từ của Dumbledore xuất hiện.
"Harry, cảm ơn Merlin trò không sao. Quá nhiều người muốn nói chuyện với trò nên thầy đã phải phóng to hình ảnh trong gương hai mặt chiếu lên không trung đấy."
"Dumbledore, trọng điểm." Từ bên cạnh Dumbledore phát ra một giọng nói nghiêm túc, Harry mỉm cười khi nghe ra đó là giọng của Snape.
"Phải rồi" Dumbledore vỗ trán. "Harry, trò có biết trò đang ở đâu không?"
"Em và Cedric đang ở trong một khu rừng." Harry để gương hai mặt theo chế độ rảnh tay, nó bay một vòng xung quanh cậu tường thuật trực tiếp hiện trường cho Dumbledore và mọi người bên kia có thể thấy được toàn cảnh. "Từ địa hình và thảm thực vật xem ra đây có lẽ là rừng Đen ở phía bắc nước Đức."
Ở phía bên kia, Bộ trưởng Fudge gào lên "Không thể nào, sao có thể xa đến thế được?"
Nhóc Harry cố gắng chen lên ghé vào chiếc gương hỏi lớn, "Sao anh không về bằng gương hai mặt luôn? Giống như lúc ở Quidditch World Cup ấy. Anh nói với em đây cũng là khóa cảng mà."
"Không được đâu" Harry trong gương lắc đầu trả lời. "Phạm vi hoạt động của chiếc gương chỉ ở trong lãnh thổ nước Anh thôi. Dù sao chế tạo khóa cảng xuyên biên giới mà không đăng ký với Bộ là phạm pháp mà." Harry liếc nhìn cúp Tam pháp thuật sau khi đưa cậu và Cedric đến đây đã báo hỏng nằm chỏng chơ trong bụi cỏ.
"Đúng vậy" Người đại diện cấp cao của Bộ pháp thuật Đức Elias Schmidt lên tiếng. "Tại sao một khóa cảng bất hợp pháp tới lãnh thổ Đức lại xuất hiện trong cuộc thi này?"
"Đây chỉ là trục trặc nhỏ thôi. Đó chưa chắc là nước Đức mà có khi hai đứa nó đang ở khu rừng nào đó ở nước Anh cũng nên. Dù sao phán đoán của một đứa nhỏ cũng không thể tin cậy." Fudge lau mồ hôi trên trán vội vã phân trần.
Grinderson đút hai tay vào túi quần ngẩng đầu trông hình chiếu được phóng to của gương hai mặt trên tay Dumbledore một lúc rồi chép miệng bình luận. "Nhìn thông và linh sam dày đặc như vậy đúng là đặc trưng của rừng Đen ở Freudenstadt."
Khăn tay của Bộ trưởng Fudge giờ đã ướt sũng luôn rồi.
"Muốn trở về thì cũng dễ thôi điều chỉnh lại phạm vi khóa cảng rộng hơn là được. Nếu mọi người không chê tôi biết một chút về thuật luyện kim." Grinderson nhướn nhướn mày nhếch miệng cười với Dumbledore.
"Không thể được." Elias Schmidt tiến lên phản đối. "Như thế là vi phạm Quy chế quản lý và sử dụng phương tiện lưu thông pháp thuật của Bộ pháp thuật Đức. Vì đây là việc bất khả kháng nên Bộ pháp thuật Đức sẽ không truy cứu trách nhiệm hình sự về việc nhập cảnh trái phép này, tôi sẽ liên lạc với Cục hải quan Berlin bọn họ sẽ cho người đến đón hai đứa trẻ. Chậm nhất là sáng mai chúng sẽ được đưa về Anh."
"Lâu như vậy. Để bọn trẻ ở trong rừng cả đêm không an toàn chút nào." Lily nhíu mày phàn nàn.
"Xin bà yên tâm, rừng Đen ngoại trừ một số thú ăn thịt bình thường thì không có sinh vật huyền bí nào quá nguy hiểm." Elias Schmidt rất kiên quyết không cho bọn họ sửa lại gương hai mặt.
"Đừng lo, Lily. Chỉ một đêm thôi chúng cháu đợi được." Giọng Harry truyền ra từ chiếc gương.
"Được rồi. Chúng ta sẽ giữ liên lạc với các trò thông qua gương hai mặt. Bây giờ cũng đã trễ, để những vị khách và học trò khác về nghỉ ngơi thôi." Dumbledore đưa ra quyết định cuối cùng.
Tất cả khách khứa và lũ nhóc đều la ó phàn nàn, đúng là đầu voi đuôi chuột. Cuộc thi đấu này từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc chính là một trò cười không hơn không kém. Lần này nước Anh đăng cai tổ chức thật thất bại, những nhân viên bộ pháp thuật nhìn nhau đều thấy sự xấu hổ trong mắt đối phương.
"Á Á Á, kia là cái gì?" Một tiếng hét vang lên khiến mọi người đang chuẩn bị đi về đổ dồn sự chú ý vào hình ảnh phóng to trên trời.
Sắc trời dần ảm đạm, bóng tối bao trùm khắp nơi. Từng cơn gió ma mị quét qua rặng núi, dưới bóng trăng lạnh lẽo, những bóng đen nhung nhúc lặng lẽ hiện ra. Thoạt trông chúng có vẻ giống người nhưng có phần quái đản và dị hợm với thân thể mất cân đối nghiêm trọng và dáng đi khệnh khạng không bình thường. Khi những cái bóng lộ ra dưới quả cầu ánh sáng, hình hài đích thực của chúng khiến người ta vừa sợ hãi vừa buồn nôn. Chúng là những dị vật ghê tởm và bệnh hoạn bậc nhất mà con người từng chứng kiến. Thứ sinh vật này, không biết có nên xếp vào hàng sinh vật không, chính xác là những bộ phận cơ thể người và động vật bị chặt ra rồi ghép lại với nhau một cách ngẫu nhiên. Những cái đầu thối rữa đến tận xương lộ ra hàm răng nhọn hoắt gắn trên thân mình quá khổ và đôi chân tong teo bên thấp bên dài không đều nhau. Tất cả đều tỏa ra hơi thở mục nát của cái chết nhưng chúng vẫn có thể di chuyển, quơ quào những bàn tay đen đúa lởm chởm móng vuốt về phía nguồn sáng duy nhất giữa khu rừng. Trông cứ như một quân đoàn xác chết biết đi vậy.
Ngay cả những thằng nhóc gan lì nhất vừa nhìn thấy cảnh này cũng phải hét ầm lên. Có những nữ sinh yếu ớt đã ngất xỉu ngay lập tức.
"Đây là cái gì? Ông đã nói trong rừng không có sinh vật nào nguy hiểm mà?" Lily quay ngoắt đầu chất vấn Elias Schmidt.
"Tôi... Tôi không biết đó là thứ gì. Chúng tôi chưa từng ghi nhận được loại sinh vật nào như vậy." Ông ta cũng kinh ngạc đến hoảng hốt.
"Expelliarmus" Harry đánh văng một cái xác đang tiến gần, nó văng ra xa đập mạnh vào thân cây rồi ngã lăn xuống bụi cỏ. Từ xa đều có thể nghe thấy rõ tiếng răng rắc phát ra từ những khúc xương vỡ vụn. Nhưng chỉ một lát sau thứ đó lại nhúc nhích vặn vẹo cơ thể không còn lành lặn đứng dậy loạng choạng quay trở lại vị trí ban đầu.
"Không ổn. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay." Harry nói với Cedric.
Cedric chỉ trầm mặc gật đầu.
Cả hai lựa chọn một phương hướng ít xác chết nhất chạy thục mạng. Đám quái vật đó cũng đuổi theo, tốc độ so với trước kia còn nhanh hơn.
"Chết tiệt" Harry chửi nhỏ một tiếng phanh gấp lại khi thấy phía trước cũng bị đàn đàn lũ lũ quái vật chặn đứng.
Harry vung đũa phép tạo ra một lồng phòng ngự màu vàng kim đường kính khoảng 4 thước Anh bao lấy hai người. "Yên tâm đi Cedric bọn chúng không thể bước qua lằn ranh này, nếu đây là sinh vật hắc ám cùng loại với thây ma có tập tính hoạt động về đêm thì chúng ta chỉ cần chờ tới sáng là được."
Đúng như lời Harry đã nói đám quái vật chỉ có thể cào cấu bên ngoài lồng bảo vệ mà không thể mảy may bước được một chân vào trong. Thấy cảnh này những người đang theo dõi tình hình phía bên kia eo biển Manche cũng thở ra được phần nào. Đúng lúc này cửa vào mê cung xao động, vài nhân viên cứu hộ khiêng một người trở ra.
"Chúng tôi tìm được tuyển thủ Cedric Diggory rồi này." Một trong số đó hô lớn.
Đám đông nghe thế bàng hoàng ngẩng phắt đầu lên màn ảnh phía trên. Nếu đây là Cedric Diggory vậy người đang ở bên cạnh Harry là ai?
"Harry, coi chừng." James hét lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.