[Hp][Tomdra] Chúa Tể Hắc Ám, Xin Hãy Tha Cho
Chương 12
Ái Tại Tức Duyên Tiền
03/02/2023
Thực tế thì Draco và Ellis cũng không đợi lâu lắm, khi họ vừa mới làm xong được ba tấc Anh bài tập, Tom đã ngồi xuống đối diện với họ.
Draco đưa cặp sách cho Tom, ánh mắt nhìn tới bùn đất dính trên góc áo của Tom, cậu nhướng mày và hạ giọng xuống mà hỏi: "Tom, cậu mới đi đâu vậy?"
Nghe thấy Draco hỏi, Ellis vốn còn vùi đầu làm bài tập cũng ngước lên nhìn, cậu mờ mịt nhìn qua Draco: "Tom, cậu trở lại rồi." Nói tới đây, cậu dừng lại rồi tò mò nhìn Tom, "Tom, cậu mới đi làm gì à?"
"Không có gì," Tom liếc liếc Draco một cái, sau đó mỉm cười với Ellis, "Tôi chỉ là lo thú cưng của tôi bị đói nên đi tìm chút thức ăn."
"Thú cưng?" Ellis khó hiểu nhìn Tom, cậu nhớ rõ ở trên chuyến tốc hành đến Hogwarts, Tom bảo mình không có mang thú cưng vào trong trường.
Khác với Ellis, Draco nghe hiểu hai chữ thú cưng của Tom, cơ thể run lên theo bản năng. Mẹ nó, cậu nhớ tới việc Tom dùng một con rắn đe dọa cậu ba năm liền. Mà hiện tại, trên áo choàng của Tom còn dính bùn và cỏ, chỉ sợ là, Tom Riddle lại đi tới chỗ nào đó kiếm một con rắn khốn kiếp nào đó làm thú cưng.
Draco không lên tiếng trừng mắt với Tom, sau đó là cầm lấy bút lông chim và làm bài tập môn Biến Hình trên tấm da dê giống như đang trút giận.
Chương trình học năm nhất không có khó khăn gì với Draco, dù gì cậu cũng đã học qua năm nhất một lần, huống chi lần này không có tên Cứu Thế Chủ đầu sẹo cản trở cậu nghe giảng. Tốc độ của Tom cũng không chậm, rõ ràng là bắt đầu làm bài trễ hơn Draco và Ellis nhưng rất nhanh đã đuổi kịp. Draco không thể không thừa nhận, thiên phú về pháp thuật của Tom thật sự quá tốt, khó trách về sau lại trở thành Chúa tể Hắc Ám.
Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, ba người đã nhanh chóng hoàn thành bài luận môn Biến Hình trong thư viện, buổi chiều học Lịch sử Pháp thuật với Hufflepuff, việc này làm Draco rất là đau đầu, có thế nào đi nữa cậu cũng sẽ không thích môn này, sự buồn chán và nhạt nhẽo thật sự khiến người ta mệt rã rời.
Giáo sư Binns vẫn cứ chọn cách bước vào trong lớp bằng cách xuyên qua bảng đen và trong phòng học vang lên tiếng hút khí mạnh, giống như mọi người không nghĩ tới việc giáo sư dạy Lịch sử Pháp thuật lại là một hồn ma. Giáo sư Binns tự giới thiệu mình trước rồi dùng cái giọng đều đều và nhạt nhẽo đọc Lịch sử Pháp thuật viết trong sách giáo khoa, mắt của Draco trợn lên, cậu mà biết dù qua bao lâu cũng không thể thay đổi được thói quen giảng bài của giáo sư Binns, cậu thà ngồi đọc sách giáo khoa về Lịch sử Pháp thuật chứ không muốn ngồi nghe cái giọng giảng bài chán ngắt của vị giáo sư này.
Chỉ sợ Lịch sử Pháp thuật là môn mà Tom Riddle không thể nào nghiêm túc nghe giảng, Ellis đã sớm bắt đầu ngủ gà ngủ gật, còn Draco đã mở sách giáo khoa môn Độc Dược ra ở trên bàn. Nói thật, cậu không có một chút hảo cảm nào tới viện trưởng của bọn họ, giáo sư Độc Dược Slughorn, năm đó, ông ta không hề cho người thừa kế nhà Malfoy một chút mặt mũi. Bởi vì thái độ của giáo sư Slughorn, cậu đã bị tên đầu sẹo Cứu Thế Chủ cười nhạo một thời gian. Nếu có thể chọn lựa, cậu sẵn lòng để giáo sư Độc Dược là Snape dạy cho, tốt hơn so với Slughorn.
Tom lập tức mất tích sau khi giờ cơm chiều kết thúc, Draco tìm mãi cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tom, điều này làm cho Draco cực kì bất an. Rõ ràng là đã hạ quyết tâm theo sát Tom, ai dè vừa quay người là không thấy tăm hơi của Tom luôn, Draco lúc này mới nhận ra, kể cả việc Tom là đứa trẻ mười một tuổi, cậu cũng không thể khống chế được.
Vì không tìm được Tom, Draco đành phải quay lại phòng sinh hoạt chung của Slytherin, nhưng Draco một chút cũng không muốn ngồi yên trong phòng sinh hoạt, bởi vì ông nội cậu đang ngồi trên ghế sô pha dễ chịu và bị một đám người vây quanh không biết đang nói cái gì, thời khắc cậu bước vào phòng sinh hoạt chung, Draco có thể khẳng định Abraxas để ánh mắt đặt trên người mình.
"Trò đã trở lại Draco," Abraxas rất thích thú nhướng mày, nhìn cậu nhóc có ngoại hình giống mình, "Tôi nghe được buổi sáng trò xảy ra tranh chấp với một Gryffindor năm nhất, đã vậy còn bị trừ đi mười điểm."
Phòng sinh hoạt chung trở nên yên tĩnh, đa số ánh mắt đều ở trên người Draco, thậm chí còn có kẻ đang vui sướng khi thấy người gặp họa.
Draco liếc liếc Abraxas một cái, chần chừ một lát mới gật đầu, "Không sai."
Ôi, người này là ông nội mình, cậu làm sao có thể vô lễ với ông nội mình được? Giờ hiện tại ấn tượng của ông nội với mình nhất định cực kì không tốt, ngày đầu tiên đi học đã bị trừ mười điểm, này đúng là không xong rồi!
Draco một bên khó chịu ở trong lòng, một bên nhìn chằm chằm thái độ của Abraxas.
Abraxas uể oải nhìn Draco, giống như không bận tâm tới vụ trừ đi mười điểm, "Draco, tôi không thể không nhắc nhở trò, ngày đầu tiên khai giảng, trò đã khiến Slytherin trừ mười điểm." Abraxas nhếch môi và nói tiếp, "Draco, trò không thể không lấy lại điểm ở môn học sau."
"Đương nhiên." Draco nhún vai tỏ vẻ không bận tâm, "Tôi sẽ kiếm điểm cho Slytherin khi đi học----" Nói tới đây, Draco dừng lại, cậu thật sự chịu không nổi ánh mắt của người khác, "---- tôi nghĩ, tôi có thể quay về phòng ngủ chứ, trò Malfoy?"
Nghe xưng hô của Draco với mình, Abraxas nâng lông mày, nhưng cũng không nói lời nào, "Được chứ, ngủ ngon Draco."
Chờ khi Draco trở về phòng ngủ của mình, Dexter Fortescue ngồi bên người Abraxas mới cười khẩy một tiếng. "Ôi, Abraxas, cậu ta vậy mà lại gọi cậu là trò Malfoy!"
"Việc đó có vấn đề gì sao?" Abraxas liếc Dexter một cái, không biết bạn tốt của mình đang cười cái gì.
Dexter vừa ôm bụng vừa cười mà nói: "Chẳng lẽ cậu ta không thấy như đang kêu chính mình à? Trò Malfoy, ha ha, cả hai người đều mang họ Malfoy."
"Cảm ơn nhắc nhở của cậu, Dexter." Giọng của Abraxas lạnh băng, không mang chút độ ấm nào. "...... Draco, tôi càng có hứng thú với cậu ta hơn rồi."
Draco ở bên kia không hề biết một câu của mình lại khiến cho Abraxas chú ý, cậu hiện tại vẫn còn rối rắm việc Tom rốt cuộc chạy đi đâu, sắp sửa tới giờ cấm đi lại vào ban đêm rồi, mà Tom vẫn chưa quay lại phòng ngủ.
Cuối cùng, trước giờ giới nghiêm mười lăm phút, Tom rốt cuộc cũng đi vào phòng.
Draco đang bực bội nhưng ngoài mặt lại làm như không để ý, cậu nhìn lướt qua Tom trước khi hỏi một cách ngạo mạn: "Cậu đi đâu? Trò Riddle?"
Tom liếc mắt một cái về phía Draco đang nổi quạu, một câu cũng không nói, chỉ đơn giản là cởi áo choàng ra.
Draco vốn đang ôm cả một bụng lửa nay bị Tom làm lơ nên càng tức giận hơn, cậu không thể không nâng giọng lên, "Tom Riddle!"
"Tôi nghĩ, tôi không cần báo cáo hành tung của mình với cậu, Draco." Tom rốt cuộc cũng quay đầu lại, hắn nhìn thoáng qua Draco đang phát hỏa, sau đó bắt đầu mỉm cười. "Draco, nhìn cậu bây giờ rất ngu đấy, khác gì một Gryffindor lỗ mãng."
Mẹ kiếp Tom Riddle! Cậu ta vậy mà nói mình là Gryffindor!
Draco nghiến răng, hận không thể ném cho Tom một cái Bùa Hóa Đá, nhưng cậu cũng dằn nó xuống, Draco thật sự không có lá gan mà làm ra việc gì với Chúa tể Hắc Ám tương lai.
"Được rồi Draco, tôi chỉ là đi dạo quanh lâu đài thôi." Tom thấy lửa giận của Draco có xu hướng lớn hơn liền mỉm cười giải thích.
"Đi dạo tới giờ giới nghiêm? Muốn bị Pringle (người quản lý, tiền nhiệm của Filch) tóm à?" Draco nói một cách mỉa mai.
"Tôi trở lại trước giờ cấm đi lại vào ban đêm, dĩ nhiên sẽ không bị bắt." Tom ngồi lên giường của mình với sách giáo khoa Độc Dược vào ngày mai, hắn nghiêm túc đọc sách Độc Dược, dành thời gian nhìn tới Draco vẫn còn giận, sau đó nói với vẻ ám chỉ: "Draco, ngày mai sẽ giới thiệu bạn mới tới làm quen với cậu."
"Tôi không có hứng thú làm quen với bạn mới gì đâu......" Draco chán nản mà lẩm bẩm, bạn của Tom? Ôi, cậu nhớ tới Ellis đã lải nhải mà còn đặc biệt nhát gan, quả thực là không xong mà, cậu không thể dành nguyên một ngày để nghe Ellis lải nhải được.
Sáng hôm sau, Draco còn chưa tỉnh ngủ đã nghe thấy cửa phòng bị gõ "rầm rầm".
"Ôi, Merlin ơi! Đứa nào gõ cửa sớm dữ vậy?" Draco bất mãn ngồi dậy trên giường thì thấy Tom đã thay xong quần áo đi ra mở cửa.
Cửa phòng vừa bị Tom mở ra, Ellis với vẻ mặt hưng phấn lập tức vọt vào.
"A, buổi sáng tốt lành Draco, Tom!"
"Ôi trời, Ellis, giờ còn rất sớm đấy? Cậu không ngủ chạy qua đây làm cái gì? Cậu có phải cú mèo đâu!" Draco nhìn Ellis như thấy quỷ khổng lồ đến cả áo choàng còn chưa mặc xong đã chạy qua đây.
"Này, đừng vậy chứ Draco, tớ vừa nghe được vụ này nên chạy tới kể cho các cậu nghe nè." Ellis giống như không thấy vẻ mặt của Draco, vẫn hưng phấn như cũ nhìn Tom và Draco.
Tom đóng cửa phòng lại, rất tự nhiên ngồi lên giường của Draco, mỉm cười với Ellis, "Xảy ra chuyện gì sao, Ellis?"
"Mấy cậu không thể nào tưởng tượng được đâu." Ellis dùng vẻ mặt khoa trương nhìn Draco, "Chính là cái tên Gryffindor có mâu thuẫn với Draco hồi hôm qua đấy, cậu ta bị hù chết luôn kìa."
Ellis vừa múa tay múa chân vừa nói tiếp: "Nửa đêm hôm qua, có một con rắn không biết chui vào trong tháp Gryffindor kiểu gì, lại còn chui vào giường của tên nhóc kia nữa, nghe nói toàn bộ người ở Gryffindor đều nghe được tiếng gào sợ hãi của tên đó, ôi, thật đúng là quá hả hê."
"...... Rắn?" Draco len lén nhìn Tom ở bên người. "Sau đó thì?"
"Sau đó?" Ellis đưa tay gãi gãi đầu. "Nghe kể là rắn không có bị bắt được, đổi lại thì đêm qua toàn bộ Gryffindor như gà bay chó sủa, tân sinh bị dọa sợ quá mức, sợ trên giường của mình cũng có rắn chui ra."
Nghe Ellis kể xong, Draco mím môi nhìn Tom, không thể phủ nhận trong lòng cậu có chút vui vẻ, mặc kệ Tom hiện tại thế nào, ít nhất cậu ta thật sự coi mình là bạn không phải sao?
Draco đưa cặp sách cho Tom, ánh mắt nhìn tới bùn đất dính trên góc áo của Tom, cậu nhướng mày và hạ giọng xuống mà hỏi: "Tom, cậu mới đi đâu vậy?"
Nghe thấy Draco hỏi, Ellis vốn còn vùi đầu làm bài tập cũng ngước lên nhìn, cậu mờ mịt nhìn qua Draco: "Tom, cậu trở lại rồi." Nói tới đây, cậu dừng lại rồi tò mò nhìn Tom, "Tom, cậu mới đi làm gì à?"
"Không có gì," Tom liếc liếc Draco một cái, sau đó mỉm cười với Ellis, "Tôi chỉ là lo thú cưng của tôi bị đói nên đi tìm chút thức ăn."
"Thú cưng?" Ellis khó hiểu nhìn Tom, cậu nhớ rõ ở trên chuyến tốc hành đến Hogwarts, Tom bảo mình không có mang thú cưng vào trong trường.
Khác với Ellis, Draco nghe hiểu hai chữ thú cưng của Tom, cơ thể run lên theo bản năng. Mẹ nó, cậu nhớ tới việc Tom dùng một con rắn đe dọa cậu ba năm liền. Mà hiện tại, trên áo choàng của Tom còn dính bùn và cỏ, chỉ sợ là, Tom Riddle lại đi tới chỗ nào đó kiếm một con rắn khốn kiếp nào đó làm thú cưng.
Draco không lên tiếng trừng mắt với Tom, sau đó là cầm lấy bút lông chim và làm bài tập môn Biến Hình trên tấm da dê giống như đang trút giận.
Chương trình học năm nhất không có khó khăn gì với Draco, dù gì cậu cũng đã học qua năm nhất một lần, huống chi lần này không có tên Cứu Thế Chủ đầu sẹo cản trở cậu nghe giảng. Tốc độ của Tom cũng không chậm, rõ ràng là bắt đầu làm bài trễ hơn Draco và Ellis nhưng rất nhanh đã đuổi kịp. Draco không thể không thừa nhận, thiên phú về pháp thuật của Tom thật sự quá tốt, khó trách về sau lại trở thành Chúa tể Hắc Ám.
Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, ba người đã nhanh chóng hoàn thành bài luận môn Biến Hình trong thư viện, buổi chiều học Lịch sử Pháp thuật với Hufflepuff, việc này làm Draco rất là đau đầu, có thế nào đi nữa cậu cũng sẽ không thích môn này, sự buồn chán và nhạt nhẽo thật sự khiến người ta mệt rã rời.
Giáo sư Binns vẫn cứ chọn cách bước vào trong lớp bằng cách xuyên qua bảng đen và trong phòng học vang lên tiếng hút khí mạnh, giống như mọi người không nghĩ tới việc giáo sư dạy Lịch sử Pháp thuật lại là một hồn ma. Giáo sư Binns tự giới thiệu mình trước rồi dùng cái giọng đều đều và nhạt nhẽo đọc Lịch sử Pháp thuật viết trong sách giáo khoa, mắt của Draco trợn lên, cậu mà biết dù qua bao lâu cũng không thể thay đổi được thói quen giảng bài của giáo sư Binns, cậu thà ngồi đọc sách giáo khoa về Lịch sử Pháp thuật chứ không muốn ngồi nghe cái giọng giảng bài chán ngắt của vị giáo sư này.
Chỉ sợ Lịch sử Pháp thuật là môn mà Tom Riddle không thể nào nghiêm túc nghe giảng, Ellis đã sớm bắt đầu ngủ gà ngủ gật, còn Draco đã mở sách giáo khoa môn Độc Dược ra ở trên bàn. Nói thật, cậu không có một chút hảo cảm nào tới viện trưởng của bọn họ, giáo sư Độc Dược Slughorn, năm đó, ông ta không hề cho người thừa kế nhà Malfoy một chút mặt mũi. Bởi vì thái độ của giáo sư Slughorn, cậu đã bị tên đầu sẹo Cứu Thế Chủ cười nhạo một thời gian. Nếu có thể chọn lựa, cậu sẵn lòng để giáo sư Độc Dược là Snape dạy cho, tốt hơn so với Slughorn.
Tom lập tức mất tích sau khi giờ cơm chiều kết thúc, Draco tìm mãi cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tom, điều này làm cho Draco cực kì bất an. Rõ ràng là đã hạ quyết tâm theo sát Tom, ai dè vừa quay người là không thấy tăm hơi của Tom luôn, Draco lúc này mới nhận ra, kể cả việc Tom là đứa trẻ mười một tuổi, cậu cũng không thể khống chế được.
Vì không tìm được Tom, Draco đành phải quay lại phòng sinh hoạt chung của Slytherin, nhưng Draco một chút cũng không muốn ngồi yên trong phòng sinh hoạt, bởi vì ông nội cậu đang ngồi trên ghế sô pha dễ chịu và bị một đám người vây quanh không biết đang nói cái gì, thời khắc cậu bước vào phòng sinh hoạt chung, Draco có thể khẳng định Abraxas để ánh mắt đặt trên người mình.
"Trò đã trở lại Draco," Abraxas rất thích thú nhướng mày, nhìn cậu nhóc có ngoại hình giống mình, "Tôi nghe được buổi sáng trò xảy ra tranh chấp với một Gryffindor năm nhất, đã vậy còn bị trừ đi mười điểm."
Phòng sinh hoạt chung trở nên yên tĩnh, đa số ánh mắt đều ở trên người Draco, thậm chí còn có kẻ đang vui sướng khi thấy người gặp họa.
Draco liếc liếc Abraxas một cái, chần chừ một lát mới gật đầu, "Không sai."
Ôi, người này là ông nội mình, cậu làm sao có thể vô lễ với ông nội mình được? Giờ hiện tại ấn tượng của ông nội với mình nhất định cực kì không tốt, ngày đầu tiên đi học đã bị trừ mười điểm, này đúng là không xong rồi!
Draco một bên khó chịu ở trong lòng, một bên nhìn chằm chằm thái độ của Abraxas.
Abraxas uể oải nhìn Draco, giống như không bận tâm tới vụ trừ đi mười điểm, "Draco, tôi không thể không nhắc nhở trò, ngày đầu tiên khai giảng, trò đã khiến Slytherin trừ mười điểm." Abraxas nhếch môi và nói tiếp, "Draco, trò không thể không lấy lại điểm ở môn học sau."
"Đương nhiên." Draco nhún vai tỏ vẻ không bận tâm, "Tôi sẽ kiếm điểm cho Slytherin khi đi học----" Nói tới đây, Draco dừng lại, cậu thật sự chịu không nổi ánh mắt của người khác, "---- tôi nghĩ, tôi có thể quay về phòng ngủ chứ, trò Malfoy?"
Nghe xưng hô của Draco với mình, Abraxas nâng lông mày, nhưng cũng không nói lời nào, "Được chứ, ngủ ngon Draco."
Chờ khi Draco trở về phòng ngủ của mình, Dexter Fortescue ngồi bên người Abraxas mới cười khẩy một tiếng. "Ôi, Abraxas, cậu ta vậy mà lại gọi cậu là trò Malfoy!"
"Việc đó có vấn đề gì sao?" Abraxas liếc Dexter một cái, không biết bạn tốt của mình đang cười cái gì.
Dexter vừa ôm bụng vừa cười mà nói: "Chẳng lẽ cậu ta không thấy như đang kêu chính mình à? Trò Malfoy, ha ha, cả hai người đều mang họ Malfoy."
"Cảm ơn nhắc nhở của cậu, Dexter." Giọng của Abraxas lạnh băng, không mang chút độ ấm nào. "...... Draco, tôi càng có hứng thú với cậu ta hơn rồi."
Draco ở bên kia không hề biết một câu của mình lại khiến cho Abraxas chú ý, cậu hiện tại vẫn còn rối rắm việc Tom rốt cuộc chạy đi đâu, sắp sửa tới giờ cấm đi lại vào ban đêm rồi, mà Tom vẫn chưa quay lại phòng ngủ.
Cuối cùng, trước giờ giới nghiêm mười lăm phút, Tom rốt cuộc cũng đi vào phòng.
Draco đang bực bội nhưng ngoài mặt lại làm như không để ý, cậu nhìn lướt qua Tom trước khi hỏi một cách ngạo mạn: "Cậu đi đâu? Trò Riddle?"
Tom liếc mắt một cái về phía Draco đang nổi quạu, một câu cũng không nói, chỉ đơn giản là cởi áo choàng ra.
Draco vốn đang ôm cả một bụng lửa nay bị Tom làm lơ nên càng tức giận hơn, cậu không thể không nâng giọng lên, "Tom Riddle!"
"Tôi nghĩ, tôi không cần báo cáo hành tung của mình với cậu, Draco." Tom rốt cuộc cũng quay đầu lại, hắn nhìn thoáng qua Draco đang phát hỏa, sau đó bắt đầu mỉm cười. "Draco, nhìn cậu bây giờ rất ngu đấy, khác gì một Gryffindor lỗ mãng."
Mẹ kiếp Tom Riddle! Cậu ta vậy mà nói mình là Gryffindor!
Draco nghiến răng, hận không thể ném cho Tom một cái Bùa Hóa Đá, nhưng cậu cũng dằn nó xuống, Draco thật sự không có lá gan mà làm ra việc gì với Chúa tể Hắc Ám tương lai.
"Được rồi Draco, tôi chỉ là đi dạo quanh lâu đài thôi." Tom thấy lửa giận của Draco có xu hướng lớn hơn liền mỉm cười giải thích.
"Đi dạo tới giờ giới nghiêm? Muốn bị Pringle (người quản lý, tiền nhiệm của Filch) tóm à?" Draco nói một cách mỉa mai.
"Tôi trở lại trước giờ cấm đi lại vào ban đêm, dĩ nhiên sẽ không bị bắt." Tom ngồi lên giường của mình với sách giáo khoa Độc Dược vào ngày mai, hắn nghiêm túc đọc sách Độc Dược, dành thời gian nhìn tới Draco vẫn còn giận, sau đó nói với vẻ ám chỉ: "Draco, ngày mai sẽ giới thiệu bạn mới tới làm quen với cậu."
"Tôi không có hứng thú làm quen với bạn mới gì đâu......" Draco chán nản mà lẩm bẩm, bạn của Tom? Ôi, cậu nhớ tới Ellis đã lải nhải mà còn đặc biệt nhát gan, quả thực là không xong mà, cậu không thể dành nguyên một ngày để nghe Ellis lải nhải được.
Sáng hôm sau, Draco còn chưa tỉnh ngủ đã nghe thấy cửa phòng bị gõ "rầm rầm".
"Ôi, Merlin ơi! Đứa nào gõ cửa sớm dữ vậy?" Draco bất mãn ngồi dậy trên giường thì thấy Tom đã thay xong quần áo đi ra mở cửa.
Cửa phòng vừa bị Tom mở ra, Ellis với vẻ mặt hưng phấn lập tức vọt vào.
"A, buổi sáng tốt lành Draco, Tom!"
"Ôi trời, Ellis, giờ còn rất sớm đấy? Cậu không ngủ chạy qua đây làm cái gì? Cậu có phải cú mèo đâu!" Draco nhìn Ellis như thấy quỷ khổng lồ đến cả áo choàng còn chưa mặc xong đã chạy qua đây.
"Này, đừng vậy chứ Draco, tớ vừa nghe được vụ này nên chạy tới kể cho các cậu nghe nè." Ellis giống như không thấy vẻ mặt của Draco, vẫn hưng phấn như cũ nhìn Tom và Draco.
Tom đóng cửa phòng lại, rất tự nhiên ngồi lên giường của Draco, mỉm cười với Ellis, "Xảy ra chuyện gì sao, Ellis?"
"Mấy cậu không thể nào tưởng tượng được đâu." Ellis dùng vẻ mặt khoa trương nhìn Draco, "Chính là cái tên Gryffindor có mâu thuẫn với Draco hồi hôm qua đấy, cậu ta bị hù chết luôn kìa."
Ellis vừa múa tay múa chân vừa nói tiếp: "Nửa đêm hôm qua, có một con rắn không biết chui vào trong tháp Gryffindor kiểu gì, lại còn chui vào giường của tên nhóc kia nữa, nghe nói toàn bộ người ở Gryffindor đều nghe được tiếng gào sợ hãi của tên đó, ôi, thật đúng là quá hả hê."
"...... Rắn?" Draco len lén nhìn Tom ở bên người. "Sau đó thì?"
"Sau đó?" Ellis đưa tay gãi gãi đầu. "Nghe kể là rắn không có bị bắt được, đổi lại thì đêm qua toàn bộ Gryffindor như gà bay chó sủa, tân sinh bị dọa sợ quá mức, sợ trên giường của mình cũng có rắn chui ra."
Nghe Ellis kể xong, Draco mím môi nhìn Tom, không thể phủ nhận trong lòng cậu có chút vui vẻ, mặc kệ Tom hiện tại thế nào, ít nhất cậu ta thật sự coi mình là bạn không phải sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.