[Hp][Tomdra] Chúa Tể Hắc Ám, Xin Hãy Tha Cho
Chương 27
Ái Tại Tức Duyên Tiền
03/02/2023
Draco xoay người nhìn về phía vách tường, ở nơi đó có treo một bức chân dung, Draco không biết người này là ai trong nhà Malfoy, nhưng nhất định là có quan hệ mật thiết với nhà Malfoy, nếu không thì bức tranh sẽ không đời nào được treo ở Trang viên Malfoy. Có điều là ở khoảng thời gian sau của Trang viên Malfoy, cậu chưa từng gặp qua bức tranh này.
Cậu ngạo nghễ nâng cằm lên, nhìn lão già mang bộ râu bạc chỉ có thể cử động trong bức tranh, chậm rãi nói: "Ông có biết thư viện nằm ở chỗ nào không? Tôi nghĩ......"
"À----" Lão già trong bức tranh nhíu mày, giọng điệu kéo dài làm người khó có thể chịu đựng được, "Cậu đúng là con quỷ nhỏ của nhà Malfoy, không nghi ngờ gì nữa."
Draco nhịn không được phải trợn mắt, lời của lão già này làm người ta phải khịt mũi coi thường. "Tôi muốn biết thư viện nằm ở đâu?" Cậu lại nhấn mạnh lần nữa."
Lão già kia nghe thấy lời của Draco nhưng chỉ cúi đầu nhìn cậu, "Nhóc con, thiếu hai chữ rồi."
"......" Draco nghiến răng, vẻ mặt không chút tự nguyện mà nói thêm: "Cảm ơn."
"Tốt, tuy ta không rõ vì lí do gì mà đến cả việc thư viện nằm ở đâu cậu cũng không nhớ, nhưng thích làm phong phú kiến thức của mình là thói quen cực kì không tồi, rất tốt." Lão già mang bộ râu bạc trắng lải nhải, nhưng hiển nhiên là không nói ra đáp án mà Draco muốn nghe.
Draco có ảo giác rằng cái lão già ở trước mặt cậu chính là phiên bản già hơn của Ellis, đến cả độ lải nhải cũng y chang nhau. Cậu lại nghiến răng một lần nữa, trong lòng quyết định là chờ khi rời khỏi Trang viên Malfoy liền đi tìm Lương Y tới kiểm tra cho hàm răng đáng thương của mình. "Thưa ngài, tôi muốn biết thư viện nằm ở đâu, cảm ơn."
"Được rồi được rồi, thật đúng là một đứa nóng nảy, cậu với anh trai Abraxas của cậu chẳng giống nhau gì cả." Lão già thầm lẩm bẩm thêm hai câu, sau đó trả lời theo kiểu chẳng có chút tinh thần nào, "Đi thẳng về phía trước, rẽ trái của cái cửa thứ năm, nếu cậu tìm không thấy, có thể trở về tìm ta, ta sẽ chỉ đường giúp cậu."
Lão già nói tới đây liền ngáp một cái, "Ta đi ngủ cái đã, có chuyện gì có thể tới tìm ta, ta rất thích mấy nhóc quỷ lớn cỡ cậu đấy......"
Draco cảm thấy thái dương của mình đang nhảy lên, mẹ nó, đó là ông nội mình, không phải anh trai! Cậu hít vào sâu một hơi, nhắc nhở mình đang ở Trang viên Malfoy và thân phận hiện tại của cậu là khách ở đây, không thể tùy tiện nổi giận.
Xây dựng tốt tâm lý của mình xong, Draco mới đi theo hướng dẫn của lão già.
Xem ra sau khi cha mình tiếp nhận Trang viên Malfoy không có thay đổi vị trí của thư viện, ít nhất thì cái phòng mà lão già nói nhiều kia chỉ ăn khớp với vị trí của căn phòng trong trí nhớ của cậu.
Đứng ở trước cửa thư viện, Draco hơi do dự rồi gõ cửa.
Người mở cửa trùng hợp là Abraxas, anh thấy Draco ở sau cửa có hơi sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ tới việc Draco sẽ tới thư viện. "À, hóa ra là Draco, Tom bảo tôi là cậu ở trong phòng nghỉ ngơi."
"Đúng vậy." Draco gật đầu, sau khi vào thư viện thì liếc mắt một cái về phía Tom đang ngồi đọc sách ở trên sô pha, sau đó mới đưa mắt quay về trên người Abraxas, "Vốn là định nghỉ ngơi một chút, nhưng sau đó lại phát hiện là không tài nào ngủ được cho nên mới đi tìm hai người, hai người là đang...... đọc sách?" Draco nhướng mày, hỏi một cách mơ hồ.
"Như cậu thấy đấy, Draco, bọn tôi đang tìm một ít tài liệu." Tom đặt quyển sách cực kì dày trong tay ở trên đầu gối, "Abraxas, hồi còn ở cô nhi viện thì Draco đã ở cùng một chỗ với tôi, thành ra có một số việc cậu ta còn rõ hơn cả tôi nữa."
Sau khi nghe Tom nói, vẻ mặt của Abraxas hơi sựng lại, "Tôi cho rằng hai người chỉ là bạn bè thôi, không ngờ hai người lại thân thiết tới thế." Anh híp lại đôi mắt màu xám, nhìn chăm chăm vào Draco mà không dời đi một li nào, "Vậy ra trò đã sớm biết Tom là hậu duệ của Slytherin? Nhưng tại sao lại không nói cho cậu ta biết gì hết? Hơn nữa còn bảo cậu ta giấu mọi người chuyện cậu ta là người thừa kế của Salazar Slytherin vĩ đại?"
Ôi, coi ông nội mình nói cái gì đây này? Tất thối của Merlin ơi, có trời mới biết cậu đã nỗ lực cỡ nào để nhà Malfoy không phải xui xẻo còn lại mỗi mình cùng một lũ gia tinh khùng khùng điên điên. Được rồi, tuy là không có bất cứ tiến triển gì ở Hogwarts, nhưng cậu đã luôn nhìn Tom từng phút từng giây và làm gia tinh trong ba năm ở cô nhi viện.
Và bây giờ ông nội đang trách mình vì không chịu nói sớm với Chúa tể Hắc Ám tương lai rằng hắn là người thừa kế của Slytherin?
Draco không thể nào trút giận lên người ông nội mình là Abraxas, cho nên cậu quay đầu trừng Tom và nói một cách lạnh lùng: "Vậy ra cậu nói như vậy với Abraxas à? Sao không nói luôn chuyện lần đầu tiên gặp mặt liền bẻ gãy đũa phép của tôi...... à, của cha tôi? Sau đó mẹ nó còn dùng rắn để uy hiếp tôi!"
Tom bình tĩnh nhìn Draco, dùng vẻ mặt không bận tâm để đánh giá cậu, sau đó nhún nhẹ bờ vai, "Tôi cho là cậu không để ý."
"Cái gì?" Giọng của Draco vô thức lên tông.
Tom vẫn mỉm cười như cũ nhưng cặp mắt giống hòn đá đêm kia nhìn tới Draco lại làm cậu sởn cả tóc gáy. "Chẳng phải qua ngày hôm sau cậu liền làm hòa với tôi sao, Draco? Tôi cho là cậu không để ý tới cây đũa phép đó."
Draco đang định tiếp tục cãi nhau với Tom thì bị Abraxas cắt ngang, anh xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, nói: "Này, các quý ông, các người tới Trang viên Malfoy để trải qua lễ Giáng Sinh đấy, đừng có mà tranh cãi với nhau như đám Gryffindor không có học thức kia. Còn nữa, tại sao các người chỉ quan tâm tới cây đũa bị gãy kia?"
Tom nhướng mày không lên tiếng, chỉ đơn giản đặt mắt lên người Draco, rõ ràng Draco là người mở đầu chủ đề này.
Draco tức giận liếc Tom, cuối cùng đành phải đặt mắt lên số sách ở trên từng hàng kệ sách để dời đi sự chú ý của mình. Phải biết là cậu hiện tại sắp nổi khùng rồi, nếu cây đũa phép kia không bị gãy, ba năm sinh sống ở cô nhi viện sẽ không sánh ngang với gia tinh.
"Được rồi được rồi, bớt giận lại nào." Abraxas bất đắc dĩ phải vỗ tay bảo gia tinh mang một ít đồ ăn tới đây.
Anh kéo Draco - người vẫn cố chấp đứng ở gần kệ sách - để cậu ngồi lên chiếc ghế sô pha thoải mái, sau đó bản thân cũng ngồi xuống. "Bây giờ, chúng ta cần nói chuyện cho rõ ràng."
Nói chuyện gì? Draco nghi ngờ nhìn Abraxas, cậu không muốn đi gia nhập vào hàng ngũ sùng bái Chúa tể Hắc Ám tương lai, bởi điều đó chẳng khác nào là hành vi tự sát ngu ngốc nhất. Và hiện tại, tốt nhất là cậu có thể để Abraxas bỏ đi cái ý định ngu xuẩn này.
Tom ở một bên vừa xem sách vừa quan sát vẻ mặt của Draco, "Abraxas, tôi khuyên anh nên từ bỏ đi, tôi đã hỏi suốt bốn năm nhưng Draco vẫn ngậm chặt miệng của mình lại, chưa bao giờ tiết lộ một chữ nào cả."
"Cảm ơn lời khen của ngài, thưa ngài Riddle." Draco châm chọc.
Mắt của Abraxas trợn trắng, tại sao lúc ở Hogwarts anh lại cảm thấy quan hệ của hai người họ cực kì tốt? "Đủ rồi, các quý ông." Anh bất mãn lên tiếng, "Draco, luôn nhớ rằng cậu là một Malfoy."
Nghe thấy lời của Abraxas, tim của Draco lệch một nhịp, cậu đột nhiên cảm giác Abraxas giống như đã biết gì đó. "Ý của trò là gì?"
"Ý ở trên mặt chữ, Draco." Abraxas ngước cằm lên một cách ngạo nghễ, "Tôi biết cậu là một Malfoy, Draco." Giọng điệu của anh bình tĩnh như thể đã khống chế sự việc ở trong tay mình. "Tôi đã điều tra thông tin về học sinh của Slytherin vào hai mươi năm trước, đáng tiếc là không có cha mẹ cậu trong đó----" dĩ nhiên là không có, nếu điều kiện cho phép thì ông nên tra vào thời điểm của hai mươi năm sau. Draco không nhịn được than oán trong lòng. "---- nhưng cậu là một Máu Trong, điều này cực kỳ rõ ràng, mặc kệ là việc Nón Phân Loại lập tức phân cậu tới nhà Slytherin, hay là thói quen và cử chỉ hằng ngày của cậu, cậu không thể phủ nhận chuyện này, Draco, hơn nữa họ của cậu là Malfoy." Abraxas nở nụ cười thích hợp, để mình trông thật chân thành, "Cho nên, cậu là em trai của tôi đúng không"
Nghe lời của Abraxas xong, Draco cực kì không lịch sự phun hết toàn bộ trà trong miệng ra và để Tom ngồi đối diện dùng mặt hứng hết.
"Aiz......" Tom tức giận phát ra tiếng thở dài ghê tởm, sau đó dùng tay áo lau hết số nước trà trên mặt. "Draco, cậu có tật xấu gì thế hả? Ngậm cái miệng của cậu lại đi!"
Nhưng Draco không thể ngậm miệng lại vì trên mặt cậu là vẻ kinh hoàng, cái này không phải đóng kịch gì đâu, cậu thật sự bị lời của Abraxas dọa sợ rồi. "Ôi Merlin ơi, Abraxas, rốt cuộc trò rút ra cái kết luận tức cười này từ cái xó nào thế hả?"
"Đừng có phủ nhận, Draco." Abraxas không bị thái độ chối bỏ của Draco ảnh hưởng xíu nào, vẫn giữ cái vẻ mặt như đã đoán trước được việc gì sẽ xảy ra, "Họ của cậu là Malfoy, điều này không thể làm giả được, bút lông chim pháp thuật của Hogwarts không thể bị lừa đâu. Cậu lại có diện mạo tiêu chuẩn của nhà Malfoy, cha tôi là gia chủ Malfoy, theo tuổi của cậu thì hẳn là em trai tôi." Nói đến đây, Abraxas miễn cưỡng dừng lại, vẻ mặt không được tự nhiên, "Cậu không thể nào là chú của tôi chứ?"
"Lạy Merlin! Abraxas, trò đừng có ngốc như thế nữa được không?" Giọng của Draco mang theo sắc bén. Cậu đứng dậy từ trên ghế sô pha, không ngừng đi tới đi lui trong thư viện, cậu cảm thấy nếu không phải là mình bị điên thì chính là Abraxas bị điên, tại sao ông nội mình cứ một hai đòi nhận mình làm em trai? Đây là cái thói xấu gì thế!
Thấy phản ứng của Draco, Abraxas tìm sự giúp đỡ từ Tom - cái kẻ đang làm như chuyện này không dính dáng gì tới mình, "A, Tom, cậu đừng có đứng ngoài cuộc như thế, cái kết luận này không chỉ mình tôi mà cả cậu cũng suy ra đấy."
Tom mỉm cười không chút thành ý, "Dĩ nhiên là cùng nhau suy ra, nhưng không phải tôi đã bảo là không bảo đảm đó là chính xác sao?" Nói xong, Tom không để ý tới Abraxas tức giận trừng mình, quay đầu nhìn Draco đang không ngừng đi qua đi lại, "Nếu cậu không muốn bọn tôi tiếp tục hiểu lầm thêm, có lẽ cậu có thể làm sáng tỏ cho nghi ngờ của bọn tôi?"
"Có lẽ tôi không muốn đâu." Draco bất mãn lẩm bẩm.
Tại sao sự việc lại biến thành thế này? Draco than khóc ở trong lòng.
Đây không phải là khởi đầu tốt cho một năm mới đâu.
Cậu ngạo nghễ nâng cằm lên, nhìn lão già mang bộ râu bạc chỉ có thể cử động trong bức tranh, chậm rãi nói: "Ông có biết thư viện nằm ở chỗ nào không? Tôi nghĩ......"
"À----" Lão già trong bức tranh nhíu mày, giọng điệu kéo dài làm người khó có thể chịu đựng được, "Cậu đúng là con quỷ nhỏ của nhà Malfoy, không nghi ngờ gì nữa."
Draco nhịn không được phải trợn mắt, lời của lão già này làm người ta phải khịt mũi coi thường. "Tôi muốn biết thư viện nằm ở đâu?" Cậu lại nhấn mạnh lần nữa."
Lão già kia nghe thấy lời của Draco nhưng chỉ cúi đầu nhìn cậu, "Nhóc con, thiếu hai chữ rồi."
"......" Draco nghiến răng, vẻ mặt không chút tự nguyện mà nói thêm: "Cảm ơn."
"Tốt, tuy ta không rõ vì lí do gì mà đến cả việc thư viện nằm ở đâu cậu cũng không nhớ, nhưng thích làm phong phú kiến thức của mình là thói quen cực kì không tồi, rất tốt." Lão già mang bộ râu bạc trắng lải nhải, nhưng hiển nhiên là không nói ra đáp án mà Draco muốn nghe.
Draco có ảo giác rằng cái lão già ở trước mặt cậu chính là phiên bản già hơn của Ellis, đến cả độ lải nhải cũng y chang nhau. Cậu lại nghiến răng một lần nữa, trong lòng quyết định là chờ khi rời khỏi Trang viên Malfoy liền đi tìm Lương Y tới kiểm tra cho hàm răng đáng thương của mình. "Thưa ngài, tôi muốn biết thư viện nằm ở đâu, cảm ơn."
"Được rồi được rồi, thật đúng là một đứa nóng nảy, cậu với anh trai Abraxas của cậu chẳng giống nhau gì cả." Lão già thầm lẩm bẩm thêm hai câu, sau đó trả lời theo kiểu chẳng có chút tinh thần nào, "Đi thẳng về phía trước, rẽ trái của cái cửa thứ năm, nếu cậu tìm không thấy, có thể trở về tìm ta, ta sẽ chỉ đường giúp cậu."
Lão già nói tới đây liền ngáp một cái, "Ta đi ngủ cái đã, có chuyện gì có thể tới tìm ta, ta rất thích mấy nhóc quỷ lớn cỡ cậu đấy......"
Draco cảm thấy thái dương của mình đang nhảy lên, mẹ nó, đó là ông nội mình, không phải anh trai! Cậu hít vào sâu một hơi, nhắc nhở mình đang ở Trang viên Malfoy và thân phận hiện tại của cậu là khách ở đây, không thể tùy tiện nổi giận.
Xây dựng tốt tâm lý của mình xong, Draco mới đi theo hướng dẫn của lão già.
Xem ra sau khi cha mình tiếp nhận Trang viên Malfoy không có thay đổi vị trí của thư viện, ít nhất thì cái phòng mà lão già nói nhiều kia chỉ ăn khớp với vị trí của căn phòng trong trí nhớ của cậu.
Đứng ở trước cửa thư viện, Draco hơi do dự rồi gõ cửa.
Người mở cửa trùng hợp là Abraxas, anh thấy Draco ở sau cửa có hơi sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ tới việc Draco sẽ tới thư viện. "À, hóa ra là Draco, Tom bảo tôi là cậu ở trong phòng nghỉ ngơi."
"Đúng vậy." Draco gật đầu, sau khi vào thư viện thì liếc mắt một cái về phía Tom đang ngồi đọc sách ở trên sô pha, sau đó mới đưa mắt quay về trên người Abraxas, "Vốn là định nghỉ ngơi một chút, nhưng sau đó lại phát hiện là không tài nào ngủ được cho nên mới đi tìm hai người, hai người là đang...... đọc sách?" Draco nhướng mày, hỏi một cách mơ hồ.
"Như cậu thấy đấy, Draco, bọn tôi đang tìm một ít tài liệu." Tom đặt quyển sách cực kì dày trong tay ở trên đầu gối, "Abraxas, hồi còn ở cô nhi viện thì Draco đã ở cùng một chỗ với tôi, thành ra có một số việc cậu ta còn rõ hơn cả tôi nữa."
Sau khi nghe Tom nói, vẻ mặt của Abraxas hơi sựng lại, "Tôi cho rằng hai người chỉ là bạn bè thôi, không ngờ hai người lại thân thiết tới thế." Anh híp lại đôi mắt màu xám, nhìn chăm chăm vào Draco mà không dời đi một li nào, "Vậy ra trò đã sớm biết Tom là hậu duệ của Slytherin? Nhưng tại sao lại không nói cho cậu ta biết gì hết? Hơn nữa còn bảo cậu ta giấu mọi người chuyện cậu ta là người thừa kế của Salazar Slytherin vĩ đại?"
Ôi, coi ông nội mình nói cái gì đây này? Tất thối của Merlin ơi, có trời mới biết cậu đã nỗ lực cỡ nào để nhà Malfoy không phải xui xẻo còn lại mỗi mình cùng một lũ gia tinh khùng khùng điên điên. Được rồi, tuy là không có bất cứ tiến triển gì ở Hogwarts, nhưng cậu đã luôn nhìn Tom từng phút từng giây và làm gia tinh trong ba năm ở cô nhi viện.
Và bây giờ ông nội đang trách mình vì không chịu nói sớm với Chúa tể Hắc Ám tương lai rằng hắn là người thừa kế của Slytherin?
Draco không thể nào trút giận lên người ông nội mình là Abraxas, cho nên cậu quay đầu trừng Tom và nói một cách lạnh lùng: "Vậy ra cậu nói như vậy với Abraxas à? Sao không nói luôn chuyện lần đầu tiên gặp mặt liền bẻ gãy đũa phép của tôi...... à, của cha tôi? Sau đó mẹ nó còn dùng rắn để uy hiếp tôi!"
Tom bình tĩnh nhìn Draco, dùng vẻ mặt không bận tâm để đánh giá cậu, sau đó nhún nhẹ bờ vai, "Tôi cho là cậu không để ý."
"Cái gì?" Giọng của Draco vô thức lên tông.
Tom vẫn mỉm cười như cũ nhưng cặp mắt giống hòn đá đêm kia nhìn tới Draco lại làm cậu sởn cả tóc gáy. "Chẳng phải qua ngày hôm sau cậu liền làm hòa với tôi sao, Draco? Tôi cho là cậu không để ý tới cây đũa phép đó."
Draco đang định tiếp tục cãi nhau với Tom thì bị Abraxas cắt ngang, anh xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, nói: "Này, các quý ông, các người tới Trang viên Malfoy để trải qua lễ Giáng Sinh đấy, đừng có mà tranh cãi với nhau như đám Gryffindor không có học thức kia. Còn nữa, tại sao các người chỉ quan tâm tới cây đũa bị gãy kia?"
Tom nhướng mày không lên tiếng, chỉ đơn giản đặt mắt lên người Draco, rõ ràng Draco là người mở đầu chủ đề này.
Draco tức giận liếc Tom, cuối cùng đành phải đặt mắt lên số sách ở trên từng hàng kệ sách để dời đi sự chú ý của mình. Phải biết là cậu hiện tại sắp nổi khùng rồi, nếu cây đũa phép kia không bị gãy, ba năm sinh sống ở cô nhi viện sẽ không sánh ngang với gia tinh.
"Được rồi được rồi, bớt giận lại nào." Abraxas bất đắc dĩ phải vỗ tay bảo gia tinh mang một ít đồ ăn tới đây.
Anh kéo Draco - người vẫn cố chấp đứng ở gần kệ sách - để cậu ngồi lên chiếc ghế sô pha thoải mái, sau đó bản thân cũng ngồi xuống. "Bây giờ, chúng ta cần nói chuyện cho rõ ràng."
Nói chuyện gì? Draco nghi ngờ nhìn Abraxas, cậu không muốn đi gia nhập vào hàng ngũ sùng bái Chúa tể Hắc Ám tương lai, bởi điều đó chẳng khác nào là hành vi tự sát ngu ngốc nhất. Và hiện tại, tốt nhất là cậu có thể để Abraxas bỏ đi cái ý định ngu xuẩn này.
Tom ở một bên vừa xem sách vừa quan sát vẻ mặt của Draco, "Abraxas, tôi khuyên anh nên từ bỏ đi, tôi đã hỏi suốt bốn năm nhưng Draco vẫn ngậm chặt miệng của mình lại, chưa bao giờ tiết lộ một chữ nào cả."
"Cảm ơn lời khen của ngài, thưa ngài Riddle." Draco châm chọc.
Mắt của Abraxas trợn trắng, tại sao lúc ở Hogwarts anh lại cảm thấy quan hệ của hai người họ cực kì tốt? "Đủ rồi, các quý ông." Anh bất mãn lên tiếng, "Draco, luôn nhớ rằng cậu là một Malfoy."
Nghe thấy lời của Abraxas, tim của Draco lệch một nhịp, cậu đột nhiên cảm giác Abraxas giống như đã biết gì đó. "Ý của trò là gì?"
"Ý ở trên mặt chữ, Draco." Abraxas ngước cằm lên một cách ngạo nghễ, "Tôi biết cậu là một Malfoy, Draco." Giọng điệu của anh bình tĩnh như thể đã khống chế sự việc ở trong tay mình. "Tôi đã điều tra thông tin về học sinh của Slytherin vào hai mươi năm trước, đáng tiếc là không có cha mẹ cậu trong đó----" dĩ nhiên là không có, nếu điều kiện cho phép thì ông nên tra vào thời điểm của hai mươi năm sau. Draco không nhịn được than oán trong lòng. "---- nhưng cậu là một Máu Trong, điều này cực kỳ rõ ràng, mặc kệ là việc Nón Phân Loại lập tức phân cậu tới nhà Slytherin, hay là thói quen và cử chỉ hằng ngày của cậu, cậu không thể phủ nhận chuyện này, Draco, hơn nữa họ của cậu là Malfoy." Abraxas nở nụ cười thích hợp, để mình trông thật chân thành, "Cho nên, cậu là em trai của tôi đúng không"
Nghe lời của Abraxas xong, Draco cực kì không lịch sự phun hết toàn bộ trà trong miệng ra và để Tom ngồi đối diện dùng mặt hứng hết.
"Aiz......" Tom tức giận phát ra tiếng thở dài ghê tởm, sau đó dùng tay áo lau hết số nước trà trên mặt. "Draco, cậu có tật xấu gì thế hả? Ngậm cái miệng của cậu lại đi!"
Nhưng Draco không thể ngậm miệng lại vì trên mặt cậu là vẻ kinh hoàng, cái này không phải đóng kịch gì đâu, cậu thật sự bị lời của Abraxas dọa sợ rồi. "Ôi Merlin ơi, Abraxas, rốt cuộc trò rút ra cái kết luận tức cười này từ cái xó nào thế hả?"
"Đừng có phủ nhận, Draco." Abraxas không bị thái độ chối bỏ của Draco ảnh hưởng xíu nào, vẫn giữ cái vẻ mặt như đã đoán trước được việc gì sẽ xảy ra, "Họ của cậu là Malfoy, điều này không thể làm giả được, bút lông chim pháp thuật của Hogwarts không thể bị lừa đâu. Cậu lại có diện mạo tiêu chuẩn của nhà Malfoy, cha tôi là gia chủ Malfoy, theo tuổi của cậu thì hẳn là em trai tôi." Nói đến đây, Abraxas miễn cưỡng dừng lại, vẻ mặt không được tự nhiên, "Cậu không thể nào là chú của tôi chứ?"
"Lạy Merlin! Abraxas, trò đừng có ngốc như thế nữa được không?" Giọng của Draco mang theo sắc bén. Cậu đứng dậy từ trên ghế sô pha, không ngừng đi tới đi lui trong thư viện, cậu cảm thấy nếu không phải là mình bị điên thì chính là Abraxas bị điên, tại sao ông nội mình cứ một hai đòi nhận mình làm em trai? Đây là cái thói xấu gì thế!
Thấy phản ứng của Draco, Abraxas tìm sự giúp đỡ từ Tom - cái kẻ đang làm như chuyện này không dính dáng gì tới mình, "A, Tom, cậu đừng có đứng ngoài cuộc như thế, cái kết luận này không chỉ mình tôi mà cả cậu cũng suy ra đấy."
Tom mỉm cười không chút thành ý, "Dĩ nhiên là cùng nhau suy ra, nhưng không phải tôi đã bảo là không bảo đảm đó là chính xác sao?" Nói xong, Tom không để ý tới Abraxas tức giận trừng mình, quay đầu nhìn Draco đang không ngừng đi qua đi lại, "Nếu cậu không muốn bọn tôi tiếp tục hiểu lầm thêm, có lẽ cậu có thể làm sáng tỏ cho nghi ngờ của bọn tôi?"
"Có lẽ tôi không muốn đâu." Draco bất mãn lẩm bẩm.
Tại sao sự việc lại biến thành thế này? Draco than khóc ở trong lòng.
Đây không phải là khởi đầu tốt cho một năm mới đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.