Hư Lộ

Chương 200: Hư ảnh yêu vương

Tam Sinh Mộng

02/09/2018

Sau khi rời đi, tiểu lang tìm một góc xa xa nằm nhắm mắt dưỡng thần. Bốn yêu thú đại thần đứng cung kính xung quanh, sắc mặt bọn chúng có chút nhợt nhạt. Một giọt tinh huyết bổn mạng nói ít thì không ít, nhưng cũng không phải là nhiều. Chỉ cần vài ngày là có thể khôi phục lại, mấu chốt là bốn tên này không hiểu lắm cách làm của yêu vương của mình.

"Các người chắc đang rất thắc mắc vì sao ta đem tinh huyết bổn mạng của bốn người các ngươi đem cho tên nhân loại kia?"

Bỗng nhiên tiểu lang lên tiếng làm cho bốn tên yên đại thần run rẩy, sắc mặt càng thêm tái đi. Mỹ Kê là kẻ lanh trí nhất, vội vàng trả lời:

"Bẩm yêu vương, đám hạ thần nào dám có ý tứ nghi vấn việc làm của người, xin người minh xét"

"Hừm, trong lòng các ngươi thế nào ta không rõ ràng sao? Đúng là ta vừa ra tay đáp ứng tên tiểu tử kia, nhưng là phúc hay họa còn chưa biết được. Ngoài mặt ta nói với hắn là các ngươi chỉ là yêu thú lai tạp, huyết thống thưa thớt, kỳ thực các ngươi chính là yêu thú chính thống, tinh thuần nhất. Một giọt tinh huyết của bốn người các ngươi, nhân loại bình thường há có thể thừa nhận sao? Ta cũng rất muốn thử xem tên kia thần thông đến bực nào, làm sao tiêu thụ được tinh huyết yêu thú cao cấp. Nếu như thất bại, thân tử đạo tiêu, thì chỉ đành trách hắn ta vô năng. Nhưng nếu thành công, vậy kẻ này tuyệt đối đáng giá để chúng ta bỏ tiền vốn ra, tương lai có thể hợp tác được.

Tiểu lang không lạnh không nhạt giải thích một hơi khiến bốn con yêu đại thần trợn to mắt ra nhìn.

"Yêu vương thiên tư trác tuyệt, tài trí siêu quần, bọn chúng thần bội phục"

Lão bò tính cách cẩn trọng nhất đám lên tiếng tán thán. Lời của lão ta cũng là thật lòng, luận về thông minh, loài người cũng chưa chắc hơn được tiểu lang.

"Ầm ầm"

Bất ngờ một cỗ uy áp xuất hiện, làm cho mặt đất trong hạp cốc rung chuyển, sấm chớp đầy trời. Cả bốn yêu đại thân hít một hơi lạnh, ánh mắt như lâm đại địch. Tiểu lang thì vẫn nằm im lìm, tựa hồ mọi thứ diễn ra không gây được chút áp lực nào cho nó cả.

- Đó là...

Khi cả bốn con yêu thú cùng nhìn thấy một hư ảnh cao cả trăm trượng, tựa như yêu thần hàng lâm, trấn áp tứ phương. Lúc này, Tiểu Bạch vốn là tên đầu óc chậm tiêu nhất nhóm lại phản ứng cực nhanh, vội quỷ xuống bái lạy như điên.

- Tiên tổ hiển linh, tiên tổ hiển linh.

Ba con yêu thú còn lại sững sờ trước hành động của đồng bạn, rồi như nhận ra gì đó Mỹ Kê hét lớn lên kinh ngạc:

- Đây là Địa Phong Trư vương giả cấp bậc, tại sao ở nơi này lại có thể xuất hiện hình ảnh cấp độ này.

Ba con yêu thú đều biết rõ, chỉ có khi bọn chúng thiêu đốt sinh mệnh, dùng hết khả năng để triệu hồi thì mới có thể tạo ra được hư ảnh như thế này. Mà hiện giờ, Tiểu Bạch đang quỳ lạy một bên, vậy ai là người triệu hồi yêu vương hư ảnh kia.

- Không lẽ là tên nhóc kia? Không có khả năng a.

Gà mái Mỹ Kê đôi mắt nhỏ khó tin tưởng nói. Tên nhân loại kia chỉ có một giọt tinh huyết, làm sao có thể triệu hồi hư ảnh yêu vương của Địa Phong Trư. Điều này đã vượt ra khỏi khái niệm đơn thuần của nhân sinh quan rồi, đơn giản mà nói đó chính là thần tích.

"Ầm ầm"

Vẫn chưa dừng lại, sau khoảng mấy mươi phút, hạp cốc lại chịu một đợt rung động khác cường độ không kém. Nhưng hiện tại, cả bốn con yêu thú làm gì có tâm tình quan tâm mấy việc nhỏ đó, chúng chỉ đang gắt gao nhìn về một hướng. Hướng đó đang có hai hư ảnh hiện hữu, như đang gào thét với chúng sinh, như thách đố thiên địa.



- Mụ gà, nếu ta không lầm thì đây là Hỏa Linh Kê vương giả cấp bậc hư ảnh đúng không?

Con chuột Đại Hắc ít nói nhật cuối cùng cũng nhịn không được lên tiếng. Trên bầu trời, hư ảnh một yêu kê được bao bọc bởi một ngọn lửa hừng hực cháy, toàn thân rực rõ đủ màu sắc, chỉ có thể dùng từ kinh diễm để diễn tả. Đôi cánh của yêu kê vương dang ra, tựa như che hết cả một nửa hạp cốc, một cử động nhỏ cũng khiến gió lốc nổi lên cuồn cuộn. Mà ngọn lửa kia tuy chỉ là ảo ảnh nhưng lại tạo ra một cảm giác nóng như thật, ngay cả bốn yêu đại thần cũng cảm giác bị áp bức, phải tạo ra vòng phòng hộ để ngăn cản.

- Thật quá đáng sợ, ta không nghĩ dòng tộc của mình khi đạt đến đỉnh cao lại được như vậy. Quá oai hùng, quá bá đạo, đây tuyệt đối là hình tượng mà ta hằng ao ước.

Mỹ Kê cũng quỳ xuống, hai mắt sáng rực mang theo vẻ tôn sùng vô hạn. Nó cảm nhận được hư ảnh vị yêu kê vương vĩ đại kia dường như cũng đang nhìn mình, đang cổ động cho mình.

- Tiên tổ, ta nhất định sẽ đạt đến tầm cao như người, ta nhất định làm được.

Thấy hai tên đồng bọn quỳ bái không muốn đứng dậy, lão bò và tên chuột nhỏ cũng khao khát chờ đợi. Tên nhân loại kia có được bốn giọt tinh huyết, nói như vậy là tiếp theo sẽ đến phiên yêu vương hư ảnh của bọn chúng xuất thế rồi. Hai tên này cũng không cần đợi lâu, sau một đợt rung chuyển tiếp theo, hư ảnh thứ ba cũng hàng lâm. Lần này hư ảnh to lớn dũng mãnh vô cùng, với hai cặp sừng dài đen to như tinh thiết ngàn năm, hai mắt đỏ ao như hai viên hồng ngọc, rực sáng trong đêm tối mù mịt. Thủy Hà Ngưu yêu vương, không thể nhầm lẫn vào đâu được, yêu thú có thể hình và sức mạnh thuộc vào hàng mạnh nhất của tứ yêu thần.

- Ựm bò, tiên tổ, tiên tổ của ta.

Đến phiên lão bò dập đầu xuống đất, hai cái sừng dài nhọn hắc cắm thẳng xuống, trông khá buồn cười. Giờ chỉ còn lại chuột trắng Đại Hắc mà thôi, nó khẽ kêu chít chít hưng phấn mong chờ đến lượt của mình. Có điều này này mất một khoảng thời gian lâu hơn bình thường hư ảnh Nguyệt Ảnh Thử mới từ từ xuất hiện.

- Chít chít, tổ tiên của ta lợi hại nhất, các người thấy thời gian để triệu hồi người cũng tốn nhiều hơn đó.

Đại Hắc vểnh hai cái răng chuột lên kiêu ngạo, trong khi đó ba tên còn lại thì nhìn nó khinh bỉ không thôi. Cái gì mà lợi hại, nếu không phải tài năng trốn nhanh như điện, công với kỹ năng đạo tặc bá đạo, thì mấy tên chuột chết bầm nhà ngươi có được chút địa vị kia sao. Lời này ba tên kia cũng chỉ dám giữ trong lòng, không thể nói trực tiếp ra được. Tuy nhiên, phũ phàng là tất cả đều đúng sự thật. Nguyệt Ảnh Thủ số lượng đông đảo, người ta nói sinh sôi nảy nở nhanh như chuột mà. Chẳng những thế, khả năng trộm cắp bá đạo của chúng cũng khiến cho bất kỳ ai ngao ngán, căm ghét. Thế nhưng, muốn giết chúng thì nào có dễ dàng, mà giết hết nổi sao, giết một con chúng sẽ đến cả một đàn để trả thù. Do đó, các yêu thú khác tại yêu giới đề e ngại hung danh của giống gặm nhấm này, luôn luôn đề phòng, nhưng không dám chính diện ra tay.

Cả bốn con yêu thú đại thần đều không biết, việc hư ảnh cuối cùng xuất hiện chậm không phải do nó lợi hại hay gì mà chỉ là Nguyên Hạo đã kiệt sức. Liên tục chịu đựng sự trùng kích kinh khủng, hắn có phần quá tải, nên khi dùng đến giọt tinh huyết cuối cùng suýt tí đã không chống đỡ nổi. Rất may dưới nghị lực nghịch thiên, hắn đã kiên cường ngăn được cơn sóng dữ, lội ngược dòng thành công để luyện hóa. Phong hiểm bên trong lần luyện hóa bốn giọt tinh huyết này đâu chỉ dùng từ đáng sợ để hình dung, phải nói là ngàn cân treo sợi tóc, một khắc sai lầm là vạn kiếp bất phục.

Trở lại với hư ảnh Nguyệt Ảnh Thử, bề ngoài của nó nhỏ bé hơn ba vị kế bên rất nhiều, đúng nghĩa với nhỏ như chuột. Thần thái của nó càng không có bá khí, chỉ toát lên một vẻ cơ trí, giảo hoạt, có phần gian xảo nữa. Người ta nói vật hợp theo loài, thế nhưng lúc này đây câu nói đó chẳng đúng tí nào. Tuy nhiên, Đại Hắc lại không nghĩ như vậy, nó tự hào đến điên lên, miệng kêu chít chít liên hồi, nhảy nhót khắp nơi. Nếu như hư ảnh hiện lên mang theo vẻ bá đạo chắc gì đã được nó hoan nghênh như vậy. Đó là đặc điểm riêng của mổi chủng loại yêu thú, họ có con đường riêng và luôn kế tục, tự hào về nó, không gì có thể lay chuyển được.

Bốn yêu vương đã hội tụ, phong vân cũng biến sắc, cả hạp cốc sư triều bái, cúi người trước uy thế của chúng. Đến thời điểm này, tiểu lang mới nhàn nhạt mở khẽ đôi mắt ra liếc nhìn, nhưng cũng chỉ trong một giây rồi nó lại lim dim ngủ. Dường như sự hiện diện của bốn hư ảnh kia chỉ kích thích được một phần vạn hứng thú của nó mà thôi.

Sau khi thi triển phong mang của mình, bốn hư ảnh dần dần lưu mờ đi, giống như những ngôi sao le lói trên bầu trời đêm. Trước khi tan biến, bốn vị yêu vương này đều nhìn về phía bốn con yêu đại thần đang quỳ rạp ở phía xa, mang theo một nụ cười ấm áp. Bốn con yêu thú nhỏ run lên, một cảm giác kỳ diệu xuyên thấu vào từng tế bào máu của chúng. Huyết mạch tương liên, dù là bá vương hay một phế vật thì dòng máu đồng loại luôn có một mối liên hệ thiêng liêng không thể cách rời.

"Xoẹt xoẹt"

Hư ảnh tan biến, cả hạp cốc lại chìm vào bóng đêm vô hạn, trở về với sự tĩnh lặng vĩnh hằng từ lúc nó sinh ra. Mọi thứ giống như một giấc mơ vậy, nhưng mơ thì sẽ sớm quên lãng còn hiện thực thì không, Những gì đã trải qua đã khắc sâu vào trong tâm khảm của bốn con yêu thú nhỏ, tâm tình của chúng không còn bình lặng được nữa. Trong vô thức, cả bốn đều từng bước bước đi, giống như kẻ say đang đi tìm lại hương vị của men nồng vậy.

- Phù

Sau khi thu công lại, Nguyên Hạo thở ra một ngụm trọc khí, toàn thân thoát lực, bủn rủn muốn ngã xuống. Cố gắng tựa vào bờ đá, hắn cảm nhận lại những giây phút kinh hoàng đã qua, cảm thấy lồng ngực vẫn còn đập thình thịch.

- Má nó, tinh huyết cái quái gì, so với thuốc độc còn khó uống hơn. Suýt tí thì cái mạng nhỏ của lão tử cũng đi luôn rồi, sau này ta quyết không chơi dại như vậy nữa.

Chửi vài câu phát tiết, Nguyên Hạo mới thấy tâm trạng dịu đi. Tuy nguy hiểm, nhưng dù sao hắn cũng đã thành công, đồng nghĩa với việc từ bây giờ có thể tu luyện bốn loại ngụy thần thông kia rồi. Nghĩ đến đây, khóe miệng của hắn không tự chủ mà nhệch lên cười thỏa mãn.



- Hừ, đúng là đồ con nít, mới có như vậy đã khóc bù lu bù loa rồi. Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi uống phải tinh huyết của con sói nhỏ kia, ngươi mơi chân chính kiến thức được cái gì là sống không bằng chết hắc hắc.

Giọng điệu trêu chọc của Tiêu Vô vang lên, quá trình vừa rồi nó cũng rất căng thẳng. Nếu lỡ tên ngốc này mà có gì thì chẳng phải nó cũng chôn chung sao.

- Ngươi nói tiểu lang Linh Quân sao? Tinh huyết của nó ta đoán cao cấp hơn bốn tên kia nhiều.

- Haha, không phải là nhiều, mà phải nói là không thể so sánh. Bốn tên kia sinh ra chỉ là yêu thú mà thôi, đến đỉnh phong vượt qua đại thiên kiếp mới miễn cưỡng xưng là linh thú. Còn yêu lang kia thì không phải, tự thân chủng tộc chúng mới sinh ra đã là linh thú rồi, tuy huyết mạch nó có chút vấn đề nhưng vẫn như cũ không thể đánh đồng với yêu thú bình thường khác.

- Lợi hại như vậy?

Nguyên Hạo sợ hãi than một tiếng. Tuy hắn đã ẩn ẩn đoán được thân phận của tiểu lang không đơn giản, nhưng ngàn lần không nghĩ nó lại cao đến vậy. Linh thú, đây là tồn tại truyền thuyết nha, vượt qua khỏi phàm giới, đã hóa thành tiên rồi. Cấp độ cỡ này mà lại chui xuống nơi hẻo lánh Đông đại lục mở ra một cái không gian sinh tồn, xem ra uẩn khúc bên trong không đơn giản.

Đang miên man suy nghĩ, Nguyên Hạo phát giác phía xa trước mắt hắn xuất hiện bốn bóng dáng. Phủi bụi trên người, hắn khẽ cười nhẹ mở miệng chào hỏi:

- Hình như ta vừa làm phiền các vị nghỉ ngơi thì phải?

"Cục tác"

"Ựm bò"

"Ụt ịt"

"Chít chít"

Bốn con yêu thú miệng mồm năm mồm ba kêu lên làm cho mặt Nguyên Hạo đầy hắc tuyến. Ca đây không phải thú vật, làm sao mà hiểu ngôn ngữ của các ngươi. Giỡn cũng không cần phải làm như vậy chứ, đây là làm khó nhau rồi.

"Haha, để ta giải thích cho. Bọn chúng muốn xác nhận, có phải chính ngươi vừa tạo ra bốn cái hư ảnh trên bầu trời vừa rồi không?"

Tiếng cười nhẹ nhàng của tiểu lang vang lên. Tuy nó không xuất hiện nhưng vẫn có thể cách xa truyền âm được.

- Đúng thế, là ta trong lúc hấp thụ tinh huyết, vô tình tạo ra.

Vô tình tạo ra?

Câu nói của hắn giống như cái tát vào mắt bốn con yêu thú trước mặt. Đại ca à, bọn ta dùng hết bình sinh không biết có làm được như vậy không. Ngươi chỉ đơn giản hấp thụ một giọt cũng có thể "vô tình" làm được, cái này không phải nói bọn ta ngay cả cái rắm cũng không bằng sao. Lúc này, bốn con yêu thú đang có tâm trạng xấu hổ muốn tự tử. Người ta là nhân loại, lại có thể triệu hồi được yêu vương của tộc mình. Bọn chúng là yêu tộc huyết tống tinh khiết, lại không thể. Đây là mất mặt trắng trợn, vô cùng đau khổ nha.

Lão bò là tên có tính tình trầm ổn nhất, nó trầm ngâm một chút rồi to nhỏ nói chuyện với ba tên còn lại. Sau đó, giống như chúng đạt thành nhất trí gì đó, xoay sang nhìn Nguyên Hạo.

"Bọn chúng nói với ta truyền lới với ngươi. Đây cũng có thể xem là duyên phận, nếu như ngươi có thể giúp chúng ta ra khỏi nơi này. Bọn chúng nguyện xem như là bằng hữu, cùng chảy chung huyết thống."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hư Lộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook