Chương 123: Nhiệm vụ từ Nguyệt lão
Tam Sinh Mộng
27/05/2018
Nhìn thái độ cương quyết của Văn Cự và Hồ Bật Trung, Nguyên Hạo cũng chỉ mỉm cười nhưng không cho ý kiến. Việc này dù sao cũng không liên quan
gì đến hắn cả, ai giành được phần thưởng cũng chẳng sao.
- Lần này chưởng môn thông báo là nội môn lẫn ngoại môn đều được tham gia thí luyện. Người muốn khích lệ các đệ tử ngoại môn có thêm động lực phấn đấu. Dù không được phần thưởng thì nếu có cơ duyên cũng sẽ đạt được kỳ ngộ trong thí luyện. Với tu vi và trí lực của Nguyên Hạo huynh, ta nghĩ cơ hội không nhỏ đâu.
Bỗng nhiên Hồ Bật Trung lên tiếng, có vẻ gã cũng muốn khích lệ Nguyên Hạo tham gia thí luyện kỳ này. Nghe đến sư phụ mình tự dưng thay đổi thể thức lẫn đối tượng thí luyện, Nguyên Hạo giật mình suy ngẫm.
"Chẳng lẽ nào ý của sư tôn là muốn ta tham gia đợt thí luyện này. Nếu không thì với tính cách của người chẳng cần thiết phải đi quan tâm đến mấy việc nhỏ nhặt như vậy."
Tuy không dám chắc vào phán đoán của mình lắm nhưng Nguyên Hạo cũng không nghĩ ra được lí do nào khác nữa. Thôi thì cứ đợi xem tình hình diễn biến thế nào rồi tính tiếp. Nghĩ như vậy, hắn liền gật gù nói sẽ xem xét khả năng tham dự chứ không hứa hẹn gì cả. Sau khi Văn Cự và Hồ Bật Trung rời đi, hắn tính tiếp tục công việc tu luyện hằng ngày thì bỗng một cảm giác quỉ dị phía sau lưng truyền đến.
- Ai?
Nhanh như cắt Nguyên Hạo xoay người lại thì phát hiện ra một người mặc đồ dạ hành đang đứng như u linh ở góc phòng. Gã thần bí nhân này cũng khá bất ngờ khi một tên Ngưng Khí kỳ lại có thể phát hiện ra được sự có mặt của mình. Xưa nay gã luôn tự phụ vào khả năng ẩn tàng của mình, thế mà giờ lại dễ dàng bị bại lộ như thế. Không kìm được lòng thắc mắc, gã bèn lên tiếng hỏi:
- Vì sao ngươi có thể phát hiện ra ta?
Nghe đối phương chất vấn, Nguyên Hạo suýt tí té ngửa ra.
- Ngươi mặc đồ bịt kín như ăn trộm, lẻn vào phòng của ta mà còn hỏi ta tại sao phát hiện ra ngươi. Ngươi tưởng chúng ta đang chơi trốn tìm với nhau sao hả?
Hung hăng quát lại, Nguyên Hạo làm cho gã mặc đồ dạ hành sửng sốt. Đúng rồi, ta đột nhập lén vào phòng của người ta mà con hỏi như thế thì thật mất mặt quá. Ơ, nhưng mà dù gì ta cũng là Kim Đan kỳ mà, sao lại phải quan tâm mấy việc đó với thằng nhãi Ngưng Khí kia nhỉ.
- Ta là ai không quan trọng, ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của ta là được. Nên nhớ với tu vi của ngươi, ta chỉ cần búng một ngón tay thôi cũng đủ thu phục rồi.
Vừa nói gã áo đen vừa phát ra uy áp mạnh mẽ khiến tên thiếu niên trước mặt chật vật lui lại. Thế nhưng Nguyên Hạo không hề tỏ ra sợ hãi mà bỉu môi khinh thường lạnh giọng đáp:
- Đáng chết, ngươi chỉ giỏi trò hù dọa tiểu bối như thế thì có gì hay. Có ngon giết ta đi, giết đi nào? Không dám sao hả? Dù ngươi không nói ra thì ta cũng đã đoán ra thân phận của ngươi rồi
- Cái gì? Ngươi biết thân phận của ta. Tiểu tử, chớ có phát ngôn ngông cuồng.
- Hừ, không cần phải bịp ngươi. Nếu như ngươi muốn ra tay với ta thì đột nhập vào đã hạ sát thủ rồi. Cần gì hỏi mấy câu ngớ ngẫn như vừa rồi cơ chứ? Mà ở trong môn phái này, người chú ý đến ta tuy không ít, nhưng đến mức phái một cao thủ đến đây thì chỉ có một người thôi. Ta nói không sai chứ?
Ánh mắt sắc bén, Nguyên Hạo vừa nói ra đã làm cho tên mặc áo đen đổ cả mồ hôi hột. Chưởng môn đã từng dặn dò tên tiểu tử này rất thông minh, quỷ kế mưu lược, suy luận đều thuộc hàng cao nhân. Không ngờ lần này được chứng thật không sai tí nào, thậm chí còn đáng sợ hơn gã tưởng tượng rất nhiều nữa.
- Hừm, thôi được rồi, là chưởng môn giao cho ta nhiệm vụ thông tri và hỗ trợ tiểu tử ngươi. Ta tên là Lỗ Tấn Cương, biệt hiệu ảnh dạ, là thân vệ của chưởng môn nhân. Bây giờ, ngươi có thể trả lời câu hỏi của ta rồi chứ?
không thể hù dọa tên thiếu niên này, Lỗ Tấn Cương cảm thấy hết sức mất mặt. Nhưng vì quá hiếu kỳ nên lão cũng gạt qua mặt mũi để mong nghe được câu trả lời từ đối phương. Nhưng mong đợi nhiều thì thất vọng nhiều, Nguyên Hạo chỉ cười một cách ti tiện rồi đáp khiến lão suýt tí ngất xỉu đương trường.
- Có bí mật gì đâu, thật ra ta không biết lão lẻn vào đây. Chỉ là vô tình có cảm giác bị theo dõi nên hét lên thử, ai dè lão nhát gan quá nên mới lộ ra.
- Cái gì? Chỉ là cảm giác? Ngươi...
Cả người run rẩy, lão ta cố gắng kìm chế lắm mới không khiến mình buông ra những câu chửi tục. Thật là khốn kiếp, không ngờ đường đường ảnh dạ, thân tín bên cạnh Nguyệt Linh chưởng môn, xưa nay chưa từng sơ sót. Vậy mà giờ lại bị một thằng nhóc hỉ mủi chưa sạch chơi một vố đau điếng. Nếu để lộ ra ngoài, chỉ là người ta hô đại một tiếng thôi mà ảnh dạ Lỗ Tấn Cương lại ô hô vui vẻ ló mặt ra, lại còn tưởng đối phương là cao nhân thâm tàng bất lộ nữa chứ. Thật là vô cùng nhục nhã mà, không lẽ ta đã già mất rồi sao?Trong nháy mắt, biết bao cảm xúc thăng trầm liền phát sinh trên người lão. Lần này, đả kích với Lỗ Tấn Cương thật không nhỏ mà. Tuy hơi bị sốc một chút, nhưng thân là người từng trải, lão liền sớm lấy lại thăng bằng ngay. Thậm chí, ánh mắt nhìn Nguyên Hạo cũng mang theo một tia tán thưởng sâu kín.
"Cảm giác? Một tên Ngưng Khí lại có cảm giác được người theo dõi cấp độ Kim Đan sau. Như vậy cũng thật là quá tà môn rồi, chỉ có một giải thích duy nhất. Đó là linh hồn lực của tên này rất mạnh mẽ, hoặc khả năng cảm ứng sự vật của hắn vô cùng cường hãn. Bất cứ lí do gì thì cũng nói lên được tên nhóc này chính là một thiên tài trăm năm khó gặp hắc hắc. "
Thông suốt mọi chuyện, lão ta mới âm thầm thở ra, rồi trở lại với giọng điệu lạnh lùng nói:
- Lần này ta đến đây có hai vấn đề bàn giao với ngươi. Thứ nhất là về tài nguyên tu luyện, chưởng môn có giao phó cho ta cố gắng thỏa mãn những yêu cầu của ngươi.
- Thật sao? Mọi yêu cầu của ta đều đáp ứng?
Vừa nghe lão ta nói xong câu, Nguyên Hạo hưng phấn hỏi ngay vào. Dường như đã được cảnh báo trước về độ nguy hiểm của hắn, Lỗ Tấn Cương lập tức khoát tay ngăn lại:
- Tất nhiên là mọi thứ phải trong khả năng cho phép, nếu ngươi đòi hỏi quá đáng thì sẽ không được chấp thuận.
Câu trả lời của lão giống như bờ tường ngăn cơn sóng dữ, khuôn mặt của Nguyên Hạo lập tức ỉu xìu xuống thấy rõ.
- Vậy còn điều thứ hai chưởng môn giao phó là gì?
Nguyên Hạo hờ hững hỏi tiếp, hắn từ đầu cũng không quá hi vọng Nguyệt lão sẽ dễ dàng để hắn thoải mái thể hiện công phu sư tử ngoạm của mình. Thấy tên thiếu niên có phần chán nản, lão giả liền ho khan vài tiếng rồi tiếp tục:
- Điều thứ hai là chưởng môn mong muốn ngươi tham gia đợt thí luyện Địa bảng hai tháng nữa sẽ diễn ra. Tất nhiên không phải để giành phần thưởng Trúc Cơ Đan mà là để tranh giành bảo vật. Người cũng nói đây có thể là một hồi tạo hóa không tồi dành cho ngươi, nhưng đồng thời nguy hiểm cũng đồng hành. Đây là mật đàm người bảo ta giao riêng cho ngươi, tự ngươi hãy tiếp nhận đi.
Cẩn thận đưa ra một ngọc giản, Lỗ Tấn Cương im lặng đứng đợi đối phương đọc hết nội dung bên trong. Khoảng thời gian một chén trà, Nguyên Hạo mới ngẩng lên nhìn lão sau khi đã trầm tư khá nhiều. Theo như Nguyệt lão căn dặn bên trong ngọc giản thì việc tham gia bí cảnh lần này khá quan trọng. Nhiệm vụ của hắn trong việc này cũng khá nặng nề, có nguy hiểm không ít.
Thí luyện lần này được tổ chức tại một bí cảnh nằm ngay trong tông môn. Bí cảnh này đã có từ thời lão tổ, tức là sư phụ của Nguyệt lão, và đặc biệt chỉ có tu vi Ngưng Khí kỳ mới có thể tiến vào. Trải qua năm tháng dài, nó vẫn luôn là nơi thử thách và đánh giá các đời tuổi trẻ của tông môn. Thế nhưng bí cảnh này lại là một không gian không ổn định, nghe đồn nó được suy đoán là do vị đại năng từ thời viễn cổ mở ra. Vì thế, do số lần mở ra thí luyện quá nhiều trong quá khứ nên bí cảnh này đã có dấu hiệu không chịu nổi và sẽ sụp đổ. Do đó, bí cảnh này đã được phong bế lại trong một thời gian dài, trừ cao tầng tông môn ra, không còn bao nhiêu người biết đến sự tồn tại của nó.
Tương truyền bên trong bí cảnh có một bí mật, hoặc một bảo vật tuyệt thế. Tuy nhiên, vẫn chưa có ai có cơ duyên tìm thấy được nó. Theo như sư phụ của Nguyệt lão nói, chỉ có người có duyên mới có được bảo vật này. Lần này, Nguyệt lão muốn mở ra bí cảnh lần cuối cùng cũng chính là muốn hắn thử vận của mình. Đồng thời, nhân cơ hội này muốn thanh lọc những kẻ có ý đồ đen tối hoặc ám tử trà trộn vào tông môn. Cũng may Nguyên Hạo không phải người duy nhất nhận nhiệm vụ này, còn có một vị đệ tử nữa được Nguyệt lão âm thầm đào tạo. Lần này đi thực hiện nhiệm vụ chính là hai người bọn họ.
- Làm sao ta biết được danh tính của người cùng thực hiện nhiệm vụ trong bí cảnh lần này? Và bên trong bí cảnh có bản đồ hướng dẫn gì không?
Sau khi tổng kết lại mọi việc, Nguyên Hạo liền lên tiếng thắc mắc.
- Đến hôm thí luyện mở ra chưởng môn sẽ thông tri ngươi cách liên lạc với vị đệ tử kia. Còn bản đồ bí cảnh thì không có, nhưng đại khái có thể biết được rằng bí cảnh là một hòn đảo hình tròn. Càng đi sâu vào tâm của hòn đảo thì nguy hiểm càng cao, nhưng hi vọng tầm bảo lại xác suất càng lớn. Từ lúc bí cảnh mở ra đến giờ vẫn chưa ai có thể xâm nhập vào trung tâm đảo được cả, vì những kẻ liều mang thử vận đều ngã xuống cả hắc hắc. Tiểu tử ngươi xem ra cũng ôm trong lòng hi vọng phá giải bí ẩn ngàn năm qua của bí cảnh này nhỉ? Nhưng ta khuyên ngươi hãy cẩn thận, tương lai còn dài, nếu như thấy không được thì đừng cố gắng quá sức.
Tuy ngoài mặt cười thâm ý, nhưng Lỗ Tấn Cương vẫn tốt bụng nhắc nhở Nguyên Hạo một câu. Điều này cũng xuất phát từ lòng ái tài của lão. Theo lão thấy thì tên nhóc này thông minh hơn người, nếu như có thể sống sót qua những thử thách thì nhất định sẽ đánh ra danh tiếng lẫy lừng trong tương lai. Có điều trên con đường truy cầu đại đạo, bao nhiêu thiên tài kinh thế đã vẫn lạc rồi. Lão cũng không hi vọng mầm non của Hắc Điểu Môn chưa lớn đã phải ngã xuống.
- Ta hiểu rồi. Nhưng hiện tại ta cần phải có tài nguyên để tăng tu vi của mình lên thì mới có cơ hội nắm chắc. Ngoài ra ta cũng cần vũ kỹ, công pháp, vũ khí các thứ nữa hắc hắc. Yêu cầu này không quá đáng nha, ngươi cũng biết đợt thí luyện này nguy hiểm đến mức nào mà. Có thể ta phải chiến đấu với rất nhiều kẻ địch mạnh mẽ nữa đó.
Sau cùng thì Nguyên Hạo cũng cười bỉ ổi xoa xoa hai bàn tay, dáng vẻ hết sức hèn mọn. Nhưng mà yêu cầu của hắn cũng hợp lí, bởi lần này tham gia thí luyện sẽ cạnh tranh rất điên cuồng. Còn có những nguy cơ rình rập bên trong bí cảnh nữa, nên việc chuẩn bị kỹ càng là rất cấp thiết. Nhìn thái độ tham lam, không chút tiền đồ của tên thiếu niên Lỗ Tấn Cương chỉ lắc đầu cười khổ nói:
- Thôi, thôi, dẹp cái vẻ mặt đó đi. Vũ kỹ, công pháp bây giờ ta sẽ dắt ngươi đi lựa chọn. Còn về tài nguyên tu luyện, chưởng môn nói sẽ cho ngươi vào Tẩy Linh Trì tẩy rửa một lần. Đây là cơ duyên không phải ai cũng có được đâu.
- Lần này chưởng môn thông báo là nội môn lẫn ngoại môn đều được tham gia thí luyện. Người muốn khích lệ các đệ tử ngoại môn có thêm động lực phấn đấu. Dù không được phần thưởng thì nếu có cơ duyên cũng sẽ đạt được kỳ ngộ trong thí luyện. Với tu vi và trí lực của Nguyên Hạo huynh, ta nghĩ cơ hội không nhỏ đâu.
Bỗng nhiên Hồ Bật Trung lên tiếng, có vẻ gã cũng muốn khích lệ Nguyên Hạo tham gia thí luyện kỳ này. Nghe đến sư phụ mình tự dưng thay đổi thể thức lẫn đối tượng thí luyện, Nguyên Hạo giật mình suy ngẫm.
"Chẳng lẽ nào ý của sư tôn là muốn ta tham gia đợt thí luyện này. Nếu không thì với tính cách của người chẳng cần thiết phải đi quan tâm đến mấy việc nhỏ nhặt như vậy."
Tuy không dám chắc vào phán đoán của mình lắm nhưng Nguyên Hạo cũng không nghĩ ra được lí do nào khác nữa. Thôi thì cứ đợi xem tình hình diễn biến thế nào rồi tính tiếp. Nghĩ như vậy, hắn liền gật gù nói sẽ xem xét khả năng tham dự chứ không hứa hẹn gì cả. Sau khi Văn Cự và Hồ Bật Trung rời đi, hắn tính tiếp tục công việc tu luyện hằng ngày thì bỗng một cảm giác quỉ dị phía sau lưng truyền đến.
- Ai?
Nhanh như cắt Nguyên Hạo xoay người lại thì phát hiện ra một người mặc đồ dạ hành đang đứng như u linh ở góc phòng. Gã thần bí nhân này cũng khá bất ngờ khi một tên Ngưng Khí kỳ lại có thể phát hiện ra được sự có mặt của mình. Xưa nay gã luôn tự phụ vào khả năng ẩn tàng của mình, thế mà giờ lại dễ dàng bị bại lộ như thế. Không kìm được lòng thắc mắc, gã bèn lên tiếng hỏi:
- Vì sao ngươi có thể phát hiện ra ta?
Nghe đối phương chất vấn, Nguyên Hạo suýt tí té ngửa ra.
- Ngươi mặc đồ bịt kín như ăn trộm, lẻn vào phòng của ta mà còn hỏi ta tại sao phát hiện ra ngươi. Ngươi tưởng chúng ta đang chơi trốn tìm với nhau sao hả?
Hung hăng quát lại, Nguyên Hạo làm cho gã mặc đồ dạ hành sửng sốt. Đúng rồi, ta đột nhập lén vào phòng của người ta mà con hỏi như thế thì thật mất mặt quá. Ơ, nhưng mà dù gì ta cũng là Kim Đan kỳ mà, sao lại phải quan tâm mấy việc đó với thằng nhãi Ngưng Khí kia nhỉ.
- Ta là ai không quan trọng, ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của ta là được. Nên nhớ với tu vi của ngươi, ta chỉ cần búng một ngón tay thôi cũng đủ thu phục rồi.
Vừa nói gã áo đen vừa phát ra uy áp mạnh mẽ khiến tên thiếu niên trước mặt chật vật lui lại. Thế nhưng Nguyên Hạo không hề tỏ ra sợ hãi mà bỉu môi khinh thường lạnh giọng đáp:
- Đáng chết, ngươi chỉ giỏi trò hù dọa tiểu bối như thế thì có gì hay. Có ngon giết ta đi, giết đi nào? Không dám sao hả? Dù ngươi không nói ra thì ta cũng đã đoán ra thân phận của ngươi rồi
- Cái gì? Ngươi biết thân phận của ta. Tiểu tử, chớ có phát ngôn ngông cuồng.
- Hừ, không cần phải bịp ngươi. Nếu như ngươi muốn ra tay với ta thì đột nhập vào đã hạ sát thủ rồi. Cần gì hỏi mấy câu ngớ ngẫn như vừa rồi cơ chứ? Mà ở trong môn phái này, người chú ý đến ta tuy không ít, nhưng đến mức phái một cao thủ đến đây thì chỉ có một người thôi. Ta nói không sai chứ?
Ánh mắt sắc bén, Nguyên Hạo vừa nói ra đã làm cho tên mặc áo đen đổ cả mồ hôi hột. Chưởng môn đã từng dặn dò tên tiểu tử này rất thông minh, quỷ kế mưu lược, suy luận đều thuộc hàng cao nhân. Không ngờ lần này được chứng thật không sai tí nào, thậm chí còn đáng sợ hơn gã tưởng tượng rất nhiều nữa.
- Hừm, thôi được rồi, là chưởng môn giao cho ta nhiệm vụ thông tri và hỗ trợ tiểu tử ngươi. Ta tên là Lỗ Tấn Cương, biệt hiệu ảnh dạ, là thân vệ của chưởng môn nhân. Bây giờ, ngươi có thể trả lời câu hỏi của ta rồi chứ?
không thể hù dọa tên thiếu niên này, Lỗ Tấn Cương cảm thấy hết sức mất mặt. Nhưng vì quá hiếu kỳ nên lão cũng gạt qua mặt mũi để mong nghe được câu trả lời từ đối phương. Nhưng mong đợi nhiều thì thất vọng nhiều, Nguyên Hạo chỉ cười một cách ti tiện rồi đáp khiến lão suýt tí ngất xỉu đương trường.
- Có bí mật gì đâu, thật ra ta không biết lão lẻn vào đây. Chỉ là vô tình có cảm giác bị theo dõi nên hét lên thử, ai dè lão nhát gan quá nên mới lộ ra.
- Cái gì? Chỉ là cảm giác? Ngươi...
Cả người run rẩy, lão ta cố gắng kìm chế lắm mới không khiến mình buông ra những câu chửi tục. Thật là khốn kiếp, không ngờ đường đường ảnh dạ, thân tín bên cạnh Nguyệt Linh chưởng môn, xưa nay chưa từng sơ sót. Vậy mà giờ lại bị một thằng nhóc hỉ mủi chưa sạch chơi một vố đau điếng. Nếu để lộ ra ngoài, chỉ là người ta hô đại một tiếng thôi mà ảnh dạ Lỗ Tấn Cương lại ô hô vui vẻ ló mặt ra, lại còn tưởng đối phương là cao nhân thâm tàng bất lộ nữa chứ. Thật là vô cùng nhục nhã mà, không lẽ ta đã già mất rồi sao?Trong nháy mắt, biết bao cảm xúc thăng trầm liền phát sinh trên người lão. Lần này, đả kích với Lỗ Tấn Cương thật không nhỏ mà. Tuy hơi bị sốc một chút, nhưng thân là người từng trải, lão liền sớm lấy lại thăng bằng ngay. Thậm chí, ánh mắt nhìn Nguyên Hạo cũng mang theo một tia tán thưởng sâu kín.
"Cảm giác? Một tên Ngưng Khí lại có cảm giác được người theo dõi cấp độ Kim Đan sau. Như vậy cũng thật là quá tà môn rồi, chỉ có một giải thích duy nhất. Đó là linh hồn lực của tên này rất mạnh mẽ, hoặc khả năng cảm ứng sự vật của hắn vô cùng cường hãn. Bất cứ lí do gì thì cũng nói lên được tên nhóc này chính là một thiên tài trăm năm khó gặp hắc hắc. "
Thông suốt mọi chuyện, lão ta mới âm thầm thở ra, rồi trở lại với giọng điệu lạnh lùng nói:
- Lần này ta đến đây có hai vấn đề bàn giao với ngươi. Thứ nhất là về tài nguyên tu luyện, chưởng môn có giao phó cho ta cố gắng thỏa mãn những yêu cầu của ngươi.
- Thật sao? Mọi yêu cầu của ta đều đáp ứng?
Vừa nghe lão ta nói xong câu, Nguyên Hạo hưng phấn hỏi ngay vào. Dường như đã được cảnh báo trước về độ nguy hiểm của hắn, Lỗ Tấn Cương lập tức khoát tay ngăn lại:
- Tất nhiên là mọi thứ phải trong khả năng cho phép, nếu ngươi đòi hỏi quá đáng thì sẽ không được chấp thuận.
Câu trả lời của lão giống như bờ tường ngăn cơn sóng dữ, khuôn mặt của Nguyên Hạo lập tức ỉu xìu xuống thấy rõ.
- Vậy còn điều thứ hai chưởng môn giao phó là gì?
Nguyên Hạo hờ hững hỏi tiếp, hắn từ đầu cũng không quá hi vọng Nguyệt lão sẽ dễ dàng để hắn thoải mái thể hiện công phu sư tử ngoạm của mình. Thấy tên thiếu niên có phần chán nản, lão giả liền ho khan vài tiếng rồi tiếp tục:
- Điều thứ hai là chưởng môn mong muốn ngươi tham gia đợt thí luyện Địa bảng hai tháng nữa sẽ diễn ra. Tất nhiên không phải để giành phần thưởng Trúc Cơ Đan mà là để tranh giành bảo vật. Người cũng nói đây có thể là một hồi tạo hóa không tồi dành cho ngươi, nhưng đồng thời nguy hiểm cũng đồng hành. Đây là mật đàm người bảo ta giao riêng cho ngươi, tự ngươi hãy tiếp nhận đi.
Cẩn thận đưa ra một ngọc giản, Lỗ Tấn Cương im lặng đứng đợi đối phương đọc hết nội dung bên trong. Khoảng thời gian một chén trà, Nguyên Hạo mới ngẩng lên nhìn lão sau khi đã trầm tư khá nhiều. Theo như Nguyệt lão căn dặn bên trong ngọc giản thì việc tham gia bí cảnh lần này khá quan trọng. Nhiệm vụ của hắn trong việc này cũng khá nặng nề, có nguy hiểm không ít.
Thí luyện lần này được tổ chức tại một bí cảnh nằm ngay trong tông môn. Bí cảnh này đã có từ thời lão tổ, tức là sư phụ của Nguyệt lão, và đặc biệt chỉ có tu vi Ngưng Khí kỳ mới có thể tiến vào. Trải qua năm tháng dài, nó vẫn luôn là nơi thử thách và đánh giá các đời tuổi trẻ của tông môn. Thế nhưng bí cảnh này lại là một không gian không ổn định, nghe đồn nó được suy đoán là do vị đại năng từ thời viễn cổ mở ra. Vì thế, do số lần mở ra thí luyện quá nhiều trong quá khứ nên bí cảnh này đã có dấu hiệu không chịu nổi và sẽ sụp đổ. Do đó, bí cảnh này đã được phong bế lại trong một thời gian dài, trừ cao tầng tông môn ra, không còn bao nhiêu người biết đến sự tồn tại của nó.
Tương truyền bên trong bí cảnh có một bí mật, hoặc một bảo vật tuyệt thế. Tuy nhiên, vẫn chưa có ai có cơ duyên tìm thấy được nó. Theo như sư phụ của Nguyệt lão nói, chỉ có người có duyên mới có được bảo vật này. Lần này, Nguyệt lão muốn mở ra bí cảnh lần cuối cùng cũng chính là muốn hắn thử vận của mình. Đồng thời, nhân cơ hội này muốn thanh lọc những kẻ có ý đồ đen tối hoặc ám tử trà trộn vào tông môn. Cũng may Nguyên Hạo không phải người duy nhất nhận nhiệm vụ này, còn có một vị đệ tử nữa được Nguyệt lão âm thầm đào tạo. Lần này đi thực hiện nhiệm vụ chính là hai người bọn họ.
- Làm sao ta biết được danh tính của người cùng thực hiện nhiệm vụ trong bí cảnh lần này? Và bên trong bí cảnh có bản đồ hướng dẫn gì không?
Sau khi tổng kết lại mọi việc, Nguyên Hạo liền lên tiếng thắc mắc.
- Đến hôm thí luyện mở ra chưởng môn sẽ thông tri ngươi cách liên lạc với vị đệ tử kia. Còn bản đồ bí cảnh thì không có, nhưng đại khái có thể biết được rằng bí cảnh là một hòn đảo hình tròn. Càng đi sâu vào tâm của hòn đảo thì nguy hiểm càng cao, nhưng hi vọng tầm bảo lại xác suất càng lớn. Từ lúc bí cảnh mở ra đến giờ vẫn chưa ai có thể xâm nhập vào trung tâm đảo được cả, vì những kẻ liều mang thử vận đều ngã xuống cả hắc hắc. Tiểu tử ngươi xem ra cũng ôm trong lòng hi vọng phá giải bí ẩn ngàn năm qua của bí cảnh này nhỉ? Nhưng ta khuyên ngươi hãy cẩn thận, tương lai còn dài, nếu như thấy không được thì đừng cố gắng quá sức.
Tuy ngoài mặt cười thâm ý, nhưng Lỗ Tấn Cương vẫn tốt bụng nhắc nhở Nguyên Hạo một câu. Điều này cũng xuất phát từ lòng ái tài của lão. Theo lão thấy thì tên nhóc này thông minh hơn người, nếu như có thể sống sót qua những thử thách thì nhất định sẽ đánh ra danh tiếng lẫy lừng trong tương lai. Có điều trên con đường truy cầu đại đạo, bao nhiêu thiên tài kinh thế đã vẫn lạc rồi. Lão cũng không hi vọng mầm non của Hắc Điểu Môn chưa lớn đã phải ngã xuống.
- Ta hiểu rồi. Nhưng hiện tại ta cần phải có tài nguyên để tăng tu vi của mình lên thì mới có cơ hội nắm chắc. Ngoài ra ta cũng cần vũ kỹ, công pháp, vũ khí các thứ nữa hắc hắc. Yêu cầu này không quá đáng nha, ngươi cũng biết đợt thí luyện này nguy hiểm đến mức nào mà. Có thể ta phải chiến đấu với rất nhiều kẻ địch mạnh mẽ nữa đó.
Sau cùng thì Nguyên Hạo cũng cười bỉ ổi xoa xoa hai bàn tay, dáng vẻ hết sức hèn mọn. Nhưng mà yêu cầu của hắn cũng hợp lí, bởi lần này tham gia thí luyện sẽ cạnh tranh rất điên cuồng. Còn có những nguy cơ rình rập bên trong bí cảnh nữa, nên việc chuẩn bị kỹ càng là rất cấp thiết. Nhìn thái độ tham lam, không chút tiền đồ của tên thiếu niên Lỗ Tấn Cương chỉ lắc đầu cười khổ nói:
- Thôi, thôi, dẹp cái vẻ mặt đó đi. Vũ kỹ, công pháp bây giờ ta sẽ dắt ngươi đi lựa chọn. Còn về tài nguyên tu luyện, chưởng môn nói sẽ cho ngươi vào Tẩy Linh Trì tẩy rửa một lần. Đây là cơ duyên không phải ai cũng có được đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.