Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 59 - Chương 6: ******** THUỐC GÂY MÊ

Tô Du Bính

05/12/2013

Lúc đó đã là 3 giờ sáng. Con tàu băng băng chạy như một mũi tên hình con mãng xà xuyên thủng màn đêm. Nó đã dừng lại ở một số ga lớn nhưng hầu như hành khách trong toa có giường đều ngủ mê mệt không hay biết.

Toa số 106 không một bóng người qua lại.

Đã đến lúc Dieter Blunchi và Otvan Fregger ra tay hành động.

Hai thằng bám theo ba gã người Italia từ Brussel. Chúng cũng rất thành thạo công việc của mình. Blunchi xốc trên vai một túi vải lớn và cùng Fregger đi rón rén như mèo.

Fregger loay hoay ở cánh cửa khoang.

- Tụi nó ngơi ngay chỗ này. Thằng cha phục vụ toa ngủ say như chết. Tụi mình ra tay là vừa.

- Ôkê!

Blunchi bê cái bình ga tổ tướng trong túi vải ra. Một đầu bính có đoạn giây cao su với một van xả khí, khi điều khiển thiết bị đo áp lức có thể cho xì ga nhiều hay ít tùy ý muốn.

Gã áp tai vào cánh cửa một lần nữa rồi nhét cái van vô kẽ hở bên dưới, gã nhè nhẹ mở van. Khí gây mê từ từ trào ra. Loại khí này có mùi thum thủm như trứng gà thối, nhưng không gây nguy hiểm chết người, chỉ đủ để nạn nhân ngủ mê mệt.

Bình khí đã xì hết. Blunchi thì thào:

- Đủ rồi.

Cả hàng lang lúc này đều bốc mùi thum thủm. Hai thằng lùi sang một bên và ém cái bình cạn ga vô túi vải.

- Bụp đi, Blunchi!

Blunchi móc đồ nghề mở cửa. Khí độc trong buồng ào ra làm hai thằng bịt mũi. Chúng đợi cho hơi gây mê tan loãng trong không gian mới dám lò dò vào trong khoang và khép cửa lại.

Mấy tên người Italia ngủ như chết. Trong chúng như những người bệnh đang chờ nhát dao mổ của bác sĩ.

Blunchi và Fregger cẩn thận khóa cửa lại rồi bật đèn. Là những kẻ chuyên nghiệp nên hai tên trộm biết nên lục cái túi nào. Chính vì thế mà Blunchi đã tìm thấy ngay cái túi da. Gã mau mắn đổ tất cả của cải chôm được vào cái túi vải và khoái trá moi trong áo khoác ra một kí đồ trang sức dỏm cho vào cái túi da trống rỗng từng đựng châu báu cùa lão bá tước.

Fregger reo lên, chỉ vào cái hộp các tong trong vali:

- Tiền đây rồi.

Blunchi lại dốc nốt tiền vào túi vải và thay vào đó những tập giấy đã được cắt xén bằng kích thước tiền thật.

Hai thằng xếp lại hộp vào vali. Đồ đạc trông vẫn như nguyên. Fregger hí hửng.

- Tao đếch ngờ tụi nó trúng quả đậm đến thế. Hề hề, tao phải xem chút đã.

Fregger “lấy hên” khá tuyệt vời. Gã mò đúng chiếc vòng nạm ngọc của ông bá tước và đeo luôn vào cổ tay bên phải.

Blunchi đảo mắt dọc hành lang:

- Phắn thôi.

Hai thằng gian bước ra khỏi khoang và khép cửa lại.

Đúng lúc đó Tròn Vo mắt nhắm mắt mở loạn choạng đi ra, lôi theo cả sợi dây mà tối qua Gaby đã buộc ở cổ chân. Nó đóng cửa, quay bên trái, thế là đâm sầm vào Fregger khiến cái vòng trên tay gã này rơi xuống đất.

Tròn Vo vội vàng xin lỗi bằng cả ba thứ tiếng Đức, Italia và Pháp. Nó cúi xuống, nhặt cái vòng lên, đưa cho Fregger và nói:

- Ông bị rơi cái đồng hồ này.

Fregger vội vàng giật lấy cái mà Tròn Vo gọi là đồng hồ.

Tròn Vo mặc bộ Pijama kẻ sọc loang choạng đi về phía nhà vệ sinh, hai tên trộm nhìn nhau rồi đi về hướng khác.

*

Tròn Vo bật dậy khiến Tarzan mở choàng mắt. Hắn hơi kinh dị khi nghe thằng mập trò chuyện với ai ngoài hành lang tối mò mò. Mũi của hắn khịt khịt. Khiếp, chân đứa nào mà thối thế nhỉ, chắc lại là đôi vớ của Tròn Vo đây. Ê, chẳng lẽ nó lại đi vệ sinh bằng chân đất sao?

Tarzan nhẹ nhàng bước ra hành lang. Ngoài này mùi còn nặng hơn. Có điều chưa đến toilet thì hắn đã thấy thằng mập quay lại, chân vẫn mang giày, sợi dây vẫn kéo theo sau.

- Này Willi, mùi gì lạ thế nhỉ?

Tròn Vo khịt mũi:

- Tao chẳng thấy có gì cả.

- Hừm lạ thật. Cứ như có mùi khí độc vậy. Khoảng 5 giờ 5 tàu tốc hành mới tới nơi. Tao biết làm gì bây giờ?

- Ngủ chớ gì nữa. Tao còn muốn ngủ. Đại ca nhớ đánh thức tao trước khi Công Chúa dậy đó nghe.

*

5 giờ kém 10 phút. Ánh ban mai bằng bạc khắp bầu trời. Gió mát lùa nhẹ qua cửa sổ tràn vào trong tàu. Những ngôi biệt thự sơn trắng được bao phủ bằng những hàng cọ cao vút. Núi đồi trùng điệp xanh um. Tarzan lần lượt đánh thức Willi, Karl, sau đó mới cù nhẹ vào tai Gaby gọi cô bé dậy.

Lúc này đã có nhiều người lố nhố ngoài hành lang, cụ Klumpli cũng dậy từ sớm. Tarzan tiến đến bên cạnh cụ cùng ngắm nhìn phong cảnh Lugano dưới ánh nắng mặt trời.Nhìn kìa, dưới sân ga lố nhố thân nhân ra đón người nhà.

Tarzan nhanh nhẹn đỡ chiếc vali cho ông cụ Klumpli đúng lúc một tài xế Italia cúi gập đầu chào:

- Thưa ông chủ, tôi, Mario đã có mặt.

Cụ Klumpli toan mời cả nhóm lên chiếc xe Rolls-Royce nhưng Kloesen lắc đầu:

- Cám ơn cụ, mẹ cháu đang đứng đợi ở nhà ga kìa. Chúc cụ đi đường bình an trước nghe.

Năm ông cháu chia tay. Phái đoàn du lịch của Tứ quái kéo về phía cổng. Bốn đứa chung hửng khi thấy hai người đàn ông từng dòm chằm chằm Gaby trong toa ăn tối qua đang dìu một người bị thương băng bó kín mặt chỉ chừa hai con mắt. Ba gã đi qua chúng, tay xách nách mang đủ thứ valy túi xách. Chẳng lẽ đêm qua chúng cờ bạc ăn nhậu rồi say xìn hay sao mà bước đi như đeo đá vậy?

Mặc kệ ba gã đàn ông xa lạ, đám trẻ đổ xô vô thân mẫu của Willi. Bà Erna sung sướng ôm Gaby vào lòng và vui vẻ chào ba thằng quái “quậy”. Ngược lại với thân hình ú nụ của hai bố con Sauerlich, mẹ của Tròn Vo trông thanh mảnh dịu dàng. Trong gia đình sôcôla, chính bà là người có nguyên tắc hơn hết.

Bà Sauerlich vẫn còn thở dồn dập, chắc do đi vội:

- Bác đã đón sẵn xe taxi cho các con rồi.

Xe chạy. Thành phố dường như còn chìm trong giấc ngủ. Đây đó là những khách sạn hai ba tầng xây từ thế kỉ trước vẫn tồn tại những đường nết trạm trổ hết sức tinh tế. Phố xá sạch như lau. Rất nhiều quán ăn nhỏ, cây cối xanh tươi ở khắp mọi nơi.

Xe chạy ven hồ đi vô khu Paradiso. Ngôi nhà nghỉ của ông bà Sauerlich tọa lạc trên triền đồi, xa xa là rặng núi Salvatore cao gần một ngàn mét. Bà Sauerlich nói với Tứ quái:

- Bác trai có thuê một mảnh đất gần hồ, ngay bến đỗ xuồng máy. Các con tha hồ chèo xuồng hoặc chạy nhảy nhưng nước bên này hồ không được sạch lắm.

Ôtô đi vào một con đường rẽ rồi dừng lại. Ngôi nhà nghỉ của gia đình Sauerlich đã ở ngay trước mặt.

*



Trước cổng nhà ga, nơi chiếc Landrover đỏ đậu sẵn, một người đàn bà xinh đẹp mặc bộ đồ Jeans dựa lưng vào hông xe hơi phì phèo thuốc lá. Hầu hết tất cả đàn ông đi qua cũng phải liếc nhìn.

Người đàn bà sửa lại món tóc màu đỏ hoe cột ở sau gáy. Hai con mắt màu xanh của bà ta lạnh lùng.

Và tính tình của bà ta cũng lạnh như băng.

Người phụ nữ há hốc mồm khi phát giác ba gã đàn ông đang lừ lừ đi đến. Chúng cất bước như đeo đá, hai thằng è cổ vì vác quá nặng lại phài dắt Paccalone mặt băng kín, lết từng bước chân.

Người đàn bà phát hoảng:

- Chúa ơi! Ricardo, anh làm sao thế?

Paccalone buôn phịch túi da xuống ôm chầm lấy người đàn bà. Gã nói khẽ:

- Êm ru, Florentine ạ. Tụi anh băng bó để ngụy trang thôi. Đêm qua tụi anh có nhậu nhẹt, nhưng chưa đến nỗi say xỉn quá trớn. Trong rượu vang có cái gì đó nên cả ba đều bị đau đầu.

Florentine Paccalone, mà họ thời con gái là Angermann, nhăn nhó:

- Thôi đi, quá chén thì cứ nhận là quá chén. Đồ quỷ tha ma bắt.

- Không mà, hai thằng đệ tử của anh thì uống, chớ đêm qua anh chỉ nhấp môi thôi.

Florentine chẳng nói chẳng rằng quăng hết đồ đạc lên xe. Hai thằng cô hồn Acguno và Vinelli vừa ngồi vô băng sau là lại gục xuống ngủ tiếp. Ả đàn bà bực bội nổ máy.

- Sao, bộ tình hình gay go hả?

Paccalone cười:

- Anh đã tính phôn cho em biết mọi việc lúc lai rai ở Brussel, nhưng lúc đó đang mải nhậu, mà cũng chẳng có chuyện gì.

- Mọi chuyện diễn ra đúng kế hoạch chứ?

- Tuyệt vời.

- Không có gì trục trặc sao?

- Không, à có, đó là chuyện vặt vãnh về con nhỏ Gaby, lát nữa anh sẽ kể với em về nó, còn bây giờ thì chúng ta nên nhiệt liệt hoan hô bà của em. Mẹ kiếp, bà già xứng đáng có một thằng cháu rể như anh tôn thờ. Chính bà giá mới đáng mặt là sếp sòng phi vụ. Em biết không, em yêu. Bà Angermann của em đã nhập vai tuyệt hảo, bên ngoài và già vờ lú lẫn báo động dỏm cho đồn cảnh sát tới 18 lần khiến chúng hớ nặng. Đến lần thứ 19 thì bà báo động thiệt, nhưng lúc đó bọn cớm bị lừa quá nhiều nên không thèm cho xe tuần tra đến nhà băng. Thế là chẳng trách bà già được nữa. Chẳng những thế, bà còn ung dung ngồi trên sân thượng bắc ống nhòm quan sát toàn bộ diễn biến dưới nhà. Anh chỉ có thể kết luận, trong phi vụ độc đáo này, bà em rõ ràng là kẻ lập công đầu, không có cụ không xong.

Florentine khẽ nhếch môi:

- Tại anh chưa biết bà đó thôi. Già rồi vẫn được việc là bà thích lắm đó. Thế Neflet trả giá bao nhiêu?

- 440.000 frank.

- Phần của bà tính sao?

- Angermann sẽ được sống với tụi mình suốt đời. Anh sẽ để bà ở căn buồng nhìn ra biển. Chúng ta sẽ chăm sóc cụ chu đáo.

Florentine cho xe chạy ra hướng công viên thành phố Castagnola kế bờ hồ. Gia trang của chúng ở khu Paradiso, phía tây Lugano. Xét về địa thế, thì Paradiso và Castagnola nhìn mặt nhau qua cái hồ thơ mộng.

Ngôi nhà của vợ chồng đạo tặc Paccalone nằm trên triền núi, quay mặt ra hồ, đường cũng chỉ chạy tới đây vì phía sau là núi cao.

Paccalone và Vinelli luôn mồm ca cẩm vì đau bụng, buồn nôn, chúng nguyền rủa mấy cốc rượu vang và thề sẽ cạch rượu vang tới già.

Florentine bẻ vô lăng cho xe hơi vào gia cư. Khu đất chia làm hai phần, một phần làm xưởng sửa chữa ôtô mà Paccalone là ông chủ và hai thằng thợ trời gầm Acguno và Vinelli, phần còn lại là ngôi nhà quay mặt về hướng đông nam đón ánh mặt trời.

Ngôi nhà tên tướng cướp cao ba tầng, trông như một khối chữ nhật to đùng.

Florentine dùng xe sát cửa nhà. Acguno bị dựng dậy ngơ ngác. Phải đợi đến khu nữ gia chủ quát tháo gã mới cùng hai đồng bọn uể oải khiêng mớ chiến lợi phẩm vô trong.

Paccalone hớn hở vung vẩy chiếc túi da nghe tiếng kim loại va vào nhau lẻng xẻng.

- Vô mánh lớn, ha ha ha.

Thuận tay gã vỗ bồm bộp vào cái hộp cáctông lấy từ vali ra rồi nhìn Florentine tình tứ:

- Nè cưng, trong hộp là 440.000 frank Pháp. Em biết không, trong đời em, chắc chắn chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền bạc và của cải đến thế.

- Khoan khui hộp, cho em xem những món đồ trang sức đã. Phòng ở quét sơn màu mận chín và treo mất bức tranh phiên bản khá đẹp. Chính giữa là bộ bàn ghế 12 chỗ ngồi. Nghe đâu bộ đồ gỗ này đã có hơn 300 năm.

Bốn tên ma đầu ngồi vào bàn.

Paccalone đặt chiếc túi da xuống.

Acguno lại muốn gục đầu xuống bàn nhưng ông chủ Paccalone bắt nó ngồi nghiêm chỉnh.

Paccalone nói:

- Quả là những báu vật có một không hai, tiếc rằng anh không thể giữ cho em được một cái gì cả.

Gã cẩn thận dốc cái túi lên mặt bàn.

Trong một giây ngôi nhà im lặng. Vinelli giụi mắt lia lịa, Acguno thè lè lưỡi xém rớt kẹo cao su. Florentine quơ một cái vòng nhựa đồ chơi trẻ em cười như điên khùng.

- Hi hi hi, quả là một tuyệt tác, cái vòng này đáng giá 50 xu.

Paccalone tím mật. Gã gào lên:

- Chó đẻ thiệt, đây không phải là châu báu ngọc ngà của lão Pletvailo. Tụi mày nghĩ sao hả Carlo, Luciano?

Vinelli toát mồ hôi hột.

- Thì thằng nào lại không mở ta coi lần cuối trong toa. Thằng nào không nổ đom đóm mắt vì trúng quả. Cái vòng đeo tuyệt đẹp đâu rồi?

- Hừ hừ, tao điên lên rồi đây. Mày không biết nó ở đây thì thằng Acguno biết. Nói đi Acguno, những thứ đó biến đằng nào, tụi bay định đánh tráo qua mặt tao à, đồ súc vật phản chủ.

Vinelli nện bàn tay hộ pháp xuống bàn nghe cái rầm. Đột nhiên vết sẹo trên mặt gã giựt giựt. Nhanh như cắt, gã chụp lấy cái hộp các tông:

- Tao còn một chút hy vọng về số tiền…Ôi lạy Chúa, may vẫn còn.

Sếp mở nắp hộp, chỉ thấy những tập giấy trắng tinh. Mặt Paccalone tái nhợt, gã xoa ngực.

Vinelli chạy vội vào toilet nôn thốc nôn háo.

Acguno gục đầu xuống bàn, khóc rống lên.



Paccalone chậm rãi nói:

- Chúng ta bị trấn lột sạch rồi.

Florentine đứng dậy:

- Tôi đi pha cà phê.

Cô ả xuống bếp, Paccalone chợt vỗ ngực bình bịch:

- Ra vấn đề rồi. Tụi anh đã bị chúng đánh thuốc mê nên mới mê mệt đến thế này. Ngấm khí gây mê thì làm sao mở mắt và cựa quậy được. Và thế là chúng vét sạch sành sanh rồi quăng mớ ve chai hẩu lốn vào.

Tiếng Florentine từ trong bếp vọng ra:

- Có thể anh nói đúng, nhưng theo anh kẻ nào làm chuyện này?

- Lũ nhóc chờ còn đứa nào nữa.

- Lũ nhóc nào?

- Bốn đứa, ba trai một gái. Vậy là con Gaby có trông thấy và nhận ra anh.

- Này anh, nhưng đầu đuôi câu chuyện ra sao chớ?

- Anh sẽ kể ngay đây. Chúng cùng xuống Lugano với tụi anh và được một mụ đàn bà ra đón. Anh biết thằng tài xế taxi chở bọn chúng là ai rồi. Y tên là Vico Fedele Giovannini. Thằng này biết anh. Anh sẽ khai thác và ăn tươi nuốt sống lũ nhãi. Anh không thể tha thứ được.

*

Xung quanh ngôi nhà nghỉ của gia đình Sauerlich là một khu vườn đầy lá và hoa, chưa kể đến hàng cọ cao vút đứng dọc theo bờ tường đầy khí thế. Ngôi nhà quét sơn trắng ấy có 4 buồng ngủ, 3 tấm buồng tắm và một hồ bơi hình bầu dục. Ngôi nhà còn có một mái hiên rộng, lắp cửa với hai lớp kính.

Trong khi chị bếp đang sửa soạn bữa ăn sáng thì Tròn Vo giới thiệu ngôi nhà với các bạn.Karl trầm trồ:

- Chỗ này dễ đến 1.000 mét vuông đất ấy nhỉ? Chúng ta có thể phóng tầm mắt trên những mái nhà nhìn ra hồ. Dưới kia là khách sạn Eden nổi tiếng thế giới, còn phía bên kia là Castagnola có phải không?

Tròn Vo chỉ ờ ờ mà không biết nói gì hơn.

Sau bữa ăn thân mật, bà Sauerlich bảo Tứ quái:

- Bác hiểu rằng tụi con qua đây là để đi chơi, vì vậy bác đã mướn hai chiếc xe đạp.

Tròn Vo reo lên:

- Cám ơn mẹ, nhưng bốn chiếc mới đủ.

- Ồ, đây là loại xe Tandem cơ mà. Hai xe có tới bốn chỗ ngồi.

- Vậy là hết sảy nhé. Con sẽ cặp bồ với Karl, thằng cận đạp cùng tốc độ với con, còn Tarzan thì phóng như điên.

Tarzan cười:

- Được rồi, tao và Gaby sẽ đi chung một xe.

Hắn nhìn đồng hồ. Chà, đã 7 giờ sáng, mặt trời lên quá đầu non tự hồi nào. Trên mặt hồ đã loáng thoáng bóng những chiếc xuồng máy đầu tiên.

Trong lúc Tam quái Gaby, Karl, Kloesen lo phụ chị bếp dọn dẹp bàn ăn thì Tarzan mở danh bạ điện thoại. Hắn nghe bà Sauerlich hỏi vọng sau lưng:

- Cháu tìm địa chỉ ai thế, Tarzan? Khu này có nhiều tài tử, ca sĩ có nhà nghỉ lắm.

Gaby đến bên Tarzan nói khẽ:

- Nào tìm đi, vần Pacca.

Tarzan nói:

- Đã thấy rồi. Chỉ có một nhân vật Paccalone-Ricardo là chủ xưởng sửa chữa ôtô mang tên “Via Rocco-Foleti”.

- Chính là gã đó. Trong đây còn có in một tầm bản đồ thành phố nè. Đại ca thấy không, điểm này là Castagnola chạy thẳng lên núi. Nào, chúng ta có mấy chỗ để đến: ông cụ Klumpli, phu nhân bá tước Pletvailo và vợ chồng cháu gái bà cụ Pauline Angermann. Mình chọn chỗ nào trước nhỉ?

- Tự nhiên mình chỉ muốn gõ cửa cô Florentine, cháu gái bà cụ Angermann.

- Tại sao vậy?

- Thử xem cô ta có đi Venise như bà cụ nói không, hay bà cụ lừa chúng ta một mẻ?

- Có lý lắm. Đại ca bấm số điện thoại xưởng sửa chữa ôtô “Via Rocco-Foleti” coi?

Tarzan nhấc phôn. Bên kia đầu day là tiếng một phụ nữ lạnh lùng:

- Đây là xưởng sửa chữa ôtô Ricardo Paccalone.

Tarzan hỏi:

- Dạ thưa, bà là bà Paccalone phải không ạ?

- Phải!

- Cảm ơn bà.

Tarzan cúp máy rồi nói:

- Đúng là bà ta.

Gaby phân tích:

- Nghe qua giọng nói thì người đàn bà này không phải vừa đâu. Như vậy cụ Angermann đã nói dối hai lần liền. Một là bà này không có vẻ ngại người lạ, hai là bà ta không đi đâu cả.

Đúng lúc đó Karl và Tròn Vo cũng đến. Quân sư phát biểu ngắn gọn:

- Chúng ta sẽ sang tận nơi.

Tròn Vo gật đầu:

- Ôkê. Mình có hai phương tiện để sang căn nhà vợ chồng Paccalone bên kia hồ e đạp đôi và xuồng máy. Chọn cái nào?

Tarzan quyết định:

- Chạy xe đạp đôi dễ xoay xở hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hủ Mộc Sung Đống Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook