Quyển 2 - Chương 7: Bảy: Thế lực của bóng tối
Tô Du Bính
04/12/2013
Cuối cùng thì cũng đến giờ tan trường. Sắp đến hai giờ chiều, Tarzan đã
nhanh chóng có mặt tại phòng điện thoại trong tòa nhà chính. Hắn quay số “phôn” gia đình Krause mặc kệ thằng Tròn Vo đứng ở ngoài nhấp nhổm như
đứng trên đống lửa.
Đầu dây kia có người nhấc máy. Tiếng cô giúp việc Suzanne nghe như tiếng guitar thánh thót:
- Gia đình Krause đây.
- Chào Suzanne. “Cậu bé” Tarzan đang đợi tin tức.
- À, “người khỉ” đã thoát khỏi rừng rậm Phi Châu rồi ư…
- Sao? Vụ “lên đồng” tối nay ra sao? Thất bại à?
- Ngược lại là đằng khác, bà Krause nhiệt liệt chào đón “cậu bé”. Tôi có kể với bà ta rằng Peter Carsten rất quan tâm đến thuyết… thông linh. Nhưng bạn phải đến sớm hơn dự kiến, đến từ bảy rưỡi thì tốt. Ê, ông chủ Krause lần này cũng tham dự, dù ông ta trước giờ vẫn tẩy chay chuyện phù phép ma quỷ. Biết sao bây giờ, ông ấy bám vào mỗi cọng rơm…
- Cám ơn Suzanne!
Tarzan gác máy điện thoại và quàng tay lên vai Kloesen. Hắn thương thằng Tròn Vo vô cùng, cứ nhìn ánh mắt của thằng mập thì rõ, nó dám đánh đổi nửa kho dự trữ sôcôla chỉ để được tham gia buổi… lên đồng. Tarzan cố gắng đánh trống lảng:
- Mày thông cảm cho tao. Mục đích của chúng ta là tìm tung tích thằng Volker qua lão Raimondo.
Tròn Vo vẫn nuốt nước miếng háo hức:
- Tao thì chỉ muốn coi cách bà đồng Amanda liên lạc với người chết thử một lần. Nghe thằng Karl Máy Tính giảng suông thêm sốt ruột.
Tarzan trở nên nghiêm nghị:
- Đừng… tủi thân thám tử nữa Kloesen. Tao phải đơn thương độc mã tới đó cũng là bắt buộc thôi. Công việc mà. Giả sử lão Raimondo là hung thủ bắt cóc Volker thì sao, thì rõ rằng lão đã phạm tội đến hai lần. Đồng ý chớ, trong khi lão vẫn giao du với những người ruột thịt của nạn nhân và móc túi tiền họ bằng những buổi lên đồng, thì lão còn có lợi thế là nghe được hết kế hoạch mà cảnh sát đối phó với lão qua lời tâm sự của ông bà Krause. Thật hết biết.
- Coi, lão không chỉ phạm tội đến hai lần mà thu hoạch cũng đến… hai lần. Đại ca thử nghĩ xem, nếu gặp may mắn lão còn nhận được một số tiền chuộc khổng lồ nữa.
- Mày… xứng đáng là một thành viên có hạng của TKKG đó Tròn Vo. Cũng may là lão Raimondo và gã chủ quán Mario Frasketti không dính dáng gì với nhau. Nếu mafia và bọn phù thủy cùng hợp tác trong vụ bắt cóc Volker thì… khủng khiếp.
- Ừ nhỉ, khủng khiếp thật.
- Tao hy vọng thầy dạy sử Meinert trực đêm nay sẽ cho phép tao rời trường thăm… bạn bị ốm. Ông ấy là một thầy giáo tốt hơn cô Klamm nhiều, phải không Kloesen?
*
Đúng Meinert là một thầy giáo tốt thật. Ông hoàn toàn tin ở lý do Tarzan xin phép và chỉ yêu cầu hắn một điều: phải trở về trường nội trú lúc mười giờ đúng.
Mới bảy giờ mười lăm phút mà Tarzan đã bồn chồn. Hắn cảm thấy trời sắp đổ mưa đến nơi. Y như rằng, những giọt mưa đầu tiên đã rơi lộp độp. Tarzan rời khỏi “Tổ đại bàng” sau khi dặn dò Tròn Vo phòng hờ sẵn “sợi dây leo” trên cửa sổ để đề phòng sự cố chậm trễ. Khi đến ngoài trời, hắn mới chới với vì gió. Chiếc áo mưa của hắn phồng lên như y phục phi hành gia, hai ống quần quật vào nhau như hai miếng giẻ con rối. Hắn lắc đầu ngao ngán và xuống hầm lấy xe đạp.
Nhưng thực tế dễ chịu hơn hắn tưởng, vì gió đã đổi chiều thổi từ phía sau lưng. Tarzan co hai chân gác lên thành xe phóng như một môtô không cần đạp, hắn chỉ dự trữ hai cánh tay nơi cần thắng. Đồng ruộng và bãi cỏ vùn vụt lùi lại. Thành phố bị bao phủ toàn hơi nước. Hắn đạp tới đích lúc bảy giờ hai mươi.
Bên lề đường trước biệt thự Krause đã có vài chiếc xe hơi đậu. Không thấy chiếc Limousine màu sẫm của Raimondo. Tarzan thong thả nhấn chuông. Suzanne ra mở cửa với nụ cười… Paris chánh hiệu:
- Vô nhanh đi Tarzan!
Cô gái Paris hôm nay khá kín đáo trong áo sơ mi màu vàng kem và quần nhung đen. Đôi khuyên vàng to tướng đu đưa nơi vành tai trắng nõn khiến Suzanne thêm trẻ trung. Cô giành chiếc áo mưa của Tarzan treo lên mắc và đưa hắn vào nhà.
Nào, bây giờ thì làm ơn sử dụng óc quan sát. Bà Krause đúng cạnh lò sưởi. Mắt bà có quầng thâm, mí mắt trái luôn luôn giật như có người ở xa đang nhắc, chưa lúc nào Tarzan thấy bà xanh xao đến như thế. Cung cách ngoại giao giả tạo và kiêu kỳ của bà biến mất, thay vào đó là những nếp nhăn trên vầng trán hẹp của người mẹ đang tuyệt vọng
. Kế bên bà là ông chồng chủ thầu xây dựng. Đó là một người đàn ông hộ pháp với đôi tay to bè quá khổ không có vẻ gì giống một tỉ phú. Ông hệt như một đốc công mới từ các công trường xây dựng trở về, vậy thôi. Bà Krause thân hành ra đón Tarzan:
- Chào cháu Peter Carsten. Cháu là bạn học của Volker…
Nói đến đây bà nghẹn lời. Bà đưa hắn đến chào ông Krause và một đôi vợ chồng già tên là Berger có nhân dạng khá cổ quái. Còn một cặp vợ chồng lạ lùng nữa có tên là Kleinschmidt thì bà ôn tồn giới thiệu:
- Peter Carsten có biết chuyện… mất tích của Volker.
Bà Kleinschmidt nắm lấy tay Tarzan với cái nhìn thăm dò đầy vẻ sợ sệt. Trời ơi, một người đàn bà tim đập mạnh như thế mà dám phiêu lưu với… người chết. Tarzan không thể hiểu nổi, hắn càng không hiểu khi nhìn qua người chồng: ông Kleinschmidt có khuôn mặt được ráp bằng những góc nhọn, từ lông mày cho tới tóc tai. Thậm chí nếp nhăn quanh miệng cũng có hình tam giác.
Sau đó, bà Krause kéo Tarzan đến gần một người đàn ông tầm thước đang quay lưng lại phía hắn.
Giọng bà rành rẽ:
- Đây là Peter Carsten, thưa ông… Kramer!
Tarzan vừa định chìa tay ra đã… nín thở. Trời ạ, “ông Kramer” xa lạ nào đó không ai khác hơn là… cha của Gaby. Hắn còn chưa biết nói sao thì “ông Kramer” đã nở nụ cười:
- Thấy quen phải không Peter. Người giống người đó thôi cháu. Trong chớp mắt Tarzan hiểu rằng thanh tra Glockner đang tiến hành… nghiệp vụ. Có nghĩa là ông cũng đã kể chuyện về sự giúp đỡ của băng Tứ quái trong công việc của ông. Hèn chi bà Krause ân cần với Tarzan đến thế.
Tuy nhiên không riêng gì Tarzan bị bất ngờ, cả thanh tra Glockner cũng sửng sốt không kém. Sau chiến công phá vỡ bọn mafia quán TRATTORIA, ông mới hiểu đám thiếu niên mà Tarzan là đại diện lợi hại đến chừng nào. Vậy thì tại sao “cậu bé” Peter lại có mặt ở đây. Hắn đã “ngửi” ra một cái gì khác lạ chăng? Và hắn tiến hành… đặc vụ? Tất nhiên là chưa có kết quả vì “hắn” chưa thông báo cho ông biết.
Glockner chỉ có thể nói lẫy:
- Có hy vọng ở thuyết… thông linh chứ Peter?
- Cực kỳ “hy vọng”, thưa chú… Kramer. Danh sách hung thủ đang khép dần.
Câu “Danh sách hung thủ…” Tarzan cố ý nói thật nhỏ nhưng thanh tra Glockner vẫn lôi hắn ra chỗ bàn cao đã bày biện sẵn một số thức uống. Ông khui nắp một lon bia và thì thầm:
- Tôi rất tin tưởng ở con, Peter ạ. Nhưng hãy kiên nhẫn đừng để lộ chân tướng chúng ta ở đây. Nhớ kỹ điều đó.
- Lão Raimondo vẫn chưa đến sao chú?
Vừa lúc đó thì chuông reo. Đúng là quỷ tha ma bắt, vừa mới nhắc đã lộ mặt người. Suzanne và bà Krause chạy đôn đáo ra đón khiến không khí căn phòng căng thẳng theo. Raimondo và bà đồng của lão đã dừng ở tiền sảnh cởi bỏ áo khoác.
*
Lão thầy bói vận trang phục y hệt tối qua. Được Amanda dìu vào phòng, lão ngẩng cao đầu và cứng đơ, tựa như cái gáy lão bằng thép. Vẫn là khuôn mặt đáng sợ Tarzan đã biết, nhưng đáng sợ nhất là cặp mắt. Cặp mắt không còn con ngươi, chỉ toàn một màu trắng đục thủy tinh thể.
Tarzan dồn sự chú ý vào người đàn bà. Amanda đẹp và lạnh lẽo như một nàng công chúa tuyết. Với mái tóc bạch kim, cái nhìn xanh rợn của loài mèo, nước da trắng như sáp, bà ta giống hệt một người mẫu biết di động. Amanda lơ đãng nhìn mọi người, ra vẻ như một nữ phù thủy thông thiên đạt địa, một ả bô-hê-miêng sống bằng hơi thở của thế giới bên kia.
Giọng bà chủ nhà Krause run run vì xúc động: - Giáo chủ Raimondo đã giữ lời hứa đến cùng chúng ta. Thầy và bà đồng Amanda lừng lẫy đã có mặt. Tối nay chúng ta không dùng thuyết thông linh để liên lạc với những người đã chết, mà…
Nước mắt giàn giụa quanh mắt bà. Bà khẽ nấc lên rồi tiếp tục:
- Mà… dùng thuyết “thần giao cách cảm” huyền bí để liên lạc với cháu Volker, con trai độc nhất của gia đình tôi. Bọn độc ác đã bắt cóc cháu. Chúng tôi rồi sẽ phải trả tiền chuộc theo yêu cầu của chúng. Nhưng trước hết chỉ có thầy Raimondo là biết cháu ở đâu. Tối nay…
Raimondo nói mà miệng vẫn không mấp máy:
- Có người lạ ở đây!
Bà Edith Krause giật nảy người:
- Dạ, thưa thầy, thầy quả thật có “con mắt bên trong”. Hôm nay có mặt chồng tôi, ông ấy rất kính trọng thầy.
Ngoài ra còn có ông Kramer, người đang nghiên cứu thông linh học, và… Peter Carsten, bạn học của cháu Volker.
Tarzan không ngờ bà Krause đối phó nhanh đến thế. Có lẽ lần đầu tiên bà “nói dối”… giáo chủ. Kìa, coi mặt bà dường như tái hẳn đi.
Khỏi phải bàn đến ông bà Berger và ông bà Kleinschmidt. Hai cặp tín đồ này đang há hốc miệng ngắm… “con mắt bên trong” của giáo chủ. Họ khâm phục gần như định quỳ mọp xuống. Ôi trời đất ạ, ông thầy mù lòa “thấy” được “người lạ” hẳn hoi.
Chỉ riêng Tarzan và thanh tra Glockner là bình tĩnh. Họ cùng có một ý nghĩ khôi hài là có thể mụ Amanda đã véo tay lão thầy bói mù lúc không ai để ý.
*
Không gian lạnh ngắt. Cuộc hành lễ tại thư viện biệt thự Krause đã chuẩn bị đâu vào đấy. Tarzan hầu như chẳng nhận ra thư viện dù hắn đã đến đây với thằng Volker vài lần. Coi, trước các giá sách đều kéo ruy-đô màu tối, những tấm rèm dày che kín cửa sổ. Mưa đang quất xối xả vào các khung kính nhưng nghe như ở xa lắc xa lơ, một thứ âm thanh mơ hồ. Các bức tường đều được cách âm.
Giữa phòng là một chiếc bàn gỗ u ám, ghế xếp chung quanh. Trên bàn là một ngọn đèn dầu cổ lỗ sĩ hắt ra quầng ánh sáng duy nhất. Trong bóng tối kinh dị, mọi người di chuyển như những bóng ma.
Bà Krause xếp Tarzan ngồi giữa thanh tra Glockner và… giáo chủ Raimondo. Hắn liếc thấy bà đồng Amanda tách ra khỏi mọi người. Mụ yên vị trên một chiếc ghế kê riêng trước một ô cửa sổ. Khi mụ đặt người xuống, một con cú ngoài vườn đột nhiên cất tiếng kêu ai oán làm mọi người rùng mình. Phải chăng tiếng kêu ai oán làm mọi người rùng mình. Phải chăng tiếng cú đêm nay là một điềm gở báo trước?
Raimondo giơ tay như giáo chủ ban phép lành. Lão từ từ quay cái đầu trọc lóc về phía Amanda. Mụ này đang nhắm mắt khít rịt, tay đặt trên đùi, đầu cúi, gối chụm, hai bàn chân dính liền nhau
. Raimondo nhếch mép hài lòng:
- Bây giờ thì mời các “tín đồ” nắm tay nhau. Chúng ta nối một vòng tròn ma thuật.
Cái giọng khàn khàn của lão như một mệnh lệnh của thầy mo trong một bộ lạc. Ai nấy đều đưa tay cho người bên cạnh. Thanh tra Glockner đặt bàn tay che chở và ấm áp lên tay Tarzan, trong khi hắn nổi da gà vì bàn tay của lão Raimondo. Nó lạnh và ươn ướt giống một con cá chết mới ướp đá cục.
Giọng Raimondo lại rè rè:
- Các ý nghĩ hãy hướng về Volker Krause. Các tín đồ hãy tập trung vào cậu bé. Bằng “nhân điện” trong đầu mình.
Amanda đã rơi vào trạng thái xuất thần. Khuôn mặt mụ bất động, nhưng thân trên thì lắc lư một cách vô thức, cặp môi mụ run run. HÌnh như mụ chờ Raimondo chất vấn.
Và Raimondo nói rền rĩ:
- Volker. Cháu có nghe chúng tôi gọi không? Hãy bắt liên lạc với chúng tôi, chúng tôi là bạn bè của cháu. Hãy lên tiếng hỡi Volker!
Amanda đột ngột ngẩng đầu dậy. Hai mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng âm thanh phát ra làm mọi người sững sờ. Đúng là giọng nói đặc biệt của Volker không còn nghi ngờ gì nữa:
- Mẹ, mẹ ơi. Con… con không thể… chịu đựng. Mẹ ơi… cứu… con, cứu con… với!
Sau đó là tiếng rít của cái lưỡi mụ nghe như ngôn ngữ của loài dơi rồi im bặt. Đầu Amanda lại gục xuống ngực như cũ. Sau đó là tiếng nức nở của bà chủ nhà Krause. Sau đó là… Raimondo thì thào:
- Màn sương mù dày đặc. Nó vẫn còn đó mang theo thế lực của bóng tối. Tuy nhiên tôi đã linh cảm được phương hướng, con đường sinh lộ dẫn về hướng tây. Ô kìa, sương mù đang loãng dần. Volker. Đúng thế, Volker đây rồi. Cậu bé vẫn còn sống, nhưng… cậu đang tê liệt vì sợ hãi. Nhân điện trong người cậu đã bị tắt lịm, vậy là thông điệp của Volker không phát được đến chúng ta. Có điều Volker vẫn… sống.
Raimondo vừa nói vừa bấu chặt bàn tay Tarzan khiến hắn phải áp dụng phương pháp thả lỏng theo luật nhu chế cương trong võ thuật. Trán lão thầy bói đầm đìa mồ hôi, đôi mắt trong suốt vẫn trừng trừng.
- Tôi không thấy gì nữa. Màn sương mù đã… trở lại.
Vậy là coi như tàn cuộc… lên đồng. Thanh tra Glockner ho húng hắng. Tarzan lén chùi bàn tay vừa bị Raimondo nắm vào ống quần. Hắn có cảm giác mới rút tay khỏi đống sình.
“Các thế lực của bóng tối vẫn mạnh hơn chúng ta”. Lão Raimondo kết luận. Mọi người cùng thở phào. Ông Berger loay hoay hỉ mũi. Bà Krause lau nước mắt sụt sùi. Bà nói rất khẽ:
- Tôi xin cảm ơn thầy. Và bà nữa, thưa bà Amanda.
Hai vị “phù thủy” gật đầu rất kiểu cách. Khi trở lại phòng khách, Tarzan nghe mọi người trò chuyện loáng thoáng:
- Đội ơn… Chúa, ít ra thì thằng cháu Volker vẫn còn sống.
Tarzan không hiểu tại sao người ta có thể dốt nát cỡ đó. Bàn tay thanh tra Glockner đã đặt lên vai hắn:
- Về chứ Peter!
Tarzan gật đầu. Lúc đi ngang qua lò sưởi, hắn thấy lão Raimondo và mụ Amanda đang nâng ly rượu lên môi. Phải chăng cặp phù thủy kia sắp ăn mừng một món tiền lớn? Ra đến cửa hắn lại đụng đầu cô gái Paris. Suzanne nháy mắt với hắn cực kỳ ranh mãnh. Điều đó càng củng cố trong hắn một ý nghĩ xuyên suốt: Nào, chứng kiến xong trò lừa đảo những “tín đồ” nhẹ dạ thì… phải có biện pháp gì chứ?
*
Khi thanh tra Glockner và Tarzan rời khỏi biệt thự Krause thì trời đổ mưa tầm tã. Tarzan không còn cách nào khác là quăng xe đạp vào cốp chiếc Kombi rộng rãi của viên thanh tra.
Glockner cầm lái. Ánh đèn lướt ngoài cửa xe. Gió đang giành giật sự sống của các hàng cây trong những khu vườn.
- Nào, Tarzan, chú muốn biết cảm tưởng của con về buổi… lên đồng?
- Lão Raimondo và mụ Amanda diễn xuất cực giỏi!
- Một trò bịp bợm, đúng chớ?
- Hơn cả bịp bợm, thưa chú Glockner. Bịp bợm chỉ đánh lừa người ta một lần, còn lừa đảo đánh lừa người ta tới một ngàn lần. Cháu khẳng định đây là trò lừa đảo. Câu chuyện “bức màn sương và các thế lực bóng tối” là sản phẩm của tưởng tượng. Lão Raimondo moi tiền bà Krause đều đều chỉ vì bà ta mê tín và đã trở thành một “đồ đệ” của lão. Lão làm đủ mọi trò buông rèm đêm, đốt đèn dầu để bà Krause mỗi ngày mỗi bị ám ảnh bởi màu sắc u ám của cái chết đến nỗi trở thành tín đồ của lão lúc nào không hay. Thử hỏi đêm nào vị giáo chủ cũng rỉ tai bà Krause rằng bà ta là nữ công tước Editha Eleonora thì bà ta không mềm lòng sao được.
- Phải, tất cả những trò đó chỉ là lừa đảo thôi, kể cả nghệ thuật “nhái” giọng tài tình của Amanda.
- Có đúng ông thầy bói tên là Biersack không thưa chú?
- Đúng, Peter ạ. Ông ta và bà Klara Bichler, tức Amanda huyền bí, trước kia cùng sinh sống ở Viên nhưng cả hai đều không phải dân Áo. Ở đó họ chưa hề phạm pháp khiến cảnh sát phải sờ tới gáy. Hiện nay họ đang cư trú tại một nông trại đổ nát tới phân nửa ở Stockhausen.
- Nghĩa là trong thành phố của chúng ta?
- Ừ, ở ngoại ô thì đúng hơn. Stockhausen chưa được sát nhập vào thành phố, nhưng từ đó vào trung tâm chỉ tốn nửa giờ.
Tarzan đã biết Stockhausen. Đó là một cái làng. Mùa hè, lũ bò cái dạo bước trên đường phố và trên mỗi đống phân thải ra có ngay một chú gà trống gáy te te. Trong những năm sau này, làng Stockhausen dần dần đô thị hóa.
Tarzan đã đôi lần cùng bạn bè đạp xe đến đó để tìm không khí vùng quê trong lành.
Hắn thận trọng hỏi thanh tra Glockner một câu cuối cùng, tất nhiên là tối quan trọng:
Chú có nghĩ rằng cặp phù thủy Raimondo và Amanda là hung thủ bắt cóc Volker không?
Thanh tra hình sự Glockner nhìn Tarzan do dự:
- Chú chưa thể nói gì lúc này. Cảm giác và phỏng đoán không ích gì. Chú không ưa hai người đó và những trò phù thủy của họ, đó là một chuyện. Nhưng họ có phạm tội hình sự không thì lại là chuyện khác. Tuy nhiên, vẫn phải theo dõi họ. Biết đâu đó…
Vừa lúc chiếc Kombi dừng trước cổng trường. Thanh tra Glockner giúp Tarzan lấy xe đạp rồi vẫy tay:
- Chúc con ngủ ngon, Tarzan!
Đầu dây kia có người nhấc máy. Tiếng cô giúp việc Suzanne nghe như tiếng guitar thánh thót:
- Gia đình Krause đây.
- Chào Suzanne. “Cậu bé” Tarzan đang đợi tin tức.
- À, “người khỉ” đã thoát khỏi rừng rậm Phi Châu rồi ư…
- Sao? Vụ “lên đồng” tối nay ra sao? Thất bại à?
- Ngược lại là đằng khác, bà Krause nhiệt liệt chào đón “cậu bé”. Tôi có kể với bà ta rằng Peter Carsten rất quan tâm đến thuyết… thông linh. Nhưng bạn phải đến sớm hơn dự kiến, đến từ bảy rưỡi thì tốt. Ê, ông chủ Krause lần này cũng tham dự, dù ông ta trước giờ vẫn tẩy chay chuyện phù phép ma quỷ. Biết sao bây giờ, ông ấy bám vào mỗi cọng rơm…
- Cám ơn Suzanne!
Tarzan gác máy điện thoại và quàng tay lên vai Kloesen. Hắn thương thằng Tròn Vo vô cùng, cứ nhìn ánh mắt của thằng mập thì rõ, nó dám đánh đổi nửa kho dự trữ sôcôla chỉ để được tham gia buổi… lên đồng. Tarzan cố gắng đánh trống lảng:
- Mày thông cảm cho tao. Mục đích của chúng ta là tìm tung tích thằng Volker qua lão Raimondo.
Tròn Vo vẫn nuốt nước miếng háo hức:
- Tao thì chỉ muốn coi cách bà đồng Amanda liên lạc với người chết thử một lần. Nghe thằng Karl Máy Tính giảng suông thêm sốt ruột.
Tarzan trở nên nghiêm nghị:
- Đừng… tủi thân thám tử nữa Kloesen. Tao phải đơn thương độc mã tới đó cũng là bắt buộc thôi. Công việc mà. Giả sử lão Raimondo là hung thủ bắt cóc Volker thì sao, thì rõ rằng lão đã phạm tội đến hai lần. Đồng ý chớ, trong khi lão vẫn giao du với những người ruột thịt của nạn nhân và móc túi tiền họ bằng những buổi lên đồng, thì lão còn có lợi thế là nghe được hết kế hoạch mà cảnh sát đối phó với lão qua lời tâm sự của ông bà Krause. Thật hết biết.
- Coi, lão không chỉ phạm tội đến hai lần mà thu hoạch cũng đến… hai lần. Đại ca thử nghĩ xem, nếu gặp may mắn lão còn nhận được một số tiền chuộc khổng lồ nữa.
- Mày… xứng đáng là một thành viên có hạng của TKKG đó Tròn Vo. Cũng may là lão Raimondo và gã chủ quán Mario Frasketti không dính dáng gì với nhau. Nếu mafia và bọn phù thủy cùng hợp tác trong vụ bắt cóc Volker thì… khủng khiếp.
- Ừ nhỉ, khủng khiếp thật.
- Tao hy vọng thầy dạy sử Meinert trực đêm nay sẽ cho phép tao rời trường thăm… bạn bị ốm. Ông ấy là một thầy giáo tốt hơn cô Klamm nhiều, phải không Kloesen?
*
Đúng Meinert là một thầy giáo tốt thật. Ông hoàn toàn tin ở lý do Tarzan xin phép và chỉ yêu cầu hắn một điều: phải trở về trường nội trú lúc mười giờ đúng.
Mới bảy giờ mười lăm phút mà Tarzan đã bồn chồn. Hắn cảm thấy trời sắp đổ mưa đến nơi. Y như rằng, những giọt mưa đầu tiên đã rơi lộp độp. Tarzan rời khỏi “Tổ đại bàng” sau khi dặn dò Tròn Vo phòng hờ sẵn “sợi dây leo” trên cửa sổ để đề phòng sự cố chậm trễ. Khi đến ngoài trời, hắn mới chới với vì gió. Chiếc áo mưa của hắn phồng lên như y phục phi hành gia, hai ống quần quật vào nhau như hai miếng giẻ con rối. Hắn lắc đầu ngao ngán và xuống hầm lấy xe đạp.
Nhưng thực tế dễ chịu hơn hắn tưởng, vì gió đã đổi chiều thổi từ phía sau lưng. Tarzan co hai chân gác lên thành xe phóng như một môtô không cần đạp, hắn chỉ dự trữ hai cánh tay nơi cần thắng. Đồng ruộng và bãi cỏ vùn vụt lùi lại. Thành phố bị bao phủ toàn hơi nước. Hắn đạp tới đích lúc bảy giờ hai mươi.
Bên lề đường trước biệt thự Krause đã có vài chiếc xe hơi đậu. Không thấy chiếc Limousine màu sẫm của Raimondo. Tarzan thong thả nhấn chuông. Suzanne ra mở cửa với nụ cười… Paris chánh hiệu:
- Vô nhanh đi Tarzan!
Cô gái Paris hôm nay khá kín đáo trong áo sơ mi màu vàng kem và quần nhung đen. Đôi khuyên vàng to tướng đu đưa nơi vành tai trắng nõn khiến Suzanne thêm trẻ trung. Cô giành chiếc áo mưa của Tarzan treo lên mắc và đưa hắn vào nhà.
Nào, bây giờ thì làm ơn sử dụng óc quan sát. Bà Krause đúng cạnh lò sưởi. Mắt bà có quầng thâm, mí mắt trái luôn luôn giật như có người ở xa đang nhắc, chưa lúc nào Tarzan thấy bà xanh xao đến như thế. Cung cách ngoại giao giả tạo và kiêu kỳ của bà biến mất, thay vào đó là những nếp nhăn trên vầng trán hẹp của người mẹ đang tuyệt vọng
. Kế bên bà là ông chồng chủ thầu xây dựng. Đó là một người đàn ông hộ pháp với đôi tay to bè quá khổ không có vẻ gì giống một tỉ phú. Ông hệt như một đốc công mới từ các công trường xây dựng trở về, vậy thôi. Bà Krause thân hành ra đón Tarzan:
- Chào cháu Peter Carsten. Cháu là bạn học của Volker…
Nói đến đây bà nghẹn lời. Bà đưa hắn đến chào ông Krause và một đôi vợ chồng già tên là Berger có nhân dạng khá cổ quái. Còn một cặp vợ chồng lạ lùng nữa có tên là Kleinschmidt thì bà ôn tồn giới thiệu:
- Peter Carsten có biết chuyện… mất tích của Volker.
Bà Kleinschmidt nắm lấy tay Tarzan với cái nhìn thăm dò đầy vẻ sợ sệt. Trời ơi, một người đàn bà tim đập mạnh như thế mà dám phiêu lưu với… người chết. Tarzan không thể hiểu nổi, hắn càng không hiểu khi nhìn qua người chồng: ông Kleinschmidt có khuôn mặt được ráp bằng những góc nhọn, từ lông mày cho tới tóc tai. Thậm chí nếp nhăn quanh miệng cũng có hình tam giác.
Sau đó, bà Krause kéo Tarzan đến gần một người đàn ông tầm thước đang quay lưng lại phía hắn.
Giọng bà rành rẽ:
- Đây là Peter Carsten, thưa ông… Kramer!
Tarzan vừa định chìa tay ra đã… nín thở. Trời ạ, “ông Kramer” xa lạ nào đó không ai khác hơn là… cha của Gaby. Hắn còn chưa biết nói sao thì “ông Kramer” đã nở nụ cười:
- Thấy quen phải không Peter. Người giống người đó thôi cháu. Trong chớp mắt Tarzan hiểu rằng thanh tra Glockner đang tiến hành… nghiệp vụ. Có nghĩa là ông cũng đã kể chuyện về sự giúp đỡ của băng Tứ quái trong công việc của ông. Hèn chi bà Krause ân cần với Tarzan đến thế.
Tuy nhiên không riêng gì Tarzan bị bất ngờ, cả thanh tra Glockner cũng sửng sốt không kém. Sau chiến công phá vỡ bọn mafia quán TRATTORIA, ông mới hiểu đám thiếu niên mà Tarzan là đại diện lợi hại đến chừng nào. Vậy thì tại sao “cậu bé” Peter lại có mặt ở đây. Hắn đã “ngửi” ra một cái gì khác lạ chăng? Và hắn tiến hành… đặc vụ? Tất nhiên là chưa có kết quả vì “hắn” chưa thông báo cho ông biết.
Glockner chỉ có thể nói lẫy:
- Có hy vọng ở thuyết… thông linh chứ Peter?
- Cực kỳ “hy vọng”, thưa chú… Kramer. Danh sách hung thủ đang khép dần.
Câu “Danh sách hung thủ…” Tarzan cố ý nói thật nhỏ nhưng thanh tra Glockner vẫn lôi hắn ra chỗ bàn cao đã bày biện sẵn một số thức uống. Ông khui nắp một lon bia và thì thầm:
- Tôi rất tin tưởng ở con, Peter ạ. Nhưng hãy kiên nhẫn đừng để lộ chân tướng chúng ta ở đây. Nhớ kỹ điều đó.
- Lão Raimondo vẫn chưa đến sao chú?
Vừa lúc đó thì chuông reo. Đúng là quỷ tha ma bắt, vừa mới nhắc đã lộ mặt người. Suzanne và bà Krause chạy đôn đáo ra đón khiến không khí căn phòng căng thẳng theo. Raimondo và bà đồng của lão đã dừng ở tiền sảnh cởi bỏ áo khoác.
*
Lão thầy bói vận trang phục y hệt tối qua. Được Amanda dìu vào phòng, lão ngẩng cao đầu và cứng đơ, tựa như cái gáy lão bằng thép. Vẫn là khuôn mặt đáng sợ Tarzan đã biết, nhưng đáng sợ nhất là cặp mắt. Cặp mắt không còn con ngươi, chỉ toàn một màu trắng đục thủy tinh thể.
Tarzan dồn sự chú ý vào người đàn bà. Amanda đẹp và lạnh lẽo như một nàng công chúa tuyết. Với mái tóc bạch kim, cái nhìn xanh rợn của loài mèo, nước da trắng như sáp, bà ta giống hệt một người mẫu biết di động. Amanda lơ đãng nhìn mọi người, ra vẻ như một nữ phù thủy thông thiên đạt địa, một ả bô-hê-miêng sống bằng hơi thở của thế giới bên kia.
Giọng bà chủ nhà Krause run run vì xúc động: - Giáo chủ Raimondo đã giữ lời hứa đến cùng chúng ta. Thầy và bà đồng Amanda lừng lẫy đã có mặt. Tối nay chúng ta không dùng thuyết thông linh để liên lạc với những người đã chết, mà…
Nước mắt giàn giụa quanh mắt bà. Bà khẽ nấc lên rồi tiếp tục:
- Mà… dùng thuyết “thần giao cách cảm” huyền bí để liên lạc với cháu Volker, con trai độc nhất của gia đình tôi. Bọn độc ác đã bắt cóc cháu. Chúng tôi rồi sẽ phải trả tiền chuộc theo yêu cầu của chúng. Nhưng trước hết chỉ có thầy Raimondo là biết cháu ở đâu. Tối nay…
Raimondo nói mà miệng vẫn không mấp máy:
- Có người lạ ở đây!
Bà Edith Krause giật nảy người:
- Dạ, thưa thầy, thầy quả thật có “con mắt bên trong”. Hôm nay có mặt chồng tôi, ông ấy rất kính trọng thầy.
Ngoài ra còn có ông Kramer, người đang nghiên cứu thông linh học, và… Peter Carsten, bạn học của cháu Volker.
Tarzan không ngờ bà Krause đối phó nhanh đến thế. Có lẽ lần đầu tiên bà “nói dối”… giáo chủ. Kìa, coi mặt bà dường như tái hẳn đi.
Khỏi phải bàn đến ông bà Berger và ông bà Kleinschmidt. Hai cặp tín đồ này đang há hốc miệng ngắm… “con mắt bên trong” của giáo chủ. Họ khâm phục gần như định quỳ mọp xuống. Ôi trời đất ạ, ông thầy mù lòa “thấy” được “người lạ” hẳn hoi.
Chỉ riêng Tarzan và thanh tra Glockner là bình tĩnh. Họ cùng có một ý nghĩ khôi hài là có thể mụ Amanda đã véo tay lão thầy bói mù lúc không ai để ý.
*
Không gian lạnh ngắt. Cuộc hành lễ tại thư viện biệt thự Krause đã chuẩn bị đâu vào đấy. Tarzan hầu như chẳng nhận ra thư viện dù hắn đã đến đây với thằng Volker vài lần. Coi, trước các giá sách đều kéo ruy-đô màu tối, những tấm rèm dày che kín cửa sổ. Mưa đang quất xối xả vào các khung kính nhưng nghe như ở xa lắc xa lơ, một thứ âm thanh mơ hồ. Các bức tường đều được cách âm.
Giữa phòng là một chiếc bàn gỗ u ám, ghế xếp chung quanh. Trên bàn là một ngọn đèn dầu cổ lỗ sĩ hắt ra quầng ánh sáng duy nhất. Trong bóng tối kinh dị, mọi người di chuyển như những bóng ma.
Bà Krause xếp Tarzan ngồi giữa thanh tra Glockner và… giáo chủ Raimondo. Hắn liếc thấy bà đồng Amanda tách ra khỏi mọi người. Mụ yên vị trên một chiếc ghế kê riêng trước một ô cửa sổ. Khi mụ đặt người xuống, một con cú ngoài vườn đột nhiên cất tiếng kêu ai oán làm mọi người rùng mình. Phải chăng tiếng kêu ai oán làm mọi người rùng mình. Phải chăng tiếng cú đêm nay là một điềm gở báo trước?
Raimondo giơ tay như giáo chủ ban phép lành. Lão từ từ quay cái đầu trọc lóc về phía Amanda. Mụ này đang nhắm mắt khít rịt, tay đặt trên đùi, đầu cúi, gối chụm, hai bàn chân dính liền nhau
. Raimondo nhếch mép hài lòng:
- Bây giờ thì mời các “tín đồ” nắm tay nhau. Chúng ta nối một vòng tròn ma thuật.
Cái giọng khàn khàn của lão như một mệnh lệnh của thầy mo trong một bộ lạc. Ai nấy đều đưa tay cho người bên cạnh. Thanh tra Glockner đặt bàn tay che chở và ấm áp lên tay Tarzan, trong khi hắn nổi da gà vì bàn tay của lão Raimondo. Nó lạnh và ươn ướt giống một con cá chết mới ướp đá cục.
Giọng Raimondo lại rè rè:
- Các ý nghĩ hãy hướng về Volker Krause. Các tín đồ hãy tập trung vào cậu bé. Bằng “nhân điện” trong đầu mình.
Amanda đã rơi vào trạng thái xuất thần. Khuôn mặt mụ bất động, nhưng thân trên thì lắc lư một cách vô thức, cặp môi mụ run run. HÌnh như mụ chờ Raimondo chất vấn.
Và Raimondo nói rền rĩ:
- Volker. Cháu có nghe chúng tôi gọi không? Hãy bắt liên lạc với chúng tôi, chúng tôi là bạn bè của cháu. Hãy lên tiếng hỡi Volker!
Amanda đột ngột ngẩng đầu dậy. Hai mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng âm thanh phát ra làm mọi người sững sờ. Đúng là giọng nói đặc biệt của Volker không còn nghi ngờ gì nữa:
- Mẹ, mẹ ơi. Con… con không thể… chịu đựng. Mẹ ơi… cứu… con, cứu con… với!
Sau đó là tiếng rít của cái lưỡi mụ nghe như ngôn ngữ của loài dơi rồi im bặt. Đầu Amanda lại gục xuống ngực như cũ. Sau đó là tiếng nức nở của bà chủ nhà Krause. Sau đó là… Raimondo thì thào:
- Màn sương mù dày đặc. Nó vẫn còn đó mang theo thế lực của bóng tối. Tuy nhiên tôi đã linh cảm được phương hướng, con đường sinh lộ dẫn về hướng tây. Ô kìa, sương mù đang loãng dần. Volker. Đúng thế, Volker đây rồi. Cậu bé vẫn còn sống, nhưng… cậu đang tê liệt vì sợ hãi. Nhân điện trong người cậu đã bị tắt lịm, vậy là thông điệp của Volker không phát được đến chúng ta. Có điều Volker vẫn… sống.
Raimondo vừa nói vừa bấu chặt bàn tay Tarzan khiến hắn phải áp dụng phương pháp thả lỏng theo luật nhu chế cương trong võ thuật. Trán lão thầy bói đầm đìa mồ hôi, đôi mắt trong suốt vẫn trừng trừng.
- Tôi không thấy gì nữa. Màn sương mù đã… trở lại.
Vậy là coi như tàn cuộc… lên đồng. Thanh tra Glockner ho húng hắng. Tarzan lén chùi bàn tay vừa bị Raimondo nắm vào ống quần. Hắn có cảm giác mới rút tay khỏi đống sình.
“Các thế lực của bóng tối vẫn mạnh hơn chúng ta”. Lão Raimondo kết luận. Mọi người cùng thở phào. Ông Berger loay hoay hỉ mũi. Bà Krause lau nước mắt sụt sùi. Bà nói rất khẽ:
- Tôi xin cảm ơn thầy. Và bà nữa, thưa bà Amanda.
Hai vị “phù thủy” gật đầu rất kiểu cách. Khi trở lại phòng khách, Tarzan nghe mọi người trò chuyện loáng thoáng:
- Đội ơn… Chúa, ít ra thì thằng cháu Volker vẫn còn sống.
Tarzan không hiểu tại sao người ta có thể dốt nát cỡ đó. Bàn tay thanh tra Glockner đã đặt lên vai hắn:
- Về chứ Peter!
Tarzan gật đầu. Lúc đi ngang qua lò sưởi, hắn thấy lão Raimondo và mụ Amanda đang nâng ly rượu lên môi. Phải chăng cặp phù thủy kia sắp ăn mừng một món tiền lớn? Ra đến cửa hắn lại đụng đầu cô gái Paris. Suzanne nháy mắt với hắn cực kỳ ranh mãnh. Điều đó càng củng cố trong hắn một ý nghĩ xuyên suốt: Nào, chứng kiến xong trò lừa đảo những “tín đồ” nhẹ dạ thì… phải có biện pháp gì chứ?
*
Khi thanh tra Glockner và Tarzan rời khỏi biệt thự Krause thì trời đổ mưa tầm tã. Tarzan không còn cách nào khác là quăng xe đạp vào cốp chiếc Kombi rộng rãi của viên thanh tra.
Glockner cầm lái. Ánh đèn lướt ngoài cửa xe. Gió đang giành giật sự sống của các hàng cây trong những khu vườn.
- Nào, Tarzan, chú muốn biết cảm tưởng của con về buổi… lên đồng?
- Lão Raimondo và mụ Amanda diễn xuất cực giỏi!
- Một trò bịp bợm, đúng chớ?
- Hơn cả bịp bợm, thưa chú Glockner. Bịp bợm chỉ đánh lừa người ta một lần, còn lừa đảo đánh lừa người ta tới một ngàn lần. Cháu khẳng định đây là trò lừa đảo. Câu chuyện “bức màn sương và các thế lực bóng tối” là sản phẩm của tưởng tượng. Lão Raimondo moi tiền bà Krause đều đều chỉ vì bà ta mê tín và đã trở thành một “đồ đệ” của lão. Lão làm đủ mọi trò buông rèm đêm, đốt đèn dầu để bà Krause mỗi ngày mỗi bị ám ảnh bởi màu sắc u ám của cái chết đến nỗi trở thành tín đồ của lão lúc nào không hay. Thử hỏi đêm nào vị giáo chủ cũng rỉ tai bà Krause rằng bà ta là nữ công tước Editha Eleonora thì bà ta không mềm lòng sao được.
- Phải, tất cả những trò đó chỉ là lừa đảo thôi, kể cả nghệ thuật “nhái” giọng tài tình của Amanda.
- Có đúng ông thầy bói tên là Biersack không thưa chú?
- Đúng, Peter ạ. Ông ta và bà Klara Bichler, tức Amanda huyền bí, trước kia cùng sinh sống ở Viên nhưng cả hai đều không phải dân Áo. Ở đó họ chưa hề phạm pháp khiến cảnh sát phải sờ tới gáy. Hiện nay họ đang cư trú tại một nông trại đổ nát tới phân nửa ở Stockhausen.
- Nghĩa là trong thành phố của chúng ta?
- Ừ, ở ngoại ô thì đúng hơn. Stockhausen chưa được sát nhập vào thành phố, nhưng từ đó vào trung tâm chỉ tốn nửa giờ.
Tarzan đã biết Stockhausen. Đó là một cái làng. Mùa hè, lũ bò cái dạo bước trên đường phố và trên mỗi đống phân thải ra có ngay một chú gà trống gáy te te. Trong những năm sau này, làng Stockhausen dần dần đô thị hóa.
Tarzan đã đôi lần cùng bạn bè đạp xe đến đó để tìm không khí vùng quê trong lành.
Hắn thận trọng hỏi thanh tra Glockner một câu cuối cùng, tất nhiên là tối quan trọng:
Chú có nghĩ rằng cặp phù thủy Raimondo và Amanda là hung thủ bắt cóc Volker không?
Thanh tra hình sự Glockner nhìn Tarzan do dự:
- Chú chưa thể nói gì lúc này. Cảm giác và phỏng đoán không ích gì. Chú không ưa hai người đó và những trò phù thủy của họ, đó là một chuyện. Nhưng họ có phạm tội hình sự không thì lại là chuyện khác. Tuy nhiên, vẫn phải theo dõi họ. Biết đâu đó…
Vừa lúc chiếc Kombi dừng trước cổng trường. Thanh tra Glockner giúp Tarzan lấy xe đạp rồi vẫy tay:
- Chúc con ngủ ngon, Tarzan!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.