Quyển 65 - Chương 5: BỌN LƯU MANH KHÔNG BỎ CUỘC
Tô Du Bính
05/12/2013
Chúng gặp nhau như đã hẹn, sau một năm. Đứa nào cũng cảm thấy năm vừa rồi sao mà dài lê thê, hơn 12 tháng, tức 365 ngày. Sốt cả ruột. Bồn chồn, và
nghi kỵ lẫn nhau.
Báo chí đã thôi nhắc đến cái tráp châu báu đó.
Cảnh sát giải thể uỷ ban đặc biệt cho vụ điều tra này. Không một dấu vết của bọn thủ phạm.
Cái tráp châu báu đó bị ăn trộm từ bảo tàngọn trộm chuyên nghiệp đã leo qua vòm cửa trên mái, làm tê liệt hệ thống báo động và tung hoành trong bảo tàng tự nhiên như ở nhà.
Chúng quẳng lại những vỏ chai bia không có dấu tay, những mẩu xúc xích cắn dở, những mẩu thuốc lá và bã kẹo cao su.
Lũ khốn kiếp!
Giá trị của tráp châu báu đó, theo ước đoán của các chuyên gia, ít nhất phải 4 hoặc 5 triệu mác. Có không ít những kẻ giàu có sẵn sàng xỉa tiền để mua nó.
Nhưng cho tới nay vẫn chưa ai xỉa tiền. Cái tráp còn ngủ yên.
Chúng tụ tập nhau ở nhà Thomas, còn gọi là ThợCày. Gã không chịu nổi ánh nắng, nhưng ngày nào cũng đi tắm nắng nhân tạo. Mỗi tuần da gã lại bong một lần, trông cứ như là củ khoai tây tróc vỏ.
Gã đang đón đồng bọn ở cửa: Bern – Con Kiến, người nhỏ thó, tinh khôn. Edmund, người Thuỵ Sĩ, người luôn có mùi pho mát. Và Reinhold Kẹo, sở dĩ tên này được gọi như vậy vì mồm hắn bao giờ cũng ngậm kẹo.
Bây giờ đúng buổi chiều mà ở bảo tàng người ta đang họp báo giới thiệu thanh gươm Mắt Rồng. Mây giông vần vũ trên đầu thành phố, có ý nghĩa tượng trưng đối với bốn tên lưu manh này.
Thomas ThợCày lần lượt rót rượu cho từng đứa.
- Chúc sức khoẻGã nâng ly. – Chúc cho tụi mình, cho tráp châu báu, cho số tiền mà tụi mình sẽ thu được, và trước hết cho sự thận trọng! Nhất định việc chờ đợi vừa rồi là cần thiết. Để cho thiên hạ lãng quên vụ mất trộm đi đã. Khi tụi cớm mệt mỏi, là giờ tụi mình hành động. Tao chúc luôn cho tụi cớm cứ mãi như chúng bây giờ: mù tịt, chẳng dò la dấu vết gì. Cạn ly nào!
- Dzô! – Bern Con Kiến nói.
- Trăm phần trăm! – Edmund Thuỵ Sĩ gật đầu.
Reinhold Kẹo đã nốc xong ly của mình sau khi lùa chiếc kẹo dâu vào má để khỏi nuốt chửng nó.
- Tụi mình vẫn phải tiếp tục thận trọng, - Thomas Thợ Cày nói. - nhưng tao nghĩ giờ đây có thể gạ bán món hàng được rồi. Cạn ly đi, các bạn! Phải uống mừng chứ.
Các ly đều đã rỗng. Hắn rót tiếp.
Reinhold Kẹo nâng ly rượu của mình:
- Và chúc sức khoẻ bà Lisa Mốc Meo. Bà cụ vẫn còn sống chứ?
Thomas gật đầu:
- Mỗi tuần tao gọi điện hỏi thăm một lần. Nếu bà cụ nhấc máy và xưng danh lanh lảnh thì tao biết bà cụ vẫn sống khoẻ mạnh.
Bà Lisa Mốc Meo năm nay đã 84 tui, là bà nội của Thomas. Tuổi già, nên bà ít tắm rửa, thay quần áo, thành thử bị gán thêm cái tên Mốc Meo.
Bà sống trong một toà nhà lớn, cũ kỹ ở ngõ Ếch Nhảy. Và cái tráp được giấu trong nhà bà. Cố nhiên bà Lisa Mốc Meo chẳng biết tí gì về kho báu ấy. Nó đã được lén đem vào nhà bà.
Chẳng là người chồng quá cố của bà vốn là chủ hiệu kim hoàn. Lúc sinh thời, ông cho dựng dưới tầng hầm trong nhà một cái két sắt lớn. Bà Lisa chẳng bao giờ sử dụng tới nó, thậm chí còn thấy sờ sợ cái con quái vật bằng thép ấy. Nhưng Thomas và ba thằng bạn biết cách đóng mở cái két.
Cái tráp cất trong két. Và chỉ bốn tên trộm biết mã số để mở két.
- Cạn ly! – Thomas nói.
Tất cả lại dốc tuột rượu vào mồm.
Thomas bước lại một cái tủ, thò tay vào, rồi quay phắt lại. Mặt gã lại bong da, nhưng đó không phải lý do khiến lũ bạn gã thấy gớm, mà là khẩu súng lục gã đang lăm lăm trong tay kia. Mũi súng chĩa vào chúng.
Edmund Thuỵ Sĩ là tên đầu tiên lấy lại được bình tĩnh. Gã nhếch miệng cười, hỏi:
- Mày định bắn chết chúng tao à? Tốt hơn là hãy rót rượu ra!
- Không cần thiết. – Thomas giữ khẩu súng ở thế sẵn sàng nhả đạn. – Chúng mày uống đủ chất độc rồi. Nóắt đầu có hiệu quả đấy. Tao chỉ cầm súng đề phòng nếu một thằng trong chúng mày hoá rồ lên.
- Ê, ê! – Bern Con Kiến nhấp nhổm trên ghế. – Bình thường mày đâu có thích đùa. Năm vừa rồi, mày đã phát hiện ra khiếu khôi hài à? Khôi hài kiểu gì lạ thế.
Thomas lắc đầu:
- Tao nói hoàn toàn nghiêm chỉnh, Con Kiến ạ! Trong rượu có thuốc độc. Thuốc này ngấm rất từ từ, ít nhất thì người pha thuốc độc cũng đã bảo đảm với tao như vậy. Lượng thuốc mà chúng mày uống vào cần ngấm trong 70 đến 80 phút. Rồi chúng mày sẽ lăn ra chết.
Im lặng tê liệt.
- Mày khoác lác gì vậy? – Reinhold Kẹo nói giọng run run. Một mẩu kẹo rớt ra khỏi miệng.
- Không hề.
- Thế này… là thế nào? – Bern Con Kiến không ngồi yên được nữa.
- Là tao đã đầu độc chúng mày. Đừng cố gắng nôn ra làm gì, không ăn thua đâu. Chỉ còn có thể dùng thuốc giải độc mà thôi. Phải, thuốc giải độc. Nhưng cả thuốc ấy cũng chỉ hiệu nghiệm nếu sử dụng trong vòng 40 phút. Trước khi chúng mày đến, tao đã uống hẳn nửa lọ. Tao không thể bị việc gì được nữa.
- Thomas! – Bern Con Kiến phanh cổ áo ra – Sao mày làm thế? Mày muốếm nốt phần của tụi tao? Muốn chiếm hết phải không?
Thomas chĩa súng vào Reinhold:
- Hãy cẩn thận, Kẹo! Tao thấy mày nhấc chân lên đấy. Nếu mày xông vào tao, tao sẽ bắn. Rõ chưa?
- Tao có làm gì đâu.
Thomas hơi hạ mũi súng xuống.
- Đây, tao giải thích: mới đây nhất tao gọi điện cho bà tao thì bà cụ kể rằng chẳng biết có thằng bé hàng xóm nào đã nghịch ngợm ném vỡ kính cửa sổ tầng hầm nhà bà. Cửa sổ tầng hầm! Tao vội đến đó ngay. Và tao đã – phải, trái với thoả thuận của cả bọn – tao đã mở két ra.
- Rồi sao? – Reinhold Kẹo hỏi.
- Cái tráp đã biến mất.
- Biến mất? – Bern Con Kiến nhảy lên, rồi lại ngồi ngay xuống.
- Két trống không. Chúng mày hiểu chứ? Chỉ 4 chúng mình biết mã số để mở két. Chỉ 4 đứa thôi.
- Chứng tỏ thủ phạm là một trong 4 đứa mình – Edmund Thuỵ Sĩ kêu lên.
- Tao biết đó không phải là tao, - Thomas nói, - nhưng đứa nào trong ba chúng mày? Đứa nào? Hoặc là chốc nữa chúng mày cùng lăn ra chết, hoặc thằng ăn cắp phải nhận. Nhận rồi, tao sẽ đưa thuốc giải độc cho chúng mày.
Reinhold Kẹo nức lên
- Tao không động đến cái két. Thề danh dự đấy! Thomas, mày không thể làm như vậy, nếu chúng mày…
- Chúng mày vẫn không hiểu à? – Bern Con Kiến nói. – nó lừa chúng mình đấy. Chúng mình phải quỳ sụp trước nó. Trong khi chính nó đã lấy cái tráp đi.
Thomas Thợ Cày nhìn gã thương hại:
- Tao làm thế để làm gì? Nếu tao muốn loại chúng mày, thì tao cần gì phải bày trò này ra chứ. Tao chỉ việc đầu độc chúng mày là xong. Tao sẽ bố trí như đó là tai nạn, và thế là tao nhẹ tênh. Không, tao tin rằng tên kẻ cắp trong chúng mày quý mạng sống của nó hơn là cái tráp. Thế nào?
Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt Bern Con Kiến. Vài phút trôi qua, Thomas xem đồng hồ:
- Chúng mày không còn mấy thời gian nữa đâu. Cái tráp đâu?
Bern Con Kiến thở hắt ra, thọc tay vào túi, vứt một vật lên mặt bàn.
- Tao đấy. Tao thuê một căn hộ ở tầng năm, nhà số 108 phố Schrotthauser. Cái tráp nằm trong tủ tường. Dưới xấp dra trải giường cũ. Tao xin lỗi. Ai rồi cũng có lúc liều lĩnh. Thomas, bỏ thuốc giải độc ra đi mày!
- Không cần thiết.
- Cái gì?
Thomas nhăn nhở cười:
- Làm gì có thuốc độc trong rượu. Tao lỡm chúng mày đấy thô
Ba tên há hốc mồm nhìn hắn.
Thomas ngoạc mồm rộng hơn nữa, lẳng khẩu súng lục xuống đi văng:
- Chúng mày tưởng tao có thể bắn vào chúng mày chắc? Súng không lắp đạn.
- Chà, tuyệt! Bern Con Kiến nói.
- Nhưng chúng tao sẽ thanh toán với mày. – Thomasdoạ - Mưu mô của mày quá trớn đấy. Lần này thì…
Gã không nói tiếp được nữa.
Bern Con Kiến đứng phắt dậy, nhảy hai bước đến bên cửa sổ. Hai cánh tay khum che trước mặt, gã lao qua kính ra ngoài.
Kính vỡ loảng xoảng. Một tiếng rú sửng sốt.
Bern còn xoay một vòng Salto trên không trung, rồi rơi hai chân xuống trước, “hạ cánh” trên sân – đứng cạnh những thùng rác, nơi một bà già đang đổ rác.
Thomas, Edmund và Reinhold đứng trên cửa sổ, há hốc mồm trân trối nhìn xuống.
- Ông ở đâu đến thế? – Bà già hỏi và ngạc nhiên về cơn mưa thuỷ tinh rơi sạt qua đầu bà.
Nhưng Con Kiến Bern đã vọt ra đường, mất dạng sau khúc ngoặt.
- Mẹ…! – Thomas chửi. Gã nhảy đến cạnh bàn, chộp lấy chìa khoá mà Con Kiến vứt lên khi nãy.
- Thằng chó chết! Đây là chìa khoá xe nó!
Edmund và Reinhold trắng bệch như xác chết.
- Xe nó là xe Opel. – Reinhold nói.
- Bậy! – Edmund vặc lại – đó là xe…
- Mặc xác đó là xe gì ! – Thomas kêu lên. – Tụi mình phải tóm lấy nó! Nào, đuổi theo nó, mau!
*
Thanh tra Glockner và Tứ quái kéo ông giám đốc bảo tàng lánh vào phòng bên. Ông này đang phát sốt lên vì những điều mà ông thanh tra và bọn trẻ lo ngại.
- …Thế đấy, phải tính trước đến chuyện Mắt Rồng là một vật biết bao kẻ thèm khát. – Ông Glockner nói – Chúng tôi phát hiện trong số người đang ngắm nó có hai kẻ quan tâm khác thường đến Mắt Rồng. Tôi không tiện nêu tên, vì chừng nào chưa bắt tận tay, sẽ bị coi là vu khống. Chưa rõ chúng có hợp tác với nhau hay cạnh tranh nhau. Nhưng phía sau chúng là cả bọn lưu manh. Thưa ông Vlichtmeier, ông không biết, chứ bọn này đã lao vào cuộc săn lùng Mắt Rồng. Và các cậu bé đây đã mạo hiểm giành được thanh gươm chỉ trước chúng chốc lát.
- Ôi lạy Chúa! – Ông Vlichtmeier quệt mồ hôi trán.
- Tôi chỉ muốn nhắc ông cảnh giác.
Cần phải bảo vệ Mắt Rồng tốt hơn, - Tarzan nói. – Hình như hệ thống báo động trong bảo tàng của các ông không được siêu lắm.
- Cái đồ bỏ đi ấy mà. – Ông Vlichtmeier thở dài.
- Sao lại thế? – Ông Glockner hỏi.
Ông giám đốc bảo tàng xoa ngón cái với ngón trỏ:
- Tiền! Tiền đâu ra mà trang bị. Các cơ quan có thẩm quyền về văn hoá không duyệt chi. Họ bảo phải tiết kiệm của công. Những kẻ nắm quyền quyết định đó không chỉ thiển cận, mà mù loà! Vì thật rõ như lòng bàn tay là nếu để mất đi vật báu, chúng ta sẽ thiệt hại lớn hơn rất nhiều. Chúng tôi đã bị lấy đi một thứ vô giá là cái tráp Pruckler-Melbaschen rồi. Vì…
Ông ta lấy hơi. Không khéo ông ta lại thuyết cho một tràng dài nữa thì nguy.
Ông Glockner vội bảo :
- Đó là vấn đề của các ông, thưa ông Vlichtmeier. Chúng tôi đã báo để ông cảnh giác. Nếu ông thấy có gì khả nghi, hãy gọi điện ngay cho tôi. Được cái an ủi là ngộ nhỡ Mắt Rồng bị đánh cắp, thì tôi đã biết phải tìm nó ở đâu. Chúng tôi biết những con ó đang săn nó – nhưng lũ ó lại không ngờ điều đó.
Ông Vlichtmeier thở dài não nuột :
- Làm sao tôi còn ngủ yên nổi đây? Đôi khi tôi cứ ước gì mình đảm nhiệm một công việc mà dù xảy ra chuyện gì cũng chẳng động chạm đến mình: Ví như làm Thủ tướng chẳng hạn! Có phải nhàn thân không.
Trời đã về chiều. U ám nhưng chưa mưa. Tứ quái từ ci lên xe về cùng thanh tra Glockner.
- Bố ơi, chúng con còn muốn dạo bộ trong thành phố một chút. – Gaby vừa nói vừa hôn lên má ông Glockner. – Vả lại Tròn Vo định khao cả bọn một chầu kem ạ.
Ông thanh tra cười, lên xe phóng đi.
- Mình chẳng nhớ đã hứa khao kem các bạn khi nào. Nhưng vì Công Chúa đã gợi ý khéo như thế, mình sẵn sàng đóng vai anh chàng hào phóng. – Tròn Vo tuyên bố.
- Thế mới lịch thiệp chứ! – Công Chúa mỉm cười tán dương.
Thủ lĩnh TKKG cởi áo khoác vắt trên vai. Hắn đang đứng tựa chân cột đèn quan sát bãi xe đang trống dần.
Ở hàng xe gần trong cùng đỗ một chiếc Rolls Royce đen. Không thấy tài xế. Không thảm đỏ trải chỗ lên xe. Nhưng có hai tên lảng vảng gần đó, chốc lát lại xán đến chiếc xe sang trọng, sờ vào lớp sơn bóng loáng, như thể muốn vuốt ve nó.
- Suỵt! – Tarzan bảo các bạn. – Các bạn chớ nhìn về hướng bắc. Hahrmann và Drohnkop, hai tên săn Mắt Rồng đại bại đang ở đó.
Trên bộ mặt bạnh của Hahrmann, cái mũi tấy đỏ như cà chua chín. Không phải hậu quả của thói nghiện rượu, mà là dấu vết trận đòn của Tarzan.
Drohnkop dán băng dính chéo từ tai xuống góc cằm.
- Chúng định xoáy chiếc Rolls Royce à? – Tròn Vo hỏi.
- Tao lại nghĩ chúng đang đợi chủ chiếc xe đó – Tarzan đá
- Thế gã là ai?
- Cỗ xe có thể là của Drauschilt.
Hắn đoán đúng. Vì lúc này tên sưu tầm gươm đi đến.
- Trông gã bước cứ như vừa bỉnh ra quần ấy. – Karl nhận xét.
- Có thể lắm, - Tròn Vo cười, - buổi họp báo kéo dài thế cơ mà. Lại toàn phải đứng.
- Đừng có nhìn lộ liễu thế! – Tarzan nhắc. – Các bạn cúi xuống một chút đi. Hai thằng tay chân biết mặt tụi mình.
Nhưng chúng cũng chẳng nhọc công nhìn qua 30 cái mui xe đến chỗ Tứ quái. Chúng chỉ để mắt đến sếp.
Chúng trao đổi với nhau.
Drauschilt nói như ông chủ nói với đầy tớ.
Hahrmann gật đầu liên tục. Drohnkop cũng vậy. Nhưng theo kiểu nịnh bợ. Khi Drauschilt quay lưng về chúng một thoáng, Drohnkop lập tức giơ tay làm một cử chỉ tục tĩu.
- Chúng chẳng ưa gì ông chủ. – Gaby khẳng định. – Nhưng chúng hạ mình trước tiền của lão.
Chúng đang nói về Mắt Rồng, Tarzan nghĩ. Hình như bàn mưu tính kế. Để ăn cắp Mắt Rồng đây. Chà! Giá như tụi mình có thể nghe lỏm được câu chuyện của hắn.
Đứng cạnh chiếc Rolls Royce, Drauschilt đã mở cửa xe, ngồi phịch xuống ghế, và… nhấc ống điện thoại trong xe áp lên
Lão không bấm số gọi ai.
Rõ ràng có kẻ gọi cho lão.
Cửa xe vẫn để ngỏ.
- Gaby! – Tarzan nói. – Hai thằng tay chân không biết mặt bạn. Hãy thử xem có thể mon men gần chúng đến đâu. Để nghe lỏm.
- Rốt cuộc cũng cần đến mình đấy nhỉ! – Gaby cười.
- Làm sao thiếu Công Chúa được. – Tarzan nói. – Nhất là với mình.
*
Bern Con Kiến đứng trong buồng điện thoại ngoài đường. Mồ hôi tháo ra vì sợ.
Máu trên hai tay gã do bị thương khi lao qua cửa kính đã đông lại.
Một mảnh thuỷ tinh dài như lưỡi dao dăm sau áo khoác của gã – nhưng chỉ những người qua đường mới trông thấy được.
Bern lo sợ nhìn qua kính buồng điện thoại. Không, chúng không thể ngờ mà theo gã đến đây. Chúng là ba thằng bạn đã hoá kẻ thù từ cách đây 17 phút.
Gã thử gọi điện mấy lần cho Drauschilt mà không được. Trong toà nhà nguy nga như cung điện ấy, chẳng có ai nhấc máy.
Nhưng Bern còn có số máy trong ô tô của Drauschilt. Thomas đã cho đồng bọn số máy đó, khi gã định mời chào tên sưu tầm gươm kiếm này “món hàng” của ch
Quả nhiên Drauschilt xưng danh.
- Krankmann đây, thưa ông Drauschilt. – Bern nói.
- Ai kia?
- Bern Krankmann, biệt hiệu Con Kiến. Chúng ta chưa biết nhau.
- Thì sao ?
- Tôi… dạ… cùng bọn với Thomas Hibl đây.
- Với ThợCày ấy à?
- Đúng thế.
- Hôm nay nó hứa gọi lại cho ta mà.
- Dạ… ông khỏi đợi nó gọi nữa, thưa ông Drauschilt.
- Anh biết chúng tôi bàn việc gì à?
- Cố nhiên. Chúng tôi là… từng là nhóm 4 người.
- Ta hỏi : về việc gì?
- Về cái tráp Pruckler và Melb…
- Vậy anh muốn gì?
- Thomas đã đòi ông bao nhiêu cho cái tráp đó?
- 4 triệu.
- Tôi bán nó cho ông với giá 2 triệu rưỡi.
- Đơn giản vậy thôi à?
- Nhưng chỉ chúng ta biết với nhau thôi.
- Thế anh tưởng ta sẽ đem tâu với báo chí chắc?
- Cố nhiên là không, ha ha ha! Câu đùa dí dỏm lắm, ông Drauschilt ạ. Thế này… tôi đã tách khỏi hội và nẫng theo cái tráp.
- Anh định trấn không của họ hả?
- Tôi chẳng có nghĩa vụ với ai hết.
- Đó là việc của anh. Nếu ta hiểu đúng: sở dĩ anh có thể hạ giá là vì anh chẳng phải chia cho ai cả?
- Chính xác! Thưa ông Drauschilt, chính xác! Lẽ ra tôi chỉ được 1 triệu. Nhưng giờ đây được hơn gấp đôi. Tuy nhiên, tôi cũng phải đánh liều. Chúng sẽ giết tôi, nếu tôi rơi vào tay chúng.
- Ta thì muốn trả 2 triệu rưỡi hơn là 4 triệu.
- Ông là một doanh nhân khôn ngoan, thưa ông Drauschilt.
- Cái tráp đủ nguyên đấy chứ?
- Vẫn y nguyên như khi chúng tôi xoáy nó từ nhà bảo tàng, cách đây đúng một năm. Vậy chúng ta nhất trí chứ?
- Ta chịu chơi đấy.
- Tôi cần có tiền rất gấp.
- Anh định chuồn ra nước ngoài chứ gì?
- Tốt nhất là trong đêm nay. Bọn kia đang truy lùng tôi.
Drauschilt cười thớ lợ :
- Ta có thể hình dung được.
- Bao giờ tôi có thể đến chỗ ông ?
Tên sưu tầm gươm ra chiều nghĩ ngợi:
- Ta có sẵn trong nhà 1 triệu, lẽ ra là để cho việc khác. Số còn lại thì phải đến ngân hàng rút đã.
- Rút một lúc ngần ấy tiền không sợ lộ liễu ư?
- Krankmann, ta có tài khoản ở 11 ngân hàng khác nhau. Sẽ chẳng có con lợn nào ngạc nhiên nếu ta rút ra có 100 hay 150 ngàn. Số đó đâu có thấm tháp gì với một người như ta.
- Ông thật đáng để ghen tị.
- Ta đang nghĩ có lẽ tốt hơn là anh đừng đến chỗ ta.
- Đừng ư
- Thomas Hilb đâu có ngốc. Nó đã mời chào, rao giá với ta, và thừa biết ngoài ta ra chẳng có khách nào khác. Nó sẽ đoán ra là anh cần gấp tiền, thế nào chẳng mò đến nhà ta.
- Đúng thế. Vậy chúng ta làm gì đây?
- Chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi khác.
- Ở nhà tôi thì không được rồi. Tôi không dám thò mặt về nhà nữa. chúng…
- Dại gì mà chọn nhà anh. Chúng ta sẽ… hãy để ta nghĩ thêm…
*
…hãy để ta nghĩ thêm. – Gaby nghe thấy khi rốt cuộc cô bé đã lẻn gần đến chiếc Rolls Royce.
Hahrmann và Drohnkop quay lưng về phía Gaby, kính cẩn đứng cạnh cửa xe để mở chầu chủ.
Drauschilt nói giọng hạ thấp.
Gaby vừa nảy một kế. Cô bé cứ thế lom khom luồn lách giữa các xe, mắt nhìn xuống.
- Anh biết cái sân chơi trẻ con cũ, gần chỗ tụ tập của bọn nghiện hút, cạnh quảng trường Quốc Vụ Khanh không? – Gaby nghe Drauschilt hỏi – Có hả? Tốt. Có thể đỗ xe ở đó và quan sát được ai đến gần. Ý ta nói bọn cớm. Chứ cái bọn nghiện thuốc phiện dở sống dở chết thì chẳng quấy rầy
Lão lắng nghe trong ống điện thoại.
18 giờ nhé! – Drauschilt lại nói. – Và đúng giờ, phải! Ta sẽ đến trên một chiếc Rolls Royce màu đen. Với bọn vệ sĩ của ta. Phải phải, anh sẽ nhận những triệu mác của anh. Tất nhiên. Còn ta nhận cái tráp với tất cả nội dung bên trong. Chấm hết!
Lão bỏ máy.
Lúc này Gaby ở sát bên chiếc Rolls Royce.
- Sếp có cần chúng em sau đây không sếp? – Hahrmann hỏi.
Drauschilt không đáp. Lão đã trông thấy Gaby.
- Ê, con nhóc! – Lão quát. – Mày tìm gì ở đây?
Gaby đứng thẳng dậy:
- Tìm con chuột khoang của tôi.
Drauschilt nheo mắt nhỏ hơn:
- Ê ê ế… có phải mày thuộc bọn nhóc đã tìm được thanh gươm không hả?
- Vâng, nhưng bây giờ con chuột khoang của tôi chạy đâu mất rồi. Nó lủi đâu đấy dưới gầm một chiếc ô tô. Nếu nó bị xe chẹt chết, thì tôi khóc hết nước mắt mất.
- Chỉ là một con chuột thôi mà, - Drauschilt nói – Ngữ ấy thiếu giống!
- Nhưng con Sigismund của tôi không thể chết được. – Cô bé kêu lên. – Ôi ải chi tôi để nó ở nhà.
Drauschilt nhăn mặt. Và Gaby biết tại sao. Tên hắn cũng là Sigismund – SigismundDrauschilt.
- Đó không phải cái tên để đặt cho chuột khoang!
- Tôi chỉ gọi nó là Sigi thôi ạ, - Gaby nhòm xem gầm chiếc Rolls Royce, - vì anh họ của tôi cũng gọi con chuột cống của anh ấy – một con chuột cống được thuần hoá – là Sigismund. Anh họ tôi bảo đó là cái tên thích hợp cho giống chuột cống. Và… ôi, xin ông hãy chuyển bánh thận trọng cho! Có thể con Sigi đang ngồi đâu đó.
Sự lo lắng giả tạo của Gaby có lý do. VìDrauschilt tức giận khởi động xe.
- Năm rưỡi có mặt ở nhà tao! – Lão ra lệnh cho đàn em, đoạn sập cửa lại.
Chiếc Rolls Royce chuyển bánh.
Báo chí đã thôi nhắc đến cái tráp châu báu đó.
Cảnh sát giải thể uỷ ban đặc biệt cho vụ điều tra này. Không một dấu vết của bọn thủ phạm.
Cái tráp châu báu đó bị ăn trộm từ bảo tàngọn trộm chuyên nghiệp đã leo qua vòm cửa trên mái, làm tê liệt hệ thống báo động và tung hoành trong bảo tàng tự nhiên như ở nhà.
Chúng quẳng lại những vỏ chai bia không có dấu tay, những mẩu xúc xích cắn dở, những mẩu thuốc lá và bã kẹo cao su.
Lũ khốn kiếp!
Giá trị của tráp châu báu đó, theo ước đoán của các chuyên gia, ít nhất phải 4 hoặc 5 triệu mác. Có không ít những kẻ giàu có sẵn sàng xỉa tiền để mua nó.
Nhưng cho tới nay vẫn chưa ai xỉa tiền. Cái tráp còn ngủ yên.
Chúng tụ tập nhau ở nhà Thomas, còn gọi là ThợCày. Gã không chịu nổi ánh nắng, nhưng ngày nào cũng đi tắm nắng nhân tạo. Mỗi tuần da gã lại bong một lần, trông cứ như là củ khoai tây tróc vỏ.
Gã đang đón đồng bọn ở cửa: Bern – Con Kiến, người nhỏ thó, tinh khôn. Edmund, người Thuỵ Sĩ, người luôn có mùi pho mát. Và Reinhold Kẹo, sở dĩ tên này được gọi như vậy vì mồm hắn bao giờ cũng ngậm kẹo.
Bây giờ đúng buổi chiều mà ở bảo tàng người ta đang họp báo giới thiệu thanh gươm Mắt Rồng. Mây giông vần vũ trên đầu thành phố, có ý nghĩa tượng trưng đối với bốn tên lưu manh này.
Thomas ThợCày lần lượt rót rượu cho từng đứa.
- Chúc sức khoẻGã nâng ly. – Chúc cho tụi mình, cho tráp châu báu, cho số tiền mà tụi mình sẽ thu được, và trước hết cho sự thận trọng! Nhất định việc chờ đợi vừa rồi là cần thiết. Để cho thiên hạ lãng quên vụ mất trộm đi đã. Khi tụi cớm mệt mỏi, là giờ tụi mình hành động. Tao chúc luôn cho tụi cớm cứ mãi như chúng bây giờ: mù tịt, chẳng dò la dấu vết gì. Cạn ly nào!
- Dzô! – Bern Con Kiến nói.
- Trăm phần trăm! – Edmund Thuỵ Sĩ gật đầu.
Reinhold Kẹo đã nốc xong ly của mình sau khi lùa chiếc kẹo dâu vào má để khỏi nuốt chửng nó.
- Tụi mình vẫn phải tiếp tục thận trọng, - Thomas Thợ Cày nói. - nhưng tao nghĩ giờ đây có thể gạ bán món hàng được rồi. Cạn ly đi, các bạn! Phải uống mừng chứ.
Các ly đều đã rỗng. Hắn rót tiếp.
Reinhold Kẹo nâng ly rượu của mình:
- Và chúc sức khoẻ bà Lisa Mốc Meo. Bà cụ vẫn còn sống chứ?
Thomas gật đầu:
- Mỗi tuần tao gọi điện hỏi thăm một lần. Nếu bà cụ nhấc máy và xưng danh lanh lảnh thì tao biết bà cụ vẫn sống khoẻ mạnh.
Bà Lisa Mốc Meo năm nay đã 84 tui, là bà nội của Thomas. Tuổi già, nên bà ít tắm rửa, thay quần áo, thành thử bị gán thêm cái tên Mốc Meo.
Bà sống trong một toà nhà lớn, cũ kỹ ở ngõ Ếch Nhảy. Và cái tráp được giấu trong nhà bà. Cố nhiên bà Lisa Mốc Meo chẳng biết tí gì về kho báu ấy. Nó đã được lén đem vào nhà bà.
Chẳng là người chồng quá cố của bà vốn là chủ hiệu kim hoàn. Lúc sinh thời, ông cho dựng dưới tầng hầm trong nhà một cái két sắt lớn. Bà Lisa chẳng bao giờ sử dụng tới nó, thậm chí còn thấy sờ sợ cái con quái vật bằng thép ấy. Nhưng Thomas và ba thằng bạn biết cách đóng mở cái két.
Cái tráp cất trong két. Và chỉ bốn tên trộm biết mã số để mở két.
- Cạn ly! – Thomas nói.
Tất cả lại dốc tuột rượu vào mồm.
Thomas bước lại một cái tủ, thò tay vào, rồi quay phắt lại. Mặt gã lại bong da, nhưng đó không phải lý do khiến lũ bạn gã thấy gớm, mà là khẩu súng lục gã đang lăm lăm trong tay kia. Mũi súng chĩa vào chúng.
Edmund Thuỵ Sĩ là tên đầu tiên lấy lại được bình tĩnh. Gã nhếch miệng cười, hỏi:
- Mày định bắn chết chúng tao à? Tốt hơn là hãy rót rượu ra!
- Không cần thiết. – Thomas giữ khẩu súng ở thế sẵn sàng nhả đạn. – Chúng mày uống đủ chất độc rồi. Nóắt đầu có hiệu quả đấy. Tao chỉ cầm súng đề phòng nếu một thằng trong chúng mày hoá rồ lên.
- Ê, ê! – Bern Con Kiến nhấp nhổm trên ghế. – Bình thường mày đâu có thích đùa. Năm vừa rồi, mày đã phát hiện ra khiếu khôi hài à? Khôi hài kiểu gì lạ thế.
Thomas lắc đầu:
- Tao nói hoàn toàn nghiêm chỉnh, Con Kiến ạ! Trong rượu có thuốc độc. Thuốc này ngấm rất từ từ, ít nhất thì người pha thuốc độc cũng đã bảo đảm với tao như vậy. Lượng thuốc mà chúng mày uống vào cần ngấm trong 70 đến 80 phút. Rồi chúng mày sẽ lăn ra chết.
Im lặng tê liệt.
- Mày khoác lác gì vậy? – Reinhold Kẹo nói giọng run run. Một mẩu kẹo rớt ra khỏi miệng.
- Không hề.
- Thế này… là thế nào? – Bern Con Kiến không ngồi yên được nữa.
- Là tao đã đầu độc chúng mày. Đừng cố gắng nôn ra làm gì, không ăn thua đâu. Chỉ còn có thể dùng thuốc giải độc mà thôi. Phải, thuốc giải độc. Nhưng cả thuốc ấy cũng chỉ hiệu nghiệm nếu sử dụng trong vòng 40 phút. Trước khi chúng mày đến, tao đã uống hẳn nửa lọ. Tao không thể bị việc gì được nữa.
- Thomas! – Bern Con Kiến phanh cổ áo ra – Sao mày làm thế? Mày muốếm nốt phần của tụi tao? Muốn chiếm hết phải không?
Thomas chĩa súng vào Reinhold:
- Hãy cẩn thận, Kẹo! Tao thấy mày nhấc chân lên đấy. Nếu mày xông vào tao, tao sẽ bắn. Rõ chưa?
- Tao có làm gì đâu.
Thomas hơi hạ mũi súng xuống.
- Đây, tao giải thích: mới đây nhất tao gọi điện cho bà tao thì bà cụ kể rằng chẳng biết có thằng bé hàng xóm nào đã nghịch ngợm ném vỡ kính cửa sổ tầng hầm nhà bà. Cửa sổ tầng hầm! Tao vội đến đó ngay. Và tao đã – phải, trái với thoả thuận của cả bọn – tao đã mở két ra.
- Rồi sao? – Reinhold Kẹo hỏi.
- Cái tráp đã biến mất.
- Biến mất? – Bern Con Kiến nhảy lên, rồi lại ngồi ngay xuống.
- Két trống không. Chúng mày hiểu chứ? Chỉ 4 chúng mình biết mã số để mở két. Chỉ 4 đứa thôi.
- Chứng tỏ thủ phạm là một trong 4 đứa mình – Edmund Thuỵ Sĩ kêu lên.
- Tao biết đó không phải là tao, - Thomas nói, - nhưng đứa nào trong ba chúng mày? Đứa nào? Hoặc là chốc nữa chúng mày cùng lăn ra chết, hoặc thằng ăn cắp phải nhận. Nhận rồi, tao sẽ đưa thuốc giải độc cho chúng mày.
Reinhold Kẹo nức lên
- Tao không động đến cái két. Thề danh dự đấy! Thomas, mày không thể làm như vậy, nếu chúng mày…
- Chúng mày vẫn không hiểu à? – Bern Con Kiến nói. – nó lừa chúng mình đấy. Chúng mình phải quỳ sụp trước nó. Trong khi chính nó đã lấy cái tráp đi.
Thomas Thợ Cày nhìn gã thương hại:
- Tao làm thế để làm gì? Nếu tao muốn loại chúng mày, thì tao cần gì phải bày trò này ra chứ. Tao chỉ việc đầu độc chúng mày là xong. Tao sẽ bố trí như đó là tai nạn, và thế là tao nhẹ tênh. Không, tao tin rằng tên kẻ cắp trong chúng mày quý mạng sống của nó hơn là cái tráp. Thế nào?
Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt Bern Con Kiến. Vài phút trôi qua, Thomas xem đồng hồ:
- Chúng mày không còn mấy thời gian nữa đâu. Cái tráp đâu?
Bern Con Kiến thở hắt ra, thọc tay vào túi, vứt một vật lên mặt bàn.
- Tao đấy. Tao thuê một căn hộ ở tầng năm, nhà số 108 phố Schrotthauser. Cái tráp nằm trong tủ tường. Dưới xấp dra trải giường cũ. Tao xin lỗi. Ai rồi cũng có lúc liều lĩnh. Thomas, bỏ thuốc giải độc ra đi mày!
- Không cần thiết.
- Cái gì?
Thomas nhăn nhở cười:
- Làm gì có thuốc độc trong rượu. Tao lỡm chúng mày đấy thô
Ba tên há hốc mồm nhìn hắn.
Thomas ngoạc mồm rộng hơn nữa, lẳng khẩu súng lục xuống đi văng:
- Chúng mày tưởng tao có thể bắn vào chúng mày chắc? Súng không lắp đạn.
- Chà, tuyệt! Bern Con Kiến nói.
- Nhưng chúng tao sẽ thanh toán với mày. – Thomasdoạ - Mưu mô của mày quá trớn đấy. Lần này thì…
Gã không nói tiếp được nữa.
Bern Con Kiến đứng phắt dậy, nhảy hai bước đến bên cửa sổ. Hai cánh tay khum che trước mặt, gã lao qua kính ra ngoài.
Kính vỡ loảng xoảng. Một tiếng rú sửng sốt.
Bern còn xoay một vòng Salto trên không trung, rồi rơi hai chân xuống trước, “hạ cánh” trên sân – đứng cạnh những thùng rác, nơi một bà già đang đổ rác.
Thomas, Edmund và Reinhold đứng trên cửa sổ, há hốc mồm trân trối nhìn xuống.
- Ông ở đâu đến thế? – Bà già hỏi và ngạc nhiên về cơn mưa thuỷ tinh rơi sạt qua đầu bà.
Nhưng Con Kiến Bern đã vọt ra đường, mất dạng sau khúc ngoặt.
- Mẹ…! – Thomas chửi. Gã nhảy đến cạnh bàn, chộp lấy chìa khoá mà Con Kiến vứt lên khi nãy.
- Thằng chó chết! Đây là chìa khoá xe nó!
Edmund và Reinhold trắng bệch như xác chết.
- Xe nó là xe Opel. – Reinhold nói.
- Bậy! – Edmund vặc lại – đó là xe…
- Mặc xác đó là xe gì ! – Thomas kêu lên. – Tụi mình phải tóm lấy nó! Nào, đuổi theo nó, mau!
*
Thanh tra Glockner và Tứ quái kéo ông giám đốc bảo tàng lánh vào phòng bên. Ông này đang phát sốt lên vì những điều mà ông thanh tra và bọn trẻ lo ngại.
- …Thế đấy, phải tính trước đến chuyện Mắt Rồng là một vật biết bao kẻ thèm khát. – Ông Glockner nói – Chúng tôi phát hiện trong số người đang ngắm nó có hai kẻ quan tâm khác thường đến Mắt Rồng. Tôi không tiện nêu tên, vì chừng nào chưa bắt tận tay, sẽ bị coi là vu khống. Chưa rõ chúng có hợp tác với nhau hay cạnh tranh nhau. Nhưng phía sau chúng là cả bọn lưu manh. Thưa ông Vlichtmeier, ông không biết, chứ bọn này đã lao vào cuộc săn lùng Mắt Rồng. Và các cậu bé đây đã mạo hiểm giành được thanh gươm chỉ trước chúng chốc lát.
- Ôi lạy Chúa! – Ông Vlichtmeier quệt mồ hôi trán.
- Tôi chỉ muốn nhắc ông cảnh giác.
Cần phải bảo vệ Mắt Rồng tốt hơn, - Tarzan nói. – Hình như hệ thống báo động trong bảo tàng của các ông không được siêu lắm.
- Cái đồ bỏ đi ấy mà. – Ông Vlichtmeier thở dài.
- Sao lại thế? – Ông Glockner hỏi.
Ông giám đốc bảo tàng xoa ngón cái với ngón trỏ:
- Tiền! Tiền đâu ra mà trang bị. Các cơ quan có thẩm quyền về văn hoá không duyệt chi. Họ bảo phải tiết kiệm của công. Những kẻ nắm quyền quyết định đó không chỉ thiển cận, mà mù loà! Vì thật rõ như lòng bàn tay là nếu để mất đi vật báu, chúng ta sẽ thiệt hại lớn hơn rất nhiều. Chúng tôi đã bị lấy đi một thứ vô giá là cái tráp Pruckler-Melbaschen rồi. Vì…
Ông ta lấy hơi. Không khéo ông ta lại thuyết cho một tràng dài nữa thì nguy.
Ông Glockner vội bảo :
- Đó là vấn đề của các ông, thưa ông Vlichtmeier. Chúng tôi đã báo để ông cảnh giác. Nếu ông thấy có gì khả nghi, hãy gọi điện ngay cho tôi. Được cái an ủi là ngộ nhỡ Mắt Rồng bị đánh cắp, thì tôi đã biết phải tìm nó ở đâu. Chúng tôi biết những con ó đang săn nó – nhưng lũ ó lại không ngờ điều đó.
Ông Vlichtmeier thở dài não nuột :
- Làm sao tôi còn ngủ yên nổi đây? Đôi khi tôi cứ ước gì mình đảm nhiệm một công việc mà dù xảy ra chuyện gì cũng chẳng động chạm đến mình: Ví như làm Thủ tướng chẳng hạn! Có phải nhàn thân không.
Trời đã về chiều. U ám nhưng chưa mưa. Tứ quái từ ci lên xe về cùng thanh tra Glockner.
- Bố ơi, chúng con còn muốn dạo bộ trong thành phố một chút. – Gaby vừa nói vừa hôn lên má ông Glockner. – Vả lại Tròn Vo định khao cả bọn một chầu kem ạ.
Ông thanh tra cười, lên xe phóng đi.
- Mình chẳng nhớ đã hứa khao kem các bạn khi nào. Nhưng vì Công Chúa đã gợi ý khéo như thế, mình sẵn sàng đóng vai anh chàng hào phóng. – Tròn Vo tuyên bố.
- Thế mới lịch thiệp chứ! – Công Chúa mỉm cười tán dương.
Thủ lĩnh TKKG cởi áo khoác vắt trên vai. Hắn đang đứng tựa chân cột đèn quan sát bãi xe đang trống dần.
Ở hàng xe gần trong cùng đỗ một chiếc Rolls Royce đen. Không thấy tài xế. Không thảm đỏ trải chỗ lên xe. Nhưng có hai tên lảng vảng gần đó, chốc lát lại xán đến chiếc xe sang trọng, sờ vào lớp sơn bóng loáng, như thể muốn vuốt ve nó.
- Suỵt! – Tarzan bảo các bạn. – Các bạn chớ nhìn về hướng bắc. Hahrmann và Drohnkop, hai tên săn Mắt Rồng đại bại đang ở đó.
Trên bộ mặt bạnh của Hahrmann, cái mũi tấy đỏ như cà chua chín. Không phải hậu quả của thói nghiện rượu, mà là dấu vết trận đòn của Tarzan.
Drohnkop dán băng dính chéo từ tai xuống góc cằm.
- Chúng định xoáy chiếc Rolls Royce à? – Tròn Vo hỏi.
- Tao lại nghĩ chúng đang đợi chủ chiếc xe đó – Tarzan đá
- Thế gã là ai?
- Cỗ xe có thể là của Drauschilt.
Hắn đoán đúng. Vì lúc này tên sưu tầm gươm đi đến.
- Trông gã bước cứ như vừa bỉnh ra quần ấy. – Karl nhận xét.
- Có thể lắm, - Tròn Vo cười, - buổi họp báo kéo dài thế cơ mà. Lại toàn phải đứng.
- Đừng có nhìn lộ liễu thế! – Tarzan nhắc. – Các bạn cúi xuống một chút đi. Hai thằng tay chân biết mặt tụi mình.
Nhưng chúng cũng chẳng nhọc công nhìn qua 30 cái mui xe đến chỗ Tứ quái. Chúng chỉ để mắt đến sếp.
Chúng trao đổi với nhau.
Drauschilt nói như ông chủ nói với đầy tớ.
Hahrmann gật đầu liên tục. Drohnkop cũng vậy. Nhưng theo kiểu nịnh bợ. Khi Drauschilt quay lưng về chúng một thoáng, Drohnkop lập tức giơ tay làm một cử chỉ tục tĩu.
- Chúng chẳng ưa gì ông chủ. – Gaby khẳng định. – Nhưng chúng hạ mình trước tiền của lão.
Chúng đang nói về Mắt Rồng, Tarzan nghĩ. Hình như bàn mưu tính kế. Để ăn cắp Mắt Rồng đây. Chà! Giá như tụi mình có thể nghe lỏm được câu chuyện của hắn.
Đứng cạnh chiếc Rolls Royce, Drauschilt đã mở cửa xe, ngồi phịch xuống ghế, và… nhấc ống điện thoại trong xe áp lên
Lão không bấm số gọi ai.
Rõ ràng có kẻ gọi cho lão.
Cửa xe vẫn để ngỏ.
- Gaby! – Tarzan nói. – Hai thằng tay chân không biết mặt bạn. Hãy thử xem có thể mon men gần chúng đến đâu. Để nghe lỏm.
- Rốt cuộc cũng cần đến mình đấy nhỉ! – Gaby cười.
- Làm sao thiếu Công Chúa được. – Tarzan nói. – Nhất là với mình.
*
Bern Con Kiến đứng trong buồng điện thoại ngoài đường. Mồ hôi tháo ra vì sợ.
Máu trên hai tay gã do bị thương khi lao qua cửa kính đã đông lại.
Một mảnh thuỷ tinh dài như lưỡi dao dăm sau áo khoác của gã – nhưng chỉ những người qua đường mới trông thấy được.
Bern lo sợ nhìn qua kính buồng điện thoại. Không, chúng không thể ngờ mà theo gã đến đây. Chúng là ba thằng bạn đã hoá kẻ thù từ cách đây 17 phút.
Gã thử gọi điện mấy lần cho Drauschilt mà không được. Trong toà nhà nguy nga như cung điện ấy, chẳng có ai nhấc máy.
Nhưng Bern còn có số máy trong ô tô của Drauschilt. Thomas đã cho đồng bọn số máy đó, khi gã định mời chào tên sưu tầm gươm kiếm này “món hàng” của ch
Quả nhiên Drauschilt xưng danh.
- Krankmann đây, thưa ông Drauschilt. – Bern nói.
- Ai kia?
- Bern Krankmann, biệt hiệu Con Kiến. Chúng ta chưa biết nhau.
- Thì sao ?
- Tôi… dạ… cùng bọn với Thomas Hibl đây.
- Với ThợCày ấy à?
- Đúng thế.
- Hôm nay nó hứa gọi lại cho ta mà.
- Dạ… ông khỏi đợi nó gọi nữa, thưa ông Drauschilt.
- Anh biết chúng tôi bàn việc gì à?
- Cố nhiên. Chúng tôi là… từng là nhóm 4 người.
- Ta hỏi : về việc gì?
- Về cái tráp Pruckler và Melb…
- Vậy anh muốn gì?
- Thomas đã đòi ông bao nhiêu cho cái tráp đó?
- 4 triệu.
- Tôi bán nó cho ông với giá 2 triệu rưỡi.
- Đơn giản vậy thôi à?
- Nhưng chỉ chúng ta biết với nhau thôi.
- Thế anh tưởng ta sẽ đem tâu với báo chí chắc?
- Cố nhiên là không, ha ha ha! Câu đùa dí dỏm lắm, ông Drauschilt ạ. Thế này… tôi đã tách khỏi hội và nẫng theo cái tráp.
- Anh định trấn không của họ hả?
- Tôi chẳng có nghĩa vụ với ai hết.
- Đó là việc của anh. Nếu ta hiểu đúng: sở dĩ anh có thể hạ giá là vì anh chẳng phải chia cho ai cả?
- Chính xác! Thưa ông Drauschilt, chính xác! Lẽ ra tôi chỉ được 1 triệu. Nhưng giờ đây được hơn gấp đôi. Tuy nhiên, tôi cũng phải đánh liều. Chúng sẽ giết tôi, nếu tôi rơi vào tay chúng.
- Ta thì muốn trả 2 triệu rưỡi hơn là 4 triệu.
- Ông là một doanh nhân khôn ngoan, thưa ông Drauschilt.
- Cái tráp đủ nguyên đấy chứ?
- Vẫn y nguyên như khi chúng tôi xoáy nó từ nhà bảo tàng, cách đây đúng một năm. Vậy chúng ta nhất trí chứ?
- Ta chịu chơi đấy.
- Tôi cần có tiền rất gấp.
- Anh định chuồn ra nước ngoài chứ gì?
- Tốt nhất là trong đêm nay. Bọn kia đang truy lùng tôi.
Drauschilt cười thớ lợ :
- Ta có thể hình dung được.
- Bao giờ tôi có thể đến chỗ ông ?
Tên sưu tầm gươm ra chiều nghĩ ngợi:
- Ta có sẵn trong nhà 1 triệu, lẽ ra là để cho việc khác. Số còn lại thì phải đến ngân hàng rút đã.
- Rút một lúc ngần ấy tiền không sợ lộ liễu ư?
- Krankmann, ta có tài khoản ở 11 ngân hàng khác nhau. Sẽ chẳng có con lợn nào ngạc nhiên nếu ta rút ra có 100 hay 150 ngàn. Số đó đâu có thấm tháp gì với một người như ta.
- Ông thật đáng để ghen tị.
- Ta đang nghĩ có lẽ tốt hơn là anh đừng đến chỗ ta.
- Đừng ư
- Thomas Hilb đâu có ngốc. Nó đã mời chào, rao giá với ta, và thừa biết ngoài ta ra chẳng có khách nào khác. Nó sẽ đoán ra là anh cần gấp tiền, thế nào chẳng mò đến nhà ta.
- Đúng thế. Vậy chúng ta làm gì đây?
- Chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi khác.
- Ở nhà tôi thì không được rồi. Tôi không dám thò mặt về nhà nữa. chúng…
- Dại gì mà chọn nhà anh. Chúng ta sẽ… hãy để ta nghĩ thêm…
*
…hãy để ta nghĩ thêm. – Gaby nghe thấy khi rốt cuộc cô bé đã lẻn gần đến chiếc Rolls Royce.
Hahrmann và Drohnkop quay lưng về phía Gaby, kính cẩn đứng cạnh cửa xe để mở chầu chủ.
Drauschilt nói giọng hạ thấp.
Gaby vừa nảy một kế. Cô bé cứ thế lom khom luồn lách giữa các xe, mắt nhìn xuống.
- Anh biết cái sân chơi trẻ con cũ, gần chỗ tụ tập của bọn nghiện hút, cạnh quảng trường Quốc Vụ Khanh không? – Gaby nghe Drauschilt hỏi – Có hả? Tốt. Có thể đỗ xe ở đó và quan sát được ai đến gần. Ý ta nói bọn cớm. Chứ cái bọn nghiện thuốc phiện dở sống dở chết thì chẳng quấy rầy
Lão lắng nghe trong ống điện thoại.
18 giờ nhé! – Drauschilt lại nói. – Và đúng giờ, phải! Ta sẽ đến trên một chiếc Rolls Royce màu đen. Với bọn vệ sĩ của ta. Phải phải, anh sẽ nhận những triệu mác của anh. Tất nhiên. Còn ta nhận cái tráp với tất cả nội dung bên trong. Chấm hết!
Lão bỏ máy.
Lúc này Gaby ở sát bên chiếc Rolls Royce.
- Sếp có cần chúng em sau đây không sếp? – Hahrmann hỏi.
Drauschilt không đáp. Lão đã trông thấy Gaby.
- Ê, con nhóc! – Lão quát. – Mày tìm gì ở đây?
Gaby đứng thẳng dậy:
- Tìm con chuột khoang của tôi.
Drauschilt nheo mắt nhỏ hơn:
- Ê ê ế… có phải mày thuộc bọn nhóc đã tìm được thanh gươm không hả?
- Vâng, nhưng bây giờ con chuột khoang của tôi chạy đâu mất rồi. Nó lủi đâu đấy dưới gầm một chiếc ô tô. Nếu nó bị xe chẹt chết, thì tôi khóc hết nước mắt mất.
- Chỉ là một con chuột thôi mà, - Drauschilt nói – Ngữ ấy thiếu giống!
- Nhưng con Sigismund của tôi không thể chết được. – Cô bé kêu lên. – Ôi ải chi tôi để nó ở nhà.
Drauschilt nhăn mặt. Và Gaby biết tại sao. Tên hắn cũng là Sigismund – SigismundDrauschilt.
- Đó không phải cái tên để đặt cho chuột khoang!
- Tôi chỉ gọi nó là Sigi thôi ạ, - Gaby nhòm xem gầm chiếc Rolls Royce, - vì anh họ của tôi cũng gọi con chuột cống của anh ấy – một con chuột cống được thuần hoá – là Sigismund. Anh họ tôi bảo đó là cái tên thích hợp cho giống chuột cống. Và… ôi, xin ông hãy chuyển bánh thận trọng cho! Có thể con Sigi đang ngồi đâu đó.
Sự lo lắng giả tạo của Gaby có lý do. VìDrauschilt tức giận khởi động xe.
- Năm rưỡi có mặt ở nhà tao! – Lão ra lệnh cho đàn em, đoạn sập cửa lại.
Chiếc Rolls Royce chuyển bánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.