Quyển 13 - Chương 2: BỌN XIN ĐỂU
Tô Du Bính
04/12/2013
Giờ Giáo dục công dân kết thúc. Thầy Baumler vừa khuất sau cánh cửa là Tarzan đã đứng lên. Hắn vào đề ngay lập tức:
- Sao, các bạn đã nghĩ ra sáng kiến gì chưa? Tụi mình sẽ làm cho thầy thật vui nha.
Còn phải hỏi, lời hiệu triệu của hắn được lớp 10A hưởng ứng ngay tức khắc. Có đứa nào trong lớp lại không biết ngày mai là sinh nhật của ông thầy đáng kính này. Lớp 10A có lệ tặng quà sinh nhật cho tất cả các thầy cô giáo – dĩ nhiên thầy cô nào được quý vẫn được tặng quà chu đáo hơn. Thằng Walter Krause hưởng ứng đầu tiên:
- Tôi cho rằng tụi mình nên mua cuốn “1001 chuyện tiếu lâm quốc tế”. Thầy sẽ cười vui vì món quà tặng hài hước Đông Tây kim cổ đó.
Kloesen phản đối:
- Thầy chuyên môn bập bập thuốc lá. Hay là chúng ta mua tặng ổng một cái tẩu?
Máy Tính Điện Tử la làng:
- Ai lại biếu thầy giáo mình món quà sinh nhật “bất lương” vậy. Lỡ ổng bập nhiều quá sinh ho lao thì sao?
Waltraut đưa ra một giải pháp dễ thở hơn:
- Mình biết thầy mê cưỡi ngựa.
Tarzan đồng tình:
- Ôkê! Ổng thích làm kỵ sĩ từ lâu lắm rồi, chỉ kẹt một điều là thầy không có nổi một con ngựa riêng.
Công Chúa chớp mắt:
- Có gì khó đâu Tarzan, chúng ta sẽ mua cho thầy một con chiến mã.
- Nhưng… số tiền để mua quà tặng là bao nhiêu chớ?
Thủ quỹ Gaby đáp:
- Nhiều nhất là 50 mark.
Kloesen hồn nhiên:
- Bao nhiêu đó chỉ mua được một con chiến mã bằng nhựa thôi.
Cả lớp hí lên cười như một tàu ngựa đang lúc hứng chí. Nhưng Karl vẫn chẳng thấy “50 mark” vô ích chút nào. Nó nói hùng hồn:
- Tại sao chúng ta không phối hợp giữa tiền bạc và thú chơi ngựa chớ? Với 50 mark tụi mình thừa sức tặng thầy một Album ảnh tuyệt diệu về các loài ngựa: ngựa nòi, ngựa dạo và ngựa đua.
Tarzan gật đầu:
- Tuyệt lắm! Tôi cho rằng đây là sáng kiến hay hơn cả. Đề nghị biểu quyết.
Cả lớp không ai thắc mắc. Sứ mạng mua cuốn sách ảnh thuộc về Gaby. Cô bé là người giữ tiền quỹ, lại rất am hiểu các loài vật. Gaby ra điều kiện:
- Mình sẽ nhận trách nhiệm mua cuốn Album, nhưng với điều kiện là Tarzan phải cùng đi. Bởi bạn là người chịu trách nhiệm về vụ việc này mà. Đúng 2 giờ 15 phút chiều trước Hiệu sách trung tâm nghe Tarzan?
- Đồng ý!
*
Mặt trời rực rỡ đầu giờ chiều. Tarzan đạp xe vào thành phố bằng lối tắt. Hắn đạp thư thả trên một ngõ nhỏ phảng phất mùi rêu len lỏi giữa hai dãy nhà cao ngất. Con đường tắt này đã tồn tại hàng trăm năm nay. Qua một góc nhà hắn đột nhiên thắng gấp vì thấy một bà lão đang khóc. Coi, bà cụ nức nở áp chiếc khăn tay trước miệng.
Tarzan bối rối:
- Cháu có thể giúp gì được bà?
Bà lão nghẹn ngào:
- Thật là… quân đê tiện.
Tarzan ngơ ngác:
- Ai là quân đê tiện hả bà?
Bà lão gần tám mươi tuổi ngước cặp mắt đẫm lệ nhìn hắn. Nét mặt bà quý phái. Mái tóc bạc như cước của bà rung rung:
- Bọn bất lương đã cướp đoạt tiền bạc của tôi. Tôi chưa kịp cho chúng một mark thì chúng đã giật luôn cái bóp.
- Trời đất, tụi ăn cướp!
Bà cụ phẫn nộ:
- Cháu ơi, chúng đâu có chịu nhìn nhận hành vi như vậy là ăn cướp. Chúng nói đó là sự quyên góp đương nhiên cho đấng tối cao nhằm cứu rỗi các linh hồn.
- Lũ tu sĩ khất thực!
Tarzan bàng hoàng. Hắn sực nhớ đến bài giảng buổi sáng của thầy Baumler.
- Bà có nhớ được mặt mũi chúng không ạ?
- Ôi, mắt tôi kém lắm, tôi chỉ biết chúng gồm hai tên mặc áo thầy tu màu xanh da trời. Còn đầu thì… không có tóc. Chúng cạo trọc lóc.
Tarzan nghĩ thầm: “Các chàng trai từ Atlantis!”. Ái chà, bản chất của giáo phái JAA là như vậy sao? Những thằng đàn ông vui u thịt bắp mượn danh Thượng Đế đi tấn công một bà lão tám mươi tuổi không có gì tự vệ.
Giọng của bà cụ uất ức:
- Toàn bộ tiền lương hưu chi dùng tới cuối tháng tôi để cả trong bóp. Gần 200 mark…
Tarzan nghiến răng:
- Cháu rất lấy làm tiếc. Cháu chỉ chậm chân có vài phút. Hai thằng đó đi về hướng nào hả bà?
- Hướng trung tâm dành cho khách bộ hành.
- Được rồi, cháu sẽ đưa bà tới cảnh sát. Việc đầu tiên là phải tố cáo chúng.
- Cảm ơn cháu, hãy gọi tôi là Roswitha von Mahrendorf.
Một tay dắt xe, một tay dìu bà cụ đang run rẩy với chiếc gậy chống lập cập, Tarzan hơi nao núng khi nghĩ đến Gaby giờ này chắc đứng ngồi không yên trước tiệm sách. Nhưng biết sao bây giờ, việc hắn đang làm đây cần thiết hơn.
Họ gặp một viên cảnh sát dọc đường. Bà cụ lần thứ hai có dịp trút nỗi bất hạnh của mình ra trước vị đại diện pháp luật. Viên cảnh sát nhăn mặt:
- Tôi rất rành mánh khóe tụi này. Đây là bọn xin đểu đội lốt thầy tu. Chúng thường giở trò với những nạn nhân bất lực tới mức sau đó không thể nhận diện ra chúng. Vẫn là áo chùng xanh da trời và đầu cạo trọc. Tiếc rằng tôi không thể hứa hẹn gì nhiều với cụ. Chắc là chúng đã moi hết tiền và quăng cái ví đi từ lâu.
Bà lão sụt sùi. Tarzan thấy đã có thể bàn giao bà cụ cho viên cảnh sát. Hắn ấp úng:
- Cháu đi, thưa bà.
Thoắt cái, hắn biến mất sau khúc quanh ngõ hẻm.
*
Trong khi đó, trước giờ hẹn năm phút thì Gaby đã dắt xe len lỏi giữa đám đông. Mắt cô bé luôn luôn dòm chừng cái giỏ treo trên ghi-đông xe, vì một lẽ đơn giản: trong giỏ là cả một “gia tài” của lớp 10A cộng với chùm chìa khóa và… một cái bánh ga-tô mới ra lò, mang cho Tarzan nếm thử.
Tới trước hiệu sách, Công Chúa đã thấy ngay “tác phẩm” cần mua. Chà, cuốn Album về ngựa in đẹp tuyệt vời đang nằm trong quầy kính kia hẳn sẽ làm cho thầy Baumler thêm một niềm vui trong ngày sinh nhật.
Nhưng Tarzan ở đâu? Đại ca TKKG chưa bao giờ lỡ hẹn cơ mà.
Cô bé đứng tựa vào xe đạp ngắm suối người đông nghẹt. Con suối người không có Tarzan. Hắn còn mải mê rong chơi ở chốn nào kia, cô bé vừa tủi thân vừa tức giận. Được rồi, đã hẹn mà lại không tới, rồi mình sẽ cho anh chàng một trận. Đúng lúc cô đang mím môi tính toán cách trả đũa Tarzan thì hai tên tu sĩ khất thực xuất hiện. Coi, cả hai đều mặc áo chùng xanh da trời đồng màu với vải quần, vai kè kè cái bị to tướng. Chúng ung dung đi qua đám đông, miệng không ngừng lẩm bẩm như đọc thần chú.
Gaby biết tỏng những gì chúng đang lải nhải. Cô đã từng nghe nhiều lần điệp khúc đó. Đại khái:
- Làm ơn quyên góp cho đấng cứu rỗi… làm ơn quyên góp…
Có điều tiếng lầm rầm chưa dứt thì bàn tay của chúng đã nhanh chóng chìa ra xin xỏ người đối diện. Nhưng đâu phải ai cũng cho…
Gaby ngắm nghía hai tên tu sĩ xăm xăm lao về phía cô. Chúng chừng mười bảy tuổi. Cái đầu trọc rám nắng và những vạch đỏ ngang dọc khắp khuôn mặt. Giống hệt mọi… da đỏ. Trời ạ, có lẽ chỉ “đấng cứu rỗi thánh thần của các tội đồ” Chedli Hamouda là biết rõ những vạch đỏ ma quái này có tác dụng gì.
Chúng đến gần.
Gã cao lớn nhìn Gaby trừng trừng. Mặt gã thô tục to bè, da sần sùi đầy thẹo. Gã lập tức ngưng bặt câu thần chú… xin tiền và rỉ tai với thằng đi kế bên điều gì đó. Thằng này mặt mỏng dính, mắt lồi, tướng độc ác như chưa hề cười bao giờ.
Hai tên cấp tốc xáp lại cô bé. Thằng Mặt Thẹo chìa bàn tay trắng bệch vung vẩy. Một âm thanh buồn thảm cất lên:
- Làm ơn quyên góp…
Gaby định quay đi khiến chiếc xe đạp suýt đổ ập. Tay của cô vừa chạm vào ghi-đông là hai thằng ác ôn đã áp sát hai bên. Trời đất, sau lưng cô là bức tường nhà, trước mặt là dòng người tuôn chảy như con suối dửng dưng không ai để ý tới ba người.
Gaby biết: Ngay giữa cả ngàn con người, người ta vẫn có thể bị đơn độc như ở tận cùng thế giới. Vì phần đông thiên hạ ngại can thiệp vào chuyện của người khác.
Thằng Mặt Thẹo chìa tay như gí một con dao sát cổ cô. Gã gầm gừ:
- Đưa tiền đây!
- Tôi không có tiền.
Gã “tu sĩ” liếc mắt vào cái giỏ:
- Không có hả? Cô có cái bóp đây thôi!
- Nhưng tôi không góp đâu.
- Không ư? Chà, giọng điệu khác rồi đó. Hồi nãy cô nói không có tiền còn bây giờ thì có mà không chịu hiến. Vậy đâu có được. Đấng cứu rỗi tồn tại là vì cả cô nữa đó.
- Tôi không cần điều đó. Mà tiền cũng không phải của tôi.
- Thôi, thoái thác làm gì cô nương. Bổn phận của cô em là phải nộp tiền cho đấng cứu rỗi…
Gã huýt sáo và thằng Mắt Lồi nhanh như chớp thúc vào sườn Gaby. Cô bé không ngờ đến cử chỉ thô bỉ này. Cô quay lại nhìn thằng Mắt Lồi và… a lê hấp, cái bóp trong giỏ của cô đã bay gọn lỏn vô bàn tay của gã Mặt Thẹo. Gã luồn cái bóp thực lẹ làng trong ống tay áo nhưng Gaby vẫn lẹ làng hơn. Cô bé chụp dính cổ tay gã, la lên:
- Làm vậy là ăn cắp!
- Câm mồm. Nếu không mày sẽ…
Gã Mặt Thẹo rít lên như rắn.
Nhưng chưa kịp động thủ thì… hai ống quần xanh da trời của gã đã bay bổng khỏi mặt đất cùng với chiếc áo chùng phần phật. Trời ạ, gã quay mòng mòng như một con bông vụ trong không trung rồi nện lưng xuống nền đường lát đá khiến bụi tung mù mịt.
Rên lên một tiếng, mồm há hốc, gã nằm thượt ra ăn vạ với… đấng cứu rỗi. Lúc này thì nhân vật giúp đỡ gã “thăng thiên” mới lên tiếng. Còn phải hỏi, Tarzan chớ ai.
- Tôi vốn không quen đánh người từ sau lưng. Nhưng không còn đủ thời gian để cảnh cáo. Thằng chó chết này cướp tiền của bạn phải không?
- Ừ, gã đang cầm bóp của mình trong… tay áo.
Mắt Lồi la, đồng thời với hai bước lùi lại:
- Đánh người vô cớ vậy sao? Kỳ cục hết sức! Grombali, cậu có sao không?
Thằng kia vờ gượng đứng dậy không nổi.
Tarzan cúi xuống nhặt cái bóp. Hắn nói với gã bị thương:
- Mày đã liệng nó ra từ ống tay áo! Tao thấy rành rành.
Mắt Lồi kêu lên:
- Nói láo! Ngươi liên minh với quỷ sa tăng để chống lại những chàng trai từ Atlantis. Tính bôi nhọ tụi này hả, đồ dối trá!
Grombali rên hừ hừ:
- Đừng… la làng nữa Argoub. Đừng bận tâm làm gì nữa, dù tụi nó… vu khống tụi mình.
Gã Mặt Thẹo tiếp tục nằm dài thượt như muốn cầu cứu lòng thương hại của người đi đường. Quả nhiên một lão mập có bộ mặt đỏ gay ngậm phì phèo điếu xì gà đã mắc bẫy. Lão lên giọng kẻ cả với Tarzan:
- Hãy để các tu sĩ đáng thương này được yên ổn. Chú mày chắc thuộc băng du đãng phân khối lớn đua xe ầm ầm chớ gì. Này, ta khuyên chú mày nên giữ âm đức mà sống. Chớ có hành hung những con người mộ đạo tội nghiệp.
Tarzan ngó lão mập khoảng ba giây rồi… cười gằn:
- Ông vừa nói gì vậy hả ông… người lớn kia? Ông phải biết rằng tôi là chủ nhân của một chiếc xe đạp dựng sờ sờ đây chớ. Tôi mà là du đãng phân khối lớn ư, ông cứ hỏi cái thằng đội lốt thầy tu đang đo ván kia. Trời ạ, lúc một cô bé bị đám tu sĩ này uy hiếp thì chẳng thấy ai chường mặt can thiệp, còn bây giờ… Nói cho ông biết, cách đây hai mươi phút, tụi tu sĩ này đã cướp cái bóp của bà lão tám mươi tuổi trong ngõ hẻm đằng kia đó, thưa ông.
Lão mập nhún vai bập bập điếu thuốc xì gà và biết điều… chuồn một mạch. Thế chân lão là một người đàn ông thứ hai trẻ hơn, có bộ râu rối, đeo kính mắt tròn. Anh ta có vẻ như “biết tẩy” giáo phái “thầy… chạy” này. Anh ta ôn tồn:
- Anh bạn trẻ yên tâm đi. Tôi sẽ gọi viên cảnh sát gần đây nhất.
Anh ta đi rồi, Tarzan quay sang hai tên tu sĩ:
- Cấm nhúc nhích nghe!
Mặt thằng Argoub xanh mét. Nó muốn lồi hết cặp mắt vốn… lồi sẵn:
- Anh… anh bạn vừa lảm nhảm cái gì? Tụi tôi mà lại đi cướp bóc một bà lão…
Tarzan lạnh lùng:
- Bà cụ sẽ tới đây nhận mặt mấy người đó.
Hắn giả vờ nói cứng, chớ đôi mắt kèm nhèm của bà lão cách gì nhận diện chúng được. Có lẽ chỉ trừ trường hợp bắt quả tang, bằng không thì khó mà kết tội được bọn xin đểu có cái lưỡi lươn lẹo này.
Y như rằng, trước mặt người đàn ông trẻ trung và viên cảnh sát vừa đến, thằng Grombali miệng lẻo bẻo:
- Tôi xin thề trước thần thánh, tôi bị vấp vào chiếc xe đạp dựng giữa đường, vô tình chạm trúng cái giỏ và bóp tiền của cô bé tóc vàng này rơi ra. Lạy Đấng Tối Cao, tôi chưa kịp lượm giùm cô gái thì đã thành nạn nhân của một miếng đòn hiểm.
Viên cảnh sát không thèm quan tâm đến điệu bộ khúm núm man trá của gã, nghiêm nghị hỏi:
- Còn vụ cướp tiền bà cụ tám mươi tuổi thì sao?
Thằng Mắt Lồi Argoub lanh lẹ đỡ đòn:
- Càng không phải chúng tôi, thưa ngày cảnh sát. Tôi nghi rằng đó là chiêu thức tấn công của bọn tội phạm, tay chân của quỷ Sa tăng, nhằm vào những chàng trai từ Atlantis chúng tôi. Chúng cũng sử dụng áo chùng xanh đầu cạo trọc để vu cáo chúng tôi. Chúng mới đúng là bọn… xin đểu.
Viên cảnh sát thở dài ngao ngán:
- Thôi, dù thế nào cũng xin mời hai vị về đồn. Tôi cần phải xác minh lại.
Quay qua Tarzan và Gaby, anh lắc đầu:
- Đành vậy chứ sao. Chúng ta không có chứng cứ…
Khi mọi người đi khuất, Công Chúa mới kéo tay Tarzan:
- Cái thằng Grombali gì đó sẽ là kẻ thù nguy hiểm đối với tụi mình. Gã nhìn bạn đầy căm hận.
Tarzan cười to:
- Mông hắn còn bầm tím thì hắn còn phải nhớ tới mình mà.
Công Chúa vẫn không yên lòng chút nào. Cô bé nói như thở:
- Trong bữa ăn trưa nay, ba mình đã kể cho mình nghe nhiều chuyện về sự hung bạo của đám thầy tu giả mạo này. Mình sẽ kể cho bạn nghe lúc gặp Karl, để mình khỏi phải kể tới hai lần. Thôi nhé người hùng, giờ thì chúng ta đi mua cuốn Album ảnh chớ?
Hai đứa dắt xe đạp ghé hiệu sách mua cuốn Album về ngựa giá 48 mark và cùng đi đến… Giếng Con Lừa. Máy Tính Điện Tử đã ngồi đó đợi chúng từ hồi 3 giờ kém 15 phút.
*
Cái giếng có tên Con Lừa vì được trang trí bởi một con lừa bằng đá, đầu gục xuống như muốn uống nước. Karl ngồi vắt vẻo trên thành giếng, trông thấy Tarzan và Gaby liền đưa hai cánh tay nghều ngoào như cánh quạt cối xay ra dấu.
Ba quái đu đưa chân trên thành giếng. Gaby bắt đầu:
- Cảnh sát đã có những nguồn tin về vụ giáo phái JAA đưa thanh thiếu niên ra nước ngoài. Cũng bằng phương pháp như thầy Baumler đã kể, mới đầu thì nói ngọt dụ dỗ rồi sau đó dùng bạo lực cưỡng ép tất cả bí mật sang Tunesien. Hôm nay có một nhân chứng trình báo với cảnh sát rằng ông ta đã tình cờ thấy Uwe Widmann ở cảng Genua khi đi du lịch. Bạn Uwe ở lớp 10B đã bị “mất tích” đơn giản như vậy.
Tarzan đăm chiêu:
- Cảng Genua ư? Nếu mình nhớ không lầm thì đó là thành phố ven biển của Ý, nơi mà những con tàu vượt Địa Trung Hải để sang Tunisien.
- Đúng. Các bạn biết không, ở thành phố chúng ta, giáo phái JAA đã kết nạp được gần 20 tín đồ. Bọn chúng tập trung trong một căn nhà mướn được ở khu rừng Hirschenau. Không xa trường mình lắm đâu, chỉ hơi chếch về hướng tây một chút. Mỗi ngày chúng có từ 6 đến 8 mạng đi trên một chuyến xe buýt tới các vùng quê khất thực. Số còn lại chia ra từng cặp hành nghề khắp thành phố. Bao giờ chúng cũng đi thành từng cặp, có lẽ để dễ bề lừa đảo. Nếu có một thiếu niên nào tỏ ra thích thú đời sống kì quái của chúng thì chúng sẽ tạm ngưng cuộc hành trình cứu rỗi mà hẹn gặp để giảng đạo trong các quán… đèn mờ. Những bar rượu là điểm hẹn lí tưởng nhất. Cách đây ba tuần, cảnh sát đã bất ngờ khám sào huyệt của chúng nhưng chỉ thu được vài hộp đạn súng lục. Đại ca và quân sư phải biết là chúng lẻo mép đến chừng nào. Chúng thề độc rằng ngẫu nhiên vớ được mớ đạn đó ở trong rừng.
Tarzan chớp mắt:
- Vào hang hùm mới bắt được cọp. Sẽ có ngày mình mò lại rừng Hirschenau.
Máy Tính Điện Tử nói:
- Có mặt tao nữa chớ.
- Mình cũng có mặt luôn. – Gaby sốt sắng. Rồi cô bé tiếp tục – Ba mình bảo tất cả bọn chúng đều có hộ chiếu của Tunesien với những cái tên kì cục. Rõ ràng hộ chiếu đã được “chế tạo” bên kia bờ Địa Trung Hải và theo như giấy tờ thì cả bọn đều trên mười tám tuổi. Tuyệt vời hơn nữa, sở dĩ bọn chúng nói tiếng Đức thành thạo là nhờ các giáo viên cực giỏi của giáo phái JAA bên Tunesien dạy dỗ. Điều đó có nghĩa là muốn trục xuất bọn chúng khỏi nước Đức không phải dễ, nếu không phát giác quả tang chúng phạm tội hình sự. Chỉ nghi ngờ thôi thì chưa đủ, vì xét cho cùng, chúng ta đang sống trong một quốc gia có luật pháp.
Tarzan cảm thấy… nhức đầu:
- Bịp bợm hết cỡ. Mình biết chúng là người Đức hoàn toàn. Này Karl, “các chàng trai từ Atlantis” là gì hả?
- Theo như tao biết thì Atlantis là một đất nước huyền thoại bằng vàng đã chìm dưới đáy biển tròn 11.000 năm. Thằng cha giáo chủ Chedli Hamouda chơi trội muốn nói gã và đồng bọn là những người kế thừa dòng máu của những ông tổ bị chết chìm ấy. Điều này lí giải tại sao gã cần người kế tục. Đi ăn mày suốt 11.000 năm, thì đến thánh thần cũng phải mỏi giò.
Gaby cười thích thú. Cô bé khều Tarzan:
- Bao giờ “vào hang cọp” đây?
- Trong hôm nay mình sẽ mò lại rừng Hirschenau.
Tarzan nheo mắt nhìn mặt trời:
- Bốn giờ mình phải về trường làm bài tập. Sáu giờ chiều chúng ta sẽ tụ tập ở cổng trường, ôkê?
Ba quái chia tay. Khi Tarzan lao vô “Tổ đại bàng”, thằng mập Kloesen vẫn say sưa rung đùi trên giường với thanh kẹo sôcôla nhai nhóp nhép.
Nghe Tarzan kể lại mọi chuyện xảy ra nơi hiệu sách, thằng mập há mồm suýt rớt cả kẹo. Nó hăng hái tuyên bố chiều nay sẽ đi cùng.
- Sao, các bạn đã nghĩ ra sáng kiến gì chưa? Tụi mình sẽ làm cho thầy thật vui nha.
Còn phải hỏi, lời hiệu triệu của hắn được lớp 10A hưởng ứng ngay tức khắc. Có đứa nào trong lớp lại không biết ngày mai là sinh nhật của ông thầy đáng kính này. Lớp 10A có lệ tặng quà sinh nhật cho tất cả các thầy cô giáo – dĩ nhiên thầy cô nào được quý vẫn được tặng quà chu đáo hơn. Thằng Walter Krause hưởng ứng đầu tiên:
- Tôi cho rằng tụi mình nên mua cuốn “1001 chuyện tiếu lâm quốc tế”. Thầy sẽ cười vui vì món quà tặng hài hước Đông Tây kim cổ đó.
Kloesen phản đối:
- Thầy chuyên môn bập bập thuốc lá. Hay là chúng ta mua tặng ổng một cái tẩu?
Máy Tính Điện Tử la làng:
- Ai lại biếu thầy giáo mình món quà sinh nhật “bất lương” vậy. Lỡ ổng bập nhiều quá sinh ho lao thì sao?
Waltraut đưa ra một giải pháp dễ thở hơn:
- Mình biết thầy mê cưỡi ngựa.
Tarzan đồng tình:
- Ôkê! Ổng thích làm kỵ sĩ từ lâu lắm rồi, chỉ kẹt một điều là thầy không có nổi một con ngựa riêng.
Công Chúa chớp mắt:
- Có gì khó đâu Tarzan, chúng ta sẽ mua cho thầy một con chiến mã.
- Nhưng… số tiền để mua quà tặng là bao nhiêu chớ?
Thủ quỹ Gaby đáp:
- Nhiều nhất là 50 mark.
Kloesen hồn nhiên:
- Bao nhiêu đó chỉ mua được một con chiến mã bằng nhựa thôi.
Cả lớp hí lên cười như một tàu ngựa đang lúc hứng chí. Nhưng Karl vẫn chẳng thấy “50 mark” vô ích chút nào. Nó nói hùng hồn:
- Tại sao chúng ta không phối hợp giữa tiền bạc và thú chơi ngựa chớ? Với 50 mark tụi mình thừa sức tặng thầy một Album ảnh tuyệt diệu về các loài ngựa: ngựa nòi, ngựa dạo và ngựa đua.
Tarzan gật đầu:
- Tuyệt lắm! Tôi cho rằng đây là sáng kiến hay hơn cả. Đề nghị biểu quyết.
Cả lớp không ai thắc mắc. Sứ mạng mua cuốn sách ảnh thuộc về Gaby. Cô bé là người giữ tiền quỹ, lại rất am hiểu các loài vật. Gaby ra điều kiện:
- Mình sẽ nhận trách nhiệm mua cuốn Album, nhưng với điều kiện là Tarzan phải cùng đi. Bởi bạn là người chịu trách nhiệm về vụ việc này mà. Đúng 2 giờ 15 phút chiều trước Hiệu sách trung tâm nghe Tarzan?
- Đồng ý!
*
Mặt trời rực rỡ đầu giờ chiều. Tarzan đạp xe vào thành phố bằng lối tắt. Hắn đạp thư thả trên một ngõ nhỏ phảng phất mùi rêu len lỏi giữa hai dãy nhà cao ngất. Con đường tắt này đã tồn tại hàng trăm năm nay. Qua một góc nhà hắn đột nhiên thắng gấp vì thấy một bà lão đang khóc. Coi, bà cụ nức nở áp chiếc khăn tay trước miệng.
Tarzan bối rối:
- Cháu có thể giúp gì được bà?
Bà lão nghẹn ngào:
- Thật là… quân đê tiện.
Tarzan ngơ ngác:
- Ai là quân đê tiện hả bà?
Bà lão gần tám mươi tuổi ngước cặp mắt đẫm lệ nhìn hắn. Nét mặt bà quý phái. Mái tóc bạc như cước của bà rung rung:
- Bọn bất lương đã cướp đoạt tiền bạc của tôi. Tôi chưa kịp cho chúng một mark thì chúng đã giật luôn cái bóp.
- Trời đất, tụi ăn cướp!
Bà cụ phẫn nộ:
- Cháu ơi, chúng đâu có chịu nhìn nhận hành vi như vậy là ăn cướp. Chúng nói đó là sự quyên góp đương nhiên cho đấng tối cao nhằm cứu rỗi các linh hồn.
- Lũ tu sĩ khất thực!
Tarzan bàng hoàng. Hắn sực nhớ đến bài giảng buổi sáng của thầy Baumler.
- Bà có nhớ được mặt mũi chúng không ạ?
- Ôi, mắt tôi kém lắm, tôi chỉ biết chúng gồm hai tên mặc áo thầy tu màu xanh da trời. Còn đầu thì… không có tóc. Chúng cạo trọc lóc.
Tarzan nghĩ thầm: “Các chàng trai từ Atlantis!”. Ái chà, bản chất của giáo phái JAA là như vậy sao? Những thằng đàn ông vui u thịt bắp mượn danh Thượng Đế đi tấn công một bà lão tám mươi tuổi không có gì tự vệ.
Giọng của bà cụ uất ức:
- Toàn bộ tiền lương hưu chi dùng tới cuối tháng tôi để cả trong bóp. Gần 200 mark…
Tarzan nghiến răng:
- Cháu rất lấy làm tiếc. Cháu chỉ chậm chân có vài phút. Hai thằng đó đi về hướng nào hả bà?
- Hướng trung tâm dành cho khách bộ hành.
- Được rồi, cháu sẽ đưa bà tới cảnh sát. Việc đầu tiên là phải tố cáo chúng.
- Cảm ơn cháu, hãy gọi tôi là Roswitha von Mahrendorf.
Một tay dắt xe, một tay dìu bà cụ đang run rẩy với chiếc gậy chống lập cập, Tarzan hơi nao núng khi nghĩ đến Gaby giờ này chắc đứng ngồi không yên trước tiệm sách. Nhưng biết sao bây giờ, việc hắn đang làm đây cần thiết hơn.
Họ gặp một viên cảnh sát dọc đường. Bà cụ lần thứ hai có dịp trút nỗi bất hạnh của mình ra trước vị đại diện pháp luật. Viên cảnh sát nhăn mặt:
- Tôi rất rành mánh khóe tụi này. Đây là bọn xin đểu đội lốt thầy tu. Chúng thường giở trò với những nạn nhân bất lực tới mức sau đó không thể nhận diện ra chúng. Vẫn là áo chùng xanh da trời và đầu cạo trọc. Tiếc rằng tôi không thể hứa hẹn gì nhiều với cụ. Chắc là chúng đã moi hết tiền và quăng cái ví đi từ lâu.
Bà lão sụt sùi. Tarzan thấy đã có thể bàn giao bà cụ cho viên cảnh sát. Hắn ấp úng:
- Cháu đi, thưa bà.
Thoắt cái, hắn biến mất sau khúc quanh ngõ hẻm.
*
Trong khi đó, trước giờ hẹn năm phút thì Gaby đã dắt xe len lỏi giữa đám đông. Mắt cô bé luôn luôn dòm chừng cái giỏ treo trên ghi-đông xe, vì một lẽ đơn giản: trong giỏ là cả một “gia tài” của lớp 10A cộng với chùm chìa khóa và… một cái bánh ga-tô mới ra lò, mang cho Tarzan nếm thử.
Tới trước hiệu sách, Công Chúa đã thấy ngay “tác phẩm” cần mua. Chà, cuốn Album về ngựa in đẹp tuyệt vời đang nằm trong quầy kính kia hẳn sẽ làm cho thầy Baumler thêm một niềm vui trong ngày sinh nhật.
Nhưng Tarzan ở đâu? Đại ca TKKG chưa bao giờ lỡ hẹn cơ mà.
Cô bé đứng tựa vào xe đạp ngắm suối người đông nghẹt. Con suối người không có Tarzan. Hắn còn mải mê rong chơi ở chốn nào kia, cô bé vừa tủi thân vừa tức giận. Được rồi, đã hẹn mà lại không tới, rồi mình sẽ cho anh chàng một trận. Đúng lúc cô đang mím môi tính toán cách trả đũa Tarzan thì hai tên tu sĩ khất thực xuất hiện. Coi, cả hai đều mặc áo chùng xanh da trời đồng màu với vải quần, vai kè kè cái bị to tướng. Chúng ung dung đi qua đám đông, miệng không ngừng lẩm bẩm như đọc thần chú.
Gaby biết tỏng những gì chúng đang lải nhải. Cô đã từng nghe nhiều lần điệp khúc đó. Đại khái:
- Làm ơn quyên góp cho đấng cứu rỗi… làm ơn quyên góp…
Có điều tiếng lầm rầm chưa dứt thì bàn tay của chúng đã nhanh chóng chìa ra xin xỏ người đối diện. Nhưng đâu phải ai cũng cho…
Gaby ngắm nghía hai tên tu sĩ xăm xăm lao về phía cô. Chúng chừng mười bảy tuổi. Cái đầu trọc rám nắng và những vạch đỏ ngang dọc khắp khuôn mặt. Giống hệt mọi… da đỏ. Trời ạ, có lẽ chỉ “đấng cứu rỗi thánh thần của các tội đồ” Chedli Hamouda là biết rõ những vạch đỏ ma quái này có tác dụng gì.
Chúng đến gần.
Gã cao lớn nhìn Gaby trừng trừng. Mặt gã thô tục to bè, da sần sùi đầy thẹo. Gã lập tức ngưng bặt câu thần chú… xin tiền và rỉ tai với thằng đi kế bên điều gì đó. Thằng này mặt mỏng dính, mắt lồi, tướng độc ác như chưa hề cười bao giờ.
Hai tên cấp tốc xáp lại cô bé. Thằng Mặt Thẹo chìa bàn tay trắng bệch vung vẩy. Một âm thanh buồn thảm cất lên:
- Làm ơn quyên góp…
Gaby định quay đi khiến chiếc xe đạp suýt đổ ập. Tay của cô vừa chạm vào ghi-đông là hai thằng ác ôn đã áp sát hai bên. Trời đất, sau lưng cô là bức tường nhà, trước mặt là dòng người tuôn chảy như con suối dửng dưng không ai để ý tới ba người.
Gaby biết: Ngay giữa cả ngàn con người, người ta vẫn có thể bị đơn độc như ở tận cùng thế giới. Vì phần đông thiên hạ ngại can thiệp vào chuyện của người khác.
Thằng Mặt Thẹo chìa tay như gí một con dao sát cổ cô. Gã gầm gừ:
- Đưa tiền đây!
- Tôi không có tiền.
Gã “tu sĩ” liếc mắt vào cái giỏ:
- Không có hả? Cô có cái bóp đây thôi!
- Nhưng tôi không góp đâu.
- Không ư? Chà, giọng điệu khác rồi đó. Hồi nãy cô nói không có tiền còn bây giờ thì có mà không chịu hiến. Vậy đâu có được. Đấng cứu rỗi tồn tại là vì cả cô nữa đó.
- Tôi không cần điều đó. Mà tiền cũng không phải của tôi.
- Thôi, thoái thác làm gì cô nương. Bổn phận của cô em là phải nộp tiền cho đấng cứu rỗi…
Gã huýt sáo và thằng Mắt Lồi nhanh như chớp thúc vào sườn Gaby. Cô bé không ngờ đến cử chỉ thô bỉ này. Cô quay lại nhìn thằng Mắt Lồi và… a lê hấp, cái bóp trong giỏ của cô đã bay gọn lỏn vô bàn tay của gã Mặt Thẹo. Gã luồn cái bóp thực lẹ làng trong ống tay áo nhưng Gaby vẫn lẹ làng hơn. Cô bé chụp dính cổ tay gã, la lên:
- Làm vậy là ăn cắp!
- Câm mồm. Nếu không mày sẽ…
Gã Mặt Thẹo rít lên như rắn.
Nhưng chưa kịp động thủ thì… hai ống quần xanh da trời của gã đã bay bổng khỏi mặt đất cùng với chiếc áo chùng phần phật. Trời ạ, gã quay mòng mòng như một con bông vụ trong không trung rồi nện lưng xuống nền đường lát đá khiến bụi tung mù mịt.
Rên lên một tiếng, mồm há hốc, gã nằm thượt ra ăn vạ với… đấng cứu rỗi. Lúc này thì nhân vật giúp đỡ gã “thăng thiên” mới lên tiếng. Còn phải hỏi, Tarzan chớ ai.
- Tôi vốn không quen đánh người từ sau lưng. Nhưng không còn đủ thời gian để cảnh cáo. Thằng chó chết này cướp tiền của bạn phải không?
- Ừ, gã đang cầm bóp của mình trong… tay áo.
Mắt Lồi la, đồng thời với hai bước lùi lại:
- Đánh người vô cớ vậy sao? Kỳ cục hết sức! Grombali, cậu có sao không?
Thằng kia vờ gượng đứng dậy không nổi.
Tarzan cúi xuống nhặt cái bóp. Hắn nói với gã bị thương:
- Mày đã liệng nó ra từ ống tay áo! Tao thấy rành rành.
Mắt Lồi kêu lên:
- Nói láo! Ngươi liên minh với quỷ sa tăng để chống lại những chàng trai từ Atlantis. Tính bôi nhọ tụi này hả, đồ dối trá!
Grombali rên hừ hừ:
- Đừng… la làng nữa Argoub. Đừng bận tâm làm gì nữa, dù tụi nó… vu khống tụi mình.
Gã Mặt Thẹo tiếp tục nằm dài thượt như muốn cầu cứu lòng thương hại của người đi đường. Quả nhiên một lão mập có bộ mặt đỏ gay ngậm phì phèo điếu xì gà đã mắc bẫy. Lão lên giọng kẻ cả với Tarzan:
- Hãy để các tu sĩ đáng thương này được yên ổn. Chú mày chắc thuộc băng du đãng phân khối lớn đua xe ầm ầm chớ gì. Này, ta khuyên chú mày nên giữ âm đức mà sống. Chớ có hành hung những con người mộ đạo tội nghiệp.
Tarzan ngó lão mập khoảng ba giây rồi… cười gằn:
- Ông vừa nói gì vậy hả ông… người lớn kia? Ông phải biết rằng tôi là chủ nhân của một chiếc xe đạp dựng sờ sờ đây chớ. Tôi mà là du đãng phân khối lớn ư, ông cứ hỏi cái thằng đội lốt thầy tu đang đo ván kia. Trời ạ, lúc một cô bé bị đám tu sĩ này uy hiếp thì chẳng thấy ai chường mặt can thiệp, còn bây giờ… Nói cho ông biết, cách đây hai mươi phút, tụi tu sĩ này đã cướp cái bóp của bà lão tám mươi tuổi trong ngõ hẻm đằng kia đó, thưa ông.
Lão mập nhún vai bập bập điếu thuốc xì gà và biết điều… chuồn một mạch. Thế chân lão là một người đàn ông thứ hai trẻ hơn, có bộ râu rối, đeo kính mắt tròn. Anh ta có vẻ như “biết tẩy” giáo phái “thầy… chạy” này. Anh ta ôn tồn:
- Anh bạn trẻ yên tâm đi. Tôi sẽ gọi viên cảnh sát gần đây nhất.
Anh ta đi rồi, Tarzan quay sang hai tên tu sĩ:
- Cấm nhúc nhích nghe!
Mặt thằng Argoub xanh mét. Nó muốn lồi hết cặp mắt vốn… lồi sẵn:
- Anh… anh bạn vừa lảm nhảm cái gì? Tụi tôi mà lại đi cướp bóc một bà lão…
Tarzan lạnh lùng:
- Bà cụ sẽ tới đây nhận mặt mấy người đó.
Hắn giả vờ nói cứng, chớ đôi mắt kèm nhèm của bà lão cách gì nhận diện chúng được. Có lẽ chỉ trừ trường hợp bắt quả tang, bằng không thì khó mà kết tội được bọn xin đểu có cái lưỡi lươn lẹo này.
Y như rằng, trước mặt người đàn ông trẻ trung và viên cảnh sát vừa đến, thằng Grombali miệng lẻo bẻo:
- Tôi xin thề trước thần thánh, tôi bị vấp vào chiếc xe đạp dựng giữa đường, vô tình chạm trúng cái giỏ và bóp tiền của cô bé tóc vàng này rơi ra. Lạy Đấng Tối Cao, tôi chưa kịp lượm giùm cô gái thì đã thành nạn nhân của một miếng đòn hiểm.
Viên cảnh sát không thèm quan tâm đến điệu bộ khúm núm man trá của gã, nghiêm nghị hỏi:
- Còn vụ cướp tiền bà cụ tám mươi tuổi thì sao?
Thằng Mắt Lồi Argoub lanh lẹ đỡ đòn:
- Càng không phải chúng tôi, thưa ngày cảnh sát. Tôi nghi rằng đó là chiêu thức tấn công của bọn tội phạm, tay chân của quỷ Sa tăng, nhằm vào những chàng trai từ Atlantis chúng tôi. Chúng cũng sử dụng áo chùng xanh đầu cạo trọc để vu cáo chúng tôi. Chúng mới đúng là bọn… xin đểu.
Viên cảnh sát thở dài ngao ngán:
- Thôi, dù thế nào cũng xin mời hai vị về đồn. Tôi cần phải xác minh lại.
Quay qua Tarzan và Gaby, anh lắc đầu:
- Đành vậy chứ sao. Chúng ta không có chứng cứ…
Khi mọi người đi khuất, Công Chúa mới kéo tay Tarzan:
- Cái thằng Grombali gì đó sẽ là kẻ thù nguy hiểm đối với tụi mình. Gã nhìn bạn đầy căm hận.
Tarzan cười to:
- Mông hắn còn bầm tím thì hắn còn phải nhớ tới mình mà.
Công Chúa vẫn không yên lòng chút nào. Cô bé nói như thở:
- Trong bữa ăn trưa nay, ba mình đã kể cho mình nghe nhiều chuyện về sự hung bạo của đám thầy tu giả mạo này. Mình sẽ kể cho bạn nghe lúc gặp Karl, để mình khỏi phải kể tới hai lần. Thôi nhé người hùng, giờ thì chúng ta đi mua cuốn Album ảnh chớ?
Hai đứa dắt xe đạp ghé hiệu sách mua cuốn Album về ngựa giá 48 mark và cùng đi đến… Giếng Con Lừa. Máy Tính Điện Tử đã ngồi đó đợi chúng từ hồi 3 giờ kém 15 phút.
*
Cái giếng có tên Con Lừa vì được trang trí bởi một con lừa bằng đá, đầu gục xuống như muốn uống nước. Karl ngồi vắt vẻo trên thành giếng, trông thấy Tarzan và Gaby liền đưa hai cánh tay nghều ngoào như cánh quạt cối xay ra dấu.
Ba quái đu đưa chân trên thành giếng. Gaby bắt đầu:
- Cảnh sát đã có những nguồn tin về vụ giáo phái JAA đưa thanh thiếu niên ra nước ngoài. Cũng bằng phương pháp như thầy Baumler đã kể, mới đầu thì nói ngọt dụ dỗ rồi sau đó dùng bạo lực cưỡng ép tất cả bí mật sang Tunesien. Hôm nay có một nhân chứng trình báo với cảnh sát rằng ông ta đã tình cờ thấy Uwe Widmann ở cảng Genua khi đi du lịch. Bạn Uwe ở lớp 10B đã bị “mất tích” đơn giản như vậy.
Tarzan đăm chiêu:
- Cảng Genua ư? Nếu mình nhớ không lầm thì đó là thành phố ven biển của Ý, nơi mà những con tàu vượt Địa Trung Hải để sang Tunisien.
- Đúng. Các bạn biết không, ở thành phố chúng ta, giáo phái JAA đã kết nạp được gần 20 tín đồ. Bọn chúng tập trung trong một căn nhà mướn được ở khu rừng Hirschenau. Không xa trường mình lắm đâu, chỉ hơi chếch về hướng tây một chút. Mỗi ngày chúng có từ 6 đến 8 mạng đi trên một chuyến xe buýt tới các vùng quê khất thực. Số còn lại chia ra từng cặp hành nghề khắp thành phố. Bao giờ chúng cũng đi thành từng cặp, có lẽ để dễ bề lừa đảo. Nếu có một thiếu niên nào tỏ ra thích thú đời sống kì quái của chúng thì chúng sẽ tạm ngưng cuộc hành trình cứu rỗi mà hẹn gặp để giảng đạo trong các quán… đèn mờ. Những bar rượu là điểm hẹn lí tưởng nhất. Cách đây ba tuần, cảnh sát đã bất ngờ khám sào huyệt của chúng nhưng chỉ thu được vài hộp đạn súng lục. Đại ca và quân sư phải biết là chúng lẻo mép đến chừng nào. Chúng thề độc rằng ngẫu nhiên vớ được mớ đạn đó ở trong rừng.
Tarzan chớp mắt:
- Vào hang hùm mới bắt được cọp. Sẽ có ngày mình mò lại rừng Hirschenau.
Máy Tính Điện Tử nói:
- Có mặt tao nữa chớ.
- Mình cũng có mặt luôn. – Gaby sốt sắng. Rồi cô bé tiếp tục – Ba mình bảo tất cả bọn chúng đều có hộ chiếu của Tunesien với những cái tên kì cục. Rõ ràng hộ chiếu đã được “chế tạo” bên kia bờ Địa Trung Hải và theo như giấy tờ thì cả bọn đều trên mười tám tuổi. Tuyệt vời hơn nữa, sở dĩ bọn chúng nói tiếng Đức thành thạo là nhờ các giáo viên cực giỏi của giáo phái JAA bên Tunesien dạy dỗ. Điều đó có nghĩa là muốn trục xuất bọn chúng khỏi nước Đức không phải dễ, nếu không phát giác quả tang chúng phạm tội hình sự. Chỉ nghi ngờ thôi thì chưa đủ, vì xét cho cùng, chúng ta đang sống trong một quốc gia có luật pháp.
Tarzan cảm thấy… nhức đầu:
- Bịp bợm hết cỡ. Mình biết chúng là người Đức hoàn toàn. Này Karl, “các chàng trai từ Atlantis” là gì hả?
- Theo như tao biết thì Atlantis là một đất nước huyền thoại bằng vàng đã chìm dưới đáy biển tròn 11.000 năm. Thằng cha giáo chủ Chedli Hamouda chơi trội muốn nói gã và đồng bọn là những người kế thừa dòng máu của những ông tổ bị chết chìm ấy. Điều này lí giải tại sao gã cần người kế tục. Đi ăn mày suốt 11.000 năm, thì đến thánh thần cũng phải mỏi giò.
Gaby cười thích thú. Cô bé khều Tarzan:
- Bao giờ “vào hang cọp” đây?
- Trong hôm nay mình sẽ mò lại rừng Hirschenau.
Tarzan nheo mắt nhìn mặt trời:
- Bốn giờ mình phải về trường làm bài tập. Sáu giờ chiều chúng ta sẽ tụ tập ở cổng trường, ôkê?
Ba quái chia tay. Khi Tarzan lao vô “Tổ đại bàng”, thằng mập Kloesen vẫn say sưa rung đùi trên giường với thanh kẹo sôcôla nhai nhóp nhép.
Nghe Tarzan kể lại mọi chuyện xảy ra nơi hiệu sách, thằng mập há mồm suýt rớt cả kẹo. Nó hăng hái tuyên bố chiều nay sẽ đi cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.