Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 10 - Chương 8: CÁI TÚI MÀU VÀNG

Tô Du Bính

04/12/2013

Người nhân viên siêu thị mặc áo măng-tô màu nâu. Trên cái đầu hói của ông ta là chiếc mũ phớt cũng màu nâu nốt. Làm con tin giao tiền mà cứ như đi đóng kịch. Tarzan nghĩ thầm: lão Klemm có vẻ bận tâm đến thời trang hơn là bảo vệ cái túi xách thể thao vàng choé.

Klemm tiến vào lối cửa chính với bộ mặt ngơ ngác như mọi bữa. Ông ta đi qua người cảnh sát hình sự mặc thường phục một cách tỉnh bơ và dừng chân bên trạm điện thoại kế quầy gửi đồ. Klemm so vai, quay người hai vòng và đảo mắt điểm danh nhân sự đứng gần đó.

Tarzan và Gaby núp sau một cái cột để tránh mặt, chỉ nghé mắt quan sát.

Trạm điện thoại không một bóng người. Klemm mở cửa phòng và ngáng chân giữ cánh cửa. Trông có vẻ như đang căng tai nghe ngóng.

Một phút trôi qua. Chuông điện thoại réo. Thậm chí hai đứa cũng nghe rõ. Klemm cuống cuồng lao vào buồng điện thoại, thiếu chút nữa thì ngã sấp mặt. Klemm giật phắt ống nghe áp lên tai. Hai đứa chỉ thấy phần lưng lão ta trồi lên cúi xuống như gật gật.

Klemm rời trạm, đi như chạy về lối cửa ra. Ông ta không cần biết viên cảnh sát “chìm” đang bám theo mình trong một khoảng cách nhất định.

Tarzan và Gaby cũng từ giã chỗ trú ẩn. Tarzan có vẻ băn khoăn dữ:

- Chà, không thấy bóng thằng Hibler hoặc Manhold bạn gã. Chúng định giở mưu kế gì đây?

Klemm băng qua đường để đến bãi đậu xe. Chúng “chỉ đạo” đường đi nước bước ư? Tarzan đang tìm lời giải đáp thì hai thằng chiến hữu Karl và Dirk phóng tới. Mặt mũi tụi nó đỏ gay. Karl nheo nheo mắt:

- Thanh tra Glockner ngồi trên chiếc xe trắng đầu tiên. Có lẽ ông sắp nổ máy. Tao hồi hộp quá.

- Làm sao không hồi hộp được hả Karl? Tao còn chưa rõ nội dung cuộc điện đàm nói gì…

Trong lúc đó thì lão Klemm đi vòng vòng giữa hàng loạt chiếc xe hơi đang đậu để tìm một bảng số xe cần thiết theo “chỉ thị” từ xa. A, đây rồi. Chiếc Opel màu xanh lam đã lọt vào thước ngắm của lão.

Klemm mở cốp, bỏ cái túi màu vàng vô và đóng sập cốp xe. Ông ta trèo lên buồng lái quá dễ dàng vì cửa không hề khoá. Tarzan sực tỉnh. Hắn nói nhanh như gió:

- Tao phải theo lão đây!

Trong chớp mắt, hắn đã bỏ xa các chiến hữu bằng tốc độ của một vận động viên… ưu hạng. Tarzan vừa kịp nhảy lên yên xe đạp thì chiếc Opel cũng bắt đầu lăn bánh.

*

Cuộc rượt đuổi bắt đầu. Tarzan có ưu thế trên các con lộ nội thành, chiếc xe đạp của hắn thừa sức len lỏi giữa một rừng xe cộ nườm nượp, chưa kể việc những ngã tư đèn xanh đèn đỏ sẽ ủng hộ hắn. Hắn chỉ sợ lão Klemm hẹn một địa điểm nào đó ở ngoại thành thì… lạy trời, hắn không tài thánh nào đẩy con ngựa sắt của mình chạy tới tám mươi cây số một giờ được.

Tại trung tâm thành phố, thứ tự đã được dàn xếp: chiếc Opel đi đầu tiên, sau đó là chiếc BMW của thanh tra Glockner và hai vị cảnh sát, cuối cùng là… xe đạp của Tarzan. Ra đến một khu vực khá yên tĩnh, Klemm bắt đầu tăng tốc. Lão và Glockner đều phóng vùn vụt. Chỉ đáng thương cho Tarzan. Hắn đối đầu tới ba thứ: gió lạnh, nước mắt giàn giụa vì gió tạt và vành tai thì buốt như bị cắt cụt. Hắn “bay” trên mặt đường bằng guồng chân đạp khủng khiếp khiến vài khách bộ hành đi ngang nhìn thấy phải lắc đầu.

Thực là công… dã tràng. Hai chiếc xe hơi đã biến mất.

Tuy nhiên Tarzan lại rành khu vực này. Hắn hiểu đây là khu ngoại ô với những căn nhà nho nhỏ, mảnh vườn “mini” phù hợp với túi tiền của những người có thu nhập thấp. Việc tìm lại bóng dáng của lão Klemm chỉ còn là vấn đề thời gian.

Y như ý nghĩ của hắn, kia kìa, lão Klemm đã dừng chiếc xe Opel sau một vườn hoa tàn úa trong tiết thu. Hắn lập tức dừng lại trong khoảng cách gần bốn trăm mét. Khoảng cách vừa đủ để dễ bề quan sát.

Chiếc BMW của cảnh sát cũng đang đậu ven đường. Chỉ cách chiếc Opel chừng trăm mét. Tarzan thấy thanh tra Glockner đã bước xuống. Còn lão Klemm ư? Lão thản nhiên đi vòng ra sau cốp xe, liếc chiếc BMW một cách thật khinh thị rồi… lấy chiếc túi thể thao màu vàng rất thong thả và… đi một mạch dọc con phố, không thèm hất ra sau cả một cái ngoái đầu.

Con đường lão đang lầm lũi bước sẽ dẫn đến những mảnh vườn nhiều đường ngang ngõ tắt, Tarzan biết tỏng như thế. Hắn bất lực nhìn lão bốc hơi sau khúc ngoặt thứ nhất và nhún vai đau khổ thấy chiếc BMW cũng đang tiếp tục làm nhiệm vụ của mình.

Chỉ còn lại hắn và chiếc Opel. Lạ nhỉ, chiếc Opel, chiếc Opel. Nó mang bảng số của thành phố này, vậy ai là chủ nhân chiếc xe “tội phạm” đó? Nào, hãy đặt thử mình vào vị trí kẻ tống tiền. Mình đâu có thể dễ dàng nhận tiền trước sự “chiếu tướng” của cảnh sát được, mình phải làm một cái gì đó vượt trội hơn. Chứ sao, phải đánh lừa nhân viên an ninh khỏi chú ý đến “món hàng” sẽ nhận, phải… điệu hổ li sơn.

- Thôi chết rồi…

Tarzan kinh hoàng. Sự phân tích bình tĩnh và khoa học đã đưa lại một kết thúc rõ ràng như tiếng sét giữa trời quang. Miệng hắn khô khốc. Hắn chờ đợi sự giải đáp bằng cách dắt xe đạp ẩn mình sau một bụi cây cành lá rậm rạp. Nếu không có gì phản lại suy đoán của hắn vào giờ chót, chắc chắn “kẻ tống tiền” sẽ hiện ra ngay bây giờ bên cạnh chiếc Opel.

Đây rồi, từ con đường hẹp… một người đàn bà chầm chậm đạp xe ra. Bà ta mặc áo măng-tô màu sáng và chít khăn trên đầu. Thái độ của bà ta thật kì lạ, cái đầu lắc lư với đôi mắt dáo dác chứng tỏ bà ta không tin vào bất cứ người nào đang di chuyển hoặc đứng lại trên đường. Lẽ nào bà ta sắp làm một chuyện gì bất lương chăng?



Tarzan bẻ các ngón tay răng rắc. Hắn hồi hộp muốn rụng tim lúc người đàn bà tiến lại bãi đậu chiếc xe Opel. Lạy chúa, bà ta đã mở cốp chiếc xe với động tác thành thạo của dân… trong nghề.

Tarzan nín thở lúc người đàn bà nhấc chiếc túi thể thao vàng choé. Một chiếc túi giống hệt chiếc túi mà lão Klemm đã mang đi để đánh lạc hướng cảnh sát. Hắn muốn hét lên sung sướng vì sự phán đoán quá… chính xác của mình, nhưng đành nén lòng ngậm miệng. Bởi vì người đàn bà đã nhanh nhẹn ấn cái túi vàng vô một bọc nilông và buộc chặt vào sau xe, ung dung và nhàn rỗi như một bà nội trợ gưong mẫu về chợ.

Tarzan đạp xe theo sau người đàn bà. Tốc độ lớn nhất của bà ta cũng chỉ bằng những cú nhấn nhẹ nhàng xuống pê-đan của hắn. Cuộc “đấu trí” lại tiếp tục nhưng lần này trôi chảy hơn. Rõ ràng bọn tống tiền đã chuẩn bị sẵn một cái túi màu vàng nhồi đầy rơm hoặc giấy trong cốp chiếc Opel và điện thoại cho Klemm ôm theo cái túi đó. Chúng đã dụ cảnh sát bằng kế “điệu hổ li sơn” cho chiếc BMW bám theo Klemm và cái túi “giả” để người đàn bà xa lạ, vốn là một thành viên của bọn chúng, khoan thai xuất hiện và ẵm gọn… con mồi.

Mưu mô khá đó. Đơn giản mà hiệu quả. Có điều chúng đã không tính đến tụi mình. Và ơn Chúa, bữa nay mình lại khá minh mẫn! – Tarzan khoái chí nghĩ thầm.

Tarzan rượt đuổi người đàn bà chừng mười phút thì đến phố Fritz Muller. Hắn đã tính trước rằng bà ta sẽ thủ tiêu chiếc xe đạp đang đi và trèo lên một chiếc xe hơi của đồng bọn đến đón. Vậy mà…

Trật lất. Người đàn bà dắt xe vào cổng một khu nhà nhỏ được vây bọc bởi hàng giậu cao, rậm rịt. Tarzan đứng trước cổng, mắt như hoa lên vì tấm bảng đồng trên cánh cổng. Coi, tên của chủ nhà trên tấm bảng đồng rõ ràng như một cú nốc ao làm tối sầm mặt mũi hắn. Không ai khác hơn là lão Klemm. Đúng ra phải đọc là “Richard và Mathilde Klemm”. Trời ạ, ai mà ngờ lão nhân viên chết nhát của siêu thị Đế Vương lại chính là… kẻ tống tiền, là chủ nhân của những tối hậu thư nặc danh dán bên ngoài các lọ dưa chuột muối có thuốc độc. Thảo nào… thảo nào, lão ta luôn trang bị cặp găng tay da trong túi. Cặp găng tay không cần thiết cho nghề nghiệp của một nhân viên siêu thị. Cặp găng tay chẳng dính dáng gì đến căn bệnh tê thấp của lão, chẳng qua chỉ nhằm giấu đi các dấu vân tay khi hành động.

Thật không tin nổi - Tarzan nghĩ – Cái kẻ yếu đuối này là kẻ cuối cùng mà mình nghi ngờ. Nhưng có thể mụ Mathilde này mới là kẻ nghĩ ra mọi chuyện. Để coi mụ làm gì tiếp theo nào.

Tarzan ngó vào cổng quan sát mụ Mathilde. Mụ dựng xe đạp và biến mất ở sau vườn.

*

Tarzan trèo qua cổng vô trong như một cái bóng. Hắn vòng ra sau nhà kho núp vào một chỗ khuất ngắm nghía mảnh vườn xơ xác. Lá rụng ngập những thảm cỏ không được chăm sóc chứng tỏ vợ chồng lão Klemm rất hững hờ với cái thú làm vườn.

Mathilde đứng cách hắn không quá năm mét. Mụ để yên cái túi ni-lông vừa ẵm gọn và cúi xuống lắc lắc một vật gì đó dưới bụi rậm. Mụ ta đã đào sẵn một cái hang động chăng?

Ồ, một cái thùng được chôn sâu dưới đất. Người đàn bà nhấc cái nắp thùng được ngụy trang đầy lá và cỏ dại qua một bên, thả bọc ni-lông vào và dùng chân giậm mạnh cho gọn ghẽ rồi khoan khoái đậy nắp thùng. Bây giờ thì đố ai phân biệt nổi mảng cỏ nào là chỗ chứa túi tiền và mảng cỏ nào là tinh khiết. Tarzan lắc đầu: Hèn chi vợ chồng lão cứ mặc kệ chẳng thèm để ý đến mảnh vườn, cỏ càng um tùm thì “tội lỗi” càng kín đáo.

Đã đến lúc… rút quân. Hắn rón rén quay lại chỗ chiếc xe đạp và phóng vèo về bãi đậu chiếc Opel. Từ xa hắn đã điểm danh đủ mặt: thanh tra Glockner, nhị vị cảnh sát đồng sự, Richard Klemm. Lão Klemm đóng kịch tuyệt hảo với khuôn mặt vừa ngoan cố vừa sượng sùng.

Tarzan dừng xe giữa hai chiếc Opel và BMW. Hắn khoanh tay và giả vờ lơ đãng theo dõi câu chuyện. Nhưng thanh tra Glockner đâu có dễ dàng bỏ qua hắn. Ông nói:

- Chú đã biết thế nào băng các cháu cũng tham gia vụ này. Chú đã thấy cháu trong kính chiếu hậu.

Ông quay sang Klemm gằn giọng:

- Tại sao anh lại không ra ám hiệu cho chúng tôi khi biết số tiền thật vẫn còn nằm trong cốp xe? Hả?

Klemm giãy nảy lên như đỉa phải vôi:

- Ai sẽ chịu trách nhiệm về cái chết của tôi? Đâu phải các ông, đúng không? Tên tống tiền đã dọa giết hết gia đình tôi nếu tôi có một cử chỉ gì làm cho các ông nghi ngờ. Ôi, tôi đâu muốn các ông bám theo vô ích như vậy?

- Anh “cộng tác” với bọn cướp tốt đấy.

Một nhân viên an ninh nháy mắt với Glockner. Ông thanh tra bước vội vã ra chiếc BMW nhấc ống nghe cấp kì. Lát sau, ông bước lại với nét mặt căng thẳng:

- Chiếc Opel bị đánh cắp tối qua. Trong xe có cả chùm chìa khóa dự trữ để trong hộp nam châm dưới cốp xe. Chủ xe, một nhân viên bán hàng, đã cho biết như vậy.

Ông nhìn Tarzan buồn rầu:

- Chúng đã đánh lừa được chúng tôi. Tiếc là tụi chú nhận ra mánh khóe ấy quá muộn. Thì ra trong cốp xe có hai cái túi giống hệt nhau Tarzan à. Cháu biết không…

Tarzan không để thanh tra Glockner phải cay cú thêm. Hắn nối lời:

- Cháu biết rồi, thưa chú.



Ông Glockner ngó hắn lom lom:

- Cháu biết gì vậy? Biết rằng tên tống tiền đã…

- Đó là một mụ đàn bà. Kẻ lấy túi tiền là một mụ đàn bà, thưa chú!

- Chúa ơi! Vậy là cháu…

Tarzan cười khoan khoái:

- Cháu đã đến đây đúng lúc. Và đã hiểu ra mọi chuyện như chú, cũng… đúng lúc. May làm sao, cái cuốc xe đạp bạt mạng xuyên thành phố. Nhờ nó, cặp giò của cháu được vận động mà cả trí óc nữa cũng… vận động luôn.

Thanh tra Glockner xoa xoa trán:

- Ồ, tôi đã quen với một số cá tính ở cháu, nhưng vẫn luôn bị bất ngờ. Nghĩa là cháu đã nán lại đây hả?

Tarzan bình thản kể lại từ đầu đến cuối màn… thám tử của mình khiến nhị vị cảnh sát kinh ngạc. Khỏi nói đến Klemm, lão rên lên lúc Tarzan chỉ ra sào huyệt cuối cùng. Đó là một cái thùng được chôn ở ngoài vườn, đằng sau nhà kho, dưới một bụi dâu dại.

Lão ôm mặt rên rỉ.

Thanh tra Glockner nhìn Tarzan cực kì ngưỡng mộ:

- Cháu có thể dẫn tụi chú đến chỗ giấu tiền ngay bây giờ chớ?

- Tất nhiên, thưa chú Glockner. Nhưng lúc này cháu nghĩ rằng cần phải cho chú biết thủ phạm của vụ tống tiền là ai đã…

Hắn chỉ tay vào bộ mặt thất sắc của Klemm:

- Chính ông này và vợ ông ta là đồng thủ phạm. Richard và Mathilde Klemm.

Không gian trở nên nghẹt thở. Lão Klemm đột nhiên lắp ba lắp bắp:

- Tôi… tôi xin thề. Tội lỗi do… Mathilde. Cô ta thèm một chiếc áo choàng lông… Cô ta thường xuyên chửi rủa tôi kiếm được quá ít tiền…

Thanh tra Glockner cười lạnh lẽo:

- Thế còn vụ tống tiền thứ hai: tống tiền cả thành phố bằng chất Aceton-Nitril?

Mặt Klemm nghệt ra. Nước mắt nước mũi lão kèm nhèm ngó thật bẩn thỉu:

- Tôi… tôi không biết.

- Sao? Anh chối hả? Các người đã đòi tới một triệu mark mà?

Klemm nhảy dựng như một thằng điên:

- Tôi không bao giờ dám mơ tới “một triệu mark”. Khả năng tống tiền của tôi đến một trăm ngàn đã là ghê gớm lắm rồi. Tôi có bị bệnh vĩ cuồng đâu! Mà tôi biết làm gì với bấy nhiêu tiền chứ? Đừng vu cáo vụ này cho tôi, cái thùng chôn ngoài vườn của chúng tôi không chứa nổi số tiền khổng lồ ấy.

Tarzan nhìn lão ngao ngán. Té ra tay nghề của Klemm chỉ đến thế. Lão chỉ đủ tài nghệ bày bán và làm ảo thuật với những lọ dưa chuột muối.

Ông Glockner liếc qua hai cộng sự viên:

- Thôi, đã đến lúc đưa ông ta về… thăm nhà. Có lẽ bà vợ thèm chiếc áo choàng lông của ông ta đang đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hủ Mộc Sung Đống Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook