Quyển 67 - Chương 2: CHIẾC XE HƠI MÀU XÁM BẠC
Tô Du Bính
05/12/2013
Tứ quái ai nấy đều nhìn thấy tấm biển báo cấm chạy ô tô quá 80 km một giờ
dựng sừng sửng bên lề. Đường hơi dốc nhưng rất tối, bốn đứa thả xe đạp
vọt qua. Đúng lúc đó, Tarzan đang đi đầu bỗng phanh két lại khiến Gaby
suýt tông xe vào đuôi xe hắn. Cô bé toan hét lên bỗng thấy một thân hình nằm bất động bên lề đường và chiếc xe đạp bẹp dúm.
Trong phút chốc, cả đám dựng xe bước tới. Nạn nhân lúc này nằm úp sấp nên chưa đứa nào nhận biết là ai. Gaby run rẫy:
- Máu chảy nhiều quá… bạn phải đặt ông lão nằm nghiêng, rồi garo cánh tay mới được
Tarzan lật nạn nhân nằm nghiêng. Hắn thốt lên:
- Trời đất, thầy Schotten!
Tarzan lấy chiếc khăn tay sạch bong, xé ra làm băng. Hắn nhận xét:
- Rõ ràng một thằng khốn nào đã húc ô tô vô xe đạp của thầy rồi bỏ mặc nạn nhân để chạy trốn…
Gaby tức giận nói:
- Nếu thế thì… chắc chắn là lão Klunk.
Tròn Vo lau mồ hôi trán:
- Ôi, thầy vẫn mê man. Tao và quân sư phải phóng đến làng Dickelheim mới được. Ở đó quán nhậu ALTWIRT thế nào cũng có điện thoại.
- Ờ, mày gọi bác sĩ và cảnh sát giao thông gấp nghe.
Tại hiện trường chỉ còn nhị quái Gaby và Tarzan ngồi nhấp nhổm cạnh ông thầy về hưu khả kính. Tarzan bắt mạch cho thầy. Mạch ổn định nhưng thầy giáo vẫn mê man. Gaby lẩm bẩm:
- Thật không thể ngờ lại có hạng người độc ác đến như vậy, nỡ để nạn nhân nằm lại, kệ cho máu chảy, muốn ra sao thì ra. Nếu mình không tới kịp e thầy sẽ chết vì mất máu. Nè, đại ca coi kìa… v
Gaby chỉ tay vào những các vẩy nhỏ li ti màu ánh bạc rải rác ngay sát nơi nạn nhân nằm.
Tarzan gật đầu:
- Mình thấy rồi. Những mảnh sơn ô tô màu xám bạc. Nếu hôm nay lão Klunk mà đi chiếc xe màu này thì coi như tàn đời.
- Liệu lão có cố tình đâm phải thầy giáo không? Bởi lão làm thế có khác chi tự vẫn. Chỗ kia là vết phanh, điều đó chứng tỏ xe đã dừng lại.
Khoảng 15 phút sau thì Karl và Tròn Vo quay lại. Karl hổn hển:
- Cảnh sát và bác sĩ cấp cứu sắp tới…
Cuối cùng thầy Schotten cũng được chuyển lên xe cứu thương kịp thời. Bác sĩ Lehner ngỏ lời khen ngợi Tứ quái:
- Các cháu đã làm đúng các thao tác sơ cứu y tế. Thầy giáo của các cháu chắc chắn sẽ qua khỏi.
Xe cứu thương vừa đi thì xe cảnh sát cũng phóng tới. Tứ quái chẳng còn gì hơn để tường thuật với nhà chức trách. Chúng chỉ biết rằng thầy Schotten đã về hưu và sống độc thân.
Trong khi các chuyên gia hình sự làm công việc thẩm tra hiện trường thì Tứ quái thất nghiệp. Bốn đứa chào mọi người lên đường. Chân đạp xe mà lòng dạ cứ xốn xang. Tarzan nói to để cả bọn cùng nghe:r
- Chắc thầy Schotten đi mua đồ uống và thực phẩm cho tụi mình. Mọi lần thầy đi chiếc xe Fiat, nhưng hôm nay trời đẹp, chẳng mấy người muốn đi ô tô cả.
Gaby hỏi:
- Bây giờ tụi mình làm gì?
Tarzan đáp:
- Tụi mình cứ đến nhà thầy đã.
Karl chưng hửng:
- Hồi nãy cảnh sát đã cầm chùm chìa khoá của thầy rồi. Làm sao vô chứ?
Tarzan gục gặc đầu:
- Không cần thiết. Tao biết thầy có thói quen giấu chiếc chìa sơ cua dưới tấm thảm trước cửa.
Gaby vẫn chưa hết băn khoăn:
- Nếu đúng là lão Klunk là thủ phạm thì lão cần gì phải xả nước vào nhà thầy nữa.
- Cho dù lão là thủ phạm hoặc không thì chúng ta cũng cần cảnh giác tối đa trong vụ coi sóc nhà thầy giáo. Hiện giờ tin thầy Schotten bị tai nạn chưa lan truyền khắp mọi nơi, nhân cơ hội này chúng ta dễ dàng theo dõi lão.ệ
- Đúng vậy. Điều đầu tiên tụi mình phải biết là lão đi xe gì…
Trời lúc này sắp giữa trưa. Ngôi làng hiện ra trước mắt Tứ quái trong thiên nhiên râm mát. Không khí ở đây rất trong lành, giá đất lại rẻ nên có nhiều nhà nghỉ của dân thành phố. Mọi người sống hoà thuận với nhau, ngoại trừ Klunk. Lão chẳng ưa ai và luôn gây gổ với hàng xóm láng giềng.
Mùi xào nấu toả ra từ các cửa sổ thơm ngào ngạt. Phố Auerhahn mỗi bên chỉ vỏn vẹn có bốn ngôi nhà, cuối phố là một bãi cỏ rộng thênh thang rào dây thép gai với một đàn bò sữa đang ung dung gặm cỏ.
Căn nhà của thầy Schotten là nóc gia cuối cùng phía tay phải, hai tầng mái, tường xây bằng đá hộc trông rất bắt mắt, phía trước là một gara ô tô đủ chỗ cho hai chiếc xe. Vậy biệt thự của lão Klunk phải là ngôi nhà thứ ba cùng dãy.
Tứ quái cho xe chạy rề rề qua nhà Klunk. Gara lão đóng kín mít. Có lẽ lão chưa về.
Đám trẻ không mấy khó khăn trong việc tìm kiếm chiếc chìa khoá dưới tấm thảm. Tarzan mở cửa. Ngay lập tức, bốn quái tham quan đồ đạc trong nhà ông thầy rồi chia nhau vị trí đặt “ống nhòm” bằng mắt.
Tròn Vo sờ mấy tấm rèm cửa.
Núp chỗ này dễ chiếu tướng kẻ thích khách đây.
Cu cậu càm ràm vài câu và vô phòng khách bật tivi. Gaby nhắc Tarzan:hiểu
- Đại ca, tụi mình phải gọi điện đến bệnh viện xem tình hình thầy giáo thế nào chứ?
- Đồng ý. Mình sẽ gặp bác sĩ Lehner.
Tarzan bấm số phôn. Một lát sau, giọng ấm áp của bác sĩ Lehner vang lên:
- Alo, tôi là Lehner đây.
- Dạ, cháu là Tarzan và các bạn của cháu muốn hỏi thăm bác sĩ…
- Á à, về thầy Schotten của các cháu hả, thầy giáo đã tỉnh rồi. Giai đoạn nguy kịch nhất đã qua, tất nhiên ổng còn phải nằm thêm vài ngày để bác sĩ theo dõi và điều trị cẩn thận.
- Thầy Schotten có bị chấn thương sọ não không bác sĩ?
- Có triệu chứng nhẹ. Ngoài ra ba xương sường bị gãy, xương bả vai cũng có vấn đề. Tôi nói điều này cũng nhằm cám ơn các cháu. Nếu không có biện pháp sơ cứu đúng cách, nạn nhân giờ này hẳn đã chết. Này Tarzan, ông thanh tra Glockner đã tới chỗ tôi để lấy lời khai của nạn nhân. Đáng tiếc là thầy giáo cũ của các cháu bị sốc nặng nên chưa cung cấp chi tiết nào khả dĩ cho cuộc điều tra hung thủ cả. Tôi thấy cần phải trừng trị đích đáng những kẻ gây tai nạn rồi bỏ chạy trốn. Quả là một tội ác.
Tarzan nói: Tròn Vo
- Cảm ơn bác sĩ. Cho tụi cháu gởi lời thăm thầy Schotten và nhắn rằng tụi cháu đang giữ nhà cho thầy.
Trong lúc Tarzan thuật lại cuộc điện đàm cho các bạn thì mắt Tròn Vo chợt nhìn ra cửa sổ. Coi, cu cậu chủ tay ú ớ:
- Klunk… Klunk về kìa!
Bốn cái đầu chụm lại kẽ hở của chiếc rèm cửa chớp nhoáng. Tarzan đưa ngay vào bộ nhớ chiếc xe VW màu xám đang nổ máy ầm ầm. Hắn bực dọc:
- Lão hàng xóm này coi trời bằng vung thiệt. Xuống xe còn không chịu tắt máy, cứ đứng nhơn nhơn, để phụt khói làm ô nhiểm môi trường.
Gaby tỏ vẻ khinh bỉ:
- Té ra đây là lão Klunk.
*
Klunk hiện ra dưới mắt Tứ quái không được chút cảm tình. Thân thể lão kềnh càng, rất bự con, vai lại so vì thế gần như không còn chỗ cho cổ áo. Lão chải đầu rẽ ngôi giữa trông rất khó coi. Quái đản nhất có lẻ là cặp mắt ti hí luôn đảo đi đảo lại trên khuôn mặt gồ ghề, góc cạnh.
Tarzan tỏ vẻ băn khoăn:
- Lão đang xách vali đi về phía cổng, vẻ hoàn toàn bình tĩnh. Kỳ ghê há!
Gaby chép miệng:
- Hẳn lão đang hể hả vì sắp chiếm nhà chiếm đất của thầy giáo đến nơi.
Tarzan nhích chân:
- Tôi sẽ mai phục ở góc chết bên gara của lão để quan sát. Mong rằng chiếc xe của lão không bị tróc sơn.
Hắn nói xong là phi thân liền. Từ góc nhà cho tới bức tường gara biệt thự của lão Klunk có một khoảng trống chừng ba mét, phía trên là những lùm cây nhỏ. Tarzan men theo cây cỏ bò rạp tới gần gara mới bật dậy phóng qua hàng rào. Ái chà, hắn đã ở ngay trước cửa gara để ngỏ của nhà lão Klunk.
Chiếc xe ô tô vẫn còn mùi xăng. Tarzan kiểm tra kỹ phần mui phía trước xe, kể cả tấm chắn bộ phận làm nguội. Hắn không phát hiện được một vết trầy, vết móp hoặc vết va chạm làm tróc sơn nào. Hắn nghĩ thầm: đây là loại gara đôi, chứa được hai ô tô. Không phải chiếc VW thì chắc là chiếc khác.
Tarzan đứng im không nhúc nhích quan sát Klunk điều khiển chiếc VW chạy lùi vào gara. Lão dừng chiếc xe ở mé bên trái, chừa chỗ trống cho một chiếc xe con loại bự. Trong góc gara còn một số đồ gỗ được chất thành đống. Tarzan toan quay ra thì nghe thấy tiếng chân bước. Hắn vội vàng gập người xuống.
Có ai đó đang đi trên con đường nhỏ.
Qua kẽ hở trong lùm cây, Tarzan hoàn toàn ngỡ ngàng khi thấy kẻ lạ tung chân đạp mạnh vô ba-đờ-sốc của chiếc VW một cách cố ý.
Hắn chột dạ. Tên điên kia định phá xe của Klunk chăng?
Nhưng không, tên điên đã đổi hướng quay ngoắt về cửa sổ nhàao lão Klunk. Gã khoác chiếc áo da, bên trong là chiếc áo len cổ lọ. Chiếc quần Jeans của gã xắn ống thấp ống cao. Chân đi đôi giày thể thao.
Gã bước vội vã về phía nhà Klunk.
Tarzan chạy theo.
Kẻ đó đứng trước nhà Klunk và bấm chuông.
*
Heinrich Klunk vừa mở cửa ra là đã bị mũi súng gí sát bụng. Lão trố mắt.
- Aai?
- Chào ông Klunk. Tôi đây mà. Đi vào nhà chứ ?
Đoạn gã rít nhỏ :
- Câm họng!
Klunk cảm thấy máu dồn xuống chân, lão giật lùi vào nhà. Khỏi phải nói, tên cướp đầu hói mặt nhọn chơi liền một cú giật gót đóng sầm cánh cửa.
Con chó lửa trong tay gã đàn ông xa lạ rung lên:
- Trong nhà còn ai nữa không?
- Dạ… ông bảo sao ạ?
- Nghe ta hỏi lại đây. Nào, còn ai ở nhà không?
- Không. Tôi sống độc thân.
Gã đầu hói ngó ng1;hiêng khắp phòng.
Trong nhà im lặng như tờ, chỉ nghe tiếng tích tắc của cái đồng hồ treo tường cổ lỗ sĩ.
- Vô buồng đi.
Căn buồng lộn xộn không thể tả. Klunk không thuê người dọn dẹp và bản thân lão lại quá lười đề làm việc này. Vả lại lão hầu như không có khách tới thăm. Có ai ưa lão đâu chứ? Tuy lão là đại lý bán thuốc tẩy rửa nhưng không bao giờ lão nghĩ đến chuyện dùng chúng trong chính ngôi nhà của mình. Những cái cốc bẩn thỉu nằm rải rác khắp phòng, thức ăn thừa bốc mùi chua loét. Có thể nói, những cái gì có thể đựng được, Klunk đều biến nó thành cái gạt tàn.
Gã hói ra lệnh :
- Ngồi xuống đi.
Klunk ngoan ngoãn tuân lệnh. Lão run rẩy :
- Tôi… không để tiền ở nhà.
Gã đàn ông cười mỉa mai :
- Ta cần chó gì ba mớ tiền bủn xỉn của mày. Ta cần cái khác cơ.
Các cơ thịt nơi mí mắt Klunk giật giật. Lão nghẹt thở.
- Ông… ông cần thứ gì chớ ?
- Mày là Heinrich Klunk, phải không? Mày làm nghề gì ?f
- Tôi phụ trách đại lý thuốc hóa chất tẩy rửa ở làng này. Thế ông muốn gì ở tôi?
- Hãy gọi ta là Ludwing. Lão còn nhớ ta không ?
Lão Klunk nghệt mặt :
- Tôi chỉ nhớ mài mại… hình như tôi có gặp ông một lần nào đó. Nhưng tôi không nhớ được.
- Này lão Klunk, tại sao trong gara của mày, ta chỉ thấy mỗi một chiếc VW xám hả? Cách đây một năm, cụ thể là ngày 30 tháng 3 năm trước, ta thấy mày chạy chiếc Mercedes màu xám nhũ bạc cơ mà. Ta còn nhớ cả biển số xe nữa. Biển số…
Klunk gật lia lịa. Trong tích tắc, lão hồi tưởng lại ngày 30 tháng 3 hôm ấy ở Mailand. Quỷ tha ma bắt à, lý do gì tên khùng Ludwig kia lại cật vấn lão chuyện ruồi bu đó nhỉ ? Nó là dân anh chị bên đó chắc ?
Ludwig gãi báng súng lên cái đầu hói coi thật kinh dị. Gã lẩm bẩm:
- Chiếc Mercedes xám bạc của mày đâu rồi ?
Klunk vội vàng nói dối :
- Tôi không bán cũng chẳng đem cầm.
Lão cảm thấy lo lắng. Ngộ nhỡ bây giờ gã chủ xưởng sửa chữa xe Sassmann đem xe tới trả thì toi đặc. Vì theo hẹn thì hôm nay là ngày trả xe mà.
Klunk cầu Chúa cho đừng xảy ra chuyện đó.ra
Gã hói sốt ruột :
- Vậy chiếc xe đó đâu rồi ?
Klunk nhủ thầm, mẹ kiếp, mắc mớ gì phải phun hết sự thực cho tên cướp. Trong chiếc Mercedes chắc chắn có cái quái gì đặc biệt kinh khủng nên Ludwig mới chĩa súng kiếm mình chớ. Lão vờ sa sầm mặt :
- Cái xe đó bị huỷ rồi. Nói đúng hơn là những gì còn lại của chiếc xe đó. Tôi đã vọt ra kịp thời nhưng cái xe thì cháy thùi lụi, nổ tung.
Hai tròng con ngươi Ludwig lồi hẳn. Y run rẩy :
- Cháy… cháy trụi à ?
- Trụi lủi. Thiếu điều sắt thép tan thành nước.
Ludwig nhắm nghiền mắt, bộ mặt nhọn của gã dường như nhọn hơn. Gã cười mà như mếu :
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Quả là ý trời, mày còn nhớ không Klunk, ngày 30 tháng 3 hôm ấy ở Mailand chiếc xe của mày đâu có nằm ở vị trí cũ.
- Đúng vậy, tôi nhớ rồi. Bọn trẻ con đã đánh cắp chiếc Mercedes của tôi và phóng đi chơi. Khi cảnh sát giao xe cho tôi, họ đã nói như vậy.
- Chính ta đã thổi chiếc xế hộp của mày đấy. Ta thổi để dễ bề tống 20 kilogam hêrôin thượng hạng vào chỗ lõm trong xe. Ta tính mượn mày lái mớ bạch phiến về thành ph của lãoố này tiêu thụ. Vì ta không thể chường mặt ra trước cảnh sát với mớ hàng đó được. Cảnh sát đã nhẵn mặt ta. Nếu cảnh sát tóm được ta ở biên giới, bọn chúng chỉ còn thiếu róc xương ta ra để tìm ma tuý thôi.
Hai con mắt linh lợi của Klunk hầu như bất động. Mặt lão tái nhợt, lão như không thở ra được nữa. Lão lắp bắp :
- Có… có việc đó à ?
- Có và có, rõ chưa. Đáng lẽ thì ta đã sang Đức để thổi chiếc xế hộp này một lần nữa và mổ chiếc xe đó ra để lấy hàng. Nhưng trời hại ta Klunk ạ, tự nhiên ta lại bị cảnh sát tóm lãng xẹt ngay hôm đó vì một vụ ăn trộm từ đời kiếp nào mà ta cũng chịu không nhớ nổi. Thế là ta lãnh đúng 11 tháng ngồi tù, ra tù bị bịnh thương hàn thêm 1 tháng, để rồi hôm nay tới đây… Ta đã hy vọng bao nhiêu. Chúa ơi, thế mà chiếc xe bị cháy trụi mất rồi.
Ludwig nghẹn lời, lão như chìm trong đau khổ và tuyệt vọng.
Klunk thầm cầu mong cho gã cướp đi khỏi đây ngay bây giờ. Chết mẹ, lỡ bây giờ mà lão Sassmann vác xe lù lù tới thì biết ăn làm sao nói làm sao. Lúc đó thì thật là tai hoạ khôn lường.
Lão làm bộ xót xa :
- Tôi thật lấy làm tiếc. Nếu biết thế thì tôi đã giữ chiếc xe đó lại..
- Cái thây ma xe đó hiện ở bãi xe nào ?
- Hả ? Ờ ờ… Họ đã dùng máy ép toàn bộ khung xe và chở đi mất.
Ludwig thở dài nuối tiếc :
- Thế là 20 ký hêrôin đã tan thành mây khói. Này Klunk, mày biết không, đó là bộ khung xe đắt giá nhất thế giới đó.
Ludwig nhét chó lửa vào cạp quần rồi thất thểu đi ra khỏi cửa. Klunk mừng muốn phát rồ, lão chờ cho hung thần đi khá xa mới đóng chặt cửa lại. Ngay lập tức, lão quay số phôn tới nhà Sassmann.
- Alô, Sassmann phải không? Klunk đây…
Một giọng ồ ề cất lên :
- Tính đòi xe phải không ông Klunk, xui cho ông là chiếc Mercedes còn một vài trục trặc…
- Càng tốt. Ông cứ giữ xe ở xưởng. Chớ nổi hứng mà xách nó lại chỗ tôi, rõ chưa? Tôi sẽ tạm thời chạy chiếc VW vài hôm, sau đó tôi sẽ đích thân đến lấy xe.
- Ô kê. Chiếc Mercedes sẽ nằm đây chờ ông tới nhận.
- Nhớ là tôi sẽ tự đến lấy đó nghe. Chào!
*
Tarzan ép mình như con gián sát cửa sổ. Hắn dướn người lên, ghé sát tai vào cửa kính nhưng đáng buồn là cửa sổ lắp kính nhà lão Klunk thuộc dạng cửa kép, cách âm cực tốt nên hắn không tài nào nghe được nội dung cuộc nói chuyện.
Tarzan bò về chỗ gara ô tô rồi vọt qua hàng rào trở về nhà thầy Schotten trước đámở bạn đang hồi hộp.
Karl hỏi ngay:
- Đó có phải là chiếc ô tô gây tai nạn không?
Tarzan lắc đầu:
- Tao cũng không biết bọn chúng nói chuyện gì với nhau. Chỉ biết rằng gã đầu hói đá giày vào chiếc VW với vẻ rất bực bội. Lạ thật, hay là bọn chúng đã giấu chiếc xe tai nạn ở đâu đó. Tụi mình bây giờ phải xác định xem chiếc xe đó ở đâu, có phải Klunk có hai xe không, vì gara này đủ chỗ cho hai chiếc xe hơi. Chiếc thứ hai có phải màu sáng ánh kim không? Hiện nay nó ở đâu?
Đúng lúc bọn nhóc còn đang xầm xì thì gã hói đầu thểu não đi ra. Không biết hai đứa đã chuyện trò với nhau về vấn đề gì. Gã hói lê bước ra đường cái, ống quần bên phải dường như xệ hẳn xuống, có lúc tưởng chừng gã không bước nổi. Gã vừa đi khuất thì Klunk đã hớt hải chạy theo. Lão vẫn khoác cái áo lúc nãy, mồm ngậm một mẩu xúc xích.
Tròn Vo khẳng định:
- Tôi cá là lão đuổi theo gã hói.
Tarzan nói:
- Các bạn tiếp tục bám trụ nghe, đợi tôi bám gót chúng xem sao.
Hắn chỉ có thể bám đuôi lão Klunk chứ tên đầu hói thì đã bốc hơi tự đời nào. Một giờ trưa, đường làng nắng chói chang. Quán ăn AL như vậyTWIRT trở nên quyến rũ hết sức dưới tán cây bồ đề khổng lồ. Tarzan ngạc nhiên khi thấy lão Klunk ngập ngừng rồi bước vào quán nhậu nổi tiếng đó. Chẳng lẽ lão có gan vào nhà kẻ mà lão ghét để xơi món xúc xích ư?
Klunk vừa khuất sau cánh cửa nhà hàng to lớn nặng nề là Tarzan cũng thong thả đút tay vô túi quần ung dung đi vào như khách sộp. Hắn hơi ngập ngừng trước hai lối rẽ sau cánh cửa. Lối rẽ bên trái dẫn sang phòng khách, lối rẽ bên phải dẫn đến quầy bia.
Tại phòng dành cho khách uống bia, Tarzan chỉ nom thấy lão Klunk ngồi cạnh tường một mình. Tường của căn phòng này được ốp gỗ màu nâu sẫm, trên tường treo mấy cặp sừng hươu nai và mấy con thú dữ nhồi bông.
Trong phòng không có ai ngoài lão Klunk.
Lúc đó Klunk đang quay mình ra cửa sổ và hơi khom xuống. Có vẻ như lão đang quan sát cái gì đó bên phòng khách.
Tarzan bước đến sau lưng lão:
- Xin lỗi, cho tôi đi qua.
Klunk làu bàu :
- Không biết bọn phục vụ chết tiệt đi đâu cả rồi.
Lão nói chỉ để mà nói vì lão đâu có cần ăn
Tarzan đã nhìn thấy lão hói ngồi bên một cái bàn tận cùng trong phòng khách, ngay kề cửa sổ.
Cô phục vụ khoảng 17 tuổi khoác chiếc tạp dề trắng muốt giờ này mới chịu bước ra. Mớ tóc màu nâu của cô tết thành một dải. Trời ạ, Tarzan đâu có lạ gì Kathi Diekelmeier năm tngoái học cùng trường nội trú với hắn. Té ra cô nàng nghỉ học là để làm nghề này.
Tarzan bước sang phòng khách, chọn chiếc bàn kế cửa ra vào để ngồi. Ngồi ở đây hắn dư sức quan sát hai mục tiêu cùng một lúc: gã hói ở phòng khách và lão Klunk ở phòng bia.
Lúc Kathi Dickelmeier bước đến bàn hắn cũng là lúc lão Klunk bật dậy như lò so và lao ra cửa một cách hối hả.
- A, chào Tarzan. Bạn định dùng món gì nào?
Tarzan chới với. Cô nàng kỳ đà cản mũi mà ở đây là hắn mất dấu đối tượng như chơi. Hắn cười gượng gạo :
- Cho mình một đĩa súp, Kathi ạ, cửa hàng có không?
- Có đấy, súp ở đây ngon lắm.
Kathi có vẻ ngượng ngùng, tay vân vê tạp dề. Tarzan mỉm cười:
- Bạn đã nghe gì về chuyện thầy Schotten chưa, Kathi?
- Chưa. Thầy gặp chuyện gì vậy?
Tarzan kể lại tai nạn khủng khiếp đến với thầy giáo cũ. Coi, Kathi nghe mà sợ thất thần. Cô gái lắp bắp :
- Không… bắt được thủ… phạm sao?
- Không. Hung thủ đã bỏ chạy bất chấp nạn nhân có thể bị xe khác cán một lần nữa. May mà tụi mình cró mặt kịp lúc để sơ cứu thầy và báo tin cho xe cứu thương tới. Hiện giờ tụi này đang sốt vó điều tra đặc vụ ấy đây.
- Mình có thể giúp gì cho bạn được đây ?
- Bọn mình đang truy tìm một chiếc ô tô màu xám bạc. Đúng vậy, Kathi ngóng thử coi trong làng có ai chạy loại xe này.
Kathi nhíu mày. Cô gật đầu nhè nhẹ :
- Xe màu xám bạc khá nhiều. Được rồi, mình sẽ lập một danh sách rồi chuyển cho bạn.
Tarzan trợn mắt :
- Cả một danh sách cơ à. Thôi đi, danh sách đó chỉ để chuyển cho cảnh sát là tốt thôi. Tạm thời chúng ta khoanh vùng những láng giềng chung quanh nhà thầy Schotten đã. Bạn nghĩ thế nào về lão Klunk nào?
Kathi nói ngay :
- Đó là một con người đê tiện. Ba mình đoán rằng chính lão ấy đã làm cho tầng hầm nhà mình bị ngập lụt đấy.
- Thầy Schotten có kể cho mình biết chuyện rủi ro của gia đình bạn. Nào, chúng ta trở lại câu chuyện nhé. Lão Klunk ngoài chiếc VW còn chiếc ô tô nào khác không?
- Ơ, lão làm gì có xe VW, lão chỉ có chiếc Mercedes màu xám bạc chớ.
Tarzan như bị điện giật:chứ
- Sao mình thấy trong gara nhà lão có chiếc VW?
Kathi đăm chiêu suy nghĩ rồi quả quyết:
- Mình thề với bạn đấy, xe lão là xe Mercedes.
Tarzan cắn môi. Hắn đứng dậy nhanh như máy:
- Cám ơn món súp thịt chưa dọn nghe. Mình phải đi ngay Kathi ạ, hẹn tái ngộ.
Trong phút chốc, cả đám dựng xe bước tới. Nạn nhân lúc này nằm úp sấp nên chưa đứa nào nhận biết là ai. Gaby run rẫy:
- Máu chảy nhiều quá… bạn phải đặt ông lão nằm nghiêng, rồi garo cánh tay mới được
Tarzan lật nạn nhân nằm nghiêng. Hắn thốt lên:
- Trời đất, thầy Schotten!
Tarzan lấy chiếc khăn tay sạch bong, xé ra làm băng. Hắn nhận xét:
- Rõ ràng một thằng khốn nào đã húc ô tô vô xe đạp của thầy rồi bỏ mặc nạn nhân để chạy trốn…
Gaby tức giận nói:
- Nếu thế thì… chắc chắn là lão Klunk.
Tròn Vo lau mồ hôi trán:
- Ôi, thầy vẫn mê man. Tao và quân sư phải phóng đến làng Dickelheim mới được. Ở đó quán nhậu ALTWIRT thế nào cũng có điện thoại.
- Ờ, mày gọi bác sĩ và cảnh sát giao thông gấp nghe.
Tại hiện trường chỉ còn nhị quái Gaby và Tarzan ngồi nhấp nhổm cạnh ông thầy về hưu khả kính. Tarzan bắt mạch cho thầy. Mạch ổn định nhưng thầy giáo vẫn mê man. Gaby lẩm bẩm:
- Thật không thể ngờ lại có hạng người độc ác đến như vậy, nỡ để nạn nhân nằm lại, kệ cho máu chảy, muốn ra sao thì ra. Nếu mình không tới kịp e thầy sẽ chết vì mất máu. Nè, đại ca coi kìa… v
Gaby chỉ tay vào những các vẩy nhỏ li ti màu ánh bạc rải rác ngay sát nơi nạn nhân nằm.
Tarzan gật đầu:
- Mình thấy rồi. Những mảnh sơn ô tô màu xám bạc. Nếu hôm nay lão Klunk mà đi chiếc xe màu này thì coi như tàn đời.
- Liệu lão có cố tình đâm phải thầy giáo không? Bởi lão làm thế có khác chi tự vẫn. Chỗ kia là vết phanh, điều đó chứng tỏ xe đã dừng lại.
Khoảng 15 phút sau thì Karl và Tròn Vo quay lại. Karl hổn hển:
- Cảnh sát và bác sĩ cấp cứu sắp tới…
Cuối cùng thầy Schotten cũng được chuyển lên xe cứu thương kịp thời. Bác sĩ Lehner ngỏ lời khen ngợi Tứ quái:
- Các cháu đã làm đúng các thao tác sơ cứu y tế. Thầy giáo của các cháu chắc chắn sẽ qua khỏi.
Xe cứu thương vừa đi thì xe cảnh sát cũng phóng tới. Tứ quái chẳng còn gì hơn để tường thuật với nhà chức trách. Chúng chỉ biết rằng thầy Schotten đã về hưu và sống độc thân.
Trong khi các chuyên gia hình sự làm công việc thẩm tra hiện trường thì Tứ quái thất nghiệp. Bốn đứa chào mọi người lên đường. Chân đạp xe mà lòng dạ cứ xốn xang. Tarzan nói to để cả bọn cùng nghe:r
- Chắc thầy Schotten đi mua đồ uống và thực phẩm cho tụi mình. Mọi lần thầy đi chiếc xe Fiat, nhưng hôm nay trời đẹp, chẳng mấy người muốn đi ô tô cả.
Gaby hỏi:
- Bây giờ tụi mình làm gì?
Tarzan đáp:
- Tụi mình cứ đến nhà thầy đã.
Karl chưng hửng:
- Hồi nãy cảnh sát đã cầm chùm chìa khoá của thầy rồi. Làm sao vô chứ?
Tarzan gục gặc đầu:
- Không cần thiết. Tao biết thầy có thói quen giấu chiếc chìa sơ cua dưới tấm thảm trước cửa.
Gaby vẫn chưa hết băn khoăn:
- Nếu đúng là lão Klunk là thủ phạm thì lão cần gì phải xả nước vào nhà thầy nữa.
- Cho dù lão là thủ phạm hoặc không thì chúng ta cũng cần cảnh giác tối đa trong vụ coi sóc nhà thầy giáo. Hiện giờ tin thầy Schotten bị tai nạn chưa lan truyền khắp mọi nơi, nhân cơ hội này chúng ta dễ dàng theo dõi lão.ệ
- Đúng vậy. Điều đầu tiên tụi mình phải biết là lão đi xe gì…
Trời lúc này sắp giữa trưa. Ngôi làng hiện ra trước mắt Tứ quái trong thiên nhiên râm mát. Không khí ở đây rất trong lành, giá đất lại rẻ nên có nhiều nhà nghỉ của dân thành phố. Mọi người sống hoà thuận với nhau, ngoại trừ Klunk. Lão chẳng ưa ai và luôn gây gổ với hàng xóm láng giềng.
Mùi xào nấu toả ra từ các cửa sổ thơm ngào ngạt. Phố Auerhahn mỗi bên chỉ vỏn vẹn có bốn ngôi nhà, cuối phố là một bãi cỏ rộng thênh thang rào dây thép gai với một đàn bò sữa đang ung dung gặm cỏ.
Căn nhà của thầy Schotten là nóc gia cuối cùng phía tay phải, hai tầng mái, tường xây bằng đá hộc trông rất bắt mắt, phía trước là một gara ô tô đủ chỗ cho hai chiếc xe. Vậy biệt thự của lão Klunk phải là ngôi nhà thứ ba cùng dãy.
Tứ quái cho xe chạy rề rề qua nhà Klunk. Gara lão đóng kín mít. Có lẽ lão chưa về.
Đám trẻ không mấy khó khăn trong việc tìm kiếm chiếc chìa khoá dưới tấm thảm. Tarzan mở cửa. Ngay lập tức, bốn quái tham quan đồ đạc trong nhà ông thầy rồi chia nhau vị trí đặt “ống nhòm” bằng mắt.
Tròn Vo sờ mấy tấm rèm cửa.
Núp chỗ này dễ chiếu tướng kẻ thích khách đây.
Cu cậu càm ràm vài câu và vô phòng khách bật tivi. Gaby nhắc Tarzan:hiểu
- Đại ca, tụi mình phải gọi điện đến bệnh viện xem tình hình thầy giáo thế nào chứ?
- Đồng ý. Mình sẽ gặp bác sĩ Lehner.
Tarzan bấm số phôn. Một lát sau, giọng ấm áp của bác sĩ Lehner vang lên:
- Alo, tôi là Lehner đây.
- Dạ, cháu là Tarzan và các bạn của cháu muốn hỏi thăm bác sĩ…
- Á à, về thầy Schotten của các cháu hả, thầy giáo đã tỉnh rồi. Giai đoạn nguy kịch nhất đã qua, tất nhiên ổng còn phải nằm thêm vài ngày để bác sĩ theo dõi và điều trị cẩn thận.
- Thầy Schotten có bị chấn thương sọ não không bác sĩ?
- Có triệu chứng nhẹ. Ngoài ra ba xương sường bị gãy, xương bả vai cũng có vấn đề. Tôi nói điều này cũng nhằm cám ơn các cháu. Nếu không có biện pháp sơ cứu đúng cách, nạn nhân giờ này hẳn đã chết. Này Tarzan, ông thanh tra Glockner đã tới chỗ tôi để lấy lời khai của nạn nhân. Đáng tiếc là thầy giáo cũ của các cháu bị sốc nặng nên chưa cung cấp chi tiết nào khả dĩ cho cuộc điều tra hung thủ cả. Tôi thấy cần phải trừng trị đích đáng những kẻ gây tai nạn rồi bỏ chạy trốn. Quả là một tội ác.
Tarzan nói: Tròn Vo
- Cảm ơn bác sĩ. Cho tụi cháu gởi lời thăm thầy Schotten và nhắn rằng tụi cháu đang giữ nhà cho thầy.
Trong lúc Tarzan thuật lại cuộc điện đàm cho các bạn thì mắt Tròn Vo chợt nhìn ra cửa sổ. Coi, cu cậu chủ tay ú ớ:
- Klunk… Klunk về kìa!
Bốn cái đầu chụm lại kẽ hở của chiếc rèm cửa chớp nhoáng. Tarzan đưa ngay vào bộ nhớ chiếc xe VW màu xám đang nổ máy ầm ầm. Hắn bực dọc:
- Lão hàng xóm này coi trời bằng vung thiệt. Xuống xe còn không chịu tắt máy, cứ đứng nhơn nhơn, để phụt khói làm ô nhiểm môi trường.
Gaby tỏ vẻ khinh bỉ:
- Té ra đây là lão Klunk.
*
Klunk hiện ra dưới mắt Tứ quái không được chút cảm tình. Thân thể lão kềnh càng, rất bự con, vai lại so vì thế gần như không còn chỗ cho cổ áo. Lão chải đầu rẽ ngôi giữa trông rất khó coi. Quái đản nhất có lẻ là cặp mắt ti hí luôn đảo đi đảo lại trên khuôn mặt gồ ghề, góc cạnh.
Tarzan tỏ vẻ băn khoăn:
- Lão đang xách vali đi về phía cổng, vẻ hoàn toàn bình tĩnh. Kỳ ghê há!
Gaby chép miệng:
- Hẳn lão đang hể hả vì sắp chiếm nhà chiếm đất của thầy giáo đến nơi.
Tarzan nhích chân:
- Tôi sẽ mai phục ở góc chết bên gara của lão để quan sát. Mong rằng chiếc xe của lão không bị tróc sơn.
Hắn nói xong là phi thân liền. Từ góc nhà cho tới bức tường gara biệt thự của lão Klunk có một khoảng trống chừng ba mét, phía trên là những lùm cây nhỏ. Tarzan men theo cây cỏ bò rạp tới gần gara mới bật dậy phóng qua hàng rào. Ái chà, hắn đã ở ngay trước cửa gara để ngỏ của nhà lão Klunk.
Chiếc xe ô tô vẫn còn mùi xăng. Tarzan kiểm tra kỹ phần mui phía trước xe, kể cả tấm chắn bộ phận làm nguội. Hắn không phát hiện được một vết trầy, vết móp hoặc vết va chạm làm tróc sơn nào. Hắn nghĩ thầm: đây là loại gara đôi, chứa được hai ô tô. Không phải chiếc VW thì chắc là chiếc khác.
Tarzan đứng im không nhúc nhích quan sát Klunk điều khiển chiếc VW chạy lùi vào gara. Lão dừng chiếc xe ở mé bên trái, chừa chỗ trống cho một chiếc xe con loại bự. Trong góc gara còn một số đồ gỗ được chất thành đống. Tarzan toan quay ra thì nghe thấy tiếng chân bước. Hắn vội vàng gập người xuống.
Có ai đó đang đi trên con đường nhỏ.
Qua kẽ hở trong lùm cây, Tarzan hoàn toàn ngỡ ngàng khi thấy kẻ lạ tung chân đạp mạnh vô ba-đờ-sốc của chiếc VW một cách cố ý.
Hắn chột dạ. Tên điên kia định phá xe của Klunk chăng?
Nhưng không, tên điên đã đổi hướng quay ngoắt về cửa sổ nhàao lão Klunk. Gã khoác chiếc áo da, bên trong là chiếc áo len cổ lọ. Chiếc quần Jeans của gã xắn ống thấp ống cao. Chân đi đôi giày thể thao.
Gã bước vội vã về phía nhà Klunk.
Tarzan chạy theo.
Kẻ đó đứng trước nhà Klunk và bấm chuông.
*
Heinrich Klunk vừa mở cửa ra là đã bị mũi súng gí sát bụng. Lão trố mắt.
- Aai?
- Chào ông Klunk. Tôi đây mà. Đi vào nhà chứ ?
Đoạn gã rít nhỏ :
- Câm họng!
Klunk cảm thấy máu dồn xuống chân, lão giật lùi vào nhà. Khỏi phải nói, tên cướp đầu hói mặt nhọn chơi liền một cú giật gót đóng sầm cánh cửa.
Con chó lửa trong tay gã đàn ông xa lạ rung lên:
- Trong nhà còn ai nữa không?
- Dạ… ông bảo sao ạ?
- Nghe ta hỏi lại đây. Nào, còn ai ở nhà không?
- Không. Tôi sống độc thân.
Gã đầu hói ngó ng1;hiêng khắp phòng.
Trong nhà im lặng như tờ, chỉ nghe tiếng tích tắc của cái đồng hồ treo tường cổ lỗ sĩ.
- Vô buồng đi.
Căn buồng lộn xộn không thể tả. Klunk không thuê người dọn dẹp và bản thân lão lại quá lười đề làm việc này. Vả lại lão hầu như không có khách tới thăm. Có ai ưa lão đâu chứ? Tuy lão là đại lý bán thuốc tẩy rửa nhưng không bao giờ lão nghĩ đến chuyện dùng chúng trong chính ngôi nhà của mình. Những cái cốc bẩn thỉu nằm rải rác khắp phòng, thức ăn thừa bốc mùi chua loét. Có thể nói, những cái gì có thể đựng được, Klunk đều biến nó thành cái gạt tàn.
Gã hói ra lệnh :
- Ngồi xuống đi.
Klunk ngoan ngoãn tuân lệnh. Lão run rẩy :
- Tôi… không để tiền ở nhà.
Gã đàn ông cười mỉa mai :
- Ta cần chó gì ba mớ tiền bủn xỉn của mày. Ta cần cái khác cơ.
Các cơ thịt nơi mí mắt Klunk giật giật. Lão nghẹt thở.
- Ông… ông cần thứ gì chớ ?
- Mày là Heinrich Klunk, phải không? Mày làm nghề gì ?f
- Tôi phụ trách đại lý thuốc hóa chất tẩy rửa ở làng này. Thế ông muốn gì ở tôi?
- Hãy gọi ta là Ludwing. Lão còn nhớ ta không ?
Lão Klunk nghệt mặt :
- Tôi chỉ nhớ mài mại… hình như tôi có gặp ông một lần nào đó. Nhưng tôi không nhớ được.
- Này lão Klunk, tại sao trong gara của mày, ta chỉ thấy mỗi một chiếc VW xám hả? Cách đây một năm, cụ thể là ngày 30 tháng 3 năm trước, ta thấy mày chạy chiếc Mercedes màu xám nhũ bạc cơ mà. Ta còn nhớ cả biển số xe nữa. Biển số…
Klunk gật lia lịa. Trong tích tắc, lão hồi tưởng lại ngày 30 tháng 3 hôm ấy ở Mailand. Quỷ tha ma bắt à, lý do gì tên khùng Ludwig kia lại cật vấn lão chuyện ruồi bu đó nhỉ ? Nó là dân anh chị bên đó chắc ?
Ludwig gãi báng súng lên cái đầu hói coi thật kinh dị. Gã lẩm bẩm:
- Chiếc Mercedes xám bạc của mày đâu rồi ?
Klunk vội vàng nói dối :
- Tôi không bán cũng chẳng đem cầm.
Lão cảm thấy lo lắng. Ngộ nhỡ bây giờ gã chủ xưởng sửa chữa xe Sassmann đem xe tới trả thì toi đặc. Vì theo hẹn thì hôm nay là ngày trả xe mà.
Klunk cầu Chúa cho đừng xảy ra chuyện đó.ra
Gã hói sốt ruột :
- Vậy chiếc xe đó đâu rồi ?
Klunk nhủ thầm, mẹ kiếp, mắc mớ gì phải phun hết sự thực cho tên cướp. Trong chiếc Mercedes chắc chắn có cái quái gì đặc biệt kinh khủng nên Ludwig mới chĩa súng kiếm mình chớ. Lão vờ sa sầm mặt :
- Cái xe đó bị huỷ rồi. Nói đúng hơn là những gì còn lại của chiếc xe đó. Tôi đã vọt ra kịp thời nhưng cái xe thì cháy thùi lụi, nổ tung.
Hai tròng con ngươi Ludwig lồi hẳn. Y run rẩy :
- Cháy… cháy trụi à ?
- Trụi lủi. Thiếu điều sắt thép tan thành nước.
Ludwig nhắm nghiền mắt, bộ mặt nhọn của gã dường như nhọn hơn. Gã cười mà như mếu :
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Quả là ý trời, mày còn nhớ không Klunk, ngày 30 tháng 3 hôm ấy ở Mailand chiếc xe của mày đâu có nằm ở vị trí cũ.
- Đúng vậy, tôi nhớ rồi. Bọn trẻ con đã đánh cắp chiếc Mercedes của tôi và phóng đi chơi. Khi cảnh sát giao xe cho tôi, họ đã nói như vậy.
- Chính ta đã thổi chiếc xế hộp của mày đấy. Ta thổi để dễ bề tống 20 kilogam hêrôin thượng hạng vào chỗ lõm trong xe. Ta tính mượn mày lái mớ bạch phiến về thành ph của lãoố này tiêu thụ. Vì ta không thể chường mặt ra trước cảnh sát với mớ hàng đó được. Cảnh sát đã nhẵn mặt ta. Nếu cảnh sát tóm được ta ở biên giới, bọn chúng chỉ còn thiếu róc xương ta ra để tìm ma tuý thôi.
Hai con mắt linh lợi của Klunk hầu như bất động. Mặt lão tái nhợt, lão như không thở ra được nữa. Lão lắp bắp :
- Có… có việc đó à ?
- Có và có, rõ chưa. Đáng lẽ thì ta đã sang Đức để thổi chiếc xế hộp này một lần nữa và mổ chiếc xe đó ra để lấy hàng. Nhưng trời hại ta Klunk ạ, tự nhiên ta lại bị cảnh sát tóm lãng xẹt ngay hôm đó vì một vụ ăn trộm từ đời kiếp nào mà ta cũng chịu không nhớ nổi. Thế là ta lãnh đúng 11 tháng ngồi tù, ra tù bị bịnh thương hàn thêm 1 tháng, để rồi hôm nay tới đây… Ta đã hy vọng bao nhiêu. Chúa ơi, thế mà chiếc xe bị cháy trụi mất rồi.
Ludwig nghẹn lời, lão như chìm trong đau khổ và tuyệt vọng.
Klunk thầm cầu mong cho gã cướp đi khỏi đây ngay bây giờ. Chết mẹ, lỡ bây giờ mà lão Sassmann vác xe lù lù tới thì biết ăn làm sao nói làm sao. Lúc đó thì thật là tai hoạ khôn lường.
Lão làm bộ xót xa :
- Tôi thật lấy làm tiếc. Nếu biết thế thì tôi đã giữ chiếc xe đó lại..
- Cái thây ma xe đó hiện ở bãi xe nào ?
- Hả ? Ờ ờ… Họ đã dùng máy ép toàn bộ khung xe và chở đi mất.
Ludwig thở dài nuối tiếc :
- Thế là 20 ký hêrôin đã tan thành mây khói. Này Klunk, mày biết không, đó là bộ khung xe đắt giá nhất thế giới đó.
Ludwig nhét chó lửa vào cạp quần rồi thất thểu đi ra khỏi cửa. Klunk mừng muốn phát rồ, lão chờ cho hung thần đi khá xa mới đóng chặt cửa lại. Ngay lập tức, lão quay số phôn tới nhà Sassmann.
- Alô, Sassmann phải không? Klunk đây…
Một giọng ồ ề cất lên :
- Tính đòi xe phải không ông Klunk, xui cho ông là chiếc Mercedes còn một vài trục trặc…
- Càng tốt. Ông cứ giữ xe ở xưởng. Chớ nổi hứng mà xách nó lại chỗ tôi, rõ chưa? Tôi sẽ tạm thời chạy chiếc VW vài hôm, sau đó tôi sẽ đích thân đến lấy xe.
- Ô kê. Chiếc Mercedes sẽ nằm đây chờ ông tới nhận.
- Nhớ là tôi sẽ tự đến lấy đó nghe. Chào!
*
Tarzan ép mình như con gián sát cửa sổ. Hắn dướn người lên, ghé sát tai vào cửa kính nhưng đáng buồn là cửa sổ lắp kính nhà lão Klunk thuộc dạng cửa kép, cách âm cực tốt nên hắn không tài nào nghe được nội dung cuộc nói chuyện.
Tarzan bò về chỗ gara ô tô rồi vọt qua hàng rào trở về nhà thầy Schotten trước đámở bạn đang hồi hộp.
Karl hỏi ngay:
- Đó có phải là chiếc ô tô gây tai nạn không?
Tarzan lắc đầu:
- Tao cũng không biết bọn chúng nói chuyện gì với nhau. Chỉ biết rằng gã đầu hói đá giày vào chiếc VW với vẻ rất bực bội. Lạ thật, hay là bọn chúng đã giấu chiếc xe tai nạn ở đâu đó. Tụi mình bây giờ phải xác định xem chiếc xe đó ở đâu, có phải Klunk có hai xe không, vì gara này đủ chỗ cho hai chiếc xe hơi. Chiếc thứ hai có phải màu sáng ánh kim không? Hiện nay nó ở đâu?
Đúng lúc bọn nhóc còn đang xầm xì thì gã hói đầu thểu não đi ra. Không biết hai đứa đã chuyện trò với nhau về vấn đề gì. Gã hói lê bước ra đường cái, ống quần bên phải dường như xệ hẳn xuống, có lúc tưởng chừng gã không bước nổi. Gã vừa đi khuất thì Klunk đã hớt hải chạy theo. Lão vẫn khoác cái áo lúc nãy, mồm ngậm một mẩu xúc xích.
Tròn Vo khẳng định:
- Tôi cá là lão đuổi theo gã hói.
Tarzan nói:
- Các bạn tiếp tục bám trụ nghe, đợi tôi bám gót chúng xem sao.
Hắn chỉ có thể bám đuôi lão Klunk chứ tên đầu hói thì đã bốc hơi tự đời nào. Một giờ trưa, đường làng nắng chói chang. Quán ăn AL như vậyTWIRT trở nên quyến rũ hết sức dưới tán cây bồ đề khổng lồ. Tarzan ngạc nhiên khi thấy lão Klunk ngập ngừng rồi bước vào quán nhậu nổi tiếng đó. Chẳng lẽ lão có gan vào nhà kẻ mà lão ghét để xơi món xúc xích ư?
Klunk vừa khuất sau cánh cửa nhà hàng to lớn nặng nề là Tarzan cũng thong thả đút tay vô túi quần ung dung đi vào như khách sộp. Hắn hơi ngập ngừng trước hai lối rẽ sau cánh cửa. Lối rẽ bên trái dẫn sang phòng khách, lối rẽ bên phải dẫn đến quầy bia.
Tại phòng dành cho khách uống bia, Tarzan chỉ nom thấy lão Klunk ngồi cạnh tường một mình. Tường của căn phòng này được ốp gỗ màu nâu sẫm, trên tường treo mấy cặp sừng hươu nai và mấy con thú dữ nhồi bông.
Trong phòng không có ai ngoài lão Klunk.
Lúc đó Klunk đang quay mình ra cửa sổ và hơi khom xuống. Có vẻ như lão đang quan sát cái gì đó bên phòng khách.
Tarzan bước đến sau lưng lão:
- Xin lỗi, cho tôi đi qua.
Klunk làu bàu :
- Không biết bọn phục vụ chết tiệt đi đâu cả rồi.
Lão nói chỉ để mà nói vì lão đâu có cần ăn
Tarzan đã nhìn thấy lão hói ngồi bên một cái bàn tận cùng trong phòng khách, ngay kề cửa sổ.
Cô phục vụ khoảng 17 tuổi khoác chiếc tạp dề trắng muốt giờ này mới chịu bước ra. Mớ tóc màu nâu của cô tết thành một dải. Trời ạ, Tarzan đâu có lạ gì Kathi Diekelmeier năm tngoái học cùng trường nội trú với hắn. Té ra cô nàng nghỉ học là để làm nghề này.
Tarzan bước sang phòng khách, chọn chiếc bàn kế cửa ra vào để ngồi. Ngồi ở đây hắn dư sức quan sát hai mục tiêu cùng một lúc: gã hói ở phòng khách và lão Klunk ở phòng bia.
Lúc Kathi Dickelmeier bước đến bàn hắn cũng là lúc lão Klunk bật dậy như lò so và lao ra cửa một cách hối hả.
- A, chào Tarzan. Bạn định dùng món gì nào?
Tarzan chới với. Cô nàng kỳ đà cản mũi mà ở đây là hắn mất dấu đối tượng như chơi. Hắn cười gượng gạo :
- Cho mình một đĩa súp, Kathi ạ, cửa hàng có không?
- Có đấy, súp ở đây ngon lắm.
Kathi có vẻ ngượng ngùng, tay vân vê tạp dề. Tarzan mỉm cười:
- Bạn đã nghe gì về chuyện thầy Schotten chưa, Kathi?
- Chưa. Thầy gặp chuyện gì vậy?
Tarzan kể lại tai nạn khủng khiếp đến với thầy giáo cũ. Coi, Kathi nghe mà sợ thất thần. Cô gái lắp bắp :
- Không… bắt được thủ… phạm sao?
- Không. Hung thủ đã bỏ chạy bất chấp nạn nhân có thể bị xe khác cán một lần nữa. May mà tụi mình cró mặt kịp lúc để sơ cứu thầy và báo tin cho xe cứu thương tới. Hiện giờ tụi này đang sốt vó điều tra đặc vụ ấy đây.
- Mình có thể giúp gì cho bạn được đây ?
- Bọn mình đang truy tìm một chiếc ô tô màu xám bạc. Đúng vậy, Kathi ngóng thử coi trong làng có ai chạy loại xe này.
Kathi nhíu mày. Cô gật đầu nhè nhẹ :
- Xe màu xám bạc khá nhiều. Được rồi, mình sẽ lập một danh sách rồi chuyển cho bạn.
Tarzan trợn mắt :
- Cả một danh sách cơ à. Thôi đi, danh sách đó chỉ để chuyển cho cảnh sát là tốt thôi. Tạm thời chúng ta khoanh vùng những láng giềng chung quanh nhà thầy Schotten đã. Bạn nghĩ thế nào về lão Klunk nào?
Kathi nói ngay :
- Đó là một con người đê tiện. Ba mình đoán rằng chính lão ấy đã làm cho tầng hầm nhà mình bị ngập lụt đấy.
- Thầy Schotten có kể cho mình biết chuyện rủi ro của gia đình bạn. Nào, chúng ta trở lại câu chuyện nhé. Lão Klunk ngoài chiếc VW còn chiếc ô tô nào khác không?
- Ơ, lão làm gì có xe VW, lão chỉ có chiếc Mercedes màu xám bạc chớ.
Tarzan như bị điện giật:chứ
- Sao mình thấy trong gara nhà lão có chiếc VW?
Kathi đăm chiêu suy nghĩ rồi quả quyết:
- Mình thề với bạn đấy, xe lão là xe Mercedes.
Tarzan cắn môi. Hắn đứng dậy nhanh như máy:
- Cám ơn món súp thịt chưa dọn nghe. Mình phải đi ngay Kathi ạ, hẹn tái ngộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.