Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 66 - Chương 4: CHIẾC XE JEEP BIẾN MẤT

Tô Du Bính

05/12/2013

Tarzan hỏi Gaby:

- Bạn có biết địa chỉ của người chết không?

Gaby không biết.

Karl gợi ý:

- Hay ta gọi điện cho ba Gaby?

- Chớ! - Tarzan gạt đi – Chú ấy sẽ không cho chúng ta nhúng tay vào cuộc điều tra này đâu. Không, đây là việc mà Tứ quái phải tự giải quyết và khi nào cần, tụi mình vẫn kịp thời nhờ ba Gaby được kia mà.

Hắn lại nói thêm:

- Danh bạ điện thoại thì để làm gì chứ?!

Nhà bưu điện cách nơi bọn trẻ tụ tập không xa. Trong đó có mấy quyển sách màu vàng dày c

Bọn trẻ châu đầu tìm tên Simon. Có tới bốn trang dày đặc toàn Simon là Simon. Cũng may chỉ có một người tên là Simon Werner nên bọn trẻ có ngay địa chỉ và số điện thoại: phố Ulanen số nhà 11, điện thoại: 4447701.

Karl cho hay phố Ulanen chỉ cách nhà bưu điện khoảng 20 phút xe đạp. Đó là khu phố dành cho người nghèo.

Sau đúng 21 phút thì bọn trẻ đến nơi. Đúng như lời Karl, nơi đây có nhiều ngôi nhà nhỏ và những khu vườn bé tí xíu bao quanh. Đường có nhiều ổ gà, tường nhà đã lâu không quét vôi. Bên hè phố có nhiều ô tô loại trung bình, thường đã có 7, 8 năm tuổi.

Cả bọn đang ở cuối phố, số nhà 104 và liền quay xe trở lại, số 19… 17… 15… 13…

Khoan đã!

Một người đàn ông đi từ trong nhà ra. Tarzan đoán, có lẽ ông ta là người tới chia buồn, là bà con họ hàng gì đó. Người này cao có lẽ tới 1,9 mét, mặc quần bò và áo da màu đen. Gió thổi làm mái tóc vàng của ông ta bay phất phơ.

Người đàn ông đi tới chỗ để chiếc xe đạp dựa sát hàng rào và phóng qua mặt bọn trẻ.

Tarzan ngoái nhìn theo con người có đôi mắt lạnh tanh như mắt rắn đó.

Gaby hỏi:

- Bạn có quen người đó không?

- Không, mình không qu nhưng bộ dạng của ông ta có cái gì đó làm mình thấy ngờ ngợ. Mình đang nghĩ tới cái lão mặc áo mưa và đội chiếc mũ màu đen.

- Bạn cho rằng…

- Mình không dám quả quyết hoặc tỏ ý nghi ngờ gì đâu. Nhưng chiều cao và dáng điệu thì thật là giống.

Tròn Vo cũng reo lên:

- Ờ, phải đấy. Gã này có dáng vẻ như cái thằng cầm khẩu súng máy.

Lúc đó người mặc áo da đã đi một đoạn xa. Bọn trẻ dựa mấy chiếc xe đạp vào bờ rào.

Tarzan dặn các bạn:

- Cứ vui vẻ như thường. Coi như chúng ta không hề biết gì về chuyện có tang cả nhé.

Cổng vào vườn khá hẹp, phía trong có một ga ra mái lợp tôn, cỏ mọc sát hai vệ đường. Ngay cạnh cổng là một thùng thư treo xiêu vẹo đề tên: Simon và CarolaWerner.

Tarzan bấm chuông. Chỉ chốc lát sau đó cửa mở.

- Xin chào bà, cháu là Peter Carsten và đây là các bạn của cháu. Chúng cháu xin gặp ông Simon.

Trông bà ta không có vẻ gì là một góa phụ mặc dù trên mặt có đôi chút ưu sầu. Hình như hai bàn tay bà ta run run. Bà ta vặn đôi tay vào nhau, buồn rầu:

- Các cháu không thể gặp ông nhà tôi được.

Tarzan kiên nhẫn:

- Chúng cháu rất cần gặp bác trai vì việc đêm hôm qua. Chuyện xảy ra ở ngõ Diepensiek ấy mà.

Trúng đích rồi chăng?

Da mặt người góa phụ đã nhợt nhạt lại càng nhợt nhạt hơn. Hai môi run run, Carola đảo mắt nhìn mấy đứa trẻ, cố nuốt nước bọt và nói:

- Vì… tôi… thôi xin mời các cháu vào nhà, đứng ngoài cửa nói chuyện thật không tiện.

Tarzan ngỏ lời cảm ơn.

Mấy đứa trẻ chùi chân trên tấm thảm dày và mới. Có lẽ chủ nhân không muốn khách khứa tha bẩn vào nhà.

Tarzan cảm thấy chờn chợn. Hắn quay lại nhìn Gaby và thấy mặt cô cũng tái đi.

Cả bọn bước vào một căn buồng gọn gàng sạch sẽ nhưng rất đạm bạc. Trông không có vẻ gì là nhà cửa của một tên cướp vừa làm gọn một mẻ lớn – Tarzan nghĩ rằng. Tuy vậy đây cũng có thể là một trò ngụy trang.

Tarzan nhìn người đàn bà và cảm thấy dường như bà ta đang nghĩ tới chuyện bị tống tiền.

Hai con mắt lộ vẻ bất cần, Carola cười một cách mệt mỏi.

- Chúng cháu tới vì một chuyện liên quan tới chiếc xe Jeep biển số AG 111. Cái xe đó là của ông nhà phải

Carola gật đầu.

Tarzan nói tiếp:

- Sở dĩ chúng cháu biết vì chú cháu làm việc tại phòng quản lý ô tô của Tổng nha cảnh sát.

Carola gật đầu.

- Có lẽ tốt nhất bác cho chúng cháu nói chuyện với bác trai, bác hãy nói với bác trai về chuyện cái ô tô, thế nào bác ấy cũng sẽ có thì giờ để tiếp bọn cháu.

Tarzan nghĩ thầm: hắn có nhẫn tâm quá không nhỉ? Nhưng biết làm sao? Lỡ rồi.

- Nhà tôi không còn có thì giờ để tiếp bất kỳ ai nữa. Ông ấy mất rồi, mất lúc sáng nay!

Trong bầu không khí yên lặng Tarzan nói sẽ sàng:

- Chúng cháu lấy làm tiếc. Xin chân thành chia buồn với bác. Thế thì việc của chúng cháu không có gì là quan trọng nữa.

- Có chuyện gì vậy?

- Willi… à không, cháu… đêm hôm qua có đi qua ngõ Diepensiek. Chiếc xe Jeep đỗ ở đó. Trời mưa to, tối om và đường lại trơn. Lúc đó bọn cháu giật mình và nghe thấy tiếng động là lạ ở đâu đó. Cháu giật mình và thế là đâm sầm vào chiếc xe Jeep. Hình như chiếc xe có bị móp và xước. Tiếc rằng bọn cháu đã bỏ chạy, và cháu cứ băn khoăn mãi về việc làm không đúng đó của mình. Vì thế cháu đến đây xin được bồi thường thiệt hại do cháu đã gây ra.

Carola cười buồn bã:

- Cháu thật đàng hoàng. Nhưng lúc này đây bác đang có những việc khác phải lo.

Tarzan tỏ vẻ thông cảm:

- Có lẽ Willi và cháu là những người cuối cùng trông thấy bác trai khi còn sống.

- Cháu nói như thế nghĩa là gì?

- Lúc bọn cháu đã đạp xe đi, cháu ngoái cổ lại thì thấy một người đàn ông to cao mặc chiếc áo mưa màu sáng bước đi lảo đảo. Cháu đã nghĩ: có lẽ người này bị say, có ngờ đâu lúc đó bác trai đang bị lên cơn. Nhẽ ra chúng cháu phải đến cứu bác ấy…

Carola vội vã lắc đầu lia lịa:

- Không, chắc chắn người đó không phải là ông nhà tôi! Hôm qua… ông ấy đã bị ốm rồi… Ông ấy rất mệt mỏi và nằm bẹp gí cả ngày. Chính tôi đã đi đến ngõ Diepensiek bằng chiếc xe Jeep màu trằng để thăm một người bạn cũ đấy. Và tôi đã ở đó đến tận khuya.

Chà, bà ta nói dối như cuội và không nghĩ rằng chính những lời nói dối trá đó lại chứng tỏ bà ta là một người tồi tệ biết bao. Chồng mệt mỏi, nằm bẹp gí cả ngày mà bà ta lại đến chơi nhà một người bạn cũ và ở đó cho tới tận khuya!

Hắn thăm dò:

- Có nghĩa là bác không yêu cầu tụi cháu phải thanh toán khoản tiền gò và sơn lại chỗ bị móp ở xe phải không ạ?

- Tôi đã nói rồi. Lúc này tôi còn phải lo những chuyện khác.

- Vậy thì tụi cháu không dám làm phiền bác nữa.

Tarzan cúi đầu chào gia chủ và cùng các bạn lên xe ra về.

Hắn ra dấu cho các bạn im lặng, đợi đi xa một đoạn rồi mới được nói chuyện. Khi đã đạp xe qua mấy ngôi nhà, Gaby bảo:

- Mình thấy rợn cả người. Có lẽ xác ông chồng bà ta vẫn còn ở trong nhà, vậy mà chúng ta đã vội kéo nhau đến đó đóng kịch. Thật đáng xấu hổ.

- Bạn không việc gì phải xấu hổ cả. Nếu có thì chỉ là mình, nhưng điều mình quan tâm là kết quả và mình nghĩ rằng chúng ta đã thu được kết quả. Bà ta tỏ ra rất lúng túng, lo lắng, không phải vì chuyện ông ấy bị chết mà là vì bà ta sợ rằng chúng mình là những người đã theo dõi ông chồng trong vụ tấn công tối hôm qua.



Karl nói chậm rãi:

- Đấy là mày phỏng đoán như vậy chứ mày đã có bằng chứng nào đâu?

- Thì bà ta chẳng nói dối như cuội là gì? Bà ta nói đã ngồi nhà người bạn đến khuya.

- Nhưng ngay cả điều đó cũng có thể là sự thật. Mày cứ bám riết lấy bà ấy bởi mày khăng khăng cho rằng cái lão mặc áo da, to cao chính là kẻ đã cầm khẩu súng máy. Mày cũng có thể nhầm lẫn chứ. Thiếu gì những tên cướp cao to!

Tarzan gật đầu:

- Có thể mày nó đúng đó Karl. Nhưng dù sao tao vẫn muốn tụi mình thử lại chỗ gara xem sao.

Tròn Vo trợn tròn mắt:

- Tại sao phải đến đó?

Tarzan cười:

- Để xem chỗ bị móp chứ sao.

- Cái gì, mày định xỏ tao hả? Chuyện này là chuyện mày phịa ra hoàn toàn kia mà?

- Gì thì gì, tao vẫn muốn xem khẩu súng đó như thế nào. Biết đâu nó còn nằm trong xe cũng nên. Đấy là một khẩu tiểu liên hay là súng lục chứ?

- Mày có đùa không đấy? Đời nào những tên trộm lõi đời lại có thể quên súng của chúng dễ dàng thế?

- Thông thường thì chúng chẳng quên đâu, nhưng có thể lần này chúng phạm sai lầm cũng nên. Mọi người chờ đấy để mình xem như thế nào.

Tarzan nhờ Willi cầm hộ xe đạp còn bản thân hắn chạy ra chỗ để xe thì chỉ thấy nhà xe cổng ngõ khóa chặt, kín mít.

*

Phố Bleihfreyer nằm lọt thỏm giữa những dãy nhà cao tầng, lúc nào ô tô cũng chạy nối đuôi nhau nhả những làn khói dày đặc sặc sụa mùi xăng dầu. Cuối phố là nhà để xe ôtô cao sáu tầng xây bê tông trông thật xấu xí.

Edg Muya dựng chiếc xe đạp của y bên cạnh một bức tường có hàng chữ to tướng: CẤM ĐUA XE ĐẠP. Gã đang hí hửng. Mọi sự đang diễn ra hết sức thuận lợi cho gã. Tên đồng đảng của gã đã toi đời. Đáng ra gã phải chia cho hắn một nửa số của cướp được. Với ả vợ góa của hắn, gã chỉ cần thí cho một phần năm khoản tiền đó hẳn ả cũng đã vừa lòng lắm rồi. Té ra cái thằng Simon cũng là một thằng đại ngốc. Giá như hắn đừng giở trò thì có phải hắn đã được hưởng một nửa không. Giờ thì EdgarMuya này có quyền tha hồ vơ vét. Gã cười khoái trá. Nhưng tại sao lại những một phần năm nhỉ? Carola có biết chúng đã cướp được tổng cộng là bao nhiêu đâu kia chứ. Không, ta sẽ chỉ cho ả hưởng một khoản khiêm tốn. Dù được bao nhiêu ả cũng sướng lắm rồi.

Edgar bước vào nhà gửi xe.

Gã định trả tiền ở máy tự động nhưng máy bị hỏng. Vì thế gã đành quay lại quầy thu tiền. Gã phải trả tiền đỗ xe mười tiếng đồng hồ. Chà điều đó chứng tỏ thằng Simon đã gửi chiếc xe ở đây từ bửng tưng.

Edgar Muya hỏi người thu tiền:

- Ở đây mở cửa suốt ngày à?

- Vâng, hai bốn trên hai bốn. Nhưng hôm nay một người bị ốm nên tôi phải làm hai ca liền. Tôi ngồi ở đây từ lúc nửa đêm đến giờ. Mà cái máy thu tiền tự động lại bị hỏng! 16 tiếng liên tục thu tiền, đếm rả tiền thừa. Nói thật với ông, tôi trông thấy tiền mà ớn đến tận cổ. Tôi còn phải ngồi đây đến tận 4 giờ chiều kia.

Muya ra thang máy và đi lên tầng 4. Trên tầng này, xe đỗ chỉ kín khoảng một nửa diện tích, thường là xe từ các vùng lân cận vào thành phố. Gã đi ra phía dãy ngoài tìm khoang 463.

Gã đứng sững như trời trồng. Đúng là khoang 463 rồi, nhưng sao không có xe nhỉ?

Gã cắn môi. Không lẽ Carola lừa mình, hay là ả nhớ nhầm? Gã lơ láo nhìn quanh nhưng không thấy chiếc xe Jeep màu trắng nào cả. Gã nghe tiếng mưa rơi nặng hạt. Mùi bê tông, mùi sắt thép và dầu bốc lên nồng nặc khó chịu.

Trên nền nhà khoang 463 gã còn thấy bụi sơn li ti màu trắng. Gã đi vội ra phía cầu thang máy và trở lại chỗ người thu tiền. Người này ngạc nhiên:

- Có chuyện gì không ổn à?

Muya nhét đồng 10 mark qua kẽ cửa kính:

- Xin biếu anh bạn. Cậu vất vả quá đấy. Này, từ 3 tới 6 giờ sáng ở đây có đông người lắm không?

- Chỉ đông trong hai ngày thứ sáu và thứ bảy thôi.

- Thế đêm hôm qua.

- Gần như chẳng có ma nào cả.

- Cậu ngồi đây có thể quan sát xe chạy vào. Cậu có thấy một chiếc xe Jeep màu trằng chạy vào không, tầm năm rưỡi ấy?

- Ông nói hoàn toàn chính xác đấy.

- Thế cậu có trông thấy người lái xe không?

- Đương nhiên, ai cho xe vào mà chẳng phải qua chỗ tôi ngồi. Ông ta là người cao to, trông dáng rất mệt mỏi, quần áo thì bê bết bùn đất. Trông như ông ta vừa mới cuốc vườn ấy, mà lại vào lúc nửa đêm mới kỳ lạ chứ? Chính vì thế tôi mới nhớ ông ta, nhưng người đến lấy xe thì lại là một người khác.

- Thế ai đã đến nhận xe?

- Tôi cũng chẳng biết nữa. Chỉ biết lúc chiếc xe Jeep trắng chạy ra là khoảng 11 giờ trưa nay.

- Nhưng người đó phải trả tiền cho cậu chứ?

- Đúng, nhưng lúc đó có tới hàng chục người nên tôi không để ý. Tôi chỉ biết chắc rằng trong số đó không có cái ông cao to lấm lem bùn đất. Có chuyện gì không ổn chăng thưa ông?

- Không, chuyện vặt thôi. Vợ của một người bạn nhờ tôi đến lấy hộ chiếc xe, nhưng bà ta có dặn cũng có thể chồng bà ta đã nhờ ai đó đến lấy hộ. Còn ông chồng đã đi bằng máy bay. Bà vợ thấy phiếu gửi xe ở trong túi áo của ông ấy.

Người thu tiền vội nói:

- Nhưng người đến lấy xe cũng phải đưa phiếu rồi mới lấy được xe chứ?

Edgar gật đầu:

- Nhưng đó là phiếu chiếc xeất nhiên là xe của anh ta hiện đang nằm trong khu gara này. Một chiếc Mercedes màu trắng.

- Không, như thế đâu có được. Vì cái xe đó làm gì có phiếu?

- Có đấy anh bạn ạ. – Muya mỉm cười và chìa chiếc phiếu gửi xe cùng chùm chìa khóa chiếc xe Jeep trắng ở trong túi ra – Thôi được, để tôi lấy cái xe đó luôn thể, chuyện này thật rắc rối. Cái xe này của một người đi mượn rồi lại cho mượn truyền, người đó là bạn tôi. Thế đấy, anh bạn có hiểu không? Thôi chào, tôi đi xem xem thế nào đây.

Tay bán vé chẳng hiểu gì cả. Mà anh ta cũng đâu cần hiểu. Anh ta chỉ mong sớm đến 4 giờ chiều để có thể nhanh nhanh ra về.

Muya đi xuống tầng một. Gã đảo mắt nhìn ngược xuôi và lặng lẽ chuồn ra đường. Gã rảo bước tới trạm điện thoại và gọi cho CarolaWerner. Phải tới lần đổ chuông thứ 10 ả mới cầm máy.

Muya thông báo:

- Chiếc xe Jeep biến rồi!

- Sao? Biến là biến thế nào?

- Phải, biến, không còn ở đấy nữa, khoang để xe trống huếch. Tôi đã nghĩ ngay đến chuyện cô cho tôi vào bẫy nhưng sau đó tôi phát hiện ra rằng chiếc xe đã bị lấy trộm.

- Lấy trộm từ nhà gửi xe?

- Bọn quái xế chuyên nghiệp vẫn làm như sau: Chúng đi xe của mình vào nhà gửi xe, trả tiền. Sau chúng chọn cho mình cái xe ưng ý và dùng phiếu của mình để cần đóng mở tự động cho xe chạy ra. Sau này, vào một lúc nào đó chúng sẽ khai đánh mất phiếu, chịu tiền phạt và ung dung lấy nốt xe kia về.

- Nhưng nếu quả chiếc xe Jeep bị mất thật thì tôi xin thề với anh là tôi không biết một tý gì về chuyện đó cả.

- Đấy là điều không may cho cả cô và tôi. Thế là chúng ta sẽ không bao giờ biết được chồng cô giấu đống của ở chỗ nào.

Gã nghe thấy tiếng thở nặng nề của Carola bèn cười gằn:

- Ngày hôm nay quả thật là ngày đen đủi của cô, nhưng có lẽ cũng là của tôi nữa.

Nói xong gã buông máy.

Không lẽ chịu mất sạch ư? Đừng hòng! Gã suy tính và bắt đầu biến những suy nghĩ của mình thành hành động.

*

Tarzan đang bực mình rủa thầm thì thấy một ông già đứng tựa lưng vào hàng rào nhà hàng xóm của vợ chồng Simon. Bức tường rào này chạy thẳng tới gara ôtô lợp mái tôn. Ông cụ vừa lệt quệt từ trong nhà ra, tay sách hai cái túi ni lông đựng đầy rác và bỏ gọn gàng vào trong thùng rác công cộng. Cụ bị móm chỉ còn lưa thưa mấy cái răng. Bộ quần áo len cụ mặc nhàu nát.

Ông cụ có vẻ quan tâm đến TKKG. Cũng có thể cụ chú ý tới con cún Oskar của Gaby. Bọn trẻ thấy cụ luôn luôn đưa mắt nhìn chúng.

Một cụ già có đôi mắt đầy thiện cảm, tinh anh

Tarzan đứng trước mặt cụ và cúi đầu chào.

Cụ già móm mém đáp lại:

- Chào các cháu. Ta đứng trên cửa sổ và thấy các cháu trong nhà bà Simon đi ra.

Tarzan gật đầu và nhỏ nhẹ:

- Vâng, ông ấy mới mất lúc đêm qua.



- Ta biết, các cháu đến chia buồn hả?

- Dạ, không ạ. Chúng cháu mới biết cái tin đau buồn đó xong. Chúng cháu tới đây vì chuyện khác.

- Chuyện gì vậy?

- Chả là thế này, đêm qua khi cái xe Jeep của ông bà Simon đỗ ở trong thành phố thì bị bọn cháu tông xe đạp làm cho mũi xe bị móp và xước sơn.

- Thật vậy à. Nếu thế thì chuyện xảy ra lúc đã khuya lắm rồi, phải không? Tội nghiệp cho anh ta. Đêm qua lúc anh ta phóng xe đi có lẽ cũng đã 11 giờ rồi.

- Nhưng cụ có chắc là ông Simon không ạ? Nhỡ bà ấy đi xe thì sao?

- Nhầm sao được. Ta tuy đã 72 tuổi nhưng mắt còn tinh lắm. Ta chỉ đeo kính khi đọc sách thôi và cũng chỉ đeo khi ánh sáng không được tốt. Ta đã nghĩ: quái thật không biết cái nhà anh này còn đi đâu lúc khuya khoắt như vậy? Nhưng chuyện chưa phải hết.

Tarzan mừng thầm. Ông lão này thật là nguồn thông tin có giá trị hơn vàng. Hy vọng cụ tiếp tục câu chuyện.

Ông già lại chậm rãi nói tiếp:

- Mắt ta lại còn tinh hơn mỗi khi ta bị bệnh mất ngủ, nhất là vào dịp tháng tư ẩm ướt, lạnh như thế này. Sáng nay ta thức giấc từ 4 giờ sáng thì thấy một chiếc xe taxi đỗ xịch ngay trước nhà ông bà Meyer. Cái anh Simon bước ra khỏi ôtô. Tại sao anh ta không cho đỗ xe trước cửa nhà mình mà lại trước nhà Meyer? Các cháu có giải thích được không?

- Có lẽ ông ấy chỉ còn đủ tiền để đi tới đó chăng?

- Đâu có, chỉ còn chừng 200 mét thôi mà. Thế là anh ta đi bộ nốt đoạn đường cuối cùng, trông mới mệt mỏi làm sao, lưng còng hẳn xuống trông thật tội nghiệp. Anh ta bị bệnh tim nặng lắm.

Tarzan không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.

Ông già hỏi:

- Thế các cháu làm hỏng xe của anh ta à, xe không chạy được nữa hay sao?

- Không ạ, chỉ là một va quệt nhẹ thôi ạ.

- Thế thì tại sao anh ta lại phải đi taxi về nhà nhỉ?

Tarzan nghĩ bụng: thì cháu cũng đang tự hỏi mình như vậy đây. H

- Có lẽ ông ấy hơi ngà ngà say, hoặc ông ấy cảm thấy quá mệt mỏi không lái xe được nữa, hoặc là máy xe bị hỏng. Có biết bao nhiêu nguyên nhân, phải không ạ?

Tứ quái chào cụ già, chúc cụ một buổi chiều vui vẻ và lên xe đạp đi.

*

Người lái xe taxi hoan hỉ đưa ông khách từ tòa báo này tới tòa báo khác. Mà ở thành phố này có tới 5 tòa báo hàng ngày chứ có ít ỏi gì. Cộng cả lại anh ta cũng kiếm được một khoản tiền kha khá.

Muya nói với anh ta như sau:

- Tôi cần đăng tin rao vặt trên tất cả các báo. Hy vọng mọi chuyện chưa phải là quá muộn.

Tên lưu manh gặp may. Phòng nhận tin rao vặt tại tất cả các báo còn mở cửa và tin của gã sẽ được đăng ngay vào sáng ngày mai.

Nội dung lời quảng cáo thật lạ lùng:

Chú ý! Chiếc xe Jeep màu trắng bị lấy cắp đêm qua trong nhà để xe phố Bleihfreyer có một kỷ vật cá nhân không thể thay thế được. Đề nghị gọi điện báo, tiền thưởng hậu. ĐT: 365 1382

Người phụ nữ làm tại tòa báo “Tin tức thành phố“ hỏi, vẻ đầy thông cảm:

- Ông bị mất xe ôtô à?

- Không phải tôi mà là một anh

Muya thanh toán và đi ra.

*

Nhà hàng PARI nổi tiếng vì món bánh mỳ thanh kẹp giăm bông, pho mát giòn tan. Bọn học sinh lớn ở ký túc xá thường vẫn ra đây ăn. Lúc này các bàn ăn gần như đã kín chỗ. Chỉ còn vài ghế trống gần cửa buồng nhà vệ sinh. Oskar ngoan ngoãn nằm ngay bên chân bàn. Tarzan kéo ghế cho Gaby. Tròn Vo thì hau háu nhìn vào quầy bầy các món ăn.

Karl vui vẻ:

- Hôm nay mình khao tất cả các bạn. Bà cô của mình đã nhầm lẫn gửi cho mình 100 mark.

Gaby hỏi ngay:

- Sao lại nhầm lẫn?

Karl giải thích:

- Cô mình đã có chồng, ở xa. Khác với mọi người trong họ, đầu óc cô có vấn đề. Cũng có thể vì cô lấy ông chồng làm rượu nho. Ông ấy thì cả vang lẫn cô-nhắc đều không uống, nhưng bà cô mình thì thùng bất chí thình, uống vang như uống nước lã. Chính vì thế cô mình có tật hay quên và lẫn lộn lung tung. Năm nay cô đã gửi cho mình ba lần tiền nhân dịp sinh nhật, nhưng ngày sinh thực sự thì cô lại quên. Mình cũng chẳng trách cô làm gì. Nếu cô cứ nhầm từ 6 đến 8 lần thì mình đủ tiền tiêu cho tới cuối năm.

Willi reo lên:

- Hoan hô các sự nhầm lẫn đáng yêu.

Bị Gaby lườm, mập ta liền im bặ

Tarzan nhắc các bạn nói khẽ vì ngồi gần đấy có mấy đứa ở lớp 10C. Bọn này chuyên nghe lỏm và hay ton hót với các thầy cô.

Tròn Vo gọi ca cao và bánh mỳ kẹp giăm bông, cộng với mấy món nữa. Tam quái còn lại chỉ ăn nhẹ và uống nước quả.

Tarzan nói:

- Chúng ta đang đi rất đúng hướng. Mình chắc chắn như vậy. Cái ông Simon ấy đã đi taxi về vì không muốn cho hàng xóm láng giềng biết. Điều đó có nghĩa là ông ta có điều gì đó muốn giấu giếm. Nhưng khổ nỗi vẫn bị cụ già khó ngủ nhìn thấy. Theo mình thì ông ta chính là tên cướp số 2 bên cạnh tên cầm súng. Ông ta chính là người đã chọn lọc các thứ quý giá để lấy đi.

Gaby hỏi:

- Vậy những thứ đó bây giờ ở đâu?

- Cái đó thì phải hỏi bà vợ góa hoặc cái tên mặc áo da. Tất nhiên bọn họ sẽ không kể cho chúng ta biết đâu. Còn một câu hỏi nữa là chiếc xe Jeep lúc này ở đâu? Mình đoán ở chỗ gã mặc áo da vì gã phải tống khứ chiếc VW ăn cắp đi. Gã cần một chiếc xe khác: chiếc xe Jeep. Chúng ta cần phải bám chặt lấy gã và chỉ có thế mới tiếp cận được những thứ mà chúng cướp được đồng thời mới tìm được lời giải cho vụ này.

Tròn Vo xen vào:

- Liệu gã mặc áo da có sống ở nhà Simon không nhỉ?

- Chắc chắn là không, vì không thấy ông lão nhắc tới.

Karl lên tiếng:

- Bây giờ chúng ta phải làm gì để tìm ra gã đây?

Phải theo dõi ngôi nhà số 11 phố Ulanen, sẽ ngán lắm đây.

Willi vội vàng tuyên bố:

- Nói trước là tao không tham gia đâu đấy!

Gaby bấm đốt ngón tay:

- Ngày kia sẽ là ngày chôn cất ông Simon, thông thường là như vậy, trừ trường hợp nghĩa trang quá nhiều người chết không tổ chức chôn cất kịp.

Tarzan gật đầu:

- Đúng thế, ngày kia! Và chắc rằng tên mặc áo da sẽ đến để tiễn biệt người quá cố, nếu quả ông ta là chiến hữu của gã. Và chúng ta phải bám chặt gã, tìm cho ra địa chỉ của gã và sẽ bí mật đột nhập vào nơi gã ở. Nhất định chúng ta sẽ phát hiện các thứ đã bị chúng cướp đi.

Cô phục vụ mang đồ ăn ra. Tròn Vo sáng mắt khi trông thấy chiếc bánh mỳ thanh dài tới 30cm được rưới đẫm mỡ.

Sau khi ăn một miếng nhỏ, Karl nói ý kiến của mình:

- Theo mình, chưa chắc tên kia đã giấu của ăn cướp được ở nhà. Simon đã đi xe taxi về thì có thể chiếc xe Jeep được giấu đâu đó.

Tarzan gật đầu. Hắn nghĩ có nhiều khả năng khác nhau, nhưng gì thì gì, TKKG cũng không bỏ vụ này giữa chừng. Hắn xem đồng hồ rồi nói với các bạn:

- Mình đi gọi điện thoại đến bệnh viện lần nữa xem Oliver đã đến chưa đây.

Chỉ sau ít giây đã có người của bệnh viện cầm máy. Tarzan được biết Oliver đã tới nơi, và được bố trí ở một phòng riêng.

Rồi tiếng Oliver reo lên:

- Tarzan đấy à! Tao gọi điện cho mày hai lần mà không được. Tao sẽ nói thật nhanh vì chị Hanna đi mua hoa quả sắp về rồi.

- Chà, mày khỏe không? Nghe mày nói thì tình hình có vẻ ổn hả? Vậy tại sao lại phải vội? Mày không được gọi điện thoại sao?

- Chuyện bí mật! Nếu chị Hanna biết được có lẽ chị ấy xỉu luôn. Mày biết không…

Rồi Oliver hối hả kể tóm tắt cho bạn nghe câu chuyện cậu nghe được trên tàu thủy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hủ Mộc Sung Đống Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook