Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 57 - Chương 6: CHÚA ĐẢO LÀ AI?

Tô Du Bính

05/12/2013

Tứ quái ăn sáng thật nhanh. Chúng để ý xem có thấy Demetrios đâu không, mà chẳng thấy. Kurt thì chắc còn ngủ kỹ sau cơn say.

Tứ quái chèo thuyền nhằm hướng Đảo Rắn. Tròn Vo làu bàu sau nửa giờ cầm chèo:

- Ăn sáng được có một tí mà khổ thế này cơ đấy.

- Tối qua anh Kurt bảo mày béo quá đó, Willi. – Tarzan thông báo.

- Anh ta say thế thì còn biết trời đất gì nữa, trách sao không nói nhảm! – Tròn Vo tỏ vẻ không ch

Tarzan nhìn ra biển.

Tít ngoài kia, một thuyền buồm đỏ căng gió lao vun vút.

- Karl, - Tarzan chìa tay ra – cho tao mượn ống nhòm của mày.

Karl đưa Tròn Vo, Tròn Vo chuyền cho Tarzan.

Tarzan nhìn qua ống nhòm:

- Đích thị! Đó là Demetrios. Anh ta đã vượt tụi mình, mỗi lúc một bỏ xa tụi mình hơn. Mình nghĩ Demetrios định ra đảo.

- Ra Đảo Rắn ấy hả? – Tròn Vo hỏi.

- Chính thế. Anh ta không chỉ giỏi lặn, bơi thuyền cũng cừ ghê.

- Nhưng anh ta ra đó để làm gì chứ? – Gaby kêu lên.

Tarzan gật đầu:

- Chèo mạnh lên các bạn! Tụi mình chậm quá. Willi, mạnh tay vào! Mày phải ra sức mà kiếm ăn chứ.

- Tao chẳng phải gì hết. Tiền ăn đã trả trước rồi.

Bốn đứa quan sát Demetrios tiến đến gần đảo, rồi khuất sau một tảng đá lớn nhô ra biển.

- Anh ta có biết ở đó có rắn không nhỉ? – Tròn Vo cười – Đôi khi những người dân địa phương lại chẳng am tường về vùng quêằng những khách du lịch đâu nhé!

Cuối cùng, Tứ quái cũng đến sát đảo. Đảo như một miếng bánh mốc giữa biển, trông xấu xí.

- Toàn đá là đá, - Karl nói – Chúa Đảo hẳn bị điên rồi. Gã tình nguyện sống ở đây ư? Xưa kia tướng cướp Murdock dạt ra đây là có những nguyên do của hắn. Nhưng ngày nay, khi mà thế giới tươi đẹp rộng mở, muốn đến đâu cũng được, thì họa chỉ có kẻ nào đang bị cảnh sát truy nã mới chui nhủi ở đống đá xám xỉn này.

- Hoặc nếu ai đó là nhà nghiên cứu rắn, - Tarzan cười, - đang viết luận án tiến sĩ về rắn Levanteotter!

Tứ quái cập đảo. Tarzan dò xét nhìn con vịnh sát đấy.

Nước trong vịnh phẳng lặng như trong một cái ao. Ở chỗ ánh mặt trời rọi xuống, Tarzan thấy tận đáy. Vịnh không sâu – Một đàn cá con tung tăng bơi qua.

- Đây là một bể bơi tự nhiên. Tụi mình để thuyền ở đây, và bơi thử cho vui.

Tam quái loay hoay buộc thuyền. Cả ba dầm mình trong nước ngập đến tận bụng.

Còn Gaby vừa bơi vừa reo lên hoan hỉ:

- Tuyệt quá! Nước rất ấm. Và trong veo!

Rồi bỗng Gaby thét đến xé tai:

- Khooông!!

quay phắt lại.

Gaby thất thần chỉ xuống nước.

Nơi đó, chỉ cách chỗ chúng ít mét, chiếc vây lưng đen sì hình tam giác của một con cá mập đang xé nước nhằm vào Gaby mà tiến.

- Hãy ở yên chỗ của bạn, Gaby! – Tarzan gào lên.

Hắn rút phắt con dao găm ra khỏi vỏ lao mình xuống nước. Tim hắn đập thình thịch, nhưng hắn không một giây nghĩ đến sự nguy hiểm. Phải cứu Gaby bằng mọi giá! Hắn phải xông vào giữa con cá mập và Gaby. Tarzan nắm chặt con dao găm lớn trong tay. Nhất định hắn chống chọi được với con vật biển khát máu đó.

Hy vọng đây không phải là loại cá mập trắng hung dữ, nếu gặp nó thì mình tận số.

Tarzan lặn xuống, mở mắt tìm địch thủ qua làn nước trong veo.

Kia rồi!

Một cái bóng sẫm đang trôi đến.

Tarzan chỉ thấy con cá mập bơi ngay dưới mặt nước, anh ánh xám, đen và nhũ bạc. Hắn không nhìn rõ được vì bị chói nắng.

Dẫu sao con vật không quá lớn, dài giỏi lắm là 2 mét.

Mình sẽ tấn công nó từ dưới lên, Tarzan tự nhủ. Sẽ rạch bụng nó, nếu nó không phản ứng quá nhanh.

Hắn lao lên phía trước. rồi suýt sặc nước vì há hốc mồm r

Không phải cá mập!

Một người đang bơi đến gần, với mặt nạ thợ lặn, chân nhái. Trên lưng là một tấm buồm đen hình tam giác – giả làm vây cá mập.

Tarzan tức giận lại về phía gã. Nhận thấy hắn, gã vội quay ngoắt đi. Rồi Tarzan chỉ còn thấy đôi chân nhái đạp nước. Kẻ kia biến vào vịnh.

Tarzan ngoi lên khỏi mặt nước, nhìn theo cái vây lưng cá mập tiến dần vào bờ.

Đuổi theo vô ích. Gã bơi rất nhanh, lại có vây, rồi chân nhái nữa, làm sao Tarzan đuổi kịp.

- Đại ca đuổi được con cá mập rồi! – Tròn Vo hoan hỉ.



- Làm gì có cá mập nào. Đó là người khoác vỏ cá mập để hù dọa. Mình ngờ rằng đó chính là vị Chúa Đảo vừa thử xua tụi mình khỏi lãnh thổ của hắn.

Gaby vẫn chưa hết run.

Tarzan lên bờ, vỗ về cô bạn.

- Suýt nữa bạn hy sinh thân mình để cứu mình, - cô bé nói – Mình sẽ chẳng bao giờ quên ơn bạn.

Tarzan cười, không để lộ sự sợ hãi vẫn còn trong đường gân thớ thịt của hắn.

- Thật ra mình có định hy sinh đâu, mà chỉ định mổ thịt con cá đó thôi. Tên này mẹo gian hiểm thật. Thôi, tụi mình tiến vào đảo đi! Thuyền buồm của Demetrios đã ghé vào đây. Để làm gì? Có lẽ để thăm ông anh Nick, Antonia và Edgar. Tớ nghĩ bộ ba này đã đánh cắp một con thuyền của anh Kurt và bơi đến đảo này từ hôm qua. Như vậy, trên đảo ít nhất đã có 4 người. Người thứ 5 mà tụi mình vừa tính là gã điên tự xưng Chúa Đảo, kẻ vừa giả cá mập dọa tụi mình lúc nãy. Thôi, tiến quân! Chú ý nhìn rắn mà tránh nhé!

Hắn đi trước, rồi đến Karl, Gaby. Tròn Vo lạch bạch sau cùng. Chúng tiến thật chậm, vì Tarzan luôn dán mắt kiểm tra từng thước đất, trước khi bước chân lên.

*

Ở phía tây Đảo Rắn có một phần đá nhô ra, ba bề vách đá dựng đứng cao tới 7,8 mét. Phải là người trèo núi lão luyện lắm mới leo nổi lên những bức tường thiên nhiên đó mà không cần phương tiện kỹ thuật hỗ trợ.

Demetrios đang ngồi cùng bộ ba Nick, Antonia và Edgar ở đây.

MặtAntonia như bánh đa nhúng nước. Ả ngấy tận cổ cái cảnh trốn tránh giữa nơi hoang dã này rồi. Ả vốn quen với nền văn minh ÂuChâu.

Edgar bị cháy nắng, tróc cả da mũi. Từ hôm qua lại bị đau bụng đi ngoài. Chuyến đi nghỉ ở Hy Lạp từng được gã hình dung khác hẳn. Nếu thoát qua vụ này, gã có khối điều để kể.

RiêngNick mặt mày rạng rỡ. Gã nâng bằng hai tay chìa cho Demetrios xem. Anh này làm ra vẻ mặt thán phục. Nhưng ai cũng nhận thấy rằng giá đó là một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ có lịch hoặc là một chiếc tivi xách tay thì Demetrios thích hơn.

Nick và Demetrios trò chuyện bằng tiếng Hy Lạp.

Vì vậy mà Tứ quái chẳng hiểu được lời nào, mặc dù chúng nấp cách đó có ba tầm nhổ nước bọt. Chúng nằm sấp, ép sát xuống phần đá thô nhám, nóng rẫy. Ở đây chỉ trơ có đá, nên một con kiến chạy qua còn thấy chứ đừng nói rắn. Trong gần một giờ tìm kiếm, Tứ quái chưa thấy con rắn nào trên đảo cả.

Chà, tụi mình sẽ đoạt lại con hổ ngọc, Tarzan nghĩ. Thậm chí không thèm thí cho Vua Trộm tham lam một mark nào trong số 300.000 mark. Ai đời lại ban thưởng tiền cho kẻ cắp bao giờ! Còn nếu Nick trở nên hỗn xược, mình sẽ cho hắn một cú bạt tai khiến hắn thấy một lúc cả ngàn hòn đảo quay lượn.

Vừa lúc đó, tai họa xảy ra.

Từ tít trên vách đá cao, một tảng đá to bằng đầu người bay xuống.

Không tài nào báo kịp cho đám người kia.

Vả lại, Tarzan cũng chỉ nhận thấy tảng đá khi nó rơi cách Nick chưa đầy gang tay, nhưng lại trúng ngay con hổ ngọc

Trúng phắp!

15 hoặc 20 kilô đá cướp con hổ ngọc từ tay Vua Trộm, đập tan nó thành ngàn mảnh.

Tảng đá va xuống đất, tóe lửa, rồi nằm

Nhiều tiếng thét vang thấu trời. Nhất là giọng Antonia, nghe the thé.

Nhưng nỗi khiếp đảm đâu phải đã chấm dứt.

Tít trên kia, nơi tảng đá từ đó bay xuống, một gã da rám nắng đang vừa nhảy nhót vừa nhặt đá xung quanh mình quăng xuống.

- Xéo đi! – Gã hét. – Cút khỏi đây! Đây là hòn đảo của ta!

Gã hét bằng tiếng Đức.

- Gã điên! – Tarzan nói – Gã đang lên cơn. May mà gã ném tồi.

Đúng thế. Chúa Đảo chẳng ném trúng ai. Lúc này những cái bia sống của gã đã qua cơn khiếp đảm. Demetrios, Antonia, Nick và Edgar vắt chân lên cổ chạy trốn ra bờ đảo. Gã điên không thể ném đá đến đó được.

Tarzan nheo mắt ngắm gã rồ. Gã người tầm thước, gầy như sợi dây thép, mái tóc nâu xõa dài, râu ria rậm rì. Gã mặc chiếc quần bò xé ống thành quần soóc, đi ủng đến bắp chân. Chẳng có vũ khí gì. Lúc này gã thôi ném, quay gót, biến mất dạng.

- Tiếc con hổ ngọc quá, - Gaby nói, - nó vỡ thành ngàn mảnh rồi.

- Biết đâu có thể dùng keo gắn lại được. – Tròn Vo nói – Nhưng người sành nghệ thuật sẽ nhận ra ngay.

- Để tớ tóm gã điên này. – Tarzan nói – Các cậu có thể đến làm quen dần với hội kia được rồi đấy

Đoạn Tarzan khéo léo, nhanh nhẹn leo lên vách đá. Khi lên tới đỉnh, hắn có thể bao quát phần lớn Đảo Rắn – và thấy cả gã điên.

*

Họ nhìn vào mắt nhau khi chỉ còn cách nhau khoảng một cánh tay.

Gã điên ngồi xổm cắn móng tay. Nhìn gần, gã còn trẻ, chừng 30 tuổi. Mắt xanh lơ. Chiếc mũi lỏ nhô ra từ đám râu rậm.

- Xin chào! – Tarzan nói – Tôi phải hạ đo ván anh, hay chúng ta có thể nói chuyện đây?

- Cậu muốn gì?

- Ở đảo Padoklion người ta nói thần kinh anh không được bình thường. Tôi cũng có cảm giác như vậy. Tiết mục cá mập của anh đã làm bạn gái tôi sợ gần chết. Và tảng đá to tướng vừa rồi suýt giết chết một mạng người. Anh đang gây chiến tranh đấy à?

Gã rậm râu cười:

- Gần như vậy. Tôi cố mọi cách để ở lại đây một mình. Kẻ nào mon men đến đảo, tôi đều dọa cho sợ thì thôi. Cũng thừa nhận việc ném hòn đá to vừa rồi thiếu quân tử. Lẽ ra tôi không được phép. Nhưng vì tôi xúc động và rối trí quá, nên tiện là nhặt ném. Hòn đá to quá. Nhưng không ai bị thương chứ?

- Không. Nhưng đừng tưởng đó là công của anh. Tại sao anh đòi giành hòn đảo này cho riêng mình?

- Chuyện dài lắm… cậu tên gì?

- Anh cứ gọi tôi là Tarzan. Còn anh?

- Tên tôi là FriedemannHenkelmair. Người Nurnberg, nơi…

- Sao? – Tarzan gào lên – Henkelmair à? Chẳng lẽ anh có họ với Franz-Peter-Henkelmair?

Friedemann há hốc miệng, mắt tròn xoe:



- Cậu… cậu… biết cụ tôi?

Tarzan phá lên cười:

- Chuyện này cũng dài lắm. Lạy trời, giờ tôi đã hiểu ra một đôi điều. – Hắn vỗ vào cái túi không thấm nước đeo trước ngực, dưới lần áo phông – Này anh Friedemann, tôi nghĩ tôi có một thứ ngạc nhiên cho anh đây. Nhưng trước hết chúng ta hãy…

Một tiếng kêu cứu khiến Tarzan lặng đi. Giọng Gaby:

- Cứu với… ! Không! Cưưứu… !

Tarzan vọt đi, không một giây chậm trễ. Vừa chạy, hắn vừa rút dao găm khỏi vỏ. Hắn nghe tiếng chân chạy đằng sau. Friedemann – đúng thật! – cũng theo hắn. Anh ta có mặt trên đỉnh vách đá chỉ sau Tarzan có hai giây. Từ đây, có thể nhìn xuống chỗ đóng trại của nhóm Nick.

Tarzan biết: Gaby đã kêu cứu là phải có lý do xác đáng. Rắn tấn công chăng? Hay Vua Trộm giở quẻ?

Không phải.

Dưới kia, nơi con hổ ngọc bị tảng đá của Friedemann nghiền nát, tề tựu đông đủ: DemetriosNick, Edgar, Antonia, Gaby, Karl và TrònVo.Demetrios tím một bên mắt. CònNick bị một vết rách trên má, máu chảy ròng ròng. Tất cả đều đang giơ tay lên – đó là cách xử sự thông minh nhất trước hai mũi súng đen ngòm của Vũ và Triệu.

Hai tên người Hoa xây lưng lại vách đá. Sát mép nước là một chiếc xuồng máy dập dềnh trên sóng. Tarzan hiểu rằng hai tên lưu manh đã lẳng lặng áp sát đảo. Chúng tắt máy ngoài xa, và chèo xuồng tiếp vào đây, vì trên xuồng có hai mái chèo.

Tarzan thì thầm bảo Friedemann:

- Để tôi lẻn xuống, hạ gục chúng từ phía sau. Không được quân tử lắm, nhưng vì chúng có súng.

Vũ – cũng như Triệu mặc quần soóc, áo phông cộc tay, đi dép xăng-đan – lùi lại một bước, bất đò xéo đúng đuôi một con rắn Levanteotter dài đầy mét. Nãy giờ đã bị quấy rối bởi sự có mặt của nhiều người, giờ lại bị đau, con rắn ngoạm luôn những chiếc răng độc vào bắp chân Vũ.

Tên người Hoa rú lên, quay phắt lại.

Con rắn vẫn không buông bắp chân địch thủ, lủng lẳng văng theoVũ.MặtVũ xanh như chàm đổ vì thất kinh. Súng nổ. gã bắn năm phát trượt. Vụn đá dưới chân tóe lên. Rồi con rắn cũng bị trúng đạn. Triệu bắn 6 phát vào con rắn, trúng 4. Thế là xong đời con rắn. Bắp chân Vũ chảy máu, và chất độc hình như bắt đầu

Tên người Hoa hú lên như sói đồng hoang, buông rơi khẩu súng, quay một vòng và đổ người xuống.

Triệu kêu gào bằng tiếng mẹ đẻ, quỳ xuống lay bạn. Gã cũng quăng súng đi để hai tay đều rảnh. Karl lập tức nhảy lên hai bước, lượm cả hai khẩu súng.

Nửa giờ sau đó diễn ra đầy kịch tính.

Triệu chưa kịp tỉnh trí, thì Tarzan đã xuống đến nơi. Không có súng, Triệu không dám chống cự.

Vũ nằm đó đau đớn. Bắp chân tấy lên. Để cứu sống gã, phải thật nhanh tay. Tarzan và gaby hiểu rõ phải sơ cứu ra sao. Chúng lấy thắt lưng của Vũ thít chặt phía trên đầu gối nạn nhân, ngăn cho chất độc khỏi lan ra cơ thể.

Vũ được khuân lên xuồng. Demetrios nhận điều khiển xuồng. Tarzan và Nick lên theo. Triệu đành ngồi ủ rũ cạnh thằng bạn đang rên rỉ. Những người khác ở lại trên đảo.

Demetrios cho xuồng chạy hết tốc lực. 20 phút sau, Vũ được một viên bác sĩ hiểu cách điều trị rắn cắn chăm sóc và tiêm cho một mũi chống độc. Người ta khẳng định Vũ sẽ qua khỏi.

CònTriệu bị tống giam. Demetrios phải phiền đến hai vị cảnh sát vừa già vừa béo mà anh ta không mấy tin tưởng. Tuy nhiên, họ làm tốt phận sự của mình, đó là tống giam tên tội phạm đã được giao vào tận tay.

Trong khi đó, Tarzan làm quen vớNick và nói với gã rất nhiều chuyện – cố nhiên không mấy vui vẻ.

- Cậu có lý, - Vua Trộm nói – lẽ ra tôi không nên cố xoay cách làm tiền từ con hổ ngọc này. Nhưng các ngón tay tôi ngứa ngáy không đừng được. Tôi muốn cho Răng Chuột Cống một mẻ. Nhưng bây giờ hỏng cả rồi. Hy vọng họ Lý không cắt đầu tôi. Nhưng, có cậu làm chứng, thật ra tội là do gã Chúa Đảo. Sao gã lại ném đá cơ chứ!

Tarzan, Nick và Demetrios trở lại Đảo Rắn

Giờ đây, bức tranh trên đảo thật thanh bình. Henkelmair đã chuyển sang vai trò người chủ nhà hiếu khách.

Mọi người đang ngồi trước lán của anh ta uống những hộp nước dứa anh ta đưa ra mời.

- Thật khó tin, - Gaby reo lên khi ba người từ xuồng máy đi tới – hóa ra Friedemann ở lì trên đảo này chỉ là để tìm kiếm kho báu của Murdock. Nhưng tới nay vẫn vô ích. Friedemann không có căn cứ gì để dò tìm cả.

Anh chàng rậm râu gật đầu. mặt anh ta đỏ lựng, mắt sáng lấp lánh:

- Suốt hai năm nay tôi quanh quẩn trên đảo này, bất chấp nguy hiểm đến tính mạng. Vậy mà các bạn lại có sơ đồ. Tôi không hiểu nổi. Thuở ấy, năm 1990, cụ Franz-Peter của tôi đã mất ở đây, cùng hai thủy thủ người Genue của cụ. Hẳn vì bệnh dịch. Gia đình tôi ở Nurnberg không bao giờ biết đích xác. Tuy nhiên, trước đó cụ tôi có viết thư về nhà cho vợ. Trong thư nói rằng chính cụ - Franz-Peter – biết chắc 100% trên Đảo Rắn Tykopulos có cất giấu kho báu của tướng cướp Murdock. Cụ bà cho đó là chuyện vớ vẩn. Hơn nữa, đau buồn về cái chết của chồng, bà chẳng hề làm gì để khám phá tiếp vụ này. Bức thư được giữ gìn, nhưng cả người con trai của các cụ - tên Pter-Franz, sống từ năm 1905 đến 1984, và là ông nội tôi – cũng chẳng có hứng đi tìm kho báu. Cha tôi là Franz-Friedemann ra đời năm 1935. Từ nhỏ, ông ấy đã mơ đặt chân lên hòn đảo này. Nhưng cho đến nay cha tôi vẫn chẳng hề hành động. Vậy đến lượt tôi, và cha tôi đồng ý cấp kinh phí thêm suốt một năm nữa cho tôi, để tôi có thể tiếp tục tìm kiếm ở đây. Vì thật ra tôi sẽ nối nghiệp cha tôi làm chủ doanh nghiệp của gia đình. Tôi thấy khá thoải mái ở trên đảo này.

Tarzan lấy những bản vẽ của cụ Friedemann từ trong túi treo trước ngực, trao cho anh ta. Cả những trang nhật ký.

Friedemann ứa nước mắt cảm động. Vì mắt nhòa lệ, anh ta không đọc nổi. Karl bèn đọc to lên, tất cả cùng chăm chú lắng nghe.

- Đúng rồi, - Friedemann kêu lên – tôi biết cái hang đó! Nó nằm ở phía đông đảo rắn, có tảng đá lớn bịt ở miệng hang. Té ra ở đấy! Ôi trời đất! Chính hang đó tôi lại chừa ra không dám vào, vì nghĩ trong ấy đầy rắn.

- Chúng ta còn đợi gì nữa? – Tarzan nói và nhảy dậy.

*

Trong hang chẳng có con rắn nào.

Chỉ có một bộ xương người, trên đó vẫn vương những mảnh vải màu sặc sỡ. Cái đầu lâu như nhe răng cười với Tarzan. Còn nhận được phần còn sót lại của chiếc khăn màu đỏ mà bọn cướp thường bịt trên đầu. Tarzan rùng mình. Bộ xương này ít nhất cũng đã được 150 năm. Có lẽ bọn cướp đặt một xác chết vào đây để làm thần ữ của, khiến không kẻ nào dám đột nhập.

- Toàn ngọc bích! – Karl kêu lên – Những tuyệt tác chạm trổ tinh vi của TrungHoa xưa. Rõ ràng Murdock cướp bóc của cả người Hoa, và biết những vật này quý giá dường nào.

- Tan một con hổ ngọc, được cả hòm ngọc, - Tròn Vo ứng khẩu thành thơ – tụi mình thử xem xem có con hổ nào trong đó không, để bù lại cho ông Chung.

*

Chẳng có con hổ nào. Mà nếu có, cũng không thể trao cho họ Lý được. vì nhà nước Hy Lạp đòi quyền sở hữu kho báu này. Những gì tên cướp Murdock bỏ lại sẽ được trưng bày trong một bảo tàng nổi tiếng.

CảTứ quái lẫn Friedemann đều cho thế là phải. Còn đám Nick, Antonia, Edgar thì chẳng có quyền gì, họ còn biết ơn vì không bị truy tố. Tuy ba người, và kể cả Demetrios, đều ít nhiều có tội, nhưng Tứ quái xét thấy họ không phải loại tàn ác, nên bỏ qua, không chứng minh tội lỗi của họ trước pháp luật.

Cố nhiên nhà nước Hy Lạp trọng thưởng công tìm ra kho báu. Friedemann và Tứ quái cùng hưởng. CảKarin cũng có phần.

Khi gọi điện báo tin dữ cho ông Chung là con hổ ngọc đã tan tành, Tarzan ngạc nhiên thấy ông vẫn hoàn toàn bình thản.

- Tarzan ạ, ngay cả tôi cũng đến hôm nay mới được biết sựÔngLýLệBá vừa gọi điện cho tôi từ Hồng Kông. Con hổ ngọc bích của họ Lý vẫn ở trong tay ông ấy. Răng Chuột Cống đã chỉ ăn cắp được một phiên bản gần như vô giá trị. Cậu phải biết rằng: đá quý hay ngọc có nhiều loại. Có loại đá quý giống y như ngọc bích, nhưng lại rất ít giá trị. Phiên bản con hổ được làm từ một loại đá như thế. ÔngLýLệBá cố tình để Răng Chuột Cống tin rằng hắn chiếm được vật thiêng thứ thiệt. Để sau này, hắn lại càng hố to khi biết sự thật.

- Điên rồ! Vậy mà suýt có kẻ thiệt mạng vì con hổ rởm đấy ạ.

- Nhưng không ai chết cả. Bây giờ các bạn tha hồ nghỉ ngơi vui vẻ rồi. Vũ và Triệu sẽ còn ngồi tù dài dài. Những người anh em họ của tôi ở Athen sẽ lo việc đó. Vì một người là công tố viên, một người là thẩm phán.

Tarzan ngừng cuộc điện thoại và trở lại chỗ các bạn. Chúng đang nằm phơi nắng trên bãi biển. Karl và Gaby muốn theo học lớp lặn, còn Tròn Vo hí hửng đợi bữa ăn sau. Trước mắt là một kỳ nghỉ vô tư lự.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hủ Mộc Sung Đống Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook