Quyển 69 - Chương 5: CHUYẾN VIẾNG THĂM CỦA KNOWBUTTLE
Tô Du Bính
05/12/2013
Kiếm chỗ nào uống miếng nước đi. Khát cháy cả họng rồi. – Tròn Vo lo bài hải khi cả bọn guồng xe dưới trời nắng gắt.
Cả bọn tấp vào quán kem, vừa dựa xe xong Tròn Vo gọi luôn một cốc xem sôcôla. Cả bọn còn lại sài nước khoáng ướp lạnh.
Ngồi vào bàn Tarzan vớ lấy tờ báo phát hành trong ngày. Xem lướt mấy trang, hắn nói:
- Các bạn biết không, thứ tư này John F. Knowbuttle sẽ có chuyến viếng thăm và lưu lại khách sạn Metrôple ở thành phố chúng ta. Đó là một chính khách cỡ bự nên các quan chức Chính phủ sẽ đến đây hết.
- Knowbuttle là cha nào vậy? - Tròn Vo hỏi.
- Trời ơi, Tròn Vo! Nhân vật số hai của nước Mỹ mà mày không biết à? Ông ta sẽ ra tranh cử tổng thống Hoa Kỳ vào nhiệm kỳ tới đó. Một nhân vật được đánh giá cao ở chính trường nước Mỹ vì tính công minh, trung thực.
Gaby chuyển đề tài:
- Mỗi cuộc viếng thăm như thế này thng có tới năm trăm cảnh sát bảo vệ. Tốn kém lắm.
- Ừ, mình cũng nghe nói ông này là một chiến sĩ chống khủng bố. Vì vậy lại càng phải bảo vệ nghiêm ngặt hơn. Các băng khủng bố ở Trung Cận đông cú cha này lắm.
- Thôi thì thành phố đôi khi cũng có những cuộc như thế này để cho đỡ tẻ nhạt. – Jorg từ nãy ngồi nghe giờ mới tham gia một câu.
Tarzan bảo các bạn:
- Tiếp tục hành trình - thẳng hướng nghĩa địa.
Gaby ngạc nhiên:
- Mình tưởng đến đó lúc nửa đêm chứ?
- Đúng vậy. – Tarzan đáp. – Lúc đó là lúc tụi mình hành động. Còn bây giờ phải đi thị sát trước đã. Nghĩa địa có tới hàng trăm khu, hàng vạn nấm mồ. Nửa đêm mò ra đó biết đâu mà lần.
Cả bọn lại lên đường.
Cách nghĩa địa chừng 10 phút đạp xe, Tarzan phát hiện ra một chiếc xe quen. Một chiếc xe hòm màu rêu có những ô cửa nhỏ lắp kính mờ.
Hừm! Đại ca Tứ quái TKKG lục lại trí nhớ. Chiếc xe này mình gặp ở đâu rồi nhỉ? Hình như nó cũng đỗ gần quán giải khát khi nãy. Sao nhỉ? Có cái gì đó ngờ ngờ.
Chiếc xe hòm vượt lũ trẻ, tăng tốc chạy một lũ trẻ, tăng tốc chạy một đoạn rồi quẹo phải mất hút. Bọn trẻ đạp xe tiếp. Phía trước đã ẩn hiện khu nghĩa địa cây cối xanh um, tường cao rào kín.
Một bãi đỗ xe rộng mênh mông, hơi nóng từ mặt đường nhựa hắt lên hầm hập. Hàng trăm chiếc xe con đỗ theo hàng dưới trời nắng như đổ lửa. Xa xa ở góc bãi, dưới bóng một cây bồ đề, chiếc xe hòm màu rêu đã ẩn mình kín đáo.
Hừm! Tarzan nghĩ. Quả là đáng chú ý.
Lũ trẻ dựa xe vào thành tường, khoá cẩn thận rồi kéo nhau qua cổng mở sẵn vào khu vực nghịa địa. Một diện tích rộng lớn hàng chục héc ta với những đường bê tông chạy như bàn cờ và những nấm mồ được xây cất cẩn thận. Nhìn bao quát như một thành phố hiện đại. Jorg lãnh trách nhiệm dẫn đường. Nó đưa tay chỉ khu nhà mồ của họ Demonius. Những bông hoa mõm chó khoe sắc giữa đám hoa dại, những tấm bia mộ đen nhánh. Cảm giác có mùi thum thủm, tanh tanh hoà trộn vào không khí.
Khu nhà mồ của họ Demonius rộng chừng mười mét vuông, tường xây cao ốp đá đen. Một cánh cổng sắt vững chắc, nặng nề.
Tarzan đọc bảng danh sách ghi tên những người quá cố được tạc trên một tấm đá hoa cương viền vàng.
Những người yên nghỉ nơi đây: Heinrich Felshart Demonius, Henriette Demonius, Johanna Demonius và tiến sĩ Albrecht Demonius – Cha dượng của Jorg.
- Sau cánh cửa nặng nề, kín mít này thì thế nào? - Tròn Vo hỏi Jorg.
- Một ngôi nhà. – Jorg trả lời. – Đó, mái ngói đó. Chính giữa là cầu thang đi xuống một gian hầm rộng đã đặt bốn cỗ quan tài. Phần còn lại có thể xếp thêm được bốn xuất nữa, tao không biết sẽ giành cho ai. Mẹ tao, nếu chẳng may thì chắc hẵnằm chung trong cái hố chôn tập thể này.
Tròn Vo xoa xoa tay lên cánh cửa sắt đen xì:
- Thế này còn kiên cố hơn cả cổng thành thời trung cổ.
- Làm cách nào để vào được? – Tarzan hỏi. - Loại cửa này rất kiên cố không thể phá khoá hoặc khoét sắt được. Karl, mày thử dò xem khoá này thuộc diện chìa nào?
Karl hiếng đôi cặp kính đít chai vào lỗ khoá:
- Được rồi, sẽ có mẫu chìa khoá loại này trước 5 giờ chiều. Có điều tao phải tạt qua nhà đã.
- Được. – Tarzan kết luận. – Buổi chiều sẽ gặp nhau tại nhà Jorg.
*
Nắng chiều như đổ lửa. Cái nắng nóng người ta chỉ thấy ở châu Phi chứ không phải ở một nước hàn đới ở châu Âu này.
Trong văn phòng của Geiser im ắng như nghĩa địa, những con côn trùng rỉ rả giữa trưa hè. Chiếc xe hòm màu rêu đã trở về lãnh địa. Hugo Buttner, gã trợ lý của Geiser đang ngồi trong cái hòm di động đó. Hai cánh cửa hậu mở toang. Từ ngoài nhìn vào thấy trong thùng xe đầy ắp những thiết bị vi tính, thông tin và camera.
Beinhart Geiser đứng tựa lưng vào cánh cửa xe để mở, tay cầm tờ báo phe phẩy, hỏi Buttner
- Thế nào, được chưa?
- Ngay thôi. – Buttner đáp và bật máy điều chỉnh.
Dàn máy hàng chục loại thiết bị khác nhau nhất loạt hoạt động. Màn hình vi tính nhấp nháy những câu lệnh, màn hình tivi phản chiếu hình ảnh thu qua các camera lưới mát, trên tay cầm một bó hoa dại.
Isabell hỏi:
- Bắt đầu chưa?
Geiser gật đầu.
Buttner xoay ra hỏi Geiser:
- Làm gì bây giờ?
- Tập tặng hoa. – Isabell trả lời thay.
- Có động tác nghiêng người và gật đầu không?
- Có và đó là cái gật đầu cuối cùng. – Geiser trả lời.
Một máy vi tính phát tín hiệu tuýt tuýt. Buttner điều chỉnh âm lượng nhỏ lại rồi thở dài:
- Tội nghiệp, con bé trông kháu khỉnh
Isabell chạy lại chỗ chiếc Audi đang đỗ. Valentina, cái tên cô bé do Tarzan tạm đặt để gọi trong băng Tứ quái, vẫn đang còn ngủ.
- Này nhỏ, dậy đi, ngủ gì mà ghê thế? – Isabell nói liến thoắng.
Valentina giụi giụi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh. Isabell nắm tay cô bé dẫn xuống xe. Valentina bước vài ba bước đầu xiêu vẹo.
Isabell ấn bó hoa dại vào tay cô bé, sửa lại động tác ôm hoa rồi ẩn nhẹ vai ra hiệu cho cô bé bước lên. Bà ta im lặng đi bên cạnh. Valentina bước đi thoăn thoắt, Isabell giữ vai kìm lại, ra hiệu bước từng bước khoan thai. Isabell đưa cô bé lại chỗ chiếc xe hòm, nơi Geiser đang đứng đợi.
Valentina dừng trước Geiser, hai tay nâng bó hoa trao cho hắn.
- Tốt. – Geiser khen. - Được đấy, tập lại từ đầu lần nữa. Lùi lại dăm bước rồi tiến lên. Thế!
Cô bé con làm như một cái máy.
- Phải gật nhẹ đầu nữa chứ. – Isabell nhắc.
Cô bé con tập đi tập lại vài lần nữa. Geiser hỉ hả cười:
- Được rồi. Nghỉ!
Isabell dắt cô bé đi vào trong nhà. Trên tay Valentina vẫn ôm bó hoa và bước đi từng bước.
Geiser quay vào xe nói với Buttner
- Đêm nay mày lẳng hết lũ nhóc ấy vào vạc dầu sôi đi. Chúng nhiễu như vậy là quá mức rồi.
Buttner gật đầu:
- Một mình thì phải quăng chài mới chụp hết được. Để thằng Paul vào việc là ổn cả.
Geiser gật đầu. Buttner xuống xe đóng cửa hậu lại. Hai tên đi vào văn phòng.
Văn phòng của Geiser cũng chất đầy những máy móc thiết bị. Cả chục bộ máy vi tính loại hiện đại. Geiser đúng là chuyện gia lão luyện về computer. Hầu như suốt ngày lão chỉ quanh quẩn bên máy tính.
Geiser nhấc máy, ấn nút.
Kahlig, ông chủ nghĩa địa trả lời.
- Isabell đã kể hết với tôi rồi. – Geiser nói. – Không có việc gì mà ông phải hốt hỏng cả. Việc của ông như vậy là xong và cứ yên tâm với số 30.000 mark. Một khoản tiền lớn cho một việc cỏn con đấy.
- Nhưng mà đầy nguy hiểm.
- Chuyện vặt. Mấy đứa trẻ ranh đó cho kẹp chả là hết chuyện. Yên tâm đi.
Geiser dập máy.
Suốt trên chặng đường về Tarzan cứ quẩn quanh với câu hỏi. Kẻ giả ma đó là ai? Với vóc dáng to lực lưỡng như thế, cơ bắp rắn chắc hơn cả bê tông như thế, kiểu ra đòn chắc chắn mạnh mẽ và hiệu quả chỉ có thể là một người đã qua trường lớp hẳn hoi thôi. Hắn nảy ra ý kiến về đến nhà Jorg sẽ gọi điện thoại đến tất cả các lò võ ở thành phố, hỏi dò xem các bậc sư phụ có biết một người nào có mặt mũi vóc dáng như vậy không.
Tarzan dựng xe phóng ngay vào nhà vớ lấy điện thoại. Hắn gọi đến lò võ Karate, rồi qua lò Kungfu, lò Vĩnh Xuân và cuối cùn là lò Thái cực quyền. Tất thảy đều quen biết Tarzan, coi hắn là chiến hữu thân thiện. Nhưng, không một cơ sở nào gợi cho hắn một chi tiết hay một đường điều tra nào. Hắn thất vọng đi ra ngoài.
Karl vẫn chưa tới. Gaby, Tròn Vo và Jorg đang dùng dao, liềm phát quang những bụi cây dại mọc ngập đầu người.
- Thế nào, gọi điện thoại đã chưa? – Gaby hỏi.
- Mói có 45 phút. – Tarzan xem đồng hồ - Mình đã hỏi gần hết các bậc sư phụ nhưng không ai biết tên võ sĩ bóng ma đó. – Nói đoạn Tarzan cũng tham gia dọn vườn với các bạn.
Nửa giờ sau Karl đến. Thằng cận đeo một túi dết nặng chừng chục ký. Trong đó có cả trăm chiếc chìa khoá, rồi nào kim, nào giũa, nào tuôcnơvit… Mặt nó hí hửng, tự tin:
- Đủ cả, chậm nhất là 15 phút sau chúng ta sẽ vào theo đường cửa chính.
- Nhưng không phải là phá cửa chứ
- Tất nhiên. – Karl trả lời.
Cô Elsa về kéo theo hai cô bạn gái. Trong giỏ mua hàng có 6 ô bánh ngọt to bằng nửa cái mâm. Mắt Tròn Vo sáng ngời. Thằng mập dõng dạ tuyên bố:
- Giải lao! Tất cả xếp gọn dụng cụ lại.
Cả bọn ném cuốc, xẻng, dao, phát, liềm vào một góc, xả ngay vòi nước ngoài vườn rửa chân tay mặt mũi.
Hai cô bạn gái của cô Elsa một cô tên là Hanna, người thanh thanh, gương mặt sáng sủa, nhạy cả và một cô tên là Kiki, tóc cắt ngắn, trông rắn rỏi, quyết đoán.
Bữa tiệc cà phê bánh ngọt được dọn ra trên thềm sau của toà biệt thự, nơi những bông hướng dương trống dưới vườn vươn cao tới lan can.
Chủ đề chính trong bữa điểm tâm tất nhiên là xung quanh chuyện trả thù điên cuồng của thế giới âm phủ.
Hanna khởi xướng:
- Mình nhận thấy tâm địa độc ác của ông ta nhưng quả tình không biết nói với cậu thế nào.
Elsa gật đầu:
- Mình nhận ra điều này quá muộn.
- Ông ta là người nham hiểm, rất khó gần, - Kiki tiếp. - Nhiều lúc mình rất muốn đến chơi với cậu nhưng cứ ngại
Elsa buồn rầu:
- Trông mặt thì đến nỗi nào đâu. Đường hoàng, đạo mạo. Mình cũng có bao giờ đối xử tệ bạc với ông ta, vậy mà ổng căm thù mình đến mức ấy.
Bọn trẻ lẳng lặng ngồi nghe.
Kiki tiếp:
- Ngày trước mình cũng không biết lão Kahlig, đúng hơn là biết vợ ông ta. Một người hiền lành, trẻ hơn ông ta rất nhiều vậy mà xấu số. Bà ta chết vì tai nạn giao thông.
Tarzan hỏi luôn:
- Thế tên bà ta là gì ạ?
- Tên thời con gái của bà ấy là Buttner, Verena Buttner.
Tarzan nhìn khắp lượt các bạn. Hắn thấy riêng mặt Jorg thì đỏ lên. Nó hồi hộp thấy rõ.
- Cô có biết bà ta có anh em gì không ạ? – Tarzan hỏi tiếp.
- Có đấy, bà ta có cậu em trai tên là Hugo Buttner.
- Thế thì rõ, - Tarzan quay sang cô Elsa. – Hugo Buttner là em vợ của Kahlig, hiện là trợ lý cho tiến sĩ Geiser. Họ có quan hệ rất mật thiết với nhau. Chắc chắn những vụ ma quái vừa rồi xuất phát từ đây.
Ba người phụ nữ ngạc nhiên nhìn nhau rồi nhìn lũ trẻ.
- Demonius quen biết nhau từ bao giờ? – Hanna hỏi Elsa.
- Trên mười năm. – Elsa trả lời. - Họ biết nhau từ thời sinh viên. Sau này họ hợp tác chặt chẽ với nhau về kỹ thuật và chế tạo máy. Họ thuộc loại uống máu ăn thề với nhau.
*
Khách sạn Metropole là một toà nhà cổ kính, bề thế, ngự gần hết một chiều của quảng trường Hoàng Đế. Quang cảnh nơi đây thật là lộng lẫy. Đèn màu như sao sa, những cửa hàng cao cấp với những tủ hàng sang trọng trưng bày quần áo mốt, vàng bạc và đồ trang sức.
Geiser, Buttner và Isabell Pisen ngồi trong một xe taxi dừng lại trước cổng khách sạn. Nhân viên khách sạn trong bộ đồng phục bằng nỏ màu mận chín nhanh nhẹn mở cửa xe mời khách xuống.
Geiser trả tiền taxi rồi xuống sau cùng, puốc boa tài xế chỗ tiền thừa. Người lái xe cảm ơn rối rít.
Sảnh khách sạn là cả một hành lang rộng lớn, kê những cụm ghế phô tơi để cho khách ngồi chờ. Xen giữa những hàng ghế là cây xanh, phần lớn là cọ châu Phi. Geiser tiến thẳng tới quầy lễ tân.
- Tôi là tiến sĩ Geiser, tôi muốn gặp quý ông Ali Dscham phòng 611.
- Vâng xin mời ông đợi một lát.
Nhân viên lễ tân điện thoại và hai phút sau ông Ali xuất hiện nơi cầu thang
Ali to con như voi, râu nhiều hơn tóc, mắt sâu, lông mày sâu róm, mũi to, quậy như mỏ diều hâu.
Geiser vồn vã nhào đến với cái bắt tay xiết chặt để hồi lâu - cuộc gặp gỡ làm ăn giữa những chiến hữu.
Ali cười khùng khục. Geiser giới thiệu Buttner. Một cái bắt tay ngắn làm quen. Geiser giới thiệu sang Isabell, trong đáy mắt sâu hoắm của gã người Ả Rập phát ra tia lửa xoáy vào người phụ nữ, cái nhìn của một con thú trước một con mồi ngon.
- Tôi đã đặt bàn hạng nhất. – Ali nói. – Xin mời mọi người. Người Đức có câu: Đồ ăn ngon thắt chặt tình bạn.
Trông Ali rõ đúng phong độ của ông chủ dầu lửa. Bộ complê bằng lụa tơ tằm. Những ngón tay chuối mắn đeo đầy nhẫn gắn kim cương. Cổ tay đeo lắc vàng to như khúc chão và ắt hẳn cổ hắn cũng lủng liểng một sơi dây chuyền vàng cỡ sợi thừng.
Trong phòng ăn của khách sạn Metropole, Ali đặt sẵn bàn số 4 sát cửa sổ lớn nhìn qua quảng trường và tương đối biệt lập so với các bàn khác.
Người hầu bàn đến, Ali gọi món ăn và chai rượu sâm panh đỏ được rót đầy vào 4 cốc.
- Vì sự thành công của công việc! – Ali nâng cốc và kín đáo nháy mắt với Isabell. – Knowbuttle sẽ đến ở đúng khách sạn này vào thứ tư tới. – Ali thủng thẳng nói thêm.
- Chúng tôi đã chọn phương án. – Geiser tự tin.
- Tuyệt đối được có sai sót.
- Chắc chắn. Phương án tối ưu. – Isabell đỡ lời cho thêm phần vững vàng.
- Knowbuttle là kẻ thù không đợi trời chung với chúng tôi. – Ali nói.
- Chúng tôi muốn biết cái giá được trả cho vụ này? – Geiser hỏi.
- 20 triệu đô la Mỹ. – Ali dằn từng tiếng. – Giá cao nhất từ trước tới nay cho một vụ ám sát.
- Một công việc cực kỳ khó khăn, nguy hiểm. – Geiser lập luận. – Gã là một chính khách cỡ bậc nhất.
- Chính khách của phương Tây chứ đối với Ả Rập gã bị coi như kẻ thù.
- Có điều, - Geiser ngập ngừng. - quả bom sẽ nổ tan xác Knowbuttle và cả cô bé con nữa. Những hình ảnh này chắc hẳn sẽ được ghi lại trong nhiều băng hình và tấm ảnh, sẽ làm bằng chứng cho việc điều tra.
- Phải giấu kín con bé đi. – Ali gần như gắt.
- Điều đó đã được thực hiện. Mọi phương án đã được tập dượt kỹ.
- Xong việc lấy tiền. Ôkê!
Cả bọn tấp vào quán kem, vừa dựa xe xong Tròn Vo gọi luôn một cốc xem sôcôla. Cả bọn còn lại sài nước khoáng ướp lạnh.
Ngồi vào bàn Tarzan vớ lấy tờ báo phát hành trong ngày. Xem lướt mấy trang, hắn nói:
- Các bạn biết không, thứ tư này John F. Knowbuttle sẽ có chuyến viếng thăm và lưu lại khách sạn Metrôple ở thành phố chúng ta. Đó là một chính khách cỡ bự nên các quan chức Chính phủ sẽ đến đây hết.
- Knowbuttle là cha nào vậy? - Tròn Vo hỏi.
- Trời ơi, Tròn Vo! Nhân vật số hai của nước Mỹ mà mày không biết à? Ông ta sẽ ra tranh cử tổng thống Hoa Kỳ vào nhiệm kỳ tới đó. Một nhân vật được đánh giá cao ở chính trường nước Mỹ vì tính công minh, trung thực.
Gaby chuyển đề tài:
- Mỗi cuộc viếng thăm như thế này thng có tới năm trăm cảnh sát bảo vệ. Tốn kém lắm.
- Ừ, mình cũng nghe nói ông này là một chiến sĩ chống khủng bố. Vì vậy lại càng phải bảo vệ nghiêm ngặt hơn. Các băng khủng bố ở Trung Cận đông cú cha này lắm.
- Thôi thì thành phố đôi khi cũng có những cuộc như thế này để cho đỡ tẻ nhạt. – Jorg từ nãy ngồi nghe giờ mới tham gia một câu.
Tarzan bảo các bạn:
- Tiếp tục hành trình - thẳng hướng nghĩa địa.
Gaby ngạc nhiên:
- Mình tưởng đến đó lúc nửa đêm chứ?
- Đúng vậy. – Tarzan đáp. – Lúc đó là lúc tụi mình hành động. Còn bây giờ phải đi thị sát trước đã. Nghĩa địa có tới hàng trăm khu, hàng vạn nấm mồ. Nửa đêm mò ra đó biết đâu mà lần.
Cả bọn lại lên đường.
Cách nghĩa địa chừng 10 phút đạp xe, Tarzan phát hiện ra một chiếc xe quen. Một chiếc xe hòm màu rêu có những ô cửa nhỏ lắp kính mờ.
Hừm! Đại ca Tứ quái TKKG lục lại trí nhớ. Chiếc xe này mình gặp ở đâu rồi nhỉ? Hình như nó cũng đỗ gần quán giải khát khi nãy. Sao nhỉ? Có cái gì đó ngờ ngờ.
Chiếc xe hòm vượt lũ trẻ, tăng tốc chạy một lũ trẻ, tăng tốc chạy một đoạn rồi quẹo phải mất hút. Bọn trẻ đạp xe tiếp. Phía trước đã ẩn hiện khu nghĩa địa cây cối xanh um, tường cao rào kín.
Một bãi đỗ xe rộng mênh mông, hơi nóng từ mặt đường nhựa hắt lên hầm hập. Hàng trăm chiếc xe con đỗ theo hàng dưới trời nắng như đổ lửa. Xa xa ở góc bãi, dưới bóng một cây bồ đề, chiếc xe hòm màu rêu đã ẩn mình kín đáo.
Hừm! Tarzan nghĩ. Quả là đáng chú ý.
Lũ trẻ dựa xe vào thành tường, khoá cẩn thận rồi kéo nhau qua cổng mở sẵn vào khu vực nghịa địa. Một diện tích rộng lớn hàng chục héc ta với những đường bê tông chạy như bàn cờ và những nấm mồ được xây cất cẩn thận. Nhìn bao quát như một thành phố hiện đại. Jorg lãnh trách nhiệm dẫn đường. Nó đưa tay chỉ khu nhà mồ của họ Demonius. Những bông hoa mõm chó khoe sắc giữa đám hoa dại, những tấm bia mộ đen nhánh. Cảm giác có mùi thum thủm, tanh tanh hoà trộn vào không khí.
Khu nhà mồ của họ Demonius rộng chừng mười mét vuông, tường xây cao ốp đá đen. Một cánh cổng sắt vững chắc, nặng nề.
Tarzan đọc bảng danh sách ghi tên những người quá cố được tạc trên một tấm đá hoa cương viền vàng.
Những người yên nghỉ nơi đây: Heinrich Felshart Demonius, Henriette Demonius, Johanna Demonius và tiến sĩ Albrecht Demonius – Cha dượng của Jorg.
- Sau cánh cửa nặng nề, kín mít này thì thế nào? - Tròn Vo hỏi Jorg.
- Một ngôi nhà. – Jorg trả lời. – Đó, mái ngói đó. Chính giữa là cầu thang đi xuống một gian hầm rộng đã đặt bốn cỗ quan tài. Phần còn lại có thể xếp thêm được bốn xuất nữa, tao không biết sẽ giành cho ai. Mẹ tao, nếu chẳng may thì chắc hẵnằm chung trong cái hố chôn tập thể này.
Tròn Vo xoa xoa tay lên cánh cửa sắt đen xì:
- Thế này còn kiên cố hơn cả cổng thành thời trung cổ.
- Làm cách nào để vào được? – Tarzan hỏi. - Loại cửa này rất kiên cố không thể phá khoá hoặc khoét sắt được. Karl, mày thử dò xem khoá này thuộc diện chìa nào?
Karl hiếng đôi cặp kính đít chai vào lỗ khoá:
- Được rồi, sẽ có mẫu chìa khoá loại này trước 5 giờ chiều. Có điều tao phải tạt qua nhà đã.
- Được. – Tarzan kết luận. – Buổi chiều sẽ gặp nhau tại nhà Jorg.
*
Nắng chiều như đổ lửa. Cái nắng nóng người ta chỉ thấy ở châu Phi chứ không phải ở một nước hàn đới ở châu Âu này.
Trong văn phòng của Geiser im ắng như nghĩa địa, những con côn trùng rỉ rả giữa trưa hè. Chiếc xe hòm màu rêu đã trở về lãnh địa. Hugo Buttner, gã trợ lý của Geiser đang ngồi trong cái hòm di động đó. Hai cánh cửa hậu mở toang. Từ ngoài nhìn vào thấy trong thùng xe đầy ắp những thiết bị vi tính, thông tin và camera.
Beinhart Geiser đứng tựa lưng vào cánh cửa xe để mở, tay cầm tờ báo phe phẩy, hỏi Buttner
- Thế nào, được chưa?
- Ngay thôi. – Buttner đáp và bật máy điều chỉnh.
Dàn máy hàng chục loại thiết bị khác nhau nhất loạt hoạt động. Màn hình vi tính nhấp nháy những câu lệnh, màn hình tivi phản chiếu hình ảnh thu qua các camera lưới mát, trên tay cầm một bó hoa dại.
Isabell hỏi:
- Bắt đầu chưa?
Geiser gật đầu.
Buttner xoay ra hỏi Geiser:
- Làm gì bây giờ?
- Tập tặng hoa. – Isabell trả lời thay.
- Có động tác nghiêng người và gật đầu không?
- Có và đó là cái gật đầu cuối cùng. – Geiser trả lời.
Một máy vi tính phát tín hiệu tuýt tuýt. Buttner điều chỉnh âm lượng nhỏ lại rồi thở dài:
- Tội nghiệp, con bé trông kháu khỉnh
Isabell chạy lại chỗ chiếc Audi đang đỗ. Valentina, cái tên cô bé do Tarzan tạm đặt để gọi trong băng Tứ quái, vẫn đang còn ngủ.
- Này nhỏ, dậy đi, ngủ gì mà ghê thế? – Isabell nói liến thoắng.
Valentina giụi giụi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh. Isabell nắm tay cô bé dẫn xuống xe. Valentina bước vài ba bước đầu xiêu vẹo.
Isabell ấn bó hoa dại vào tay cô bé, sửa lại động tác ôm hoa rồi ẩn nhẹ vai ra hiệu cho cô bé bước lên. Bà ta im lặng đi bên cạnh. Valentina bước đi thoăn thoắt, Isabell giữ vai kìm lại, ra hiệu bước từng bước khoan thai. Isabell đưa cô bé lại chỗ chiếc xe hòm, nơi Geiser đang đứng đợi.
Valentina dừng trước Geiser, hai tay nâng bó hoa trao cho hắn.
- Tốt. – Geiser khen. - Được đấy, tập lại từ đầu lần nữa. Lùi lại dăm bước rồi tiến lên. Thế!
Cô bé con làm như một cái máy.
- Phải gật nhẹ đầu nữa chứ. – Isabell nhắc.
Cô bé con tập đi tập lại vài lần nữa. Geiser hỉ hả cười:
- Được rồi. Nghỉ!
Isabell dắt cô bé đi vào trong nhà. Trên tay Valentina vẫn ôm bó hoa và bước đi từng bước.
Geiser quay vào xe nói với Buttner
- Đêm nay mày lẳng hết lũ nhóc ấy vào vạc dầu sôi đi. Chúng nhiễu như vậy là quá mức rồi.
Buttner gật đầu:
- Một mình thì phải quăng chài mới chụp hết được. Để thằng Paul vào việc là ổn cả.
Geiser gật đầu. Buttner xuống xe đóng cửa hậu lại. Hai tên đi vào văn phòng.
Văn phòng của Geiser cũng chất đầy những máy móc thiết bị. Cả chục bộ máy vi tính loại hiện đại. Geiser đúng là chuyện gia lão luyện về computer. Hầu như suốt ngày lão chỉ quanh quẩn bên máy tính.
Geiser nhấc máy, ấn nút.
Kahlig, ông chủ nghĩa địa trả lời.
- Isabell đã kể hết với tôi rồi. – Geiser nói. – Không có việc gì mà ông phải hốt hỏng cả. Việc của ông như vậy là xong và cứ yên tâm với số 30.000 mark. Một khoản tiền lớn cho một việc cỏn con đấy.
- Nhưng mà đầy nguy hiểm.
- Chuyện vặt. Mấy đứa trẻ ranh đó cho kẹp chả là hết chuyện. Yên tâm đi.
Geiser dập máy.
Suốt trên chặng đường về Tarzan cứ quẩn quanh với câu hỏi. Kẻ giả ma đó là ai? Với vóc dáng to lực lưỡng như thế, cơ bắp rắn chắc hơn cả bê tông như thế, kiểu ra đòn chắc chắn mạnh mẽ và hiệu quả chỉ có thể là một người đã qua trường lớp hẳn hoi thôi. Hắn nảy ra ý kiến về đến nhà Jorg sẽ gọi điện thoại đến tất cả các lò võ ở thành phố, hỏi dò xem các bậc sư phụ có biết một người nào có mặt mũi vóc dáng như vậy không.
Tarzan dựng xe phóng ngay vào nhà vớ lấy điện thoại. Hắn gọi đến lò võ Karate, rồi qua lò Kungfu, lò Vĩnh Xuân và cuối cùn là lò Thái cực quyền. Tất thảy đều quen biết Tarzan, coi hắn là chiến hữu thân thiện. Nhưng, không một cơ sở nào gợi cho hắn một chi tiết hay một đường điều tra nào. Hắn thất vọng đi ra ngoài.
Karl vẫn chưa tới. Gaby, Tròn Vo và Jorg đang dùng dao, liềm phát quang những bụi cây dại mọc ngập đầu người.
- Thế nào, gọi điện thoại đã chưa? – Gaby hỏi.
- Mói có 45 phút. – Tarzan xem đồng hồ - Mình đã hỏi gần hết các bậc sư phụ nhưng không ai biết tên võ sĩ bóng ma đó. – Nói đoạn Tarzan cũng tham gia dọn vườn với các bạn.
Nửa giờ sau Karl đến. Thằng cận đeo một túi dết nặng chừng chục ký. Trong đó có cả trăm chiếc chìa khoá, rồi nào kim, nào giũa, nào tuôcnơvit… Mặt nó hí hửng, tự tin:
- Đủ cả, chậm nhất là 15 phút sau chúng ta sẽ vào theo đường cửa chính.
- Nhưng không phải là phá cửa chứ
- Tất nhiên. – Karl trả lời.
Cô Elsa về kéo theo hai cô bạn gái. Trong giỏ mua hàng có 6 ô bánh ngọt to bằng nửa cái mâm. Mắt Tròn Vo sáng ngời. Thằng mập dõng dạ tuyên bố:
- Giải lao! Tất cả xếp gọn dụng cụ lại.
Cả bọn ném cuốc, xẻng, dao, phát, liềm vào một góc, xả ngay vòi nước ngoài vườn rửa chân tay mặt mũi.
Hai cô bạn gái của cô Elsa một cô tên là Hanna, người thanh thanh, gương mặt sáng sủa, nhạy cả và một cô tên là Kiki, tóc cắt ngắn, trông rắn rỏi, quyết đoán.
Bữa tiệc cà phê bánh ngọt được dọn ra trên thềm sau của toà biệt thự, nơi những bông hướng dương trống dưới vườn vươn cao tới lan can.
Chủ đề chính trong bữa điểm tâm tất nhiên là xung quanh chuyện trả thù điên cuồng của thế giới âm phủ.
Hanna khởi xướng:
- Mình nhận thấy tâm địa độc ác của ông ta nhưng quả tình không biết nói với cậu thế nào.
Elsa gật đầu:
- Mình nhận ra điều này quá muộn.
- Ông ta là người nham hiểm, rất khó gần, - Kiki tiếp. - Nhiều lúc mình rất muốn đến chơi với cậu nhưng cứ ngại
Elsa buồn rầu:
- Trông mặt thì đến nỗi nào đâu. Đường hoàng, đạo mạo. Mình cũng có bao giờ đối xử tệ bạc với ông ta, vậy mà ổng căm thù mình đến mức ấy.
Bọn trẻ lẳng lặng ngồi nghe.
Kiki tiếp:
- Ngày trước mình cũng không biết lão Kahlig, đúng hơn là biết vợ ông ta. Một người hiền lành, trẻ hơn ông ta rất nhiều vậy mà xấu số. Bà ta chết vì tai nạn giao thông.
Tarzan hỏi luôn:
- Thế tên bà ta là gì ạ?
- Tên thời con gái của bà ấy là Buttner, Verena Buttner.
Tarzan nhìn khắp lượt các bạn. Hắn thấy riêng mặt Jorg thì đỏ lên. Nó hồi hộp thấy rõ.
- Cô có biết bà ta có anh em gì không ạ? – Tarzan hỏi tiếp.
- Có đấy, bà ta có cậu em trai tên là Hugo Buttner.
- Thế thì rõ, - Tarzan quay sang cô Elsa. – Hugo Buttner là em vợ của Kahlig, hiện là trợ lý cho tiến sĩ Geiser. Họ có quan hệ rất mật thiết với nhau. Chắc chắn những vụ ma quái vừa rồi xuất phát từ đây.
Ba người phụ nữ ngạc nhiên nhìn nhau rồi nhìn lũ trẻ.
- Demonius quen biết nhau từ bao giờ? – Hanna hỏi Elsa.
- Trên mười năm. – Elsa trả lời. - Họ biết nhau từ thời sinh viên. Sau này họ hợp tác chặt chẽ với nhau về kỹ thuật và chế tạo máy. Họ thuộc loại uống máu ăn thề với nhau.
*
Khách sạn Metropole là một toà nhà cổ kính, bề thế, ngự gần hết một chiều của quảng trường Hoàng Đế. Quang cảnh nơi đây thật là lộng lẫy. Đèn màu như sao sa, những cửa hàng cao cấp với những tủ hàng sang trọng trưng bày quần áo mốt, vàng bạc và đồ trang sức.
Geiser, Buttner và Isabell Pisen ngồi trong một xe taxi dừng lại trước cổng khách sạn. Nhân viên khách sạn trong bộ đồng phục bằng nỏ màu mận chín nhanh nhẹn mở cửa xe mời khách xuống.
Geiser trả tiền taxi rồi xuống sau cùng, puốc boa tài xế chỗ tiền thừa. Người lái xe cảm ơn rối rít.
Sảnh khách sạn là cả một hành lang rộng lớn, kê những cụm ghế phô tơi để cho khách ngồi chờ. Xen giữa những hàng ghế là cây xanh, phần lớn là cọ châu Phi. Geiser tiến thẳng tới quầy lễ tân.
- Tôi là tiến sĩ Geiser, tôi muốn gặp quý ông Ali Dscham phòng 611.
- Vâng xin mời ông đợi một lát.
Nhân viên lễ tân điện thoại và hai phút sau ông Ali xuất hiện nơi cầu thang
Ali to con như voi, râu nhiều hơn tóc, mắt sâu, lông mày sâu róm, mũi to, quậy như mỏ diều hâu.
Geiser vồn vã nhào đến với cái bắt tay xiết chặt để hồi lâu - cuộc gặp gỡ làm ăn giữa những chiến hữu.
Ali cười khùng khục. Geiser giới thiệu Buttner. Một cái bắt tay ngắn làm quen. Geiser giới thiệu sang Isabell, trong đáy mắt sâu hoắm của gã người Ả Rập phát ra tia lửa xoáy vào người phụ nữ, cái nhìn của một con thú trước một con mồi ngon.
- Tôi đã đặt bàn hạng nhất. – Ali nói. – Xin mời mọi người. Người Đức có câu: Đồ ăn ngon thắt chặt tình bạn.
Trông Ali rõ đúng phong độ của ông chủ dầu lửa. Bộ complê bằng lụa tơ tằm. Những ngón tay chuối mắn đeo đầy nhẫn gắn kim cương. Cổ tay đeo lắc vàng to như khúc chão và ắt hẳn cổ hắn cũng lủng liểng một sơi dây chuyền vàng cỡ sợi thừng.
Trong phòng ăn của khách sạn Metropole, Ali đặt sẵn bàn số 4 sát cửa sổ lớn nhìn qua quảng trường và tương đối biệt lập so với các bàn khác.
Người hầu bàn đến, Ali gọi món ăn và chai rượu sâm panh đỏ được rót đầy vào 4 cốc.
- Vì sự thành công của công việc! – Ali nâng cốc và kín đáo nháy mắt với Isabell. – Knowbuttle sẽ đến ở đúng khách sạn này vào thứ tư tới. – Ali thủng thẳng nói thêm.
- Chúng tôi đã chọn phương án. – Geiser tự tin.
- Tuyệt đối được có sai sót.
- Chắc chắn. Phương án tối ưu. – Isabell đỡ lời cho thêm phần vững vàng.
- Knowbuttle là kẻ thù không đợi trời chung với chúng tôi. – Ali nói.
- Chúng tôi muốn biết cái giá được trả cho vụ này? – Geiser hỏi.
- 20 triệu đô la Mỹ. – Ali dằn từng tiếng. – Giá cao nhất từ trước tới nay cho một vụ ám sát.
- Một công việc cực kỳ khó khăn, nguy hiểm. – Geiser lập luận. – Gã là một chính khách cỡ bậc nhất.
- Chính khách của phương Tây chứ đối với Ả Rập gã bị coi như kẻ thù.
- Có điều, - Geiser ngập ngừng. - quả bom sẽ nổ tan xác Knowbuttle và cả cô bé con nữa. Những hình ảnh này chắc hẳn sẽ được ghi lại trong nhiều băng hình và tấm ảnh, sẽ làm bằng chứng cho việc điều tra.
- Phải giấu kín con bé đi. – Ali gần như gắt.
- Điều đó đã được thực hiện. Mọi phương án đã được tập dượt kỹ.
- Xong việc lấy tiền. Ôkê!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.