Quyển 5 - Chương 6: CÔ GÁI TÀN TẬT
Tô Du Bính
04/12/2013
Tứ quái có mặt trên đường Công Tước trong nhát mắt. Chúng rạp người trên
ghi-đông đạp lướt qua nhà số 22. Ngôi nhà nhỏ thật xinh xắn nhưng khu
vườn nhìn có vẻ xác xơ. Đầu hồi nhà vươn ra một cái sân thượng. Trên sân thượng bày biện bàn ghế nhựa dùng trong vườn, có dù che nắng bên trên.
Gara xe cạnh nhà mở toang, trống không.
Chỉ duy nhất có một cô gái ngồi trên sân thượng trong chiếc… xe lăn tay.
Tarzan thắng xe đạp. Hắn thay đổi mọi dự tính ban đầu:
- Hephuoc không có nhà. Như vậy không sợ hắn nhận ra tụi mình. Gaby khỏi cần phải đơn độc xâm nhập.
Cả đám đồng ý dắt xe lại cổng khu vườn. Tarzan kêu lên ơi ới:
- Xin chào, có phải nhà ông Hephuoc ở đây không?
Cô gái trên xe lăn giật mình ngồi thẳng dậy. Hình như cô ta đã ngủ thiếp đi. Cô đẩy xe lăn quay lại rồi nói lớn:
- Phải, các em đã tìm đúng nhà.
Tuổi cô gái khoảng chừng 18, mái tóc nâu, khuôn mặt nhỏ, dáng xanh xao gầy yếu. Tarzan thấy lòng mình chùng xuống:
- Tụi em đọc trên báo thấy mục rao vặt nên đến để xem… chiếc xe.
- À, thì ra… Chị mời các em vào nhà. Chiếc xe dựng trong đó.
Bốn thám tử khóa xe ở bờ rào và qua cổng vườn để lên sân thượng. Thật không thể ngờ người tiếp chúng tại “sào huyệt” của “Bóng Ma” lại là một cô gái bịnh tật.
Cô gái mỉm cười thật nhân hậu:
- Chị tên là Claudia Hephuoc.
Đám trẻ lần lượt bắt tay cô. Gaby bế Oskar đứng trên hai chân sau. Con chó đưa bàn chân nhỏ nhắn cho Claudia và được cô vuốt ve âu yếm. Nụ cười cô đầy vẻ đau đớn. Từ thắt lưng xuống chân cô gái được phủ một tấm mền mỏng.
Claudia nói:
- Chỉ một mình tôi ở nhà. Cha tôi phải đến tối mới về. Mẹ tôi bận đi chợ. Chiếc xe đạp dựng ở góc nhà kìa.
Tarzan giả bộ cho xong vai kịch:
- Em đem ra đây được không chị?
- Em cứ thoải mái.
Đúng là một chiếc xe đạp mới tinh thượng hạng, sạch bóng và kỹ thuật hoàn hảo, sơn màu xanh lá cây và màu trắng. Tarzan đẩy đi đẩy lại chiếc xe trên sân thượng.
- Tuyệt vời. Chiếc xe ngon bá phát.
Kloesen tự nhiên buột miệng:
- Nếu em mà có chiếc xe này, em sẽ chẳng bán đi. Tại sao chị lại bán?
Cô gái không trả lời. Người cô run bắn và đôi môi tái nhợt. Trời ạ, nước mắt cô bỗng giàn giụa. Cô khóc nấc lên trong hai bàn tay.
Gaby lườm Kloesen và nhẹ nhàng quàng tay lên vai Claudia.
- Chị Claudia ạ, bạn em lỡ lời thôi…
Claudia vẫn thút thít:
- Tôi biết. Tôi chỉ khóc vì… đôi chân của mình…
Gaby kinh hoàng:
- Chị… không còn chân nữa ư?
- Không. Tôi bị liệt nửa thân dưới. Sẽ không bao giờ tôi đi xe đạp được nữa. Tôi chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Vĩnh viễn trên xe lăn. Lạy Chúa, tôi mới 18 tuổi…
Khuôn mặt Kloesen đầy vẻ hối hận. Nó không ngờ mình vô tình chạm vào vết thương của cô gái. Tarzan hiểu sự bứt rứt của nó, hắn an ủi cô gái:
- Claudia, tụi em rất tiếc. Nhưng em nghĩ rằng có không ít người hoàn cảnh bi đát như chị mà vẫn vượt lên số phận. Thậm chí họ còn có thể dự thi Olympic dành cho người tàn tật nữa cơ. Chị Claudia ạ, xinh đẹp thùy mị như chị, em chắc rằng sẽ có những bạn trai cao thượng yêu thương chị…
Claudia mở to mắt. Lần này cô nở một nụ cười dù gượng gạo:
- Cảm ơn em…
Gaby vội đưa khăn tay cho Claudia để cô lau khô những giọt lệ.
- Chuyện đáng buồn này xảy ra bao giờ? Chị có thể kể…
- Chị sẽ kể. Nhưng các em hãy ngồi xuống ghế đã.
Giọng Claudia nghẹn ngào:
- Tôi bị xe hơi đụng phải trên đường quốc lộ không một nhân chứng nào nhìn thấy. Người lái xe nói rằng tôi đã nhảy vào mũi xe ông ta, Chúa ơi… làm sao có điều đó được! Ông ta không bị trừng phạt vì luật sư đã bào chữa cho ông ta trắng án. Còn tôi thì phải nằm bịnh viện trong một thời gian dài. Sau đó tôi được biết là mình đã bị liệt nửa thân dưới. Các em hiểu không, tôi không thiết tha với sự sống nữa, tôi chỉ muốn tự sát. Nhưng tôi yêu cha mẹ mình. Tôi phải làm gì bây giờ hả các em?
Tarzan lạnh người. Vậy là rõ như một cộng một bằng hai, Hephuoc chắc chắn là… Bóng Ma chứ không ai khác. Nào, trái tim ông ta ngùn ngụt hận thù. Chứ sao, con gái duy nhất của mình bị tai nạn chết đi sống lại như thế mà gã lái xa vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật. Chỉ còn cách trả thù, và ông ta đã tấn công mọi tài xế lái xe trên đường một cách bịnh hoạn. Ông ta đương nhiên trở thành Bóng Ma.
Gaby bất ngờ vỗ vai Tarzan làm hắn nhảy chổm:
- Chúng mình sẽ thường xuyên ghé thăm Claudia chứ?
Hắn gật đầu như một cái máy:
- Ờ, ờ… chị ấy thật tuyệt vời. Chị đã chịu nhiều đau khổ quá sức.
Claudia thốt lên hạnh phúc:
- Tôi hài lòng về các em vô cùng. Thế còn chiếc xe đạp, các em nghĩ sao?
- Em… em cho rằng chiếc xe hảo hạng này vượt quá số tiền dành dụm của…
Claudia nhăn mặt cắt ngang:
- Đắt tiền ư? Không đâu, tôi tặng các em đấy.
- Trời ơi…
Tứ quái cúi gằm mặt vì xấu hổ. Tarzan không còn cách nào khác phải lên tiếng:
- Em nói thật với chị Claudia nghe, rồi có lúc tụi em sẽ nhận quà tặng của chị. Nhưng hiện giờ tụi em chỉ cần số điện thoại của chị thôi.
Claudia vui vẻ đọc số máy cho Tarzan ghi lại. Đám trẻ còn chuyện trò với cô gái thêm một lúc nữa. Việc an ủi một người tàn tật là bài học đạo đức nằm lòng của chúng từ trên ghế nhà trường.
*
Chia tay ngôi nhà bí ẩn của Hephuoc, Tròn Vo đề nghị bốn đứa kéo đến quán kem. Chúng ngồi tận chiếc bàn trong cùng để không ai nghe lén chuyện chúng bàn.
Người phục vụ đi ra sau khi đặt các món uống trên bàn. Tarzan nói trước:
- Tính sao hả?
Cặp môi dính đầy kem sôcôla trộn vani của Tròn Vo há ra ngơ ngác:
- Tính cái gì?
- Còn cái gì nữa hả mập. Mày không thấy Hephuoc chính thị là Bóng Ma hay sao. Vì đôi chân tê liệt của con gái, ông ta trả thù tất cả những người lái xe ở trên đời.
Máy Tính Điện Tử giơ tay:
- Tao vẫn ngờ ngợ điều này, thần kinh Hephuoc rất vững. Chỉ có kẻ điên hoặc tâm thần mới rửa hận một cách mù quáng như thế…
Công Chúa cong môi:
- Tuy nhiên tụi mình khó mà tố giác Hephuoc dù xác định ông ấy là Bóng Ma đi chăng nữa. Bởi Hephuoc là cha của chị Claudia. Chị ấy không thể sống nếu thiếu ông ta.
Tròn Vo bác bỏ ý kiến của quân sư Karl tức khắc:
- Hephuoc là Bóng Ma một trăm phần trăm rồi. Nhưng nếu ông ta ngồi tù thì Claudia sẽ thế nào đây?
Tarzan bỗng nghiêm nghị:
- Ai đồng ý báo cho cảnh sát về vụ Hephuoc?
Cả đám im lặng. Không đứa nào dám trả lời. Sự mâu thuẫn giữa lý và tình trong trường hợp này gần như nan giải. Đúng lúc bế tắc đó, mọi người mới thấy năng lực khác thường của Tarzan:
- Không ai trả lời cho nên tôi xin nêu giải pháp thứ ba. Nghĩa là tụi mình sẽ nói chuyện với Hephuoc. Tụi mình nói chuyện như là đang gí súng vào ngực ông ta. Đúng thế. Chúng ta sẽ chứng minh với Hephuoc rằng chúng ta đã biết tỏng cái Bóng Ma của ông ta và sẽ cùng im lặng nếu ông ta chấm dứt mọi hành vi tội phạm. Chị Claudia sẽ vẫn còn cha bên cạnh và những người lái xe trên các đường quốc lộ sẽ được an toàn. Đáng lý ông ta sẽ không được chúng ta nhẹ tay, nhưng vì các nạn nhân chưa ai nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ chỉ trừ thầy Binot là tương đối trầm trọng nhất. Các bạn nghĩ sao?
Karl và Kloesen cùng vỗ tay:
- Mình ủng hộ đề nghị này.
Gaby cười mỉm:
- Vậy là bạn “hy sinh” đó Tarzan. Bạn cũng là nạn nhân của Hephuoc mà. Bạn thật là cao thượng.
- Đúng hơn, mình vì tình cảm đối với Claudia thôi. Nhưng này, chúng ta phải tuyệt đối không để lộ bất cứ điều gì cho Claudia biết. Chị ấy “xỉu” như chơi.
Tròn Vo vẫy tay kêu người phục vụ tính tiền. Bọn chúng hẹn nhau sẽ tái ngộ tại quán kem vào lúc sáu giờ rưỡi tối. Còn phải hỏi, từ quán này chúng sẽ gọi điện cho Hephuoc để “cảnh cáo” ông ta. Còn bây giờ thì làm ơn về giùm, mớ bài tập ngổn ngang đang chờ cả nhóm kìa.
*
Sáu giờ chiều, giờ tự học kết thúc. Hai hiệp sĩ Tarzan và Tròn Vo lén chuồn xuống tầm hầm lấy xe. Chúng đạp qua cổng vừa vặn gặp thầy Braun – thầy giáo trực tối nay – lái xe hơi đi ngược lại. Hai đứa cúi chào kính cẩn hơn lúc nào trong ngày.
Tròn Vo thở hổn hển:
- Hú vía, hy vọng thầy Braun sẽ không để ý.
Tarzan không trả lời. Đối với hắn, đã bắt đầu đặc vụ TKKG là… bất chấp. Buổi tối thật ấm áp với ánh sáng màu tím rắc trên những cánh đồng. Đường vào thành phố giờ này đã thưa bớt xe cộ. Chúng đến tiệm kem vào lúc 6 giờ 25 phút. Vẫn sớm 5 phút so với giờ hẹn.
Trong quán không có một người khách. Cả hai kêu món sữa mocca. Tarzan cố gắng chuẩn bị lần cuối cùng cuộc đối thoại tưởng tượng trong đầu với Hephuoc. Hắn hiểu rằng hắn đang nắm đằng cán còn ông ta bị dồn vào đằng lưỡi. Trò chơi số phận như làm xiếc trên dây này sẽ đưa đến kết quả thế nào đây?
Lúc đó thì Karl và Gaby cũng vừa đến. Tarzan thấy cô bé hơi run.
- Sợ hả Gaby?
- Không sợ, nhưng mình vẫn phải đề phòng. Nếu Hephuoc thần kinh vững như Máy Tính Điện Tử nói thì không sao, còn giả sử ông ta bị điên thật sự thì… coi chừng. Ông ta sẽ tiêu diệt tụi mình.
- Mình hiểu nỗi lo lắng của Gaby và cả Kloesen nữa. Tuy nhiên mình cũng đã dự trữ phương án này rồi. Chúng ta sẽ đàng hoàng tuyên bố với ông ta là chúng ta đã gửi cho bạn bè một lá thư tố cáo được niêm phong hẳn hoi. Chỉ cần bất kỳ kẻ nào trong chúng ta bị hại là bức thư sẽ được chuyển đến tay cảnh sát.
- Hay lắm. “Trình độ” đó - Gaby tán thưởng.
Đã bảy giờ tối. Trên hành lang dẫn vào nhà vệ sinh Tarzan đã liếc thấy một máy điện thoại tự động treo như mời mọc. Hắn nói:
- Karl và Kloesen ở lại “nghi binh” bà chủ quán. Tao và Công Chúa “gặp” Hephuoc!
Hắn quay số. Đứng cạnh hắn, Gaby cứ giậm chân bồn chồn, ngón tay trỏ liên tục quấn vào thả ra món tóc vàng óng.
Cuối cùng cũng có người nhấc máy phía đầu dây bên kia. Vái trời không phải là Claudia hoặc mẹ của cô.
- Hephuoc đây!
Tarzan thở phào. Hắn tự nhiên bình tĩnh một cách lạ lùng.
- Chắc chắn ông chưa quên tôi. Chúng ta đã gặp nhau chiều qua bên bìa rừng làng Klethenbon, ông nhớ chứ?
Im lặng mới năm giây mà như cả thế kỷ. Tarzan nghe hơi thở Hephuoc thật nặng nhọc. Ông ta nói với vẻ ngạc nhiên:
- Anh là ai? Tôi không hiểu gì hết.
- Bên bìa rừng. Ông thì đem theo ống nhòm và “tìm phong cảnh lạ”. Tôi thì “sưu tầm lá cây cho giờ học sinh vật”.
- Ôkê. Tôi nhớ ra rồi.
- Tôi có chuyện quan trọng cần nói với ông…
- Chuyện gì?
- Tôi nghĩ rằng sẽ không có lợi cho ông nếu câu chuyện diễn ra qua điện thoại. Chỉ cần biết là chúng tôi, bốn đứa chúng tôi đã biết tỏng mọi chuyện. Hoặc ông đến gặp chúng tôi để thương lượng, hoặc chúng tôi sẽ đến ngay Sở cảnh sát.
Giọng Hephuoc bắt đầu lắp bắp:
- Sao? Sở cảnh sát hả? Này chú em… khoan có ý nghĩ đó đã. Đợi tôi đóng cánh cửa rồi đi. Chết thật, tại sao chú mày biết được. Mà này, chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu…
- Ở tiệm kem đường Phridorich. Thời giờ của chúng tôi có hạn. Mong rằng…
Hephuoc nói không nên lời:
- Được… mà. Trời ơi, Chúa phạt tôi…
Tarzan gác máy. Bàn tay hắn đẫm mồ hôi.
- Nghe từ đầu đến cuối rồi hả Gaby? Ông ta đang sợ vãi ra quần rồi. Ai mà ngờ một tên tội phạm liều lĩnh cỡ đó lại suy sụp nhanh chóng như vậy. Rõ ràng yếu tố “bắt quả tang” cực kỳ lợi hại, đòn “bắt quả tang” có thể làm đo ván mọi đối thủ, dù đối thủ đó là Bóng Ma đi chăng nữa.
Chỉ duy nhất có một cô gái ngồi trên sân thượng trong chiếc… xe lăn tay.
Tarzan thắng xe đạp. Hắn thay đổi mọi dự tính ban đầu:
- Hephuoc không có nhà. Như vậy không sợ hắn nhận ra tụi mình. Gaby khỏi cần phải đơn độc xâm nhập.
Cả đám đồng ý dắt xe lại cổng khu vườn. Tarzan kêu lên ơi ới:
- Xin chào, có phải nhà ông Hephuoc ở đây không?
Cô gái trên xe lăn giật mình ngồi thẳng dậy. Hình như cô ta đã ngủ thiếp đi. Cô đẩy xe lăn quay lại rồi nói lớn:
- Phải, các em đã tìm đúng nhà.
Tuổi cô gái khoảng chừng 18, mái tóc nâu, khuôn mặt nhỏ, dáng xanh xao gầy yếu. Tarzan thấy lòng mình chùng xuống:
- Tụi em đọc trên báo thấy mục rao vặt nên đến để xem… chiếc xe.
- À, thì ra… Chị mời các em vào nhà. Chiếc xe dựng trong đó.
Bốn thám tử khóa xe ở bờ rào và qua cổng vườn để lên sân thượng. Thật không thể ngờ người tiếp chúng tại “sào huyệt” của “Bóng Ma” lại là một cô gái bịnh tật.
Cô gái mỉm cười thật nhân hậu:
- Chị tên là Claudia Hephuoc.
Đám trẻ lần lượt bắt tay cô. Gaby bế Oskar đứng trên hai chân sau. Con chó đưa bàn chân nhỏ nhắn cho Claudia và được cô vuốt ve âu yếm. Nụ cười cô đầy vẻ đau đớn. Từ thắt lưng xuống chân cô gái được phủ một tấm mền mỏng.
Claudia nói:
- Chỉ một mình tôi ở nhà. Cha tôi phải đến tối mới về. Mẹ tôi bận đi chợ. Chiếc xe đạp dựng ở góc nhà kìa.
Tarzan giả bộ cho xong vai kịch:
- Em đem ra đây được không chị?
- Em cứ thoải mái.
Đúng là một chiếc xe đạp mới tinh thượng hạng, sạch bóng và kỹ thuật hoàn hảo, sơn màu xanh lá cây và màu trắng. Tarzan đẩy đi đẩy lại chiếc xe trên sân thượng.
- Tuyệt vời. Chiếc xe ngon bá phát.
Kloesen tự nhiên buột miệng:
- Nếu em mà có chiếc xe này, em sẽ chẳng bán đi. Tại sao chị lại bán?
Cô gái không trả lời. Người cô run bắn và đôi môi tái nhợt. Trời ạ, nước mắt cô bỗng giàn giụa. Cô khóc nấc lên trong hai bàn tay.
Gaby lườm Kloesen và nhẹ nhàng quàng tay lên vai Claudia.
- Chị Claudia ạ, bạn em lỡ lời thôi…
Claudia vẫn thút thít:
- Tôi biết. Tôi chỉ khóc vì… đôi chân của mình…
Gaby kinh hoàng:
- Chị… không còn chân nữa ư?
- Không. Tôi bị liệt nửa thân dưới. Sẽ không bao giờ tôi đi xe đạp được nữa. Tôi chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Vĩnh viễn trên xe lăn. Lạy Chúa, tôi mới 18 tuổi…
Khuôn mặt Kloesen đầy vẻ hối hận. Nó không ngờ mình vô tình chạm vào vết thương của cô gái. Tarzan hiểu sự bứt rứt của nó, hắn an ủi cô gái:
- Claudia, tụi em rất tiếc. Nhưng em nghĩ rằng có không ít người hoàn cảnh bi đát như chị mà vẫn vượt lên số phận. Thậm chí họ còn có thể dự thi Olympic dành cho người tàn tật nữa cơ. Chị Claudia ạ, xinh đẹp thùy mị như chị, em chắc rằng sẽ có những bạn trai cao thượng yêu thương chị…
Claudia mở to mắt. Lần này cô nở một nụ cười dù gượng gạo:
- Cảm ơn em…
Gaby vội đưa khăn tay cho Claudia để cô lau khô những giọt lệ.
- Chuyện đáng buồn này xảy ra bao giờ? Chị có thể kể…
- Chị sẽ kể. Nhưng các em hãy ngồi xuống ghế đã.
Giọng Claudia nghẹn ngào:
- Tôi bị xe hơi đụng phải trên đường quốc lộ không một nhân chứng nào nhìn thấy. Người lái xe nói rằng tôi đã nhảy vào mũi xe ông ta, Chúa ơi… làm sao có điều đó được! Ông ta không bị trừng phạt vì luật sư đã bào chữa cho ông ta trắng án. Còn tôi thì phải nằm bịnh viện trong một thời gian dài. Sau đó tôi được biết là mình đã bị liệt nửa thân dưới. Các em hiểu không, tôi không thiết tha với sự sống nữa, tôi chỉ muốn tự sát. Nhưng tôi yêu cha mẹ mình. Tôi phải làm gì bây giờ hả các em?
Tarzan lạnh người. Vậy là rõ như một cộng một bằng hai, Hephuoc chắc chắn là… Bóng Ma chứ không ai khác. Nào, trái tim ông ta ngùn ngụt hận thù. Chứ sao, con gái duy nhất của mình bị tai nạn chết đi sống lại như thế mà gã lái xa vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật. Chỉ còn cách trả thù, và ông ta đã tấn công mọi tài xế lái xe trên đường một cách bịnh hoạn. Ông ta đương nhiên trở thành Bóng Ma.
Gaby bất ngờ vỗ vai Tarzan làm hắn nhảy chổm:
- Chúng mình sẽ thường xuyên ghé thăm Claudia chứ?
Hắn gật đầu như một cái máy:
- Ờ, ờ… chị ấy thật tuyệt vời. Chị đã chịu nhiều đau khổ quá sức.
Claudia thốt lên hạnh phúc:
- Tôi hài lòng về các em vô cùng. Thế còn chiếc xe đạp, các em nghĩ sao?
- Em… em cho rằng chiếc xe hảo hạng này vượt quá số tiền dành dụm của…
Claudia nhăn mặt cắt ngang:
- Đắt tiền ư? Không đâu, tôi tặng các em đấy.
- Trời ơi…
Tứ quái cúi gằm mặt vì xấu hổ. Tarzan không còn cách nào khác phải lên tiếng:
- Em nói thật với chị Claudia nghe, rồi có lúc tụi em sẽ nhận quà tặng của chị. Nhưng hiện giờ tụi em chỉ cần số điện thoại của chị thôi.
Claudia vui vẻ đọc số máy cho Tarzan ghi lại. Đám trẻ còn chuyện trò với cô gái thêm một lúc nữa. Việc an ủi một người tàn tật là bài học đạo đức nằm lòng của chúng từ trên ghế nhà trường.
*
Chia tay ngôi nhà bí ẩn của Hephuoc, Tròn Vo đề nghị bốn đứa kéo đến quán kem. Chúng ngồi tận chiếc bàn trong cùng để không ai nghe lén chuyện chúng bàn.
Người phục vụ đi ra sau khi đặt các món uống trên bàn. Tarzan nói trước:
- Tính sao hả?
Cặp môi dính đầy kem sôcôla trộn vani của Tròn Vo há ra ngơ ngác:
- Tính cái gì?
- Còn cái gì nữa hả mập. Mày không thấy Hephuoc chính thị là Bóng Ma hay sao. Vì đôi chân tê liệt của con gái, ông ta trả thù tất cả những người lái xe ở trên đời.
Máy Tính Điện Tử giơ tay:
- Tao vẫn ngờ ngợ điều này, thần kinh Hephuoc rất vững. Chỉ có kẻ điên hoặc tâm thần mới rửa hận một cách mù quáng như thế…
Công Chúa cong môi:
- Tuy nhiên tụi mình khó mà tố giác Hephuoc dù xác định ông ấy là Bóng Ma đi chăng nữa. Bởi Hephuoc là cha của chị Claudia. Chị ấy không thể sống nếu thiếu ông ta.
Tròn Vo bác bỏ ý kiến của quân sư Karl tức khắc:
- Hephuoc là Bóng Ma một trăm phần trăm rồi. Nhưng nếu ông ta ngồi tù thì Claudia sẽ thế nào đây?
Tarzan bỗng nghiêm nghị:
- Ai đồng ý báo cho cảnh sát về vụ Hephuoc?
Cả đám im lặng. Không đứa nào dám trả lời. Sự mâu thuẫn giữa lý và tình trong trường hợp này gần như nan giải. Đúng lúc bế tắc đó, mọi người mới thấy năng lực khác thường của Tarzan:
- Không ai trả lời cho nên tôi xin nêu giải pháp thứ ba. Nghĩa là tụi mình sẽ nói chuyện với Hephuoc. Tụi mình nói chuyện như là đang gí súng vào ngực ông ta. Đúng thế. Chúng ta sẽ chứng minh với Hephuoc rằng chúng ta đã biết tỏng cái Bóng Ma của ông ta và sẽ cùng im lặng nếu ông ta chấm dứt mọi hành vi tội phạm. Chị Claudia sẽ vẫn còn cha bên cạnh và những người lái xe trên các đường quốc lộ sẽ được an toàn. Đáng lý ông ta sẽ không được chúng ta nhẹ tay, nhưng vì các nạn nhân chưa ai nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ chỉ trừ thầy Binot là tương đối trầm trọng nhất. Các bạn nghĩ sao?
Karl và Kloesen cùng vỗ tay:
- Mình ủng hộ đề nghị này.
Gaby cười mỉm:
- Vậy là bạn “hy sinh” đó Tarzan. Bạn cũng là nạn nhân của Hephuoc mà. Bạn thật là cao thượng.
- Đúng hơn, mình vì tình cảm đối với Claudia thôi. Nhưng này, chúng ta phải tuyệt đối không để lộ bất cứ điều gì cho Claudia biết. Chị ấy “xỉu” như chơi.
Tròn Vo vẫy tay kêu người phục vụ tính tiền. Bọn chúng hẹn nhau sẽ tái ngộ tại quán kem vào lúc sáu giờ rưỡi tối. Còn phải hỏi, từ quán này chúng sẽ gọi điện cho Hephuoc để “cảnh cáo” ông ta. Còn bây giờ thì làm ơn về giùm, mớ bài tập ngổn ngang đang chờ cả nhóm kìa.
*
Sáu giờ chiều, giờ tự học kết thúc. Hai hiệp sĩ Tarzan và Tròn Vo lén chuồn xuống tầm hầm lấy xe. Chúng đạp qua cổng vừa vặn gặp thầy Braun – thầy giáo trực tối nay – lái xe hơi đi ngược lại. Hai đứa cúi chào kính cẩn hơn lúc nào trong ngày.
Tròn Vo thở hổn hển:
- Hú vía, hy vọng thầy Braun sẽ không để ý.
Tarzan không trả lời. Đối với hắn, đã bắt đầu đặc vụ TKKG là… bất chấp. Buổi tối thật ấm áp với ánh sáng màu tím rắc trên những cánh đồng. Đường vào thành phố giờ này đã thưa bớt xe cộ. Chúng đến tiệm kem vào lúc 6 giờ 25 phút. Vẫn sớm 5 phút so với giờ hẹn.
Trong quán không có một người khách. Cả hai kêu món sữa mocca. Tarzan cố gắng chuẩn bị lần cuối cùng cuộc đối thoại tưởng tượng trong đầu với Hephuoc. Hắn hiểu rằng hắn đang nắm đằng cán còn ông ta bị dồn vào đằng lưỡi. Trò chơi số phận như làm xiếc trên dây này sẽ đưa đến kết quả thế nào đây?
Lúc đó thì Karl và Gaby cũng vừa đến. Tarzan thấy cô bé hơi run.
- Sợ hả Gaby?
- Không sợ, nhưng mình vẫn phải đề phòng. Nếu Hephuoc thần kinh vững như Máy Tính Điện Tử nói thì không sao, còn giả sử ông ta bị điên thật sự thì… coi chừng. Ông ta sẽ tiêu diệt tụi mình.
- Mình hiểu nỗi lo lắng của Gaby và cả Kloesen nữa. Tuy nhiên mình cũng đã dự trữ phương án này rồi. Chúng ta sẽ đàng hoàng tuyên bố với ông ta là chúng ta đã gửi cho bạn bè một lá thư tố cáo được niêm phong hẳn hoi. Chỉ cần bất kỳ kẻ nào trong chúng ta bị hại là bức thư sẽ được chuyển đến tay cảnh sát.
- Hay lắm. “Trình độ” đó - Gaby tán thưởng.
Đã bảy giờ tối. Trên hành lang dẫn vào nhà vệ sinh Tarzan đã liếc thấy một máy điện thoại tự động treo như mời mọc. Hắn nói:
- Karl và Kloesen ở lại “nghi binh” bà chủ quán. Tao và Công Chúa “gặp” Hephuoc!
Hắn quay số. Đứng cạnh hắn, Gaby cứ giậm chân bồn chồn, ngón tay trỏ liên tục quấn vào thả ra món tóc vàng óng.
Cuối cùng cũng có người nhấc máy phía đầu dây bên kia. Vái trời không phải là Claudia hoặc mẹ của cô.
- Hephuoc đây!
Tarzan thở phào. Hắn tự nhiên bình tĩnh một cách lạ lùng.
- Chắc chắn ông chưa quên tôi. Chúng ta đã gặp nhau chiều qua bên bìa rừng làng Klethenbon, ông nhớ chứ?
Im lặng mới năm giây mà như cả thế kỷ. Tarzan nghe hơi thở Hephuoc thật nặng nhọc. Ông ta nói với vẻ ngạc nhiên:
- Anh là ai? Tôi không hiểu gì hết.
- Bên bìa rừng. Ông thì đem theo ống nhòm và “tìm phong cảnh lạ”. Tôi thì “sưu tầm lá cây cho giờ học sinh vật”.
- Ôkê. Tôi nhớ ra rồi.
- Tôi có chuyện quan trọng cần nói với ông…
- Chuyện gì?
- Tôi nghĩ rằng sẽ không có lợi cho ông nếu câu chuyện diễn ra qua điện thoại. Chỉ cần biết là chúng tôi, bốn đứa chúng tôi đã biết tỏng mọi chuyện. Hoặc ông đến gặp chúng tôi để thương lượng, hoặc chúng tôi sẽ đến ngay Sở cảnh sát.
Giọng Hephuoc bắt đầu lắp bắp:
- Sao? Sở cảnh sát hả? Này chú em… khoan có ý nghĩ đó đã. Đợi tôi đóng cánh cửa rồi đi. Chết thật, tại sao chú mày biết được. Mà này, chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu…
- Ở tiệm kem đường Phridorich. Thời giờ của chúng tôi có hạn. Mong rằng…
Hephuoc nói không nên lời:
- Được… mà. Trời ơi, Chúa phạt tôi…
Tarzan gác máy. Bàn tay hắn đẫm mồ hôi.
- Nghe từ đầu đến cuối rồi hả Gaby? Ông ta đang sợ vãi ra quần rồi. Ai mà ngờ một tên tội phạm liều lĩnh cỡ đó lại suy sụp nhanh chóng như vậy. Rõ ràng yếu tố “bắt quả tang” cực kỳ lợi hại, đòn “bắt quả tang” có thể làm đo ván mọi đối thủ, dù đối thủ đó là Bóng Ma đi chăng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.