Quyển 8 - Chương 4: CON CHÓ VÀ ÔNG GIÀ MÙ
Tô Du Bính
04/12/2013
Tarzan và Kloesen chưa đạp xe về ký túc xá vội. Dòng máu phiêu lưu đang rạo
rực trong người hai đứa. Thằng mập vừa ngồm ngoàm sôcôla vừa hất hàm với Tarzan:
- Tại sao tụi mình không tranh thủ hỏi thăm sức khỏe lão Patenfus?
- Ý mày định nói ông chủ cửa hàng bán thú nhồi lông thứ nhất trong danh sách nhân sự khả nghi phải không?
- Đại ca đoán đúng như thần. Quả là “tri kỷ” ký túc xá.
- Mày không sợ ông ta nhồi… thân thể mày hay sao?
- Không dám đâu, thưa đại ca. Muốn trưng bày được Tròn Vo này, lão Patenfus sẽ tốn hết kho chất độn trong xưởng. Lão sức mấy chịu “phá sản” lãng xẹt vậy.
- …
- Ủa, đại ca còn bận tâm cái gì kìa?
- Tao đang nghĩ mưu kế. Nào, mày coi được không? Tụi mình sẽ mượn tạm một “con gà lôi” tưởng tượng để đặt câu hỏi thăm dò ông ta. Đại khái chúng ta lượm được cái xác con gà lôi bị bắn thủng một lỗ nhỏ trong rừng, nếu ông ta đồng ý mua để... nhồi lông thì ... mai chúng ta sẽ giao hàng. Ôkê? Patenfus sẽ lọt bẫy.
- Có lý lắm. Con gà lôi tưởng tượng như cái “kính chiếu yêu” may rủi. Nó sẽ góp phần soi lão Patenfus có phải là thủ phạm giấu mặt hay không?
Hai quái mở ngay cuộc “tuần tiễu” ngang qua một căn nhà có tấm bảng gắn trên phần kính của cánh cửa đã tróc sơn. Tấm bảng đề rành rành “H. Patenfus – Chuyên gia nhồi xác thú”.
Một con đại bàng nhồi trong tủ kính hẹp trừng trừng mắt như giễu cợt Tarzan.Ngó nó “xưa” đến nỗi chỉ cần thổi sơ sơ lớp lông là bụi sẽ bay lên mù mịt. Hai đứa dừng xe và... thập thò bước vào cửa hiệu. Tiếng một người đàn ông từ trong bóng tối vọng ra:
- Có khách hả? Đợi tôi một chút.
Không khí thật ảm đạm, toàn mùi bụi. Trên giá, chường mặt mấy con chim nhồi cũ rích. Tarzan ngao ngán lắc đầu lúc người đàn ông ló đầu khỏi xưởng.
Tarzan liếc ông chủ hiệu một cách chán nản. Ê, ông ta chẳng giống trùm băng săn trộm chút nào, mặt phương phi đỏ hồng, phúc hậu như ông già Nô-en cộng với mái tóc bạc thưa thớt. Patenfus mỉm cười như ông Phật:
- Sao hả hai cháu? Tụi cháu muốn tôi phục vụ gì trong ngày lễ hôm nay?
Tarzan bắt đầu cuộc... trắc nghiệm:
- Thưa, có phải ông là Patenfus không ạ?
- Đúng vậy chú bé đẹp trai à.
- Ồ,ông làm cháu xấu hổ quá. Tụi cháu có một món hàng muốn trao đổi với ông...
Patenfus hấp háy cặp mắt đôn hậu:
- Có phải là một con thú mà tôi cần phải nhồi chăng?
- Dạ phải. Một con... gà lôi tuyệt đẹp.
Patenfus tắt ngay nụ cười:
- Ở đâu mà hai cháu có?
- Tụi cháu lượm được trong rừng...
Tròn Vo bổ sung chớp nhoáng:
- Con gà chết vẫn như chưa chết. Còn nguyên. Chỉ phải thay hai con mắt bằng hai miếng thủy tinh.
Ông chủ cửa hàng nhồi xác thú lúc này nghiêm nghị hẳn:
- Theo tôi biết, giống gà lôi được Nhà nước bảo tồn, cấm không một ai săn bắn.
Tarzan hiểu rằng cuộc đấu trí đã đến hồi gay cấn. Hắn ấp úng:
- Cháu hiểu. Nhưng cháu nghĩ rằng thế nào cũng có khách hàng ưa chuộng gà lôi nhồi lông. Vì vậy...
- Không thể vì thế mà... à này, tại sao con gà lại bị chết?
Tròn Vo lại ngứa miệng tham gia:
- Bị giết thì đúng hơn, thưa ông. Lúc tụi cháu lượm được, ngực nó bị thủng một lỗ nhỏ, có thể do một loại súng săn mini nào đó.
- Ừ... ừm, lượm được ư?
Tarzan cảm thấy cần thiết tung một chiêu... quyết định:
- Thưa ông Patenfus, tụi cháu vào rừng thường xuyên và dễ bắt gặp những con thú chết vương vãi. Nếu ông cần, tụi cháu có thể cung cấp đều đặn cho ông.
Mặt ông chủ hiệu sa sầm:
- Và chắc rằng các cháu còn đem theo vào rừng một cái gì đó nữa chớ, chẳng hạn khẩu súng săn, súng hơi, hay là một cây súng cao su?
- Ơ...
Patenfus hơi nhếch mép, nụ cười của ông vì thế trở nên gượng gạo:
- Được rồi, con gà lôi tính sau, cả đề nghị cung cấp thú chết hấp dẫn nữa. Tôi muốn xin địa chỉ hai cháu để sau này tiện bề liên lạc làm ăn lâu dài. Các cháu hãy ghi vô cuốn sổ này.
Tarzan nhún vai cười thầm. Cuộc trắc nghiệm và đấu trí đã chấm dứt. Patenfus khôn ngoan như một con sói già. Ông ta cần địa chỉ như một... cái bẫy để thông báo cho cảnh sát tóm gáy hắn. Điều đó làm hắn nhẹ nhõm. Rõ ràng Patenfus chưa hề quen với các “dịch vụ” bất chính bao giờ.
Hắn nói thật lễ phép:
- Tụi cháu đã thất bại trong việc gài bẫy ông, thưa ông Patenfus! Và ông cũng thất bại trong việc gài bẫy tụi cháu. Cháu rất sung sướng khi biết ông là người hành nghề lương thiện trong vòng luật pháp cho phép. Thực ra thì... chẳng có con gà lôi nào. Tụi cháu tung tin giả nhằm truy tìm tung tích bọn săn trộm...
- Á à... và hai cháu nghi ngờ ta?
- Cũng không phải vậy, thưa ông. Tụi cháu đoán rằng đám săn trộm bị điều khiển bởi một ông sếp đặt hàng. Và ông sếp đó có thể là một chuyên gia nhồi xác thú. Trong khi ông thì không đành lòng mua một con gà lôi được chính phủ bảo vệ…
Patenfus trở lại thái độ ban đầu. Đôi mắt nhân hậu của “ông già Nô-en” lại nhấp nháy:
- Vô vườn với tôi các cháu. Tôi sẽ cho xem cái này.
Ông chủ cửa hiệu thận trọng đi từng bước rồi chỉ vào một con hươu đang gặm cỏ. Ông ôm choàng cổ con hươu như một người bạn tin cậy:
- Tôi mê những con thú sống hơn những con thú chết. Này nhé, đây là con Moritz mùa đông trước còn đỏ hỏn trong rừng. Chân trước nó bị gãy. Tôi đã nuôi bằng sữa bình và đặt tên cho nó. Các cháu hiểu rồi chứ gì?
- Dạ...
- Tôi khen hai cháu can đảm đó. Dám dũng cảm đương đầu với bọn săn trộm và những thế lực ở sau lưng chúng. Tôi muốn biết họ tên hai cháu?
Hai quái lần lượt xưng rõ họ tên lẫn biệt danh. Riêng Tarzan còn nói thêm một câu:
- Cháu muốn biết về một đồng nghiệp khác của ông: ông ấy tên là Edmund Schlitzer.
Patenfus khẽ nhíu mày:
- Té ra cháu định làm cuộc điều tra thứ hai phải không? Lần này thì hai cháu sẽ đối diện với nguy hiểm đó. Trong ngành của tôi, Schlitzer là một con… chiên ghẻ. Chung quanh ông ta đầy những tiếng đồn. Tôi không thích giao thiệp với ông ta, nhưng nếu các cháu gặp chuyện chẳng lành cần sự giúp đỡ thì tôi luôn sẵn sàng.
Patenfus đặt bàn tay ấm áp lên vai hai đứa trẻ.
*
Tarzan ngó đồng hồ khi ra khỏi cửa hiệu. Còn sớm chán. Hai đứa đạp xe xuyên qua các phố ra ngoại ô, nơi ăm ắp rừng thông và con suối ngọt ngào. Giữa bài hát thanh bình của bầy chim hợp tấu ca ngợi hoàng hôn, hai quái bất chợt nghe bên tai một tiếng nổ xé gió.
- Đoàng!
Tarzan thắng xe tức khắc. Trong khi Tròn Vo hoảng hốt la lớn:
- Tiếng súng nổ đại ca ơi! Giống hệt tiếng súng của thằng Tóc Đỏ trong cánh rừng sáng nay.
Tarzan gật đầu:
- Đúng vậy. Nhưng chưa chắc người bắn đã là gã Tóc Đỏ.
Từ trong bụi rậm một giọng đàn ông rầu rĩ cất lên. Tiếng gào khan mang đầy vẻ tuyệt vọng:
- Rex! Rex ơi! Rex, lại đây với chủ của mày… Rex ơi Rex!
Tiếng gào ngưng lại một tích tắc, sau đó thì thảm thiết chưa từng thấy:
- Trời ơi, ai vừa nổ súng? Rex, Rex ơi… con chó dẫn đường của tôi đâu hả trời?
Tarzan nhảy xuống xe tức tốc chạy đến nơi phát ra tiếng cầu cứu. Hắn lướt như bay trên con đường dành cho người đi dạo dẫn qua các bụi cây, đến một chiếc cầu bắc qua dòng suối róc rách.
Coi, người đàn ông đứng như trời trồng ở đầu cầu bên kia, lưng quay về phía Tarzan, một tay ông ta vịn chặt thành cầu, tay kia chống lên chiếc gậy. Các tấm ván trên cầu rên rỉ cót két dưới bước chân dồn dập của Tarzan. Người đàn ông quay lại. Lạy Chúa, đó là một… ông già chắc chắn đã qua tuổi hưu trí. Đôi mắt ông chìm lỉm trong cặp kính đen u tối, cánh tay đeo một tấm băng vàng có ba chấm đen dành cho người mù, trên cổ ông lủng lẳng một sợi dây buộc chó. Ông già nói chẳng ra hơi:
- Tôi đã khản tiếng rồi… ai vậy? Có thấy con Rex của tôi không hả ông? Một con chó chăn cừu giống Đức?
Tarzan sững sờ:
- Cháu nghe thấy tiếng nổ …
Đôi vai ông già mù run rẩy. Ông có vẻ sắp sụp xuống thành cầu:
- Trời ơi, tôi phải làm sao đây? Con Rex là một con chó rất có nghĩa với chủ và được huấn luyện để giúp đỡ người mù. Không có nó tôi không thể nào đi đứng đuợc… Rex ơi, tôi có cảm tưởng nó đang rên đau đớn ở đâu đó… Rex ơi, sao con nỡ bỏ ta…
Tarzan không có can đảm nhìn ông già mù than thở. Hắn cố giữ bình tĩnh:
- Cháu và bạn cháu sẽ tìm con chó cho ông. Ông còn nhớ tiếng nổ phát ra từ hướng nào không?
Ông già mù vươn dài cổ ra như nghe ngóng:
- Từ hướng… kia kìa!
Ngón tay ông lão đáng thương trỏ về đám bụi rậm ven suối. Tròn Vo vừa chạy đến cũng tham gia truy lùng.
Hai thằng kêu thất thanh:
- Rex ơi! Rex!
Không nghe một tiếng sủa đáp lại nào, nhưng tiếng kêu báo động của hai quái lại có tác dụng ở phương diện khác. Ê, phía sau rừng tự nhiên có tiếng động cơ xe nổ bình bịch. Tiếng nổ của xe phân khối lớn chứ sao. Trong đầu óc của Tarzan lẫn Tròn Vo hiện lên hình ảnh một trong hai tên săn trộm tức thì: hoặc thằng Mụn Trứng Cá hoặc thằng Tóc Đỏ...
Bây giờ thì mới xuất hiện tiếng rên. Tiếng rên mơ hồ trong một bụi cây kín mít.
*
Con Rex cùng đường rúc trong bụi cây chờ chết. Con chó tuyệt đẹp, lông sẫm, bụng màu vàng lợt. Nó nằm nghiêng thè lưỡi thở hồng hộc. Những đốt xương sườn nó nhô lên lại hạ xuống. Nó nhìn hai thiếu niên đang quỳ xuống bằng cặp mắt van lơn.
- Yên trí đi Rex. Tao sẽ gọi chủ mày lại đây. Kloesen này, dắt ông lão mù lại giùm tao đi.
Hai bàn tay Tarzan bắt đầu làm chức năng của một… bác sĩ khám nghiệm. Hắn vạch lớp lông dày của con chó khổng lồ và thấy máu đang chảy xối xả cuối lồng ngực. Hắn đành “hy sinh” chiếc khăn tay của mình.
Ông già mù lúc này cũng đã được Tròn Vo dẫn đến. Y chang một cảnh trong phim “Tình người nghĩa thú” thật cảm động. Con Rex lặng lẽ liếm tay chủ của mình với những giọt lệ ứa ra.
Tarzan đứng bật dậy. Hắn không thể yếu đuối giống… Công Chúa Gaby.
- Con chó đã bị bắn và cần được cấp cứu. Cháu phải chạy đến trạm điện thoại gần nhất báo cho bác sĩ Habel, một chuyên viên phẫu thuật giỏi của nghề thú y. Chỉ có ông ấy mới cứu nổi con chó.
Hắn nháy mắt ra hiệu cho Kloesen ở lại với ông già và ba chân bốn cẳng phóng lại chỗ để xe đạp. Chỉ vài phút sau hắn đã có mặt tại trạm điện thoại nằm sau bến xe buýt của đường quốc lộ Rusterner.
Tarzan quay số gọi tổng đài. Đầu dây bên kia là một giọng nữ.
- Thưa chị, em không có số máy của bác sĩ thú y Habel, nhưng ở chỗ của chị chắc chắn có trong danh bạ, Em năn nỉ chị giúp em một chuyện : ở gần đường quốc lộ Rusterner, trong cánh rừng ven suối có một con chó dẫn đường cho người mù bị kẻ gian bắn trộm. Con chó sắp chết vì mất máu. Em sẽ chờ bác sĩ Habel tại trạm điện thoại đầu quốc lộ. Chị hãy báo cho bác sĩ giúp em. Em sẽ tìm gặp chị để tạ ơn sau. Em tên là Peter Carsten, học sinh lớp 10A trường nội trú…
Tarzan còn định mở miệng thề thốt thì người phụ nữ trực tổng đài đã trả lời thật dịu dàng:
- Tôi sẽ giúp em, Peter Carsten, nếu đây không phải là trò đùa của đám trẻ nghịch ngợm.
- Em đâu dám đem tánh mạng của một con chó ra đùa ạ. Em sẽ đợi máy nghe chị.
- Tại sao tụi mình không tranh thủ hỏi thăm sức khỏe lão Patenfus?
- Ý mày định nói ông chủ cửa hàng bán thú nhồi lông thứ nhất trong danh sách nhân sự khả nghi phải không?
- Đại ca đoán đúng như thần. Quả là “tri kỷ” ký túc xá.
- Mày không sợ ông ta nhồi… thân thể mày hay sao?
- Không dám đâu, thưa đại ca. Muốn trưng bày được Tròn Vo này, lão Patenfus sẽ tốn hết kho chất độn trong xưởng. Lão sức mấy chịu “phá sản” lãng xẹt vậy.
- …
- Ủa, đại ca còn bận tâm cái gì kìa?
- Tao đang nghĩ mưu kế. Nào, mày coi được không? Tụi mình sẽ mượn tạm một “con gà lôi” tưởng tượng để đặt câu hỏi thăm dò ông ta. Đại khái chúng ta lượm được cái xác con gà lôi bị bắn thủng một lỗ nhỏ trong rừng, nếu ông ta đồng ý mua để... nhồi lông thì ... mai chúng ta sẽ giao hàng. Ôkê? Patenfus sẽ lọt bẫy.
- Có lý lắm. Con gà lôi tưởng tượng như cái “kính chiếu yêu” may rủi. Nó sẽ góp phần soi lão Patenfus có phải là thủ phạm giấu mặt hay không?
Hai quái mở ngay cuộc “tuần tiễu” ngang qua một căn nhà có tấm bảng gắn trên phần kính của cánh cửa đã tróc sơn. Tấm bảng đề rành rành “H. Patenfus – Chuyên gia nhồi xác thú”.
Một con đại bàng nhồi trong tủ kính hẹp trừng trừng mắt như giễu cợt Tarzan.Ngó nó “xưa” đến nỗi chỉ cần thổi sơ sơ lớp lông là bụi sẽ bay lên mù mịt. Hai đứa dừng xe và... thập thò bước vào cửa hiệu. Tiếng một người đàn ông từ trong bóng tối vọng ra:
- Có khách hả? Đợi tôi một chút.
Không khí thật ảm đạm, toàn mùi bụi. Trên giá, chường mặt mấy con chim nhồi cũ rích. Tarzan ngao ngán lắc đầu lúc người đàn ông ló đầu khỏi xưởng.
Tarzan liếc ông chủ hiệu một cách chán nản. Ê, ông ta chẳng giống trùm băng săn trộm chút nào, mặt phương phi đỏ hồng, phúc hậu như ông già Nô-en cộng với mái tóc bạc thưa thớt. Patenfus mỉm cười như ông Phật:
- Sao hả hai cháu? Tụi cháu muốn tôi phục vụ gì trong ngày lễ hôm nay?
Tarzan bắt đầu cuộc... trắc nghiệm:
- Thưa, có phải ông là Patenfus không ạ?
- Đúng vậy chú bé đẹp trai à.
- Ồ,ông làm cháu xấu hổ quá. Tụi cháu có một món hàng muốn trao đổi với ông...
Patenfus hấp háy cặp mắt đôn hậu:
- Có phải là một con thú mà tôi cần phải nhồi chăng?
- Dạ phải. Một con... gà lôi tuyệt đẹp.
Patenfus tắt ngay nụ cười:
- Ở đâu mà hai cháu có?
- Tụi cháu lượm được trong rừng...
Tròn Vo bổ sung chớp nhoáng:
- Con gà chết vẫn như chưa chết. Còn nguyên. Chỉ phải thay hai con mắt bằng hai miếng thủy tinh.
Ông chủ cửa hàng nhồi xác thú lúc này nghiêm nghị hẳn:
- Theo tôi biết, giống gà lôi được Nhà nước bảo tồn, cấm không một ai săn bắn.
Tarzan hiểu rằng cuộc đấu trí đã đến hồi gay cấn. Hắn ấp úng:
- Cháu hiểu. Nhưng cháu nghĩ rằng thế nào cũng có khách hàng ưa chuộng gà lôi nhồi lông. Vì vậy...
- Không thể vì thế mà... à này, tại sao con gà lại bị chết?
Tròn Vo lại ngứa miệng tham gia:
- Bị giết thì đúng hơn, thưa ông. Lúc tụi cháu lượm được, ngực nó bị thủng một lỗ nhỏ, có thể do một loại súng săn mini nào đó.
- Ừ... ừm, lượm được ư?
Tarzan cảm thấy cần thiết tung một chiêu... quyết định:
- Thưa ông Patenfus, tụi cháu vào rừng thường xuyên và dễ bắt gặp những con thú chết vương vãi. Nếu ông cần, tụi cháu có thể cung cấp đều đặn cho ông.
Mặt ông chủ hiệu sa sầm:
- Và chắc rằng các cháu còn đem theo vào rừng một cái gì đó nữa chớ, chẳng hạn khẩu súng săn, súng hơi, hay là một cây súng cao su?
- Ơ...
Patenfus hơi nhếch mép, nụ cười của ông vì thế trở nên gượng gạo:
- Được rồi, con gà lôi tính sau, cả đề nghị cung cấp thú chết hấp dẫn nữa. Tôi muốn xin địa chỉ hai cháu để sau này tiện bề liên lạc làm ăn lâu dài. Các cháu hãy ghi vô cuốn sổ này.
Tarzan nhún vai cười thầm. Cuộc trắc nghiệm và đấu trí đã chấm dứt. Patenfus khôn ngoan như một con sói già. Ông ta cần địa chỉ như một... cái bẫy để thông báo cho cảnh sát tóm gáy hắn. Điều đó làm hắn nhẹ nhõm. Rõ ràng Patenfus chưa hề quen với các “dịch vụ” bất chính bao giờ.
Hắn nói thật lễ phép:
- Tụi cháu đã thất bại trong việc gài bẫy ông, thưa ông Patenfus! Và ông cũng thất bại trong việc gài bẫy tụi cháu. Cháu rất sung sướng khi biết ông là người hành nghề lương thiện trong vòng luật pháp cho phép. Thực ra thì... chẳng có con gà lôi nào. Tụi cháu tung tin giả nhằm truy tìm tung tích bọn săn trộm...
- Á à... và hai cháu nghi ngờ ta?
- Cũng không phải vậy, thưa ông. Tụi cháu đoán rằng đám săn trộm bị điều khiển bởi một ông sếp đặt hàng. Và ông sếp đó có thể là một chuyên gia nhồi xác thú. Trong khi ông thì không đành lòng mua một con gà lôi được chính phủ bảo vệ…
Patenfus trở lại thái độ ban đầu. Đôi mắt nhân hậu của “ông già Nô-en” lại nhấp nháy:
- Vô vườn với tôi các cháu. Tôi sẽ cho xem cái này.
Ông chủ cửa hiệu thận trọng đi từng bước rồi chỉ vào một con hươu đang gặm cỏ. Ông ôm choàng cổ con hươu như một người bạn tin cậy:
- Tôi mê những con thú sống hơn những con thú chết. Này nhé, đây là con Moritz mùa đông trước còn đỏ hỏn trong rừng. Chân trước nó bị gãy. Tôi đã nuôi bằng sữa bình và đặt tên cho nó. Các cháu hiểu rồi chứ gì?
- Dạ...
- Tôi khen hai cháu can đảm đó. Dám dũng cảm đương đầu với bọn săn trộm và những thế lực ở sau lưng chúng. Tôi muốn biết họ tên hai cháu?
Hai quái lần lượt xưng rõ họ tên lẫn biệt danh. Riêng Tarzan còn nói thêm một câu:
- Cháu muốn biết về một đồng nghiệp khác của ông: ông ấy tên là Edmund Schlitzer.
Patenfus khẽ nhíu mày:
- Té ra cháu định làm cuộc điều tra thứ hai phải không? Lần này thì hai cháu sẽ đối diện với nguy hiểm đó. Trong ngành của tôi, Schlitzer là một con… chiên ghẻ. Chung quanh ông ta đầy những tiếng đồn. Tôi không thích giao thiệp với ông ta, nhưng nếu các cháu gặp chuyện chẳng lành cần sự giúp đỡ thì tôi luôn sẵn sàng.
Patenfus đặt bàn tay ấm áp lên vai hai đứa trẻ.
*
Tarzan ngó đồng hồ khi ra khỏi cửa hiệu. Còn sớm chán. Hai đứa đạp xe xuyên qua các phố ra ngoại ô, nơi ăm ắp rừng thông và con suối ngọt ngào. Giữa bài hát thanh bình của bầy chim hợp tấu ca ngợi hoàng hôn, hai quái bất chợt nghe bên tai một tiếng nổ xé gió.
- Đoàng!
Tarzan thắng xe tức khắc. Trong khi Tròn Vo hoảng hốt la lớn:
- Tiếng súng nổ đại ca ơi! Giống hệt tiếng súng của thằng Tóc Đỏ trong cánh rừng sáng nay.
Tarzan gật đầu:
- Đúng vậy. Nhưng chưa chắc người bắn đã là gã Tóc Đỏ.
Từ trong bụi rậm một giọng đàn ông rầu rĩ cất lên. Tiếng gào khan mang đầy vẻ tuyệt vọng:
- Rex! Rex ơi! Rex, lại đây với chủ của mày… Rex ơi Rex!
Tiếng gào ngưng lại một tích tắc, sau đó thì thảm thiết chưa từng thấy:
- Trời ơi, ai vừa nổ súng? Rex, Rex ơi… con chó dẫn đường của tôi đâu hả trời?
Tarzan nhảy xuống xe tức tốc chạy đến nơi phát ra tiếng cầu cứu. Hắn lướt như bay trên con đường dành cho người đi dạo dẫn qua các bụi cây, đến một chiếc cầu bắc qua dòng suối róc rách.
Coi, người đàn ông đứng như trời trồng ở đầu cầu bên kia, lưng quay về phía Tarzan, một tay ông ta vịn chặt thành cầu, tay kia chống lên chiếc gậy. Các tấm ván trên cầu rên rỉ cót két dưới bước chân dồn dập của Tarzan. Người đàn ông quay lại. Lạy Chúa, đó là một… ông già chắc chắn đã qua tuổi hưu trí. Đôi mắt ông chìm lỉm trong cặp kính đen u tối, cánh tay đeo một tấm băng vàng có ba chấm đen dành cho người mù, trên cổ ông lủng lẳng một sợi dây buộc chó. Ông già nói chẳng ra hơi:
- Tôi đã khản tiếng rồi… ai vậy? Có thấy con Rex của tôi không hả ông? Một con chó chăn cừu giống Đức?
Tarzan sững sờ:
- Cháu nghe thấy tiếng nổ …
Đôi vai ông già mù run rẩy. Ông có vẻ sắp sụp xuống thành cầu:
- Trời ơi, tôi phải làm sao đây? Con Rex là một con chó rất có nghĩa với chủ và được huấn luyện để giúp đỡ người mù. Không có nó tôi không thể nào đi đứng đuợc… Rex ơi, tôi có cảm tưởng nó đang rên đau đớn ở đâu đó… Rex ơi, sao con nỡ bỏ ta…
Tarzan không có can đảm nhìn ông già mù than thở. Hắn cố giữ bình tĩnh:
- Cháu và bạn cháu sẽ tìm con chó cho ông. Ông còn nhớ tiếng nổ phát ra từ hướng nào không?
Ông già mù vươn dài cổ ra như nghe ngóng:
- Từ hướng… kia kìa!
Ngón tay ông lão đáng thương trỏ về đám bụi rậm ven suối. Tròn Vo vừa chạy đến cũng tham gia truy lùng.
Hai thằng kêu thất thanh:
- Rex ơi! Rex!
Không nghe một tiếng sủa đáp lại nào, nhưng tiếng kêu báo động của hai quái lại có tác dụng ở phương diện khác. Ê, phía sau rừng tự nhiên có tiếng động cơ xe nổ bình bịch. Tiếng nổ của xe phân khối lớn chứ sao. Trong đầu óc của Tarzan lẫn Tròn Vo hiện lên hình ảnh một trong hai tên săn trộm tức thì: hoặc thằng Mụn Trứng Cá hoặc thằng Tóc Đỏ...
Bây giờ thì mới xuất hiện tiếng rên. Tiếng rên mơ hồ trong một bụi cây kín mít.
*
Con Rex cùng đường rúc trong bụi cây chờ chết. Con chó tuyệt đẹp, lông sẫm, bụng màu vàng lợt. Nó nằm nghiêng thè lưỡi thở hồng hộc. Những đốt xương sườn nó nhô lên lại hạ xuống. Nó nhìn hai thiếu niên đang quỳ xuống bằng cặp mắt van lơn.
- Yên trí đi Rex. Tao sẽ gọi chủ mày lại đây. Kloesen này, dắt ông lão mù lại giùm tao đi.
Hai bàn tay Tarzan bắt đầu làm chức năng của một… bác sĩ khám nghiệm. Hắn vạch lớp lông dày của con chó khổng lồ và thấy máu đang chảy xối xả cuối lồng ngực. Hắn đành “hy sinh” chiếc khăn tay của mình.
Ông già mù lúc này cũng đã được Tròn Vo dẫn đến. Y chang một cảnh trong phim “Tình người nghĩa thú” thật cảm động. Con Rex lặng lẽ liếm tay chủ của mình với những giọt lệ ứa ra.
Tarzan đứng bật dậy. Hắn không thể yếu đuối giống… Công Chúa Gaby.
- Con chó đã bị bắn và cần được cấp cứu. Cháu phải chạy đến trạm điện thoại gần nhất báo cho bác sĩ Habel, một chuyên viên phẫu thuật giỏi của nghề thú y. Chỉ có ông ấy mới cứu nổi con chó.
Hắn nháy mắt ra hiệu cho Kloesen ở lại với ông già và ba chân bốn cẳng phóng lại chỗ để xe đạp. Chỉ vài phút sau hắn đã có mặt tại trạm điện thoại nằm sau bến xe buýt của đường quốc lộ Rusterner.
Tarzan quay số gọi tổng đài. Đầu dây bên kia là một giọng nữ.
- Thưa chị, em không có số máy của bác sĩ thú y Habel, nhưng ở chỗ của chị chắc chắn có trong danh bạ, Em năn nỉ chị giúp em một chuyện : ở gần đường quốc lộ Rusterner, trong cánh rừng ven suối có một con chó dẫn đường cho người mù bị kẻ gian bắn trộm. Con chó sắp chết vì mất máu. Em sẽ chờ bác sĩ Habel tại trạm điện thoại đầu quốc lộ. Chị hãy báo cho bác sĩ giúp em. Em sẽ tìm gặp chị để tạ ơn sau. Em tên là Peter Carsten, học sinh lớp 10A trường nội trú…
Tarzan còn định mở miệng thề thốt thì người phụ nữ trực tổng đài đã trả lời thật dịu dàng:
- Tôi sẽ giúp em, Peter Carsten, nếu đây không phải là trò đùa của đám trẻ nghịch ngợm.
- Em đâu dám đem tánh mạng của một con chó ra đùa ạ. Em sẽ đợi máy nghe chị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.