Quyển 12 - Chương 5: CON QUỶ SỢ LỬA
Tô Du Bính
04/12/2013
Trong lúc số phận Tarzan tại bờ hồ Oberrieder như chỉ mành treo chuông thì… Con Quỷ Lửa xuất quỉ nhập thần bắt đầu hành động.
Chiếc xe hơi cũ mèm của gã đang ì ạch ở vùng ngoại ô thành phố. Xe nóng rực đã đành nhưng Con Quỷ Lửa tự nhiên đổ khá nhiều mồ hôi bởi một lí do khác hơn. Gã… hồi hộp. Chứ sao, không hồi hộp sao được, gã đang là mục tiêu sắn đuổi của toàn bộ cảnh sát.
Hai bàn tay ẩm ướt của gã lắc lư cái vô-lăng tiến về khu công nghiệp. Buổi tối ở đây không một bóng người. Con Quỷ Lửa liếc mắt nhìn một tấm biển dò tên đường. Gã ngoặt xe chạy từ từ theo một bức tường nhà máy và tắt đèn lẫn động cơ ngồi yên trong xe nghe ngóng chừng vài phút. Im lặng tuyệt đối. Giờ thì quá êm để xuống xe. Gã kéo sụp chiếc mũ lưỡi trai che mặt, đi vòng ra sau cốp xe moi lên một cái túi lớn và ung dung xách túi đi ngang những gian chứa hàng. Gã trèo qua hai bức tường nhẹ nhàng như con mèo hoang, rẽ trái, rồi dừng bước trước một tòa nhà bề thế.
Gã cười khẩy ngó cánh cửa ngách cũ rích làm bằng thép tấm. Chuyện sử dụng một chiếc chìa khóa giả chỉ là… chuyện nhỏ. Gã mở ổ khóa dễ dàng, đẩy cánh cửa và ấn công tắc điện. Ánh đèn mờ tỏa sáng một gian sảnh rộng thênh thang.
Gã huýt sáo xách túi tới một cái bàn dài, rút khăn tay lau khô mặt và sau gáy, rồi đến hai bàn tay đang đổ mồ hôi vì hồi hộp. Gã lục từ miệng túi ra những thứ sau đây: sáu cuộn băng bằng vải, một cây nến, một tuýp keo dán, hai can xăng, một cái li giấy, dây và một mớ giẻ. Gã dùng dây và băng vải cột thành sáu dải dài, đoạn nhúng vô một trong hai can xăng cho đến khi chúng ướt đẫm.
Tên sát thủ bắt đầu tưới xăng lên những cuộn giấy lớn, những hộp bìa, thùng bìa chồng chất dọc tường nhà. Đoạn gã bôi keo dán xuống sàn, ngay trung tâm, cắm ngọn nến chắc chắn. Độ dài cây nến gã đã tính toán sao cho cháy hết trong ba mươi phút.
Gã chưa bao giờ chứng kiến những vụ cháy nhà do gã gây ra. Nguyên tắc bất di bất dịch của gã là: khi lửa bùng lên cũng là lúc gã đã ở rất xa điểm cháy.
Gã rải quanh cây nến những chiếc giẻ đã tẩm xăng và nối dính những đầu dải băng vào chỗ keo dán sát chân nến. Các dải băng tỏa ra từ trung tâm mang hình cánh sao chạy dài đến các góc của gian sảnh nồng nặc mùi xăng khiến gã khoái chí gật gù:
- Bốc lửa từ một hình ngôi sao vốn là “đặc sản” của ta, hà hà…
Những dải băng đương nhiên biến thành những dây dẫn lửa chớ còn phải hỏi. Này nhé, cây nến cháy xuống tận gốc, chưa kịp tàn thì lửa đã bén sang mớ giẻ, rồi tự động châm mồi vào các dải băng, lửa cứ thế tiếp tục bén vô các dải băng đã tẩm xăng và… alê, cùng lúc sáu cánh ngôi sao làm bùng lên sáu điểm trong gian sảnh. Hà hà, tất cả sẽ bị bà hỏa nuốt trửng trong nháy mắt trước khi xe cứu hỏa kịp can thiệp.
Gã hài lòng nhìn vào trận đồ bát quái của mình rồi dốc hết chỗ xăng còn lại vô cái li giấy, bỏ cái li ở nơi vật liệu ít bắt lửa nhất.
Vậy là xong. Gã nhét tuýp keo dán và hai can rỗng vào túi, bước lại chỗ ngọn nến, bật diêm châm. Ngọn lửa hiện hình một cách ma quái. Gã hiểu rằng đã là ”ma quái” thì không bao giờ dập tắt được.
Hoàn hảo. Gã thở phào bước ra cửa, tắt đèn. Trước khi khóa trái cửa, gã cố quay lại dòm cây nến lần cuối. Trời ạ, ngọn lửa lung linh coi ngạo nghễ làm sao.
Tấm thép nặng nề vừa khép kín là mồm gã há hốc tức khắc.
*
Mùi mồ hồi nồng nặc xộc vào mũi gã. Chỉ có quân đầu đường xó chợ mới nặng mùi như vậy. Và mùi đó bay ra từ một góc xen giữa hai công-te-nơ thép. Lỗ mũi Con Quỷ Lửa khịt khịt:
- Mày là thằng nào?
Không hề có cái gì nhúc nhích giữa bóng đêm dày đặc. Gã đốt nhà giận dữ phun một bãi nước bọt:
- Mày không qua khỏi cặp mắt của tao đâu, cái thằng thối hoăng! Mày tiếp tục núp kĩ hay là chờ tao lôi ra đây, hả?
Một giọng khàn khàn cất lên não nuột:
- Ê ê, khoan. Tôi… tôi ra ngay mà.
Một bóng người chập chờn lắc lư như âm binh tiến lại. Trời đất, cái bóng giống hệt thằng hình nộm khoác chiếc măng-tô rách mướp. Tóc cái bóng dựng tua tủa tứ phía.
- Té ra là một lão già!
Con Quỷ Lửa lầm bầm. Gã muốn chết sặc vì cái mùi rượu vang rẻ tiền của lão già giang hồ khốn khổ. Gã quát nạt:
- Lão tìm cái gì ở đây. Hả?
- Ờ ờ, tôi… chỉ định tìm một cái hốc để qua đêm.
- Tốt lắm. Nào, lão tên gì?
- Mắt Lồi.
- Hả?
- Dân lang thang gọi tôi là Mắt Lồi, thưa ông. Hình như có một thời trai trẻ tôi được người ta gọi là Mataschke. Đúng ra là Rudolf Mataschke. Ôi, cái thời ấy đã xa xưa quá.
Con Quỷ Lửa bóp trán. Liệu lão lang thang này có thể là hiểm họa của gã? Lão có thể làm nhân chứng giúp cảnh sát chăng? Còn khuya! Tối như hũ nút, đâu có nhìn rõ mặt mũi. Hơn nữa, gã lạ gì loại người say khướt này. Chỉ sáng ngày ra là quên sạch.
Tuy vậy, để cho chắc ăn, Con Quỷ Lửa vẫn quyết định dọa lão già:
- Nghe đây, lão lập tức phải biến khỏi đây! Và nếu lão bán thằng này, lão sẽ… tử đó.
Lão già lang thang lùi lại một bước. Đêm đen như mực khiến con Quỷ Lửa không biết cặp mắt của lão lồi đến cỡ nào. Coi, lão bước lạch bạch về những dãy nhà kho như đã thuộc lòng từ kiếp trước. Lão cũng chẳng cần phải trèo qua bức tường, vẫn mò mẫm ra được cánh cổng mở.
Lão lê gót qua chiếc xe hơi cũ mèm của Con Quỷ Lửa đậu ngoài sân và he hé mắt nhìn vào:
- Tại sao hắn lại để chiếc xe đèn đuốc tối om và phát biểu thì nghe ơn ớn như Thần Chết? Lạy trời đừng cho con gặp hắn lần nữa.
Lão già không chốn nương thân lên đường. Lúc đi ngang một đồn cảnh sát lão dừng lại dụ dự. “Cái thằng Thần Chết đó mờ ám lắm, có nên cho cảnh sát biết không?”. Câu hỏi vừa đặt ra đã bị khước từ ngay. “Tại sao lại phải cho cảnh sát biết chứ, trong khi cảnh sát chưa bao giờ cho lão một khúc bánh mì”.
Mắt Lồi Mataschke dốc ngược chai rượu lên tu đánh ực. Chân của lão đã chạm vào bãi cỏ công viên. Vậy đó, cảnh sát vẫn cứ là kẻ thù truyền kiếp đối với dân lề đường. Lão đảo mắt dáo dác và yên lòng duỗi thân thể giẻ rách trên băng ghế đá.
Đúng lúc đó, cây nến trong sảnh tòa nhà kho đã cháy xuống tận gốc. Và… lửa bùng lên theo hình ngôi sao.
*
Đây là một cái bẫy! - Tarzan lập tức hiểu ra. Và không phải dành cho hắn mà là cho Con Quỷ Lửa. Nhưng hắn làm gì có cơ hội để giải thích trước hai gã đàn ông một già một trẻ đang giận dữ kia. Gã trẻ hơn chạy trước và vung gậy lên…
Tất nhiên Tarzan chỉ còn một con đường: tự vệ.
Nào, hắn xoay người một trăm tám mươi độ và né người sang một bên. Cây gậy vút vào khoảng không kèm theo tiếng gió rít ghê rợn. Chưa xong, hắn tiếp tục thảy đòn chân cứng như thép ngáng đà chạy của Karlo. Thằng hộ pháp chúi đầu bay lộn về phía trước đổ phịch phần bụng xuống đất. Cây gậy ác ôn của Karlo không hiểu sao lại thúc đầu nhọn khi gã ệch bụng ra. Vậy là coi như gã bị thương một lượt hai lần. Gã rên rỉ như sắp từ trần.
Coi, “ông già” của gã cũng đã nhảy tới vung gậy nhưng tốc độ chỉ bằng phân nửa thằng con.
Tarzan kêu to, giơ tay cản ông ta:
- Dừng lại! Nhầm rồi, tôi…
Nhưng Krug - Bố thèm gì biết hắn là ai. Và hắn lại đành ra tay đối phó, đơn giản thôi. Hắn bẻ ngoặt cánh tay nhà buôn bán xe ra sau lưng và đẩy mạnh vào người khiến ông ta loạng choạng nhào tới, vấp vào thùng rác, ngã chồng lên Karlo.
- Trời ơi, sao ba lại tấn công con? Cái bụng của tôi… Ôi, đau quá!
Tarzan thủ cây gậy đứng nhìn người đàn ông to béo lăn trên lưng gã trai xuống. Karl và Kloesen cũng vừa phóng đến. Tiếng Kloesen oang oang:
- Có tới hai Con Quỷ Lửa sao? Để tụi tao phụ mày một tay.
Tarzan cười gằn:
- Tao chưa biết hai nhân vật này, nhưng chắc chắn họ không phải là Quỷ Lửa.
Giờ thì Krug - Bố đã gắng gượng đứng dậy. Ông ta thét lên:
- Bọn đốt nhà chó đẻ! Giờ thì tao đã biết mặt tụi bay. Tao sẽ báo cảnh sát để họ gông cổ tụi bay lại!
Tarzan ôn tồn:
- Chúng ta đều ngộ nhận về nhau, thưa ông. Tụi tôi tới đây là để truy lùng Con Quỷ Lửa vì nghĩ rằng căn nhà này là mục tiêu của hắn. Còn các vị là ai vậy?
Krug - Bố chết điếng. Ông ta sững sờ nhìn ba quái nhưng sau một đợt càn quét bằng mắt, ông ta đã lồng lên trở lại tức khắc:
- Tao là chủ của căn nhà này. Mẹ kiếp, mày coi kìa Karlo. Đúng là chúng rồi! Một thằng cao lớn tóc quăn sẫm màu, một thằng béo lùn tai vểnh, một thằng như cái ống điếu gắn cặp kính. Cha chả, tụi bay không qua mặt được tao đâu. Ê, mày thấy thế nào hả Karlo?
Tròn Vo gầm gừ:
- Còn kêu tôi là “béo lùn tai vểnh” thì coi chừng… ăn gậy đó.
Thằng Karlo ôm bụng nhăn nhó:
- Tướng tá mày như vậy mà còn muốn làm “người mẫu” chăng? Tụi bay đều giống hệt như sự mô tả.
Tròn Vo lập tức chụp cây gậy nhưng Tarzan đã ngăn lại:
- Thôi nào, mày hãy đứng yên đó, thưa… người mẫu.
Đoạn hắn quay qua bố con Krug:
- Xin cho biết, kẻ nào – quỷ tha ma bắt hắn đi - đã “mô tả” diện mạo tụi tôi vậy? Với mục đích gì chớ?
Krug - Bố có vẻ hơi nao núng trước phong độ đàng hoàng của Tarzan:
- Hồi chiều chúng tôi nhận được một cú phôn nặc danh, nhắc chúng tôi phải cảnh giác với ba thằng choai choai giống… y chang ba chú mày. Rằng ba chú mày đã bàn đến “lửa”, “phóng hỏa” và đêm nay sẽ cho căn nhà nghỉ của tôi bốc cháy. Chúng tôi phải làm sao bây giờ hả? Tôi buộc phải tin kẻ vô danh chớ sao.
- Và hai cha con ông phục kích để tiêu diệt tụi tôi?
- Đúng vậy. chú mày nói năng có vẻ lễ phép đấy. Ta là Otto Krug, còn con trai ta là Karlo.
Tarzan quăng thứ vũ khí hạng bét trong tay vô bụi rậm. Hắn giới thiệu các chiến hữu và cười lạnh tanh:
- Vậy là rõ rồi. Tôi còn một điều thắc mắc, không biết kẻ nào đã ngang nhiên bôi nhọ tụi tôi vậy.
Cha con Krug chỉ còn nước nhún vai.
Một tia chớp lóe ra trong óc Tarzan. Hắn vỗ đùi:
- Có thể là “thằng đó” chăng? Cái thằng bị mình ném xuống hồ chiều nay đó, Máy Tính! Tuy nhiên… quá vô lí phải không các bạn, lúc tụi mình lặn hụp dưới hồ bọn chúng mới phóng xe tới? Làm sao chúng nghe được chuyện gì về “Quỷ Lửa” và “hỏa hoạn”?
Karl Máy Tính nhún vai lau cặp kính cận. Cử chỉ bối rối đó chỉ xảy ra khi nào nó không tin tưởng ở chính mình. Nó liếc sang Kloesen. Thằng mập lặng lẽ nhai sôcôla làm như không để ý đến ai hết.
Krug - Bố cũng tham gia khá nhiệt tình:
- Đã tìm ra hung thủ hả?
- Ồ, tụi tôi chưa biết đích xác. Nhưng thưa ông Krug, tụi tôi đã biết cách lần ra nó.
Hắn nghĩ đến Monika Lind. Cô ta sẽ phải nói tên hai thằng cưỡi xe máy đó.
Máy Tính Điện Tử bây giờ mới gật gù. Nó đã hiểu được ý tứ của thằng bạn. Nó nói điềm đạm:
- Đây chỉ là hậu quả của một sự trả thù rẻ tiền. Xin lỗi hai cha con ông về những chuyện vừa qua.
Karlo cười méo xệch. Gã còn chưa hết ê ẩm… cái bụng:
- Không sao, tôi cũng rất tiếc là đã hồ đồ tấn công các bạn quá sớm.
Tarzan hỏi một câu thân mật:
- Còn chiếc xe hơi đậu xa xa là của “gia đình” chăng?
Krug - Bố gật đầu xác nhận làm Tarzan nhẹ nhõm: chiếc xe hơi không phải của Con Quỷ Lửa!
Karlo tiến đến vỗ vai hắn:
- Thôi đừng nghĩ ngợi làm gì cho nhức đầu. Tụi mình kết giao bằng hữu nghe. Tôi sẽ làm một cái lò nướng giữa cảnh thiên nhiên thơ mộng này để tụi mình lai rai món… xúc xích. Đồng ý chớ?
Thì ra cha con nhà Krug đem theo cả mớ xúc xích, phòng khi phải rình rập quá lâu, nhưng tối giờ chưa dám nướng, sợ mùi thơm làm lộ sự có mặt của họ.
Lí do gì mà Tarzan lại không đồng ý. Đêm trăng sáng tuyệt vời. Mặt hồ dát vàng thơ mộng. Dư âm của cuộc choảng nhau biến mất. Hắn cười thoải mái:
- Cảm ơn lòng tốt của chú Krug và ông bạn Karlo. Tụi mình đợi chi mà không nhóm lửa hả Karl, Kloesen?
Krug - Bố còn hứa rằng: chừng nào ba đứa đủ mười tám tuổi và có bằng lái đoàng hoàng ông sẽ giúp chúng tậu một chiếc xe hơi cũ còn ngon lành như mới.
Chiếc xe hơi cũ mèm của gã đang ì ạch ở vùng ngoại ô thành phố. Xe nóng rực đã đành nhưng Con Quỷ Lửa tự nhiên đổ khá nhiều mồ hôi bởi một lí do khác hơn. Gã… hồi hộp. Chứ sao, không hồi hộp sao được, gã đang là mục tiêu sắn đuổi của toàn bộ cảnh sát.
Hai bàn tay ẩm ướt của gã lắc lư cái vô-lăng tiến về khu công nghiệp. Buổi tối ở đây không một bóng người. Con Quỷ Lửa liếc mắt nhìn một tấm biển dò tên đường. Gã ngoặt xe chạy từ từ theo một bức tường nhà máy và tắt đèn lẫn động cơ ngồi yên trong xe nghe ngóng chừng vài phút. Im lặng tuyệt đối. Giờ thì quá êm để xuống xe. Gã kéo sụp chiếc mũ lưỡi trai che mặt, đi vòng ra sau cốp xe moi lên một cái túi lớn và ung dung xách túi đi ngang những gian chứa hàng. Gã trèo qua hai bức tường nhẹ nhàng như con mèo hoang, rẽ trái, rồi dừng bước trước một tòa nhà bề thế.
Gã cười khẩy ngó cánh cửa ngách cũ rích làm bằng thép tấm. Chuyện sử dụng một chiếc chìa khóa giả chỉ là… chuyện nhỏ. Gã mở ổ khóa dễ dàng, đẩy cánh cửa và ấn công tắc điện. Ánh đèn mờ tỏa sáng một gian sảnh rộng thênh thang.
Gã huýt sáo xách túi tới một cái bàn dài, rút khăn tay lau khô mặt và sau gáy, rồi đến hai bàn tay đang đổ mồ hôi vì hồi hộp. Gã lục từ miệng túi ra những thứ sau đây: sáu cuộn băng bằng vải, một cây nến, một tuýp keo dán, hai can xăng, một cái li giấy, dây và một mớ giẻ. Gã dùng dây và băng vải cột thành sáu dải dài, đoạn nhúng vô một trong hai can xăng cho đến khi chúng ướt đẫm.
Tên sát thủ bắt đầu tưới xăng lên những cuộn giấy lớn, những hộp bìa, thùng bìa chồng chất dọc tường nhà. Đoạn gã bôi keo dán xuống sàn, ngay trung tâm, cắm ngọn nến chắc chắn. Độ dài cây nến gã đã tính toán sao cho cháy hết trong ba mươi phút.
Gã chưa bao giờ chứng kiến những vụ cháy nhà do gã gây ra. Nguyên tắc bất di bất dịch của gã là: khi lửa bùng lên cũng là lúc gã đã ở rất xa điểm cháy.
Gã rải quanh cây nến những chiếc giẻ đã tẩm xăng và nối dính những đầu dải băng vào chỗ keo dán sát chân nến. Các dải băng tỏa ra từ trung tâm mang hình cánh sao chạy dài đến các góc của gian sảnh nồng nặc mùi xăng khiến gã khoái chí gật gù:
- Bốc lửa từ một hình ngôi sao vốn là “đặc sản” của ta, hà hà…
Những dải băng đương nhiên biến thành những dây dẫn lửa chớ còn phải hỏi. Này nhé, cây nến cháy xuống tận gốc, chưa kịp tàn thì lửa đã bén sang mớ giẻ, rồi tự động châm mồi vào các dải băng, lửa cứ thế tiếp tục bén vô các dải băng đã tẩm xăng và… alê, cùng lúc sáu cánh ngôi sao làm bùng lên sáu điểm trong gian sảnh. Hà hà, tất cả sẽ bị bà hỏa nuốt trửng trong nháy mắt trước khi xe cứu hỏa kịp can thiệp.
Gã hài lòng nhìn vào trận đồ bát quái của mình rồi dốc hết chỗ xăng còn lại vô cái li giấy, bỏ cái li ở nơi vật liệu ít bắt lửa nhất.
Vậy là xong. Gã nhét tuýp keo dán và hai can rỗng vào túi, bước lại chỗ ngọn nến, bật diêm châm. Ngọn lửa hiện hình một cách ma quái. Gã hiểu rằng đã là ”ma quái” thì không bao giờ dập tắt được.
Hoàn hảo. Gã thở phào bước ra cửa, tắt đèn. Trước khi khóa trái cửa, gã cố quay lại dòm cây nến lần cuối. Trời ạ, ngọn lửa lung linh coi ngạo nghễ làm sao.
Tấm thép nặng nề vừa khép kín là mồm gã há hốc tức khắc.
*
Mùi mồ hồi nồng nặc xộc vào mũi gã. Chỉ có quân đầu đường xó chợ mới nặng mùi như vậy. Và mùi đó bay ra từ một góc xen giữa hai công-te-nơ thép. Lỗ mũi Con Quỷ Lửa khịt khịt:
- Mày là thằng nào?
Không hề có cái gì nhúc nhích giữa bóng đêm dày đặc. Gã đốt nhà giận dữ phun một bãi nước bọt:
- Mày không qua khỏi cặp mắt của tao đâu, cái thằng thối hoăng! Mày tiếp tục núp kĩ hay là chờ tao lôi ra đây, hả?
Một giọng khàn khàn cất lên não nuột:
- Ê ê, khoan. Tôi… tôi ra ngay mà.
Một bóng người chập chờn lắc lư như âm binh tiến lại. Trời đất, cái bóng giống hệt thằng hình nộm khoác chiếc măng-tô rách mướp. Tóc cái bóng dựng tua tủa tứ phía.
- Té ra là một lão già!
Con Quỷ Lửa lầm bầm. Gã muốn chết sặc vì cái mùi rượu vang rẻ tiền của lão già giang hồ khốn khổ. Gã quát nạt:
- Lão tìm cái gì ở đây. Hả?
- Ờ ờ, tôi… chỉ định tìm một cái hốc để qua đêm.
- Tốt lắm. Nào, lão tên gì?
- Mắt Lồi.
- Hả?
- Dân lang thang gọi tôi là Mắt Lồi, thưa ông. Hình như có một thời trai trẻ tôi được người ta gọi là Mataschke. Đúng ra là Rudolf Mataschke. Ôi, cái thời ấy đã xa xưa quá.
Con Quỷ Lửa bóp trán. Liệu lão lang thang này có thể là hiểm họa của gã? Lão có thể làm nhân chứng giúp cảnh sát chăng? Còn khuya! Tối như hũ nút, đâu có nhìn rõ mặt mũi. Hơn nữa, gã lạ gì loại người say khướt này. Chỉ sáng ngày ra là quên sạch.
Tuy vậy, để cho chắc ăn, Con Quỷ Lửa vẫn quyết định dọa lão già:
- Nghe đây, lão lập tức phải biến khỏi đây! Và nếu lão bán thằng này, lão sẽ… tử đó.
Lão già lang thang lùi lại một bước. Đêm đen như mực khiến con Quỷ Lửa không biết cặp mắt của lão lồi đến cỡ nào. Coi, lão bước lạch bạch về những dãy nhà kho như đã thuộc lòng từ kiếp trước. Lão cũng chẳng cần phải trèo qua bức tường, vẫn mò mẫm ra được cánh cổng mở.
Lão lê gót qua chiếc xe hơi cũ mèm của Con Quỷ Lửa đậu ngoài sân và he hé mắt nhìn vào:
- Tại sao hắn lại để chiếc xe đèn đuốc tối om và phát biểu thì nghe ơn ớn như Thần Chết? Lạy trời đừng cho con gặp hắn lần nữa.
Lão già không chốn nương thân lên đường. Lúc đi ngang một đồn cảnh sát lão dừng lại dụ dự. “Cái thằng Thần Chết đó mờ ám lắm, có nên cho cảnh sát biết không?”. Câu hỏi vừa đặt ra đã bị khước từ ngay. “Tại sao lại phải cho cảnh sát biết chứ, trong khi cảnh sát chưa bao giờ cho lão một khúc bánh mì”.
Mắt Lồi Mataschke dốc ngược chai rượu lên tu đánh ực. Chân của lão đã chạm vào bãi cỏ công viên. Vậy đó, cảnh sát vẫn cứ là kẻ thù truyền kiếp đối với dân lề đường. Lão đảo mắt dáo dác và yên lòng duỗi thân thể giẻ rách trên băng ghế đá.
Đúng lúc đó, cây nến trong sảnh tòa nhà kho đã cháy xuống tận gốc. Và… lửa bùng lên theo hình ngôi sao.
*
Đây là một cái bẫy! - Tarzan lập tức hiểu ra. Và không phải dành cho hắn mà là cho Con Quỷ Lửa. Nhưng hắn làm gì có cơ hội để giải thích trước hai gã đàn ông một già một trẻ đang giận dữ kia. Gã trẻ hơn chạy trước và vung gậy lên…
Tất nhiên Tarzan chỉ còn một con đường: tự vệ.
Nào, hắn xoay người một trăm tám mươi độ và né người sang một bên. Cây gậy vút vào khoảng không kèm theo tiếng gió rít ghê rợn. Chưa xong, hắn tiếp tục thảy đòn chân cứng như thép ngáng đà chạy của Karlo. Thằng hộ pháp chúi đầu bay lộn về phía trước đổ phịch phần bụng xuống đất. Cây gậy ác ôn của Karlo không hiểu sao lại thúc đầu nhọn khi gã ệch bụng ra. Vậy là coi như gã bị thương một lượt hai lần. Gã rên rỉ như sắp từ trần.
Coi, “ông già” của gã cũng đã nhảy tới vung gậy nhưng tốc độ chỉ bằng phân nửa thằng con.
Tarzan kêu to, giơ tay cản ông ta:
- Dừng lại! Nhầm rồi, tôi…
Nhưng Krug - Bố thèm gì biết hắn là ai. Và hắn lại đành ra tay đối phó, đơn giản thôi. Hắn bẻ ngoặt cánh tay nhà buôn bán xe ra sau lưng và đẩy mạnh vào người khiến ông ta loạng choạng nhào tới, vấp vào thùng rác, ngã chồng lên Karlo.
- Trời ơi, sao ba lại tấn công con? Cái bụng của tôi… Ôi, đau quá!
Tarzan thủ cây gậy đứng nhìn người đàn ông to béo lăn trên lưng gã trai xuống. Karl và Kloesen cũng vừa phóng đến. Tiếng Kloesen oang oang:
- Có tới hai Con Quỷ Lửa sao? Để tụi tao phụ mày một tay.
Tarzan cười gằn:
- Tao chưa biết hai nhân vật này, nhưng chắc chắn họ không phải là Quỷ Lửa.
Giờ thì Krug - Bố đã gắng gượng đứng dậy. Ông ta thét lên:
- Bọn đốt nhà chó đẻ! Giờ thì tao đã biết mặt tụi bay. Tao sẽ báo cảnh sát để họ gông cổ tụi bay lại!
Tarzan ôn tồn:
- Chúng ta đều ngộ nhận về nhau, thưa ông. Tụi tôi tới đây là để truy lùng Con Quỷ Lửa vì nghĩ rằng căn nhà này là mục tiêu của hắn. Còn các vị là ai vậy?
Krug - Bố chết điếng. Ông ta sững sờ nhìn ba quái nhưng sau một đợt càn quét bằng mắt, ông ta đã lồng lên trở lại tức khắc:
- Tao là chủ của căn nhà này. Mẹ kiếp, mày coi kìa Karlo. Đúng là chúng rồi! Một thằng cao lớn tóc quăn sẫm màu, một thằng béo lùn tai vểnh, một thằng như cái ống điếu gắn cặp kính. Cha chả, tụi bay không qua mặt được tao đâu. Ê, mày thấy thế nào hả Karlo?
Tròn Vo gầm gừ:
- Còn kêu tôi là “béo lùn tai vểnh” thì coi chừng… ăn gậy đó.
Thằng Karlo ôm bụng nhăn nhó:
- Tướng tá mày như vậy mà còn muốn làm “người mẫu” chăng? Tụi bay đều giống hệt như sự mô tả.
Tròn Vo lập tức chụp cây gậy nhưng Tarzan đã ngăn lại:
- Thôi nào, mày hãy đứng yên đó, thưa… người mẫu.
Đoạn hắn quay qua bố con Krug:
- Xin cho biết, kẻ nào – quỷ tha ma bắt hắn đi - đã “mô tả” diện mạo tụi tôi vậy? Với mục đích gì chớ?
Krug - Bố có vẻ hơi nao núng trước phong độ đàng hoàng của Tarzan:
- Hồi chiều chúng tôi nhận được một cú phôn nặc danh, nhắc chúng tôi phải cảnh giác với ba thằng choai choai giống… y chang ba chú mày. Rằng ba chú mày đã bàn đến “lửa”, “phóng hỏa” và đêm nay sẽ cho căn nhà nghỉ của tôi bốc cháy. Chúng tôi phải làm sao bây giờ hả? Tôi buộc phải tin kẻ vô danh chớ sao.
- Và hai cha con ông phục kích để tiêu diệt tụi tôi?
- Đúng vậy. chú mày nói năng có vẻ lễ phép đấy. Ta là Otto Krug, còn con trai ta là Karlo.
Tarzan quăng thứ vũ khí hạng bét trong tay vô bụi rậm. Hắn giới thiệu các chiến hữu và cười lạnh tanh:
- Vậy là rõ rồi. Tôi còn một điều thắc mắc, không biết kẻ nào đã ngang nhiên bôi nhọ tụi tôi vậy.
Cha con Krug chỉ còn nước nhún vai.
Một tia chớp lóe ra trong óc Tarzan. Hắn vỗ đùi:
- Có thể là “thằng đó” chăng? Cái thằng bị mình ném xuống hồ chiều nay đó, Máy Tính! Tuy nhiên… quá vô lí phải không các bạn, lúc tụi mình lặn hụp dưới hồ bọn chúng mới phóng xe tới? Làm sao chúng nghe được chuyện gì về “Quỷ Lửa” và “hỏa hoạn”?
Karl Máy Tính nhún vai lau cặp kính cận. Cử chỉ bối rối đó chỉ xảy ra khi nào nó không tin tưởng ở chính mình. Nó liếc sang Kloesen. Thằng mập lặng lẽ nhai sôcôla làm như không để ý đến ai hết.
Krug - Bố cũng tham gia khá nhiệt tình:
- Đã tìm ra hung thủ hả?
- Ồ, tụi tôi chưa biết đích xác. Nhưng thưa ông Krug, tụi tôi đã biết cách lần ra nó.
Hắn nghĩ đến Monika Lind. Cô ta sẽ phải nói tên hai thằng cưỡi xe máy đó.
Máy Tính Điện Tử bây giờ mới gật gù. Nó đã hiểu được ý tứ của thằng bạn. Nó nói điềm đạm:
- Đây chỉ là hậu quả của một sự trả thù rẻ tiền. Xin lỗi hai cha con ông về những chuyện vừa qua.
Karlo cười méo xệch. Gã còn chưa hết ê ẩm… cái bụng:
- Không sao, tôi cũng rất tiếc là đã hồ đồ tấn công các bạn quá sớm.
Tarzan hỏi một câu thân mật:
- Còn chiếc xe hơi đậu xa xa là của “gia đình” chăng?
Krug - Bố gật đầu xác nhận làm Tarzan nhẹ nhõm: chiếc xe hơi không phải của Con Quỷ Lửa!
Karlo tiến đến vỗ vai hắn:
- Thôi đừng nghĩ ngợi làm gì cho nhức đầu. Tụi mình kết giao bằng hữu nghe. Tôi sẽ làm một cái lò nướng giữa cảnh thiên nhiên thơ mộng này để tụi mình lai rai món… xúc xích. Đồng ý chớ?
Thì ra cha con nhà Krug đem theo cả mớ xúc xích, phòng khi phải rình rập quá lâu, nhưng tối giờ chưa dám nướng, sợ mùi thơm làm lộ sự có mặt của họ.
Lí do gì mà Tarzan lại không đồng ý. Đêm trăng sáng tuyệt vời. Mặt hồ dát vàng thơ mộng. Dư âm của cuộc choảng nhau biến mất. Hắn cười thoải mái:
- Cảm ơn lòng tốt của chú Krug và ông bạn Karlo. Tụi mình đợi chi mà không nhóm lửa hả Karl, Kloesen?
Krug - Bố còn hứa rằng: chừng nào ba đứa đủ mười tám tuổi và có bằng lái đoàng hoàng ông sẽ giúp chúng tậu một chiếc xe hơi cũ còn ngon lành như mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.